Chương 9: Kiếm vũ hoán phong
<br><br>Chương 9: Kiếm vũ hoán phong<br><br><br>Sở Lưu Hương không đáp, chỉ nhìn quanh tứ phía. <br> <br>Nhóm hắc y nhân mặc khinh trang đã bao vây khu hậu viên. <br> <br>Sở Lưu Hương nói : <br> <br>- Tiền bối không thấy chốn này chen chúc quá sao? <br> <br>Tiết Y Nhân lạnh lùng đáp : <br> <br>- Tiết mỗ bình sinh giao thủ cùng người, chưa từng mượn sức ai khác. <br> <br>- Tại hạ cũng biết họ chẳng dám tự tiện xuất thủ, nhưng tất cả đều là thuộc hạ của tiền bối, có cả nhóm đứng bên, dù không ra tay cũng đã cho tại hạ cảm giác uy bức. <br> <br>Sở Lưu Hương cười nói tiếp : <br> <br>- Trọn đêm qua tại hạ chưa ngủ, lúc này giao thủ với tiền bối đã là mất thiên thời. Nơi đây là khuôn viên quen thuộc của tiền bối, từng cây cỏ trong đây tiền bối đều rất quen thuộc, cùng tiền bối giao thủ tại đây thì tại hạ lại mất thêm phần địa lợi. Nếu mất luôn cả phần nhân hòa thì trong trận đấu này tiền bối không cần xuất thủ, tại hạ cũng đã cầm chắc phần bại. <br> <br>Tiết Y Nhân lạnh lùng chăm chú nhìn Sở Lưu Hương, ánh mắt tuy sắc lạnh nhưng lộ một chút ý kính trọng, đó là sự kính trọng của các đại hành gia dành cho nhau. <br> <br>Ánh mắt cả hai đối chiếu, tự trong lòng mỗi người đã có thêm sự thông hiểu. <br> <br>Tiết Y Nhân bỗng phất tay, nói : <br> <br>- Các ngươi lui ra, không có lệnh của ta, cấm bất cứ ai vào đây! <br> <br>Sở Lưu Hương nói : <br> <br>- Đa tạ. <br> <br>Thần sắc của chàng dần dần nghiêm lại, hai chữ “đa tạ” thốt ra hoàn toàn không hàm ý mỉa mai, trong đời chàng tuy đã nhiều lần dùng hai chữ ấy, nhưng chưa bao giờ chàng nói một cách trịnh trọng như lần này. Bởi chàng biết Tiết Y Nhân bảo thuộc hạ lui ra, cũng để tỏ lòng kính trọng đối với chàng. <br> <br>Cuộc đấu này dù có định phân sống chết, song lòng kính trọng ấy vẫn đáng trân trọng. <br> <br>Tạo được sự kính trọng từ địch thủ càng đáng quí hơn từ bằng hữu, và càng gây xúc động hơn. <br> <br>* * * * * <br> <br>Tiết Y Nhân cầm kiếm lên! <br> <br>Ông chăm chú nhìn thanh kiếm rất lâu mới ngửng đầu lên, trầm giọng : <br> <br>- Hương Soái lựa binh khí đi! <br> <br>Sở Lưu Hương chậm rãi đáp : <br> <br>- Trước đây một tháng, tại hạ từng giao thủ cùng Soái Nhất Phàm lão tiền bối cạnh Hổ Khâu Kiếm Trì, lần đó binh khí của tại hạ là một cành cây mềm. <br> <br>Tiết Y Nhân lạnh lẽo nhìn chàng, chờ nghe tiếp. <br> <br>- Lần đó tại hạ đã nói với Soái lão tiền bối, cao thủ tương tranh, thắng được chẳng nhờ vào binh khí sắc bén, dùng cành cây nghinh chiến chẳng những không bị lỗ mà ngược lại còn chiếm lợi thế. <br> <br>Tiết Y Nhân nhíu mày, hồ như không hiểu làm cách nào dùng cành cây chọi với kiếm bén lại có lợi thế, nhưng ông không nói gì. <br> <br>Sở Lưu Hương tiếp tục nói : <br> <br>- Bởi tại hạ lấy cành mềm đối địch kiếm bén, tất đã tạo ảnh hưởng trong lòng Soái lão tiền bối, với thân phận của lão tiền bối chắc chắn không muốn chiếm lợi thế bằng vào binh khí của mình, do đó khi xuất thủ có phần gượng nhẹ. <br> <br>Tiết Y Nhân bất giác gật đầu. <br> <br>- Không chiếm