Chương 646: Thất thần bài tề tập.
Tiểu Y thân trong quang trụ, mái tóc ngân sắc bay loạn, một viên hư ảo thần tinh nhập vào mi tâm, trong ý thức hải hình thành một bức mạc trắc đồ án. Đồ án này vô cùng thân thiết, làm nàng nghĩ tới sư phụ, thân hình bị bao bọn trong một tầng mê vụ.
Đồ án mang theo cỗ lực lượng kỳ lạ chậm chạp cùng nàng tương dung.
Đang lúc Tiểu Y vị vây lấy không giải thích được chuyện gì xảy ra thì trong ý thức hải đột nhiên xuất hiện một hư ảnh nhàn nhạt.
“Sư phụ.” Tiểu Y trong ý thức hải kêu lên. Mặc dù đây chỉ là một cái bóng, nhưng vị đạo quen thuộc so với sư phụ nàng không hề khác biệt.
“Tiểu Y, ngươi đã xuất hiện. Xem ra sư phụ không nhìn lầm, ngươi quả thật là thiên thần chi thể, đó là số mệnh của ngươi.” Thanh âm ôn thuận khiến cho Tiểu Y run rẩy.
“Sư phụ, đây… tất cả là chuyện gì đang xảy ra?” Tiểu Y có chút kích động hỏi.
Nhưng hư ảnh vẫn không đáp lại, vẫn như cũ nói tiếp: “Man nhân tộc chính là thượng cổ thủ hộ chủng tộc, đại vu sở hữu thiên địa câu thông lực. Đời sau sẽ có một thiên thần giáng thế, chính là ngươi, thiên sinh thần thể. Bất quá thần lực của ngươi bị phong ấn. Phong ấn này ta cũng không có biện pháp giải khai. Đại man nhân tộc đại vu đời thứ nhất đã dự ngôn được kim thế hạo kiếp. Mà ngươi có thể nghe được lời nói của sư phụ, chứng minh ngươi chính là chuyển mệnh thần nữ của đại man nhân tộc đại vu đời thứ nhất. Nếu ngươi có khả năng giải khai tự thân phong ấn, ngươi sẽ trở thành cổ kim tối vĩ đại dự ngôn sư.
“Tiểu Y, ta không còn nhiều thời gian. Ngươi đã ứng nghiệm trở thành thần dụ chi nhân, về sau man nhân tộc sẽ đầu phục ngươi, ngươi hãy sử dụng cho hợp lý.” Hư ảnh vừa nói xong liền tiêu tán trong ý thức hải Tiểu Y. Đây chính là lời nói được lưu lại, hư ảnh cơ bản đã không còn tồn tại ý thức.
Quang trụ vô thanh vô thức tiêu tán, đại trụ cao trăm trượng cũng biến mất không thấy tung tích. Tiểu Y nhắm mắt đứng một lúc lâu. Vừa mở ra, song mâu thiểm hiện một trận thanh lãnh quang huy, vưu như tinh nguyệt.
Thiên không không biết tự bao giờ hình thành thải sắc quang hà, vạn đạo hà quang từ không trung bắn ra, bao phủ cả lãnh địa man nhân tộc.
Tất cả man nhân tộc đều nhanh chóng tề tựu bên ngoài tiểu viện. Rơi lệ quỳ rạp xuống đất. Man nhân đại vu chí cao vô thượng đã ra đi, thần dụ cuối cùng hôm nay đã ứng nghiệm. Đối với man nhân tộc đời đời thủ hộ mà nói, nó mang đến một loại giải thoát và cũng là một sự khởi đầu mới. Man nhân tộc đã chính thức gắn kết với số mệnh của thế giới.
“Thiếu gia, sư phụ nói ta là thiên sinh thần thể, nhưng… phụ mẫu ca ca ta đều là người bình thường a.” Tiểu Y dần lấy lại tinh thần, có chút mê võng nói. Nàng đúng là dự ngôn sư, có thể dự ngôn bất kỳ người nào khác ở thế giới này, nhưng chính bản thân mình lại không cách nào nhìn thấu. Chẳng phải là bụt nhà không thiêng sao.
