Chương 5: Frost Dragon Lord ( Part 5 )
“Không cần nịnh hót. Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?”
“Vâng! Thần nghĩ vậy!”
Riyuro mỉm cười, nhưng câu trả lời của Yozu là hoàn toàn nghiêm túc. Ngoài ra không còn cách trả lời nào khác.
“…Ngươi xuất thân từ gia tộc nào vậy?”
Một câu hỏi bất ngờ. Sau khi Yozu trả lời về gia đình mình, Riyuro đã suy nghĩ lại.
“Ta hiểu rồi… Nếu là như vậy, ngươi thật sự nghĩ ta có thể chiến thắng sao?”
“Nghĩa, nghĩa là sao ạ?”
“Ta đã nghi rằng ngươi xem đây là một cơ hội để loại bỏ ta. Đúng là ta mạnh hơn tất cả những kẻ còn lại trong tộc. Do đó, ngươi tìm cách để ta chiến đấu với những con Golem kia sau khi đánh giá thấp sức mạnh của chúng. Và rồi, đám golem sẽ kết liễu ta. Chà, nếu ngươi làm thế, thì không ai có thể đánh bại được những golem kia… nhưng chúng cũng sẽ bị hư hại trong trận chiến với ta, và sau đó, ngươi có thể dùng số lượng để nghiền nát chúng.”
Mặc dù chủ nhân của gã nghi ngờ về lòng trung thành của gã, nhưng trong tim Yozu vẫn tràn ngập sự kính trọng.
Nếu gã là Riyuro, chắc chắn gã không nghĩ sâu đến như thế.
Yozu hoàn toàn tin tưởng Riyuro là Chúa tể thật sự của tộc Quagoa, và lòng trung thành của gã càng sâu hơn.
Riyuro không hiểu kẻ đang đứng trước mặt hắn này đang nghĩ gì, nên hắn tự đưa ra nghi vấn.
“Tại sao ngươi không lập tức trả lời rằng ngươi không hề có ý nghĩ đó?”
“Vâng! Thần, thần xin lỗi! Thần đã bị chìm đắm vào trong những suy luận tuyệt vời của ngài, thưa chúa tể! Đúng như ngài nói, thần không hề có ý định đó.”
Riyuro cười lớn.
“Thật là một người bạn thú vị!… Đội quân mà ta giao cho ngươi đã bị mất không, vì vậy sẽ có hình phạt cho điều đó. Nhưng ta sẽ không thương tổn ngươi vì nó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của ngươi. Trên thực tế, ngươi đã phát hiện ra sự tồn tại của golem, đồng thời nhận ra đó là tình báo quan trọng và đi ngay về đây. Ngoài ra, việc ngươi cũng đoán được có kẻ địch truy kích và phân bổ một phần quân đội để bảo vệ thành phố này đã cho thấy trí tuệ cùng sự linh hoạt của ngươi.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều!”
Yozu cúi đầu thật sâu.
“Bây giờ ta có một câu hỏi cho vị lãnh đạo tuyệt vời này. Chúng ta sẽ thu thập thông tin về đám golem kia bằng cách nào?”
“Tấn công đám lùn tịt kia.”
“Đó là một biện pháp. Nếu làm vậy, chúng ta sẽ biết được còn bao nhiêu con golem như thế trong kho.”
“Vâng! Nếu chúng không còn hàng tồn nữa, chúng ta sẽ phải chinh phục thành phố đó càng sớm càng tốt, bất kể cái giá phải trả là thế nào.”
“Đúng!” Riyuro gật đầu.
Nếu đó là một sinh vật sống, thì sẽ cần rất nhiều thời gian để phát triển một cá thể như thế. Tuy nhiên, golem chỉ cần xây lên mà thôi. Thời gian không đứng về phía họ, mà là về phía kẻ thù.
“Còn phương pháp nào khác không?”
“Xin lỗi, nhưng hiện tại thần không nghĩ ra cách gì cả.”
Riyuro thò tay vào cái lồng thằn lằn và lôi ra một con khác.
