Chương 115: Nước đen
<br><br>Chương 115: Nước đen<br><br><br>Đuổi được Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở đi rồi, cuộc sống ở trong phủ lại trở nên yên tĩnh, mỗi ngày Lục Tiểu Thanh đều cùng Xuất Trần nói chuyện trên trời dưới đất, chuyện năm trăm năm trước, chuyện năm trăm năm sau cũng kể cho Xuất Trần nghe, Xuất Trần trong lúc cảm thán Lục Tiểu Thanh quả là uyên bác, đồng thời lại cảm thấy vô cùng buồn bực, rất đơn giản, có một ngày hai người vì kỹ thuật tạo ra giấy mà tranh cãi, một người nói vô lý, một người nói có lý, Xuất Trần liền tìm sách để đến đối chứng, nhưng là sau khi Lục Tiểu Thanh ngượng ngùng nói cho hắn biết nàng không biết chữ, bộ dáng kinh ngạc kia của Xuất Trần cứ phải nói là từ lúc sinh ra đến giờ sợ là chưa từng xuất hiện qua. <br> <br>Nhìn Lục Tiểu Thanh như nhìn quái vật mất mấy ngày, Xuất Trần là hoàn toàn phục nàng rồi, Lục Tiểu Thanh này khá là thông thái, cái gì cũng đều biết một chút, từ thiên văn học cho đến địa lý, cung đấu, phong tục tập quán dân tộc cho đến nhân văn đều có thể nói sơ lược, nhưng là cái gì cũng đều nói không được rõ ràng, vừa hỏi sâu hơn một chút hai tay liền xua lấy xua để, làm bộ dạng bất đắc dĩ, không có biện pháp, ai bảo năm đó thời điểm khi học những môn này, mình thật sự là không nghiêm túc học cho đến nơi đến chốn, có thể có chút ấn tượng đã là không tệ rồi. <br> <br>Xuất Trần gặp gỡ phải loại người vô lại như thế này cũng đành phải bó tay, một số vấn đề gì đó hắn chưa từng thấy trong sách, Lục Tiểu Thanh chỉ nói được đoạn đầu không nói được kết thúc, có đôi khi đang muốn nghiên cứu kỹ một chút, thì Lục Tiểu Thanh lại trực tiếp nói ra hai chữ: đã quên, có vài vấn đề đúng là mình nghĩ hoài không ra, Lục Tiểu Thanh một hai câu liền thu phục, nhưng là hỏi nhiều thêm một chút, nàng cũng không biết, đúng là đưa người ta lên thiên đường rồi lại thả phịch người ta xuống địa ngục mà, Xuất Trần hận không thể đánh nàng một trận. <br> <br>Cứ như thế nhàn nhã qua một hai tháng, nhìn Xuất Trần giống như là hơi mập ra một chút, Lục Tiểu Thanh không khỏi cảm giác mình thật sự rất thích hợp làm ma ma tổng quản, hiện tại toàn bộ mọi chuyện trong Dật Bắc Vương phủ đều do nàng định đoạt, Xuất Trần lại trở thành vật trang trí, bất quá Xuất Trần cũng giống như không để ý đến chuyện này, mỗi ngày đi theo phía sau Lục Tiểu Thanh nghỉ ngơi lấy lại sức, cả người khí sắc cũng tốt lên rất nhiều. <br> <br>Ngày hôm đó, Xuất Trần đang cùng Lục Tiểu Thanh ngồi ở hậu hoa viên ngắm hoa, hoa gì? Đương nhiên chỉ có hoa nở vào mùa xuân, hòn giả sơn ở hậu hoa viên có rất nhiều loại hoa cỏ, nhưng là thời tiết hiện tại cũng chỉ có vài loại hoa đón xuân nở mà thôi, khắp sân nếu không phải là màu xanh của những cây cổ thụ, thì cũng chính là màu xanh của hoa và cây cảnh, chỉ có vài khóm hoa cô linh nở đón mùa xuân, bởi vì hoa nở đón xuân thật sự là không thể được bầy đặt trang trí ở trên bàn hay ở trong phòng gì đó, liền chỉ có thể mọc ở góc tường nơi yên tĩnh nhất ở trong hậu hoa viên mà thôi. <br> <br>Lúc này, Lục Tiểu Thanh, Xuất Trần, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam, bốn người đang ngắm hoa, nhìn từng khóm hoa cúc, từng bông hoa màu vàng rực rỡ nhỏ xinh, Lục Tiểu Thanh cùng Xuất Trần vắt chéo chân ngồi ở trên ghế dựa đối diện nhau, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam