Chương 640: Thương Nguyệt chi loạn.
“Long Nhất đấu?” Mộc Tinh Tinh ngập ngừng hỏi.
“Không… không biết”. Mộc Hàm Yên có chút kinh hoảng, chẳng lẽ nói Long Nhất sau khi tiến vào thông đạo đã xảy ra chuyện, hay là hắn căn bản không tiến vào?
Nghĩ đến tình huống thứ hai, Mộc Hàm Yên lập tức phủ định, Long Nhất tuyệt không phải là hạng người này. Nhưng nếu như trường hợp đầu tiên lại càng không xong, lâm vào không gian loạn lưu chỉ có một đường hôi phi yên diệt. Trước kia cũng chưa từng phát sinh chuyện này.
Lúc này bên ngoài thánh điện rầm rầm tiếng bước chân, Mộc Hàm Yên tỉ muội thoáng chốc bị mấy trăm binh lính cự linh tộc bao vây.
Mộc Hàm Yên nhìn thấy binh lính thì trầm xuống. Thánh điện nằm ngay bên ngoài đô thành, lại bị đông đảo địch nhân xuất hiện vây quanh, chỉ sợ đế đô dữ nhiều lành ít.
----
Long Nhất lạc vào một cái không gian mênh mông không thể động đậy, cảm giác được một nguồn năng lượng khổng lồ điên cuồng xâm nhập vào thân thể. Vốn có thể hấp thu thiên địa tối thuần năng lượng là một việc khả ngộ bất khả cầu. Đương nhiên, khả năng thân thể tiếp thu có giới hạn nhất định, mà nguồn năng lượng này lại cuồn cuộn vô biên. Lúc đầu cực kì thoải mái, nhưng càng về sau thân thể như muốn nổ tung.
“Mặc Vận, Mặc Vận đại tỷ, hắc ám chi thần, ngươi đi ra đi, thiếu gia ta muốn không xong rồi.” Long Nhất dùng ý niệm không ngừng kêu gọi, nhưng đáp lại chỉ là một mảnh cô tịch.
Long Nhất ngạo thiên quyết đạt tới tầng thứ bảy, sớm có khả năng phi thiên độn địa, thiên hạ rộng lớn không đâu không thể, nhưng tại địa phương chết tiệt này lại là chuyện khác. Hắn chỉ có thể dùng toàn bộ nội lực dẫn dắt khối năng lượng nén ép này dũng mãnh tiến vào cơ thể. Muốn rút lui cũng hữu tâm vô lực.
Cảm giác thân thể mỗi tế bào, từng mạch máu đều bắt đầu bành trướng, Long Nhất muốn khóc cũng không ra nước mắt. Ngạo thiên quyết nội lực sau khi đạt tới tầng thứ bảy, toàn thân đều kiên ngạnh như thiết, xuất hiện loại tình huống này cho thấy thân thể sắp phải bạo liệt.
“Mẹ kiếp, đến đây đi, toàn bộ đến đây đi.” Long Nhất nội tâm phát điên, rõ ràng không còn kháng cự nữa. Ngược lại càng thêm điên cuồng hấp thu nguồn năng lượng thuần chất như thủy triều mãnh liệt chảy vào trong cơ thể tứ chi trăm hài.
Long Nhất trong phút chốc thấy cơ thể bành trướng lên. Sự đau nhức này không phải là thứ mà bất kỳ sinh vật nào có thể thừa nhận. Hắn cảm giác thân thể của chính mình đã tứ phân ngũ liệt, vô số tế bào mạch máu bạo liệt dữ dội.
Long Nhất ý thức đã bắt đầu mơ mơ màng màng, như đang trong giấc mộng chợt tỉnh lại, như chính mình tự huyễn hoặc bản thân. Linh hồn phiêu phiêu đãng đãng trôi nổi tại không trung. Mỗi khi hắn muốn tiêu tán vào vũ trụ thì lại bị một cổ lực lượng kỳ quái kéo trở về. Tiếp tục cảm giác như đang trong giấc mộng.