“…Muốn một chú không?”
Ánh mắt của mình đói khát thế cơ à?
Đúng là gã đã trốn về đây bằng tất cả sức mạnh của mình, thậm chí là còn không nghỉ ngơi hay ăn uống theo đúng nghĩa của hai từ đó cho tới lúc này. Tuy nhiên, gã không đói đến mức xin thức ăn từ bàn của đức vua.
“Không, thần cảm ơn.”
“Vậy à.” Riyuro trả lời. Sau đó hắn nhai đầu con thằn lằn giống như con trước đó. Sau khi con thằn lằn bị tiễn đi theo đồng bạn bằng đúng cách cũ, Yozu hỏi Riyuro.
“Vậy thì, thưa chúa tể. Ngài có cách nào khác không?”
“À, ừ. Chúng ta có thể hỏi ‘gã hàng xóm’ kia. Trí tuệ của ông ta vượt xa ta… Mặc dù điều phiền toái chính là khoản tiền ông ta đòi sẽ rất cao.”
“Thanh toán như ngài nói… chẳng nhẽ là!”
Yozu lập tức đoán ra.
“Chính xác. Chúng ta sẽ phải trao đổi với lũ rồng-”
Khi Riyuro sắp nói hết, bên ngoài đột nhiên xáo động, và sau đó là cánh cửa mở toang.
“Bệ hạ!”
Đó là một lính canh.
“Có vẻ khẩn cấp, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Vâng! Dường như có ai đó đang hướng đến thành phố này!”
“Chúng xuất hiện từ đâu?”
Theo người lính, nhóm người này xuất hiện từ bên sườn, nơi mà Yozu đã bố trí quân đội của gã. Nói cách khác, những kẻ đó đến từ quốc gia Dwarven.
“Vậy chúng đã gửi quân đội đuổi theo… Ta đã đánh giá thấp lũ lùn tịt ấy rồi!”
Với câu nói đó, Riyuzo đứng dậy.
Ánh mắt Yozu như muốn hỏi chủ nhân của gã muốn đi đâu. Riyuro cảm nhận được điều này, và trả lời.
“Có vẻ như chúng ta đã bớt được kha khá thời gian cân nhắc rồi đấy. Ta sẽ đi gặp tộc rồng ngay bây giờ.”
“Ngài định hỏi thông tin lũ Golem?”
“Không. Ta sẽ thuyết phục bọn chúng đi đối phó với đám lùn tịt đang tiếp cận kia. Nếu là đám chân ngắn kia, thì chắc chắn là chúng sẽ mang theo Golem. Rồi chúng ta sẽ để chúng chống lại tộc rồng, và làm suy yếu cả hai bên… Hmp, những kẻ mạnh mẽ kia cũng nên có chút tác dụng rồi.”
Chúa Tể Thị Tộc rất căm tức về việc lũ rồng chiếm vị trí tốt nhất trong thành phố – Cung điện hoàng gia – làm lãnh thổ riêng. Đây là một điều mà chỉ có kẻ thân cận nhất với hắn mới hiểu được, cũng như việc hắn đã khéo léo che giấu cảm xúc thật ở trong lòng và cúi đầu trước bọn chúng.
Khác biệt sức mạnh giữa tộc rồng và tộc Quagoa là rất lớn.
Chính vì thế, loài Quagoa đã phải dùng giả vờ phục tùng cho đến khi có thể làm suy yếu sức mạnh của lũ rồng. Tuy nhiên, vùng núi này có rất ít loài có thể chiến đấu ngang sức với loài rồng. Một trong những ‘số ít’ có thể kể đến là tộc Frost Giant.
Và bây giờ cơ hội đó đã đến, Riyuro nói.
“Yozu, tuy ta không thấy không khả quan lắm, nhưng để đề phòng, hãy bắt đầu đưa quân tới khu vực bị phá hủy kia đi. Ta không muốn các ngươi bị cuốn vào cuộc chiến của lũ rồng.”