lợi thế tức là đã chịu thiệt, giả dụ tại hạ dùng chiêu “Phụng Hoàng Triển Xí” (xòe cánh) tấn công, Soái lão tiền bối vốn nên dùng chiêu “Trường Hồng Kinh Thiên” (cầu vồng chia trời) quật lại, song y lại nghĩ đến binh khí của tại hạ chỉ là một cành cây, nên quyết không dùng chiêu đó, thì ngay trong tích tắc lão tiền bối đổi ý biến chiêu là tại hạ chiếm được tiên cơ. <br> <br>Sở Lưu Hương mỉm cười nói tiếp : <br> <br>- Cao thủ giao đấu cũng như lưỡng quốc giao binh, một tấc đất cũng phải tranh, nếu như có tâm úy kỵ, ắt chẳng tránh được phần thất lợi. <br> <br>Tiết Y Nhân lộ vẻ tán thưởng trong mắt, điềm đạm bảo : <br> <br>- Lão phu không phải là Soái Nhất Phàm. <br> <br>- Đúng vậy, kiếm pháp Soái Nhất Phàm rất theo qui củ, còn kiếm pháp của tiền bối thì dành phần thắng trước, sự khác biệt giữa hai bên, ví như một đàng là khách sành điệu xem hí kịch để tiêu khiển, còn một đàng là kép tuồng kiếm sống bằng hí kịch, hỏa hầu của cả hai bên dù không cách nhau bao nhiêu, nhưng tác phong vẫn có cao thấp khác biệt. <br> <br>Tiết Y Nhân bất giác lại gật đầu : <br> <br>- Hương Soái nói hay lắm! <br> <br>- Do đó, tại hạ chuẩn bị không dùng cành cây giao thủ cùng tiền bối. <br> <br>- Hương Soái định dùng thứ gì? <br> <br>- Tại hạ sẽ dùng đôi tay này! <br> <br>Tiết Y Nhân nhíu mày : <br> <br>- Hương Soái định dùng đôi tay bằng thịt đấu với kiếm bén của lão phu ư? <br> <br>- Kiếm của tiền bối sắc bén vô cùng, kiếm pháp của tiền bối càng bén nhọn không thể đỡ, bất luận tại hạ dùng binh khí gì cũng không đón đỡ được, vả lại mức xuất thủ thần tốc của tiền bối kể như thiên hạ vô song, dù tại hạ có tìm được một vũ khí đồng dạng như thanh kiếm này, chỉ cần tiền bối xuất thủ thì tại hạ vẫn không kịp đón được. <br> <br>Trong mắt Tiết Y Nhân hiện rõ vẻ đắc ý khoái trá, lời khen tặng lúc nào cũng có người thích nghe, nhất là những lời ấy do Sở Hương Soái thốt ra. <br> <br>Sở Lưu Hương vừa nói vừa lưu ý thần sắc của Tiết Y Nhân, chàng từ tốn nói tiếp : <br> <br>- Do đó tại hạ cùng tiền bối giao thủ, quyết không muốn đón chiêu, tham công tiến mạnh, chỉ muốn dùng thân pháp linh hoạt tránh né, trên tay không binh khí thì bớt gánh nặng, càng bớt gánh nặng thì thân pháp càng mau hơn. <br> <br>Chàng lại cười : <br> <br>- Chẳng giấu gì tiền bối, tại hạ chẳng dám thất lễ trước mặt tiền bối, chứ cũng có ý bỏ hết y phục trên mình cho nhẹ bớt. <br> <br>Tiết Y Nhân im lặng một lúc, chậm rãi nói : <br> <br>- Nếu như thế, chẳng phải Hương Soái đã tự đặt mình vào chỗ “bất thắng”? <br> <br>- “Bất bại” tức là “thắng”, tại hạ chỉ mong có thể trong chỗ “bất bại” mà tìm được đường “thắng”. <br> <br>Tiết Y Nhân đảo mắt : <br> <br>- Hương Soái dám chắc bất bại? <br> <br>Sở Lưu Hương điềm đạm cười : <br> <br>- Lúc tại hạ cùng Thủy Mẫu Âm Cơ giao thủ, chẳng có tơ hào chắc chắn gì cả. <br> <br>Tiết Y Nhân cất tiếng cười dài, dứt tiếng cười ông gằn giọng : <br> <br>- Được, Hương Soái chuẩn bị tránh né đi! <br> <br>Sở Lưu Hương đã sớm chuẩn bị. Bởi vì khi chàng bắt đầu nói, thì chàng đã