Chương 21: Bí ẩn
<br><br>Chương 21: Bí ẩn<br><br><br>Bạch Mạc bỗng cảm thấy xấu hổ, hắc hắc cười vài tiếng: “Chỗ đó, chỗ đó, không biết coi như không có tội!” Khuôn mặt vặn vẹo khó coi liếc xéo Lục Tiểu Thanh một cái, nếu không phải nhìn thấy phía sau nàng là Lý Quân Hiên, sợ rằng hắn đã sớm nhẫn không nổi, lôi tuột Lục Tiểu Thanh từ trên ghế chủ thượng xuống rồi. <br> <br>Ngồi xuống, phía sau hắn là nam tử họ Trương, hai người nhìn nhau, trong mắt vằn lên chút tức giận, đường đường là con quan cháu tướng mà lại phải hành lễ trước một dân đen, nhường chỗ ngồi, còn phải vô cùng cung kính, quả thực là một nỗi ô nhục, đã vậy còn gặp trúng Lục Tiểu Thanh bộ dạng ngu ngốc chờ mình mỉm cười đáp lại, trong lòng càng khó chịu ngứa ngáy hơn. <br> <br>Lục Tiểu Thanh thấy hai người trước vô duyên vô cớ nổi giận đùng đùng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nhất thời ngẩn người nghĩ: “Trừng ta làm gì? Ta đã làm cái quái gì chọc giận mấy người hả, thật chẳng ra làm sao cả!” Nàng nào phải kẻ chuyên chịu ức hiếp thiệt thòi, thấy hai người kia trừng mắt nhìn mình cũng cố mở to mắt ra trợn ngược trở lại. <br> <br>Lý Quỳnh ngồi bên cạnh, âm thầm nín cười, lúc Lục Tiểu Thanh chọn chỗ ngồi xuống nàng đã biết đó là chủ vị, nhưng cũng chẳng buồn nhắc nhở Lục Tiểu Thanh, thứ nhất là muốn nhìn xem ca ca nhà mình sẽ ứng phó như thế nào, thứ hai là muốn nhìn bộ dạng của Lục Tiểu Thanh khi bị cười nhạo ra sao, kết quả là Lục Tiểu Thanh cả gan làm loạn, muốn làm gì thì liền làm cái ấy, một chút phép tắc cũng mù tịt chẳng hiểu gì cả, nếu ca ca dám nhắc nhở nàng ta ra chỗ khác ngồi thì tám đến chín phần mười là Lục Tiểu Thanh sẽ không ngần ngại ngay lập tức đuổi hắn về chỗ cũ, lúc đó mới gọi là náo nhiệt tưng bừng. Còn về phần những kẻ khác, nàng căn bản là không thèm để ý, bởi trong đại sảnh này thân phận huynh muội nàng vốn cao quý hơn tất cả những người khác. Thấy ca ca cười cười nhường chỗ, vốn tưởng rằng thế là chẳng có trò hay xem rồi, thì ai dè lại thấy Lục Tiểu Thanh với hai vị trước mặt mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy thật thú vị, phì một tiếng bật cười ha hả. <br> <br>Tiếng cười này khiến cho hai người đang trợn ngược mắt gườm gườm nhìn Lục Tiểu Thanh, tức giận căm tức quay đầu nhìn Lý Quỳnh, Lý Quỳnh thấy hai người đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn mình thì hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chợt lạnh đi. Hai người kia thấy Lý Quỳnh giận tím mặt, rất không hài lòng, Ngô Chi Hạo ngồi bên cạnh sợ hai người đắc tội với vị đại tiểu thư này, vội vàng ho khụ khụ hai tiếng, hai người kia cũng là kẻ có đầu óc linh hoạt nhạy bén, nghe tiếng ho thì do dự chần chờ một chút rồi cố nhẫn nhịn cục tức này xuống dưới. <br> <br>Nhìn đi nhìn lại Lý Quỳnh thêm vài lần nữa, nam tử họ Trương kia mới khẽ lẩm bẩm nói: “Vị tiểu huynh đệ này nhìn rất quen mặt, không biết là… ôi chao, hóa ra là quận…” <br> <br>“Trương huynh.” Lý Quân Hiên bất thình lình lên tiếng ngắt lời người nọ: “Xuất môn, xưng hô là tiểu thư là được rồi.” <br> <br>Nam tử họ Trương kia tinh ý vội nói: “Dạ đúng, dạ đúng, tiểu đệ thật lỗ mãng.” Tiếp sau đó, xoay người hướng về phía Lý Quỳnh, chắp tay thi lễ: “Trương Nhất Chi bất tài, phụ thân là sử quan ở Dương Châu, hôm nay may mắn được ra mắt đại tiểu thư.” <br> <br>“Ách, ta nhớ ra rồi, vị này là… vị này là…, Bạch Mạc bất tài xin diện kiến đại tiểu thư.” Bạch Mạc có vẻ như đã nhận ra Lý Quỳnh, vội nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng hướng tới trước mặt Lý Quỳnh hành lễ. <br> <br>Lục Tiểu Thanh thấy tên họ Trương và họ Bạch này thái độ trước và sau chênh lệch lớn đến vậy, không khỏi nghiêng đầu, vẻ mặt buồn cười nhìn Lý Quỳnh. Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh vừa tò mò vừa đánh mắt ngầm hỏi mình, liền ngẩng đầu lên, hướng về phía Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái, đắc ý lắc lắc đầu, coi như trả lời nàng. Lục Tiểu Thanh nhìn thấy Lý Quỳnh ngậm miệng ăn tiền, không thèm trả lời, ngược lại còn vênh mặt lên với nàng liền quơ quơ nắm đấm trước mặt Lý Quỳnh khiêu khích, Lý Quỳnh càng đắc ý hơn, vừa cười vừa lắc đầu. <br> <br>Lục Tiểu Thanh hỏi không được, ánh mắt hung tợn trừng Lý Quỳnh một cái, chỉ tay vào người từ nãy tới giờ vẫn phởn phơ ngồi xem diễn: Lý Quân Hiên, nháy mắt về phía Lý Quỳnh. Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh tìm không ra đáp án muốn đi hỏi ý Quân Hiên, lập tức cười nhe răng, lắc đầu lia lịa, ý bảo sao phải sợ. <br> <br>Lục Tiểu Thanh căm phẫn, ngoái đầu tìm Lý Quân Hiên thì thấy ngay đồng chí Lý Quân Hiên của chúng ta đang cười tủm tỉm, nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản là không hề nhìn về phía mình. “Xem như hai người lợi hại, sau này ta sẽ tính sổ với các ngươi.” trong lòng phẫn nộ hết nửa ngày, cuối cùng đành quay về trợn mắt nhìn Lý Quỳnh. Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh ngậm bồ hòn làm ngọt, trên mặt tươi cười nở hoa. <br> <br>Còn Bạch Mạc và Trương Nhất Chi sau khi thi lễ với Lý Quỳnh, Lý Quỳnh lại chỉ mải liếc mắt đưa tình cùng tên dân đen kia, hoàn toàn không để hai người vào mắt. Lý Quỳnh thân phận cao quý, không dám oán hận, còn tên tiểu tử kia thân phận so với hai người rõ ràng là khác biệt một trời một vực, vậy mà Lý Quỳnh từ đầu tới cuối chỉ biết đến hắn, không thèm liếc mắt nhìn hai người lấy một cái, không khỏi căm hận Lục Tiểu Thanh. Lại thấy Lục Tiểu Thanh khi nghe thấy Lý Quỳnh là nữ tử cũng không tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên là đã sớm biết, hai người này bộ dạng còn thân mật, thân thiết như vậy, không khỏi oán hận thêm vài phần. <br> <br>Một lúc lâu, Lý Quỳnh mới