Chương 30: Trở ngại trên đường về
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 30: Trở ngại trên đường về
Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu
Chương 30: Trở ngại trên đường về
Đề xuất của Roswaal – trả tự do cho dân làng Arlam.
Giống lần trước, đề xuất này được thông qua mà không gặp nhiều trở ngại. Ai cũng thấy giữ những người tị nạn lại trong Thánh Địa chẳng đem lại lợi ích gì. Nhưng tất nhiên, khác với lần trước, không còn điều kiện kèm theo ép Subaru phải nhận Thử Thách..
“Lần này mình hoàn toàn bị ghét bởi cái tên đưa ra điều kiện đó nhỉ…”
“Cậu sao thế, Subaru?”
“K, không có gì đâu. Cơ mà, Emilia-tan thấy đỡ hơn chưa? Cô đã bình tĩnh lại rồi chứ? Nếu cô thấy phiền thì để tôi ra ngoài nhé?”
Vẫy vẫy tay và cùng một nụ cười vụng về, Subaru nói với thiếu nữ đang ngồi cạnh cậu — Emilia.
Họ đang ở trong căn phòng ngủ mà Lewes cho Emilia mượn, cùng ngồi một bên mép giường, và giết thời gian bằng việc chuyện trò về vài thứ không thực sự thú vị cho lắm.
Trời đã chạng vạng, chuyển dần sang màn đêm mịt mùng.
.
Emilia tỉnh giấc sát giờ chiều, cô dung một bữa sang muộn trước khi họ tới kết thúc cuộc đàm phán giữa Roswaal và Lewes về vấn đề của những người dân di cư. Cuộc thảo luận cứ thế tiến triển thuận lợi, rồi họ đồng ý thả tự do cho toán người di cư vào ngày kế và kết thúc buổi họp—,
“Này, tuy ta không cần nói nhưng... Emilia-sama sẽ là người nhận Thử Thách tối nay đấy nghe chưa?”
Garfiel vừa nói vừa nhe răng nanh sắc nhọn hăm dọa, không cần giải thích cũng hiểu hắn định nói gì. Subaru uốn lưỡi định nói gì đó và tia ánh mắt sang Emilia, tuy chỉ thoáng qua, nhưng Subaru thấy hiển hiện trên gương mặt cô đôi chút đượm buồn và sợ hãi. Nói thật, gần như chắc chắn Emilia sẽ thất bại trong Thử Thách đêm nay.
Không như Subaru, người đã qua ải nhờ kí ức cậu mang theo, tình trạng của Emilia không hề đổi khác. Để Emilia hoàn thành Thử Thách, Subaru sẽ phải hành động để thay đổi mạnh mẽ cuộc sống quanh cô ấy.
Nhưng trong vòng lặp này, Subaru không tài nào tìm ra cách để thay đổi cuộc sống của cô trong một thời gian ngắn như vậy. —Nếu cô nhận Thử Thách đêm nay, cô sẽ chỉ càng suy sụp hơn thôi.
“Nhưng, cô ấy sẽ không buông một lời than phiền hay nghĩ đến việc bỏ cuộc, đấy mới là Emilia mình biết nhỉ…”
Trước câu hỏi đầy khiêu khích của Garfiel, Emilia giấu đi những thớ cảm xúc ngắn ngủi ấy trong đôi mắt, và trả lời chắc nịch, “Tất nhiên tôi sẽ nhận nó”.
Garfiel nheo mắt như thể bị ấn tượng bởi câu trả lời của cô, còn Roswaal chỉ khẽ huýt sáo, chỉ càng khiến Subaru bực mình.
Nhưng cuối cùng thì, không còn cách nào ngăn việc này lại nữa rồi. Chỉ còn vài tiếng trước khi Thử Thách đêm nay khởi động.
.
Sau đó, cô dùng bữa tối, không lâu sau bữa sáng muộn, và trở lại ngôi nhà này trong vòng ba tiếng. Thời gian đó, đi theo cô, Subaru nói chuyện với Emilia liên miên — nhưng thời điểm nhận Thử Thách càng đến gần, cậu nhận ra cô càng ít nói.
Bây giờ hiếm mà thấy cô trả lời Subaru. Nhưng—
“À ừm… cậu ở lại với tôi, một chút nhé.”
“A—, rõ. Không thành vấn đề. Cho đến khi Emilia-tan bình tĩnh lại, tôi sẽ thưởng thức tạm không khí mà Emilia thở ra nên cứ yên tâm đi.”