đương nhiên là ngồi ở hai bên. Trước mặt bốn người chính là mấy khóm hoa nở vào mùa xuân, mà phía sau mấy khóm hoa đó chính là vách tường cao không thể chạm tới, bốn người im lặng ngồi ngắm hoa, tình cảnh này thấy thế nào cũng cảm thấy thật quái dị, thật giống như bốn người đang ngồi suy tư vậy. <br> <br>Lục Tiểu Thanh nhìn khóm hoa cúc nở rực rỡ ở trước mắt, nửa ngày thâm trầm gật gật đầu nói: "Hoa đẹp, hoa đẹp." <br> <br>Khuynh Tường ngồi ở bên cạnh hai người, không khỏi cười nói: "Vương phi, ngươi có lầm hay không, nhìn hoa thất thần đến nửa ngày không nói một câu nào, thật vất vả mới mở miệng, cư nhiên lại chỉ nói một câu hoa đẹp là hết." <br> <br>Lục Tiểu Thanh thưởng cho hắn một cái liếc mắt xem thường: "Ngươi thì biết cái gì? Ngắm hoa không thể nhìn hình dạng của nó, mà phải xem thần thái của nó, giống như hoa mẫu đơn tuy rằng rất đẹp, nhưng thần vận của nó không được phú quý, hoa sen sống ở trong đầm, gần bùn nhưng thần khí của nó lại rất cao quý liêm khiết, ngắm hoa không thể nhìn ở vẻ bề ngoài." <br> <br>Xuất Trần rất kiên nhẫn bồi Lục Tiểu Thanh nhìn nửa canh giờ, lúc này thấy Lục Tiểu Thanh nói như vậy, không khỏi quay đầu cười nói: "Vậy ngươi nói xem hoa đón xuân này rốt cuộc là tốt ở chỗ nào?" <br> <br>Lục Tiểu Thanh nghiêm trang chỉ vào khóm hoa cúc màu vàng nói: "Ngươi nhìn mà xem, chúng có màu sắc trang nhã, hình dạng mỏng manh, ở giữa trăm loại hoa không có gì là nổi bật, nhưng là ngụ ý của chúng là tốt nhất" <br> <br>Nửa ngày không thấy Lục Tiểu Thanh nói tiếp, Khuynh Tường không khỏi hỏi: "Có ngụ ý tốt gì?" <br> <br>Lục Tiểu Thanh bỗng nhiên trừng mắt nhìn Khuynh Tường liếc mắt một cái nói: "Tên gọi là hoa đón xuân, tự nhiên ngụ ý chính là hoa đón xuân, điểm ấy mà còn không hiểu, không biết đầu óc ngươi được làm bằng gì nữa?" <br> <br>Khuynh Tường khoa trương liếc Lục Tiểu Thanh đầy khinh thường: "Thế mà đã gọi là tốt hay sao? Ta xem quan điểm của Vương phi quả là không giống với người thường" <br> <br>Lục Tiểu Thanh còn chưa có mở miệng, Lục Tiểu Lam ở bên cạnh vẫn trầm mặc đột nhiên tiếp lời: "Quan điểm của nàng không phải là không giống với người thường, mà là nàng căn bản không biết hoa đón xuân này đẹp ở chỗ nào, liền càng nghĩ không ra hoa này tốt ở chỗ nào, ngươi đừng hỏi nàng, nàng sẽ không biết nói những lời khéo léo để giải thích đâu." <br> <br>Khuynh Tường lập tức bừng tỉnh đại ngộ, hắc hắc cười không ngừng nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh hung hăng trừng Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường vài lần, thật sự là cảm thấy hai người này nhìn vô cùng đáng ghét, vốn nhìn cũng không đáng ghét lắm, bất quá hiện tại như thế nào lại cảm thấy càng nhìn càng thấy đáng ghét. <br> <br>Quay đầu thấy Xuất Trần cười như không cười nhìn mình, không cam lòng đứng dậy hét lớn một tiếng: "Thật là nhàm chán a~, nhàm chán, nhàm chán, buồn muốn chết." một tháng đứng ở một chỗ có thể, hai tháng miễn cưỡng, ba tháng sẽ nổi điên, cả ngày chẳng có việc gì để làm, chỉ có ăn với ngủ và chiếu cố Xuất Trần, từng ngày trôi qua như thế này quả thật làm cho người ta bức bách muốn chết, không có hoài bão, không có lý tưởng, thật là buồn a~. <br> <br>Xuất Trần lập tức cười ha ha, đứng lên nói: "Quả nhiên là không nhịn được nữa, mới có năm ngày chưa ra khỏi phủ, ngươi đã