Chương 6: Tao cấm mày đụng vào người thân tao, nghe rõ chưa, thằng đốn mạt
- Truyenconect
- Quyền Khí Lưu Tinh
- Chương 6: Tao cấm mày đụng vào người thân tao, nghe rõ chưa, thằng đốn mạt
Đáng lẽ tên chương 6 phải là: 'Những con người phiền phức bắt đầu chen ngang vào cuộc sống'. Nhưng do trước đó tên của chương 6 đã như thế nên bản fix mới này không thể sửa được. Mong các bạn thông cảm nha.
Nào, cùng đọc chương 6 của 'Quyền Khí Lưu Tinh' thôi.
***************
_ Một lần nữa tớ thành thật xin lỗi, tớ thật sự không cố ý… - Nam cười to.
_ Không sao, tớ không để tâm đâu mà… - Chàng trai vừa cứu Cường cũng cười to.
Nam chỉ tay vào người Cường, lúc này đang ngồi trên ghế với dáng vẻ rất hậm hực:
_ Tớ cứ nghĩ là cậu đang bắt nạt cậu ta.
_ Không sao, không sao. Tớ biết mà, những người nào mà chơi 'Unity of Legend' thì chỉ toàn là người tốt thôi.
'Unity of Legend' là một tựa game mobile rất được hấp dẫn, sử dụng các nhân vật anime để đánh nhau, đây là game moba chiến thuật 5vs5.
_ Thành thật xin lỗi nhé, vì nhìn thấy cậu nắm cổ áo cậu ta như vậy, còn đòi tiền nữa, nên tôi đã nghĩ là cậu đang trấn tiền cậu ta.
_ Không sao, tớ hiểu mà.
_ Nhìn Cường nó vậy thôi, nhưng mà nó là bạn thân nhất của tớ đấy. Tớ sẽ không để yên cho ai bắt nạt nó đâu…
_ Ừm.
_ Ấy ấy, rừng nó tới kìa, chạy đi, chờ tí tớ tới giúp đây. - Nam kêu lên.
_ Linh ơi, rừng đánh tớ, buff máu tớ coi.
_ Cậu đi ngu thì chết, tớ không giúp đâu. - Cô gái lạ mặt ngồi kế bên hai người họ phụng má.
_ Thôi mà…
Ba người họ, một nữ, hai nam cười nói vui vẻ với nhau trong nhà khách của Cường.
_ Này!
Không một ai trả lời Cường mà vẫn cứ tập trung vào game.
Cậu không nói không rằng, ngay lập tức tiến lại và tắt điện wifi. Tiếng la thất thanh vang lên trong phòng khách.
_ Gưa, mất mạng rồi…
_ Êy, Cường, ra kiểm tra cái wifi nhà mày đi.
_ Mấy người quá đáng lắm rồi đó, tôi nhịn hết nổi rồi, đừng có mà tự tiện xài wifi nhà của tôi, nghe rõ chưa, hả?
_ Thôi nào, bình tĩnh nào babe, hai ta chơi thân từ nhỏ mà. - Nam choàng tay lên vai Cường.
_ Nhưng cũng không đồng nghĩa cậu cho pass wifi nhà tôi cho người lạ nhá.
_ Này này, chúng ta gặp nhau từ chiều nay mà, quen nhau cũng lâu rồi đấy thây.
_ Đừng có ăn nói hàm hồ. - Đôi mắt Cường nhìn sắc y như một con dao.
_ Chẳng phải cậu đã lấy mất đi thứ quý giá nhất của tôi rồi ư? - Hắn ta tự ôm lấy bản thân mình rồi rên ri.
_ Vậy là mấy đêm mày kêu tao qua nhà mày ngủ là để… - Nam liếc sang Cường với đôi mắt đầy sợ hãi, hai tay cậu ôm lấy thân mình đề phòng Cường.
_ Mày nghĩ cái quái gì vậy hả?
***************
Ở một trụ sở dưới biển của tổ chức chính phủ bí mật với cái tên: 'Lực lượng giám sát bí mật đặc biệt của đất nước' hay còn gọi là 'SFC'.
"Cốc cốc"
_ Vào đi. - Một giọng nam trầm vang lên phía bên trong căn phòng.
Cô gái tay phải ôm một xấp tài liệu, tay trái đẩy cửa rồi bước vào phòng.
_ Thưa sếp, chúng tôi đã lo êm xuôi việc phát tán «Quyền Khí» ra bên ngoài rồi ạ.
_ Nếu chỉ có như thế thì cô đâu cần phải tới đây trình ta, cô gửi email là được rồi. Có gì thì nói nhanh đi.
