Chương 12: Quà lưu niệm từ buổi tiệc trà
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 12: Quà lưu niệm từ buổi tiệc trà
Chương 12: Quà lưu niệm từ buổi tiệc trà
*Chương có nội dung hình ảnh
“Thế là không gian ta đặc biệt chuẩn bị cho cậu bị phá tan nát rồi à. Khinh suất như vậy… đúng là Minerva có khác. Cô ta tấn công… hơi nhanh nhỉ.”
“Hơi…? Tôi cứ nghĩ cô ấy làm được gần như ngay lập tức ý. Cái cô gái ngực bự - loli - tsundere trị thương bằng phương kiểu mới thức bạo lực đó. Có nhiều từ lẫn lộn với nhau quá!”
Subaru xoay cánh tay được phục hồi một cách hoàn hảo, vừa nói với Echidna đứng phía trước.
Cảm giác áp lực tới từ cô gái tóc trắng vẫn không suy chuyển. Nhưng sự sắp xếp của cô không hoàn toàn vô dụng với cậu.
“À thì, tôi cũng đang có tâm trạng để nói chuyện đây. So với những Phù Thủy khác, cô có vẻ bình thường hơn thật… trừ Phù Thủy Lười Biếng-san, cô ấy toàn nói những điều vô nghĩa, nhưng tôi nghĩ bọn tôi hiểu được nhau.”
“Sekhmet à, ta nên nói thế nào được nhỉ… trong tất cả các Phù Thủy, cô ấy là người lớn tuổi nhất và bình thường nhất. Nhưng nếu ngươi làm cô ấy giận, thì cô ấy sẽ không để yên đâu.”
“Không để yên… tức là khi cô ấy giận lên thì rất đáng sợ hả?”
“Nói thực là, kể cả bọn tôi có hợp sức lại cũng không có cửa với cô ấy. Kẻ cả khi toàn bộ năm Phù Thủy cùng chung một chiến tuyến đi nữa cũng không thể địch nổi Sekhmet.”
Ngồi lại vào ghế, Echidna giải thích, nhưng Subaru nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngờ vực.
Hình ảnh cô gái biếng nhác có mái tóc dài màu tím đỏ hiện lên trong tâm trí cậu. Mang cái kiểu chậm chạp và thiếu sinh khí ấy nhưng cô lại là người mạnh nhất trong các Phù Thủy.
“Nói mới nhớ, tôi cũng đang định hỏi… tôi có cảm giác như cô không tính Phù Thủy Ghen Tuông trong số đó ấy.”
“—Tôi cho cậu một lời khuyên khi nói chuyện với tôi nhé.”
Nhớ tới một Phù Thủy nữa, người mà Echidna không đả động đến, Subaru hỏi, Echidna chỉ cười và giơ một ngón tay ra đáp lại.
Subaru nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay đó khi cô khẽ gật đầu,
“Ta xem những Phù Thủy khác như bạn của mình, và họ xứng với sự kính trọng của tôi. Bản thân tôi vốn có rất nhiều khiếm khuyết, và có họ ở bên trong một quãng thời gian dài là một sự giúp đỡ không hề nhỏ với ta, một sự cứu rỗi. Vì thế nên ta mới thu thập toàn bộ linh hồn của họ không trừ một ai.”
“…Tôi nghĩ mình vừa nghe một điều không thể lí giải được, nhưng cô cứ tiếp tục đi.”
“Kẻ đã giết toàn bộ Phù Thủy, Phù Thủy Ghen Tuông. – Ngươi liệu có thể mỉm cười với cái ngữ đã sát hại bạn bè của mình một cách tàn nhẫn?”
Nụ cười của cô không thay đổi, nhưng ngụ ý trong nó đã biến chất.
Một cơn ớn lạnh hãi hùng chạy dọc sống lưng Subaru, và khi nhận ra, cậu đã vô thức gật đầu đồng tình với những lời của cô. Thấy vậy, Echidna hất cằm nói “Đúng phải không?”.
“Tâm trạng của ta đang không được tốt lắm. Hay là chúng ta uống chút trà để thay đổi không khí nhé?”
“…Tôi không đủ dũng khí để uống loại trà Dona đó lần nữa đâu. Trừ khi thứ cô pha vào thực sự là trà, không thì tôi không định ăn hay uống bất cứ gì ở đây đâu.”
“Được mời tới tiệc trà của Phù Thủy… ngày ta còn sống, điều này thực sự là một cơ hội đáng cho người khác ghen tị đấy… chà chà, ta đoán loài người đã thay đổi theo thời gian mất rồi.”
Như thể đã chuẩn bị sẵn phần dành cho Subaru, với cái nhìn đầy luyến tiếc, Echidna rót đầy tách của mình và đưa nó lên môi.
Nhưng nếu đúng như cô ta nói, thì loại trà kia hẳn là chất lỏng cơ thể của cô. Nói đơn giản thì, cô ta đang uống thứ nước mà cơ thể mình tự tiết ra…
“Tôi từng nghe thế này về loài thỏ… chúng tự ăn phân của mình và cứ như thế, tương tự như một cái máy hoạt động tuần hoàn vĩnh cửu, hoặc là gì đó.”