“Tôi không thích cách nói đó đâu… nhưng xin cậu hãy ở lại đây.”
Đối mặt với sự rối ren trong trái tim người thiếu nữ, Subaru nhún vai và cứ ở nguyên đó như cô muốn.
Dẫu hai người đang ngồi cạnh nhau, cậu vẫn không đủ can đảm để nắm lấy tay cô. Tuy nhiên, được cần đến đã làm cậu hạnh phúc rồi. Bởi không ai khác ngoài Emilia.
Dù cho với cô, cậu chỉ là vật thay thế cho khoảng trống sau khi mất đi người mà cô ấy tin tưởng nhất.
Từ lúc đến Thánh Địa — hay chính xác hơn, từ lúc Puck ngừng phản ứng lại lời triệu hồi của cô khi họ trở lại dinh thự, thái độ của Emilia với Subaru đã thân thiết hơn trông thấy.
Một phần cậu mừng rỡ khi có được một vị trí tương đối trong trái tim cô, phần lại khá quan ngại về sự tiến triển này.
Rằng cậu tự hỏi liệu có nguy hiểm khi Emilia mất đi điểm tựa vững chắc nhất của cô?
“…Ửm?”
“Có gì đâu? Chỉ là tôi đang nghĩ lông mi của Emilia-tan thật dài và dễ thương, đến nỗi tôi muốn ăn chúng cho được.”
“Subaru à, cậu cứ luôn nói muốn ăn tóc của tôi, ăn lông mi của tôi, hay liếm má tôi… cậu, nói nghiêm túc đó hả?”
“Vì tôi sinh ra từ biểu hiện cao nhất của tình yêu mà—“
Thấy Emilia đã đỡ căng thẳng hơn và hờn dỗi đáp trả cậu, Subaru gãi má trả lời.
Dù Subaru nghĩ nếu mạnh dạn lắm thì tán tỉnh người ta cậu cũng dám làm thử trò “blòe blòe” (*tiếng liếm*), nhưng làm thế thật chắc hơi tởm quá. Đặc biệt là trong những thế giới sẽ không hiểu được ý nghĩa của chúng như nơi này. Nên cậu phải cẩn thận với lời định nói. Tuy là cũng trễ rồi.
Thường thường, Subaru sẽ cố làm sao nhãng Emilia bằng những chuyện lặt vặt không đâu như vậy. Giờ cậu đã biết vài mảnh quá khứ của Emilia. Và nếu cậu đề cập với cô, có khi nào một điều gì đó khác với tối qua sẽ đột ngột xảy ra chăng.
—Nhưng có nghĩ đến nó thế nào, cậu vẫn thấy nó sẽ không biến chuyển theo chiều hướng tốt gì cho cam.
Dù hoàn cảnh ra sao, thứ cậu cần vẫn là thời gian.
Cậu cần thời gian để giúp Emilia thỏa hiệp với quá khứ và tìm ra quyết tâm cho trái tim của cô. Cậu cũng cần thời gian để đề cập tới những mảnh kí ức của cô và hỏi cô sự thật về chuyện đã xảy ra. Thời gian, thời gian, thời gian. Cậu không có đủ thời gian.
“Tại sao mình cứ phải chạy xô hết thứ này đến thứ khác vậy cà? Từ lúc đến thế giới này, mình đã được nghỉ ngơi chút xíu nào đâu?”
Nhìn lại một lượt những gì cậu đã trải qua, nếu có một khoảng thời gian cậu sống trong yên ổn thì đó là vài tuần ngắn ngủi sau khi cậu giải quyết xong vấn đề với lũ Wolgarm trong rừng.
Trước và sau khoảng thời gian đó, chỉ toàn là những vụ náo động không ngừng nghỉ. Kì diệu thay cậu đã không chết vì làm việc quá sức.
Và trong khi những suy nghĩ vô thưởng vô phạt ấy còn lởn vởn trong đầu cậu,
“—Subaru.”
Cậu phản ứng hơi chậm với tiếng gọi của cô. Quay mặt về phía giọng nói phát ra — Subaru thấy đôi mắt tím ướt át của cô sát gần cậu, nhìn cậu chăm chú.