Đau? Nếu Long Nhất có thể nhận thấy được loại cảm giác này, hắn sẽ thập phần hạnh phúc. Bởi vì điều đó ít nhất chứng minh hắn còn sống, mà hắn lại căn bản không có bất kỳ cảm giác gì. Không biết là thân thể chết lặng hay là đã bị năng lượng phá hủy, chỉ còn lại linh hồn không có lấy một điểm trọng lượng này.
Hắc ám, một mảnh hắc ám thâm trầm khiến kẻ khác phải hồi hộp. Giống như vũ trụ lúc mới bắt đầu, khi đó là hư vô, chỉ có vô tận năng lượng áp súc, tái áp súc, cả hắc ám thế giới bắc đầu vô hạn bành trướng, cuối cùng xuất hiện đầy trời tinh tú tại thiên khung.
Vũ trụ hình thành vô cùng huyền bí, Long Nhất lúc ban đầu tiến vào hắc ám không gian có điều mơ hồ, nhưng dần dần hiện lên một tia thể ngộ, rõ ràng hơn, vượt xa sự minh ngộ thông thường.
Nếu thế giới là vũ trụ rộng lớn, như vậy thân thể chính là một cái vũ trụ thu nhỏ. Năng lượng tụ tập đến một trình độ nhất định sẽ sinh ra bạo tạc bành trướng, không phá không lập, phá rồi lại lập, đó là một đẳng cấp hoàn toàn mới.
Năng lượng tự nhiên điên cuồng dũng mãnh tiến vào cơ thể Long Nhất. Cơ thể này không hề kháng cự cũng không hề tiếp nạp thêm nữa, mà là lấy một loại phương thức kỳ lạ tự động vận chuyển, cải tạo mỗi bộ phận trong thân thể. Nếu Long Nhất có thể thấy được chính mình, sẽ phát hiện hắn toàn thân xích lõa, từng phần thân thể dần hư hoại rồi dần trọng tổ, viên dự ngôn châu bạch sắc ở trên ngực cũng đang tỏa ra ánh hào quang.
Một cái hư ảnh nhàn nhạt bắt đầu ngưng tụ bên cạnh Long Nhất, đó là một thân thể nữ tính hoàn toàn xích lõa, làn da trắng như sương tuyết, ngọc nhũ cao cao đầy khiêu khích, hạ thể cũng quang khiết một mảnh, mái tóc ngân bạch phiêu vũ trong không trung, đôi đồng tử gần như trong suốt nhìn thấu thế sự thiên địa nhân gian.
“Long Nhất, tình lang của ta, Tiểu Y rốt cuộc đã trở về…” Âm thanh nỉ non vươn vấn tại vô tận hắc ám không gian.
----
Tỷ muội Mộc Hàm Yên bị ma pháp chế trụ, treo lên cao bên ngoài thành.
“Mộc Thanh Minh, hai nhi nữ của ngươi đã ở trong tay ta, còn không mau thúc thủ chịu trói.” Cự linh tộc vương hưng phấn kêu to, không nghĩ tới tại thánh điện bắt được song nữ của Mộc Thanh Minh. Cho dù Mộc Thanh Minh vì nghĩa diệt thân, thì binh lính dưới tay của hắn sĩ khí cũng sẽ bị hạ thấp chưa từng có. Như thế công thành hẳn là thoải mái đi nhiều.
Mộc Thanh Minh đứng trên thành, khóe miệng khẽ run run nhìn hai nhi nữ bị chế trụ giữa không trung, nắm tay sớm đã trắng bệch. Hai nhi nữ đến Thương Lan đại lục tìm Long Nhất về hỗ trợ. Hiện tại cả hai đều bị bắt, mà Long Nhất bóng dáng vẫn chưa thấy, cho rằng đại sự đã bại. Xem ra hôm nay đế đô nhất định máu chảy thành sông, oán khí tận trời.