“Đánh đồng ta với chúng không phải là một sự sỉ nhục sao? Hay là, ngươi cố ý nói vòng vo để hỏi ta về Thỏ Khổng Lồ?”
“Thỏ Khổng Lồ?”
Subaru nghiêng đầu. Cậu đã nghe từ này đâu đó trước đây rồi.
Lục tìm trong kí ức, cậu nhớ ra mình đã nghe nó ở đâu. Thực vậy, cậu đã từng nghe, khi đi trên cỗ xe Patrasche kéo, trên xa lộ Lifaus.
“Nó là một trong những con Ma Thú được xếp ngang hàng với Cá Voi Trắng… đúng không? Thỏ Khổng Lồ, và Hắc Xà?”
“Chúng là di sản không tốt mà Daphne để lại. Kể cả chính cô ấy cũng khó có thể điều khiển chúng được. Trừ Hắc Xà ra, thì ngươi đã từng nghe đến sự tàn phá của Cá Voi Trắng và Thỏ Khổng Lồ nhiều rồi phải không?”
“Nói đến Cá Voi Trắng tôi mới nhớ, nhờ vào nỗ lực của tôi nên nó mới bị tiêu diệt. Chính là nhờ tôi cả đấy.”
Tự trỏ ngón tay cái về mình, cậu phổng mũi tự mãn cùng vẻ mặt khoe khoang. Nghe xong, lần đầu tiên, đôi mắt đen láy của Echidna mỏ to vì kinh ngạc.
“Hể, thật hả? Đúng là, quá ấn tượng. Nhìn ngươi không có vẻ gì được thiên phú cho tài năng kiếm thuật, hay biết sử dụng pháp thuật nhuần nhuyễn… nhưng ngươi biết cách điều động những người xung quanh khá tốt.”
“Tôi thấy khá vọng vì cô biết tỏng là tôi không trực tiếp đánh bại nó đấy…! Làm sao cô biết không phải tôi rat ay giết nó?”
“Dù là Cá Voi Trắng hay Thỏ Khổng Lồ, thì cũng khó tưởng tượng nổi có người có thể một tay hạ gục chúng. Thời của ta, người duy nhất làm được điều đó là Reid.”
Một lần nữa, Subaru nhướn mày vì nghe một cái tên không quen. Thấy thế, Echidna cất tiếng “Hmm” và đưa một ngón tay lên môi.
“Họ không truyền lại cho thời đại này à? Ta cứ tưởng thành tựu này rất đáng nhớ cơ đấy. Nói cho dễ hiểu, hắn ta là kẻ duy nhất trên thế giới có thể chém gục mười hai con rồng trưởng thành trong một nhát.”
“Không, có lẽ tại kiến thức phổ thông của tôi thôi, tôi biết rất ít so với những gì một người thông thường nên biết. Người đó đúng là không thể tin được.”
“--Reid Astrea. Hắn là người đầu tiên nhận được danh hiệu Thánh Kiếm, nhưng hiện tại danh hiệu đó không còn à?”
Nghe Echidna nói, tâm trí Subaru thận trọng xếp các mảnh ghép lại với nhau.
Astrea – đó là họ của Reinhard và Wilhelm, cái tên được nắm giữ bởi Thánh Kiếm và Qủy Kiếm đương nhiệm, cái tên của dòng tộc bất khuất được Thần Kiếm yêu quý
Vậy thế hệ đầu tiên hẳn là Reid Astrea.
“OK, tôi nghĩ là mình hiểu rồi. Danh hiệu Thánh Kiếm vẫn còn đấy. Tôi không biết hiện tại là đời thứ mấy, nhưng Thánh Kiếm đương nhiệm là bạn của tôi. Cậu ấy mạnh như một con quái vật và chắc chắn sẽ không thua kém tổ tiên-sama mà cô biết đâu.”
“Một cách kì quái để miêu tả bạn bè… Đáng lẽ ta nên nói thế, nhưng vốn gã Reid đã không bình thường rồi nên ta không đổ lỗi cho ngươi được. Còn bây giờ chúng ta cùng nói về Thỏ Khổng Lồ nhé?”
“À, không. Không phải tôi không tò mò về Thỏ Khổng Lồ hay Hắc Xà đâu, nhưng…”
Subaru nghĩ mình nên dừng Echidna nếu không cô ta sẽ mãi thao thao bất tuyệt để phô diễn tri thức của mình. Có cả núi những điều cậu muốn biết, nhưng nếu cậu cứ suy xét nên hỏi cái nào cái nào thì cậu sẽ không theo kịp mất.
Thay vào đó, cậu quyết định chọn ra điều mình thực sự muốn rõ, và mở lời một cách hoàn hảo.
Trong trường hợp đó, điều đầu tiên cậu muốn biết là.
“Ừm, cô là Echidna, Phù Thủy Tham Lam quá cố. Đến đây vẫn đúng chứ?”