không còn nhẫn nại được nữa, ha ha, xem ra vẫn là Tiểu Lam rất hiểu ngươi." <br> <br>Lục Tiểu Thanh lười biếng hỏi: "Hắn nói gì?" liếc mắt thấy Khuynh Tường vẻ mặt đau khổ lấy bạc ra đưa cho Lục Tiểu Lam, mà Lục Tiểu Lam lại ung dung nhận lấy, Lục Tiểu Thanh không khỏi nheo mắt lại nói: "Tiểu Lam, có phải ngươi lấy ta ra cá cược hay không?" <br> <br>Lục Tiểu Lam thực tinh luyện đáp: "Khuynh Tường nói ngươi có thể đứng ở trong phủ sáu ngày mà không kêu buồn." <br> <br>Lục Tiểu Thanh ồ lên một tiếng, trực tiếp xòe tay ra trước mặt Lục Tiểu Lam, Lục Tiểu Lam cũng thành thật lấy ra nửa số bạc đưa cho Lục Tiểu Thanh, Khuynh Tường lập tức cằm rớt xuống đất: "Không phải chứ, ngươi đây là thái độ gì vậy? Ngươi không phải là sẽ đánh cho Lục Tiểu Lam một trận, hoặc là mắng chúng ta một trận hay sao?" <br> <br>Lục Tiểu Thanh vẻ mặt xem thường nhìn vẻ mặt khờ ngốc của Khuynh Tường, nói: "Ngươi đã từng gặp qua ta khi nào thì đã chê tiền hay chưa, ta cũng không để ý đến các ngươi lấy ta ra làm tiền đặt cược, ta chỉ muốn mình được chia cho một phần là được." <br> <br>Xuất Trần không khỏi nhíu mày nói: "Vậy có phải hay không ta cũng có một phần?" <br> <br>Lục Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Xuất Trần cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần Tiểu Lam nguyện ý cho ngươi, ta đương nhiên là không có ý kiến gì." <br> <br>Xuất Trần lập tức cười nói: "Người ngươi dạy dỗ cũng là một dạng như ngươi, thật hay cho một Lục Tiểu Lam, đã bị ngươi dạy dỗ thành một người mê tiền." <br> <br>Lục Tiểu Thanh cười hớ hớ vỗ vỗ lên bả vai của Lục Tiểu Lam nói: "Ngươi đừng phân biệt như vậy, cũng không đến phần ngươi đâu, ngươi nói Tiểu Lam nhà ta đã bị ta dạy hư, Tiểu Lam nhà ta không cần ai dạy, hắn rất thông minh lanh lợi, so với Khuynh Tường của ngươi còn tốt hơn nhiều, đừng có cố ý bới móc nha." Vừa nói vừa nở nụ cười rộng đến tận mang tai, Xuất Trần bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, những điều từ miệng nàng nói ra chắc chắn chẳng có thứ gì tốt đẹp cả. <br> <br>Bốn người đang vui đùa cười ầm ĩ, thì Sở tổng quản mang theo một nam tử trung niên bước nhanh đi tới, Lục Tiểu Thanh giương mắt nhìn, người này đã từng gặp qua, hình như là người ở bộ binh, gặp người nọ vài bước tiến lên, sau khi bái một cái với Xuất Trần, vội vàng nói: "Dật Bắc Vương, Đại Vương hiện tại có chuyện quan trọng muốn tìm ngài, Vương gia mau đi theo vi thần đến đó, Đại Vương cùng Khuynh Nam Vương đang chờ ngài." <br> <br>Xuất Trần thấy người này thần thái khẩn cấp, như là đã phát sinh ra chuyện lớn gì đó, mình mặc dù đều ở trong phủ để điều dưỡng, nhưng là Mạt Hạt trong khoảng thời gian này hẳn là cũng không chuyện đại sự gì có thể giấu diếm được mình, hơn nữa Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở đều đang chờ mình tới đó, đã xảy ra chuyện gì? <br> <br>Xuất Trần còn chưa có lên tiếng hỏi, Lục Tiểu Thanh ở bên cạnh đã lên tiếng trước: "Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nếu không nói rõ ràng, ta sẽ không để cho Xuất Trần đi theo ngươi, chuyện mà Đại Vương cùng Khuynh Nam Vương đều không xử lý được, Xuất Trần nhà ta đi cũng không có tác dụng gì." <br> <br>Người nọ cũng biết quy củ của Dật Bắc Vương phủ ở trong khoảng thời gian này, nếu vị Vương phi này không đồng ý, thì cho dù là Đại Vương có thân chinh tự