nhập vào “trạng thái nghinh chiến”, mỗi câu chàng thốt ra đều có mục đích, nói cũng là một chiến lược. <br> <br>Chàng cũng biết lần này Tiết Y Nhân một kiếm xuất thủ, tất phải nhanh tợ sấm sét, bén nhọn không thể đón được! <br> <br>Tiết Y Nhân chưa xuất kiếm, thân pháp Sở Lưu Hương đã chuyển động. <br> <br>Ngay lúc ấy kiếm quang lóe lên như chớp, trong sát na sáu đường kiếm tung ra nhắm vào các vùng vai, ngực, và hông của Sở Lưu Hương. <br> <br>Chiêu thức của Tiết Y Nhân trông không thấy chỗ đặc biệt, nhưng nhanh không thể tưởng tượng, sáu chiêu phóng ra tựa như sáu mũi kiếm cùng một lúc tấn công. <br> <br>Cũng may Sở Lưu Hương đã triển khai thân pháp nên vừa kịp tránh khỏi. <br> <br>Song kiếm pháp của Tiết Y Nhân ví như sóng nước Trường giang chảy xiết ngàn dặm, sáu kiếm vừa qua, lại tiếp sáu chiêu khác, quyết không cho kẻ địch chút cơ hội trở tay. <br> <br>Chỉ thấy kiếm quang giăng kín như một màn ánh sáng, tuyệt chẳng thấy tơ hào sơ hở, nhìn tựa như suối bạc tuôn xuống đất, không chỗ nào xuyên qua được. <br> <br>Khinh công của Sở Lưu Hương tuy độc bộ thiên hạ, nhưng trải qua năm mươi bốn chiêu kiếm của Tiết Y Nhân, chàng đã năm lần thoát khỏi hiểm địa. Mỗi lần mũi kiếm chỉ phớt ngang lớp áo, song chàng đã cảm thấy hơi lạnh như băng tuyết của mũi kiếm, nếu chậm một bước thực không dám nghĩ đến hậu quả. Đến chớp mắt chàng cũng không dám, từ đầu đến cuối mải miết theo mũi kiếm trong tay Tiết Y Nhân, như thể muốn đọc được sự biến hóa trong chiêu thức và phương pháp xuất thủ của Tiết Y Nhân. <br> <br>Khi Tiết Y Nhân xuất đến chiêu thứ chín mươi sáu, Sở Lưu Hương đột nhiên hú một tiếng, băng mình lên thinh không, lúc đường kiếm của Tiết Y Nhân đâm tới, chàng đã tránh ra xa ba trượng. Đến chiêu thứ một trăm lẻ ba, chàng đã nhảy lên cây cầu nhỏ, từ đó nhảy lên hòn giả sơn. <br> <br>Cũng may khu vườn này khá rộng, nên Sở Lưu Hương có thể triển khai thân pháp tựa như chim bay không ngừng, từ giả sơn lên tiểu đình, từ tiểu đình lên cành cây. Không còn nhìn thấy cả hai người nữa, chỉ có thể thấy một bóng xám nhấp nhô phía trước, một đạo cầu vồng ánh sáng đuổi theo phía sau như bóng với hình. <br> <br>Có tiếng xào xạc không ngừng, cả vườn lá rụng như mưa. <br> <br>Lúc này Tiết Y Nhân mới biết khinh công của Sở Lưu Hương quả thực khó ai bì kịp. Bản thân ông đã từng xưng hùng thiên hạ với kiếm pháp và khinh công của mình, nhưng lúc này đã cảm thấy đôi chút nao núng, nhất là phần nhãn lực. Con người đến lúc già tự nhiên phần thị lực không tránh khỏi yếu kém, dù gì ông cũng chỉ là con người, do đó lúc này cảm thấy quang cảnh trong vườn dường như cũng đang chuyển động. Cảm giác ấy giống như một người cỡi ngựa phóng như bay qua con đường rừng âm u, sẽ cảm thấy cây hai bên đường như cũng di động nhào đến trước mặt. <br> <br>Thân pháp Tiết Y Nhân lúc này còn mau hơn ngựa phi, dĩ nhiên cũng không tránh khỏi có cảm giác trên, chỉ có điều ông nghĩ Sở Lưu Hương cũng là người, hẳn cũng đến lúc bị hoa mắt. <br> <br>Kiểu giao đấu như vầy của Sở Lưu Hương vốn