“Ta đã xác nhận điều đó ngay từ khi bắt đầu còn gì? Ngươi không cần nghi ngờ về chuyện đó. Nơi đây là trong giấc mơ của ta, và nếu ngươi muốn rời khỏi đây thì chỉ cần nói một lời là được.”
“Tôi đánh giá cao sự quan tâm của cô. Vậy trước tiên, tôi có câu hỏi này…”
Một tay xoa cằm, cậu chĩa ánh mắt về cô gái tóc màu bạch. Và tắm mình trong ánh nhìn xấc xược của Subaru, cô đưa một tay lên kê bờ má trắng ngần tưởng như trong suốt kia và nói “Là gì đây nhỉ?”, khẽ nhíu một bên mắt.
“Tôi cho rằng đáng lẽ mình phải xác thực điều này ngay từ lúc đầu rồi nhưng… trước hết, chính xác cô đã mất ở đâu? Nhìn qua không phải cô đang vui vẻ tận hưởng từng ngày của mình à?”
“A…, ra vậy. Đúng là ta chưa giải thích cho cậu. Chúng ta đã quên bẵng mất chủ đề đó, nhỉ? Cả ta và cậu.”
Cùng một cái vỗ tay, Echidna gật đầu ra chiều đã hiểu. Thấy cô làm bộ tán thành, Subaru chỉ biết cào đầu tự hỏi cái gì chui vào đầu mình không biết.
Bị chấn động khi một Phù Thủy xuất hiện, sau đó lại là các Phù Thủy khác cũng góp mặt, Subaru đã sốc tới nỗi quên hỏi một câu hỏi đơn giản tới thế.
“Gặp một hồn ma trong lăng mộ thì cũng là điều hiển nhiên. Nhưng sau khi trải qua cái mớ hỗn độn này, tôi không cho là mình cứ để yên được nữa.”
“Một hồn ma, ta không hẳn là phủ nhận nó. Dù gì thì ta cũng là một linh hồn mất đi thể xác vật lí. Nhưng hiện tại, lí do ta ở đây thì… phải rồi ha. Là vì sức mạnh chống trả. Ta đoán đó là câu trả lời xác đáng nhất.”
“Sức mạnh chống trả? Thứ gì… không, đúng hơn là, để chống trả thứ gì mới được?”
“Nhạy bén ghê ta.”
Gật đầu với phản ứng của Subaru, Echidna nhẹ nhàng đập hai tay vào nhau. Rồi, cô ngẩng đầu lên nhìn trời, thở dài trước nền trời xanh giả tạo, khua tay.
“Kẻ đã nhốt ta ở nơi này là Volcania -- Thần Long Volcania. Ngươi hẳn đã nghe qua rồi chứ?”
“…Đó là con Rồng đã kí hiệp ước với những người đứng đầu Vương quốc Lugnica hay gì đó đúng không? Tôi nghe cái tên đó trong đại sảnh hồi ở lễ Sự Lựa Chọn Hoàng Gia.”
“Đúng, là Volcanica đó đấy. Ta đã bị phong ấn ở lăng mộ này bởi sức mạnh của con rồng đó. Và lí do Volnica làm vậy, giống như nhà ngươi đã suy luận, để tạo nên một sức mạnh chống trả lại Phù Thủy Ghen Tuông’.”
Ánh mắt của Echidna luôn giữ vẻ bình tĩnh và trí thức, nhưng khi từ “Phù Thủy Ghen Tuông” bật ra nơi đầu môi, trong một khoảnh khắc, những ánh nhìn hằn học lướt qua đôi ngươi cô. Có thể đó chính là mối thâm thù sâu sắc giữa cô và Phù Thủy Ghen Tuông.
“Ngay cả bây giờ, Phù Thủy Ghen Tuông đang bị giam hãm trong Đá Phong Ấn, nhưng phong ấn đó không hẳn là không phá được. Tuổi thọ Volcanica không phải là vĩnh cửu, mà phong ấn cũng chưa chắc sẽ không bị tháo gỡ. Vẫn có thiểu số người tin rằng Đá Phong Ấn không thể hoàn toàn không bị bào mòn bởi tự nhiên được. Chính vì lẽ đó, Volcanica đưa ta tới đây.”
“Như là một sức mạnh để chống lại Phù Thủy Ghen Tuông, nếu chẳng may ả ta có hồi sinh…?”
“Tuy nhiên ban đầu ta không phải Phù Thủy được chọn để ở đây. Nếu tín nhiệm một người đủ yêu cầu, đó có lẽ là Sekhmet. Vấn đề ở đây là Volcanica và Sekhmet có nỗi bất hòa với nhau. Và, như cậu thấy đấy, sau khi cô ấy đánh cho nó một trận tơi tả, thì nó trở nên thận trọng với cô ấy hơn.”
Hệt như buôn chuyện phiếm, Echidna nhẹ nhàng kể qua định mệnh nghiệt ngã giữa Rồng và Phù Thủy, nhưng Subaru, người vẫn chăm chú nghe cho tới giờ, không hề cười.