mình đến đây, cũng đừng mong mời được Dật Bắc Vương, lập tức cung kính bẩm báo: "Là ở một thôn trang ngoài thành khoảng mười dặm, hôm nay có một nhà đào giếng, không biết vì sao đột nhiên lại tràn ra rất nhiều nước đen ngòm, mùi rất nặng gay mũi khó ngửi, lúc ấy có vài người đứng gần đã lăn ra hôn mê bất tỉnh, Đại Vương không biết có phải hay không nước đã bị nhiễm độc, cho nên muốn mời Dật Bắc Vương đi đến hiện trường nhìn một chút." Nói xong vẻ mặt lo lắng nhìn Xuất Trần. <br> <br>Lục Tiểu Thanh thấy hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng là vẻ mặt lo lắng kia hoàn toàn không đồng nhất với giọng điệu mà hắn đã nói, mắt ngọc vừa chuyển liền biết người này nhất định đang che giấu gì đó, không khỏi nhướng mày đang muốn lên tiếng, Xuất Trần ở bên cạnh lại mở miệng trước: "Vậy ngươi dẫn đường đi, ta đi nhìn xem một chút." <br> <br>Không chờ người nọ vui mừng mặt mày hớn hở, Lục Tiểu Thanh một phen kéo Xuất Trần lại: "Xuất Trần, nếu thứ nước đó có thể làm cho người ta hôn mê, nhất định là có độc, thân thể của ngươi......" <br> <br>Còn chưa nói xong, Xuất Trần liền mỉm cười vỗ vỗ tay Lục Tiểu Thanh nói: "Chính bởi vì như thế, ta càng phải nhanh chân đến đó xem thế nào, phải biết rằng chỗ đó chỉ cách Lăng Tiêu thành có mười dặm." <br> <br>Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần kiên trì cũng không phản đối được, ngày thường những việc nhỏ Xuất Trần đều theo ý mình, dù sao giao cho người khác làm cũng không sao, cũng không chậm trễ đại sự gì, cho nên trong khoảng thời gian này mới tĩnh tâm ở trong phủ điều dưỡng như vậy, nhưng là hôm nay nước nếu có độc, vậy thật sự là một chuyện lớn, loại độc khí phát tán ở trong không khí thế này, người ở thời đại này khó mà tìm ra được biện pháp để tránh né. <br> <br>Lục Tiểu Thanh đương nhiên là biết cân nhắc sự tình lớn nhỏ, hiện tại thật sự là không thể ngăn cản được Xuất Trần, lập tức đứng lên nói: "Được, ta không ngăn cản ngươi, bất quá ta cũng phải đi." <br> <br>Xuất Trần không khỏi nhíu mày nói: "Tiểu Thanh, nguy hiểm." <br> <br>Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Ta biết." <br> <br>Hai người chỉ nói vài lời, nhưng là còn ý nghĩa hơn so với người khác nói trăm ngàn câu, Xuất Trần nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Tiểu Thanh, nhìn thấy trong ánh mắt kia là sự kiên định, bên trong còn có quan tâm, có xúc động, nhưng là càng nhiều hơn nữa chính là nhàm chán, không khỏi cười nói: "Nói chính xác thì ngươi kỳ thật chính là muốn đi xem náo nhiệt." <br> <br>Lục Tiểu Thanh lập tức hắc hắc cười không ngừng, lại bị Xuất Trần nhìn thấu rồi, mình quả thật là cảm thấy ở trong phủ ngây ngẩn cả ngày rất là nhàm chán, thật vất vả mới gặp được chuyện có thể khơi dậy hứng thú như vậy, sao có thể không đi xem náo nhiệt được đây. <br> <br>Người đến mời người kia xen mồm vào nói: "Đại Vương cũng phân phó, nếu Lục tiểu thư muốn đi, thì cũng có thể cho nàng đi theo, bởi vì Lục tiểu thư hiểu biết uyên bác, có lẽ có thể nhận ra cái gì đó." <br> <br>Lục Tiểu Thanh lập tức nhướng mi nhìn Xuất Trần, Xuất Trần cười cười nói: "Được rồi, cùng đi." Vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Lục Tiểu Thanh, một hàng năm người rất nhanh hướng về địa phương không may mà đến. <br> <br>Trong một thôn trang cách Lăng Tiêu thành khoảng mười dặm, lúc