Chương 4: Lần đầu nghe gọi:
Bộ xương khô chống đỡ cho Cường đã không thể chịu nổi sức nặng từ thanh kiếm của con robot kia mà nhanh chóng bị nó đập nát…
Sự va chạm của hai tạo vật bí ẩn đã khiến cho mặt đất xung quanh cậu rung chuyển dữ dội, tạo nên các chấn động làm nghiêng ngả mọi vật xung quanh.
Cường bị một ai đó kéo về phía sau và quăng cậu vào sát bức tường, làm cậu tỉnh hẳn người ra.
_ Không sao chứ? - Tiếng thở hồng hộc.
_ C… Cảm ơn… - Cường bàng hoàng bừng tỉnh.
Nhờ cú quăng mạnh đó, cậu đã có thể tập trung tinh thần của mình lại một chút.
_ Ngồi yên đó!
_ Đ… được thôi…
Nói rồi, người lạ mặt đó rút ra một con dao găm ở sau hông, thủ thế rồi hét lớn.
_ Lên đây Slu, Slim, Slmiya…
Ba cái vòng tròn phép thuật màu tím xuất hiện dưới mặt đất. Và ba bộ xương đã trồi lên từ bên trong ba cái hố sâu không thấy đáy được tạo nên từ cái vòng tròn tím kia.
Người lạ mặt đó lập tức lao tới chỗ của gã đang cố truy sát Cường.
_ Xem đây… - Bóng đen đó hét lớn.
Với con dao nhỏ trong tay, hắn ta chém lia lịa vào người gã mặc đồ đen.
Trên, dưới, trái, phải,… vô số đòn đánh bằng dao được tung ra rất nhanh và dứt khoát.
Nhưng thân thủ gã ấy quá nhanh, gã ta né được toàn bộ đòn tấn công bằng dao găm của người kia.
Gã nhảy ngược về sau, xuất hiện nhanh một vòng phép thuật trước mặt gã, và nó cũng biến mất rất nhanh.
Ngay sau đó, một vòng tròn điện xuất hiện, bao quanh cơ thể gã. Trên cái vòng đó, xuất hiện sáu cục tròn to tướng chỉ về phía cái bóng đen kia.
_ ⫷Charge Electron: Electric Cannon: Six Ray⫸ (Điện tử tích điện: Pháo điện: 6 tia).
Từ sáu cục tròn đó phát ra những tia sét cực mạnh. Sáu tia sét ấy bay thẳng đến cái bóng đen kia làm hắn ngã người ra sau và bay thẳng về phía chỗ Cường.
_ Ưa…
Nói về 3 bộ xương, chúng dường như không có cửa để đánh với con robot kia, khi mà con robot ấy chỉ một chém là 1 bộ xương về với cát bụi…
Còn lại 2 bộ xương, chúng nhìn nhau, rồi như vừa nảy ra được ý tưởng gì đó, 1 bộ xương nhanh chóng lao lên.
Con robot thấy thế, liền vung kiếm, chém một đường ngang ngay cổ bộ xương đó, như thể nó vừa rạch ngang cả thế giới vậy.
Cái đầu của bộ xương đó bay lên không trung, nó lè lưỡi từ cái khối cầu đen dưới xương hàm ra khiêu khích con robot.
Con robot thét lên thứ âm thanh như thể tiếng của radio bị rè.
Nó cầm thanh đại kiếm bằng hai tay rồi vụt thẳng một đường vào đầu bộ xương, chém làm đôi cả cái đầu và thân xương cùng một lúc. Bộ xương ấy cũng nhanh tan thành cát bụi.
Thanh đại kiếm đập thẳng xuống đất, tạo nên một 'ổ voi' khá là to.
Con robot ấy bỗng dưng nhảy cẫng lên, nó ôm lấy hông của mình. Nó nhìn ra đằng sau.
Bộ xương còn lại cầm con dao găm của nó cắm thẳng vô mông của con robot kia. Dù là robot nhưng có vẻ mặt của nó có hiện lên chút gì màu đỏ, nó nhảy cẫng lên trời.