chẳng phải chính đạo, nhưng chàng đã nói trước, “chẳng nghinh chiến, chỉ tránh né”, do đó Tiết Y Nhân không thể trách cứ được. <br> <br>Chỉ thấy Sở Lưu Hương lách vô giữa hai thân cây. Nào ngờ giữa hai thân cây còn có một thân cây nữa, ba cây mọc thành hình tam giác, hai cây phía trước cành sum sê che mất thân cây mọc ở giữa phía sau. Đến lúc này chàng muốn thu thế đã không kịp nữa. <br> <br>Tiết Y Nhân thấy thế vô cùng mừng rỡ, vội phóng kiếm đâm đến. <br> <br>Nếu thân mình Sở Lưu Hương đụng phải thân cây, thì làm gì kịp tránh chiêu kiếm này, vả lại nếu chàng kịp thu thế lui lại cũng khó tránh khỏi bị mũi kiếm đâm trúng! <br> <br>Tiết Y Nhân cũng biết chiêu kiếm này chẳng thể thất thủ được! Nếu như giao đấu trong tình huống thông thường, trong tâm ông có thể có chút ý tiếc tài, hạ thủ có thể nương tay đôi chút. Nhưng bây giờ mọi việc xảy ra quá mau, chẳng có cơ hội suy nghĩ do dự, một kiếm này của ông đã xuất thủ, đến chính ông cũng không cách gì thu lại. <br> <br>“Phập” một tiếng... <br> <br>Kiếm đâm vào chẳng phải lưng của Sở Lưu Hương, mà là thân cây. <br> <br>Thì ra Sở Lưu Hương cố tình dùng kế dụ địch, thân pháp của chàng biến hóa quá nhanh chẳng ai lường được. Ngay lúc chàng sắp đụng vào thân cây ở giữa, chàng bỗng thu mình thụp xuống, hai tay ôm gối lộn vòng dưới đất, lăn ra xa ba trượng. <br> <br>Chàng nghe “phập” một tiếng thì biết là kiếm đã đâm vào thân cây. Đây là loại cây bách rất chắc, kiếm đâm vào chẳng thể nào rút ra dễ dàng, cần phí chút sức lực, mất chút thời gian mới làm được. <br> <br>Nếu Sở Lưu Hương nhân lúc ấy xuất thủ, thì Tiết Y Nhân chưa chắc đã tránh kịp, ít nhất ông chẳng thể rút kiếm ra kịp thời. Trong tay Tiết Y Nhân không có kiếm thì ông chẳng còn đáng sợ như trước. <br> <br>Nhưng Sở Lưu Hương không làm vậy, chỉ đứng xa xa, im lặng nhìn Tiết Y Nhân, như còn chờ ông xuất thủ. <br> <br>Tiết Y Nhân không xuất thủ, cũng chẳng buồn rút kiếm! <br> <br>Ông chăm chú nhìn thân kiếm cắm trên thân cây, trầm mặc khá lâu, đột nhiên bật cười : <br> <br>- Hương Soái quả nhiên có cách thủ thắng, quả nhiên bất bại. <br> <br>Ông thừa nhận Sở Lưu Hương chưa bại, tức coi như Sở Lưu Hương đã thắng. <br> <br>Tiết Y Nhân danh xưng thiên hạ đệ nhất kiếm, bình sinh chưa gặp đối thủ, song lúc này lại có thể nói chuyện thắng bại với nụ cười, khí độ khẳng khái ấy, người thường khó bì kịp. <br> <br>Sở Lưu Hương trong lòng ngấm ngầm sinh lòng kính phục, chàng nghiêm trang nói : <br> <br>- Tại hạ tuy chưa bại, song tiền bối cũng chưa bại. <br> <br>- Hương Soái chưa bại thì coi như là thắng, lão phu nếu không thắng, thì phải coi như bại rồi, vì phương pháp đấu của chúng ta không giống nhau. <br> <br>- Tại hạ hoàn toàn không dám nhận “thắng”, chỉ nhờ tại hạ chiếm lợi thế của tiền bối. <br> <br>Tiết Y Nhân lại mỉm cười : <br> <br>- Kỳ thực lão phu cũng biết mình rốt cuộc vẫn mắc mưu Hương Soái. <br> <br>Ông nói tiếp : <br> <br>- Lão phu dưỡng tinh thần, ở đây chờ Hương Soái, lúc ấy bất luận về tinh thần hoặc thể lực lão phu đều đang ở mức