này Gia Luật Cuồng Sở đã đem người vây kín nơi này thật nghiêm ngặt, người trong thôn tất cả đều là vẻ mặt hoảng sợ tụ tập ở xa xa, cũng bị vây quanh ở một chỗ, không có để cho bất kỳ người nào tách ra. <br> <br>Lục Tiểu Thanh cùng Xuất Trần ngồi xe ngựa đi tới, hướng con đường này mà đi, dọc theo đường đi trải qua bốn trạm kiểm soát mới vào được tới thôn, thấy cẩn thận như vậy, Xuất Trần không khỏi nhíu mày, bộ dáng này như lâm đại địch vậy, xem ra sự tình thật sự là không đơn giản. <br> <br>Đi theo người dẫn đường đi về phía trước, chỉ thấy Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở đều đã đứng ở một chỗ trong thôn trang, nhíu mày nhìn phương xa, mọi người đều buộc khăn che kín mũi, mà cách đó hai thước là hiện trường, đang có người xem xét thật cẩn thận. <br> <br>Gia Luật Giá Huyên thấy Xuất Trần đi tới, chào đón nói: "Xuất Trần, đệ xem thử đây là thứ gì?" <br> <br>Xuất Trần tiếp nhận chén nước đen ngòm mà Gia Luật Cuồng Sở đưa qua, nhìn nửa ngày sau đó lắc đầu, liền muốn gỡ khăn bịt mũi xuống, Gia Luật Giá Huyên vội nói: "Đừng gỡ, thứ này khả năng có độc, có vài người đều đã bị lăn ra hôn mê bất tỉnh, đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại." <br> <br>Xuất Trần không khỏi nói: "Những người này trên người có bệnh trạng gì không?" <br> <br>Gia Luật Cuồng Sở lắc đầu nói: "Không có, ngự y cũng đã kiểm tra, giống như không tra ra được nguyên nhân, nhưng là không loại bỏ khả năng thứ này có độc, dùng ngân châm thử độc thì mặt trên toàn bộ biến đen." <br> <br>Lục Tiểu Thanh đứng ở bên cạnh kinh ngạc nói: "Lợi hại như vậy sao, toàn bộ biến đen, thật là ngoan độc, thứ này còn mạnh hơn cả hạc đỉnh hồng ý chứ." Cũng không có nhìn chén nước đen ngòm kia, Lục Tiểu Thanh nhìn tình huống hiện tại ở xung quanh, nhìn thấy chung quanh ba tầng trong ba tầng ngoài đứng đầy hộ vệ, Lục Tiểu Thanh lập tức cảm thấy lỗ chân lông khắp người đều dựng thẳng lên, không phải sợ hãi mà là hưng phấn. <br> <br>Chưa từng có loại kinh nghiệm này, có thể được tiếp xúc với khủng bố gì đó, đương nhiên còn không biết là có khủng bố thật hay không, tựa như FBI vậy, kích thích quá, kích thích này còn mạnh hơn cả so với việc buôn bán lậu ý chứ, Lục Tiểu Thanh đã cảm thấy nhiệt huyết đang sôi trào, loại sự tình này rất hiếm gặp, đây chỉ là nói riêng với nàng thôi. <br> <br>Xuất Trần nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh hai má có chút đỏ hồng, lại tiếp tục nhìn thấy trong mắt nàng tràn ngập hứng thú, không khỏi lắc đầu không để ý đến nàng nữa, quay đầu nhìn về phía Gia Luật Cuồng Sở nói: "Trước mắt phát hiện ra bao nhiêu thứ này?" <br> <br>Gia Luật Cuồng Sở chỉ vào xa xa những người đó nói: "Rất nhiều, đã bao phủ hai khối rồi, nhưng lại không ngừng lan tràn, những nơi thứ nước đen này đi qua ngay đến cả một con kiến cũng đều không có, mấy ngày nay chim chóc cũng chọn đường vòng mà bay, thứ này khẳng định là điềm xấu." <br> <br>Xuất Trần nhìn thoáng qua một mảnh đen sẫm ở phía xa xa, trầm ngâm nửa ngày nói: "Đệ đi lên nhìn xem." <br> <br>Lời vừa dứt, Gia Luật Giá Huyên vội ngăn Xuất Trần lại: "Đừng đi, thứ này còn không biết rốt cuộc là cái gì, không thể đến gần như vậy được." <br> <br>Xuất Trần mỉm cười nói: "Không sao, đệ chỉ qua đó nhìn một cái thôi, chứ chỉ bằng một chén nước đen trong tay này, đệ thật sự là nhìn không