Chương 4: Đàm phán ( Part 5 )
“Hừm, ta chỉ muốn nói rằng ta có thể cung cấp nguồn nhân công như thế. Ta hiểu nỗi ác cảm của các ngươi với undead—”
“—Thưa Bệ Hạ, tôi muốn hỏi một câu hỏi về undead trước khi quyết định. Liệu chúng tôi có thể sử dụng chúng như lực lượng phòng vệ không?”
Câu hỏi của vị Tổng tư lệnh gây nên sự huyên náo trong nội bộ người Dwarf .
“Tổng tư lệnh, sẽ rất nguy hiểm nếu chúng ta phụ thuộc vào sức mạnh quân sự của quốc gia khác để giữ hòa bình!”
“Tôi biết chứ. Dù vậy, undead của vương quốc Sorcerous thật sự rất mạnh. Nếu như có họ ở xung quanh, chúng ta sẽ không phải sợ bất kỳ cuộc tấn công nào của tộc Quagoa nữa. Ngoài ra, việc dùng họ như một hàng phòng vệ cuối cùng cũng đem lại rất nhiều lợi ích. Điều quan trọng nhất mà chúng ta cần phải xem xét, chính là sự an nguy của quốc gia. Ngay bây giờ, pháo đào phòng ngự đã mất, chúng ta cần thêm sức mạnh, hơn hết thảy.
“Ngay cả như thế, ông không nghĩ rằng sẽ nguy hiểm hơn nếu chúng ta để quốc gia khác bắt thóp được mình sao?!”
“Tôi nói rồi, đây không phải là lúc để nói về những việc như thế!”
Vị Đại sư rèn đúc và Tổng tư lệnh gườm gườm nhau.
“… Chúng ta sẽ nói về việc đó sau. Mọi chuyện sẽ được thảo luận lại khi còn mỗi chúng ta. Đây không phải là những lời nên nói trước mặt Bệ Hạ , người đã bỏ rất nhiều công sức để đến đây. Xin lỗi vì sự lộn xộn này, thưa Bệ Hạ. Lời đề nghị rất hấp dẫn của người sẽ còn tiếp tục gây ra rất nhiều tranh cãi, vì thế chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu người cho phép tạm thời bỏ qua việc đó. —Cuối cùng, liệu tôi có thể biết được Bệ Hạ mong muốn điều gì từ quốc gia này không? Tôi cảm thấy rằng chúng tôi gần như không có gì để trao đổi cả.”
“Chắc chắn là không. Đầu tiên, ta cần khoáng thạch. Nguồn dự trữ của vương quốc ta có giới hạn.”
“—Tôi hiểu,” vị Merchant’s Guildmaster mỉm cười. “Vậy đó là lý do ngài đề nghị về nguồn nhân công undead. Nếu chúng tôi có thể khai thác quặng với một số lượng lớn, khi đó ngài sẽ có nguồn cung dồi dào. Nói cách khác, ngài muốn kiểm soát giá cả của khoáng thạch, thần nói đúng chứ?”
Ainz chưa hề nghĩ xa đến thế, nhưng anh gật đầu và giả vờ mọi chuyện đúng như thế.
“Quả thật là vậy. Xem ra ngưoi đã hiểu ý của ta.”
Thì ra là thế, người Dwarf dường như đã hiểu ra vấn đề.
“Ngoài ra, ta cũng rất thích vũ khí và áo giáp được chế tạo bời quốc gia các ngươi. Ta có nghe nói vũ khí của người Dwarven cực kỳ chất lượng.”
Tất cả những ai Ainz từng hỏi qua về vấn đề đều đồng ý như thế.
Tuy nhiên, việc chế tạo vũ khí và áo giáp khá là đắt đỏ. Nếu họ mua từ người Dwarf , thợ rèn ở vương quốc Sorcerous sẽ thất nghiệp. Nếu như giữa 2 quốc gia có sự khác biệt rõ rệt về trình độ khoa học kỹ thuật, đó sẽ là cơ hội tốt để cải thiện công nghệ ở quốc gia của anh thay vì ngu ngốc mua cả hàng tấn vũ khí và áo giáp cao cấp.
Bên cạnh đó, nếu không có sự cạnh tranh, các thợ rèn ở vương quốc Sorcerous sẽ chẳng chịu trau dồi kỹ năng của họ. Những vũ khí và áo giáp mua từ người Dwarf là thuốc kích thích tốt nhất cho vấn đề đó.
Đương nhiên, cũng có nhiều cách để đạt được điều đó, ví dụ như thu thuế hoặc tương tự. Một trong số đó có thể đảm bảo anh thu được lợi nhuận từ những Dwarf và không cần liên tục nhập khẩu hàng từ họ, đám còn lại thì khá là đau đầu.
Đơn giản hơn hết là cứ giao mọi việc cho Albedo và Demiurge. Dù vậy, Ainz vẫn có kế hoạch của riêng mình.
Anh muốn hạ giá bán cho Công hội Mạo hiểm giả vừa mới thành lập, hoặc là cho thuê chúng.
Giá rẻ sẽ rất hấp dẫn đối với các mạo hiểm giả, và giữ cho họ sống sót sẽ có lợi cho vương quốc Sorcerous. Nếu họ có thể bán hàng chất lượng tốt với giá thấp, họ cũng có thể tăng tỉ lệ sinh tồn của các mạo hiểm giả.