“Thiên sinh thần thể?” Long Nhất kinh ngạc, thiên sinh thần thể chính là một chủng thần hậu duệ. Chẳng lẽ Tiểu Y là một thần nữ tại thần giới lưu thất ở Thương Lan đại lục?
Tiểu Y đem việc vừa gặp sư phụ nói qua với Long Nhất, khiến cho hắn trầm ngâm suy nghĩ.
Chuyển mệnh thần nữ? Phong ấn? Long Nhất suy nghĩ, dường như có chút quen thuộc.
Đang lúc Long Nhất đang cố nhớ lại, vài tia linh vụ từ dưới đất bay tới, ngưng tụ thành một tiểu hài tử, hưng phấn nói: “Chủ nhân, ta phát hiện bên dưới đại thụ thánh địa man nhân tộc có một tòa cung điện, trên trong có một pho tượng thổ thần.”
Long Nhất vui mừng, xem ra lần này mình đã đúng, nhanh chóng đia tới cung điện bên dưới lòng đất.
Man nhân tộc nhân khẩu không đến sáu vạn cũng phải năm vạn, chớp mắt nhìn không thấy cuối.
“Tiểu Y, ngươi hãy xử lí sự tình của man nhân tộc, ta đi xuống dưới lòng một chuyến.” Long Nhất nói.
« Vâng, thiếu gia. » Tiểu Y ôn nhu đáp.
Bên dưới thánh đia khoảng trăm thước là một tòa cung điện do bùn đất tạo thành, xung quanh là tầng tầng kết giới. Nếu không phải linh vụ có thể giải khai mọi kết giới, có lẽ Long Nhất phải tốn một phen đại công phu. Thổ hệ kết giới chính là kết giới vững chắc nhất, do chính tay thổ thần bố trị lại càng không cần phải nói, không phải là người bình thường có thể đối phó.
Long Nhất vừa tiến vào, liền thấy chính giữa đại điện được dựng lên chín đại trụ, trên mặt điêu khắc tinh mĩ đồ án, trung ương là một pho tượng hoành sắc cao cao tại thượng, ngoài những vật này ra, cơ hồ không còn vật bày biện nào khác.
Long Nhất đánh giả bốn phía một lúc, mục mâu tập trung lên pho tượng thổ thần. Khó trách Mặc Vận không thể tìm thấy thổ thần khí tức, nguyên lai là thần chi trớ chú phát tác, thần thể thành điêu tố, khí tức tự nhiên biến mất.
Lúc này Long Nhất đột nhiên phát hiện bên dưới đài pho tượng là vương vãi những mảnh xương đầu, xương cá, còn có nửa đùi của sơn dương, không khỏi tức cười. Thổ thần thật đúng là tham ăn, thân thể tựa hồ bề ngang suýt sang bề dọc, tròn như một quả cầu, vô cùng hoạt kê. Thật sự khiến người khác khó tin nổi hắn là một trong thất đại chủ thần.
“Mặc Vận, ngươi có ở đó không?” Long Nhất trong lòng kêu gọi.
Một đạo hắc ảnh nhàn nhạt từ ý thức hải Long Nhất thành hình, Mặc Vận than khẽ: “Thổ thần vừa bị thần chi trớ chú phát tác không lâu, không biết bao giờ mới có thể khôi phục bình thường, thổ thần thần bài trên người hắn ta cũng không thể khu động.
“Ý của ngươi là chúng ta tới trễ?” Long Nhất trợn mắt nói.
“Cái đó cũng không nhất định, ý thức của ta có thể thoát thể ra ngoài, mười vạn năm rồi, tên gia hỏa thổ thần đương nhiên cũng phải ngộ ra cách xuất thể chứ.” Mặc Vận cười khẽ nói.
Chính tại lúc này, một trận khổng lồ đại địa áp bức từ bốn phương tám hướng truyền tới. Hai chân Long Nhất phút chốc trầm xuống, lực lượng quá lớn khiến hắn khụy chân, xem ra muốn bức bách hắn quỳ xuống.
