Chương 13: Âm mưu
Trên một chiếc xe hơi đang chạy trên đường, Tân ngồi sau với vẻ mặt bực dọc trong khi Lâm lái xe.
_ Anh định đưa em tới đó thật sao…
_ Anh biết phải làm cái gì nữa cơ chứ? Em bị bọn nó bắt rõ ràng tại trận rồi cơ mà.
_ Nhưng bình thường anh có bao giờ làm như thế cơ chứ. Sao anh không cho người xử nó hay đại loại thế ấy.
_ Tân! - Lâm nói bằng giọng nghiêm túc.
_ Dạ?
_ Em vào băng từ năm nào?
_ Ba cái đó sao em nhớ được. - Tân thở dài - Mà nó thì có liên quan gì ạ?
_ Em nên tập nhớ nó đi. Em vào băng khoảng cuối tháng 12 năm 2008.
_ Ồ… nhưng nó thì liên quan gì?
_ Em có để ý cái áo khoác của thằng nhóc tên Cường không?
_ Hừm…
Tân đưa tay chà cằm:
_ Anh nói em mới để ý. Cái áo đó nó cái hình hao hao giống băng mình anh nhỉ?
_ Không phải hao hao đâu. Là nó đấy.
_ Hả? - Tân chồm người lên - Thật ư?
_ Ừ.
_ Mà, chắc là giống hình thôi, anh cứ hù hoài. - Tân ngã người ra ghế.
_ Haiz… Chịu em luôn. Thôi, nói em cũng không hiểu đâu. Em chỉ cần biết, nó là một nhân vật em không được phép đụng vào là được rồi.
_ Dù có là thủ tướng hay gì anh cũng đều không ngán mà. Hôm nay anh khó hiểu thật nhỉ?
_ Harahara, chắc là do anh mày già rồi.
_ Mà… hồi sáng anh đánh còn đau không?
_ Không…
_ Anh xin lỗi nhé, do tình huống bắt buộc thôi… - Lâm quay người ra sau nhìn Tân.
_ Xe tải kìa má, quay lên trước lẹ coi…
Chiếc xe tải chạy ngược chiều phía trước bấm kèn inh ỏi.
Một lát sau.
Ở trước cổng công an Quận.
_ Vậy, tôi nhờ anh nhé. - Lâm bắt tay với một cảnh sát viên.
_ Anh đừng có như vậy chứ anh Lâm, chỗ quen biết cả, anh làm tôi ngại quá.
_ Anh quen biết rộng nhỉ? - Tân nói nhỏ vào tai Lâm.
_ Im đi. - Lâm huých cùi chỏ vào hắn.
_ Vậy, em Tân nhỉ? Ta đi thôi.
Tân nhìn Lâm:
_ Anh à, em thật sự phải đi ư?
_ Anh cũng không còn lựa chọn nào khác, em biết mà. Mà có khi em ở trong đó còn đỡ hơn suốt ngày bị anh Vũ cằn nhằn. - Lâm cười nhẹ.
_ Nhớ giữ gìn sức khỏe đó. Mọi chuyện của em anh sẽ thu xếp hết cho. Mai mốt rồi anh sẽ tới thăm.
_ …
_ Đi nhanh thôi. - Anh cảnh sát viên kia thúc dục.
"_ Đừng tưởng tôi không biết chuyện gì. Tôi biết ai là người đứng sau chỉ đạo nó đấy.
_ Em muốn gì?
_ Yên tâm đi, giờ tôi không sẽ không làm gì đâu, nhưng rồi gì thì anh cũng sẽ theo nó sớm thôi."
Lời nói của Cường vang lại trong tâm trí của Lâm. Anh nắm chặt tay mình lại:
_ Để rồi xem ai mới là người phải đi trước, đồ khốn.
Lâm đứng đó đến khi Tân và anh cảnh sát viên kia đi mất.
