Chương 4: Đàm phán ( Part 2 )
Trong thâm tâm, Ainz mỉm cười một cách nham hiểm.
Xem ra sẽ có rất nhiều cơ hội để anh lợi dụng đất nước này. Nếu thế, tốt nhất cứ để lũ Death Knight của anh tiếp tục đánh chiếm cây cầu.
“—Cái gì?!”
Giọng nói của Ainz làm cho vị tổng tư lệnh run sợ.
“Aiiiee! Có, có chuyện gì vậy, thưa Bệ Hạ?!”
“Không, không có gì. Chuyện bên này. Không cần để ý. Không cần hỏi thêm.” Ainz nhấn mạnh những từ này hàm ý muốn chấm dứt mọi câu hỏi.
Phản ứng này — không giống Ainz tí nào — là do anh đang rơi vào trạng thái mất bình tĩnh.
Không có hồi âm nào từ hai Death Knight anh triệu hồi, điều đáng lẽ phải xảy ra bên trong Feoh Gẽr.
Chỉ có duy nhất một nguyên nhân.
—Death Kight đã bị đánh bại.
Hoh!
Death Knight khá yếu nếu so với Ainz. Tuy vậy, nếu xét theo tiêu chuẩn của thế giới này, chúng là những đối thủ khó nhằn ngay cả với những kẻ mạnh nhất của một quốc gia. Bất kỳ ai có thể đánh bại hai Death Knight thì không phải dạng vừa đâu.
Thêm nữa, hồi âm của chúng biến mất gần như cùng một lúc.
Việc chúng bị tiêu diệt cùng một lúc có phải là một phần của một kế hoạch được chuẩn bị kỹ càng trước không?
Hay ai đó đánh bại chúng với ma thuật diện rộng?
Hay một cá nhân nào đó với sức mạnh siêu việt chỉ đơn giản phẩy tay một cái là huỷ diệt chúng?
Dù câu trả lời là gì đi nữa, chắc chắn một thực thể hùng mạnh đã xuất hiện, ngoại trừ tên ma pháp sư đeo mặt nạ kỳ quái anh đã bắt gặp trong thủ đô Vương quốc.
Ai có thể một mình đánh bại những Death Knight chuyên về phòng ngự chắc hẳn trên cấp 45.
“Điều đó có nghĩa là mình đã bị phát hiện?’
Vị tổng tư lệnh nhìn Ainz như thể phản ứng với những lời lầm bầm của Ainz, nhưng anh không có thời gian để lo lắng về ông ta.
Một thực thể hùng mạnh, chưa rõ danh tính thì nhiều khả năng sẽ là người chơi. Nếu kẻ thù là người ngang cấp độ với Ainz, hai tên Death Knight sẽ chỉ là trò trẻ con với hắn.
Nếu có một thực thể liên-quan-đến-người-chơi ở đây mà không liên quan đến Dwarf , thì có nghĩa họ ở phe của Quagoa? Vậy, có phải họ là những kẻ đã tẩy não Shalltear không?”
Một ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực anh.
Mối căm thù vẫn âm ỉ cháy bỗng biến thành một ngọn lửa khủng khiếp, tựa như ai đó đổ thêm dầu vào chúng. Dù vậy, chúng vẫn được kiềm chế một cách nhẹ nhàng.
“Không, không thể nào. Nếu họ có liên quan, thành phố Dwarven đã sụp đổ từ lâu. Rất có
thể đó là một cá nhân xuất chúng đến từ thế giới này. Dù vậy, mình không thể loại trừ việc không có sự liên quan nào. Nếu là thế, mình cần phải thay đổi kế hoạch.’
Ainz ban đầu đã hi vọng rằng cuộc chiến giữa Quagoa và Dwarf vẫn tiếp diễn.