hỏi: “Làm sao các ngươi có thể nhận ra ta?” <br> <br>Trương Nhất Chi tranh nói trước: “Năm trước sinh nhật lão thái quân quý phủ, ta đợi đến lượt mình vào chúc mừng may mắn gặp qua đại tiểu thư, tiểu thư tướng mạo xinh đẹp khó quên, cho nên hôm nay dù tiểu thư cải nam trang, ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.” Bạch Mạc đứng bên cạnh cũng gật gù đồng tình liên tục. <br> <br>Lý Quỳnh gật gật đầu, không nói gì nữa, lại tiếp tục ngoái đầu cười đùa trêu chọc Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh đã sớm biết huynh muội hai người này không phú cũng quý, nhìn bộ dạng hai người kia cung kính như thế, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn lắm, lúc này lại thấy Lý Quỳnh vẻ mặt đắc ý liếc nàng một cái, không khỏi cảm thấy buồn cười, được người khác khen ngợi liền hướng mình báo cáo, thật đúng là tâm tình trẻ nhỏ mà. Lục Tiểu Thanh lập tức phối hợp trừng mắt lại nhìn Lý Quỳnh, dốc sức bày tỏ sự không cam lòng của bản thân, Lý Quỳnh cười híp cả mắt như trẻ con. <br> <br>Thấy Bạch Mạc và Trương Nhất Chi hai kẻ liều mạng nịnh hót huynh muội này, còn bản thân mình thì cực kỳ dị ứng với thể loại này nên nàng cảm thấy vừa gò bó vừa chán ghét. Thừa dịp Lý Quỳnh hí hửng định kiếm chuyện làm khó mình, Lục Tiểu Thanh nhân tiện trợn ngược hai mắt hung tợn nhìn Lý Quân Hiên. Lúc này, Lý Quân Hiên đã quay đầu lại, thấy Lục Tiểu Thanh hai mắt tóe lửa nhìn mình, ý cười càng sâu, chiếc quạt xếp trong tay xòe rộng ra che khuất khuôn mặt, không tiếng động hướng Lục Tiểu Thanh nói: “Nàng thử đoán xem.” <br> <br>Lục Tiểu Thanh nhất thời không nói gì, viện cớ nổi giận, đập bàn đứng dậy, hai bước đi tới trước mặt Lý Quân Hiên, đạp vào chân chàng một cước, nói: “Không đoán, có cái gì tốt mà đoán chứ.” Vừa dứt lời liền phủi phủi mông xoay người ra khỏi phòng. <br> <br>Phía sau, Bạch Mạc và Trương Nhất Chi bất bình hô to: “Làm gì vậy?” “Thật quá đáng!” Tiếp theo liền truyền tới tiếng cười ha hả của Lý Quân Hiên, và tiếng cười khúc khích duyên dáng của Lý Quỳnh. <br> <br>Bước nhanh tới boong tàu, thuyền đã bắt đầu nhổ neo, con thuyền từ từ đón nhận làn gió dịu êm, thật là nhẹ nhàng khoan khoái, Lục Tiểu Thanh bất giác hít thật sâu mấy hơi, một lúc lâu sau mới móc ngân phiếu Ngô Chi Hạo cấp cho, cảm khái: “Ta còn chưa kịp xem qua có bao nhiêu ngân lượng, đợi ta nhìn xem là nhiều hay ít nào, ối cha, không hổ là danh gia vọng tộc vừa có tiền vừa có quyền, vừa ra tay đã là năm trăm lượng bạc, oa ha ha ha, kẻ giàu có có khác, vụ buôn bán lần này ta xem như lãi to rồi, nếu như lời thêm chút nữa thì càng tốt a!” Vui sướng đếm ngân phiếu, hai mắt đều rực sáng, tươi cười nở hoa, đây là bộ dạng của người mới vừa nãy còn lửa giận ngút trời sao. <br> <br>“Thế nào? Đem ta bán đi, buôn bán mới lời được có năm trăm lượng bạc thôi sao?” Lục Tiểu Thanh quay