Chương 120.2: Đại Sâm Lâm Elior, chốn băng hà vĩnh cửu (tiếp)
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 120.2: Đại Sâm Lâm Elior, chốn băng hà vĩnh cửu (tiếp)
※※※※※※※※※※※
“Ơn trời, em là người đầu tiên đến đây. Ta đã rất vui khi cuối cùng cũng tìm thấy Phong Ấn, nhưng lại không biết chiếc chìa khóa mấu chốt ở đâu. Thấy em an toàn ta nhẹ cả lòng.”
“Tại sao...cô lại, ở đây...?”
Trước áp lực của cô gái nói chuyện với mình bằng giọng thân mật -- của Pandora, Emilia, cổ họng run run, cất tiếng hỏi. Nghe xong, Pandora khẽ vỗ tay.
“Fu fu, em ngạc nhiên là phải rồi. Đơn giản thôi. Phong Ấn này rất quan trọng với ta. Và ta đã luôn tìm kiếm nó. Đó cũng là lý do ta tới khu rừng này hôm nay. Nên ta ở đây là điều hiển nhiên.”
“......”
Câu trả lời của Pandora không phải là điều Emilia muốn hỏi.
Điều Emilia muốn hỏi là tại sao Pandora có thể tới được vị trí này. Lần cuối Emilia thấy ả, Geuse vẫn còn đang cản lối ả và Regulus.
Nếu ả ở đây, nghĩa là quyết tâm của Geuse đã,
“Tại sao... cô lại, ở đây...?”
Vậy nên, Emilia không muốn hiểu ra điều đó, nên đã lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Có lẽ do nhận ra con tim Emilia đã gần sụp đổ, Pandora mở to mắt, ả đặt tay lên ngực, kiểm điểm lại phát ngôn của bản thân.
“Ta xin lỗi. Câu trả lời của ta kỳ quặc quá. Chắc chắn là em không hỏi về ta rồi, mà là về Giám mục Petelgeuse và mẹ em nhỉ.”
“......”
Pandora tuy hiểu ra hơi chậm, nhưng cũng xoay sở trả lời được một câu vừa ý.
Nếu Pandora cứ hiểu lầm như vậy, Emilia sẽ không thể biết được câu trả lời cho câu hỏi của cô bé mất. Dù rằng chính cô bé cũng không rõ mình đang chờ câu trả lời nào.
Pandora mỉm cười dịu dàng trước sự căm thù của Emilia.
Không một chút ác ý, mà tràn đầy lòng nhân từ, một cách chân thành nhất, để xoa dịu nỗi bất an của Emilia.
“Yên tâm. Nếu em đang lo cho Giám mục Petelgeuse và mẹ em, thì cả hai người họ vẫn an toàn.”
“Ể?”
“Em không cần lo đâu, nhưng đáng lẽ nên hỏi thẳng từ đầu thì tốt hơn đó. Ta và các Tín Đồ không tới đây để làm hại ai trong khu rừng này cả. Như ta đã nói, ta tới là vì Phong Ấn này. Vì thế, ta không ngớ ngẩn đến mức gây ra thương vong không cần thiết đâu.”
Những lời mật ngọt êm ái của Pandora nhỏ giọt vào trái tim vốn đã nặng trĩu của Emilia.
Nếu tin lời ả, thì Geuse và mẹ Fortuna vẫn bình an. Có lẽ mọi người cũng không gặp chuyện gì tồi tệ như cô bé nghĩ.
Mặt khác, cô ta nói mình tới vì Phong Ấn. Nghĩa là, khi cô ta xong việc rồi thì—
“Khi xong việc rồi, cô sẽ quay về chứ…?”
“......”
“K… khi xong việc với Phong Ấn rồi, cô có thể quay về được không? Cô có thể quay về, mà không làm hại mọi người được không...?”
“—Tất nhiên rồi. Ta cũng không muốn có những sự hy sinh không cần thiết.”
Nghe yêu cầu vụng về của Emilia, Pandora gật đầu chắc nịch, như thể đang hứa với cô bé.
Sau đó, ả chỉ tay vào cánh cửa gọi là Phong Ấn, và nghiêng đầu với phía Emilia, lúc này gương mặt cô đã trông như sắp khóc.
“Vậy nên, hãy giao chìa khóa cho ta. Nếu mở được cánh cửa Phong Ấn, chúng ta sẽ rời khỏi khu rừng ngay lập tức.”
“Chìa khóa…?”
“Phải. Một chiếc chìa khóa. Hình dạng của Phong Ấn là cửa, nên cần một chiếc chìa khóa để mở nó ra. Người sở hữu chiếc khóa đó, chắc chắn là em.”
“Chuyện đó… tôi không biết…”
Emilia lắc đầu với kết luận.
Cô thực sự không biết về thứ Pandora ám chỉ. Cô không nhớ có ai từng đưa thứ gì giống như chìa khóa cho mình cả, mà vốn Phong Ấn cũng là thứ đáng lẽ được giữ bí mật với cô.
Không lý nào Emilia lại có chìa khóa của Phong Ấn mà không ai muốn cô biết tới được. Chẳng cần động não cũng suy luận được.
Chẳng biết tí ti gì về chìa khóa, đương nhiên Emilia lắc đầu.
Pandora cũng lắc đầu theo.
“Không cần giấu giếm đâu.”
“Tôi… tôi không có giấu gì cả… Tôi thật… thật sự không biết! Tôi không có chìa khóa! Cũng không ai đưa tôi thứ đó cả! Tôi... không thể mở Phong Ấn được!”
“Vậy sao? —Đã thế, ta đành xới tung cả khu rừng này để tìm chìa khóa vậy.”
Nghe Emilia nói, Pandora hạ tầm mắt, nét mặt trông đau khổ khôn cùng.
Trong khi lời nói và hành động của ả như đang thương cảm cho Emilia, thì kẻ nói là làm như ả chắc chắn sẽ hành động đúng theo lời ả nói. Emilia run rẩy.
Nếu cô bé không thể mở Phong Ấn lúc này, ả sẽ xới tung khu rừng này lên.
Xới tung, một từ ngữ Hư Vinh* đơn giản.
(*Note: Hư Vinh - 虚飾 hay danh vọng hư ảo, là một đại tội cũ từng đứng chung hàng ngũ với 7 đại tội hiện nay, nhưng sau đó đã được gộp chung với Ngạo Mạn, nói chung thì ở đoạn này nghĩa giống “phô trương” ấy.)
Khu rừng này, và tất cả những người đang ở đây, Fortuna cùng dân làng, nhóm của Geuse, không chừa một ai, Pandora sẽ “xới tung” tất thảy để có được chiếc chìa khóa.
Một sự tồn tại dị thường.
Quá dị thường, tới nỗi Emilia nghĩ ngay cả Fortuna, biểu tượng sức mạnh trong lòng cô bé, cũng không phải đối thủ với ả.
“Tôi... tôi sẽ mở! Để tôi mở!”
Và rồi, Emilia cất giọng trước khi Pandora kịp động tay.
Mặt Pandora sáng bừng lên,
“Thật sao? Ơn trời. Vậy ra em giữ chìa khóa thật. Đúng như ta nghĩ. Vì, nhìn kiểu gì em cũng là con gái Phù Thủy mà.”
“Của... Phù Thủy…?”
“Đúng vậy. Giờ em mở Phong Ấn được chưa? Kiểm tra bên trong xong, bọn ta sẽ ngay lập tức rút lui.”
Giao trọng trách cho Emilia, Pandora cười tươi mãn nguyện, chờ Emilia thực hiện điều ả muốn.
Bị từ ngữ ban nãy cào xé tâm can, nhưng Emilia, không thể thấy sóng cả mà ngã tay chèo, vẫn tiến lên phía trước.
Cô bé Emilia ngước nhìn lên, ngước cao hơn nữa, vẫn không thể thấy được đỉnh cửa.
Nó giống như một cánh cửa khổng lồ được người khổng lồ xây dựng để một người khổng lồ hơn nữa có thể đi qua. Việc cô bé Emilia nhỏ xíu phải mở nó ra nghe thật viễn vông.
“......”
Cô bé đứng trước cảnh cửa. Đứng không cũng tốt, nhưng mở cửa thì Emilia bó tay.
Lúc trước, khi tìm ra Phong Ấn, Emilia đã thử hết mọi cách thông thường có thể nghĩ tới. Đẩy, kéo, trèo, cô đã thử hết từ lâu.
Cơ thể bé nhỏ của Emilia không thể làm cánh cửa cổ quái này nhích lấy một phân, vẫn đứng sừng sững, chẳng thèm kêu cót két lấy một tiếng chứ đừng nói là mở.
Hôm nay cũng sẽ giống như vậy thôi.
Dù có vươn tay chạm vào và đẩy cửa, nó vẫn chẳng hề động đậy.
“Hộc... hộc... hộc... hộc...”
Nhịp tim nhanh hơn bình thường, mặt cũng nổi từng đường gân máu.
Lồng ngực nóng bức, trái tim đập thình thịch như có thể nhảy xổ ra bất cứ lúc nào. Nhưng chân tay cô lại lạnh buốt, nặng nề như bị xích bằng gông chì.
Cô phải khiến cánh cửa chuyển động, nhưng nó lại không chuyển động.
Nếu không mở được cửa, điều khủng khiếp sẽ xảy đến với mọi người.
Cô biết, nhưng vẫn bất lực.