Bộ xương khoái chí ôm đầu cười khì, rồi nhìn vào cái bóng đen kia và chạy lại như kiểu ăn mừng mình là người chiến thắng.
"Đùng"
Một bóng dáng khổng lồ đập thẳng xuống chỗ bộ xương, khiến nó giờ đây chỉ còn lại một đống tro tàn. Cái bóng dáng đó chính là con robot vừa bị đâm vô mông kia…
_ Chắc tức chết với cái lũ này mất.
_ Lên hết đi! - Bóng đen kia đứng dậy hét to.
Vừa dứt lời thì ngay lập tức hàng trăm cái vòng tròn phép thuật màu tím xuất hiện dưới mặt đất, kéo theo là hàng trăm cái hố từ đó mà thành.
Vô vàn những bộ xương khô chui lên từ những cái hố ấy, cả lũ chúng nó bao vây con robot sừng sỏ và gã mặc áo choàng đen kia.
Lũ xương nhảy vồ vào người chúng, chất thành một đống khổng lồ. Một tiếng "đùng" lại vang lên.
_ ⫷Charge Electron: Magnetic Armor⫸ (Điện tử tích điện: Áo giáp từ trường)
Một vòng tròn phép thuật màu xanh xuất hiện ở trên đầu của đống xương khô kia, rồi nó lại vội biến mất. Ở xung quanh gã vận đồ đen xuất hiện một cầu điện trường, nó ngày càng ngày càng bự ra, và làm cả trăm bộ xương kia văng tá lả.
Con robot cầm chắc thanh đại kiếm trên tay mình, xông thẳng tới chỗ của cái bóng đen kia.
Lũ xương xẩu cố gắng ngăn nó lại, nhiều con kết tay và chân nhau làm thành một sợi dây chắn ngang chân con robot. Vì lao lên quá nhanh nên con robot không kịp dừng lại mà ngã nhào xuống đất…
Có vẻ con robot đã đổi ý… Nó đang cảm thấy tức giận, khuôn mặt nó phì ra những làn khói nóng từ những chỗ hở, lao tới lũ xương xẩu này và bắt đầu quơ kiếm chém vào chúng.
Mỗi một lần kiếm vung lên lại tạo nên cơn sóng xung kích, luồng điện cao áp phát ra từ thanh đại kiếm biến những bộ xương đang vây chặt nó trở thành cát bụi.
Nhưng đám xương đâu có vừa. Chúng nhận thấy rằng chúng không đánh lại con robot, liền chui lại vào các lỗ trên mặt đất mà chúng đã tạo khi xuất hiện dưới lời kêu gọi của bóng đen kia…
Một trò chơi đập chuột nhanh chóng diễn ra, với lũ chuột là lũ xương xẩu cứ lên ở lỗ này rồi lên ở lỗ kia, chúng hết lè lưỡi chế giễu rồi còn làm đủ thứ trò hài hước, chọc tức con robot kia.
Con robot kia cúi gằm mặt xuống đất, rồi nó vung thanh đại kiếm lên và đập vào những lỗ có tụi xương xẩu trồi lên…
Hụt, hụt, lại hụt…
Những bộ xương quá nhanh để khiến cho tốc độ của robot có thể theo kịp, nó bắt đầu có vẻ đuối sức, có vẻ bộ vi mạch của nó đã quá tải…
Trong một phút lơ là, một bộ xương xuất hiện từ cái lỗ đằng sau con robot, quăng con dao găm vào khớp nối cổ tay cầm thanh đại kiếm của con robot, làm nó không thể cầm thanh kiếm nặng hơn ngàn tấn ấy mà buông xuống đất…
"Đùng"
Sức nặng của thanh đại kiếm làm nên một cơn dư chấn khổng lồ, lũ xương đang trốn dưới đất bay lên trời rồi rơi lả tả như những chiếc lá vàng mùa thu.
Chúng đập thẳng xương chậu của mình xuống đất, lũ xương khô xoa xoa cái hông của mình rồi nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.