****************
Về phía Cường lúc đó, cậu ta đang tản bộ về nhà với cuốn sách trên tay.
_ Cường, chờ tao…
Nhật chạy đến từ phía sau, ôm lấy Cường nhưng cậu đã kịp né ra hướng khác.
_ Ơ…
Nhật phồng má, cậu lập tức lao người về phía Cường lần nữa nhưng vẫn hụt.
Cậu ta lại nhào tới Cường hết lần này tới lần khác nhưng đều bị Cường né tránh. Rồi cậu ta cũng ôm được Cường nhưng…
_ Người hôi quá, tránh xa tao ra.
"Cốp"
Cường gõ lên đầu Nhật một cái rõ to.
_ Có vẻ hai ta đi về chung một đường nhỉ? - Nhật ôm lấy đầu vẫn còn đau.
_ Ờ.
_ Nè Cường, nghe Trâm bảo cậu học giỏi lắm đúng không? Cậu kèm thằng này giùm tớ được không? Tớ chịu thua với cậu ta rồi… - Linh từ sau chạy tới thở dài.
_ Êy này…
_ Không đúng hả? Toán thì đến cả vẽ hình cũng không biết, anh thì không thuộc từ vựng, lý thì không thuộc công thức… Cậu học vậy không sợ ông nội buồn sao?
_ Hic… - Nhật giả bộ sụt sịt.
_ Sao tôi phải giúp cậu ta? - Cường lật tiếp một trang sách.
_ Năn nỉ mà… - Linh hạ giọng.
_ Không rảnh.
_ Vậy tối nay tui qua phòng cậu hỏi bài nha.
_ Đã bảo không, điếc à?
Cậu đứng chững lại:
_ Khoan, chờ chút.
_ Hửm? - Nhật và Linh quay đầu lại nhìn.
_ Mày đã nói là chỉ một đêm thôi mà, đúng không? - Cường nhấn mạnh chữ một đêm.
_ Hơ… Mày cũng ở nhà một mình mà, có sao đâu…
_ Ếu!
_ Why? - Đôi mắt Nhật tỏ ra long lanh.
Cường trừng mắt:
_ Vì nó phiền phức.
_ Thôi mà anh yêu, anh nỡ bỏ em như vậy ư? Sau bao nhiêu chuyện anh đã làm với em vào đêm qua rồi… - Nhật uốn éo giọng nói của mình.
Cường giơ nắm đấm lên định 'nói chuyện' với Nhật thì…
_ Đấy, thấy chưa? Lũ học sinh ngày nay bạo quá. Chúng nó không cưa được gái thì chơi gay với nhau đấy. Đã vậy nhìn thằng kia xem, cháo bát thì cũng đã vỡ, mà không biết nhận trách nhiệm, thật không xứng để làm một con sâu bọ nữa…
Không biết từ lúc nào mà Linh đã giả bộ dựa lưng vào cột điện bấm điện thoại như thể là người xa lạ với Cường và Nhật…
_ Mày được lắm con trai… - Cường hạ nắm đấm xuống.
_ Ngại quá đi mất. - Nhật xoa đầu.
Cường cúi mặt một hồi lâu, miệng lẩm nhẩm tính gì đó rồi ngẩng mặt lên phán:
_ Một người một tháng 1 triệu, tiền ăn, tiền nước, tiền điện, wifi... Tổng danh sách lại, trả tao 2 triệu.
_ Tiền gì á? - Nhật nghiêng mặt qua một bên.
_ Tiền nhà.
_ Thôi nào… Bạn bè cùng lớp với nhau, ai làm thế… Với lại, mày cũng cần tiền làm gì đâu, mày thâm chí còn mới nhận 200 triệu tre tiền gì nữa mà…
_ Tiền nước, tiền điện, tiền ăn… ở đâu ra? Không nói nhiều, ở biệt thự hạng sang mà 2 triệu là rẻ rồi. Hay giờ muốn giá thị trường, 15 triệu tre/tháng.