Nỗi kinh hãi và tuyệt vọng nhuộm trắng tâm trí của cô, phủ một màu trắng xóa lên sự tồn tại có tên Emilia.
“—Hãy xem mình là một chiếc chìa khóa.”
Giọng nói mềm mại một cách ghê rợn rót vào tai Emilia trong cơn tuyệt vọng.
—Mình là... chìa khóa.
Nghe lời Pandora, Emilia tập trung toàn bộ trí óc vào hình ảnh ấy.
Ngay lập tức, Emilia cảm thấy sức nặng trong bàn tay đang chạm vào cửa của mình. Cô nhìn chúng. Và thấy bản thân đang cầm một chiếc chìa khóa to cũ màu bạc.
“Chìa khóa…”
“Em thấy nó rồi chứ? Quả nhiên em là chìa khóa mà.”
Nghe tiếng lẩm bẩm của Emilia, Pandora nườm nở.
Nhưng có lời của ả có gì đó sai sai. Nghe cứ như Pandora không thấy được chiếc chìa khóa trên tay Emilia vậy.
“Cô, không thấy... à?”
“—Không. Ta không thấy được. Chiếc chìa khóa chỉ được trao cho người có đủ tư cách. Ta dám chắc trên thế giới này, chỉ có hai người mới có thể mở được khóa.”
(*Shin: Đoán xem ai là ng thứ 2 nào :D)
Pandora có ganh tị với cô bé. Đôi mắt rõ ràng là đang chăm chăm ngó vào bàn tay của Emilia lại không thấy được chìa khóa. Dù không rõ tại sao ả không nhìn thấy chiếc chìa khóa trông nặng đáng kể ấy, Emilia giữ nguyên chìa khóa trong tay và quay về phía cửa.
Chìa khóa đã xuất hiện — nhưng Emilia không thấy thứ gì trông giống lỗ khóa cả.
Một cánh cửa thậm chí còn không có tay nắm. Chìa khóa tuy lớn nhưng cũng chẳng nhằm nhò với cánh cửa khổng lồ. Hơn nữa, cái chìa khóa cũ kỹ thế này có thực sự mở được nó không?
“———a.”
Tuy vậy, bản năng của Emilia tự biết cách dùng chìa khóa.
Không cần phải tìm lỗ khóa. Bởi chính cánh cửa đã như một lỗ khóa rồi.
Cánh cửa này không phải Phong Ấn.
Nó chỉ như cái nắp đậy của Phong Ấn thôi. Cánh cửa không Phong Ấn thứ gì cả. Phong Ấn là thứ còn vô định hình hơn, vận hành bên trong cánh cửa này.
“Nào, mở ra đi.”
Trước yêu cầu của Pandora, Emilia nuốt khan, bước về trước một bước.
Chỉ cần đẩy chiếc chìa khóa trong tay vào cánh cửa, và nghĩ “mở ra”, cánh cửa sẽ được mở. Bằng cách đó, cách cửa sẽ được giải phóng khỏi nhiệm vụ dài đằng đẵng của mình.
—Nếu cửa mở ra, mọi người sẽ được an toàn.
“...Có chuyện gì sao?”
Nhưng ngay trước khi cô đẩy chìa khóa vào, cánh tay đang vươn ra của Emilia khựng lại.
Thấy những ngón tay đang run rẩy của Emilia ngừng chuyển động, Pandora khẽ nhíu mày.
Emilia không đáp lại, mà thay vào đó, cô nhìn đăm chiêu vào chiếc chìa khóa trong tay.
Nếu cô tiếp tục và đẩy chìa khóa vào cửa, Phong Ấn sẽ được mở.
Nhưng—
<Emilia.—Hứa nào.>
Tâm trí Emilia vọng lại những lời thì thầm khi mẹ tạm biệt cô.
Những từ đó của mẹ cô không phải chuyện gì liên quan đến Phong Ấn.
Nhưng Emilia nhớ lại. Rằng, cô đã hứa với mẹ sẽ giữ lời hứa.
Cô không biết và cũng không nên biết về Phong Ấn.
Emilia không biết đây là đâu, và sẽ không dính dáng gì tới chốn này.
Cô đã hứa với Fortuna. Và giữ lời hứa là ưu tiên số một của cô. Cô đang phản bội lòng tin của mẹ, điều đáng ra không được phạm phải.
Sẽ không ai tha thứ cho Emilia nếu cô không ngoan. Cô sẽ không được tha thứ vì điều đó.
Thế nên, cô không được phép mở Phong Ấn.
“Tôi… tôi không thể mở Phong Ấn…”
“—Tại sao?”
“Vì....bởi vì, tôi đã hứa. Chuyện về Phong Ấn, tôi không biết. Cũng không được mở nó.”
“Ta hiểu. Lời hứa quả là thứ rất quan trọng. Giữ lời hứa là điều hay lẽ phải. Tuy nhiên… còn phải tùy thời điểm.”
Pandora hướng ánh mắt vào cô bé Emilia đang lắc đầu lia lịa. Cô chạm vào mái tóc bạc của Emilia đang giữ chìa khóa bằng cả hai tay,
“Đó là lời hứa giữa em với mẹ phải không? Mẹ em rất tuyệt vời. Cô ấy đã dạy cho em những điều rất đúng đắn, đáng ngưỡng mộ. Quyết tâm của em cũng vô cùng cao quý và xứng đáng được ủng hộ.”
“Vậy… vậy là…”
“Nhưng, đôi lúc em sẽ phải đưa ra những quyết định đi ngược lại với lời hứa đó. Đòi hỏi một cô bé vẫn còn trẻ người non dạ như em phải quyết đoán thì thật tàn nhẫn. Tuy nhiên, dù là hoàn cảnh nào đi nữa, phán quyết của vận mệnh sẽ không thương xót kẻ bị nó chơi đùa đâu. Vận mệnh yêu quý những người chống lại vòng quay của mình, và lan tỏa hy vọng cho kết quả của việc đó. Đâu là hy vọng em muốn?”
“Đâu là… hy vọng...?”
Trả lời giọng nói nhạt nhòa của Emilia, Pandora gật đầu, mỉm cười hiền hậu.
“Đúng vậy.”
Ả chìa tay về phía Emilia.
“Một là hy vọng khi em giữ lời hứa với mẹ, không mở Phong Ấn, chống đối bọn ta để vượt qua khổ nạn này.”
Pandora giơ tay phải lên, như thể đang cầm thứ vô hình được gọi là hy vọng.
“Hai là hy vọng khi em bất chấp tất cả phá vỡ lời hứa với mẹ, mở Phong Ấn, thực hiện mong ước của bọn ta, sau đó mọi chuyện sẽ kết thúc mà không có thêm bất kỳ thương vong nào.”
Pandora giơ tay trái lên, một lần nữa cho Emilia thấy một hy vọng vô hình khác.
Đối mặt với hai bàn tay, Emilia bất động.
Phổi như đóng băng, cô bé thậm chí còn không làm chủ được hơi thở của mình nữa. Chỉ cần cô nói điều gì bất cẩn, Pandora sẽ lập tức thu lại cả hai tay.
Nếu cứ mãi không thể chọn được một trong hai lựa chọn đó, chúng có thể bị tước đi ngay trước mắt Emilia.
—Nỗi khiếp hãi vây chặt trái tim của cô bé, không chịu buông tha.
“Em sẽ chọn hy vọng nào?—Ta cho em quyền quyết định đấy.”
Hy vọng bên phải. Hy vọng bên trái.
Giữ lời. Phá lời.
Giọng nói ngọt ngào như tan chảy của Pandora dụ dỗ cô.
Tiếng dạy bảo ân cần của Fortuna gọi tên cô.
Âm thanh hỗn loạn chồng chéo lên nhau làm cô không thể nghe thấy cả tiếng đập của trái tim mình.
Âm thanh biến mất khỏi thế giới, bỏ Emilia ở lại vùng đất không màu.
Cô đang nghĩ. Đang phân vân. Trí óc như đang nhảy trên đống lửa, có thể sôi sục lên bất cứ lúc nào.
Cô tập trung mọi chức năng cơ thể vào việc suy nghĩ, đến nỗi tưởng như mọi bộ phận từ cổ trở xuống đều đã chết. Cô không nghe được nhịp tim đập của mình nữa, tứ chi bị cắt bỏ hoàn toàn khỏi ý thức.
Không chọn được, không chọn được, không chọn được không chọn được không chọn được không chọn được không chọn được không chọn được.
Lựa chọn nào sẽ cứu được tất cả mọi người? Cô phải làm gì để giúp mọi người đây?
Cô có thể làm gì để tiếp thêm sức mạnh cho mọi người? Cô phải làm gì? Làm ơn, ai đó, hãy chỉ cho cô.
“———a.”
“Hiểu rồi. Vậy, đó là quyết định của em.”
Emilia, bấy giờ cả tâm trí và tầm nhìn đều đã mờ đi, khẽ thốt lên.
Thấu rõ quyết định của cô bé, đôi mắt với lông mi dài của Pandora hạ thấp ánh nhìn.
—Ngón tay của Emilia đang chạm vào tay phải Pandora.
Lựa chọn con đường giữ vững lời hứa, không mở Phong Ấn, và cầu nguyện cho sự an toàn của mọi người.