Khoảnh khắc đó cậu như bị đánh bùa mê bởi cặp mắt như sắp khóc của cô, tim cậu đánh tiếng thình thịch lớn đến nỗi cậu sợ nó sẽ ngừng đập mất thôi. Subaru thở dốc. Và thấy Subaru như vậy, cả quyết tâm và lưỡng lự dao động trong đôi mắt của Emilia. Có lẽ cô ấy định nói gì đó với Subaru trước lúc Thử Thách bắt đầu.
“Gì vậy?”
Subaru cố nói dịu dàng nhất có thể, thật cẩn thận để không hối thúc cô. Nếu cô có thể chuẩn bị sẵn tâm lí ở đây, thì cậu không nên làm nhiễu cô thêm.
Tuy nhiên, nghe Subaru đáp lại, Emilia chỉ cúi đầu nhìn xuống,
“A… ưm, xin lỗi. Không có gì. Tôi chỉ, muốn gọi cậu thôi.”
“—. Đúng, rồi ha. Chỉ muốn gọi tôi thôi cơ đấy!? Sao tôi nghe thấy giống những gì một cặp đôi yêu nhau thường nói khi họ bắt đầu hẹn hò ấy nhỉ!” (Ý là tỏ tình)
“Tôi, chắc tôi sắp phải đi rồi…”
Quyết tâm của cô đã biến mất. Subaru hối hận vì đã đánh mất cơ hội, nhưng Subaru giả đò không nhận ra và thở ra một hơi nặng nhọc. Emilia đứng dậy sau khi nghe cậu nói, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía mặt trời đang từ từ lặn bóng.
“—Tôi phải đến lăng mộ thôi. Subaru sẽ chỉ tiễn tôi tới nửa đường thôi phải không?
“Dù tôi năn nỉ tên Garfiel cho tôi đi theo đến lối vào hắn cũng không cho đâu… Emilia à, tôi biết nói thế này cũng vô ích, nhưng…”
“—Không sao. Cậu không cần nói ra đâu, Subaru.”
Đừng cố quá sức, cậu định nói vậy nhưng Emilia đã biết trước và ngăn cậu trước khi cậu kịp nói ra thành lời.
Trước một Subaru với đôi môi run lẩy bẩy, một nụ cười can đảm hiện lên trên gương mặt Emilia, cô đặt một ngón tay lên trên môi mình.
“Tôi sẽ ổn thôi, dù mọi người sẽ không nghĩ vậy vì thấy cơn hoảng loạn của tôi tối qua, nhưng tôi sẽ cố hết mình. Tôi muốn dùng hết những gì mình có. Tôi phải làm thật tốt.”
Chợt cô nắm chặt bàn tay trước mặt thành một nắm đấm, “Thế nên”, đoạn, cô nói tiếp,
“Nếu cậu muốn nói gì đó với tôi, xin đừng nói ‘Bỏ cuộc cũng không sao’, mà hãy nói ‘Cố lên nhé’, hãy động viên tôi thay vì an ủi. Miễn là còn người tin tưởng vào mình, tôi chắc chắn mình có đủ sức mạnh để hoàn thành Thử Thách.”
“Tin vào cô… dĩ nhiên tôi tin vào cô rồi, Emilia-tan ạ. Người duy nhất đang tồn tại có thể tin tưởng cô ngang ngửa tôi là người ba loài mèo của cô đấy. —Nên, cố lên nhé.”
“Ừm, tôi sẽ cố hết sức.”
Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, Emilia đã mỉm cười thật lòng. Nhẹ nhõm khi thấy nụ cười của cô, Subaru cũng đứng dậy và theo cô ra ngoài căn nhà.
Trong Thánh Địa khi màn đêm đã buông xuống, một cơn gió lạnh lẽo thổi ngang qua.
Đứng giữa làn gió đang mơn trớn cơ thể cô, mái tóc bạc của Emilia khiêu vũ và tỏa ánh lấp lánh theo từng bước cô tiến về phía trước.
Như một dòng suối ngân chảy dưới ánh trăng sáng rực, Subaru dõi theo từ phía sau những gót chân quả quyết của cô,
—Dù cậu biết, đêm nay cô sẽ thất bại.
__________________________________________
Kế hoạch đưa những người tị nạn trở lại lãnh địa của Roswaal được tiến hành sớm hơn hai ngày so với lần trước.
Ngoài ngày khởi hành, không có quá nhiều khác biệt so với lần chết trước. Những người tị nạn lên xe rồng rất có trật tự, những thương nhân lưu động được trả tự do khỏi Thánh Địa cùng với họ. Cả Subaru và Otto cũng đi cùng.