sung mãn cao độ, như thể sức cung đang căn nặng ngàn cân, đang chờ xuất phát. <br> <br>- Đúng là lúc ấy tại hạ chẳng dám giao thủ cùng tiền bối. <br> <br>- Hương Soái cố tình gợi chuyện, phân tán tinh thần ý chí của lão phu, lại dùng ngôn từ khích lão phu đắc ý, đợi đến khi ta có hảo cảm với Hương Soái, ý đối địch cũng dần dần tiêu tan. <br> <br>Tiết Y Nhân cười nhẹ nói tiếp : <br> <br>- Hương Soái dùng diệu kế trong Tôn Tử binh pháp, trước khi giao chiến, làm suy kiệt sĩ khí của đối phương, sau đó dùng khinh công tiêu hao thể lực của lão phu, sau cùng mới dùng kế nghi binh dụ địch. Từng nghe kiếm pháp “vạn nhân địch”, song chiến lược của các hạ mới thực là “vạn nhân địch”, chẳng trách cả Thạch Quan Âm và Thủy chân Chủ đều không phải đối thủ của các hạ. <br> <br>Sở Lưu Hương đưa tay sờ mũi, cúi đầu cười nói : <br> <br>- Tại hạ thực rất hổ thẹn... <br> <br>Tiết Y Nhân nói : <br> <br>- Cao thủ đối địch, cũng như lưỡng quốc giao chiến, có thể dùng kỳ kế thủ thắng mới là tài đại tướng, các hạ có gì phải hổ thẹn? Vả lại, khinh công của các hạ đáng cho ta khẩu phục tâm phục. <br> <br>Sở Lưu Hương thở dài : <br> <br>- Khí độ đại lượng phân minh của tiền bối càng làm cho tại hạ bái phục bội phần, tại hạ vốn không có ý tranh cao thấp cùng tiền bối, lần này quả thực là vạn bất đắc dĩ. <br> <br>Tiết Y Nhân cũng thở dài : <br> <br>- Lần này ta đã trách nhầm các hạ. <br> <br>Ông không để Sở Lưu Hương kịp trả lời liền nói tiếp : <br> <br>- Bây giờ ta đã rõ Hương Soái không phải kẻ trộm kiếm, nếu không khi nãy lúc ta một kiếm thất thủ, chắc chắn Hương Soái không bỏ lỡ cơ hội. <br> <br>Sở Lưu Hương đáp : <br> <br>- Tại hạ hôm nay đến đây, chẳng những muốn giải thích cùng tiền bối, mà còn muốn xem kiếm pháp của tiền bối, chỉ bởi tại hạ vẫn cảm thấy xuất thủ pháp của thích khách kia có phần giống tiền bối. <br> <br>Tiết Y Nhân thay đổi nét mặt : <br> <br>- Sao? <br> <br>- Sớm muộn gì tại hạ và kẻ ấy cũng không tránh khỏi một lần giao đấu, phần thắng phụ trong trận chiến ấy rất quan trọng, tại hạ không thể thua cuộc, do đó tại hạ tìm cách quan sát kiếm pháp của tiền bối trước, xem như khai nhãn giới. <br> <br>- Ta cũng muốn biết chân diện mục kẻ ấy... <br> <br>Sở Lưu Hương trầm tư một chút : <br> <br>- Có tiền bối ở đây, tại hạ nghĩ kẻ ấy sẽ không dám xuất hiện đâu. <br> <br>- Tại sao? <br> <br>Sở Lưu Hương trầm ngâm không nói. <br> <br>- Hương Soái không lẽ cho rằng kẻ ấy cùng lão phu có liên hệ sao? <br> <br>Trên mặt Tiết Y Nhân lộ vẻ kinh ngạc nghi ngờ, nhưng Sở Lưu Hương vẫn không chịu trả lời thẳng cho ông, chàng ngửng đầu nhìn tứ phía, như thể tự dưng có hứng thú ngắm cảnh chung quanh. <br> <br>Khu vườn này cây cối um tùm, đa số là cổ thụ trên trăm năm, cành cây cách mặt đất ước độ ít nhất cũng trên năm trượng, chỗ ẩn thân không nhiều lắm, tường nhà và tường quanh vườn đều được xây rất cao, cho dù là nhất đẳng khinh công cao thủ, cũng khó mà tùy ý ra vô, tự nhiên tới lui. Kẻ dạ hành có kinh nghiệm cũng khó mà dễ dàng vào được đến đây, chưa kể đây là