“Lời hứa… tôi hứa, với mẹ… tôi sẽ, giữ đúng... Tôi sẽ giữ lời, thế nên...mẹ sẽ…”
“Tới cuối cùng, em vẫn tin vào lời dạy của mẹ. Câu trả lời sau những do dự trong lòng, cũng như kết quả mà em đã rút ra từ cuộc sống của mình, ta sẽ tôn trọng nó.”
Pandora gật đầu chấp thuận với Emilia nước mắt đầm đìa.
Buông tay mình khỏi tay Emilia, Pandora nhìn cô bé đang ngã gục với ánh mắt nhân hậu.
Nếu muốn, Pandora đã có thể đẩy tay Emilia vào cửa khi cô bé giữ chìa khóa rồi.
Không cần biết Emilia có muốn mở cánh cửa hay không, rõ ràng cô bé đang cần được ai đó cứu giúp, chỉ cần đẩy nhẹ từ phía sau cũng đủ dứt điểm chuyện này rồi. Pandora biết điều đó, nhưng đã không ra tay.
Đó là điều duy nhất có thể chắc chắn ở cô gái bất thường về mọi mặt này.
Nhưng—,
“Thế nên...”
“...ơ?”
“Cô cũng nên tôn trọng quyết định của ta khi dùng thủ đoạn để mở Phong Ấn chứ.”
Emilia ngẩng đầu lên sững sờ.
Pandora không nhìn Emilia. Ánh mắt của ả hướng về đằng sau. Emilia nhìn theo Pandora, và thấy bóng một người từ bụi cây lao ra.
Một người phụ nữ có mái tóc ngắn màu bạc,
“Pandoraaaa!!!”
Người có thân thể nhuốm máu vừa nhảy ra là Fortuna.
So với lần cuối Emilia thấy cô, thì người cô giờ chi chít vết thương. Dẫu vậy, vốn tin chắc bản thân sẽ không thể gặp lại cô lần nữa, thấy cô còn sống như vậy, Emilia đã nhẹ nhõm lắm rồi.
“Nhận lấy này——!!”
Có lẽ không nhận thấy sự hiện diện của Emilia, Fortuna bắn ra sáu cọc băng, không chần chừ nhằm thẳng vào Pandora.
Emilia cứng đờ trước hiểm nguy, rồi Pandora chen vào giữa, bảo vệ Emilia phía sau.
“Chưa quan sát xung quanh mà đã tấn công rất nguy hiểm đấy.”
Dứt lời, một cọc băng lặng lẽ xuyên thủng ngực Pandora. Vòng eo thon, cánh tay phải, chân phải của ả lần lượt bị những cọc băng ghim vào, cọc băng cuối cùng thổi bay cái đầu tóc màu bạch kim của Pandora.
(*Quái, 6 cọc băng mà đếm đi đếm lại sao có 5 thôi)
“———!”
Emilia hét lên kinh hãi khi chứng kiến cơ thể nhỏ nhắn của Pandora bị băng đâm lỗ chỗ. Cơ thể Pandora loạng choạng, rồi ngã về phía Emilia đằng sau.
Emilia bắt lấy thân thể không đầu đẫm máu. Cô bé thét lớn. Mọi thứ quá sức hư ảo.
“...Emilia?”
Nghe thấy tiếng thét, Fortuna, sau khi định thần lại, lẩm bẩm trong bất ngờ.
Thay vì hân hoan khi tiêu diệt được kẻ thù cô ghê tởm, đôi mắt Fortuna lại dao động khôn nguôi khi nhận thấy cô con gái đáng lẽ đã cao chạy xa bay của mình đang ở đây.
"Emilia...sao con bé... lại ở đây? Nó phải… trốn khỏi khu rừng…”
“Sao chăng gì nữa. Con gái cô đã lo cho cô dữ lắm đấy, cô bé tới đây chỉ để giúp mẹ thôi đấy. Thế mà cô, mẹ của cô bé, không khen ngợi tấm lòng thuần khiết ấy nổi được một câu sao?"
“——!”
Giọng Pandora vang lên ngay cạnh Fortuna đáp lại câu hỏi của cô.
Đôi mắt thạch anh tím của Fortuna trợn tròn, vừa vì kinh ngạc, vừa vì thi thể của Pandora đã biến mất khỏi vòng tay Emilia.
“Lúc cô làm mặt ngạc nhiên như thế, hai người giống nhau thật đấy. Đúng là mẹ con có khác.”
“—! Emilia và ta không phải mẹ con ruột! Gương mặt đáng yêu của con bé là của chị dâu ta!”
“Ta thất lễ quá.”
Miệng Fortuna bặm lại vì giận dữ, một thanh băng kiếm hiện ra trên cánh tay đang giơ của cô. Đường kiếm của cô chém xéo vào thân trên của Pandora. Máu tươi vương vãi khắp nơi, phần cơ thể từ lưng trở lên của Pandora rơi xuống mặt đất.
“Vậy mẹ mà cô bé nhắc đến là mẹ nuôi nhỉ. Cô nuôi dạy con bé tốt lắm. Con bé rất ngoan ngoãn và thành thật. Cha mẹ ruột con bé, anh chị của cô, hẳn sẽ rất mừng đấy.”
“Đừng nhắc tới anh trai và chị dâu ta bằng cái miệng bẩn thỉu của ngươi!!”
Cái xác lại biến mất, Pandora tiến lại gần Fortuna như thể chuyện hiển nhiên. Fortuna vung kiếm xuống chẻ đôi ả, rồi xoay người cắt phăng đầu ả.
Cô lập tức liếc về sau đâm trực diện vào Pandora vừa hồi sinh. Đẩy ả lùi về sau, và ghim chặt ả vào một thân cây.
“El Huma!!”
Màn sương lạnh lẽo bao trùm bóng hình Pandora đang bị ghim chặt, biến ả thành một bức tượng băng.
Một tượng băng hình người được tạo ra, Phong Ấn vĩnh viễn Pandora, đẹp như kiệt tác của những vị thần, tại đây, như một phần tự nhiên của khu rừng.
“Dùng ma thuật bừa bãi chỉ làm cô kiệt sức thôi. Bình tĩnh một chút để nói chuyện được không?”
“—! Xàm ngôn!”
Tượng băng vẫn còn đó, chỉ có Pandora bên trong đã thoát ra và tản bộ bên ngoài.
Quay lại và thấy Pandora đang đứng ngay đó, Fortuna vụng về tung nắm đấm vào ả. Không dùng tới ma pháp, một đòn tấn công như thể đang tuyệt vọng.
Đòn đánh bay và lún sâu vào mặt Pandora,
“——au.”
“E… Emilia!?”
Bị nắm đấm của mẹ thổi bay, Emilia không làm chủ được thăng bằng và ngã lăn lộn ra mặt đất. Vô tình đánh phải con gái mình, mặt Fortuna tái nhợt, cô cuống cuồng lao tới chỗ cô bé ngã.
“Không! Emilia, mẹ xin lỗi! Mẹ không cố tình! Mẹ không định…”
“Đó là cảm giác khi bị đánh đấy. Hẳn là trái tim cô cũng vừa cảm nhận được nỗi đau như vậy phải không. Cô biết hành động của mình nhẫn tâm thế nào chưa?”
Tóm lấy Pandora và nhấc bổng lên, Fortuna gầm gừ rồi ném ả đi. Cô đứng dậy nhìn xung quanh thì thấy Emilia đang đứng cạnh Phong Ấn như chưa có gì xảy ra. Gò má trắng hồng của cô bé không hề có vết thương nào hết.
“Ngươi lải nhải đủ chuyện không ai hiểu rồi đấy!”
“Nhưng lần này là khác, không thấy ta đang xoa dịu cô sao? Chẳng nhẽ cô không thể dành ra chút thiện cảm như vậy cho người cô hận sao? Ta đâu bắt cô phải yêu mến tất cả mọi người giống cách cô yêu thương con gái mình. Có những người sẽ thay đổi khi nhận được dù chỉ một chút lòng yêu thương. Ta cũng có thể là một trong số đó, nên ta rất muốn mọi chuyện được tiếp tục mà không phải gây thêm thảm cảnh cho cô nữa.”
“Ngươi nghĩ mình là ai mà khẩn cầu lòng tốt của ta!? Ngươi đã... cha mẹ của Emilia…”
Nhận ra là Emilia đang nhìn mình, Fortuna liền giữ miệng.
Emilia nhìn chằm chằm vào nét mặt căng thẳng của mẹ mình. Khi có mặt con gái, dù kẻ thù có đáng ghê tởm tới đâu, thì cũng có những thứ cô không được nói ra.
“Nếu vậy thì như này. Cô có muốn thử khuyên bảo con gái mình không? Ta đã xác nhận là cô bé sở hữu chìa khóa rồi, nhưng cô bé không chịu mở cánh cửa ra. Vì muốn giữ lời hứa với cô đấy.”
“......”
“Nếu cô rút lại lời hứa, sẽ không còn gì trói buộc trái tim bướng bỉnh của cô bé nữa. Ta hứa, sau khi phá bỏ Phong Ấn, bọn ta sẽ lập tức rút lui và không gây chuyện nữa. Đúng vậy, ta hứa. Và ta sẽ giữ lời… Không phải tốt quá sao.”
Ả nói không chút bỡn cợt, dường như đó là suy nghĩ chân thành của ả.
Nhưng cũng có những lời nói và hành động chính vì không hề có ác ý mới trở nên thật mỉa mai.
Cách nói của Pandora là quá đủ để Fortuna thấy như vậy.
Fortuna nhìn Emilia.