_ Thưa sếp, bên hàng không vừa đưa tin, họ phát hiện một tên giống với 'Yin Long' đã nhập cảnh vào sân bay 'Tân Triều Vỹ' của ta. - Giọng cô ta hơi cao.
_ 'Yin Long'? Là tên bác học điên của tổ chức 'Ariz' à?
_ Vâng ạ.
Ông ta buông cây bút đang viết dở của mình xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn cô gái. Cái bục tên trên bàn hiện rõ tên và chức vụ của ông:
"Tô Đông Pháp, Tổng giám sát pháp luật"
_ Cái tổ chức đó không chỉ lừa chúng ta một vố đau như thế, giờ lại còn muốn phá tung cả đất nước này à? Thế đã bắt được chưa?
_ Vâng, 'Tổng giám sát tâm lý, cô Grese' đã ra lệnh chúng tôi để hắn tự do hành động nhằm mục đích truy việc hắn đang làm ạ.
_ Vậy, thu được những gì?
_ Cái này…
_ Nói nhanh! - Ông đập mạnh tay xuống bàn.
_ Vâng. 'Giám sát viên bí mật' của chúng ta trong khi lần theo dấu vết của hắn, đã bị hạ gục toàn bộ ạ…
_ Yếu kém. Có mỗi một kẻ cũng không xong. Sao lại có thể loại yếu đuối như thế này trong 'lực lượng' hả?
_ Tôi xin lỗi…
_ Nói ta biết, bọn họ đã bị hạ ở đâu?
_ Ở 'Thành phố 'Hồ Cát' ạ.
_ 'Hồ Cát'? Chỗ mà cô đang ở với con trai mình à?
_ Vâng…
Ông Pháp suy nghĩ một hồi, rồi lục trong ngăn kéo bàn và lấy ra một tờ giấy:
_ Cô có muốn nghỉ ngơi vài ngày không?
_ Là sao ạ?
_ Cô sẽ được nghỉ phép dài hạn. Hãy trở về 'Hồ Cát' và điều tra bí mật xem hắn ta đã làm gì ở đó.
_ Vâng, nhưng tại sao lại bí mật ạ?
_ Ta nghi ngờ trong 'SFC' chúng ta có gián điệp.
_ Ta ra lệnh cho cô, hãy một mình trở về 'Hồ Cát' và hoàn thành nhiệm vụ này.
_ Vâng. - Cô gái kia khép hai chân sát lại, tay phải để vào ngực, tay trái để lên trên trán của mình.
Cô gái ấy cúi chào rồi bước ra khỏi phòng. Khi ra khỏi phòng rồi, ông Pháp bấm máy, gọi cho ai đó:
_ Triệu tập họp khẩn gấp cho ta!
***************
Bốn người, ba nam, một nữ, ngồi im lặng trong phòng khách của nhà Cường…
Chàng trai trẻ kia thưởng thức trà một cách đầy tinh tế rồi nói:
_ Thơm đấy.
_ Vậy, tóm lại sao mấy người lại chui vô trong con hẻm kia vậy?
_ À thì…
_ Tôi đã nói tôi sẽ trả cho cậu máy game mới mà, cậu cũng biết nhà tôi rồi đấy. Uống xong ly trà thì mời cậu về ngay cho.
_ Bình tĩnh nào, bro. - Chàng trai ấy đưa tay ra vẻ làm dịu xuống.
_ Tớ tên là Nhật, còn cô bạn đây tên là Linh. - Vừa nói, chàng trai vừa chỉ tay vào cô gái.
_ Còn về chuyện tụi tớ ở trong con hẻm, cậu nghe cũng được đấy, cậu bạn. À mà, cậu tên là gì ấy nhỉ?
_ Tớ tên Nam. Cậu ta tên Cường, chắc mọi người cũng biết rồi nhỉ?
_ Mà sao ấy, tớ cũng có liên quan nữa à? - Nam chỉ tay vào người mình.
_ Từ sáng đến giờ, cậu đã nhặt được một chiếc móc khóa đúng không?
_ A đúng, của cậu à? Xin lỗi nhé, tớ không biết nó của cậu. - Nam lấy ra một cái móc khóa hình con chim đại bàng.
Cậu đặt nó lên bàn.
_ Tớ vừa nhặt được nó vào sáng nay, đang tính đem đến đồn công an để nhờ họ tìm giúp chủ nhân của nó.
_ Chẹp, cậu mới cắn đá à? - Nhật lắc đầu.
