Chương 8: Ký ức của kẻ đáng thương...
Xin lỗi mọi người lần nữa vì tên chương 8 này nó không khớp với nội dung. Đây là chương 8 đã được làm mới lại nên tên chương cũ không còn như trên nữa.
Tên chương 8 lần này là: 'Những kẻ khốn nạn thì đâu đâu cũng có.'
Và vâng, xong rồi ạ, mời tất cả độc giả cùng thưởng thức chương 8 new của truyện 'Quyền Khí Lưu Tinh' ạ.
***************
Sáng hôm sau, Cường đang nấu đồ ăn sáng trong bếp thì Linh bước vào với vẻ mặt ngạc nhiên:
_ Cậu biết nấu ăn sao, thơm ghê.
_ Dậy rồi à?
_ Mùi đồ ăn thơm quá làm tớ không cưỡng lại nổi.
_ Ngồi đấy ăn sáng chung luôn đi. Thằng Nhật đâu rồi?
_ Cậu ấy đang thay đồ ở trên á. - Linh chỉ tay lên lầu.
_ Ừm.
_ Để tớ phụ cậu.
Linh tiến lại gần Cường phụ cậu dọn đồ ăn ra.
_ Thơm nhỉ. Mùi hương làm tui thèm chảy dãi rồi nè. - Nhật nhanh chóng chạy lại bàn ăn.
_ Mà cậu dậy sớm quá ha. - Linh cùng Cường bưng đồ ăn ra bàn.
_ Ừm.
_ Tui ăn nha. - Nhật háo hức.
Nhật nhanh tay gắp lấy đồ ăn thì đã bị Cường chặn lại.
_ Phải nói: 'Chúc cả nhà ngon miệng đã.'
_ Hơ…
_ Không thì nhịn.
_ Được rồi…
_ Chúc cả nhà ngon miệng…
***************
_ Ây, no nê rồi, đi lẹ thôi Linh ơi.
_ Ừm ừm, đợi tớ tý.
_ Mới 6:00 sáng mà đi đâu sớm vậy?
_ Tụi tao có công chuyện tí, đi nha, bye… - Nhật nhanh chóng xỏ dép.
_ Ờ, cút đi cho rảnh nợ… - Cường quơ tay xua đuổi.
_ Tạm biệt. - Nhật giơ tay chào.
Linh cúi đầu chào nhẹ rồi cùng Nhật nhanh chóng chạy đi.
Khi mọi người đã đi khỏi, Cường thở dài:
_ Lại đi nữa à?
Cậu lấy hai bàn tay tát vào mặt.
_ Đi học thôi.
***************
Một lúc sau, trên đường tới trường.
_ Cường... Đợi tao. - Nam từ đâu lao tới.
_ Sao dậy trễ hoài vậy?
_ À thì, tối qua tao học bài trên điện thoại nên…
_ Mày? Học? - Cường đứng sững lại.
_ Nói thật nào.
_ Tao chỉ chơi game một chút thôi à.
_ Bao lâu?
_ Tao chơi ít mà, đến 3:00 sáng thôi chứ mấy.
_ Có vẻ như mày cần học lại cách đếm thời gian rồi nhỉ?
_ Kệ tao nha… Đi học đúng giờ là được.
_ Ờ… Rồi rớt tốt nghiệp thì đừng than với bố.
_ Còn mày, làm quái gì đọc sách hoài vậy? Không thấy chán à.
_ Ít ra thì nó tốt cho não hơn là đi chơi game như mày.
Cường đóng sách lại và đập nhẹ lên đầu Nam.
_ Đau đấy đồ bạo lực…
_ Kệ bố.
_ Trời ạ, đi học hoài, não tao bị nhũn ra hết trơn rồi…
Bước vào lớp, Nam cứ liên tục thở dài.
_ Aaa… Sao kiến thức cứ như các cô nàng tomboy khó gần thế nhỉ?
_ Không thích thì mày có thể nghỉ mà.
