Chương 2: Không phải oan gia không đụng đầu
<br><br>Chương 2: Không phải oan gia không đụng đầu<br><br><br>Thiên Vũ vừa cười vừa kéo Lục Tiểu Thanh dậy, vì nàng sửa sang lại quần áo, nhìn nàng nửa trắng, nửa đen, nửa hồng hai má, cùng một đầu tóc rối bù, không khỏi nói: “Được rồi, được rồi, đi vào ăn một chút gì đã.” <br> <br>Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn bảng hiệu của quán ăn, ba chữ phồn thể, không biết, vì thế theo Thiên Vũ từng bước một tiêu sái đi vào. Tiến vào đến cửa, thực khách trong quán đều vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lục Tiểu Thanh, ở bên cạnh chỉ trỏ. Lục Tiểu Thanh liếc một cái xem thường, khinh thường nói ra ba chữ: “Đồ gà mờ.” <br> <br>Thiên Vũ ở bên cạnh khó hiểu hỏi: “Đồ gà mờ là cái gì vậy?” Lục Tiểu Thanh nhếch miệng vẫy vẫy tay nói: “Không có gì, huynh nghe lầm thôi.” Như thế nào có thể giải thích cho chàng rằng đây là lời mắng chửi người, liền đi theo tiểu nhị lên trên lầu hai, còn lại Thiên Vũ cùng Vô Diễm hai mặt nhìn nhau. <br> <br>Hai người lắc đầu cười khổ, sau đó cũng đi theo lên lầu, thấy Lục Tiểu Thanh đã tìm được vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm hai người. Thiên Vũ cười hỏi: “Muốn ăn cái gì?” <br> <br>Lục Tiểu Thanh vẻ mặt một bộ lấy lòng nói: “Hắc hắc, cái gì đều muốn ăn, huynh xem rồi gọi đi, khách tùy ý chủ, khách tùy ý chủ.” <br> <br>Vô Diễm giống như cười phì nhìn Lục Tiểu Thanh, liếc mắt một cái hướng tiểu nhị ở một bên lập tức nói: “Đem những món đặc sắc ngon nhất của quán mang lên đây.” Tiểu nhị lên tiếng đáp lại, bay nhanh chạy xuống lầu. <br> <br>Nhìn Lục Tiểu Thanh vẫn nhìn cầu thang lối đi lên lầu, Vô Diễm không khỏi hỏi: “Rất đói bụng sao?” <br> <br>Lục Tiểu Thanh gật đầu nói: “Đương nhiên là đói bụng, ở nhà hiện tại đã sớm ăn qua cơm chiều.” <br> <br>“Cơm chiều, sớm như vậy?” Vô Diễm hồ nghi đưa mắt nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài, thấy thế nào cũng chỉ là thời gian giữa trưa. <br> <br>“Ừm, nói sai, là cơm trưa, cơm trưa.” Lục Tiểu Thanh đầu nhanh nhậy ứng phó nói. <br> <br>Mới nói mấy câu, đồ ăn đã được mang lên đây, Lục Tiểu Thanh vừa thấy cũng không cần biết là đồ ăn gì, cầm lấy chiếc đũa liền gắp thức ăn nhét đầy miệng. Không coi ai ra gì vừa ăn vừa nói: “Ngon quá, ngon quá, không biết phương thức nấu ăn như thế nào? Nếu có thể quay trở về, ít nhất cũng phải ăn no cái đã” <br> <br>Hai người đối diện giật giật chiếc đũa, nhìn Lục Tiểu Thanh ăn như đã bị bỏ đói rất lâu rồi, không khỏi đều dừng lại nhìn vào nàng. Vô Diễm lạnh lùng nói: “Ngươi bao lâu chưa ăn cơm?” <br> <br>Lục Tiểu Thanh một bên chuyên tâm ăn, một bên nói: “Buổi sáng mới ăn qua, giữa trưa tăng ca đã quên ăn. Ừm, không đúng, không thể nói là giữa trưa, aiz, dù sao chính là có một lát chưa ăn.” <br> <br>Thiên Vũ cùng Vô Diễm liếc nhau, Thiên Vũ mỉm cười đang định nói chuyện, chợt nghe Lục Tiểu Thanh nói: “Được rồi, ta ăn no rồi, ơ, hai người như thế nào vẫn còn chưa ăn?” <br> <br>Thiên Vũ cùng Vô Diễm ngây ra một lúc, nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, tuy rằng mỗi món đều động một chút, nhưng cũng không nhiều, không khỏi nghĩ đến dáng ăn