Nếu có gì thay đổi, thì đó là,
“Tôi đã nhờ người chỉ đường, nhưng tôi không ngờ đó lại là Lewes-san đấy. Thường thì mấy việc như này tay sai của cô… hoặc kiểu kiểu thế làm cũng được mà nhỉ?”
“Sao thế, cậu không thích được ta chỉ đường sao? Sau khi chúng ta đã cùng uống trà và nói chuyện với nhau ấy vậy mà Su-bo vẫn cứ lạnh nhạt với ta, tim ta sẽ tan nát mất.”
Loli Bà Bà nói, nhìn cô như sắp bật khóc. Cơ thể nhỏ nhắn của cô nhảy phốc lên ghế lái, rồi cô tự cho mình một chỗ ngồi ở giữa, sát cạnh Subaru. Ghế lái chỉ đủ cho hai người, và với một “bé gái” được thêm vào, tình hình trông có vẻ sẽ khó khăn hơn.
“Đúng đúng, tôi cũng thấy vậy. Natsuki-san chẳng biết phải chăng với chu đáo gì sất, cậu ta đã bỏ quên mấy đức tính đó trong bụng mẹ mất rồi.”
“Này, Su-bo. Cái tên lạ hoắc ngồi ở ghế lái này là ai vậy?”
“Cô bơ tôi tới vậy luôn cơ à?!”
Otto mới chỉ tưởng mình tìm ra một người bạn đồng chí là nạn nhân cho những trò tiêu khiển của Subaru, thì ngay lập tức cậu bị dội một gáo nước lạnh vào đầu. Dù đang giữ dây cương nắm giữ sinh tử của cả thảy mọi người trên xe, nhưng cậu hoàn toàn bị sao nhãng khỏi công việc chính.
Một bóng đen u ám hiện lên trên vẻ ngoài gọn gàng của anh,
“A a a a… Mình có cảm giác từ khi tới đây mình không để lại một ấn tượng gì cho mọi người ngoại trừ việc là một kẻ cứ luôn miệng hò hét cả. Chẳng nhẽ Bá tước Mathers cũng không có ấn tượng gì về mình sao?”
“Cứ tỏ ra nhí nhố như mọi khi trước mặt hắn, rồi chọc hắn cười tới rách mấy vết thương ở bụng… thế chưa đủ để hắn nhớ mặt anh à?”
“Cậu bảo việc làm rách vết thương ở bụng người ta sẽ đem lại ấn tượng xấu hay ấn tượng tốt đây?”
“Và anh nói vậy sau khi làm thủng bụng người ta sao… anh đúng là vô vọng quá ha?”
“Nếu tôi vô vọng thì cậu còn mười hai lần vô vọng hơn ấy!”
Lí do khiến Otto đến Thánh Địa là để ra mắt Roswaal, việc đó đã xong xuôi mà không chậm trễ. Cũng giống y hệt lần trước, mà nói cho cùng, đã phá lên cười khi thấy cách hành xử của Otto thì Roswaal không thể đánh giá thấp anh ta được.
Tuy là, ai đó có cảm giác rằng Roswaal không nhìn nhận anh ta như một thương nhân.
“Mà miễn là tôi còn trông chừng anh thì anh sẽ còn bị mắc kẹt với bên này dài dài đấy. Đằng nào anh cũng lỡ xem những hồ sơ bí mật nhất của lãnh địa Mathers rồi nên không còn đường lui đâu.”
“Gặp Natsuki-san đúng là vận may nó dứt hẳn… Nhưng, tôi đã cam chịu cái định mệnh này theo cách nào đó, nên cũng chẳng sao.”
Như dự đoán, không nản lòng khi gặp xui xẻo trên đường đi, Otto quả là đủ những phẩm chất thiết yếu của một thương nhân lưu động chính hiệu. Mặc cho việc không gặp được kết quả mình mong muốn nơi cuối con đường, anh sẽ không hối tiếc về sự lựa chọn của mình.
Sâu thẳm thâm tâm, Subaru thấy mình có thể làm bạn với anh ta cũng vì lí do đó.
“Từ giờ tôi sẽ mong được sử dụng anh như một con ngựa lắm đây! Otto ạ!”
“Cậu đang nói gì với cái vẻ sung sướng ra mặt ấy thế hả, cái tên này!?”
Otto rền rĩ khi Subaru vỗ vai anh và bật ngón tay cái.