Khu vực bị phá hủy hoàn toàn đó đã tồn tại trước khi tộc Quagoa thống trị nơi này. Chúng đã không cho xây dựng lại chỗ đó bởi chúng muốn biến nó thành một nơi để điều động quân đội. Có vẻ như cuối cùng nó sẽ được sử dụng.
“Vâng.”
“Thế thì… liệu ngươi có thể giúp ta chuẩn bị một số cống phẩm cho cuộc gặp mặt với lũ rồng không? Chúng rất thích các loại đá quý, vì thế hãy chuẩn bị một ít cho chúng. Ta tin rằng ngươi thừa biết là bọn chúng rất tham lam và sẽ không đồng ý với mấy món tiền ban đầu. Chúng chắc chắn sẽ tăng giá. Nhớ kỹ điều đó, và phải chuẩn bị thêm một số vật phẩm giá trị thấp khác.”
Sau khi gật đầu tỏ ý rằng mình đã hiểu ở trước mặt Riyuro, Yozu lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Trong thế giới này, rồng là loài mạnh nhất. Chúng là giống loài có thể tồn tại được ở những vùng đất khắc nghiệt mà con người không thể đặt chân tới. Dãy núi Azellisia không phải ngoại lệ, và loài rồng chính là kẻ thống trị ở nơi đây.
Chúng được gọi là Frost Dragon.
Thông thường, loài rồng có thân hình mảnh khảnh. So với loài thằn lằn thì cơ thể chúng làm chúng ta liên tưởng đến loài mèo nhiều hơn. Mà cơ thể loài Frost Dragon lại tính tế hơn nhiều, giống như loài rắn vậy.
Vảy của chúng có màu trắng pha thêm chút màu xanh nhạt, nhưng khi chúng già đi, vảy của chúng sẽ trở nên trắng như tuyết. Chúng sở hữu khả năng thích nghi với môi trường xung quanh và miễn dịch với cái lạnh, nhưng ngược lại, lửa là điểm yếu của chúng.
Thêm vào đó, mỗi con rồng đều có một con át chủ bài. Chúng sở hữu sức mạnh vô cùng đáng sợ qua hơi thở lạnh buốt của chúng.
Chúa tể của những con Frost Dragon, Olasird’arc Haylilyal, đang cuộn tròn quanh ngai vàng của hắn, đưa mắt liếc xuống con Quagoa đang quỳ gối cầu xin được yết kiến.
“Tới rồi sao. Vậy nhà ngươi có chuyện gì?”
“Vâng, thần vô cùng vinh dự khi được diện kiến White Dragon Lord vĩ đại, Olasird’arc Haylilyal–”
“—Không cần nịnh hót, vào thẳng vấn đề đi.”
Nói thì nói như thế nhưng đôi mắt của Olasird’arc vẫn híp lại.
Đối với những con rồng, danh hiệu Dragon Lord (Chúa Rồng) có một hàm nghĩa khác. Nó là danh hiệu chỉ được trao cho những con rồng đạt đến giai đoạn [Cổ lão] hoặc những con rồng mạnh mẽ nắm giữ sức mạnh đặc biệt, hoặc những con có thể sử dụng phép thuật dị chất. Những con rồng xuất chúng như vậy mới được gắn với danh hiệu Chúa tể.
Được xưng hô bằng danh hiệu vinh quang như vậy khiến tâm trạng của hắn khá vui vẻ.
“Vâng! Trước hết tôi xin ngài tiếp nhận chút lòng thành của kẻ hèn mọn này.”
Lũ Quagoa chờ sẵn ở phía sau Chúa Tể Thị tộc liền lấy một cái túi lớn cũ nát.
Khi miệng túi mở ra và đúng như mong đợi, một màu vàng óng ánh toát ra từ đó.
Chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ để làm hắn thỏa mãn, nhưng đối với lũ Quagoa thì thu thập được từng này đã là giới hạn của bọn chúng, cho nên hắn đành phải chấp nhận.
“Được rồi, các ngươi muốn gì?”