vừa rồi của Lục Tiểu Thanh, còn tưởng rằng nàng ít nhất cũng phải ăn hết phân nửa mới có thể bỏ qua, không nghĩ tới cứ như vậy liền đã no rồi. <br> <br>Vô Diễm không khỏi hỏi: “Thật sự đã ăn no rồi sao?” <br> <br>Lục Tiểu Thanh uống một ngụm canh nói: “Vậy muốn như thế nào mới tính là ăn no, ăn như heo cái không ngẩng đầu lên sao? Ta cũng không phải là kẻ lưu manh.” Dứt lời, ngẩng đầu lên nhìn hai người đối diện, nhìn thật đẹp mắt, vừa nhìn đã cảm thấy choáng váng. Ăn no nhìn người chính là không giống với lúc trước. Qủa là đẹp trai, thật không phải là đẹp trai bình thường, Thiên Vũ nhìn như nhu nhược, kỳ thật ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mi dài, khóe miệng luôn hàm chứa vẻ tươi cười làm cho người ta có một loại cảm giác gió xuân ôn nhu, khí chất lại ung dung đẹp đẽ cao quý, y phục áo trắng giản dị mặc ở trên người thể hiện sự phong lưu tiêu sái vô tận, như cây ngọc đón gió. Bất quá, chính là cảm giác tuổi còn rất trẻ. <br> <br>Lại nhìn sang Vô Diễm, ngũ quan như đao tước rìu đục, cương nghị, lãnh khốc. Cái mũi kia, đôi môi kia, lông mi kia quả thực chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của thượng đế, đặc biệt là ánh mắt kia, như một hồ nước, trong suốt, xinh đẹp. Bất quá ở tại trên khuôn mặt lãnh khốc lại trở nên thật lạnh lùng. Lông mi kia cư nhiên lại dài và cong vút, giống hai cây quạt giấy nhỏ. <br> <br>Lục Tiểu Thanh không khỏi rướn người về phía trước, lấy tay sờ lên nói: “Lông mi dài thật, ta thích.” <br> <br>“Ta có nên cho là những lời này của ngươi là đang thổ lộ với ta hay không?” Thanh âm lạnh lùng như thần chết đòi mạng tiến vào lỗ tai của Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh ngẩn người, nhìn vẻ mặt đầy tà khí của chàng, giống như bị cắn, nhanh giụt tay lại, nhìn Thiên Vũ vẻ mặt vô tội nói: “Ta có nói cái gì sao? Ta như thế nào lại không biết nhỉ.” Thiên Vũ lúc đó đang uống một hớp rượu, nghe vậy cười phì một tiếng, rượu trong miệng phun thẳng về hướng Lục Tiểu Thanh. <br> <br>Ừm, thơm quá, không gì có thể so sánh được với rượu hoa điêu năm xưa, hương bay vạn dặm a~. Lúc này, Lục Tiểu Thanh cả người tản ra hương rượu say lòng người, trên mặt nửa trắng nửa đen, vẻ mặt được rượu hoa điêu cực phẩm làm đẹp, quả nhiên là sau cơn mưa, cả người lộ ra như một bông hoa sen. <br> <br>Lục Tiểu Thanh vẻ mặt sát khí nhìn Thiên Vũ, ngụm rượu kia đến quá nhanh, không kịp tránh. Thiên Vũ cực lực nhịn cười, lấy chiếc khăn ở trong ngực, cúi xuống gần bên người Lục Tiểu Thanh giúp nàng lau mặt, một bên áy náy nói: “Thật ngại quá, thật ngại qua, nhất thời lỡ miệng.” <br> <br>“Nhất thời lỡ miệng, Lý Thiên Vũ, ta phun lên một thân huynh thử xem, hơi quá đáng, quá mức quá đáng, ta muốn giết huynh.” Tiểu Thanh như sư tử Hà Đông rống đinh tai nhức óc, đồng thời đứng thẳng dậy, tức giận đánh ra một quyền thẳng đến cái mũi của Thiên Vũ, không phải là cố ý nhắm vào, mà là vị trí vừa vặn thích hợp. Thiên Vũ sao có thể để cho nàng đánh tới, thân hình nhoáng lên một cái liền đứng ở bên cạnh Lục Tiểu Thanh. Làm hại Lục Tiểu Thanh mất đi trọng tâm, mặt đã muốn chạm xuống đất, thật may là hôm nay Thiên Vũ còn không phải rất