Emilia chỉ úp chặt hai tay và chờ mẹ nói. Tay cô bé trông như đang nắm giữ thứ gì đó, hẳn là vì đang giữ chìa khóa trong tay.
Emilia đã thấy được chìa khóa. Chỉ cần một từ của Fortuna để hủy bỏ lời hứa, Emilia sẽ mở cửa. Cô bé tin rằng, làm vậy sẽ cứu được khu rừng.
“—Nói gì ngu xuẩn.”
“Ngu xuẩn… sao?”
“Rút lui? Không gây chuyện nữa? Thì được gì? Rồi những thứ ngươi tàn phá, những thứ ngươi hủy hoại, những thứ bọn ta ra sức bảo vệ mà ngươi nghiền nát dưới chân, ngay cả niềm kiêu hãnh của bọn ta cũng bị ngươi chà đạp… Mất tất cả, bọn ta còn lại gì chứ?”
“Mọi thứ đều có thể sinh ra từ nơi cằn cỗi. Cô không thấy sự sống tráng lệ lắm sao?”
“Nghe lũ phá hoại nói kìa, đúng là loại ngu si thiển cận!”
Fortuna gào lên, chĩa ngón tay về phía Pandora.
Bị hét vào mặt, Pandora nghiêng đầu, không hiểu Fortuna đang nói gì.
“Nỗ lực là một điều đẹp đẽ. Không gì đáng trân quý hơn ham muốn được sống.—Toàn là lời lẽ đầu môi. Sau khi tước đi sự bình yên mà bọn ta phải đặt cược cả tính mạng để gây dựng, đừng có ra vẻ chiếu cố bọn ta. Bọn ta đã và đang sống hạnh phúc và ấm no ở đây. Nhưng ngươi là kẻ đã hủy hoại tất cả.”
“Quan điểm của chúng ta quả là khác nhau nhỉ.”
“Không cùng lập trường thì làm sao có cách nhìn giống nhau được. Với kẻ luôn nhìn bọn ta từ trên cao như ngươi, chắc bầu trời trông gần lắm nhỉ.”
Fortuna nhổ nước bọt với ý kiến của Pandora.
Pandora ra chiều buồn bã, nhưng Fortuna chẳng mảy may để tâm tới. Thay vào đó, cô thận trọng chạy về phía Emilia đang đứng cạnh Phong Ấn.
Sau khi xác nhận đây đúng là con gái mình, Fortuna quỳ xuống ôm lấy đứa con bé bỏng.
“Ôi, Emilia...Emilia, mẹ xin lỗi. Sao con lại ở đây…? Arch đâu rồi?”
“Anh Arch...bảo con, chạy đến chỗ bông hoa trắng… nên, con đã chạy...”
Nghe vậy, Fortuna đoán, hẳn là chàng elf trẻ ấy đã hy sinh.
Cô ôm Emilia vào lòng, để cô bé không thấy hàng lệ trên má. Sau những mạng sống đã ngã xuống bởi bàn tay bọn Giáo Phái Phù Thủy hung ác này rồi, khu rừng sẽ không bao giờ trở lại như trước đây nữa.
“Emilia, Emilia...con đã giữ lời hứa rồi. Ngoan lắm. Con rất giỏi.”
“Mẹ… Mẹ ơi, con, con…”
“Emilia...con là niềm tự hào của mẹ. Là người mẹ yêu quý nhất.”
Người mẹ ôm chầm lấy cô con gái đang bám chặt vào người mình.
Pandora say sưa theo dõi. Tựa như đang độc chiếm cảnh tượng đẹp đẽ nhất trên đời ấy cho mình ả.
“Tình mẹ con của hai người thật ấm lòng. Quả nhiên, tình cảm giữa người với người thực sự quá tuyệt vời.”
“Đừng nói làm ta phát mửa. —Phong Ấn sẽ ở lại đây. Ta sẽ không trao con bé cho ngươi. Biến thành tượng băng và lụi tàn ở đây đi.”
“Cách cô nói không phải là đang bảo ta rời khỏi khu rừng phải không?”
“Bây giờ những gì ta muốn là ném những mảnh vụn từ cái xác đóng băng của ngươi qua bên kia Đại Thác.”
Ném ra những lời chửi rủa mà Emilia chưa từng nghe thấy trước đây, Fortuna vận ma pháp một lần nữa.
Pandora mím môi, gương mặt đau khổ.
Ngay sau đó.
“Cuối cùng cũng—BẮT KỊP!”
Giọng nói pha lẫn sự điên dại, một người đàn ông bay vút qua những tán cây đáp xuống.
Vút qua cả những đỉnh to lớn, trông như bị ai đó ném đi, và đáp xuống với bộ tăng phục* đẫm máu, chính là Geuse.
(*Tăng phục: Trang phục của nhà sư hoặc các giám mục trong nhà thờ)
“Geuse!”
“Fortuna-samaa!”
Chỉ mới gọi tên nhau, cả hai đã hoàn toàn vào thế hợp lực.
Đứng gọng kìm Pandora ở giữa bãi đất trống, hai người họ bắt đầu tấn công từ cả hai phía.
Tay trái Fortuna nắm chặt lấy bàn tay phải run rẩy của Emilia.
Emilia ngước nhìn gương mặt trông nghiêng của mẹ.
—Gương mặt khi nhìn xuyên thấu đối thủ của cô đẹp tới rùng mình.
“Al Huma!!”
“Bàn Tay Vô Hình!!”
Fortuna thi triển ma pháp cấp độ mạnh nhất, còn Geuse tập trung tất cả sức mạnh của Nhân tố Phù Thủy trong khoảnh khắc quyết định để tận dụng tối đa uy lực của kỹ năng bí ẩn.
Sức phá hủy kinh hồn lao thẳng về phía trước, và rồi,
“—mẹ?”
Emilia tắm trong máu tươi của người mẹ vừa bị “Bàn Tay Vô Hình” xuyên qua lồng ngực.
※※※※※※※※※※※
Bàn tay nắm chặt tay Emilia yếu dần đi, Fortuna ngã xuống.
“Kếtt thúc —RỒI!”
Đáp xuống mặt đất một cách thô lỗ, Geuse hét lên, anh dang mạnh hai cánh tay nứt mẻ của mình sang bên. Như bị kéo theo bởi động tác đó, cơ thể Fortuna bay lên không trung theo cùng quỹ đạo.
Tứ chi thả lỏng như con búp bê, cơ thể ngã lăn lộn ra đất như bị vứt bỏ. Máu từ cơ thể đang co giật của cô chảy như suối, nhuộm đỏ thảm cỏ bên dưới trong chớp mắt.
“Cuối cùng HIỆU QUẢ. ...Cuối cùng, cũng có thể…”
Sau một hơi thở dốc, Geuse ngã khụy xuống.
Emilia không thấy rằng Geuse vẫn giữ ánh mắt thận trọng về phía Fortuna.
“———.”
Cô bé chỉ loạng choạng từng bước tới bên cạnh Fortuna đang say giấc.
Một lỗ hổng xuyên thủng từ lưng đến ngực của mẹ cô, vết thương to tới mức nhìn rõ cả bên trong cơ thể bất động. Suối máu chảy ra chậm dần, để lại Emilia ngồi bệt trên vũng máu.
Emilia ôm cái đầu tái nhợt của mẹ, cố đặt nó lên đùi. Cô bé điên cuồng phủi sạch những chấm đỏ thẫm làm vướng bẩn mái tóc bạc tuyệt đẹp của mẹ bằng bàn tay nhỏ bé.
Nhưng bàn tay Emilia cũng đã vấy đỏ, càng cố chạm vào, mái tóc Fortuna càng thêm đẫm máu.
“Fortuna-sama! Đừng lơ là cảnh giác, xin cô hãy cẩn thận! Tôi sẽ xác nhận l…”
“Geuse?”
“———.”
Thở ra một hơi, Geuse nâng cái hông nặng trĩu của mình lên, anh hướng lòng bàn tay về phía Fortuna.
Nghe thấy Geuse, Emilia chầm chậm ngẩng đầu lên và gọi tên anh. Sau một hồi nhìn vào khoảng không xa xăm, anh chớp mắt,
“Emilia-sama?”
Bấy giờ anh mới để ý thấy cô bé đang ngồi trong vũng máu.
Ánh mắt anh hạ dần xuống đùi Emilia, tới gương mặt của người phụ nữ đang nằm yên bất động.
Mắt anh, trợn tròn.
“...Không thể... nào.”
Không tin vào mắt mình, Geuse lắc đầu lia lịa.
Đứng giữa thân thể đang cố lết mình đi của anh, và Fortuna nằm đó, là một thiếu nữ với mái tóc bạch kim.
Pandora mỉm cười khi Geuse nhìn ả.
“Đâu đã xong đâu. Anh chỉ ‘nhìn nhầm’ thôi mà.”
“aaaAAA... AAAAaaaaAAAAAAAAAAAAAA!?”
Geuse điên cuồng đưa tay lên cào xé khuôn mặt, khắc lên đó những vết xước đỏ thẫm.
Cào mạnh tới mức bung cả móng tay, máu tươi rỉ ra từ má nhuộm đỏ gương mặt anh.
“Không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào!? M… Mình, mình đ… đã làm gì THẾ NÀY!? Mình đã làm gì THẾ NÀY? Tại sao, tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao!? Mình làm tất cả vì thứ gì… mình...aa! AAAAA!? AaaAAAAAAAAAAAA!!”