_ Thôi, để tao đóng…
Cường quay mặt sang Linh:
_ Cậu từ từ cũng được, không cũng được. Phụ tôi tiền ăn, tiền điện, nước là được rồi.
Rồi cậu chỉ tay vào trán Nhật:
_ Nhưng mày thì ngay bây giờ.
_ Ơ, sao kỳ vậy?
_ Bố thích. Ý kiến lên phường.
_ Đồ phân biệt giới tính.
_ Bạn nghĩ sao về mức giá 20 triệu/tháng? - Cường cười đểu.
Linh vừa bấm điện thoại vừa cười nhẹ.
_ Hic… Thôi mà…
Nhật móc trong bóp của nó ra bốn tờ 500'000 tre.
_ Nè, còn đúng mỗi nhiêu đây thôi đó.
Cường đếm số tiền rồi cho vào túi:
_ Giỏi. Ngoan đấy. Giờ đi mua đồ với tao, sẵn tao kêu người làm chìa khóa nhà cho.
_ Mua gì vậy?
_ Điện thoại.
_ Cần tao mua giúp không? Gần đây có một cửa hàng mới mở bán được lắm.
Nhật ghé sát tai Cường thì thầm:
_ Còn có tiếp viên là mấy chị chân dài bao nuột nữa.
Nhật vừa dứt mồm, tóc của Linh không hiểu sao dựng đứng lên, mắt thì hóa thành hai đốm lửa. Như cảm thấy tính mạng mình bị đe dọa, Nhật đưa hai tay lên bịt mồm mình lại.
_ Không.
Nhật bị Linh chơi đòn liên hoàn đấm vào bụng… Và cú chót là một cái một cú đá xoáy thẳng từ trên xuống làm cậu bất tỉnh.
Một lát sau.
_ Này, tao hỏi cái.
_ Sao ấy? - Nhật thều thào.
Cường đưa tay lên cằm:
_ Nhớ chuyện hồi sáng không? Tao không tin một thằng mới nhận «Quyền Khí» như Nam lại có thể sử dụng thành thạo vậy được. Cứ như thể nó có sức mạnh ấy từ lâu rồi vậy.
Nhật ôm lấy bụng rên rỉ:
_ Tao cũng như mày thôi, biết gì đâu. Đau…
_ À, mà, nó có học võ, hay là gì dạng vậy không?
_ Có, nhưng do mê thể thao hơn nên bỏ rồi. - Cường lật tiếp một trang sách nữa.
_ Tao nghĩ chắc là do nó đã từng học võ chăng? Vì học võ giúp làm có thể ổn định hơn, điều tiết nhẹ nhàng hơn…
_ Mà cơ bản, tao đã nói rồi, năng lực này đến từ sự rèn luyện thể chất mà.
_ …
_ Mà đôi khi cơ bắp còn có ích hơn não đấy nhỉ? - Nhật cười đểu.
_ Im đi, 'bé tạ'.
_ Này…
_ Tiền nhà tăng lên 3 triệu.
_ Ơ…
_ Linh, nay muốn ăn gì? Tôi nấu.
_ Tớ muốn ăn cơm chiên được không?
_ Được. Dễ mà.
_ Thôi mà… Tao xin lỗi mà…
Nhật cứ chạy theo xin lỗi rối rít đến khi cả ba về tới nhà.
*******************
Ở một tòa nhà cao tầng giữa thủ đô của 'Trung Thông'.
"Cộp cộp"
Cô gái bước vào phòng ở tầng cao nhất của tòa nhà.
_ "Thưa ngài, ngài Long đã trở về từ 'Vân Long' ạ."
Bên trong căn phòng rất tiện nghi và thời thương. Một bộ bàn ghế cao cấp, một bàn làm việc được sắp xếp chỉnh chu, và có cả một bên tường được làm bằng kính.