Với kẻ thù không đội trời chung, tộc Quagoa xuất hiện trước mắt, Dwarf có thể sẽ chấp nhận sự chi phối của Ainz. Tuy nhiên, để tộc Quagoa tự do — cho chúng quá nhiều thời gian — sẽ rất nguy hiểm.
Nếu chúng là một chủng tộc có thể sản sinh ra các cá thể mạnh mẽ, khi mà bây giờ chúng chỉ có thể đánh bại Death Knight, ai biết được chúng sẽ tiêu diệt thứ gì khác trong tương lai? Ngay bây giờ — trong khi anh vẫn có thể giải quyết được chúng — điều tốt nhất sẽ là nô lệ chúng hoặc tận diệt chúng hoàn toàn.
Lựa chọn thứ hai sẽ phù hợp hơn cả.
Thật tình, mình rất muốn kiểm soát tộc Quagoa, và để chúng đe doạ Dwarf từ trong bóng tối, nhưng… Một sai lầm có thể dẫn đến những tình huống chết người. Sẽ an toàn hơn nếu mình không làm như thế.
“Bệ Hạ, Phòng Hội đồng ở đằng trước.”
Khi anh nhìn theo hướng vị tổng tư lệnh chỉ, một toà nhà rất lớn — chắc chắn là thế nếu xét theo tộc Dwarf, nhưng vẫn khá lớn nếu theo tiêu chuẩn của Ainz — lọt vào tầm mắt.
Vị tổng tự lệnh nói ngắn gọn với lính gác, và họ để Ainz và những người khác đi qua không một chút nghi ngờ.
Lý do họ từ bỏ sự nghi ngờ Ainz và thuộc hạ của anh trong khi vẫn nhìn chằm chặp chắc chắn là bởi vị tổng tư lệnh đã thể hiện uy quyền của mình.
“Vậy, thưa Bệ Hạ, tôi sẽ đi báo cáo mọi việc đến Hội đồng. Liệu ngài có thấy phiền khi đứng đợi ở đây một lát không?”
Không có lý do gì để từ chối cả. Thêm vào đó, sẽ khá rắc rối nếu ông ta không giải thích sự giúp đỡ của Ainz đối với quốc gia này.
“Vậy, chúng ta sẽ đợi ở đâu?”
Vị tổng tư lệnh liếc sang những người lính gác, và một người bước lên phía trước.
“Phòng, phòng đợi ở hướng này. Xin hãy để thần hộ tống ngài đến đó.”
“Thế à. Vậy ta sẽ để chuyện đó cho ngươi.”
Tên Dwarf — người mà cả cơ thể lẫn lời nói đều run lẩy bẩy — dẫn họ đến một căn phòng khá chật hẹp. Nói đi cũng phải nói lại, có lẽ là nó không quá chật hẹp cho một Dwarf. Nó vừa với kích thước của Shalltear và Aura. Tuy nhiên, họ lại có Zenberu, người có thân hình to lớn đi theo. Chỉ đứng đợi ở trong đó thôi sẽ rất ngột ngạt với anh ta.
Từ việc người lính đã xem xét Zenberu trước khi đem anh ta đến đây, thì đây hẳn là căn phòng VIP rộng lớn và xa hoa nhất trong toà nhà. Hẳn là thế, bởi các đồ vật trang trí xung quanh đều được chạm trổ một cách tinh tế và sống động.
Ainz đã từng chế tạo mô hình đại diện những đồng đội cũ của anh, nên anh hiểu rất rõ sự khó nhọc trong việc tạo ra những bức tượng phức tạp. Một vật nào đó có thể rất đẹp đẽ khi nhìn tổng thể nhưng lại xấu xí khi nhìn trực tiếp.
Ainz cầm lên một bức tượng nhỏ — một Dwarf cưỡi trên lưng một con thằn lằn.
Tộc Dwarf quả thật có tay nghề thủ công rất đáng kinh ngạc. Mm, mình cũng muốn sở hữu những kỹ năng đó… Mình tự hỏi mình có nên làm lại mô hình đại điện không nhỉ? Nếu là vậy, liệu mình có làm chúng đẹp hơn sau khi luyện tập? — tốt thôi.