phắt lại, thấy Lý Quân Hiên vẻ mặt tươi cười nhìn mình, không khỏi bực tức nói: “Huynh nghe lén ta nói làm cái gì, không biết xấu hổ.” Miệng thì mắng nhưng trong lòng lại rất tán thưởng, người này thật khôn ngoan. <br> <br>“Ta cũng không phải là cố ý nghe lén, tại có người hưng phấn quá mức, thanh âm quá lớn, nó cứ truyền vào tai ta, ta cũng chẳng có cách nào khác.” Lý Quân Hiên khoanh hai tay, thong thả bước từng bước đứng song song với Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh nghe chàng mỉa mai cũng không hề đỏ mặt, chỉ cười hắc hắc nói: “Sớm biết huynh quý hiếm như vậy, ta đáng nhẽ nên tích cực buôn bán thêm chút nữa mới phải, lần sau, lần sau ta nhất định sẽ nâng giá, sẽ không bán thống bán tháo tùy tiện huynh ra thị trường như vậy nữa đâu.” <br> <br>Lý Quân Hiên không nói gì chỉ lắc đầu cười khổ, nửa ngày sau mới nói: “Không thích cảnh vừa rồi, nghĩ muốn ra ngoài một chút, cũng không cần ‘tặng’ ta một cú đạp vậy chứ.” <br> <br>“Bị huynh nhìn thấu hết rồi, ai nha, ta thế nhưng chỉ là một dân đen hèn mọn, nếu trong lúc các huynh trò chuyện mà đi ra ngoài, ta đây có phải không nên coi thường sự tồn tại của các huynh hay không? Vì để chứng tỏ sự tồn tại của chính bản thân mình, không còn nghi ngờ gì nữa, ta dĩ nhiên phải oanh oanh liệt liệt tông cửa mà xông ra, cho nên, huynh chính là tấm lá chắn của ta.” Lục Tiểu Thanh trang nghiêm nhìn Lý Quân Hiên và nói. <br> <br>Lý Quân Hiên thu hồi tầm mắt đang nhìn sóng nước mênh mang, quay đầu lại nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Nàng ít nói nhảm đi, rõ ràng là muốn dựa vào ta để ra oai phủ đầu, vì thế cho nên nhờ thái độ nhường nhịn của ta mà địa vị của nàng càng được đề cao, còn nói cái gì mà chính bản thân mình vô cùng oan ức đáng thương, nàng tính tình ranh ma quỷ quái, ai dám coi thường nàng cơ chứ.” <br> <br>Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên nhìn thấy ý đồ của mình, nghiêng đầu nhìn Lý Quân Hiên rồi nói: “Kỳ quái, huynh làm sao mà biết ta nghĩ cái gì?” <br> <br>Lý Quân Hiên lập tức cười sáng lạn, nói: “Tại tửu lâu vừa thấy, nghe nàng nói bậy nói bạ, khoác lác, tuy thiếu hiểu biết nhưng lại có chút ý vị sâu xa thâm trường. Vừa tỏ ra là một nhà uyên bác am hiểu đủ mọi thứ trên đời, lại vừa là một nhà chiêm tinh tiên đoán vận mệnh tương lai, lúc ấy liền cảm thấy ngươi rất thú vị, sau đó tiếp tục quan sát, lại phát hiện nàng cư nhiên là nữ tử, không khỏi trong lòng đối với nàng hiếu kỳ tò mò. Liên tiếp lại thấy hành vi của nàng, cái cách nàng làm việc, chuyện ta ta làm, tùy tiện bát nháo, liền biết nàng là kiểu người có thù tất báo, đã biết nàng không đời nào khiến cho bản thân mình bị thiệt thòi, lại thấy nàng bị kẻ khác nói mà không phản bác lại nửa lời, chỉ vừa nghĩ đến điểm ấy thôi, trong đầu nàng nghĩ cái gì, ta muốn biết cũng chẳng có gì là khó khăn.”