Cậu không nghĩ mối hận thù giữa Rồng và Phù Thủy có thể giải quyết như những mối quan hệ cá nhân tầm thường. Và bên cạnh đó, cậu không chắc mình tin đến mấy phần câu chuyện Phù Thủy Lười Biếng tẩn cho Thần Rồng ra bã.
“Bản thân ta, một Phù Thủy, và Thần Rồng Volcanica. Cùng với Thánh Kiếm và… Hiề Nhân Lão? Vào thời khắc đó, khi mà Phù Thủy Ghen Tuông tái sinh, tất cả sẽ phải đối đầu với ả ta. Ít nhất, đó là hi vọng mong manh của Volcanica. Đấy là toàn bộ nguyên vì sao sau khi chết ta lại phải ở cái nơi như này.”
“Nói đơn giản thì người giam cầm linh hồn của cô ở đây chính là Rồng?”
“Chính xác hơn là do lời chỉ thị của Volcanica nên nhà Mathers mới sử dụng ma thuật nhốt linh hồn của ta ở đây. Nếu ngươi có ý định bước vào đây thì tối thiểu cậu cũng biết tới nhà Mathers chứ? Hay là gia tộc đó đã không còn ở đây nữa rồi…”
“Không, gia đình Mather vẫn còn ở đây. Roswaal L. Mathers là lãnh chúa hiện tại của lãnh địa mà khu mộ này thuộc về. Mà lão ta cũng là ông chủ của tôi, hoặc cũng có thể nói là người bảo hộ pháp lý, hay là một tên biến thái gì gì đó cũng được…”
Kinh ngạc bởi sự ảnh hưởng sâu sắc của hắn với Phù Thủy, Subaru tự hỏi không biết nên miêu tả Roswaal với cô thế nào. Nhưng, bỏ sự không chắc chắn của Subaru qua một bên, Echidna khẽ nhíu mày một cách tao nhã. “Roswaal?”, cô lẩm bẩm.
“Ta xin lỗi, cậu vừa nói là Roswaal à?”
“Hử? A a, đúng vậy, Roswaal ấy. Tức là cô biết hắn à?”
“Sẽ là rất lạ nếu ta biết hắn. Nói cho cùng thì ta là sự tồn tại có từ 400 năm trước. Nếu đó là người cùng thời với ta, thì cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ trở nên vô cùng kì quặc.”
Subaru đồng ý với lời nhận xét của cô, và ngay khi hình ảnh tên hề đó đang tru mỏ hiện lên trong đầu cậu, Echidna nói “Vậy thì…”, đặt một ngón tay lên môi.
“Roswaal mà cậu đang nói, có phải hắn là một người có mái tóc dài màu tím thẫm không? Màu mắt chắc là màu… vàng, ta nghĩ vậy, nếu ta nhớ không lầm.”
“—Không, chắc đó là người khác đấy. Roswaal mà tôi biết tóc màu xanh, cùng màu với quần vải tôi đang mặc đây. Màu mắt cũng khác. Màu hai bên mắt của tên đó không giống nhau, một bên xanh một bên vàng cơ.
Nhẹ nhõm vì hai người họ đang nói không phải là một, Subaru thở phào, cậu chợt nghĩ tới gì đó.
Roswaal từng nói với cậu việc quản lí Thánh Địa đã trải qua nhiều thế hệ. Nên hiệp ước với Volcanica để phong ấn Echidna ở đây cũng đã có từ từng ấy thời gian rồi.
Nếu trách nhiệm này được kế tục qua các đời con cháu trong dòng tộc, thì trong trường hợp đó,
“Có thể chính cái tên Roswaal cũng là thừa hưởng mà có. Thi thoảng cũng có những cô gái có được những cái tên cực kì nam tính bằng cách này, nó xảy ra rất nhiều trong manga.”
“Thừa kế cái tên Roswaal? Nếu thế, thì đúng là ác mộng.”
Như thể tán thành giả thuyết Subaru đặt ra, Echidna gật đầu rồi nhún vai, tỏ vẻ chán trường. Để ý sự thay đổi thái độ khác thường của cô, Subaru chau mày. Song, cô lại nói “Không phải đâu…”
“Roswaal ta biết, có hơi chút bị ám ảnh quá mức. Hắn ta là kiểu người sẽ dâng hiến trọn đời để hoàn thành một ý định duy nhất, ta e là vậy. Và dù cho sau khi ta chết, hắn vẫn không thay đổi, rồi…”
“Không thỏa mãn chỉ với cuộc đời của mình, ông ta đã dâng hiến cả cuộc đời của con cháu của mình hả?”
“Đúng như cậu nói. Ôi trời, nghĩ thôi là thấy phát ớn rồi.”
Miệng nói thế, nhưng môi của Echidna uốn cong thành một nụ cười.
Thực ra nó trông giống như vẻ mặt của một người mẹ dõi theo đứa con nghịch ngợm của mình dần trưởng thành, tuy vậy Subaru nghĩ mình đã nhầm. Bất kể ra sao,
“Tôi xem như đã hiểu lí do cô ở trong lặng mộ này, và cô ở đây là do ai. Cụ thể hơn, tôi sẽ hỏi lại phiên-bản-hiện-đại của Roswaal khi tôi tỉnh giấc khỏi giấc mơ này sau.”