Chúng tụ tập lại với nhau thành đống bàn chuyện gì đấy. Có một bộ xương đứng riêng lẻ trước mặt con giơ robot và giơ cái bảng 'Stop' như đang nói rằng chúng cần hội ý và tạm thời đình chiến.
Rồi như ngộ ra gì đó, cả một lũ xương khô đứng dàn hàng ra, con xương khô kia cất cái bảng rồi cúi chào đầy lịch sự và chạy về với đàn của nó.
Sau khi nói cho con xương khô cầm bảng kế hoạch, tất cả bọn chúng vồ lên người con robot, đấm đá túi bụi.
Vì cơ thể con robot ấy bằng sắt, những cánh tay, cánh chân bằng xương bắt đầu bị nứt ra, một vài con thấy thế, chúng tức mình húc nguyên cái hộp sọ của mình vào thân con robot.
Và chúng đã phải nhận cái kết đắng…
Vỡ hộp sọ, chúng nhìn sang những con vẫn còn nguyên hộp sọ kia, và từ từ tan biến…
Chiến đấu là phải có mất mát, lũ xương còn lại tức mình, nước mắt chảy ra từ hốc mắt chúng, nhiều con nhảy ra khỏi người con robot, chúng chạy lại cầm lên thanh đại kiếm mà con robot làm rơi kia.
Nhưng sự đời, đâu ai ngờ rằng, thanh kiếm đó vẫn còn lưu giữ một lượng điện cực lớn, khi những bộ xương kia chạm vào, phần thì bốc cháy, phần thì sờ vào lưỡi kiếm mà cháy thành tro.
Những bộ xương bị cháy trở nên hoảng loạn, chúng nhảy vội vào đống xương đang cố đấm con robot kia trong vô vọng.
1 con, 2 con, 3 con…
Toàn bộ lũ xương đang bám lấy con robot cũng bắt đầu bị cháy theo, chúng buông người khỏi con robot, chạy tán loạn, chúng bắt đầu hóa thành tro…
_ Chắc tao chết với lũ chúng mày quá… - Bóng đen kia đưa tay đập lên mặt.
Nhưng bất ngờ trong số chúng, khi chỉ còn lại 1 bộ xương bốc cháy, nó đã tự rứt lấy tay mình, chọi vào mắt con robot kia.
Phần kính che mắt của con robot bị nứt từ lúc lũ xương xẩu lao vào đấm nó, bị thêm một phát đấm của cánh tay bay tới ấy, mặt kính vỡ ra, cánh tay ấy bắt đầu tan ra thành bụi.
Những tia lửa nhỏ từ cánh tay đó bắt đầu bén vào các mạch điện bên trong. Vì bộ vi mạch của nó đã có vấn đề từ trước, con robot ôm đầu, chao đảo rồi bắt đầu khuỵu xuống, và…
"Bùm"
Con robot ấy tan ra thành cả trăm ngàn mảnh nhỏ.
_ Yocha. - Bóng đen kia đánh tay ăn mừng.
_ Giờ chỉ còn mình ngươi thôi, đồ khố… - Bóng đen kia chỉ tay vào gã cố truy sát Cường.
Nhưng gã đã biến đâu mất. Có một luồng ánh sáng xanh ở trên không trung, hắn ngước nhìn lên.
Có vẻ trong khi bận quan sát con robot và lũ xương đánh nhau, bóng đen kia không để ý tới những hành động của gã.
Gã ta đã bay lên trên trời, bao bọc gã bằng một lớp áo điện mỏng, những tia sét chuẩn bị từ nãy giờ của gã cũng dần dần hình thành ba tia sét hình vòng cung.
Mắt gã sáng rực, lóe lên những tia điện "lách tách".
_ Êy chơi gì kỳ vậy…
Nhưng gã ta không thèm để ý nữa, gã hô to:
_ ⫷Charge Electron: Three Births Kill The World⫸ (Điện từ tích điện: Tam sinh diệt thế)
"Đùng"
Một tiếng nổ đinh tai nhức ốc. Những tia sét xung quanh gã lao tới chỗ Cường với cái bóng đen kia bằng tốc độ đầy kinh ngạc.