Long Nhất sắc mặt âm lãnh, trên thế gian này không ai còn có khả năng bức bách hắn phải hạ mình. Ngạo thiên quyết vận chuyển, bàng đại tinh thần lực tập trung xuống hai chân, vững tựa Thái sơn, cước nhược nham tùng, thần tình cương nghị mang theo một tia lãnh tiếu.
Bàng đại lực lượng vô cùng vô tận như muốn cùng Long Nhất bỡn cợt, kéo hắn xuống.
Nụ cười Long Nhất càng ngày càng lạnh như băng, toàn thân cơ nhục bắt đầu nhảy lên, cốt cách không ngừng thanh hưởng những tiếng răng rắc. Không thể nghi ngờ, đây chính là do thổ thần sử dụng trọng lực thuật “nhân phi thổ thần mạc chúc”, bất quá muốn hắn khuất phục, rõ ràng quá sức mơ mộng.
“Phá cho ta.” Long Nhất bỗng nhiên hống to một tiếng, mái tóc dài xổ tung tại không trung, không khí tại sát na bành trướng, nhiệt khí bức ra bốn phía, cả thổ thần điện cũng một trận lung lay.
Trên mặt đất mang lại một trận mãnh liện ba động, như cơn sóng to nhỏ xô ra bốn phía.
“Khụ khụ, tiểu tử, mạnh lắm, ta thích.” Một lũ hoàng yên từ dưới đất bay ra, ngưng tụ thành một hư ảnh mập mạp.
Khóe môi Long Nhất chảy ra một tia tơ máu, lạnh như băng nhìn hư ảnh thổ thần. Quả nhiên như Mặc Vận sở liệu, thổ thần qua mười vạn năm đã ngộ ra phương pháp mang ý thức tách ra khỏi thân thể.
Từ cơ thể Long Nhất một hắc ảnh xuất ra, Mặc Vận đột ngột xuất hiện, hướng thổ thần cười khanh khách nói; “Huyền Thiên, xem ra ngươi thật là tiêu diêu tự tại a.”
Thổ thần như Di Lặc phật nhìn Mặc Vận cười, thần thức buông ra, cùng tiếp xúc với thần thức Mặc Vận, cũng giống như bằng hữu ôm nhau lâu ngày gặp mặt, thập phần tưởng niệm.
Mặc Vận nhìn Long Nhất vẫn băng lãnh như cũ nhìn thổ thần Huyền Thiên, trong lòng không biết vì sao có chút ba động. Nàng biết nam nhân này đối với thủ đoạn dò xét của thổ thần đã nổi giận, với tính kiêu ngạo của hắn, chỉ sợ nhất thời khó lòng bình tức. Trên khóe miệng còn lưu một tia máu, trong tâm có chút đau lòng, nói: “Tiểu tử ngốc nhà ngươi, sao không dùng thần chi ấn ký cùng thần bài để ngăn cản?”
Long Nhất không trả lời, đôi mắt như mãnh thú nhìn chằm chằm Huyền Thiên.
“Hắc, tiểu tử, ta và ngươi chỉ đùa một chút, không nên cho là thật, không nên cho là thật…” Thổ thần vội vàng khoát tay, vẻ mặt chân thành. Lời vừa nói xong, thấy mục quang Long Nhất tối sầm, bất giác rùng mình, bản năng nhận ra một tia nguy hiểm.
Cơ thể Long Nhất ba quang ẩn động, bất ngờ biến mất, chỉ còn một cái hư ảnh tại chỗ. Cùng lúc đó, trong không trung một tiếng bạo hưởng, xuất hiện u u quang hoa, một cổ bàng đại hạo hãng lực lượng phô thiên cái địa bao phủ hư ảnh thổ thần Huyền Thiên, cực lớn năng lượng sắc bén đánh tới.
Huyền Thiên kinh hãi. Lúc đầu phát hiện trong cơ thể Long Nhất có các đại chủ thần ấn ký cùng lục đại thần bài khí tức, liền muốn thăm dò chư thần thực lực của Long Nhất. Không ngờ Long Nhất không dùng đến thần lực mà phá khiến hắn phát sinh một cỗ sợ hãi không thể hiểu.