“Cứ tự nhiên… Tiếp theo cậu có câu hỏi nào nữa không?”
“Dĩ nhiên là có chứ. Điều kế tiếp tôi muốn hỏi, là về Thử Thách. Tôi được nghe là có một Thử Thách trong ngôi mộ này. Và tôi muốn biết chi tiết hơn về nó. Nếu có thể cô cho tôi câu trả lời đúng luôn cũng được.”
“Hỏi đáp án của một bài kiểm tra, ngươi rõ là nhẫn tâm mà.”
“Một chút mánh khóe cũng đâu có chết ai. Không lí gì không dùng đường tắt nếu có thể cả. Tôi là kiểu người sẽ xem trước hướng dẫn trước khi chơi game mà.”
Bởi cứ bị giết rồi làm lại lần nữa mãi thì đau lắm. Nhưng bỏ qua triết lí game thủ của Subaru qua một bên, Echidna nhắm mắt lại và chìm trong biển suy nghĩ. Rồi, chỉ khoảng năm giây sau cô mở mắt trở lại.
“Là Thử Thách nhỉ?”
“Chính nó. Đó là loại Thử Thách kiểu gì? Nếu không vượt qua được thì cô gái rất quan trọng với tôi sẽ gặp rắc rối. Cô ấy sẽ không thể rời khỏi Thánh Địa dù cho có nhớ nhà. Và tất nhiên, bỏ mặc cô ấy và về nhà một mình không phải kiểu của tôi rồi.”
Lá chắn xung quanh Thánh Địa, nếu một thứ như thế ngăn cô ấy ra ngoài, thì Subaru cũng không định rời đi.
Một khi cô vượt qua Thử Thách, họ sẽ cùng nhau vượt qua lá chắn đó. Và cậu sẽ làm tất cả để chắc chắn điều đó sẽ xảy ra.
“Cho dù có phải gian lận!”
“Ta xin lỗi khi phải nói như thế này khi ngươi đang cao hứng, nhưng ta cũng không biết về Thử Thách. Ta không dính dáng gì đến nó. Nên, cả ta cũng không biết chi tiết nội dung là gì.”
“Cái gì!”
Năng lượng trong người cậu đột nhiên trùng xuống, Subaru kêu lên. Nghe thế, Echidna nói “À thì chắc chúng ta không giúp được gì đâu” và lắc đầu.
“Ngươi biết đây là đâu mà? Đây là mộ của ta đúng không? Nói cách khác đây là lăng mộ được dựng lên sau khi ta chết. Và cái Thử Thách ngươi nói ấy, diễn ra ngay trong ngôi mộ? Nên có lẽ Thử Thách trong ngôi mộ này được tạo ra sau khi ta đã mất. Tức là ta không có cách nào bản thân đã chết của ta có thể liên quan gì tới, đúng không?”
“Làm sao tôi hiểu cái logic trời ơi đất hơi đó được!”
“Dù sao ta cũng không phải người kiểm tra. Nên ta không thể cho ngươi đáp áp cho Thử Thách. Nếu có gì ta mới là người nên hỏi ngươi về mớ Thử Thách đó. Nội dung của nó, hay những loại câu hỏi đặt ra, sự lựa chọn chính xác… tính hiếu kì của ta là vô tận.”
Đôi mắt cô lấp lánh, con ngươi của Phù Thủy Tham Lam ánh lên những tia thèm thuồng tri thức.
Thở dài trước ao ước thành thực của cô nàng, Subaru kết luận rằng cậu sẽ không biết thêm gì nếu hỏi cô ta về Thử Thách cả.
Vì vậy,
“Chậc, đã thế thì cũng không còn nhiều thứ tôi muốn hỏi cô nữa.”
“…Ể? Ngươi đùa à? Không thể như thế được. Không không quên ta là Phù Thủy Tham Lam chứ? Mọi ngóc ngách về thế giới loài người từng biết, ta đều tường tận. Đứng trước ta, được quyền hỏi bất cứ gì ngươi muốn, mà ngươi dám nói không còn thứ gì muốn hỏi ta à…?”
“Thì, cô đã chết và không biết những gì sau khi cô chết đúng không? Những thứ tôi muốn biết phần lớn là ở thì-hiện-tại-tiếp-diễn, nên chắc hỏi một người không biết như cô không có triển vọng gì đâu…”
“Không không không, từ từ rồi khoai mới nhừ chứ. Đúng là ta không rõ về thế giới hiện tại, nhưng đổi lại, không có gì ta không biết về quá khứ hết. Chúng là những thứ xảy ra từ 400 năm trước, thậm chí không còn tồn tại trong trí nhớ của bất kì ai, hay được ghi chép trong bất kì cuốn sách sử nào. Không phải đây là cơ hội tốt để cậu biết thêm về chúng à? Đơn giản như cuộc trò chuyện với những Phù Thủy kia thôi chẳng hạn. Có những thứ mà không gì còn có thể ghi lại trong thyế giới hiện tại.”