“Mộc Thanh Minh ta đây, làm nam nhân đỉnh thiên lập địa, chết không sợ hãi, cự linh, hãy bớt sàm ngôn, trên chiến trường chứng minh thực lực.” Mộc Thanh Minh mục quang băng giá quát to, đã sẵng sàng để hi sinh, nhưng là hắn chết cũng tuyệt không làm đối phương có được chỗ nào thoải mái.
“Trên chiến trường chứng minh thực lực, trên chiến trường chứng minh thực lực…” Trên tường thành binh lính nhân loại hô hào rầm rộ.
Cự linh vương nhướng mày, vung lên đại thủ, gào to: “Giết!”
“Giết!” Binh lính cự linh tộc như thủy triều cuồn cuộn xông lên, ma pháp sư bộ đội các hệ phóng xuất ma pháp chói mắt xuống tòa thành, tên bay thành đàn như mây đen già thiên tế nhật.
“Tử chiến không lùi!” Mộc Thanh Minh điên cuồng hét lên một tiếng, trên người xuất ra một tầng bảo hộ, cự kiếm trong tay vung lên, thanh sắc đấu khí như thanh long quét ngang tòa thành bên dưới, hơn trăm binh lính cự linh tộc bị trảm đoạn ngang hông.
“Tử chiến không lùi!” Một gã binh lính nhân loại tay không bắt lấy trường mâu đâm xuyên qua bụng, một kiếm đâm ngang đối thủ tại yết hầu.
“Tử chiến không lùi!” Một gã ải nhân tộc toàn thân hơn mấy chục nỗ tiễn, hét lớn một tiếng, thân thể đột ngột co rút lại, oanh một tiếng tự bạo, hơn trăm binh lính xung quanh bị bạo tạc đánh văng ra.
“Lũ cháu chắt, ông nội ngươi đến đây, để ông nội thu thập các ngươi.”
“Con bà nó, đại gia ta đến xé xác ngươi đây.”
Ngoài dự liệu của cự linh tộc đại vương. Uy hiếp của hắn không những không làm sĩ khí địch quân giảm xuống, ngược lại còn làm cho binh lính nhân loại dấy lên chiến khí xưa nay chưa từng có. Bọn chúng toàn là một lũ không muốn sống, chém một kiếm không bại, chém hai kiếm, chém ba kiếm.
Kỳ thật cũng không phải khó giải thích, cự linh tộc trận doanh tuy nói nghiêu dũng thiện chiến, nhưng hắn lại trước mặt quân địch mà nói một khi thành bị phá mặc kệ chiến hay không chiến đều chỉ có một con đường chết. Há chẳng phải chí là một chữ chết thôi sao? Vốn trận doanh nhân loại bị vây khốn trong thời gian dài, cả tinh thần lẫn thể xác sớm đã đạt tới giới hạn cuối cùng, cự linh tộc đại vương lại mang tỷ muội Mộc Hàm Yên bồi thêm một kích, như giọt nước làm tràn ly, mỗi người trở nên hãn không sợ chết, trong lúc nhất thời binh lính cự linh tộc bị đánh cho tan tác.
“Giết cho ta, giết, tên nào lui lập tức xử tử, ma pháp sư bộ đội đem ma pháp đánh vào thành, xem bọn họ có thể ngăn đón nhiều hay ít.” Cự linh tộc đại vương bạo nộ.
Một trận ma pháp rực rỡ mang theo tử vong giáng xuống đế đô, trong khoảnh khắc yên vụ bay đầy trời. Tiếng kêu thảm thiết một mảnh lại nối tiếp một mảnh.
Mà lúc này, tường thành mất đi ma pháp phòng hộ rất nhanh xuất hiện những lỗ hổng lớn, cự linh tộc trận doanh như cơn lốc dũng mãnh tiến vào. Gặp ai giết nấy, thảm liệt vô cùng. Mộc Thanh Minh nhìn thấy thành nội phong yên tứ khởi, cự linh tộc trận doanh binh như châu chấu tràn lan bốn phía, trong thành bất luận nam phụ lão ấu đều bị hóa thành nhục tương.