nơi trú ngụ của thiên hạ đệ nhất kiếm khách Tiết Y Nhân! <br> <br>Sở Lưu Hương trầm ngâm một lúc mới nói : <br> <br>- Nếu đổi là tại hạ, cũng chưa chắc đã dám xông vào đây hành thích, trừ phi tại hạ đã chuẩn bị đường rút lui từ trước, lại tính chắc là có thể an toàn thoái lui. <br> <br>Chàng phát hiện ra nơi góc tường có một cánh cửa nhỏ, mặt tường bốn bên đều có dây leo bám đầy, do đó một phần lớn của cánh cửa này bị che phủ, nếu không lưu ý thì rất khó phát hiện. <br> <br>Sở Lưu Hương rảo bước đến bên cánh cửa, miệng lẩm bẩm : <br> <br>- Không lý đây là thoái lộ của y? <br> <br>Tiết Y Nhân nói : <br> <br>- Cánh cửa này ngày thường vẫn khóa, mà đã nhiều năm chưa hề mở ra. <br> <br>Khóa sắt trên cánh cửa đã bị gỉ sét, đúng là giống như nhiều năm chưa mở, như nhìn kỹ thì có thể thấy lớp sắt gỉ trên khóa bị bong ra, rất nhiều mảnh vụn rớt xuống đất. <br> <br>Sở Lưu Hương nhặt lấy một mảnh gỉ sắt vụn ở dưới đất, trầm ngâm : <br> <br>- Chỗ này có thường được quét dọn chăng? <br> <br>Tiết Y Nhân đáp : <br> <br>- Mỗi ngày đều có người quét dọn, chỉ có điều... hai ngày nay... <br> <br>Sở Lưu Hương cười lên : <br> <br>- Hai ngày nay mọi người đều lo bắt kẻ trộm, dĩ nhiên việc quét dọn bị lơ là, do đó những mảnh gỉ sắt vụn này mới còn nằm đây. <br> <br>- Gỉ sắt? <br> <br>- Cánh cửa này gần đây nhất định đã bị người mở ra, do đó lớp gỉ sắt trên khóa mới bị bong ra mà rớt xuống đất. <br> <br>Tiết Y Nhân nói : <br> <br>- Sáng hôm kia còn có người đến quét dọn sân, lão Lý quét sân trước giờ rất kỹ, chỗ nào đã quét thì một chiếc lá cũng không còn. <br> <br>Sở Lưu Hương nói tiếp : <br> <br>- Do đó cánh cửa này nhất định đã bị mở ra sau khi lão Lý đã quét dọn, có thể là vào tối hôm kia. <br> <br>Tiết Y Nhân đổi sắc mặt : <br> <br>- Ý Hương Soái nói... <br> <br>- Tại hạ cho là thích khách có thể lén vào bằng ngõ này, và cũng trốn ra bằng ngõ này. <br> <br>Sắc mặt Tiết Y Nhân càng trầm trọng hơn, ông chấp tay sau lưng từ từ bước đi, trầm tư nói : <br> <br>- Cánh cửa này đã lâu bỏ phế không dùng, kẻ biết có cánh cửa này không nhiều... <br> <br>Sở Lưu Hương khẽ sờ mũi, chẳng biết đang nghĩ gì. <br> <br>Tiết Y Nhân im lặng một lúc mới nói tiếp : <br> <br>- Kẻ ấy thân thủ cường tráng, khinh công không thấp, thừa sức vượt tường ra vào, tại sao nhất định phải dùng cánh cửa này? <br> <br>Sở Lưu Hương đáp : <br> <br>- Chính bởi vì chẳng ai ngờ y sẽ dùng cửa này ra vô, do đó y mới lợi dụng chỗ này len lén vô ra an toàn. <br> <br>- Nhưng bây giờ cửa lại khóa lại rồi. <br> <br>- Phải. <br> <br>- Y đã trốn đi, chẳng lẽ còn dám quay lại khóa cửa sao? <br> <br>Sở Lưu Hương bật cười : <br> <br>- Cũng có thể y có cách tránh tai mắt của người khác. <br> <br>Tiết Y Nhân cười nhạt : <br> <br>- Bộ hắn tưởng những người nơi đây đều mù cả sao? <br> <br>- Có thể hắn có cách của mình. <br> <br>- Cách gì? Phép tàn hình ư? <br> <br>Sở Lưu Hương không đáp, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc khóa trên cửa. <br> <br>Sau đó chẳng biết chàng lấy đâu ra một cọng dây