“Vâng! Thực tế là có một số kẻ không mời mà đến đang nhìn chằm chằm nơi ở của chúng tôi, vì vậy nên liệu chúng tôi có thể mượn sức mạnh vĩ đại của ngài không? Thưa White Dragon Lord-sama.”
“Hừm…”
Đối với Olasird’arc, Quagoa chỉ là một chủng tộc hạ đẳng. Đương nhiên, chúng là những sinh vật hầu hạ những con rồng vĩ đại và chúng tương đương như một món tài sản mà hắn sở hữu. Sẽ hơi bực mình nếu để mặc bọn chúng bị tàn sát hết. Tuy nhiên, hắn càng tức giận hơn với việc phải làm theo lời thỉnh cầu của đám thấp kém này.
Olasird’arc đưa mắt nhìn cái ngai lấp lánh của hắn- một ngọn núi nhỏ được tạo thành từ vàng và đá quý.
Tập tính chung của tất cả loài rồng là niềm đam mê vô tận đối với những kim loại hiếm, các loại bảo thạch, vật phẩm ma thuật cùng với những món của cải xa xỉ khác. Olasird’arc cũng không phải ngoại lệ.
Dĩ nhiên, hắn có thể tự mình đào móc trong những hang động để có được những kim loại hiếm và đá quý thô. Nhưng mà hắn không có thủ đoạn gia công, vả lại đó là chuyện một kẻ vĩ đại nên làm sao? Đó phải là công việc của bọn đầy tớ.
Nói thực, cũng sẽ chẳng có vấn đề gì khi hắn làm thay cho những tên nô lệ của hắn. Trong lòng hắn tuôn ra những cảm xúc khoan dung như thế.
“Vậy bọn chúng là ai?”
“Chúng tôi cũng không rõ. Chúng tôi vẫn chưa biết được danh tính thật sự của chúng. Tuy nhiên, bọn chúng chắc hẳn là Người lùn .”
“Người lùn sao…Umu.”
Ánh mắt Olasird’arc thoáng nhìn về phía cánh cổng khổng lồ đằng sau hắn.
Có người nói đằng sau cánh cổng này là kho bạc cũ của thành phố Dwarven.
Dù Olasird’arc đã thử rất nhiều lần, nhưng cánh cổng vẫn không bị phá hủy hay mở ra. Phép thuật bảo hộ được yểm bởi những Nghệ nhân rune Người lùn bảo vệ kho báu của họ trước mọi nỗ lực tấn công của loài rồng.
Nỗi ám ảnh của hắn đối với những thứ đằng sau cánh cổng này vốn đã tan biến từ lâu, nó chỉ còn là chỗ mà hắn dùng để gãi móng. Tuy nhiên, khi hắn nghe lũ Quagoa nhắc tới người lùn, lòng ham muốn của hắn một lần nữa được nhen nhóm.
Nếu bọn lùn tịt đó đến được đây, có lẽ chúng sẽ tìm được cách để mở cánh cổng này.
Liệu đây có phải lúc để từ bỏ bọn Quagoa? So với bọn chúng, lũ Người lùn hữu dụng hơn nhiều.
Trong lúc Olasird’arc ngẫm nghĩ về điều đó và lạnh lùng trừng con mắt về phía tên Quagoa đang quỳ trước mặt hắn, những lời thỉnh cầu của Chúa Tể Thị Tộc cuối cùng cũng kết thúc.
“Nếu là Bạch Long Vương-sama, tôi chắc chắn rằng ngài sẽ dễ dàng đánh bại được bất cứ tên Người lùn nào. Xin ngài, hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh của ngài! Không cần phải nói, khi chúng bị đánh bại, chúng tôi sẽ lập tức dâng cho ngài gấp đôi lễ vật- không, chúng tôi sẽ dâng nhiều hơn thế!”
Những dục vọng trong lòng hắn cuối cùng cũng bị những lời này kích thích, gương mặt của Olasird’arc trở nên co giật.
“…Biết rồi. Ta sẽ xem xét vấn đề này.”