_ Chả có ông công an nào giúp cậu tìm người đánh rơi móc khóa đâu. Nó không phải của tớ, cậu có đọc báo về vụ của cái 'shop Linh Linh' chứ?
_ À, thì ra là của họ, để mai tớ đem sang trả họ, sẵn tiện giúp họ tìm lại đồ của mình luôn. Chắc trong lúc chạy trốn, lũ trộm đã làm rơi cái này chăng?
_ Hầy, cậu tốt thế? Chẳng bù cho ai kia giữ làm của riêng… - Nhật nhìn xéo sang Cường với vẻ mặt dương dương tự đắc.
Nhưng Cường cũng lườm lại cậu ta.
_ Hả? Là sao?
_ Không sao đâu, cứ giữ lấy đi. Có vẻ như cái móc khóa ấy và cậu có duyên với nhau, nên mới có thể nhặt được nó đấy.
_ Nhưng mà…
_ Nếu cậu đem trả cho người ta, không khéo người ta lại nghĩ cậu là một trong lũ trộm đấy thì sao?
_ Cũng đúng ha…
_ Hãy cất nó vào bên trong đi, cậu bạn của tôi. Và hãy nhớ rằng, luôn luôn giữ nó bên mình, nó rất là quan trọng đấy.
_ Nếu như nó quan trọng vậy, tớ càng phải…
_ Haiz, sao lại có kẻ ngốc như cậu chứ? - Nhật lắc đầu ngao ngán.
_ Cậu khác gì? - Linh vừa bấm điện thoại vừa xỏ xiên Nhật.
_ Im đêy…
_ Nghe đây, cái thứ này, nó đã chọn cậu, cậu đã trở thành chủ nhân của nó, cậu hiểu chưa? Vật này chỉ chọn những người xứng đáng, phù hợp với tham vọng của nó thôi.
Nam thắc mắc:
_ Vậy, tớ… tớ là người được chọn?
_ Đúng vậy.
_ Hừm… Một cái móc khóa mà cũng có tham vọng chọn chủ nhân ư?
_ Haiz, muốn bằng chứng chứ gì, đợi một tẹo.
Nhật móc trong người ra chiếc móc khóa hình bộ xương:
_ Xem nè.
Nhật nắm chặt cái móc khóa vào lòng bàn tay rồi quăng chiếc móc khóa xuống đất:
_ Slu, Slim, Slmiya, lên đây nào.
Ba cái vòng phép xuất hiện dưới nền nhà rồi từ từ trồi lên ba bộ xương khô…
_ Woa, chúng là robot sao, nhìn ngầu quá. - Mắt Nam sáng lên.
_ Đệt.
_ Hay là thử bằng cách này đi. - Linh lên tiếng.
Rồi cô đi đến và nắm lấy tay của Cường, vẽ gì đó vào lòng bàn tay của cậu.
_ Này này, làm gì vậy… Nhột…
_ Tao sẽ nói lại với Trâm. - Nam lấy tay che miệng cười đểu.
_ Tao giết mày.
Khi vừa vẽ xong, cơ thể Cường bắt đầu phát lửa, cả cơ thể trở nên nóng hơn, cảnh vật xung quanh như đang tan chảy. Chịu không nổi luồng nhiệt năng đó, cậu giơ tay về phía trước, một quả cầu lửa từ tay Cường bắn vỡ cả một mảng tường.
_ Wao… - Mắt Nam sáng rực lên.
_ Đã hiểu chưa?
_ Tay mày có gắn gì hay vậy hả Cường? - Nam bu lại Cường, sờ sờ vào tay của cậu.
_ Anh em bao lâu nay mà mày lại chơi đồ một mình thế, cho tao chơi với.
_ Thằng ngu này… - Nhật nắm chặt tay mình hình nắm đấm.
Nói xong, Nhật rút ra con dao từ trong lớp áo, tiến đến lao vào đâm Nam.
_ Này, này… nguy hiểm đấy.
Dứt lời Nam đưa tay lên đỡ.
Khi con dao gần tới chỗ tay Nam, một luồng gió nổi lên, bao bọc lấy cơ thể Nam rồi đẩy Nhật văng vào bức tường...
_ A, đau... - Nhật xoa đầu.
_ «Quyền Khí gió» à, có vẻ là một năng lực mạnh đấy.
_ Thế cậu đã hiểu ra gì chưa Nam?
_ Hơi hơi… - Nam bối rối…
_ Ôi trời ơi… - Nhật lắc đầu.
_ Này, từ sáng tới giờ, cậu có thấy trong người mình có gì khác lạ không?