Cường đưa hai tay mình lên đỡ, lần này toang thật rồi.
_ Gưaaa…
Bóng đen ấy đã đứng chắn dòng điện và gục xuống đất. Một mùi thơm thơm của thịt nướng phảng phất đâu đây…
Hắn ta ngã người xuống đất. Cường tiến lại gần lay lay hắn ta:
_ Này, cậu gì ơi, cậu có sao không đấy…
Có vẻ như hắn ta vẫn ổn. Hắn cố gắng rướn thân mình ngồi dậy.
_ Không sao, cảm ơn…
Cái bóng đen đó bắt đầu thở dốc và nói với tông nam cực kỳ mùi mẫn:
_ Ngươi đến đây với mục đích gì?
_ "Cũng khá đấy, trúng chiêu đấy mà lại không chết, ngươi giỏi lắm, kahaha." - Gã cười phá lên.
_ "Ta hỏi lại, ngươi đến đây với mục đích gì?" - Cái bóng đen kia bắt đầu chuyển sang nói bằng tiếng 'Trung Thông'.
_ "Khá đấy. Khá đấy." - Gã gật gù
_ "Ngươi còn giỏi hơn cả mọi lời đồn đại về ngươi nữa, 'kẻ diệt chủng' ạ."
_ "Ta hỏi lại lần nữa, NGƯƠI ĐẾN ĐÂY LÀM GÌ, LŨ 'ARIZ' KIA?"
_ "Và tại sao ngươi lại biết ta? Ta có bao giờ lộ mình đâu cơ chứ."
_ "Này, ngươi có biết truyện 'Chuột Con Phiêu Lưu Ký' không? Truyện đấy đúng là hay thật đấy. Ta rất ấn tượng với các câu truyện của đất nước 'Vân Long' này. Ôi. Thật là tác phẩm xuất sắc. Ôi… Ta đ…"
_ "Câm đi. Nói cho ta biết: NGƯƠI ĐẾN ĐÂY LÀM GÌ?"
_ "Kahaha. Này này…"
_ "Nói chuyện nhỏ nhẹ nào, chàng trai. Cần gì phải la lối ỏm tỏi thế, ta có phải là idol gì đâu mà xồm thế nhỉ, ngươi cứ coi ta là một kẻ nào đó vô tình thấy gì đó thú vị và muốn giữ làm của riêng thôi…"
_ "Ngươi định làm gì kẻ ở sau ta?"
_ "Ta và ngươi đều biết rõ mà. Nó có thứ ta cần. Ta sẽ để ngươi đi và bỏ qua hết mọi chuyện nếu giao cho ta thằng nhóc kia."
_ "Là do «Quyền Khí Lưu Tinh» của tên đó ư?"
_ "Thế tại sao ta phải trả lời ngươi?"
_ "Không được. Nó còn nợ ta một thứ quan trọng đấy."
_ "Hử? Giao nó cho ta, nợ nần gì, ta trả cho, được chứ?"
_ "Ai nợ thì người đó trả, ta không cần ngươi, đồ ngu."
Thấy tình thế không ổn, bóng đen kia quay đầu nhìn Cường. Nhưng rồi nhanh chóng nhận ra là Cường chẳng hiểu một cái gì đang diễn ra cả.
Cái bóng đen đó tiến lại gần Cường, một khuôn mặt đích thị là soái ca ngôn tình hiện ra trên đôi mắt Cường, trên trán hắn đeo một cái mảnh vải dân tộc.
Hắn đút tay vào túi quần cậu, lấy ra chiếc móc khóa cậu lượm được sáng nay rồi dùi nó vào chỗ cánh tay còn vương chút máu đã đông lại.
_ Đau. - Cường giựt bắn người.
_ Làm gì vậy h…
Chưa nói hết câu thì khung cảnh quanh Cường rung chuyển dữ dội, một vòng lửa hiện ra dưới chân.
Cậu ngất đi rồi ngẩng mặt lên trời, đôi mắt Cường sáng rực lên, một phần tóc mái cậu cháy xém rồi chuyển sang màu đỏ thẫm…