ra nó là cái gì, có lẽ đi xem một chút, có thể đánh giá được nó kỹ hơn." <br> <br>Gia Luật Giá Huyên trầm mặc một chút, lời Xuất Trần nói cũng rất có lý, nếu không chính mắt đi xem, sao biết được đó là thứ gì, tuy rằng phái không ít người đi, nhưng là người trở về không một ai biết nó là thứ gì, hơn nữa giống như chỉ cần không dính vào trên người, thứ nước đen này cũng sẽ không làm tổn hại được đến người, lập tức cũng liền gật đầu nói: "Cũng tốt, chúng ta liền đi xem." <br> <br>Xuất Trần lập tức nói: "Mình đệ đi xem là được rồi, vương huynh cứ ở lại chỗ này đi." <br> <br>Gia Luật Giá Huyên thấy ánh mắt kiên quyết của Xuất Trần, cắn răng nói: "Xuất Trần, đệ cẩn thận một chút." <br> <br>Xuất Trần mỉm cười nói: "Đệ biết rồi." Vừa nói vừa hướng phía trước đi đến, Lục Tiểu Thanh ở bên cạnh cùng Lục Tiểu Lam và Khuynh Tường nói chuyện tào lao vài câu, thấy Xuất Trần đi lên phía trước, tự nhiên liền đi theo. <br> <br>Xuất Trần nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, vội dừng lại nói: "Không cho ngươi đi theo, trở về đi." <br> <br>Lục Tiểu Thanh thiếu chút nữa đâm sầm vào Xuất Trần, vội vàng dừng lại nói: "Sao lại không thể đi? Ta cũng phải đi xem." <br> <br>Xuất Trần lập tức trầm mặt nói: "Không được đi." <br> <br>Lục Tiểu Thanh lần đầu tiên nhìn thấy Xuất Trần đối với nàng giận tái mặt như thế, biết Xuất Trần là do lo lắng không biết bên trong thứ nước đen này là cái gì, sợ chính mình đi theo sẽ gặp tai ương, không khỏi cười hắc hắc nói: "Xuất Trần thật là ngốc, ngươi nghĩ xem phía trước nhiều người như vậy đều không có bị hạ độc, chẳng lẽ liền cố tình hạ độc chúng ta hay sao? Thứ này cũng không phải là vật biết phân biệt người, không phải nói ngươi là vương thì sẽ không bị độc, cũng không phải nói ngươi không phải là Vương thì sẽ bị độc, nó không có công kích khác biệt đâu, người khác không có việc gì, ta làm sao có thể xảy ra chuyện gì được, Xuất Trần, đầu óc ngươi hôm nay để đi đâu vậy?" <br> <br>Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh nói thoải mái, lại vừa vặn đúng với suy nghĩ trong lòng mình, nếu có độc phát ra, thì sao có thể có nhiều người đều vô sự, chỉ có vài người là có chuyện như vậy được? Mình đúng là nghĩ như vậy cho nên mới đi lên xem xét, không nghĩ Tiểu Thanh này cũng nghĩ như vậy, không khỏi mỉm cười nói: "Ta chỉ là lo lắng." <br> <br>Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười nói: "Ta biết, đi thôi, đi xem rốt cuộc là cái gì? Thứ nước có thể làm cho người té xỉu ta còn chưa có được chứng kiến qua, hôm nay phải mở rộng tầm mắt mới được." Vừa nói vừa kéo tay Xuất Trần đi về phía trước, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam đương nhiên là đi theo phía sau hai người, một tấc cũng không rời. <br> <br>Bốn người đến gần, chỉ thấy thứ nước màu đen kia đang trào từ dưới đất dâng lên, vừa vặn trào ra khỏi miệng giếng lan tràn ra bên ngoài, cho nên tích lũy một tầng thật dày, liếc mắt nhìn là một mảnh đen ngòm, sợ rằng đến mấy ngàn m² chứ không ít. <br> <br>Lục Tiểu Thanh thấy thứ nước đen kia đen kịt, giống như dầu vậy, không khỏi ngồi xổm xuống lấy một nhánh cây thọc xuống, phía sau Lục Tiểu Lam vội nói: "Ngươi cẩn thận một chút, thứ này có độc." <br> <br>Xuất Trần đang ở nghe bên cạnh nghe người báo cáo tình huống, cũng vội nói: "Đừng chạm vào." <br> <br>Lục