_ Xin lỗi con vì căn phòng hơi tối nhé, ta muốn ngắm rõ buổi chiều của thành phố này.
_ Không sao đâu ạ.
_ Tốt, thế 'Curibl Heart' đâu.
Người ngồi trên cái ghế xoay ở bàn làm việc là một ông chú trung niên khoảng tầm 50~55 tuổi. Giọng nói của ông ta hơi trầm và đặc.
Cái ghế của ông ta đang từ từ xoay lại. Ông ta đang ôm một con mèo đen trên người. Căn phòng khá là tối nên không thể thấy rõ được mặt ông ta, nhưng ánh sáng phản chiếu đã làm hiện rõ lên chức vụ của ông ta:
'Chủ Tịch Công Ty Công Nghệ Alicentaru'.
Chân cô nhân viên run bần bật, cô không dám trả lời…
Ông ta vuốt lưng con mèo:
_ Haiz… ngươi không nói thì ta cũng hiểu rồi, thất bại chứ gì. Nói ta nghe nguyên nhân đi.
_ Vâng… vâng… - Cô nhân viên lắp bắp.
_ Ngài Long đã nói rất có thể là 'gia tộc Qin' đã nhúng tay vào ngăn cản. Vì khi ngài ấy sắp thu hồi được 'Curibl Heart' thì 'kẻ diệt chủng' xuất hiện…
_ Hừm…
Cô nhân viên run lẩy bẩy quỳ xuống:
_ Xin ngài tha tội ạ.
Ông ta cười nhẹ:
_ Nào nào, đừng sợ, đứng lên đi, ta không hại con đâu…
_ Nhưng…
_ Dẫu sao, thì nhiệm vụ đấy, ta không giao lại cho con. Con đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì con đâu.
_ Thần xin lỗi ạ…
Giọng ông ta tự nhiên khó chịu:
_ Thần?
Cô nhân viên vội cúi mặt xuống đất:
_ C… con xin lỗi ạ…
_ Kahakaha, ta chỉ giỡn với con thôi, đứng lên đi nào.
_ Con…
_ Đứng lên.
_ Vâng… - Mặt của cô nhân viên tái nhợt hẳn ra.
Ông ta lại nở một nụ cười:
_ Ta chỉ đang giỡn thôi, con đừng sợ hãi như vậy.
_ Vâng ạ…
_ Thế con cho ta biết, Long đâu? Sao nó lại đùn đẩy trách nhiệm báo cáo lại cho con? Nó trốn đi chơi rồi à?
Ông ta nhìn con mèo bằng cặp mắt yêu thương, tay ông ta xoa đầu của nó.
Bất ngờ, con mèo tỏ ra hoảng loạn, rồi sùi bọt mép, mắt nó trắng dã cả ra.
_ Không… không như cha nghĩ đâu ạ… Chỉ là vì, là vì…
_ Bình tĩnh nói ta nghe nào.
_ Vâng, vâng ạ… Ngài Long bị «Ngọn Lửa Diệt Sinh» đốt thẳng vào mặt ạ…
_ Hả?
Ông đập tay xuống bàn, với giọng nói đầy giận dữ:
_ Bọn chúng dám đả thương con trai ta sao?
Ông ta quăng mạnh xác con mèo vào bên tường.
_ Thế giờ Long đâu, con ta đâu?
_ Vâng, ngài ấy đang ở 'khu công nghệ' để tìm cách loại bỏ «ngọn lửa» ấy khỏi mặt ạ...
_ Hy vọng là sức mạnh của «lãng khách» không có hiệu quả nhiều với «pháp sử». Lũ khốn 'gia tộc Qin', con ta có mệnh hệ nào, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho các ngươi. - Ông ta nắm chặt tay.
_ Ta phải đi xem con trai ta như thế nào đã.
Ông ta toang đứng dậy thì cô nhân viên đã nói thêm:
_ Vâng, thưa cha… Nhưng mà còn 'Curibl Heart' thì tính sao ạ?