Geuse đã hấp thụ Nhân tố Phù Thủy vào cơ thể, kìm hãm sức mạnh điên loạn ấy bằng ý chí mạnh mẽ của mình.
Điều quan trọng nhất giúp duy trì nghị lực kiên cường ấy đã mất đi. Nội tâm sâu thẳm trong Geuse bắt đầu vỡ vụn.
Bởi vì sức mạnh anh phải mạo hiểm mạng sống mới có được lại chính là thứ giết chết người anh thề sẽ đánh đổi cả tính mạng để bảo vệ.
Vết thương tinh thần của Geuse đã vượt quá mọi khả năng cứu chữa, anh la hét trong khi sự tỉnh táo mất dần.
“Mình — vì điều gì cơ chứ!?”
“Tất cả, vì tình yêu.”
Mắt Geuse mở to, miệng sùi bọt mép, anh hướng mắt nhìn lên bầu trời.
Giọng nói trầm lặng của Pandora đáp lại tiếng gào thét của linh hồn anh.
“Anh đã hy sinh linh hồn của mình để cứu lấy người anh yêu. Đó không phải việc dễ dàng. Bao thời gian qua, anh đi theo Giáo Phái Phù Thủy cũng vì tình yêu đó. Tất cả những điều anh làm xuất phát từ tình yêu. Hành trình tuyệt vời nhất của tình yêu.”
“Yêu...YÊU...yêu...yêu...yêu...yêu…!”
“Đúng vậy. Không cần phải sợ hãi hay hối tiếc về điều gì cả. Mọi chuyện là tất yếu. Đều là sự dẫn dắt của định mệnh. Số phận đã dẫn lối cho anh. 『Tất cả, vì tình yêu』.”
“Vì, tình yêu…”
Lẩm bẩm, lặp lại những từ được Pandora thì thầm vào tai như mê sảng, trái tim Geuse vỡ thành từng mảnh.
Rồi, ánh sáng biến mất trong mắt anh, anh đứng đó thẫn thờ, bất động.
Anh như một xác sống chỉ biết lẩm bẩm những lời thì thầm vô tận.
Thấy Geuse đã hoàn toàn mất trí, Pandora thở ra những hơi thở đầy thỏa mãn.
“Emi...lia...”
Trong khi Geuse đang bị giằng xé bản thân, ngọn lửa sự sống của một người khác tắt dần.
“Mẹ.”
Nghe thấy giọng nói yếu ớt tới nỗi có thể biến mất gọi tên mình, Emilia thất thần đáp lại.
Cánh tay run rẩy của cô kéo mẹ lại gần hơn, cơ thể của mẹ cô đã nhẹ đi một cách đáng buồn. Máu đã ngừng chảy tự lúc nào.
Máu đã ngừng chảy, nghĩa là vết thương của mẹ cô đã khá hơn phải không?
Emilia không còn đủ ngây thơ để tự an ủi mình như vậy nữa. Fortuna không còn sức để mà cử động, nhìn vào sắc mặt cô, ai cũng biết tử thần đang đứng bên chờ sẵn.
“...Em, xin lỗi, anh... hai…”
“Mẹ.”
“Em đã… không làm tròn được, những, lời… anh dặn…”
Rên rỉ tựa như đứa trẻ đang nhận lỗi, Fortuna hối hận.
Máu không thể chảy được nữa, nhưng nước mắt cô lại trực trào. Cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên ngón tay mình, Emilia gắng thu thập chúng lại.
Bởi với Emilia, hẳn những giọt nước mắt ấy là toàn bộ sức sống còn lại của mẹ cô.
“Em biết, chị sẽ...giận, chị à...em biết, chị, sẽ không, tha thứ... cho… em…”
Nghe Fortuna nói mê, Emilia cuối cùng cũng nhận ra.
Đôi mắt thạch anh tím của Fortuna bấy giờ đã không còn phản chiếu chút ánh sáng nào nữa rồi.
Đôi mắt cô đã không còn nhìn được nữa, chỉ còn có thể rơi lệ. Cô không nhìn thấy Emilia. Thậm chí cô còn không biết Emilia đang ở ngay bên cạnh mình.
Emilia có thể chạm vào cô, ôm chầm lấy cô, nhưng những cảm giác đó sẽ không thể chạm đến cô.
Trước một Fortuna khóc nức nở như đứa trẻ tìm kiếm sự tha thứ, Emilia...
“—Con sẽ... tha thứ cho mẹ mà.”
“......”
“Mẹ là, mẹ... của con, mẹ luôn, đối xử tốt với con...tình thương của cha, hay mẹ, cũng không thể sánh bằng tình thương rất rất lớn mẹ dành cho con được...”
“......”
“Nên, mẹ không cần... xin lỗi. Mẹ đừng xin lỗi. Emilia sẽ luôn luôn... luôn luôn yêu mẹ Fortuna. Con yêu mẹ lắm. Yêu mẹ, yêu mẹ, yêu mẹ… yêu mẹ… yêu mẹ…”
Sụp đổ.
Giọng cô mất đi âm điệu thường ngày, những giọt lệ ứ tràn rơi lên khuôn mặt của Fortuna.
Nếu nước mắt chứa đựng sức sống, thì phép màu sau cùng chính là sức mạnh được tạo nên từ nước mắt của Emilia.
“...Mẹ?”
“Lia.”
Tay cô từ từ đưa lên, chạm vào gò má của Emilia.
Bàn tay đáng lẽ ra không thể cử động lại đang vuốt ve má Emilia, sờ tai cô, xoa lên mái tóc cô. Như thể đang chạm vào một bảo vật quý giá, để không làm vỡ nó.
“Con đúng là đứa trẻ nhõng nhẽo mà.”
“......”
“Mẹ cũng yêu con, yêu rất rất nhiều…”
Sức lực cạn kiệt.
Tay cô, rớt bịch xuống đất.
Emilia cảm thấy cơ thể Fortuna nhẹ đi.
Cơ thể cô mất hết sức lực, đáng lẽ như vậy phải làm tăng thêm sức nặng lên đùi Emilia, nhưng cơ thể Fortuna trong vòng tay Emilia lại nhẹ đi.
Thứ quan trọng nhất của cơ thể mẹ cô, thứ đáng lẽ không được để rơi, đã rơi mất.
Ngay cả Emilia cũng có thể hiểu điều đó.
Mẹ Fortuna của cô đã mất đi mạng sống.
Geuse, Petelgeuse Romanée-Conti, thì mất đi trí.
Còn Emilia thì,
“Vậy, em đã sẵn sàng chọn hy vọng khi mở Phong Ấn chưa?”
Pandora bước tới gần Emilia và hỏi, cô bé vẫn đang ôm thi thể Fortuna trong lòng.
Ả khoác lên vẻ mặt điềm tĩnh và nhìn Emilia trong im lặng, chờ đợi hồi đáp.
Emilia cuối cùng cũng hiểu được thái độ đó.
“Mở... Phong Ấn?”
“Đúng vậy. Ta rất lấy làm tiếc về việc mẹ em, người đã cùng em đặt ra lời hứa, đã ra đi. Nhưng bây giờ đã chẳng còn lời hứa nào trói buộc em nữa rồi. Em có định mở Phong Ấn không?”
Nghe thứ lý lẽ điên rồ mà Pandora nói tựa như đang nói lẽ thông thường, Emilia hiểu ra.
Hiểu con quỷ đội lốt người kia nghĩ gì trong đầu khi gây ra tất những chuyện này.
Con quỷ cái đó đã làm tất cả để bắt Emilia phá bỏ lời hứa.
Gây ra cái chết của Fortuna, hủy hoại lý trí của Geuse, và tàn phá khu rừng, tất cả vì mục đích làm Emilia quên đi ý nghĩa của một lời hứa.
“Phải rồi, ta quên mất.”
“......”
“Nhưng có lẽ những thứ này không còn cần thiết với em nữa rồi.”
Pandora đưa tay ra trước khuôn mặt của Emilia, cô bé không phản ứng lại. Những đốm sáng mờ bắt đầu xuất hiện, lượn quanh Emilia, rồi bay về đậu trên tay Pandora như quay về mái ấm của chúng.
Đó là các tiểu tinh linh.
Những tinh linh đã chỉ đường dẫn lối Emilia tới Phong Ấn, các Yêu Tinh-san.
Tại sao chúng lại bay tới chỗ Pandora.
“Ta nghĩ là em sẽ khó tự mình tới đây được, nên đã nhờ chúng giúp đỡ. Tuy không thể giao tiếp bằng lời, nhưng chúng rất đáng tin cậy phải không.”
Pandora mỉm cười cảm ơn các tiểu tinh linh, được ả cảm ơn, chúng nhảy múa mừng rỡ.
Chuyện này đã bắt đầu từ khi nào? Emilia không biết nữa.
“......”
Nhìn lên cánh cửa Phong Ấn, đầu Emilia choáng váng.
Tựa như cánh cửa đang nhìn chằm chằm vào cô, cầu mong được giải phóng. Cô cảm thấy sức nặng của chiếc chìa khóa trên tay. Cô tưởng mình đã đánh rơi nó mất rồi, nhưng giờ nó lại nằm trong lòng bàn tay cô.
“Em có chìa khóa rồi nhỉ. Em biết tiếp theo cần làm gì phải không?”
Pandora gật đầu. Emilia từ từ đứng dậy.