thiếu đạo đức, thuận tay cầm lấy quần áo của Lục Tiểu Thanh kéo trở lại. Lục Tiểu Thanh quay người lại phẫn nộ nhìn Thiên Vũ, bất quá cũng biết chính mình không phải là đối thủ của người ta, việc chỉ có thể làm bây giờ chính là thể hiện sự phẫn nộ của mình. <br> <br>Vô Diễm ở một bên uống rượu xem trò hay lạnh lùng nói: “Xứng đáng.” Bất quá ý cười toát ra từ khóe mắt lại không giấu diếm được Thiên Vũ. <br> <br>Sau một hồi một mình hờn dỗi, Lục Tiểu Thanh quyết định không tức giận nữa, chỉ làm tức chết chính mình còn người khác vẫn bình yên vô sự. Vì thế hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Vũ cùng Vô Diễm liếc mắt một cái, trong lòng nói: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.” Lập tức sự tức giận cũng giảm đi, đưa mắt nhìn nước trong Tây hồ, tâm tình nhất thời lại tốt lên, vui vẻ hát một khúc ca: “A, a, a…. ta hát khúc ca……” Thiên Vũ cùng Vô Diễm ở đối diện không nói gì nhìn Lục Tiểu Thanh tâm tình đột nhiên tốt. <br> <br>Bàn đầy rượu và thức ăn bị một ngụm rượu của Thiên Vũ toàn bộ phá hỏng, bất quá ba người cũng không có hứng ăn nữa. Vô Diễm nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, rồi hướng Thiên Vũ nói: “Đi giúp nàng tìm một bộ quần áo, nhìn như vậy khó coi chết đi được.” Thiên Vũ cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. <br> <br>Ba người đi ra khỏi quán, Vô Diễm vẻ mặt chán ghét kéo Lục Tiểu Thanh lên ngựa, chịu đựng nàng người đầy mùi rượu ngồi chung một con ngựa tiến vào thị trấn Hàng Châu <br> <br>Ở một tiệm may mặc, hai người đợi thật lâu vẫn không thấy Lục Tiểu Thanh ra, trong quán quây chung quanh không ít oanh oanh yến yến, thỉnh thoảng liếc mắt lại đây một cái, nếu không chính là mượn cớ lựa chọn y phục đi qua bên cạnh hai người, mùi hương son phấn nồng nặc làm người ta muốn ói. Vô Diễm khuôn mặt lãnh khốc không để ý tới chúng nữ tử, hướng về Thiên Vũ thấp giọng nói: “Đệ xem nàng có lai lịch gì?” <br> <br>Thiên Vũ hướng về nữ tử đang nhìn chàng cười, đồng thời thấp giọng nói: “Không biết, rất kỳ quái. Bất quá, càng là kỳ quái, mới càng muốn giữ ở bên người.” <br> <br>Vô Diễm cúi đầu cười nói: “Nói đúng, chúng ta liền nhìn xem nàng rốt cuộc là loại người nào.” <br> <br>Thiên Vũ nghe xong dường như nhớ tới cái gì, cười cười nói: “Bất quá, huynh cũng sợ nàng thương tổn đệ phải không, thế nên mới nói là đệ có bệnh.” <br> <br>Vô Diễm xấu hổ cười nói: “Phòng bị trước mọi chuyện vẫn hơn.” <br> <br>Chính khi nói chuyện, rèm cửa trong nội thất được vén lên, Lục Tiểu Thanh chậm rãi đi ra. Hai người nhất thời cùng nhìn lại, vừa thấy không khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh khi rửa mặt sạch sẽ, mặt mũi sáng sủa, không có tỳ vết, quần áo mặc trên người là bộ váy màu vàng dài chấm đất, thật là yểu điệu thướt tha. Một mái tóc quăn nhẹ nhàng được buộc cao, chỉ chừa vài sợi tóc mai được thả xuống, thể hiện là một nữ tử chưa gả, trên tai đeo hai vòng tai minh châu khéo léo, từng bước lay động tăng thêm phần quyến rũ. <br> <br>Nhấc váy lên đi thật cẩn thận, Lục Tiểu Thanh đi đến trước mặt Thiên Vũ cùng Vô Diễm, nhíu mày nói: “Quần áo này thật sự là phiền toái.” Dứt lời ngẩng đầu lên nhìn