Sững người lại một chút, ông ta nhìn cô nhân viên rồi thở dài và ngồi xuống:
_ Ta xin lỗi, do ta lo lắng quá.
_ Này, con nghĩ sao nếu ta bảo với con rằng con hãy thay Long làm nhiệm vụ này?
_ Con…
_ Con cứ nói đi, đừng ngại.
_ Con nghĩ mình không thể…
Ông ta bóp nát cái ly bằng kính kia:
_ Hửm?
Mặt cô nhân viên tái xanh, cô ta quỳ xuống, vái lấy, vái để:
_ Cha à, xin hãy tha cho con, là con không đúng…
_ Vậy con sẽ nhận nhiệm vụ này chứ hả? - Ông ta lấy một chiếc khăn ra lau tay.
_ «Một trong sáu pháp sư khởi nguyên» như ngài Long còn bị hạ như bỡn thế kia, thì một kẻ như con làm sao mà… - Cô ta ấp úng.
_ Ý con muốn nói là ta nhìn nhận sai? Con đang muốn nói là ta sai lầm à.
_ Con…
Ông ta thở dài:
_ Thôi, đừng sợ, ta không dọa con đâu. Ta biết rõ tính con như thế nào, con gái. Con chỉ đơn thuần là một kẻ nhát gan sợ chết thôi.
_ Con xin lỗi…
_ Không sao. Con biết không, trên chiến trường, những kẻ sợ chết là những kẻ nguy hiểm nhất. Vì khi chúng sợ chết, chúng sẽ tự biến mình thành những kẻ gan lì, bất chấp mọi thứ để tồn tại. Kẻ nào càng sợ chết, kẻ đó càng nguy hiểm.
_ Vâng…
_ Nếu con muốn, ta sẽ hỗ trợ con hết mình để thu lại 'Curibl Heart'. Con nói đi, con cần gì?
_ Con…
Giọng đầy thở dốc phát ra từ ngay cửa:
_ Không cần thiết phải vậy đâu.
Cô nhân viên quay đầu lại nhìn:
_ Ngài Wang Yin Long.
_ Con thấy trong người sao rồi?
_ Con ổn, thưa cha. - Long thở gấp.
_ Tạ ơn ngài 'Arizama' đã ban phước cho con của con. - Ông ta đưa hai tay lên trời.
Ông ta chỉ tay vào cái lồng bằng kính trên mặt Long:
_ Cái gì gắn trên mặt con vậy Long?
_ Đây sao? - Hắn ta sờ nó - Nó là cái lồng giúp ngăn chặn sự lây lan của «Ngọn Lửa Diệt Sinh» ạ.
Cái lồng của Long được làm bằng kính. Nó chỉ có một nửa hình cầu, rộng chỉ bằng với ngang tầm má của Long. Thân nó có nhiều lỗ thoát hơi, với vài cái ống được gắn xuống một cái vòng được đeo ở cổ.
_ Tội cho con của ta quá, phải mang thứ khó chịu như vậy trên mặt, con ổn chứ?
_ Cảm ơn cha quan tâm. Con không sao đâu ạ, một hồi là quen ngay.
Xác con mèo không hiểu từ bao giờ đã đứng dậy, nó kêu "miao miao" một hồi rồi nhảy vào lòng của ông ta.
Ông ta nhẹ nhàng xoa đầu nó:
_ Vậy thì tốt. Nhưng hồi nãy, con bảo không cần là có ý gì?
_ Vâng. - Gã ta giơ xấp tài liệu trên tay lên - Con có một kế hoạch.
_ Kế hoạch?
_ Vâng, trong đây là bản kế hoạch giúp ta thu được cả 'Curibl Heart' và cả 'Decay Globe' từ chỗ bọn giám sát ạ.
Ông ta giơ tay lên:
_ Đưa ta xem.