Phải biết rằng Long Nhất đã đạt tới ngạo thiên quyết bát tầng đỉnh phong, chỉ cách cửu tầng viên mãn cảnh giới một bước. Dù vậy cũng phải gặp rất nhiều kỳ ngộ mới có thể mại xuất. Ngạo thiên quyết là Trung Hoa cổ kim thần kỳ, truyền thuyết sau khi đạt tới cửu tần có thể di sơn đảo hải, hủy thiên diệt địa không gì không thể, huống chi sau khi đến dị thế, uy lực so với tại địa cầu muốn tăng gấp đôi, có thể tưởng tượng cũng biết mức độ lợi hại của nó.
Huyền Thiên mặc dù mất đi bản thể, nhưng thân là một trong thất đại chủ thần, huống chi thổ hệ ma pháp nguyên tố hình thành bên trong thổ thần điện, cho dù thiên ma vương thời kỳ toàn thịnh muốn trong thời gian ngắn đả thương hắn cũng thập phần khó khăn.
Bất quá Huyền Thiên vốn định thụ một chưởng của Long Nhất khiến hắn hạ hỏa, dù sao người này cũng là hy vọng của nhân thần lưỡng giới. Nhưng mắt thấy chiêu thức uy lực tuyệt luân, bất đắc dĩ sử dụng thổ hệ ma pháp năng lượng cấu thành một vòng phòng ngự.
Chỉ nghe oanh long một tiếng, kích lưu bắn ra bốn phía, cả thổ thần điện khí lưu cũng kịch liệt chấn động, trung ương Long Nhất cùng thổ thần Huyền Thiên bị năng lượng cuồng bạo làm cho hỗn độn một mảnh.
“Tiểu tử này thật đúng là quái thai.” Thổ thần Huyền Thiên như con rùa ép mình bên trong năng lượng tráo, lẩm bẩm nói. Một kích có thể nói là kinh thiên động địa, khiến hắn kinh ngạc không thôi. Cũng may thổ hệ ma pháp chính là nguyên tố phòng ngự đứng đầu thất hệ nguyên tố, và hắn phải dùng tới thổ thần bài mới có thể bình yên vô sự. Tên thanh niên nhân loại này đến cùng là tu luyện cái thứ công pháp quái thai nào, không dùng ma pháp cũng không dùng đấu khí, phảng phất như một vũ trụ vô cùng vô tận, năng lượng tựa hồ thuần túy nguyên thủy chi lực, cùng phụ thần năng lượng vô cùng giống nhau.
Đang lúc Huyền Thiên vừa thấy kinh dị vừa cho may mắn, đột nhiên trong lòng rùng mình, thổ thần bài lập tức xuất ra, nhưng một trận chấn động mãnh liệt khiến thần hồn vô cùng đau đớn.
---
Khi hết thảy khôi phục bình tĩnh, Long Nhất vẻ mặt không hề biểu tình đứng thẳng, trù sam trên thân rách vài chỗ, đầu tóc rối tung, khóe miệng hơi nhếch, song mâu lãnh ý xen lẫn vài phần đắc thắng.
Thân thể nhũ bạch sắc của Linh vụ tinh linh nhỏ xuống vài vòng, nhan sắc cũng phai nhạt rất nhiều.
“Linh vụ, làm rất đúng, trở lại thể nội dưỡng sức đi.” Long Nhất dùng ý niệm mang linh vụ tinh linh thu hồi vào trong cự thạch.
Mặc Vận có chúc khiếp đảm nhìn ý thức thể Huyền Thiên yếu ớt không ít, kinh ngạc nói: “Huyền Thiên, hắn thật sự làm tổn thương ngươi?”
Huyền Thiên cười khổ hai tiếng, gật đầu nói: “Đánh một trận ta đã thua, mấy cái khớp xương già nua này coi như không còn dùng được nữa.”
“Sao thế được, cho dù ngươi bất động thần bài, bằng vào năng lực của hắn cũng không làm cho ngươi thương nặng như vậy.” Mặc Vận xem xét Long Nhất, nhíu mày nói.