sắt rất dài, cho vào lỗ khóa khều nhẹ, chỉ nghe “cách” một tiếng, khóa đã mở ra. <br> <br>Tiết Y Nhân nói : <br> <br>- Lão phu cũng biết loại khóa này chẳng thể nào ngăn được khách dạ hành nhiều kinh nghiệm, chẳng qua chỉ làm phên hờ ngăn người quân tử. <br> <br>Sở Lưu Hương cười đáp : <br> <br>- Chỉ tiếc rằng trên thế gian này quân tử không nhiều, tiểu nhân lại không ít. <br> <br>Tiết Y Nhân chợt nhận ra mình lỡ lời, vội ho khan hai tiếng, bước đến trước mở cửa : <br> <br>- Phải chăng Hương Soái muốn qua khuôn viên bên cạnh xem thử. <br> <br>Sở Lưu Hương đáp : <br> <br>- Đúng là tại hạ có ý đó, xin tiền bối dẫn đường. <br> <br>Dường như chàng rất thích chiếc khóa sắt đã gỉ kia, nhân lúc Tiết Y Nhân bước đến trước mở cửa, chàng thuận tay lấy chiếc khóa cất trong mình. <br> <br>Khu vườn bên cạnh cũng khá yên tĩnh, kiến trúc của căn nhà cũng tương tự, chỉ khác là lá rụng trong vườn chưa được quét dọn, trước cửa sổ bụi phủ đầy, gợi cảm giác hoang phế tịch mịch. <br> <br>Mục quang Tiết Y Nhân quét ngang quang cảnh lá rơi và bụi đóng, mặt lộ sắc giận dữ, bất luận ai cũng nhận ra rằng nơi đây ít nhất đã ba tháng không người quét dọn. <br> <br>Sở Lưu Hương cười thầm trong bụng : <br> <br>“Thì ra gia bộc Tiết gia cũng như nơi khác, thường chỉ dụng công trước mặt chủ nhân”. <br> <br>Một cơn gió tạt ngang, thổi tung bay mớ lá rụng trong vườn. <br> <br>Sở Lưu Hương nói : <br> <br>- Khuôn viên này bỏ trống ư? <br> <br>Tiết Y Nhân ho khan hai tiếng rồi nói : <br> <br>- Nơi đây vốn là chỗ cư trú của nhị đệ Tiếu Nhân. <br> <br>- Còn bây giờ thì sao? <br> <br>- Bây giờ..., xá đệ vốn không câu nệ tiểu tiết, bởi thế gia nhân mới dám bê trễ như vầy. <br> <br>Câu này nói rất khéo, chỉ mấy chữ song đủ nói lên ba việc: thứ nhất, Tiết Tiếu Nhân ngụ tại đây; thứ nhì, bọn gia nhân không xem trọng vị “Tiết nhi gia” này, do đó nơi này chẳng ai thu dọn. Điều thứ ba, Tiết Y Nhân cũng tiết lộ sự xa cách giữa hai anh em, nếu ông thường đến đây, gia nhân làm sao dám lười biếng? <br> <br>Sở Lưu Hương mục quang di động : <br> <br>- Tiết nhị hiệp gần đây e rằng rất ít khi có mặt tại đây. <br> <br>Tiết Y Nhân “hừ” một tiếng, lại thở dài một tiếng. <br> <br>Đúng lúc ấy, đột nhiên bên ngoài nhốn nháo lên, có tiếng người kinh hãi hô lớn : <br> <br>- Lửa... chuồng ngựa phát hỏa... <br> <br>Tiết Y Nhân tuy vẫn trầm tĩnh, song trong mắt đã lộ lửa giận, ông cười gằn : <br> <br>- được, được, được... hôm kia có kẻ đến trộm kiếm, hôm qua có người định hành thích, hôm nay lại có kẻ đến phóng hỏa, không lý Tiết mỗ già quá rồi chăng? <br> <br>Sở Lưu Hương vội cười mơn : <br> <br>- Vật khô tích tụ, bất cẩn dễ phát hỏa, mà chuồng ngựa chứa toàn cỏ khô. <br> <br>Tuy miệng nói thế, nhưng chàng cũng đoán được đây là kiệt tác của ai! <br> <br>Tiểu Hỏa Thần và các huynh đệ hẳn thấy Sở Lưu Hương vào trong đã lâu mà chẳng có tin tức gì, thì làm sao chịu khoanh tay bất động đứng ngoài chờ! <br> <br>Tiết Y Nhân cười gượng, chưa kịp nói gì, bỗng nghe tiếng hỗn loạn truyền lại : <br> <br>- Nhà bếp