Thấy Lewes, đang bị kẹp dẹp lép giữa hai người họ, bịt tai lại, từ xe rồng đã chuẩn bị khởi hành, Subaru nhìn xuống,
“—Thế nhé, bọn tôi đi đây, Emilia-tan.”
“Ừm, nhớ thượng lộ bình an nhé.”
Đặt một tay lên ngực và tay kia khẽ vẫy chào, Emilia trả lời trong khi bẽn lẽn nhìn họ chuẩn bị khởi hành.
—Đêm qua, Subaru đi kèm với cô tới nhận Thử Thách. Kết quả là, như cậu đã biết trước, cô đã thất bại. Bởi Subaru không được theo cô vào lăng mộ nên Thử Thách đã không bị gián đoạn giữa chừng, để rồi, trong cơn kinh hãi, Emilia lê từng bước chân ra khỏi lăng mộ, đôi mắt cô run rẩy, sau đó cô ngã vòng tay của Subaru và ngất đi.
Ngồi bên giường cô suốt đêm, Subaru không nhớ nổi cậu đã phải lau đi những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt đang ngủ của cô bao nhiêu lần.
Cô ở trong tình trạng này, nếu cậu có bảo cậu không lo lắng cho cô rồi rời khỏi đây thì hẳn là nói dối. Cậu muốn ở bên cô lâu nhất có thể, và giữ lấy cơ thể đang run rẩy của cô, nhưng.
“Tôi sẽ quay lại trong một hai ngày, nên cô đừng cố quá. Người làng đã được thả tự do rồi nên cô không cần vội vàng đâu. Chúng ta có thể dành thời gian chinh phục Thử Thách một cách chậm mà chắc.”
“Đúng… vậy nhỉ. Ưm, nếu Subaru đã nói vậy thì…”
Không giống như nụ cười vững vàng cậu thấy của đêm hôm trước, nụ cười của cô bây giờ yếu ớt, và trông không khác gì cô đang cố nặn ra nụ cười ấy cả. Nói thật, đứng ở đây từ biệt họ là cô đã ép mình lắm rồi. Hoặc giả, cô đang cố quên đi những thứ đang chực đè nặng lên trái tim mình.
“Ram, tôi không định nhắc cô đâu, nhưng…”
“Ram đang thắc mắc đó không phải một lời dặn dò thì là cái gì đây… Nhưng nhà ngươi đừng lo. Tuy là ta ghét phải nói thế này, nhưng ta cũng cùng quan điểm với Barusu. Đấy có thể sẽ là một vấn đề lâu dài. Trừ khi có mệnh lệnh từ Roswaal-sama, ta sẽ chông trừng Garf.”
“Tôi nợ cô rồi… tuy nghe cũng khá sợ. Tôi sẽ trả món nợ này bằng cách nào đó sau.”
“Xì. Barusu mà cũng hiểu chuyện đến không ngờ đấy nhỉ.”
“Mới nãy, hình như tôi vừa tránh được một Death Flag thì phải—.”
Tuy tặc lưỡi, Ram vẫn lịch thiệp cúi chào họ khi họ sắp rời đi. Cô lùi một bước ra sau, và Subaru ngồi thẳng lưng trên ghế lái, sẵn sàng xuất bến— rồi cậu để ý, trong đám người tiễn chân họ, có một tên thanh niên với mái tóc vàng hoe đang đứng khoanh tay lườm mình.
Cùng lúc Subaru nhận ra Garfiel ở đó, Garfiel cũng để ý ánh mắt của cậu khiến ánh nhìn của hai người chạm nhau. Qua những ánh mắt đó, không ai có thể nói họ đang mang những cảm xúc gì, và sau những gì xảy đến với Emilia tối qua, họ càng khó hòa giải hơn.
“Chậc. Chắc mình phải tìm cách để qua được cái tên đó thôi…”
“Natsuki-san? Cũng đến giờ rồi, chúng ta khởi hành được chưa?
“Chúng ta đi thôi. Lewes-san, nhờ cả ở cô đấy.”
“Cứ để cho ta.”
Lewes gật đầu trả lời đầy hăng hái, và Otto, đang nắm dây cương, ra hiệu cho Patrasche và Furufu xuất phát. Xe rồng bắt đầu lăn bánh, và đoàn người di cư đông đảo bắt đầu khởi hành.