“Nhưng, tôi không hứng thú với Phù Thủy lắm. Dù tôi có biết nhiều hơn về họ, thì họ cũng chết rồi, và giờ có hàng tá những thứ cư trôi nổi trong đầu tôi, nên kiểu đó thì không…”
“Ểểể…”
Thấy Subaru khăn gói về nhà, không vừa lòng, Echidnam cau có giận dữ. Gần giống như vị trí của họ vừa bị đảo nghịch.
Nhưng Subaru chỉ nói thật. Tội lỗi hay những việc làm cao quý những Phù Thủy đã làm trong quá khứ, và họ như thế nào… cậu không mấy quan tâm.
Ngoài ra, những thông tin có ích có thể biết từ Echidna, cậu không tài nào moi ra ý tưởng nào trong đầu…
“Khoan, cô nhắc tôi mới nhớ, tôi còn có điều này muốn hỏi.”
“Ừm ừm! Đúng rồi, phải thế chứ. Ta biết mà, kiểu gì ngươi chẳng có thứ muốn hỏi. Hỏi gì tùy thích. Miễn là thứ ta biết, ta sẽ trả lời. Nào nhanh lên!”
Như thể bị kích động, Echidna vồ lấy câu hỏi của Subaru với thái độ không-hề-thờ-ơ-chút-nào.
Dù có được gọi là Phù Thủy, thì bên trong vẫn không thể xóa được bản năng trần tục. Vừa nghĩ, Subaru vừa nhớ tới một điều về Thánh Địa,
“Cư dân của Thánh Địa nơi lăng mộ này thuộc về, họ đều nhắc tới nơi đâu như Vùng Đất Thử Thách hay Vùng Đất Thử Nghiệm gì đó. Bất kể nhìn từ khía cạnh nào, Vùng Đất Thử Nghiệm của Phù Thủy Tham Lam nghe khá là quan trọng, bên ngoài lại có một lá chắn để ngăn những bán nhân rời khỏi đây, cô đã thử nghiệm điều gì ở đây vậy? Mong rằng…”
“Ta không nói được.”
“…có thể hỏi cô điều đó.”
Tuy nhiên, chỉ với một lời, biểu cảm của Echidna bay biến như thể khước từ câu hỏi.
Trước thái độ khó gần kia, Subaru không thể làm gì khác ngoài im lặng. Thấy phản ứng của Subaru, Echidna có vẻ đã nhận ra sự gai góc trong câu từ vừa nói, trưng ra vẻ mặt lúng túng.
“Xin lỗi vì đã khiếm nhã với ngươi. Nhưng có cả thứ ta không thể nói được. Ta không thể trả lời câu hỏi đó. Không phải là ta không thể, mà là ta không muốn.”
“…Cái tên đó không gây được ấn tượng tốt, Vùng Đất Thử Nghiệm. Nhưng có vẻ cô không phủ nhận thì phải.”
“Ta không muốn ngươi dừng ở đây. Nhưng cũng không muốn bị ngươi xem thường.”
Hạ tầm mắt, Echidna từ chối tiếp tục chủ đề.
Một Phù Thủy với sự hiện diện áp đảo, lại ép vai khi nói với Subaru. Bất kì ai nghe cô nói trong tình trạng như thế, cũng phải từ bỏ hỏi han thêm.
Rồi, thứ thay thế trong tâm tâm trí Subaru là,
“Nói mới nhớ, tên của cô… trước khi tới đây tôi đã từng nghe đến nó.”
“…”
Echidna vẫn lặng thinh. Trước mặt cô, Subaru xoa trán lục lọi kí ức. Echidna, Phù Thủy Tham Lam. Trước khi tới Thánh Địa, Subaru đã nghe loáng thoáng vài lần.
“…là Puck nói.”
Lần cậu hồi sinh ở Hoàng Đô, Subaru đã bị Đại Tinh Linh giết chết ba lần. Những kí ức đau đớn và xót xa nhất là khoảng thời gian Puck giết cậu kèm theo những lời sỉ nhục.
Lúc đó, trong đoạn đối thoại giữa Betelgeuse và Puck tên cô có xuất hiện một hai lần. Cận kề cái chết, ý thức của Subaru không hiểu ý nghĩa của nó là gì, và cho đến giờ cậu mới nhớ ra.
Nghe Subaru lầm bầm khi nhớ ra, Echidna ngẩng mặt lên.
“Puck…? Ý cậu là, tinh linh hình mèo…?”
“--!? Đúng, đúng đó. Tinh linh hình mèo. Cô quen Puck à?”
“Không chỉ biết thôi đâu… mà ông ấy có tới đây không? Nếu có, thì ông ta nhớ được bao nhiêu?”
Echidna có vẻ sốc khi nghe một cái tên không ngờ tới, Subaru cũng sốc không kém khi thấy phản ứng của cô. Echidna, người vừa nói không ngừng nghỉ, đột ngột im lặng.