Ainz quyết định gọi tên Zenberu, người có vẻ đang lạc lõng ở nơi này.
“Zenberu, hãy tiếp tục đi với chúng ta thêm chút nữa.”
“Ah, thưa Bệ Hạ, thần muốn ở lại đây hơn, nếu người không phiền. Thật lòng mà nói, nói chuyện với những người quyền cao chức rộng khiến thần thấy đau đầu.”
Một sự chuyển biến băt ngờ. Nó rất khác so với việc anh đã cư xử trong suốt chuyến đi. Có lẽ anh ta đã thay đổi cách nói chuyện kể từ khi đặt chân đến Quốc gia Dwarven.
“.. Ngươi là người đứng đầu một bộ lạc, ta nói đúng chứ?”
“Shalltear-sama, một người có thể tốt việc này nhưng dở việc kia. Với lại, thần sẽ thấy áy náy nếu như bản thân làm điều gì làm phiền lòng Bệ Hạ.”
Ainz hiểu rõ ý của Zenberu, nhưng anh vẫn lắc đầu.
“Không, ta sẽ đưa ngươi theo. Nếu chuyện gì xảy ra, ta sẽ không thể bảo vệ ngươi nếu ngươi ở quá xa. Ta không nghĩ rằng sẽ có nguy hiểm nào, nhưng sự cẩn thận không bao giờ thừa. Mặc cho những gì chúng ta biết, chúng ta có thể đang nằm trong địa phận của kẻ thù. Hãy luôn luôn ghi nhớ điều đó.”
“Vâng! Thần sẽ khắc ghi chúng vào trong trái tim mình!”
Dù anh không nghĩ rằng tộc Dwarf sẽ làm hại người đã từng cứu giúp đất nước của họ, anh vẫn nhắc lại để an toàn hơn.
Chuyện gì thế này? Shalltear hành xử rất tốt hôm nay.Chuyện gì xảy ra nhi?
“Ah, vậy, thưa Bệ Hạ… Thần nên làm gì đây?”
“Hm? Thực lòng mà nói, chỉ cần lắng nghe chúng ta thôi. Dù chuyện gì xảy ra cũng không được phép ra tay.”
Ainz gật đầu khi Zenberu tỏ vẻ đã hiểu.
“Rất tốt. Giờ thì — Aura, Shalltear, hai ngươi hãy xem thử quần áo ta đã chỉn chu chưa?”
Người lính tộc Dwarven chỉ họ đường đi sau khi họ đã chỉnh trang y phục xong xuôi.
Ainz được dẫn đến một căn phòng nơi những Dwarf đã đợi sẵn.
Hào nhoáng trong bộ trang phục của mình, Ainz ưỡn ngực sải bước về phía trước. Lưng thẳng, đầu ngẩng cao, và mang phong thái của một vị vua. Vầng hào quang ở phía sau anh tỏa sáng nhẹ nhàng, như một sự thay thế cho từ nước hoa. Chắn chắn không ai dám khinh thường anh sau những sự chuẩn bị cầu kỳ này.
Anh mang theo một cây đũa phép (wand) — tượng trưng cho vương trượng hoàng gia — được dắt ngay thắt lưng. Nó đã được yểm phép thuật bậc 1, nhưng anh không có ý định sử dụng nó, nên sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi xem xét bản thân từ trên xuống dưới, anh cảm thấy dáng vẻ này thật sự không phù hợp với mục đích tạo dựng mối quan hệ bằng hữu, nhưng Aura và Shalltear lại rất ưng thuận.
Vấn đề ở đây là cả hai người họ quá sùng bái Ainz, nên anh cảm thấy mình không thể chỉ dựa trên ý kiến đó được.
Do đó, anh hỏi ý kiến Zenberu.