Xe rồng không tăng tốc ngay mà bắt đầu với tốc độ chậm rãi. Cũng phải thôi, vì hành khách trong xe toàn là phụ nữ, trẻ em và người già mà.
“Dẫu vậy, trông mọi người đã phấn khởi hơn vì biết mình được về nhà.”
“Cố hương, nó đúng là mang một sức mạnh to lớn nhỉ. Dù nó có tầm thường hay vô vị ra sao, thì trái tim người ta sau cùng vẫn hướng về nó.”
Lewes nói tiếp những lời thì thào của Subaru khi cậu ngoái nhìn đoàn xe dài đằng đẵng phía sau. Nghe cô nói, Subaru bắt chéo tay và nghiêng đầu “Thật vậy hả”,
“Lewes-san à, vậy là cô cũng thấy gắn bó với Thánh Địa sao?”
“…Thì, ai mà biết. Trong trường hợp của ta, ta chưa từng đến nơi đâu ngoại trừ cái chốn đó. Nghĩ đến những nơi khác thôi làm ta không khỏi bất an.”
“Cô bất an sao?”
“Đặt chân đến một nơi mình chưa từng biết luôn là những thứ đáng sợ, Su-bo ạ. Với ta, một kẻ có tuổi chỉ biết phí hoài những năm tháng của mình trong vô ích, thì là vậy.”
Với một nụ cười già dặn trên mặt, Lewes hướng mắt nhìn xa xăm. Nhưng, bởi cô có vẻ ngoài của một bé gái nên dù có cố trông nghiêm túc thế nào, thì cậu cũng khó mà nhìn nhận cô thành gì khác ngoài một cô bé đang ưỡn ngực ra vẻ mình trưởng thành lắm.
Cứ nói với nhau những đoạn hội thoại thường nhật như vậy, chiếc xe rồng họ đi trên tiếp tục băng qua rừng. Sẽ phải tốn tầm tám tiếng đi đường. Gia Hộ “Phong Trừ” sẽ bảo đảm chuyến hành trình sẽ như ngồi trên xe hạng nhất của hoàng gia, nhưng nó cũng làm cho thời gian như trôi chậm hơn.
“Đúng là một con rồng đất sáng dạ. Nó hiếm khi nhầm đường dù ta không chỉ dẫn.”
“Cô bé dễ-thương-đáng-tự-hào-chan của tôi mà lị. Tôi nói thế này hơi lạ, nhưng những nhân vật xung quanh tôi sao ai cũng ở Level cao ngút ngát ấy nhỉ.”
Từ những người trong dinh thự Roswaal kể đi, rồi tới lúc Cuộc Tuyển Chọn Ngôi Vương bắt đầu, người mà cậu gặp toàn thuộc kiểu top server trong lĩnh vực của riêng họ. Đáng thương thay khi nghĩ cái thằng tầm thường như cậu bị trộn lẫn trong đám con nhà người ta đó, tuy rằng bây giờ cậu cũng khá được trọng vọng.
Dù chậm hơn họ tận một vòng ở điểm xuất phát, cậu vẫn cứ không ngừng vươn lên. Để theo kịp được họ, thì cậu chỉ còn nước đuổi theo thật nhanh — và cậu đã được ban cho thứ sức mạnh để thực hiện điều đó.
“Giờ nói mới để ý, tuy tôi rất vui vì cô đã đích thân dẫn đường nhưng, Lewes-san quay về bằng cách nào đây? Tất cả xe rồng sẽ chạy đến làng Arlam cả rồi, cô đâu còn phương tiện đi lại nào?”
“Cậu không cần lo, ta sẽ quay về bằng hai chân như một người bình thường thôi. Nói cho cậu biết, hai chân ta cũng không thua kém đám thanh niên các cậu đâu.”
“Bốp bốp”, Lewes vỗ lên hai chân bé cỏn con đang đung đưa theo nhịp chuyển động của xe rồng. Nói cách khác, lời cô nói không mấy sức thuyết phục, nhưng Subaru không nỡ vùi dập sự tự tin của “cô bé” này,
“Hiểu rồi hiểu rồi… Này, Otto. Anh có đủ sức mạnh ý chí để cõng một bé gái quay trở lại Thánh Địa không?”
“Tôi không biết ẩn ý sau câu hỏi đó là gì, nhưng cho tôi từ chối trả lời nhé?”