“Chúng tôi không chờ được nữa! Thưa White Dragon Lord-sama, kẻ thù đã ở rất gần rồi! Hơn nữa bọn Người lùn đang muốn đoạt lại thành phố này!”
Olasird’arc dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Quagoa.
“Lời đó của ngươi, có ý gì? Ngươi muốn ám chỉ rằng lũ lùn kia có thể đuổi ta ra khỏi sào huyệt của mình?”
“Tôi không có nói như vậy! Nhưng mà, cũng không có cách nào để biết âm mưu thật sự của chúng! Tất cả thông tin mà chúng tôi có là chúng có thể nắm giữ phương pháp phá huỷ thành phố này!”
“Nếu vậy, sao chúng không làm thế ngay từ đầu ?”
“Rất có thể là chúng đang cố gắng phá hủy thành phố từ bên trong!”
“Hừm,” Olasird’arc suy nghĩ. Ý nghĩ có vẻ hơi xa vời, nhưng cũng không thể loại trừ hoàn toàn nó.
Thành phố này cực kỳ cần thiết cho tham vọng xây dựng một đế chế cho loài rồng.
Sau khi chiếm được Cựu Đô của tộc Người lùn, hắn đã ra lệnh cho những bà vợ đẻ trứng ở đây, sau đó nuôi dưỡng và dạy dỗ những đứa con của hắn cho đến khi chúng trưởng thành.
Trước đây, chúng đã phải đẻ trứng ở những nơi ngẫu nhiên rồi bỏ đó, hoặc đá rồng con ra khỏi tổ khi mà chúng chỉ mới được nuôi dưỡng một hoặc hai năm sau khi sinh ra. Làm như vậy không thể nào làm tăng cường sức mạnh loài rồng.
Mình cần phải tăng số lượng giống nòi càng nhiều càng tốt, sau đó mình sẽ chinh phục lũ Frost Giant. Tiếp đó, mình sẽ thống trị toàn bộ vùng núi này, Olasird’arc ngẫm nghĩ.
Trong dãy núi này, Frost Giant và Frost Dragon là hai tộc đứng đầu chuỗi thức ăn. Bởi vậy, hai bên không ngừng đấu tranh với nhau để quyết định xem ai là bá chủ của cả vùng núi.
Frost Giant miễn nhiễm với cái lạnh, đồng nghĩa kỹ năng hơi thở băng giá – đòn mạnh nhất của loài Frost Dragon – hoàn toàn không có tác dụng với bọn khổng lồ này. Bên cạnh đó, sát thương từ những loại vũ khí to lớn của đám khổng lồ cũng không thể xem thường, cho dù là loài rồng. Nếu số lượng đối phương đông đảo, loài rồng vẫn có khả năng bị đánh bại. Thật vậy, có không ít Frost Dragon đã phải ngã xuống bởi những tên Frost Giant mà chúng vẫn coi là những con chó giữ cửa.
Frost Dragon cũng hiểu sự thật đó. Nếu Olasird’arc ở phe đối lập, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tiêu diệt đối thủ trước khi số lượng của chúng tăng lên. Hơn nữa nếu hắn từ bỏ mảnh đất này, và trước khi hắn có thể tìm được một tòa thành mới, những bộ tộc của Frost Giant nhất định sẽ hợp sức lại với nhau để tấn công hắn.
Olasird’arc ngó sang những bà vợ của mình đang nằm uể oải xung quanh căn phòng.
Có ba con rồng cái ở đó.
Mianatalon Fuviness, con rồng trẻ nhất tuổi nhất trong số ba con, có chiếc sừng bằng ngọc ở trên đầu.
Munuinia Ilyslym, con rồng đã từng chiến đấu rất nhiều lần với Olasird’arcđể tranh giành lãnh thổ.
Kilistran Denshusha, một con rồng duy nhất ở đây sử dụng được phép thuật hệ tín ngưỡng (Dù đó chỉ là bậc 1).
“Các nàng nghĩ sao?”
“…Tại sao không? Suy cho cùng, Người lùn không phải là một kẻ thù đáng sợ.”