Cô nhẹ nhàng nâng đầu mẹ mình ra khỏi lòng rồi lặng lẽ đặt nó lên thảm cỏ. Cô khẽ đan tay vào tóc mái mẹ, sửa lại gương mặt xinh đẹp của người mẹ mà cô tự hào.
Và rồi,
“Chết đi.”
—Một lưỡi đao gió lạnh lẽo rít lên trong không trung, cắt nhỏ cơ thể Pandora thành từng mảnh.
Máu tươi bắn ra liền đóng băng trong chớp mắt, bông hoa tuyết đỏ thẫm nở rực.
Với một thân băng duy nhất ở chính giữa, những cánh hoa tỏa ra xung quanh lấm tấm màu máu, một kiệt tác của băng giá và cái chết.
“Nguy hiểm lắm đấy. Sao đột nhiên, em lại…?”
“Chết đi.”
Những thanh băng lao xuống đâm xuyên qua chân tay Pandora, một ngọn giáo băng khác trồi lên từ mặt đất xuyên thủng Pandora tới đỉnh đầu, cơ thể đóng băng của ả rít lên rồi vỡ tan thành từng mảnh.
“Bình tĩnh nào. Nói chuyện một chút chúng ta hiểu nhau hơn mà.”
“Chết đi.”
Những quả cầu băng đập vào từ hai phía, nghiền nát Pandora thành khói máu.
“Dừng lại nào. Em vốn là cô bé hiền lành, không làm hại ai bao giờ. Mẹ em chưa từng bảo vậy sao?”
“Chết đi.”
Một lưỡi băng xoáy cắt đôi Pandora từ dưới lên, biến ả thành đá bào màu máu.
“Thấy em như vậy mẹ em sẽ buồn đấy. Cả Cha Mẹ ruột của em lẫn GIám Mục Petelgeuse cũng không muốn chuyện này xảy ra đâu.”
“CHẾT ĐI——!”
Sương trắng mù mịt phủ lấy cơ thể Pandora, biến ả thành tượng băng. Ngay sau đó thanh băng kiếm khổng lồ lao tới, thay vì cắt đôi ả, nó đập ả thành băng vụn bằng sức nặng thuần túy.
Nhưng bất chấp những đòn tấn công hủy diệt và khát máu như vũ bão,
“Em làm khó ta quá. Sao kết quả lại trái ngược hoàn toàn với dự tính của ta nhỉ.”
“Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi...!!”
Kêu la, vùng vẫy, Emilia liên tục dùng băng pháp truy sát Pandora.
Nhưng dẫu tất cả những đòn trên đều trúng đích, giết chết ả theo đủ cách dã man, ả vẫn trở về nguyên trạng chỉ trong chớp mắt.
“Hộc...! Hộc...! Hộc...!”
Dần dần, Emilia, liên tục sử dụng những ma pháp quá mạnh với bản thân, đạt tới giới hạn.
Sau chuỗi ma pháp không hợp sức mình, mặt mũi Emilia đỏ lừ còn phần dưới cơ thể bắt đầu đóng băng.
Luồng mana khổng lồ được cơ thể của cô bé nhỏ tuổi hấp thụ trở nên bất trị, và không thoát ra ngoài kịp thời.
“Thi triển ma lực vượt quá khả năng kiểm soát tới mức gây tổn thương lên chính bản thân hẳn là do dòng máu chảy trong huyết quản của em nhỉ. Em không thể thoát khỏi báo ứng từ dòng máu Phù Thủy đâu. —Có lẽ khu rừng này là điều cần thiết để em không thức tỉnh sức mạnh này.”
Pandora nói.
Emilia lắc đầu, như muốn phủ nhận âm thanh không chạm tới tai cô. Chân phải cô bé đã hoàn toàn đóng băng, Emilia khó lòng đứng vững tiếp. Cô bé khụy xuống, hướng ánh mắt ngùn ngụt sát khí lườm Pandora.
Thấy ánh mắt lạnh đáng sợ đó, Pandora lắc đầu.
“Tiếc thay dù đích đến đã ở ngay trước mắt, nhưng ta nghĩ mình nên rút lui. Có vẻ em không muốn nghe thêm gì về việc mở cửa cho ta nữa.”
“Chết đi, chết đi chết đi chết đi, chết đi...”
“Ta sẽ xem hôm nay như ngày dòng máu trong em trỗi dậy, và ngày ra đời của một Giám Mục Tội lỗi mới. Còn mục tiêu của ta sẽ để lúc khác vậy.”
Kết luận một cách ích kỷ, xem thường kẻ khác và tự coi mình là trung tâm.
Khi Pandora quyết định bỏ cuộc, một tinh thể màu trắng lướt qua tầm mắt của ả.
Tuyết.
Sức mạnh mãnh liệt của Emilia vượt tầm kiểm soát, biến đổi thời tiết tới cực hạn và làm tuyết rơi.
Ban đầu chỉ mới chớm vài bông hoa tuyết, nhưng ngày càng nhiều và dày đặc hơn, chẳng mấy chốc bầu trời đã nổi cuồng phong biến tất cả thành một trận bão tuyết.
“Có lẽ vào lần tới nói chuyện, ta phải khiến em tống hết ma lực còn lại trong người trước khi mặt chạm mặt đấy nhỉ.”
Vừa ngước lên trời, Pandora vừa bước về phía Emilia đang thở ra hơi trắng xóa.
Dù thấy kẻ thù đáng ghét đang tiến tới, nhưng Emilia lại không cử động được. Cơ thể cô đã đóng băng tới eo lưng, cô bé còn không thể nâng tay mình lên được nữa.
“Sau khi phóng ra từng ấy sức mạnh, em sẽ có một giấc ngủ dài đấy. Liệu mana của khu rừng băng giá này sẽ bị rút cạn, hay sẽ có một thực thể nào đó sánh ngang em sẽ cân đối lại nó? Dù là như thế nào, ta nghĩ em cũng sẽ dành không ít thời gian dưới lớp băng này.”
“Chết đi, chết đi…!”
“Đáng tiếc là ta sẽ không chết. Ta nghĩ cả ta và em sẽ vẫn khỏe mạnh khi băng tan và chúng ta gặp lại nhau một lần nữa. Tới lúc đó, giữa chúng ta chắc sẽ chẳng có thêm tiến triển gì nếu mọi chuyện lặp lại thế này. Vậy nên là...”
Ngón tay trắng ngần lạnh lẽo của Pandora chạm vào trán của Emilia đang không ngừng buông ra những lời nguyền rủa.
Trước đôi mắt thạch anh tím sôi sục sự ghê tởm của Emilia, Pandora mỉm cười không chút ác ý.
“『Mọi ký ức từ khi sinh ra và lớn lên của em sẽ không có sự tồn tại của ta』”
“——A.”
“Cứ thoải mái bổ sung vào khoảng trống như em muốn. Phải rồi nhỉ. Em đã cố hết mình để bảo vệ lời hứa. Ta sẽ rất vui nếu em khắc sâu chuyện đó vào trái tim mình, và mãi là một người như em của hiện tại.”
Cơ thể đóng băng tới tận ngực, mặt Emilia ngửa ngược ra sau, ánh mắt đảo loạn xạ.
Mắt Emilia xoay tròn, miệng chảy dãi, trí óc cô bị khuấy đảo.
Một âm thanh vang lên, cô đổ nhào.
Một cách ngẫu nhiên và vô cảm, bức tranh tường ký ức của cô dần bị thế chỗ.
Những lời cô từng cho đi và nhận lại dần trở nên xa xăm, thay vào đó là những lời sỉ báng cười nhạo cô chưa từng nghe làm tổn thương cô.
Nhưng một thứ quan trọng của cô sẽ không biến mất, chính là lời hứa.
Cô đã bảo vệ được lời hứa, đó là điều cô sẽ không bao giờ quên. Và cô cũng sẽ mãi luôn ghi nhớ rằng mình phải giữ lời.
Cô đã giữ lời. Lời hứa đã được bảo vệ.
Chẳng ai có lý do gì để phủ nhận cô vì cô đã giữ lời hứa cả.
“Trái tim em sẽ đưa ra câu trả lời nào, em sẽ cho ta thấy nụ cười như thế nào vào lần tới gặp nhau? Ta rất mong chờ cuộc hội ngộ tuyệt vời đó của chúng ta đấy.”
Bão tuyết gào rú khắp khu rừng, Pandora giữ lấy mái tóc dài bị thổi rối tung của mình và bước đi.
Geuse, thẫn thờ quỳ gối, đã bị tuyết vùi đi phân nửa. Pandora thì thầm gì đó vào tai anh. Anh đứng dậy với khuôn mặt vô hồn.
Hai người họ, Pandora và Geuse, song hành rời khỏi khu rừng băng.
Emilia chỉ biết nhìn họ rời đi.
Sự đóng băng đã lan tới mặt cô, nhận thức của cô chỉ còn đọng lại trong đôi mắt.
Chợt, Emilia hạ ánh mặt, và nhận ra.
Trên mặt đất trước mặt cô, có một chỏm tuyết chồi lên bất thường.
Như thể, giữa lòng tuyết trắng, có ai đó ôm lấy cô.
“———.”
Miệng cô không thể nhúc nhích. Đôi mắt cô, giờ cũng không thể khép lại.
Cơ thể cô đóng băng, cả trái tim cô cũng đang dần đông lại. Và rồi, ý thức của Emilia—
“—mẹ.”