“Cô nghe chưa, Lewes-san? Có vẻ như chúng ta không thể tin tưởng tên này để giao cho hắn việc mang một bé gái về nhà qua một khu rừng tối tăm đáng sợ được. Một hay hai bé gái hắn cũng chẳng quan tâm đâu.”
“Khủng khiếp quá, trái tim con người ngày nay suy đồi cả rồi.”
“Hai người đang hợp sức chống lại tôi phỏng!?”
Như thường lê, Otto hét lên vang vọng khắp khu rừng. Lewes và Subaru nhìn nhau nhoẻn miệng cười, rồi cô ngẩng đầu lên,
“Sắp rồi.”
Nghe Lewes lẩm bẩm, Subaru nhíu mày. Nhưng ngay sau đó, cơ thể của Lewes đột ngột ngã tựa sang người cậu. Nhẹ nhàng bắt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, “Ơ?”, Subaru khẽ thốt lên,
“Otto, dừng lại. Nhìn Lewes-san hơi lạ.”
“Chúng ta có nên, quay về làng không?”
Nghe tiếng gọi cụt lủn của Subaru, Otto kéo dây cương dừng xe rồng. Những chiếc xe phía sau cũng theo chỉ dẫn đó, từng chiếc một, nghe tiếng kêu của rồng đất và dừng bánh.
Rồi, trên tay cậu, Lewes khẽ nâng bàn tay nhỏ nhắn của cô lên,
“…Ta xin lỗi, không cần quay lại đâu. Đây chỉ là hiệu ứng của việc lại quá gần lá chắn thôi. Nếu vào sâu trong rừng hơn nữa không chắc ta có còn giữ được ý thức không kia.”
“Lá chắn… Thứ tương tự đã xảy ra khi Emilia tới Thánh Địa.”
Theo dòng thời gian Subaru trải qua, đã ngót một tuần từ lúc cậu đến Thánh Địa. Cũng giống như trong xe rồng đang rung lắc hiện tại, Emilia mất đi ý thức, và họ được hoan nghênh bởi sự chào đón thô lỗ của Garfiel.
Biểu cảm của Lewes cũng giống như của Emilia lúc đó, và nếu xe rồng còn đi tiếp, có thể cô cũng sẽ hôn mê như Emilia vậy.
“Cái lá chắn này biết cách bắt chúng ta tránh xa ghê ha. Dù là người nhạy cảm như mình hay người thiếu nhạy cảm như Otto cũng không cảm thấy gì.”
“Thiếu nhạy cảm tức là sao? Da tôi không đặc biệt nhạy cảm hay thiếu nhạy cảm gì cả.”
“Đó là hậu quả của việc anh không quan tâm tới làn da của mình đấy, khi mặt anh dần dần bị những đốm đen và tàn nhang vào cuối tuổi mười hai, anh sẽ hối hận vì sự vô tâm trước kia của mình cho xem.”
“Tôi còn chẳng biết cậu định nói cái quái gì nữa, nhưng quay lại chủ đề chính, chúng ta nên từ biệt Lewes-san tại đây thôi… không phải sao?”
Không thèm đếm xỉa đến lời bình phẩm bừa bãi của Subaru, Otto quay sang Lewes. Và đáp lại, Lewes gật đầu với vẻ mặt đau đớn,
“Vậy, thế nhé. Ta chỉ đi được đến đây thôi. Những kẻ sinh ra trong Thánh Địa như ta đều phản ứng cực kì khủng khiếp với lá chắn. Lâu rồi ta mới đi xa thế này… Mà thôi, chẳng có gì đâu.”
“Trừ khi, cô đến đây cũng là để kiểm tra lá chắn?”
“Chắc ta có hơi quá lạc quan. Kết quả như cậu thấy đấy... Vẫn không được. Thánh Địa chỉ có thể được giải phóng bằng việc hoàn thành toàn bộ Thử Thách. Cậu hiểu chưa, Su-bo?”
Nhận ánh nhìn của cô, Subaru hiểu ra cô tới đây để tự mình kiểm chứng cho cậu thấy họ thực sự bị giam cầm trong Thánh Địa. Cậu cũng thấy cô muốn ra khỏi Thánh Địa tới nhường nào, cô có muốn cũng là điều hiển nhiên.
“Emilia lúc này chắc cũng cảm thấy như vậy nhỉ?”