“Cự linh, ngươi phải chết.” Mộc Thanh Minh bi thương gầm lên một tiếng, thân thể hóa thành một lũ thanh quang hướng cự linh tộc đại doanh phóng đi.
Vô số ma pháp hướng đến Mộc Thanh Minh tại không trung đều bị tầng năng lượng quanh thân ngăn cản, phần đông ma pháp bị đánh bật ra, mà Mộc Thanh Minh cũng thuận thế nhảy vào giữa đội hình ma pháp sư bộ đội. Với khoảng cách quá gần, hơn nữa Mộc Thanh Minh cũng đạt tới cấp bậc kiếm thánh đỉnh phong, mấy trăm ma pháp sư trong khoảnh khắc như một lũ kiến tầm thường bị giết chết.
“Oanh” Mộc Thanh Minh đang đông chinh tây phạt thì một đạo tia chớp khổng lồ trên cao giáng xuống, trong vòng vài trăm thước hết thảy sinh vật đều hóa thành bụi phấn. Đây là vài vị lôi hệ đại ma đạo sư liên thủ phát xuất cấm chú lôi thần chi phạt.
Mộc Thanh Minh đứng thẳng, toàn thân cháy đen, trên người còn có điện quang lòe lòe, nhưng đôi mắt vẫn trực trực nhìn về phía cự linh tộc đại vương.
“Phụ hoàng.” Tỷ muội Mộc Hàm Yên can đảm dục liệt, nhìn về phía phụ hoàng mà mình sùng kính đang chẳng biết sinh tử. Mấy trăm binh lính tiến lên bao vây, một loạt trường mâu lạnh lẽo chỉ vào Mộc Thanh Minh toàn thân tiêu hắc.
“Chết hay chưa?” Cự linh tộc đại vương thân hình cao hơn mười thước, bước lại gần vài bước, hỏi.
“Hồi đại vương, Mộc Thanh Minh vẫn chưa chết, nhưng không thể nhúc nhích.” Một gã thân vệ hồi đáp.
“Tốt, tốt lắm, tên hỗn đản chẳng biết tốt xấu dám làm thương vong nhiều binh lính của ta như vậy, hôm nay bổn vương cho hắn chính mắt nhìn thấy nhi nữ cùng tử dân của hắn như thế nào thống khổ chết đi.” Cự linh tộc đại vương cuồng tiếu.
Chiến tranh lại một lần nữa ngoài cự linh tộc đại vương dự liệu. Hắn vốn tưởng Mộc Thanh Minh bị chế trụ, bọn phản khán sẽ rất nhanh bị dập tắt, không nghĩ đến binh lính nhân loại vẫn điên cuồng chiến đấu, linh hoạt như cá chạch, làm bên mình số lượng binh lính tử vong cú thẳng tắp bay lên. Không chỉ thế, người dân trong thành trước tình huống phải chết không thể nghi ngờ, cũng cầm lấy thái đao thiết côn tiến hành phản kháng, rất nhiều binh lính cự linh tộc khi lục lọi trong nhà dân bị giết chết. Từ tiểu hài, lão nhân lẫn phụ nữ đều cầm lấy vũ khí, làm bánh xe chiến tranh của cự linh tộc tiến hành vô cùng gian nan.
“Triệt quân, đốt thành.” Cự linh tộc đại vương nghiến răng ra lệnh.
“Đại vương, Mộc Thanh Minh cùng hai nhi nữ của hắn xử trí thế nào?” Bán thú nhân tộc trưởng hỏi.
“Đem Mộc Thanh Minh đến gần thành cho hắn nhìn đô thành bị thiêu hủy, hai nữ nhân không có gì dùng được, cấp cho tướng sĩ bên dưới chơi đùa.” Cự linh tộc đại vương tàn nhẫn cười nói. Từng đạo hỏa diễm ngập trời được ma pháp sư lăng không phóng xuất tại thành nội, mà Mộc Thanh Minh cũng bị treo đến, tỷ muội Mộc Hàm Yên bên dưới hắn đang bị hơn trăm tên bán thú nhân xấu xí vây quanh.