_ Tao cũng muốn đấy… Cơ mà tao là học sinh của đất nước 'Vân Long' yêu dấu này, sao tao lại làm thế…
Cậu khựng lại một chút rồi nói to lên:
_ Ủa? Sao hai người lại ở đây?
Cậu chỉ tay vào hai hình bóng tưởng chừng như quen thuộc nhưng hóa ra lại không xuất hiện ở chỗ ngồi sau của Cường.
Cường ngước mặt ra khỏi cuốn sách, nhìn về chỗ Nam chỉ tay.
_ Yo. Đi học sớm vậy. - Nhật giơ tay vẫy.
Cường bước tới chỗ của mình như không có gì xảy ra rồi nhanh chóng kéo ghế và ngồi vào chỗ.
_ Tụi… tụi mày… - Nam phân vân.
_ Tao biết là chúng mày học lớp này mà, phán quá chuẩn, Linh nhỉ?
Linh đang ngồi bấm điện thoại và có vẻ như cô không thèm để ý.
_ Tụi mày là học sinh mới hả? - Nước mắt cứ tuôn ra trong hốc mắt Nam.
_ Chuẩn. - Nhật đưa tay hình dấu chính xác.
_ Nhưng giờ đang trong mùa chuẩn bị thi tốt nghiệp đấy, chúng mày vẫn chuyển trường được à?
_ Lo gì, ông tao lo xong xuôi hết rồi.
_ Mà từ giờ, chúng ta có thể đánh 'UoL' với nhau hằng ngày rồi đấy.
_ My best Top… - Nhật giơ hai tay.
_ My best AD… - Nam ôm chầm lấy.
Họ cùng đồng thanh với nhau:
_ My best friend 'UoL' forever alone…
Trâm bước vào lớp, vẫn xinh như mọi khi. Cô ấy nhẹ nhàng bước đến chỗ ngồi của mình.
_ Các bạn đây là… - Trâm ngạc nhiên.
_ Chào cậu, tớ là Nhật, đây là Linh, hân hạnh làm quen. - Nhật chìa tay ra.
_ Tớ là Trâm.
_ Trông cậu thân thiện ghê ấy. - Trâm cười nhẹ với Nhật - Thích ghê.
_ Hê, có ai đó thấy gì chưa? Phải thân thiện vào, người ta mới quen mà đã bảo thích rồi kìa. - Nam cười đểu.
Cường không nói không rằng, cậu đạp mạnh dưới gầm bàn vào chân của Nam.
_ Đau…
_ Nhìn vậy chứ nó bị khùng đấy. Đừng thân với nó quá, bệnh truyền nhiễm dễ lây đấy. - Cường lật trang kế tiếp của cuốn sách.
_ Hể?
Ngồi vào chỗ của mình, Trâm nói nhỏ với Nam.
_ Nay Cường bị làm sao á, biết quan tâm người khác luôn kìa.
_ Chắc sáng nay nó quên uống thuốc thì phải? - Nam thì thầm.
Cường gằn giọng:
_ Tao nghe hết đấy Nam.
Nam đưa tay lên kéo khóa miệng lại ra vẻ im lặng.
_ Í, cái ốp lưng đẹp ghê.
Trâm nhìn vào chiếc điện thoại của Linh:
_ Nè nè, cậu tên Linh hả, cái ốp lưng này mua ở đâu vậy, chỉ tớ với được không?
Cái ốp lưng mà Linh đang mang cho điện thoại là một chiếc ốp lưng có in hình một con mèo trắng siêu cute…
Như bắt trúng dòng điện hợp gu, Linh nhìn Trâm rồi cười nhẹ:
_ Tớ tự làm á, cậu muốn làm không, tớ chỉ cho?
_ Thật á, tớ muốn làm từ lâu lắm rồi, mà lại không biết làm sao cho đẹp hết.
_ Để tớ dạy cậu.
Nói chuyện một chút thì mọi người bắt đầu vào lớp. Một vài học sinh khá bất ngờ vì có học sinh mới, một số đến làm quen nhưng ngược lại cũng có một số người không thích sự hiện diện của họ.