—bị vùi trong băng tuyết suốt một trăm năm sau đó.
Cho đến khi một tinh linh luôn tìm kiếm cô, một tinh linh sinh ra trong thế giới này hoàn toàn vì cô, tìm thấy cô.
—Cho tới lúc đó, Emilia vẫn say giấc trong băng giá vĩnh hằng.
※※※※※※※※※※※
Chứng kiến tất cả, đối mặt với cảnh bản thân đóng băng, Emilia đứng im bất động.
“———.”
Cô nhớ ra mọi chuyện.
Từng cảnh tượng trong quá khứ, dần hé lộ kể từ khi cô thức dậy.
Lớp vỏ bọc giả tạo của chúng dần bong ra, để lộ làn da trần trụi vốn có.
Emilia nhỏ tuổi ngày đó đã chứng kiến tất cả. Thấy mẹ Fortuna chết trong vòng tay mình, thấy Geuse quẫn trí và trở nên điên loạn, và thấy được thủ phạm của tất cả những tội ác đó.
Và cô quên mất những điều đó bởi sự yếu đuối của bản thân cô muốn quên đi chúng sao?
“Tự đổ lỗi cho bản thân vì ký ức sai lệch là sai lầm đấy.”
Bỗng, thiếu nữ đứng cạnh Emilia — Echidna cất tiếng.
Giống như Emilia được trải nghiệm lại quá khứ một cách gián tiếp, Echidna cũng đã chứng kiến mọi chuyện kể từ lúc bắt đầu.
Cô liếc nhìn Emilia, người đang nhìn đăm đăm vào tuyết trắng,
“Thứ ngươi đã gặp phải là Phù Thủy Hư Vinh Pandora. Ả chỉ biết khua môi múa mép bằng những lý lẽ ích kỷ nông cạn, rồi ‘viết lại’ mọi sự việc theo kiểu gì mà ả thích thôi. Ảnh hưởng của ả lên ngươi có phần giảm bớt hẳn là do dòng chảy thời gian, và nhờ sức mạnh của chính ngươi.”
“Sức mạnh, của tôi…”
“Như ngươi thấy đó, sức mạnh của ngươi quá lớn đến nỗi bản thân ngươi không kiểm soát nổi. Nếu nói về khoản chiến đấu, ngươi đã vượt qua Pandora ngay từ lúc đó, từ khi còn là một đứa trẻ rồi. Nhưng trong chiến đấu không phải cứ ai mạnh hơn là thắng. Đặc biệt là với Pandora, Phù Thủy có khả năng sống sót vượt trội.”
Không rõ tri thức của Echidna trải rộng đến nhường nào, nhưng có vẻ Echidna có quen biết Pandora. Dẫu vậy, biểu cảm của Echidna khi nói chuyện với Emilia lúc này vẫn chua chát như mọi khi, Emilia không nghĩ nếu giờ cô đặt câu hỏi với Echidna thì sẽ được tận tâm giải đáp.
“...Hình như nãy giờ cô không còn chửi rủa tôi nữa nhỉ?”
“Ta ghét cái kiểu đó của ngươi đấy. Tất nhiên ta đủ tinh tế để biết thông cảm cho người vừa nhớ lại cái chết của mẹ mình chứ. Dù kẻ đó có là một con điếm đĩ bẩn thỉu hạ cấp đi chăng nữa.”
“Cảm ơn.”
Nghe Emilia cảm ơn, Echidna thở dài, nín luôn vụ an ủi cô.
Thấy bản thân đã suýt bật cười vì thái độ của Echidna, Emilia nhận ra mình yếu đuối đến mức bản thân cô cố đánh lạc hướng sự chú ý của mình khỏi quá khứ rùng rợn vừa chứng kiến.
Những hồi ức sống dậy làm chao đảo hoàn toàn thế giới quan của Emilia.
Theo nghĩa đen, chúng đảo lộn cuộc đời Emilia từ tận gốc rễ.
Vốn, Emilia vì muốn cứu tất cả mọi người trong khu rừng — vì lý do đó nên mới nỗ lực hết mình cho cuộc Vương Tuyển, nhưng...
“Trong khu rừng băng giá đó… liệu có ai còn sống không nhỉ...”
Emilia đã chứng kiến cái chết của cả Fortuna và Arch.
Sự tàn phá của Hắc Xà là thứ bị thiếu đi trong ký ức của cô. Cô biết sự nguy hiểm, cũng như bản tính tàn ác của con ma thú đó.
Ma thú của mầm bệnh Hắc Xà lây nhiễm cho sinh vật sống hàng trăm căn bệnh khủng khiếp chỉ bằng một cái chạm. Gieo rắc tai ương lên vùng đất nó đi qua, biến nơi đó thành tử địa mà chỉ lũ ma thú mới có thể sống sót.
—Có bao nhiêu người còn sống trước khi ngôi làng bị chôn vùi trong tuyết?
Và những người sống sót bị giam cầm trong băng giá liệu có bị nhiễm bệnh từ Hắc Xà không?
Nếu có thì cũng đồng nghĩa với việc Emilia mất đi lý do để đấu tranh.
Nếu thế, Emilia cũng muốn gật đầu để những ký ức này bị niêm phong lại.
Cho dù Pandora không tác động vào, có lẽ Emilia cũng muốn quên đi những sự kiện đó.
Chúng là những ký ức tuyệt vọng đến vậy đấy.
“...Cứ đứng đó không làm Thử Thách kết thúc được đâu.”
Trong thế giới bất động, Echidna nhìn cảnh tuyết trắng, miệng thì thầm.
“Quá khứ đã được tái hiện xong. Kẻ thách thức Thử Thách là ngươi hẳn đã nhận ra được điều mình hối hận nhất. Bây giờ ngươi phải đưa ra câu trả lời.”
“Câu trả lời cho... Thử thách?”
“Thử Thách đầu tiên sẽ kết thúc bằng cách dứt điểm biểu tượng của sự hối tiếc. Ngươi sẽ thừa nhận hành động của bản thân ở quá khứ, hay phủ nhận chúng? Nếu ngươi vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận hay chối bỏ câu hỏi, Thử Thách vẫn sẽ bất thành.”
Emilia thở ra một hơi thật dài với câu hỏi của Echidna.
Cô đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần về cách vượt qua Thử Thách.
Khi đối mặt với những ký ức giả mạo, cô đã tự hỏi tại sao bản thân không thể vượt qua chúng.
Mất đi Puck, và lấy lại ký ức của bản thân mà cô đã giao phó cho chú mèo đó, là khởi đầu cho những ký ức thật sự quay về.
Giờ, Emilia cuối cùng đã tới được điểm khởi đầu cho Thử Thách.
Nhưng ngay cả khi đôi chân đã đứng trên vạch xuất phát, nhưng cô không thấy được điểm xuất phát trong tim mình nữa.
Cô rời bỏ khu rừng vì muốn cứu tất cả mọi người, cứu lấy mẹ cô.
Hóa ra những ý nghĩ đó chỉ là một giấc mơ không thể chạm tới, chứ đừng nói là khó chạm được.
Mẹ cô đã chết, và cô không biết liệu dân làng có an toàn hay không.
Nếu mất đi lý do cho con đường cô đã đặt ra, vậy Emilia còn lại gì?
“—Điều đó tôi đã được biết rồi.”
Ngay khi trái tim cô bắt đầu trở nên lạc lối, một bàn tay vươn ra từ ánh sáng và giữ chặt cô lại.
Một cánh tay mạnh mẽ, kéo người đánh mất phương hướng là Emilia tiến về đích đến của cô.
Đừng bỏ cuộc. Ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, xem tôi đây này.
Liên tục, hết lần này đến lần khác, cậu ấy đã nói vậy với cô.
Cậu biết rằng Emilia yếu đuối, nhưng gào lên bảo cô không được yếu đuối.
Khi Emilia lắc đầu và bảo rằng mình không thể, cậu lại bảo có cái quái gì không thể được chứ rồi vực cô dậy.
Khi Emilia buông xuôi, trách bản thân thật vô dụng, cậu cứ thế mà quả quyết rằng Emilia tuyệt nhất.
Cảm giác đau nhói khi răng họ chạm vào nhau, và hơi ấm khi đôi môi của cả hai hòa quyện, thắp lên ngọn lửa trong trái tim Emilia.
“Mẹ đã yêu thương tôi.”
“———.”
“Tôi muốn giúp mẹ Fortuna. Tôi muốn mẹ ôm tôi ngủ một lần nữa. Tôi muốn nói với mẹ rằng tôi yêu mẹ, hàng vạn hàng triệu lần.”
“Thế ngươi có hối hận không?”
Ý Echidna muốn nhắc tới thời khắc cô đưa ra quyết định với hai hy vọng.
Khi đó, nếu Emilia nắm lấy tay Pandora và phá vỡ lời hứa, có lẽ ả đã rút khỏi khu rừng, Fortuna và Geuse sẽ không bị cướp khỏi tay cô.
『Nếu』, 『ước gì』, 『giá như』, có lẽ đây là lúc dùng những từ ngữ đó để nhìn lại quá khứ.
“Tôi... không hối hận gì cả.”
“......”
“Tôi không hối hận vì đã giữ lời, vì đã giữ vững lập trường của mình. Nếu có hối hận, thì tôi hối hận vì mình đã không đủ mạnh, và đã không xem xét tình huống cẩn trọng hơn. Tôi sẽ không bao giờ nuối tiếc vì đã nghe theo lời mẹ dạy và chối bỏ Pandora, không bao giờ.”