Mộc Hàm Yên cùng Mộc Tinh Tinh bị cấm chế giam cầm, chính là muốn chết cũng khó khăn. Các nàng nhìn thấy một lũ bán thú nhân ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào mình, chỉ thấy bản thân tràn ngập sợ hãi và phẫn nộ.
“Long Nhất, ngươi rốt cuộc ở nơi đâu? Mau tới cứu chúng ta.” Mộc Hàm Yên trong lòng kêu to.
Xoạt một tiếng, một gã bán thú nhân thống lĩnh lấy trường mâu cắt qua y phục Mộc Tinh Tinh, lộ ra bờ vai một mảng da thịt tuyết trắng như ngọc. Vài giọt huyết châu theo vết thương chảy ra, như vài đóa hàn mai đang nở trên mặt tuyết. Tên bán thú nhân thống lĩnh nhìn thấy vết máu vẻ mặt vô cùng hưng phấn, kêu lên hai tiếng muốn lột ra thêm vài mảnh nữa.
Oanh long, chính tại lúc này, cả thiên địa đột nhiên chấn động, nhiều kẻ hoảng sợ sắc mặt chuyển sang màu xám tro.
“Đại vương, cái này…”
Cự linh tộc đại vương cũng lộ vẻ mặt kinh hãi, cuối cùng cắn răng hạ lệnh: “Kệ con bà nó, đốt lửa thiêu thành.”
Mệnh lệnh vừa hạ, mấy trăm danh hỏa hệ ma pháp sư thêm dầu vào lửa, cả đế quốc trong khoảnh khắc lâm vào một mảng biển lửa ngập trời.
“Oanh long” Lại một trận động đất lãnh liệt, thanh thế kinh người.
“Đại vương, có phải là thần chi… chần chi phẫn nộ.” Một gã dực nhân tộc mưu sĩ bên cạnh cự linh tộc đại vương nói.
“Hồ đồ…” Cự linh tộc đại vương vừa nói xong, thiên địa chấn động ngày càng nhiều, nguồn năng lượng điên cuồng trên bầu trời bắt đầu gợn sóng.
Bỗng nhiên, trên bầu trời đánh ngang một đạo lại một đạo tia chớp, kèm theo tiếng sấm ầm ầm tạc hưởng. Chân trời một trận băng vụ mênh mông trắng xóa tràn qua. Đế quốc kia đang lửa cháy ngập trời trong sát na bị dập tắt. Hơn nữa bên trên bao trùm một tầng hàn sương, binh lính cự linh tộc trong lúc nhất thời ngốc lăng tại chỗ. Bọn họ tận mục nhìn thấy chỉ là một phiến hàn sương trắng xóa mịt mờ. Ngay cả quần áo cũng đóng băng cả một tầng.
“Minh thần ban phúc, minh thần ban phúc. Minh thần ban phúc cho Thanh Phong đế quốc của chúng ta, ban phúc cho nhân loại trận doanh chúng ta.” Rất nhiều dân chúng cùng binh lính từ khu đổ nát đi ra, quỳ rạp xuống đất lẩm bẩm nói.
Thương Nguyệt đại lục mười vạn năm trước bị một tầng năng lượng cường đại bảo hộ, một năm bốn mùa ấm áp như xuân, khí hậu cực kỳ nghi nhân, cho tới bây giờ chưa từng trải qua một lần băng giá. Thủy hệ ma pháp sư cũng có thể thông qua thần chú tạo thành đóng băng trăm dặm, nhưng đây là loại thần chú phá hư lực kinh người. Vừa rồi trận băng vụ tràn qua hết sức ôn hòa, tựa hồ mục đích chính là dập tắt liệt hỏa, không thể không khiến lòng người miên man suy nghĩ.