_ Khác lạ hả? Hừm… - Nam đăm chiêu suy nghĩ - Hình như là… không…
_ Nhớ hồi sáng không, Nam? - Cường lên tiếng - Trong giờ ra chơi ấy, mày đá bay trái cầu lên tuốt trên trời mà không hề quay lại đấy, nhớ không?
_ À… - Cái khúc mà tao đá trái cầu bằng vô lê hả?
_ Chuẩn. - Cường gật gù.
_ Trái đó chuẩn thật chứ.
_ Mà tao không hiểu mày ạ, không chỉ mỗi lúc đó đâu, từ sáng tới giờ cơ thể của tao lạ lắm, như kiểu có ai đó ở đằng sau tạo thêm lực đẩy ấy.
_ Tao chỉ đưa nhẹ chân sút một cái, thế là vỡ luôn cái cửa ở sân thể thao. Rồi còn tao quơ nhẹ tay một cái, nguyên hàng kính khu D của trường vỡ tan ra… thật khó hiểu mà.
_ …
_ Tao nghĩ ông hiệu trưởng mà biết là ổng lột da mày…
_ Tao lỡ thôi mà…
Cường chỉ tay vào cái móc khóa của Nam:
_ Vậy giờ hiểu chưa? Cái móc khóa mà nãy giờ thằng kia nói cho mày đấy, giúp mày trở thành mấy anh hùng dạng như 'Spider-Man' ấy, hiểu chưa?
_ 'Spider-Man' bị nhện cắn nên gọi là 'Spider-Man', tao lượm được móc khóa… Vậy là từ giờ tao sẽ trở thành 'Keychain-Man' hả?
_ Không, phải gọi mày là «lãng khách».
_ 'Lãng nhách' gì cơ? - Nam nghếch đầu sang một bên.
_ «Lãng khách», nghe rõ cho bố giùm cái. - Nhật lớn giọng.
_ Nghe tên quê kinh khủng. - Cường lại đang ngồi đọc một cuốn sách nào đó.
_ Này nhá… Này người xưa gọi thế, tao có biết gì đâu…
_ Quê mùa.
_ Grừ…
_ Được rồi, nghe kỹ đi, tao chỉ nói một lần thôi đó. - Nhật giơ một ngón tay lên ngang mặt.
Đang định nói thì có một bộ xương kéo áo của Nhật. Nó vừa kéo vừa chỉ tay vào cái tường vừa mới sửa lại.
_ Hể? Lũ này mà cũng biết sửa nhà sao? Hay thật đấy. - Nam tán dương.
_ Chứ sao, tao dạy bọn nó đủ thứ mà, chúng còn có thể làm được nhiều thứ nữa đấy.
_ Thật sao? - Mắt Nam sáng lên - Cái đám robot này có thể nhảy không?
_ Đã bảo là xương khô mà… - Nhật than thở.
Nói rồi, lũ xương bắt đầu bước lùi nhảy điệu 'moonwalk'.
Một tràng vỗ tay tán thưởng đến từ Nam và Cường…
Kết thúc buổi nhảy, lũ xương còn cúi chào như một nghệ sĩ chuyên nghiệp.
_ Không biết tụi nó xếp tháp được không nhỉ? - Nam mút ngón tay của cậu ta.
_ Được rồi… Giờ thì ngồi yên tao kể cho nghe nào…
_ Nhớ sửa cả cái bức tường ở phòng tao nữa đấy. - Cường đưa tay chỉ trần nhà.
_ Này…
_ Thì do thằng hồi nãy nó phá tường xông vào. Nó không sửa thì mày sửa.
_ Nhưng mà tao có quen nó đâu…
_ Sửa ngay cho tao, hoặc là tối nay ba má sẽ không nhận ra mặt mày đâu.
_ Ba má sao… - Nhật cúi mặt.
_ Thôi được rồi mà. Cũng không có gì to tát đâu, bọn tớ sẽ sửa giúp cậu. Yên tâm nha. - Linh chen vô.
_ Được rồi.
Lũ xương xẩu bắt đầu xếp chồng người lên nhau thành một cái tháp lớn.
_ Ngồi yên coi cái lũ này. - Nhật hét lớn.
Nghe tiếng hét của Nhật, lũ xương xẩu giật mình,chúng đổ nhào xuống rồi nhanh chóng ngồi ngoan ngoãn khoanh tay dưới nền đất.
_ Được rồi, ngồi yên đấy. Tao sẽ kể cho chúng mày nghe về cái thứ đã làm cho chúng mày thành ra thế này.