"Tùng, tùng, tùng"
Tiếng trống do thầy hiệu phó đánh vang lên, 7:00, giờ vào lớp.
Thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp.
Thầy đập mạnh tay lên bảng:
_ Trật tự coi nào cái lũ ngốc này.
_ Tụi bây biết rồi nên ta không nói nữa, hai em học sinh mới đứng lên giới thiệu lại bản thân cho mọi người trong lớp cùng rõ đi.
Có lẽ toàn bộ ánh nhìn của cả lớp (trừ thằng Cường không biết đã ngủ từ lúc nào không hay) đều dồn vào Nhật và Linh. Họ đứng dậy và Nhật bắt đầu liến thoắng:
_ Chào mọi người, mình tên Nhật. Còn cô bạn bên đây tên Linh. Tụi mình tới từ đất nước láng giềng bên cạnh, 'Trung Thông'. Vì có nhiều biến cố trong gia đình nên chúng mình phải chuyển đến đây sinh sống và học tập.
_ Tuy khác phong tục và tập quán với nhau, nhưng mong mọi người giúp đỡ tụi mình nha.
Nhật nói bằng một giọng rất nghiêm túc. Thậm chí, khi nói xong, cậu còn cúi đầu chào nữa.
_ Được rồi, ngồi đi. - Thầy ra hiệu cho cả hai ngồi xuống.
Cả lớp xầm xì to nhỏ với nhau, chắc là vì biết được đây là hai học sinh ngoại quốc.
_ Yên lặng coi cái lũ này! Đừng có mà ma cũ bắt nạt ma mới đấy, nghe rõ chưa?
_ Dạ, vâng ạ. - Cả lớp đồng thanh.
_ Hả, mày là người 'Trung Thông' sao? Tao không biết luôn á. - Nam quay đầu xuống hỏi nhỏ.
_ Tao muốn tạo bất ngờ cho mày mà.
_ Thằng Nam kia. - Thầy đập mạnh tay xuống bàn - Tôi biết là em muốn làm quen bạn mới, nhưng tôi chỉ có 5 phút để sinh hoạt với lũ bây thôi đấy. Quay lên ngay, sắp vô tiết một rồi kìa.
_ Vâng…
_ Còn thằng Cường kia có dậy không thì bảo?
Dường như Cường không quan tâm lắm và vẫn tiếp tục ngủ. Thầy giáo cảm thấy nản vì đã quá quen rồi, ông ngồi xuống bàn và lật sổ đầu bài:
_ Được rồi, sinh hoạt lớp nhẹ cái nào, để xem…
_ Cái gì đây… Lại một đống vi phạm nữa hả? - Thầy giáo đập mạnh xuống bàn.
Và cả lớp lại ngồi nghe chửi cho đến khi cô dạy Văn bước vào.
***************
_ Cô này xinh ghê mày. Tên gì vậy? Cho tao biết đi. - Nhật ngó đầu lên chỗ Cường.
_ Im cho bố ngủ! - Cường xua tay.
_ Cô ấy hả, cô tên Khánh á đa, cô mới dạy ở đây năm đầu tiên thôi à. - Trâm trả lời thay cho Cường.
_ Nhìn đẹp dữ, làm hứng ghê… - Nhật như muốn chảy cả dãi.
Một cái tát vào mặt Nhật đến từ vị trí của Linh.
_ Xin lỗi mà… - Nhật tỏ ra hối cải.
_ Im đi! - Linh quay đầu sang chỗ khác.
"Cốp"
Cô vừa viết bài lên bảng xong và quay đầu lại nhìn lớp thì một quyển sách bị ném lên đầu cô giáo.
_ Em nào ném đứng dậy đi? Nếu em nhận lỗi…
_ Là tao ném đấy! Làm sao? - Một học sinh nữ đứng dậy.