“Ha ha, tiểu tử này cũng rất xảo trá, trong tay của hắn tiểu tinh linh vô thanh vô thức phá vỡ năng lượng tráo của ta, thân giáp bị tiểu tử này áp súc năng lượng, khiến ta bị thương, thật sự không thể đề phòng.” Huyền Thiên lợi dụng thổ thần bài tập trung năng lượng trị thương. Thương tổn này so với hắn không tính là nghiêm trọng, chỉ là một kẻ không dùng thần lực có thể thương tổn hắn thật vô cùng kinh dị. Tuy nói hắn xảo trá, nhưng chiến trường vô tình, vốn không có công bằng. Hắn cũng cho là xứng đáng.
Mặc Vận nhớ tới việc bị linh vụ tinh linh gạt, nhất thời cũng muốn xả giận. Bất quá hắn coi như hữu dụng, tương lai khi đối phó thiên ma vương có thể phát huy trọng yếu tác dụng.
“Tiểu tử, bổn thần bị ngươi ám toán một cái, nộ khí của ngươi còn chưa tiêu tan sao.” Huyền Thiên hướng Long Nhất nói.
Long Nhất cười hắc hắc, trong mắt lãnh ý tiêu mất. Thổ thần phục nhuyễn nhận sai, hắn cũng phải chừa lại mặt mũi. Nhìn thân thể phì nhiêu của thổ thần, cười nói: “Vi mạt thủ đoạn, mong rằng thổ thần không quở trách mới phải.”
“Tiểu tử nhà ngươi già già yểm yểm, dùng thủ đoạn đả thương ta, thổ thần cũng không coi vào đâu.” Huyền Thiên cười mắng.
Thổ thần tính tình từ trước đến nay vô cùng hào sảng, không câu nệ tiểu tiết. Mà Long Nhất có cừu tất báo, tính tình cũng không kiềm chế được. Hai người vừa nói vài câu liền xưng huynh gọi đệ, khiến Mặc Vận trợn to cả mắt.
Nguyên lai mười vạn năm trước thần ma đại chiến, Thiên ma vương cùng thất đại chủ thần lưỡng bại câu thương. Thiên ma vương bị phong ấn, còn thất đại chủ thần lại bị tối âm độc thần chi trớ chú.
Từ trận chiến cuối cùng thiên băng địa liệt, thổ thần lưu lạc bị tầng năng lượng bảo hộ Thương Lan đại lục nhốt lại, dùng vô số năm tháng tìm phương pháp giải khai thần chi trớ chú, nhưng bất thành. Thổ thần yêu thích mỹ vị nhân gian, bên dưới thánh điện man nhân tộc kiến tạo thánh điện, đến lúc thần chi trớ chú phát tác thì hết ăn hết uống. Đến ngàn năm trước mới ngộ được phương pháp thoát li bản thể, hợp vào một khối ngọc thạch theo nhân loại chu du khắp Thương Nguyệt đại lục, nhưng đối với Thương Nguyệt đại lục vẫn không có phương pháp. Cho đến vài ngày trước, vừa nhận thấy được Mặc Vận hắc ám ba động thì thần chi trớ chú lại đột nhiên phát tác, đành phải chờ Mặc Vận tìm tới cửa.
Mười vạn năm kinh nghiệm, thổ thần Huyền Thiên hai mắt lưng tròng, chuyện cũ thật không kham nổi a.
Long Nhất trêu chọc Huyền Thiên đột nhiên đề cập đến lôi thần truyền thừa. Lôi thần đi mất, thủy thần Tỉ Nhã tan thành mây khói, ánh mắt trở nên buồn bã. Thất đại chủ thần, trừ hắc ám chi thần, thổ thần, hỏa thần ý thức vẫn còn tồn tại, còn lôi thần, thủy thần, phong thần cùng quang minh thần ý thức tiêu tán hoặc đọa lạc bất minh, bất quá thần bài cùng thần chi ấn ký đã nhập vào hắn, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Mặc Vận cùng Huyền Thiên dường như động tới tâm sự Long Nhất, nhất thời cũng trở nên trầm mặc.