“Thần thiếp cũng đồng ý. Nói thật ra thiếp không quan tâm bọn Quagoa nói gì. Nhưng nếu lũ người lùn biết chúng ta ở đây mà còn tấn công, đó chẳng khác nào đang coi thường chúng ta. Chúng ta nên khắc sâu sự hoảng sợ vào trái tim của bọn sinh vật nhỏ bé vênh váo đó.”
Hắn đưa mắt từ Munuinia – đang cào nền nhà bằng những bộ vuốt sắc nhọn – sang Kilistran.
“Vậy thì ngươi nghĩ như thế nào?”
Sau khi được chỉ định, cô ta nghiêng đầu qua.
“Thần thiếp vừa phản đối vừa tán thành. Thiếp phản đối vì chúng ta chưa rõ liệu những kẻ xâm nhập này có phải lũ Người lùn hay không. Hơn nữa, nếu chúng biết thừa biết sự tồn tại của chúng ta mà vẫn tấn công, thì hẳn là chúng có đủ sức mạnh để làm điều đó. Tuy rằng ý nghĩ phá hủy thành phố này rất vô lý và vô căn cứ, song trên thực tế công nghệ của lũ Người lùn có thể tạo ra những cỗ máy có khả năng làm điều đó. Sẽ rất ngu ngốc nếu không xem xét đến khả năng này.”
Olasird’arc mỉm cười cay đắng. Tính cách cô ả này quả thật khó nắm bắt. Đó cũng là lý do vì sao hắn thích ả.
“Khá nhiều ý kiến tán thành. — Thế thì, ta sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của ngươi, Quagoa hạ đẳng.”
“Vâng! Chúng tôi muôn phần cảm tạ!”
Từ phía trên, lạnh lùng nhìn xuống con Quagoa đang tỏ vẻ biết ơn bằng cách quỳ lạy trước mặt hắn, hắn đưa ra lời tuyên bố.
“Tuy nhiên, các ngươi phải trả gấp mười lần số cống phẩm đã dâng lên trước đó.”
“Mười! Gấp mười lần?!”
Olasird’arc cười nhạo với Chúa Tể Quagoa, kẻ đang ngẩng đầu lên.
“Ngươi ngay cả kẻ nào đang tấn công cũng không biết rõ. Nếu thế thì như này cũng là đương nhiên… Vậy thì, ngươi sẽ làm gì đây? Nếu không giao ra, vậy các ngươi cứ tự giải quyết chúng đi.”
“Xin, xin chờ một chút! Chúng tôi đồng ý dâng lên! Xin hãy cho chúng tôi dâng lên!”
Olasird’arc bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Bọn Quagoa thực sự có thể trả được nhiều vàng đến vậy sao? Hay là bởi bọn lùn kia là một kẻ địch mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng, khiến cho chúng cố gắng cầu xin sức mạnh của hắn cho dù phải bất chấp tất cả?
Mà điều đó cũng chẳng quan trọng. Nếu chúng không thể trả đủ số, thì như Munuinia đã nói, mình sẽ khắc sâu nỗi khiếp sợ không thể phai mờ vào trái tim của lũ yếu ớt vênh váo Quagoa này.
“Thế thì, lui ra đi.”
“Vâng! Nhưng… khi nào thì ngài hành động?”
“Sớm thôi. Cho đến lúc ấy, các ngươi hãy chờ đợi.”
Khi Olasird’arc nhìn bọn Quagoa rời đi, Mianatalon hỏi: “Ngài sẽ đích thân đến đó sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Olasird’arc là con rồng mạnh nhất ở đây. Sẽ rất ngu ngốc nếu hắn đích thân chiến đấu xử lý vấn đề của bọn nô lệ chỉ vì tiền công của chúng. Thế nên—
“Chúng ta sẽ cử đứa nào… Cử con của ai đi là tốt nhất đây?”
Tất cả những con rồng ở đây đều là con của hắn. Ngoại trừ các thê thiếp ra, tất cả chúng đều có liên hệ máu mủ với Olasird’arc.