_ Em…
Con nhỏ đưa tay lên ngoáy ngoáy cái lỗ tai của nó:
_ Bà im đi, lải nhải nhức cả đầu.
_ Ai vậy? - Linh hỏi nhỏ với Trâm.
_ Bạn ấy là My, con thầy hiệu trưởng đấy.
_ Hể? Thật á? - Nhật xúm vô theo
_ Ừm ừm. - Trâm gật đầu.
Nam quay xuống nói nhỏ:
_ Tao nghe bảo trước khi làm hiệu trưởng trường này, ổng còn làm một vị luật sư nữa.
_ Vậy ra con này nó ỷ hơi cha nó nhỉ?
_ Có lẽ…
_ Xin… xin lỗi em nhé… - Cô Khánh nhặt quyển sách lên.
_ Êy mày, quay đàng hoàng cho tao nha. - Con My nói với con nhỏ ngồi kế bên.
Nhỏ đó là Nhài, nó là con bạn thân nhất của My. Đi tới đâu, hai đứa cũng cứ kè kè nhau tới đó.
_ Mày xích xích qua chút coi, không thấy mặt mày trong camera Smart-E 8 plus.
Smart-E 8 plus là mẫu điện thoại mới được ra mắt trên thị trường quốc tế cách đây vài tháng.
_ Ok chưa mày? - Con My đứng xích xích qua.
_ Ok. - Con Nhài giơ tay ra dấu hình ok.
Con My bắt đầu liếng thoắng như mấy "zootuber" trên mạng xã hội:
_ Chào mừng các bạn đến với channel của Mycute Vlog, hôm nay mình sẽ làm một video siêu siêu đặc biệt, các bạn biết nó là gì không? Hôm nay mình sẽ làm một clip xé áo giáo viên dạy Văn mà mình siêu siêu ghét…
_ Xé áo? - Lũ con trai bắt đầu xì xầm.
_ Nè, bà có làm quá không… - Trâm đứng dậy.
_ Vậy tao xé áo mày thay cho bả nha.
Nghe thấy Trâm bị xúc phạm, Cường đứng thẳng người dậy:
_ Mày thử nói lại tao nghe xem.
_ Hả? - Con My quay sang nhìn với gương mặt khả ố.
Cường bẻ hai bên vai của mình như thể sẵn sàng chiến đấu. Nhài thấy thế, liền ghé vào tai My nói nhỏ:
_ Đừng đụng vào thằng đó. Không phải ba cậu từng nói, nó là cổ đông lớn nhất của trường sao? Cậu muốn thấy ba cậu lại như trước không?
Con My nghe thế, nó đành quay mặt sang hướng khác. Trâm ngồi kế bên cố làm dịu cơn giận của Cường:
_ Thôi, bỏ đi mà…
_ Bỏ?
_ Ừm, bỏ đi. Cậu ấy cũng có làm gì tớ đâu…
_ …
_ Nghe cậu lần này thôi đấy.
Nói rồi, Cường lại ngồi xuống và lại lăn ra ngủ.
Mặt con My trở nên quạo hơn. Nó bước tới chỗ cô Khách với vẻ mặt đầy giận dữ.
_ Em… Em tính làm gì… Đừng có…
Nó tát vào mặt cô giáo một cái rõ kêu…
"Chát"
Mặt cô Khách lúc này in rõ một hình bàn tay màu đỏ. Cô ngã khuỵu xuống đất. Con My nắm tóc cô lên.
_ Dừng lại đi! - Giọng nam từ phía dưới vang lên.
Con My nhìn xuống dưới. Một dáng người to con khổng lồ đứng dậy.
Đó là Minh, một cậu bạn béo ú của lớp. Ù lì, chậm chạp, làm gì cũng hỏng, mê xem hoạt hình và các phim siêu nhân, ít giao tiếp với người khác. Nhưng được cái, thành tích cậu ta rất là tốt trong tốt của lớp.