“Tiểu tử, thổ thần thần bài ta giao lại cho ngươi bảo quản, ngươi mang ta đến nơi nào ăn được uống được. Bất quá Thương Nguyệt đại lục ta đã đi hết rồi, vậy đến Thương Lan đại lục đi.” Huyền Thiên đột nhiên nói, khuông mặt mập mạp tròn vo khiến đôi mắt như thể cũng biến mất, mang ngọc phiến hoằng sắc nhập vài ý thức hải Long Nhất.
Ý thức hải Long Nhất chấn động, thổ thần thần bài gia nhập mang theo một cỗ lực lượng hoàn toàn mới, chính hắn cảm giác được bất đồng, nhưng trong lúc nhất thời không biết nơi nào bất đồng, chỉ cảm giác được bảy thần bài tề tụ, hết thảy trở nên viên mãn.
Mặc Vận cùng Huyền Thiên không tiến vào cơ thể Long Nhất, chỉ còn Long Nhất trong thổ thần điện, mục quang biến mất, tinh thần tập trung vào thần bài đang lưu chuyển trong ý thức hải.
Thổ thần bài gia nhập, làm cho thất đại thần bài đều phát sinh tương hỗ liên hệ, hơn nữa các hệ nguyên tố tựa hồ có xu hướng thẩm thấu vào cơ thể Long Nhất, xem ra không phải là vấn đề đơn giản a.
Long Nhất đứng một lúc lâu, đột nhiên tỉnh lại, nhìn thổ thần điên một vòng, thân hình chợt lóe lên không thấy.
Lúc này bên trên thánh địa tế tự man nhân tộc, tất cả man nhân tộc đều tập trung lại, mục quang cuồng nhiệt hướng đến một nữ tử xinh đẹp mờ ảo bên trên.
Tiểu y một đầu ngân ti cập tất, đôi đồng tử trong suốt lộng lẫy kỳ quang. Bỗng nhiên từ mi tâm xuất ra một chuỗi thần tinh hư ảnh, xung quanh tạo thành thần bí tinh tượng đồ án. Giờ khắc này bầu trời trên cao đột nhiên ảm đạm, mặt trời thay bằng tinh nguyệt, cùng với Tiểu Y tạo thành tinh tượng đồ án, trông cực kỳ quỷ dị khó lường.
Toàn bộ man nhân tộc một trận run rẩy, vẻ mặt thành kính hướng Tiểu Y phủ thân triều bái.
Trên tế tự thai tinh mang đại thịnh, cùng tinh nguyệt giữa không trung tạo thành huy ấn, cả Tiểu Y cũng phiêu phù bay lên.
Chỉ nghe khách sát vài tiếng, tế tự thai đột nhiên xuất hiện một đạo liệt phùng, chậm rãi mở rộng.
Man nhân tộc phía dưới ánh mắt thành kính triều bái, trong miệm lẩm bẩm khẩu ngôn.
Mười đoàn cự đại oánh quang từ bên trong liệt phùng phiêu khởi, phù vu trước mặt Tiểu Y.
“Thượng cổ man nhân tộc thủ hộ dũng sĩ, cùng vô tận tinh thần chi lực làm vật dẫn, thức tỉnh đi.” Tiểu Y hô to, đồng tử một trận toàn chuyển, tinh tú trên không đột nhiên sáng ngời một chút, mười đoàn oánh quang chậm rãi tiêu tán, hiện ra mười vị toàn thân tự trang bị khôi giáp, tay cầm chiến phủ, thân cao mười thước cự hình man nhân tộc dũng sĩ. Bọn họ không phải là dũng sĩ thông thường, mà là truyền thuyết thượng cổ thủ hộ dũng sĩ.
Bỗng nhiên, mười vị thủ hộ dũng sĩ đồng loạt mở mắt, mục quang trùng thiên, xuất thanh hống to chấn động thiên địa, tuyên cáo với thế giới bọn họ đã thức tỉnh.