Cự linh tộc trận doanh bên này nhân tâm khiếp đảm, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không biết nên làm thế nào thì tốt, bọn họ cũng sợ minh thần phẫn nộ mà trừng phạt.
“Là ai? Là ai làm hỏng đại sự của bổn đại vương?” Cự linh tộc đại vương giận dữ hét, nhưng trong lòng hắn cũng cực kỳ bất an. Trận băng vụ cùng với chấn động trước mắt cực không tầm thường, chẳng lẽ minh thần phẫn nộ?
Bỗng nhiên trên bầu trời đô thành Thanh Phong đế quốc hiện lên một trận thất thải hoa quang rực rỡ, một thân ảnh hùng tráng trong bộ ngân tử sắc lôi thần khải giáp xuất hiện tại bên trong. Bên người hắn là một người bạch y thắng tuyết (trắng hơn tuyết), một thân ảnh yểu điệu với mái tóc ngân bạch phiêu phiêu trong gió, xung quanh hai bên là những sinh vật mang khí tức của thần thú.
Lôi thần chiến giáp, thần giáp trong truyền thuyết Thương Nguyệt đại lục- lôi thần chiến giáp, không thể nghi ngờ kia chính là một trong thất đại chủ thần a.
Trong sát na, cự linh tộc trận doanh binh lính quỳ xuống hơn phân nửa, số còn lại nhìn về chủ tướng, có chút chẳng biết phải làm thế nào.
“Long Nhất, là Long Nhất, hắn rốt cuộc xuất hiện.” Mộc Hàm Yên nhìn lên thần chi thân ảnh, chẳng biết vì sao bỗng dưng muốn khóc, muốn nhào vào lòng ngực hắn, khóc lớn một hồi.
Long Nhất cùng Tiểu Y đáp xuống đại địa, nhìn một phiến đầu người quỳ rạp trên mặt đất, lại nhìn thân ảnh cự linh tộc trưởng đang đứng thẳng bối rối. Tay vừa vung lên, hơn trăm tên bán thú nhân vây quanh tỷ muội Mộc Hàm Yên trong phút chốc bị điện mang từ đầu ngón tay phát ra đánh thành bụi phấn.
“Ngươi… Ngươi thật sự là lôi thần?” Cự linh tộc đại vương run giọng hỏi. Vô luận hắn cường hoành thế nào, đối mặt với chủ thần trong truyền thuyết, hắn cũng chỉ có thể dùng hai từ khiếp sợ.
“Ngươi nghĩ sao?” Long Nhất nhàn nhạt hỏi lại. Ý niệm vừa động, lôi thần cự chùy mang theo diệt thế thần uy xuất hiện giữa không trung, dày đặc tia chớp đánh loạn trong thiên địa.
“Đông” một tiếng, cự linh tộc đại vương thừa nhận không nổi thần chi uy áp quỳ xuống, bọn binh lính nhất thời kinh hoảng chẳng biết quyết định thế nào thấy vậy liền toàn bộ phủ phục xuống dưới.
Bị treo giữa không trung, hai tròng mắt của Mộc Thanh Minh cũng kích động không ngừng, chúng thần không bỏ mặc tử dân của hắn, kiếp này xem ra sống không uổng phí.
“Không gian năng lượng đã bị phá vỡ, về sau các ngươi có thể tùy ý di cư tới Thương Lan đại lục rộng lớn ngàn lần, tư nguyên tranh giành không còn cần thiết, trường chiến tranh vô vị lập tức đình chỉ.” Long Nhất thanh âm như tiếng sấm quanh quẩn bên tai mỗi chúng nhân.
Cơ hồ tất cả mọi người không thể tin ngẩng đầu nhìn về Long Nhất, tần năng lượng mười vạn năm không ai công phá đã biến mất? Bọn họ rốt cuộc có thể đi khỏi Thương Nguyệt đại lục nho nhỏ này?