“Bởi cô ấy đã lỡ đặt chân vào trong, nên sẽ là vậy. Không phải tất cả cư dân Thánh Địa đều sinh ra và lớn lên ở đây. Ros-bo thi thoảng cũng mang tới vài kẻ có tình cảnh tương tự tới từ bên ngoài. Những kẻ đó cũng đã trở thành vật sở hữu của Phù Thủy vào thời điểm họ vào trong Thánh Địa. Emilia cũng không ngoại lệ.”
“…Lại nữa, mình lại cảm thấy mình nghe được thông tin nào đó không thể bỏ qua…”
Roswaal mang những cư dân mới tới Thánh Địa từ bên ngoài — nếu họ là những người bị ảnh hưởng bởi lá chắn, hẳn rằng họ cũng là những bán nhân.
“Nghĩa là hắn mang họ tới và nhốt họ ở đây? Này này, hắn ta nghĩ cái quái gì vậy?”
“Mục đích thực sự của ông ta… ta không thể nói rõ. Khi quay lại cậu nên tự đi hỏi Ros-bo thì hơn, Su-bo ạ.”
Lewes yếu ớt lắc đầu, và nâng mình khỏi bàn tay của Subaru đang cau mày khó hiểu. Khi cơ thể nhỏ nhắn của cô nhảy khỏi ghế lái của xe rồng, Patrasche vươn đầu về phía cô, và Lewes xoa lên cổ của con rồng,
“Rồng đất ngoan. Hãy trở thành sức mạnh cho chủ của mày nhé.”
Patrasche thúc mõm vào người Lewes để đáp lại, chấp nhận lời cô nói. Không phải khoe khoang nhưng đây là lần đầu tiên Subaru thấy Patrasche quá thân thiết với ai đó ngoài cậu. Cả Otto cũng từng ăn vài cú huých đầu khi cố nói chuyện với nó. (*Cu Otto này có “Ngôn Linh” nên hiểu tiếng động vật, các bạn nhớ chứ? :v )
“Còn hàng tá thứ tôi cần làm ở Thánh Địa, nên khi đã hỏi xong mọi thứ mình cần từ Frederica, tôi sẽ quay về.”
“Thế là tốt nhất đấy… Chỉ là trực giác của ta nhưng, không có cậu mọi chuyện trong Thánh Địa này sẽ cứ bế tắc vậy thôi.”
“Cô lại đánh giá quá cao tôi nữa rồi… dù đó chỉ là trực giác.”
“Là trực giác của một người phụ nữ đã sống trên cả trăm năm đấy nghe chưa?”
“Tôi nghĩ nhìn nhận nó ra sao cũng tùy vào việc ta chú trọng ở phần tốt hay phần xấu thôi.”
Trả lời Lewes, Subaru lịch sự cúi chào từ trên ghế lái. Nhìn bóng lưng cô xa dần khỏi xe rồng, Otto khẽ nói “Ta đi thôi”,
“Vậy, gặp cô sau nha Lewes-san. Về nhà bảo trọng.”
“Hmm. Cậu sẽ ra khỏi rừng nếu cứ đi thẳng từ đây. Cứ đi cho tới khi ra đường lớn, rồi con rồng sẽ tự đi được từ đó. Bảo trọng.”
Vẫy cánh tay bé xíu của cô, Lewes chào tạm biệt họ. Otto ra hiệu cho cả đoàn xe và toán xe rồng lại tiếp tục lăn bánh.
Nhìn họ đi khuất, Lewes quay lưng và đi vào rừng sâu thăm thẳm. Dõi theo bóng hình nhỏ bé kia biến mất giữa những cái cây mọc chi chit nhau, cầu mong rằng cô sẽ về nhà an toàn — Subaru thấy mình như mắc nghẹn ở cổ khiến cậu không nói nên lời.
“…Mình cứ thấy, là lạ sao ấy.”
Cậu lại thấy gì đó không hợp lí trong cuộc đối thoại vừa rồi. Nhưng, không luận ra được điều đó là gì, Subaru buông tõm gánh nặng đó theo nhịp đu đưa của toa xe rồng.
Ra khỏi khu rừng, đón đầu ánh sáng mặt trời rực rỡ, con đường mòn rộng mở trước mặt họ -- họ đã băng qua lá chắn và rời khỏi Thánh Địa.
Từ đây, con đường phía trước còn rất dài.
Có những việc cậu cần làm, có những điều cậu cần nói.
Với những nhiệm vụ trĩu nặng như quả núi, Subaru tiếp tục đi trên toa xe rồng đang đu đưa.
________________________________________________________