“Vậy thì hãy cử con của thiếp đi.”
“Của nàng? Là đứa nào?”
Kilistran đã sinh cho Olasird’arc bốn đứa con, bọn chúng đều đã sống hơn một trăm năm. Sức mạnh của chúng mạnh hơn loài Quagoa nhiều.
“Đứa lớn nhất.”
“Hejinmal à?”
Olasird’arc làm ra một vẻ mặt đắng chát.
“Tuy thằng bé trông như vậy, nhưng với cái đầu đầy tri thức của mình, nó sẽ nhìn ra đối phương rốt cuộc là người nào. Nếu đó thực sự là bọn Người lùn, ngài không nghĩ rằng nó sẽ làm một cuộc đàm phán có lợi nhất cho chúng ta sao? Ngài cũng bắt đầu thấy mệt mỏi với lũ nô lệ Quagoa này rồi, phải không?”
“Liệu nó có làm được không đấy? Những đứa khác không làm được vậy sao?”
Olasird’arc đồng ý với những gì mà Munuinia nói.
“Ít nhất nó cũng tốt hơn thằng Toranjelit.”
“…Kilistran. Điều quan trọng nhất đối với loài rồng chính là sức mạnh cơ thể. Dùng đầu óc không thể chế ngự được sức mạnh cùng tốc độ. Olasird’arc thắng được tôi cũng là vì nguyên nhân đó. Đừng quên rằng, cơ thể xuất sắc của Toranjelit nhà tôi mạnh hơn Hejinmal rất nhiều đấy!”
Toranjelit là một trong những đứa con của Olasird’arc, được Munuinia sinh ra. So về mặt sức mạnh, nó là đứa khỏe nhất trong tất cả đứa nhóc.
“Nhưng sự việc sẽ có thể trở nên xấu đi nếu cử một người không biết suy nghĩ. Nếu ngươi cử con của ngươi đi – đứa có thể giết bọn Quagoa mà không cần lý do nào cả- trời mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra đây?”
“Đủ rồi đấy.”
Olasird’arc dừng cuộc tranh luận lại trước khi Munuinia chuẩn bị nói điều gì đó, và sau đó ngó sang gương mặt của Mianatalon. Cô ta dường như cảm thấy cuộc tranh luận này rất nhàm chán vô vị.
“Chúng ta hãy theo ý của Kilistran và gọi Hejinmal tới đây.”
“Vô ích thôi, nó không ra đâu.”
Olasird’arc cảm thấy rằng kế hoạch của hắn đã gặp trắc trở ngay từ phút ban đầu.
Munuinia cười khúc khích, hơn nữa đó là một tiếng cười nhỏ và không có chút vui vẻ nào ở trong đó. Sẽ rất phiền phức nếu bọn họ lại tiếp tục cãi nhau, Olasird’arc bèn gia tăng âm lượng.
“Hãy phá hỏng cửa hay gì gì đó và kéo nó ra đây.”
“Này, không phải trước đấy ngài có bảo là không được phá hoại pháo đài của ngài sao, cho nên thiếp mới không đi phá hoại. Thế có nghĩa là giờ thiếp được phép rồi điều đó sao? Nếu thế chắc không chỉ có mỗi cánh cửa bị phá hỏng đâu.”
Hắn nhớ rằng đúng là mình đã nói những lời đó. Dù loài rồng rất khéo léo, song chúng không có năng lực làm mới một cánh cửa đã bị phá hủy, và chúng cũng không biết phép thuật nào hỗ trợ cho việc đó. Vì lẽ ấy, nếu chúng đã phá hủy cái gì, chúng sẽ cứ để nguyên như vậy.
Bản thân là Dragon Lord, sẽ là một sự xấu hổ nếu sống trong một lâu đài đầy những lỗ thủng. Vì thế nên hắn đã yêu cầu các thê thiếp và con cái của hắn nghiêm túc tuân theo nguyên tắc đó.
Tuy nhiên nếu là mệnh lệnh của hắn thì các thê thiếp của hắn có thể sẽ đi làm vậy—