hai người, bắt gặp thấy hai người trong mắt chợt lóe kinh ngạc, lập tức đắc ý nói: “Biết ta xinh đẹp rồi chứ, hừ, ta nhưng ở nhà cũng là một mỹ nữ đó nha.” Vừa nói vừa lôi kéo váy ở trước mặt hai người xoay một vòng, lông mi ánh mắt đều lộ ra vẻ đắc ý. <br> <br>Thiên Vũ buồn cười vỗ nhẹ lên đầu Lục Tiểu Thanh một cái, nói: “Đi thôi.” Nói xong dẫn đầu bước ra ngoài trước. <br> <br>Lục Tiểu Thanh vẻ mặt thất vọng nhìn Thiên Vũ nói: “Ta chẳng lẽ không xinh đẹp sao?” <br> <br>Vô Diễm bên cạnh một phen kéo đai lưng của Lục Tiểu Thanh, kéo nàng đi ra ngoài, một bên nói: “Mỹ nữ, chúng ta gặp đẹp hơn nhiều.” <br> <br>Lục Tiểu Thanh bị Vô Diễm làm cho tức nghẹn, cuộc đời nàng lần đầu tiên được mặc trang phục của Đường triều, liền như vậy trực tiếp bị bỏ qua. <br> <br>Trời thật xanh rất rộng, người rất nhiều, tuấn nam mỹ nữ nhiều vô kể, bất quá trong đó hình tượng mỹ nữ có chút vấn đề. Lúc này Lục Tiểu Thanh đang ngồi ở trên ngựa, thân thể cúi gập người xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu ngựa, chỉ để lộ ra hai má nhỏ nhắn từ trong đám lông ngựa, hết nhìn đông tới nhìn tây, vẻ mặt tò mò nhìn quang cảnh ngã tư đường, thỉnh thoảng còn đổi một mặt xem. <br> <br>Không phải ngựa chạy nhanh, cũng không phải Lục Tiểu Thanh rất thích làm bộ dáng này, bất đắc dĩ, Vô Diễm nói nam nữ thụ thụ bất thân. Cho dù hiện tại là ứng phó linh hoạt tuỳ theo hoàn cảnh mà không câu nệ tiểu tiết đi chăng nữa, thì cũng không thể ấp ấp ôm ôm như vậy được, miễn cho làm hỏng thanh danh của chàng. Chú ý, không phải là thanh danh của Lục Tiểu Thanh, mà là thanh danh của Vô Diễm. Lục Tiểu Thanh như ăn phải hoàng liên (1), ở trong lòng đem mười tám đời tổ tông của Vô Diễm đều mang ra mắng vài lần, cầu thủ Thiên Vũ trợ giúp bất thành, đành phải mặc kệ hai người bọn họ, xinh đẹp thành đáng quý, hai người đều có tính nóng nảy, nếu mà cố hòa giải hai người sẽ liền chìm. Cho nên trên đường cái liền xuất hiện một màn làm cho mọi người chú ý như vậy. <br> <br>Khắp nơi đều là thư sinh, văn sĩ, hiệp khách, ống tay áo phất lên, chỉ có nói nói cười cười, thỉnh thoảng lại phe phẩy quạt giấy trên tay, ống tay áo theo gió thổi tung bay, kinh sử tử tập thuận miệng nói ra, đều là những câu thơ văn vẻ. Nơi này mọi người đều làtrong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giả. Lục Tiểu Thanh không khỏi lẩm bẩm: “Mọi người đều nói Giang Nam tốt, trước chưa biết, nhưng không khí này so với hiện đại quả là tốt hơn, ừm, không tồi, không tồi, không trải qua không khí ô nhiễm, chính là rất tốt.” Vừa nói vừa dùng sức hít sâu. <br> <br>Vô Diễm vẫn lưu ý hành động của nàng, nhìn nàng đối với văn nhân nhà thơ thỉnh thoảng gật đầu, nghĩ đến nàng muốn nói ra cái gì sâu xa lắm, không ngờ thật sự là đã đánh giá cao Lục Tiểu Thanh rồi, không khỏi vẻ mặt tối sầm lại, hướng mông ngựa liền phất xuống một roi. <br> <br>A, xung quanh đều là hồ nước đó, a, tuấn mã có bốn chân đó, bốn chân tuấn mã phi thật nhanh, bị ăn một roi bỏ chạy, giơ lên lông ngựa lấp đầy vào trong miệng của Lục Tiểu Thanh đang lúc mở lớn miệng hít thở không khí trong lành. <br> <br>_________ <br> <br>[1]: hoàng liên: 1 vị thuốc đông y rất đắng