cũng phát hỏa... coi chừng hậu viện... đúng là hắn rồi... mau đuổi! <br> <br>Kỷ thuật “phóng hỏa” của Tiểu Hỏa Thần xem ra không cao minh cho lắm, vẫn bị người phát hiện hành tung. <br> <br>Sở Lưu Hương than thầm, chỉ thấy mặt Tiết Y Nhân chẳng còn chút huyết sắc, như thể muốn tự mình đuổi theo kẻ phóng hỏa, nhưng không muốn bỏ mặc Sở Lưu Hương. <br> <br>Từ trên bờ tường cao nhìn qua, đã thấy ngọn lửa nhảy múa di động. <br> <br>Sở Lưu Hương chợt nảy ra một ý : <br> <br>- Tiền bối cứ lo đi chữa lửa, tại hạ muốn ở đây chờ, nếu đúng lúc Tiết nhị hiệp trở lại, tại hạ có thể hỏi vài chuyện. <br> <br>Tiết Y Nhân đáp : <br> <br>- Vậy lão phu xin thất bồi giây lát. <br> <br>Ông đi được hai bước, chợt quay đầu lại nói : <br> <br>- Xá đệ nếu có chỗ thất lễ, mong Hương Soái đừng khách sáo, cứ việc giáo huấn. <br> <br>Sở Lưu Hương mỉm cười một cách thần bí. <br> <br>* * * * * <br> <br>Khuôn viên của Tiết Tiếu Nhân gần giống hệt kiểu phòng ốc của Tiết Y Nhân, chỉ khác là khung cửa đóng bụi, mạng nhện giăng góc nhà, đến nền gỗ dọc hành lang cũng đã qua cũ, bước đi phát ra tiếng “cạch cạch”. <br> <br>Cửa thì đóng, lại có sợi dây bện bằng cỏ buộc lại, nếu có ai muốn vào thì đến mười sợi dây cũng không ngăn được, chẳng qua là người cột dây muốn biết có ai lén vào nhà hay không. <br> <br>Điều này Sở Lưu Hương dĩ nhiên hiểu rõ. <br> <br>Mắt chàng sáng lên, phảng phất như nhìn thấy điều gì rất thích thú, mắt đăm đăm nhìn gút kết của sợi dây, nghiên cứu hồi lâu, mới mở gút, đẩy cửa ra. <br> <br>Nhưng chàng không bước ngay vào. <br> <br>Cánh cửa bị gió lay động, phát ra tiếng rít chói tai. <br> <br>Bên trong nhà rất tối, ánh nắng bị chận phía ngoài bởi tường cao, bóng râm dầy đặc. <br> <br>Sở Lưu Hương chờ cho mắt mình quen với màu tối trong nhà, sau đó mới từ từ cẩn thận bước vào. <br> <br>Hay chàng cho rằng trong căn nhà này có nguy hiểm gì? Đúng thế, nhiều lúc “người điên” đích thị rất nguy hiểm, nhưng căn nhà cũ của người điên thì có gì nguy hiểm? <br> <br>* * * * * <br> <br>Bất luận ai muốn đến tìm Tiết Bảo Bảo, vừa bước vào căn nhà này, đều phải cho rằng mình đi lộn chỗ, vì nơi này thực không giống chỗ ở của một nam nhân. <br> <br>Trong góc phòng có để một bàn trang điểm rất lớn, bên trên để đầy các vật chải tóc trang điểm của nữ nhân. <br> <br>Trên giường, trên ghế, chất đầy các kiểu y phục, đủ màu sắc hoa hòe, trong mười nữ nhân chắc cũng chỉ có một, hai người dám mặc loại áo này. <br> <br>Nếu là một nữ nhân ở đây, hẳn là không mấy bình thường, huống hồ nơi đây là chỗ ở của một nam nhân, một nam nhân đã bốn mươi mấy tuổi. <br> <br>Chẳng nghi ngờ gì nữa, y hẳn là một người điên. <br> <br>Ánh mắt Sở Lưu Hương như chìm xuống. chàng xem xét mọi vật trong phòng, thứ gì cũng cầm lên ngắm thử. <br> <br>Đột nhiên chàng phát hiện Tiết Bảo Bảo thực ra rất sành điệu, mọi đồ dùng đều là loại thượng hạng, hàng may áo rất quí, lại rất sạch sẽ. <br> <br>Một điều nữa là đồ vật trong phòng tuy bỏ lung tung, nhưng có thể nói là không lấm một chút bụi, vô cùng sạch sẽ.