Con My tiếp tục tán vào mặt bà cô:
_ Hả, mày muốn gì đây, thằng mập địt? Mày tính làm anh hùng rơm à, mà đâu, anh hùng béo thì có, áhahahaa…
_ Tao bảo mày dừng lại cơ mà, mày điếc hả? - Cậu ta bước tới chỗ con My.
_ Í í, anh hùng rơm đến cứu mỹ nữ kìa các bợn. - Con Nhài nói nhỏ vào camera.
_ Sao hả? Mày dám đánh tao không?
Con My nghênh mặt ra:
_ Thử đụng tao đi, đụng đi, coi ba tao làm gì mày nè.
_ …
_ Sao, hỏng dám hả? - Con My huých cùi chỏ vào bụng Minh.
Nói rồi, con My giơ chân đạp mạnh vào đầu cô Khách.
_ Tao chịu hết nổi rồi. - Nhật tính đứng dậy nhưng Nam đã kịp nói.
_ Ngồi xuống đi Nhật, cậu chịu hết nổi thì làm gì? Giải quyết được rắc rối không?
_ Nhưng mà…
_ Ngồi yên đó đi! - Cường vừa nhắm mắt vừa nói với Nhật.
_ Nó nói đúng đấy, ngồi yên đó và cố bình tĩnh cho qua chuyện đi… - Nam cũng tỏ vẻ tiếc nuối.
_ Mày n…
Chưa dứt hết câu, Nhật thấy trên mặt Nam, môi cậu ta đã bị răng cắn bầm đến chảy cả máu từ lúc nào.
Nhật im lặng ngồi xuống.
_ Mày… - Minh tức giận, hai lòng tay cậu nắm chặt hình nắm đấm.
_ Í chết, lỡ chân. - Con My tỏ vẻ cute.
Con My ngồi xuống, đỡ cô giáo dậy, phủi phủi áo cho cô:
_ Em xin lỗi cô nha cô.
_ Kh… không sao đâu em…
Vừa nói, con My vừa lấy tay phủi phủi:
_ Mong cô tiếp tục dạy dỗ…
Chưa nói hết câu, tay của My lòn vào túi áo khoác, móc ra một con dao rọc giấy, rồi quơ một đường làm rách tà áo dài của cô Khách.
_ … tụi em nha. - Con My cười lớn.
_ Kya… - Cô Khánh nhanh chóng lấy giơ hai tay ôm lấy có thể mình.
_ Mày đúng chỉ là đồ rác rưởi! - Một cú đấm toàn lực đến từ vị trí của Minh.
Bị đấm bất ngờ, con My ngã người xuống đất, máu phụt ra trên miệng của nó.
_ Mày… mày dám… - Con My trừng mắt.
_ Có… có sao không My ơi… - Con Nhài chạy tới chỗ My.
_ Để tao xem nào… Trời ơi… bầm rồi nè… để tao đưa mày xuống phòng y tế.
_ Buông tao ra, để tao đánh nó.
_ Bỏ đi My ơi, lần sau quay lại xử nó cũng không muộn mà. Đi thôi, để lâu tớ sợ sẽ bị nhiễm trùng chết mất.
Con Nhài đưa tay My choàng vào cổ mình rồi đứng dậy.
My chỉ tay thẳng vào mặt Minh.
_ Mày hãy cứ đợi đấy, xem tao sẽ xử mày thế nào, đồ chó khốn nạn.
Rồi cả hai nhanh chóng rời ra khỏi lớp.
Thằng Minh ngồi xuống, nói với giọng mà chỉ mình nó với cô Khách nghe được:
_ Mẹ, có sao không mẹ…
_ Không sao đâu con… Mẹ ổn…
Minh tính ôm lấy thân thể bé nhỏ của cô, nhưng cô đã đứng dậy nói với cả lớp:
_ Tiết này với tiết sau, các em tự học nhé.
Nói rồi, cô nhanh chóng chạy ra khỏi lớp học với cái áo dài bị rạch ngay phần ngực.
Minh chạy theo sau.
_ M…
_ Cô ơi…