“Trong khi chúng tôi chưa cảm ơn Bệ Hạ vì đã chia sẻ tất cả mọi thứ với chúng tôi, có những câu hỏi không thể trả lời ngay lập tức được, đặc biệt là các vấn đề về khí tài chiến tranh. Mong người cho chúng thần thêm thời gian để bàn bạc về việc này.”
“Được chứ. Cứ bàn bạc đến khi các ngươi có thể đưa ra kết luận. Ta sẽ không thất vọng đâu, kể cả khi chúng ta chưa thể bắt đầu trao đổi ngay được . Thuộc hạ của ta đã được trang bị vũ khí cấp cao. Ta chỉ muốn có được áo giáp và vũ khí cho người của ta.”
Được rồi, Ainz nghĩ.
Đây là thời khắc quan trọng, Đã đến lúc hoàn thành mục đích của anh khi đến thành phố này.
“Chúng ta sẽ bàn về vấn đề tộc Quagoa chứ?”
Sự căng thẳng bao trùm cả căn phòng.
“Việc đối phó với cuộc xâm lăng của tộc Quagoa chỉ đơn thuần là quyết định cá nhân. Điều đó đúng chứ, Tổng tư lệnh?”
“Đúng thế.”
“Vậy, chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta không xuất hiện?:
“Nếu không có sự giúp đỡ của Bệ Hạ, chúng tôi buộc phải dựa vào cổng kia để ngăn chặn bước tiến của kẻ thù. Nếu cánh cổng bị phá hủy, chúng tôi sẽ huy động người dân tham gia vào một trận chiến sống còn để câu giờ cho trẻ em chạy trốn. Tôi nghĩ mọi việc sẽ diễn ra như thế.”
Một vẻ cay đắng hiện lên trên khuôn mặt của tất cả người Dwarf .
Có lẽ là nhờ báo cáo trước đó của Tổng tư lệnh, nhưng việc không xuất hiện sự phản đối hay ý kiến phản bác nào đã nói lên sự xuất sắc của những người ngồi ở đây.
Không ai trong số họ là những người theo chủ nghĩa lý tưởng, cảm xúc hay lợi ích cá nhân. Nếu có người nào như thế ở đây, đặc biệt khi họ sở hữu quyền lực hay sự ảnh hưởng, họ sẽ lãng phí thời gian một cách vô ích trước khi các vấn đề cơ bản nhất được giải quyết, nghiến răng ken két cho đến khi cuộc họp kết thúc. Sự thật rằng không ai như thế ở đây quả là đáng khen.
“Vậy, hãy giải thích cho ta chi tiết hơn. Trận chiến sống còn này sẽ kéo theo điều gì?”
“Rất khó để trả lời bởi chúng tôi vẫn chưa nắm rõ sức mạnh của kẻ thù. Thế nhưng — giả sử có 1000 Quagoa — chúng tôi sẽ rơi vào tình thế vô cùng khó khăn. Đẩy lùi được chúng cực kỳ khó, và những gì chúng tôi có thể làm là khiến quốc gia này suy yếu bởi sự giảm sút nguồn tài nguyên và nhân lực.”
Tại sao mọi chuyện lại kết thúc như thế này, vị Tổng tư lệnh lẩm bẩm.
Căn nguyên có lẽ là việc pháo đài ở Great Rift rất kiên cố. Người Dwarf đã trở nên kiêu ngạo, tự tin rằng “mọi chuyện sẽ ổn cả chừng nào họ còn có nó”.
Ainz cũng cảm thấy thế.
Anh đã phải nếm trái đắng bởi sự bất cẩn của Shalltear.
“Nếu chúng thần chỉ có một quân át chủ bài trong tay, khi nó bị đánh bại, mọi thứ coi như xong. Do đó, thần nghĩ chúng thần sẽ cần thêm một quân át chủ bài khác, đó chính là sức mạnh của Bệ Hạ.”
Ainz đưa tay ra hiệu cho người Dwarf đang muốn nói tiếp im lặng. Vị Tổng tư lệnh đang là người làm chủ cuộc đối thoại, nhưng Ainz vẫn chưa vẫn chưa nói xong.
“Tộc Quagoa đã bị đẩy lui tạm thời, nhưng Feoh Gēr vẫn chưa hoàn toàn yên bình. Đó là những gì ta nghĩ.”
Nét mặt của người Dwarf thật là chua xót.
Sau khi chắc rằng mọi người đã hiểu rõ được quan điểm của mình, Ainz quyết định nắm bắt cơ hội và nói.
“Không có ta, sẽ rất khó khăn để chống lại cuộc xâm lăng sắp tới. Ngay cả với một người như ta, sự hủy diệt của một quốc gia mà ta sắp thương mại với sẽ cực kỳ khó chịu. Thế các ngươi nghĩ sao? Các người không sử dụng sức mạnh của ta sao? Dựa trên sức mạnh của quốc gia của ta, ta có thể đảm bảo rằng quốc gia các ngươi sẽ không bao giờ bị tấn công nữa… À, ví dụ như, ta có thể giúp lấy lại thủ đô cũ các ngươi, nơi đang được tộc Quagoa dùng làm tổ.”
Mọi người dường như đang rùng mình.
Đây là một phản ứng hoàn toàn khác.