Tiểu Thanh không để ý tới hai người này, nhìn kỹ xem nước bám trên thân nhánh cây, quả thật rất giống dầu, không giống nước. Lúc này Xuất Trần cũng ngồi xuống, cầm lấy nhánh cây trong tay Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi đừng chạm vào, để ta xem." <br> <br>Người bên cạnh vội nói: "Vương gia, người cẩn thận một chút, thứ nước đen này có kịch độc, người trăm ngàn lần không được để nó chạm vào người." <br> <br>Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua mấy ngàn m², thậm chí nước đen càng lúc càng nhiều, không khỏi lẩm bẩm nói: "Không giống a, làm gì có khả năng có nhiều độc như vậy được?" <br> <br>Xuất Trần nhìn nhánh cây trong tay, lại nhìn bát nước đen trong tay người bên cạnh, nhíu mày nói: "Cỏ cây tuy rằng bị nhuộm màu, nhưng cũng không có phát sinh biến hóa, thứ này giống như trên mình cũng không mang độc, chẳng lẽ thật sự là mùi của nó có vấn đề?" <br> <br>Lục Tiểu Thanh lắc đầu nói: "Không có khả năng, ngươi phải biết rằng nó nếu là phát tán trong không khí, như vậy người trong thôn này đã lăn đùng ra hôn mê cả loạt rồi, sẽ không chỉ có hôn mê vài người như vậy đâu, ta nghĩ thứ này khả năng cũng không phải là có độc." <br> <br>Xuất Trần gật gật đầu nói: "Nói rất đúng, nếu không phải là độc phát tán trong không khí, cũng không phải là độc từ thân mình, vậy nó rốt cuộc là cái gì? Vừa rồi ta cũng đã hạ lệnh dùng mấy con chó thí nghiệm một chút, giống như đến bây giờ vẫn chưa có phản ứng gì, chẳng lẽ nói vật này thân mình có chứa kịch độc, nhưng là không có gây tổn hại gì sao?" <br> <br>Lục Tiểu Thanh trừng Xuất Trần liếc mắt một cái nói: "Ngươi cảm thấy có khả năng này sao?" <br> <br>"Khả năng này không lớn, nhưng là trên ngân châm quả thật là đen." Phía sau truyền đến một giọng nói, chính là Gia Luật Giá Huyên, Xuất Trần cùng Lục Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn, thấy Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở đang đứng ở phía sau bốn người. <br> <br>Xuất Trần liếc mắt nhìn Gia Luật Giá Huyên một cái, thấy Gia Luật Giá Huyên thật là kiên định nhìn lại hắn, không khỏi không nói gì, nếu mình đã tiến lên phía trước như thế này, mà hắn vẫn núp ở phía sau, tuy mình nói là không cảm thấy gì, nhưng có lẽ thật sự trong lòng sẽ cảm thấy có chút lạnh lẽo. Nhưng là Gia Luật Giá Huyên thật sự đang đứng ở phía sau mình, trong lòng cũng cảm thấy có một chút ấm áp, huynh đệ chính mình lấy mạng cứu trở về, vẫn là không có đem mình đối xử như tấm chắn, vẫn là kiên định đứng ở bên cạnh mình. <br> <br>Lục Tiểu Thanh không có phát hiện ra Xuất Trần đang suy nghĩ cái gì, đứng dậy nhìn dưới chân, nhíu mày nhìn một lát, đột nhiên kéo tấm khăn che kín mũi xuống, động tác này làm cho mọi người giật nảy mình, Lục Tiểu Lam kịp có phản ứng trước tiên, xông lên phía trước, rất nhanh lấy tay che chóp mũi của Lục Tiểu Thanh, cả giận nói: "Ngươi làm gì? Mùi này không thể ngửi." <br> <br>Lục Tiểu Thanh còn chưa nói, Xuất Trần ở bên cạnh đột nhiên cũng như nghĩ đến cái gì đó, cũng chậm rãi kéo khăn che xuống, động tác này lập tức lại chọc giận Khuynh Tường, bên này Lục Tiểu Thanh gạt tay Lục Tiểu Lam ra, nói: "Tiểu Lam, ngươi không hiểu, vừa rồi ta cũng thật là ngốc, mùi này nếu lan truyền thông qua không khí, thì che mũi không cũng chẳng có tác dụng gì, ngươi chớ quên miệng mũi tương thông với nhau, hiện tại chỉ bịt mỗi mũi thì có tác dụng gì chứ." <br> <br>Lục Tiểu Lam ngẩn người sau chậm rãi rút tay về, Xuất Trần gật đầu nói: "Tiểu Thanh nói rất đúng, ta cũng vội vã quan sát phương diện khác mà quên mất điểm này." Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở không khỏi ngẩn người, Gia Luật Giá Huyên kéo khăn bịt mũi xuống, vừa lắc đầu vừa cười khổ nói: "Mệt cho chúng ta còn tưởng rằng làm như vậy là sáng suốt, nào biết ngược lại lại trở thành kẻ ngốc." <br> <br>Đang lúc Gia Luật Giá Huyên muốn kéo khăn bịt mũi xuống, Lục Tiểu Thanh cơ trí vội vàng bịt mũi lại, muốn dùng động tác tay nói cho người phía sau biết, mắt ngọc chuyển động lại không có mở miệng. <br> <br>Chờ sau khi Gia Luật Giá Huyên kéo khăn che xuống, một mùi cực nồng sộc lên, Gia Luật Cuồng Sở lập tức lui về phía sau vài bước nói: "Đây là cái gì? Khí này có mùi thật ngạt thở." <br> <br>Một bên Gia Luật Giá Huyên biến sắc, đưa tay lên che miệng mũi, liên tục lui về phía sau, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam coi như là có định lực tốt, vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, nhưng là chân mày nhíu chặt cũng đủ để nói mùi này cực kỳ khó ngửi. <br> <br>Lục Tiểu Thanh xoay người thấy bộ dáng của mấy người, không khỏi che mũi cười ha ha, Xuất Trần ở bên cạnh lắc đầu cười nói: "Ngươi đã sớm phát hiện ra đúng không? Cư nhiên không nói ra, ngươi là cố ý." <br> <br>Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần cũng không có che mũi, không khỏi cười nói: "Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, mùi này mọi người cũng đều đã ngửi thấy." Vừa nói vừa bỏ tay che mũi xuống, rùng mình một cái nói: "Trời, mùi vị này thật sự là cực phẩm, thật là mùi khó ngửi, trước kia chỉ có nghe danh chứ chưa từng được gặp qua một mảng lớn hội tụ cùng một chỗ như vậy. Mùi vị này thật sự làm cho người ta ba ngày ăn không ngon." <br> <br>Xuất Trần lập tức nghe hiểu được ý trong đó, nhướng mi hỏi: "Ngươi biết đây là cái gì sao?" <br> <br>Lục Tiểu Thanh ngồi xổm xuống lấy một ngón tay nhúng vào nước đen ngòm: "Nếu ngửi thấy mùi này sớm thì ta đã sớm biết nó là gì rồi, thứ này nhưng rất là quý đó, bất quá đối với thời này nó cũng không có giá trị mấy." <br> <br>Gia Luật Giá Huyên thấy Lục Tiểu Thanh tùy ý mò tay vào dòng nước đen, tuyệt không e ngại bên trong có độc, không khỏi dặn dò nói: "Tiểu Thanh, thứ này bên trong có độc, ngươi đừng sờ loạn." <br> <br>Lục Tiểu Thanh không có trả lời, chính là ngẩng đầu nhìn Xuất Trần, Xuất Trần mỉm cười cũng ngồi xổm xuống vươn tay nhúng vào dòng nước đen nói: "Tiểu Thanh nếu biết thứ này, thì đương nhiên là biết bên trong không có độc, nàng nếu dám lớn mật lấy tay không nhúng vào như thế, như vậy đủ chứng minh thứ này không chứa độc, hẳn là...... ơ, sao lại giống như dầu thế này?" <br> <br>Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần nhìn hai ngón tay đen ngòm của mình, khẽ cười nói: "Đây là...... Trời, các ngươi làm gì thế? Đừng để cho lửa gặp thứ nước đen này." Lục Tiểu Thanh đang lúc mỉm cười, trong nháy mắt liền biến sắc, cả người hoảng sợ trực tiếp nhảy dựng lên, cách đó không xa có một vài tên thị vệ cũng không biết là nghĩ như thế nào nữa mà giơ vài cây đuốc đến gần dòng nước đen, trong đó có một tên không biết sao lại cầm cây đuốc sắp sửa chạm vào dòng nước đen.