Trước cái thái độ đáng quan ngại, Subaru không biết nên nói gì. Và Echidna, như thể lại chìm trong suy nghĩ lần nữa, khép hờ đôi mắt trầm ngâm.
Tự hỏi nên tiếp lời bằng cách nào, Subaru chuyển ánh nhìn của mình đi.
“—Hự!?”
Đột nhiên, ở phía dưới đáy dạ dày của cậu, một cơn nóng cồn cào trào lên.
“…Ư, a?”
Cơn rạo rực khủng khiếp tưởng như có thể cháy thấu thành ruột. Subaru rên rỉ ôm bụng, hai chân run rẩy yếu ớt.
Cơn đau bất ngờ ập tới vượt quá những thứ thông thường. Chỉ nói đau bụng thôi không thể so sánh với cơn lau quái lạ khiến cậu sủi bọt mép. Không còn sức đứng vững, cậu quỵ hai chân xuống, và khoảnh khắc tiếp theo, ngã vật sang một bên.
Thấy Subaru như thế,
“A, cuối cùng cũng có tác dụng.”
Cảm thán trước cảnh tượng với con mắt lạnh lung, vô cảm, Echidna ngó xuống cậu. Cô từ từ lại gần Subaru đang quằn quại, quỳ gối để lại gần mặt cậu hơn, và vuốt tóc mái trên trán Subaru.
“Khi được mời tới tiệc trà của Phù Thủy, ngươi không nên vô ý cho tất cả mọi thứ được đưa vào miệng như thế. –Ngươi vừa học được một bài học bổ ích, đúng không nào?”
“Cô… cô đánh thuốc tôi…?”
“Không cần phải hỏi đâu nhỉ. Ta đã nói với ngươi từ trước rồi mà? Thứ ngươi uống là chất lỏng cơ thể của ta. Một phần của sự tồn tại hoàn toàn khác biệt, một phần của Phù Thủy. Đó là thứ ngươi đã hấp thụ.”
Chất lỏng cơ thể. Subaru nhận ra cậu đã bỏ qua sự quan trong của từ ngữ đó trong cuộc hội thoại lúc trước. Hậu quả là cơn đau đang giằng xé cơ thể cậu.
Mở hai mắt, cậu lườm Echidna. Sự thân thiện trước đây hoàn toàn biến mất. Cô ta muốn đạt được điều gì từ việc này—
“Ta không muốn ngươi hiểu lầm, ta không làm điều này với ác tâm hãm hại cậu hay gì đâu. Thực ra, ta đã nhìn nhận sự sự tồn tại của ngươi khá tích cực. Để cậu uống một phần của ta chính là bằng chứng cho điều đó.”
“Làm… như… tôi… hiểu… được… ấy”
“Nói đơn giản, ta đã giúp Nhân Tố Phù Thủy trong ngươi kích hoạt dễ dàng hơn… đại loại vậy.”
“Nhân Tố, Phù Thủy…”
Luồng khí nóng không ngớt ngày càng dữ dội hơn, Subaru vận từng mảnh sức lực còn sót lại để rặn ra từng từ.
--Nhân Tố Phù Thủy.
Cả từ đó nữa, cậu đã từng nghe qua rồi.
Betelgeuse. Rồi cả Betrice.
“Ngươi đã giết một tay sai của Phù Thủy Ghen Tuông đúng không? Cùng với cái chết của hắn, Nhân Tố Phù Thủy đã khắc sâu trong người ngươi… Tuy nhiên, hình như vẫn có thứ gì đó cũng trú ngụ bên trong.”
“Thứ đó, khi nó kích hoạt… chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Chuyện gì sẽ xảy ra? Quả thực, ta cũng không chắc. Nhưng, so với mang một quả bom mà nó nổ lúc nào không biết, tốt nhất là nên để nó nổ trước để tránh làm mọi chuyện tệ hơn, ta nghĩ vậy. Nếu chúng ta có thể giải quyết điều này ngay trong một giấc mơ, có lẽ sẽ khiến phần chưa hoàn thiện dễ xử hơn lúc ngươi ở bên ngoài,”
Nghe chất giọng lãnh đạm của cô, Subaru tưởng như ý thức chuẩn bị lạc trôi đi đâu mất, ánh sáng và bóng tôi trước mắt cậu như hòa chung vào cơn đau cồn cào. Nhưng kể cả trong tình trạng này, Subaru chậm rãi giơ tay lên, chỉ về Echidna.
“Mới đây, tôi nghĩ…”
“Hửm?”
“Cô… cách cô nói… rất giống Puck. Cái con tinh linh hình mèo ấy, cũng không quan tâm tới xung quanh thế nào, lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ, xem như không có chuyện gì xảy ra…”
Nghe Subaru trật trẹo ra từng chữ, một thoáng, Echina mấp máy mắt vì ngạc nhiên. Sau đó, cùng một biểu cảm cường điệu hóa, như vừa nghe trò đùa buồn cười nhất,Echidna ôm bụng cười rả rich.