Sau cùng, không phải Fortuna đã nói với cô rồi sao.
Cô ấy tự hào về Emilia, vì đã kiên định với lời hứa của mình, và Emilia là báu vật đối với cô.
Đôi lời đó cũng chính là kho báu, sẽ vĩnh viễn còn mãi nơi trái tim Emilia.
“Cuộc chiến của ngươi vẫn còn ý nghĩa sao?”
“Không. Tôi… có thể đã không cứu được mẹ. Nhưng vẫn chưa rõ về mọi người trong làng mà. Có khi mọi người đang chờ tôi ở đó, chờ đợi được giải cứu khỏi tuyết giá. Chỉ tôi mới có thể giúp được họ.”
“Vùng đất đó đã bị Hắc Xà vấy bẩn. Dù cho họ còn sống sót trong băng tuyết, ta không nghĩ họ có thể sống thêm được lâu khi còn đang nhiễm bệnh.”
“Đó chỉ là tưởng tượng của cô thôi. Suy diễn vậy nghe độc ác lắm đấy. Mọi người vẫn đang chờ tôi cứu dưới lớp băng tuyết. Tôi sẽ nhanh chóng đưa họ ra khỏi đó, có lẽ họ sẽ mắng nhiếc tôi vài lời. Rồi họ sẽ cười, vui mừng vì còn sống.”
“Ảo tưởng xằng bậy.”
“Đâu, đó là điềm báo cho một tương lai có hậu mà!”
Emilia gạt phăng những lời lẽ vùi dập của Echidna và bước về trước.
Cô đối mặt với Echidna rồi ra dấu về phía cảnh tuyết trắng.
“Tôi sẽ không để cô bác bỏ những điều chưa ai chứng thực đâu! Tôi sẽ không chấp nhận chuyện những gì mẹ tôi để lại kết thúc trong đau buồn đâu! Tôi sẽ tiếp tục lý tưởng của mẹ mình!”
“Lý tưởng? Mẹ ngươi đang tìm kiếm điều gì à?”
“Đúng vậy. Rằng một ngày nào đó mọi người sẽ rời khỏi khu rừng và sống một cuộc sống bình thường. Giống cách mà đoàn của Geuse hòa thuận với dân làng, như cách Subaru nói thích tôi, một ngày nào đó thế giới mà mẹ tôi bước đi cạnh chú Geuse sẽ đến.”
“Thế giới đó có gồm những người dân làng bị đóng băng không? Sau khi cô giam cầm họ trong băng tuyết như vậy?”
“Tôi rất rất có lỗi với họ. Tôi sẽ xin lỗi họ tới khi nào họ tha thứ cho tôi mới thôi! Và khi họ đã tha thứ cho tôi rồi, tôi sẽ cho họ thấy thế giới đó. Nói với họ rằng không phải giấu mình nữa. Rằng đây là thế giới mẹ Fortuna đã nhắc đến!”
“———!”
Hít một hơi thật sâu, Emilia hét lớn.
Emilia và Echidna không còn ở trong cảnh tuyết nữa, mà là một thế giới tràn ngập ánh sáng.
Không để ý tới sự biến mất của cơn lạnh tê tái và sự biến mất của khung cảnh chứa đựng những nuối tiếc, Emilia cất giọng.
“Tôi sẽ hét lớn giấc mơ của mình tới khàn giọng mới thôi, để Mẹ tôi trên trời cao có thể nghe thấy!”
“———.”
“Tôi sẽ thật hạnh phúc ở thế giới mà mẹ yêu quý——!”
Lúc đó, một thanh âm vang lên, thế giới sụp đổ.
Nhìn thấy những vết nứt cắt ngang khoảng không trắng xóa, Emilia giờ mới nhận ra sự thay đổi của cảnh vật xung quanh. Mắt cô tròn xoe kinh ngạc, còn Echidna đập hai tay vào nhau.
Cô vỗ tay.
“Được rồi, ta đã hiểu. Ta không mong đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng điều này quả thật vượt quá trí tưởng tượng của ta rồi. Đúng là kiểu lý luận huênh hoang, tự mãn, xấc xược, ích kỷ, giả nhân giả nghĩa.”
“Đúng vậy. Thế là xấu à?”
“Không, ta cũng chả để tâm lắm. Nhưng ở điểm này thì ngươi giống mẹ mình lắm đấy.”
Thấy Echidna nhíu mày, Emilia hỏi.
Bởi, vừa rồi nghe cứ như thể,
“Mẹ tôi, người cô nói tới... không phải mẹ Fortuna đúng không, cô biết về mẹ ruột của tôi sao?”
“Biết chứ. Ả là một phần lý do ta khó chịu khi nói chuyện với ngươi đấy. Dù chỉ là chút hờn dỗi vô cớ, như kiểu ‘Tại sao luôn là ngươi’ ấy.”
Echidna nhún vai, hình bóng cô mờ dần trước mắt Emilia.
Cô cảm thấy có thứ gánh nặng vô hình đè lên ý thức, cảm giác trôi nổi như vừa tỉnh dậy từ cơn mê bao trùm lấy cô.
“Kết thúc ở đây thôi. Dù lý lẽ có ích kỷ như nào, thì việc ngươi dứt điểm quá khứ vẫn là sự thật. Cứ việc lấy sự hy sinh của mẹ ngươi làm lý do để nhảy múa như một con nhà quê đi.”
“Cô thích nói gì cũng được. Tôi thì, nghe cô rủa riết quen tai luôn rồi.”
Chống tay lên hông, Emilia thể hiện vẻ điềm tĩnh của mình trước Echidna, người không quên chọc ngoáy thêm phát cuối. Trước thái độ đó, Echidna đảo mắt,
“Vẫn còn hai Thử Thách nữa… chán nỗi là, ta không nghĩ chúng gây trở ngại được cho ngươi bây giờ.”
“Thật sao?”
“Ngay lập tức đặt câu hỏi là thiên địch của tự suy luận tìm hiểu đấy. Những Thử Thách thâm nhập vào nội tâm ngươi không còn phù hợp với ngươi bây giờ nữa. Theo một nghĩa nào đấy, đó là món quà từ việc ngươi không chịu động não đấy.”
“Cô nói cứ như tôi không suy nghĩ bao giờ ấy, tôi rất rất đau lòng đó.”
Emilia tỏ vẻ bất bình.
Dù sao đi nữa, cuộc nói chuyện của họ đã dần tới hồi kết.
Echidna đã gần như biến mất khỏi tầm mắt, Emilia, đầu óc bắt đầu mơ hồ, lắc lắc đầu.
Cô không giữ ý thức tỉnh táo thêm được nữa.
“——Ta ghét ngươi.”
“Nhưng tôi lại không ghét cô.”
Nghe xong câu đó, nét mặt Echidna bây giờ như thế nào, Emilia có cảm giác không cần nhìn cô cũng biết.
Ý thức của cô thăng thiên.
※※※※※※※※※※※
Emillia hồi tỉnh, khẽ rên rỉ vì cảm giác cứng nhắc sau lưng.
Ngay phía sau cô là một bức tường. Có vẻ cô đã ngã tựa lưng vào tường, rồi cứ thế ngất đi.
Cô với tay chạm vào bức tường và nhìn ngắm những dòng chữ được khắc nguệch ngoạc trên đó. Cô tìm thấy ngay dòng chữ “Anh yêu em”, và cùng lúc nở nụ cười.
Bây giờ Emilia được nghe cậu công nhận bản thân hơn bất kỳ ai khác.
“—Con xin lỗi, mẹ.”
Nụ cười méo mó, giọng cô nghẹn ngào trào ra.
Lời xin lỗi và tiếng sụt sịt của cô vang vọng khắp căn buồng tối.
Nước mắt cứ thế không ngớt tuôn trào. Khó mà kiềm lại được.
Gương mặt khóc lóc mà cô đã gồng mình cố gắng không để Phù Thủy thấy được, trong lăng mộ không phải lo ai sẽ thấy được này, Emilia áp gương mặt đó vào vách tường và òa khóc.
“Mẹ… Mẹ ơi…”
Nước mắt cứ thế chảy dài.
Đó là những giọt nước mắt đáng lẽ phải chảy từ lâu. Những giọt lệ cô phải rơi từ hơn trăm năm về trước.
Cô đã quên, và vì thế chưa bao giờ có thể khóc thương cái chết của mẹ mình. Trong gian phòng nhỏ mà không ai khác biết chuyện xảy ra bên trong, Emilia sẽ than khóc bù cho lần cô bỏ lỡ.
Để khi bước ra ngoài, sẽ không ai biết được khuôn mặt đẫm lệ của cô trông thế nào.
Để cô có thể kết thúc tất cả, mà chàng trai đã nói yêu bản thân yếu đuối của cô sẽ không phải thấy sự yếu đuối đó.
Cô khóc, và khóc, khóc nữa, khóc mãi.
Cô khóc trong khi tưởng nhớ tới những ký ức về mẹ, tình thương của mẹ, và tất cả những gì mẹ đã dành cho cô.
.
.
Emilia cứ khóc mãi, vừa áp mặt vào chữ “yêu” trên tường vừa tiếp tục khóc.
__________________________________________________________________________________
*Arto: Hú de, 11k từ, với 7k từ phần 1 nữa là 18k từ, cuối cùng cũng xong chap dài nhất của arc 4 =)))