“Ha ha! Ha ha ha! A a, tốt lắm! Ngươi hay thật đấy. Ta nói thật đấy. Ưm ưm, a a, a ha ha ha ha! Thật hả, ta và Puck? Ừ ừ, có giống thật. Điều đó là hiển nhiên. Ông ấy là phỏng trên hình mẫu của chính ta mà.”
“Cô đang---“
Dù cậu định nói tiếp, nhưng cậu không làm gì được. Cơn đau làm cơ thể cậu hừng hực, nhưng vẫn chưa lấy đi ý thức của cậu. Nó như sẽ kéo dài mãi không dứt, một nỗi thống khổ vô tận, nhưng… kết thúc đã kề cận rồi.
Không phải là cậu chiến thắng nỗi đau, mà là,
“Thời gian cho buổi gặp mặt đến đây là hết rồi nhỉ.”
Trong mắt của Subaru, những đường nét của thế giới dần lu mờ. Bầu trời xanh, và những cồn đất trên đồng cỏ xanh mướt. Cả hai người, và những chiếc ghế vây quanh chiếc bàn màu trắng. Mọi hình ảnh như hòa làm một, bắt đầu phai mờ.
“Tôi cứ tưởng cô đã nói nó chỉ dừng khi cô muốn dừng kia mà…”
“Chúng ta đã đạt đến thời gian giới hạn trong thế giới thực. Thử Thách ngươi nhắc tới có lẽ cũng sắp bắt đầu. Khi nó bắt đầu, mọi hoạt động của lăng mộ này sẽ lại tiếp tục. Và nó sẽ không thèm để tâm đến một hồn ma cô đơn đâu.”
Nói bằng giọng dịu dàng, Echidna vuốt ve vầng tán của Subaru khi cậu nằm rạp dưới nền đất.
Thấy cậu không thể phản kháng, hay đáp lại, cô cười.
“Giờ thì, để trở về từ tiệc trà của Phù Thủy. Ngươi định trả cái giá gì nào?”
“…Tôi nói trước, là đằng này rỗng túi nhé.”
“Không phải tiền bạc. Cái giá là… phải rồi. Ngươi bị cấm tiết lộ về nơi này với bất kì ai, thế thì sao? Ngươi có vẻ cũng đã có một giao kèo tương tự mà… đây là một cái giá cực hời, đúng không?”
Cô ta nói có ý gì, cậu không còn thời gian để hỏi nữa. Nhấn ngón tay lên trán Subaru, cô khẽ thì thầm điều gì đó. Rồi, cậu cảm nhận hơi nóng tỏa ra từ đầu ngón tay đang chạm vào cậu, trong giây lát, nó lan ra toàn bộ cơ thể. Cô cứ tự ý cho rằng Subaru đã thông suốt. Về điều khoản của giao ước, về điều cậu không được vi phạm: cứ thế, giao kèo một phía được kí kết.
“Làm thế, mà không thèm hỏi trước…!”
“Cuộc nói chuyện của chúng ta, và sự kích hoạt của Nhân Tố Phù Thủy. So sánh với những thứ đó, ta nghĩ đây là cái giá quá rẻ còn gì. Với lại, ta sẽ thưởng thêm cho ngươi món quà này nữa.”
Cô mỉm cười trước khuôn mặt căm phẫn của Subaru, một luồng nhiệt nữa truyền từ ngón tay cô vào đầu cậu.
Kết quả là,
“Ta cho ngươi tư cách để trải nghiệm Thử Thách trong ngôi mộ này.”
“--!?”
“Ngươi sẽ có thể nhận Thử Thách trong lăng mộ này ngay tối nay. Muốn hay không là tùy ở bản thân ngươi. Không thì cũng ổn thôi. Nhưng, nếu ngươi muốn, thì ngươi có thể chọn để nhận Thử Thách thay cho cô gái vô cùng quan trọng với ngươi. Ngươi muốn làm gì đều là do ngươi.”
Thế giới bắt đầu sụp đổ. Từng chút một, mọi thứ phía dưới cậu chìm vào trong đêm tối.
Lần này, kết thúc thực sự của thế giới này đang trực chờ.
Sau đó, trong thế giới đang dần biến mất, Subaru, vẫn nằm trên mặt đất, nhìn lên Echidna.
Phải kí két một giao ước mà cậu không định đồng ý, trả một cái giá cậu không định trả, cô gái vẫn mỉm cười với cậu không màng đến xung quanh—a a, không còn nghi ngờ gì nữa.
“—Cô, đúng là, đồ Phù Thủy.”
“À, dĩ nhiên. Ta là một ma thuật sĩ độc ác phải không?”
Với lời từ biệt sau cùng, ý thức của Subaru thoát khỏi giấc mộng.
Rơi xuống, rơi xuống. Trôi đi, trôi đi.
Thoát ra khỏi giấc mơ, tỉnh giấc,
Cuối cùng, ý thức của Subaru đã được giải phóng khỏi giấc mơ của Phù Thủy.
________________________________________________________
[Kết luận]
Arto: "Thằng óc tôm, thế mày không hỏi Echidna cách cứu Rem đi?"
Subaru: "Rem là đứa nào?"