Chương 43: Và thế là tất cả mọi người---
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 43: Và thế là tất cả mọi người---
Chương 43: Và thế là tất cả mọi người---
*Chương có nội dung hình ảnh
――Thứ đánh thức cậu là cảm giác những giọt nước rơi tí tách lên mặt.
Nhịp rơi đều đều của những giọt nước lạnh nhỏ giọt rồi vỡ tan trên má đã kéo ý thức của cậu tỉnh lại, một cảm giác mãnh liệt của việc còn sống từ từ thấm vào khắp cơ thể.
Nói một cách đơn giản thì nó là cảm giác nhức nhối và thuần túy, thứ mà không cần một từ nào để diễn tả―― Đau.
“…Hự.”
Như thể đón chào Subaru vừa tỉnh giấc, cơn đau quằn quại bám siết lấy cậu. Một khi đã cảm nhận được những chấn động đầu tiên, thì không có cách nào để lờ đi những đợt tấn công dữ dội còn lại của nó.
Trán cậu bị thương, tay phải cậu đầy những vết xước, và xương sống, thứ mà đã bị tổn thương bởi cú va đập mạnh giờ đây đua nhau gào lên đau đớn. Nhưng, vượt xa tất thảy, là,
“Tệ..thật……”
Hướng tầm mắt về phía ngọn nguồn của cơn đau thấu da thịt, Subaru thấy một cành cây to độ hai ngón tay đã xiên qua phần dưới xương quai xanh của mình. Chỗ nó xiên vào bóng lên màu máu, và dù cho Subaru có cố gắng hạ quyết tâm đến mức nào đi chăng nữa để kéo nó ra, mặc cho cơn đau, nó vẫn không chịu suy chuyển.
May thay, nó đã gãy lúc cậu ngã xuống nên chừng nào mà Subaru còn lờ nó đi, nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến việc di chuyển.
"Trông kì dị quá…… cái phong cách này……"
Bằng cách nào đó xoay sở để khiến cái cơ thể không chịu nghe lời của mình di chuyển và tự ngồi dậy, Subaru dựa mình vào phiến đá gần đó để lấy hơi. Liếc nhìn quanh, cậu thấy mình đang ở lối vào của một cái hang nhỏ. Không sai vào đâu được, những giọt nước nhỏ lên mặt cậu là những hạt sương sớm rơi xuống từ trên miệng hang. ――Những hạt sương sớm có nghĩa là,
“Trời sáng rồi…!?”
Cùng lúc Subaru nhận ra dòng chảy thời gian tàn nhẫn, cơn đau dữ dội trào lên cơ thể đang run rẩy của cậu, như thể phía sau mi mắt được tô một màu đỏ và toàn thân cậu bị kim đâm. Dòng lệ chợt trào lên trong con mắt còn lại, suy nghĩ của cậu chậm chạm bắt kịp những chuyện đang diễn ra.
Chuyện gì đã xảy ra với cậu trước khi mất đi ý thức? Nhớ lại nào,
“――a.”
Subaru đã nhớ lại tấn bi kịch vô nghĩa mà cuộc sống mang lại cho cậu.
Rụt rè ngẩng đầu lên, cậu thấy ánh sáng ban ngày len qua những cành cây vào trong khu rừng. Tắm trong ánh nắng đó, Subaru nhìn lên con dốc mà anh đã ngã xuống―― không biết cảnh tượng nào đang chờ cậu nơi ấy?
“――gư.”
Cậu nín thở, rằn vặt vì mình đã không chết ngay lập tức, Subaru lê bằng tốc độ của rùa bò, hướng về phía bên kia con dốc.
Mặc dù chuyển động của cậu gặp khó khăn bởi cành cây nhô ra từ ngực, chậm chạp nhưng chắc chắn, qua thời gian cậu ngày một gần hơn với con dốc.
Nếu là Subaru trước đây, chỉ tưởng tượng khung cảnh đang đón chờ mình cũng đã khiến cậu bị trói chặt với cảm giác ghê rợn, và ắt hẳn là cậu sẽ chạy trốn tới nơi khác, từ chối phải nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng Subaru hiện tại sẽ không chấp nhận việc đó.
Cậu buộc phải thấy mọi việc cho đến những giây phút cuối cùng, nuốt chửng nó, và biến nó thành thức ăn của mình.
Vì đây là nghĩa vụ của Natsuki Subaru, vì cậu vẫn sống sót mặc dù đáng ra đã phải chết.
“Hộc… hộc.”
Bò lê từng chút một, cậu lết phần thân trên của mình lên nền đất của bờ dốc. Cậu thở hổn hển, mồ hôi thấm lên vết thương đã khô trên trán, máu lại lần nữa rỉ ra. Cậu lau vết thương một cách thô bạo bằng tay áo, làm dơ mặt mình bằng bùn và máu trong lúc bò.
Bò qua một toa xe đã bị hỏng nặng, băng qua một cái cây lớn bị bật gốc, những ngón tay của Subaru vươn tới rìa của con dốc―― đây là nơi mà Patrasche đã hi sinh thân mình để quẳng cậu đi.
“――――.”
Trong một thoáng, cậu có chút do dự.
Chỉ cần ngẩng đầu và vươn cổ lên để liếc nhìn xung quanh, Subaru sẽ phải đối mặt với sự thật mà cậu không thể trốn tránh được. Cậu sẽ không thể trốn tiếp trong những ảo tưởng mơ hồ và nuôi hi vọng hão huyền rằng một phép lạ nào đó sẽ xảy ra trong lúc mình ngất đi và giúp cho phần đa những người tị nạn chạy thoát được.
"Mình là ai cơ chứ, một tên ngốc sao? …Không, mình vốn là một tên ngốc rồi mà."
Chắc như đinh đóng cột rằng, thông qua con mắt trái, Subaru đã chứng kiến cảnh tượng Patrasche bị nghiền nát dưới hàm răng của con quái thú. Sau khi đã làm tất cả mọi việc có thể làm cho Subaru, khoảnh khắc mà con rồng trung thành đó ngã xuống hiện vẫn đang in đậm sau mí mắt của anh. Vờ như đó chỉ là một giấc mơ hay trốn chạy vào những ảo tưởng tự thỏa mãn thì thật chẳng khác nào xúc phạm nó, con vật đã hi sinh đến tận hơi thở cuối cùng vì Subaru.
Nung lên ngọn lửa của niềm tin trong tim mình, Subaru gom một chút sức mạnh tinh thần mà cậu còn lại rồi mở mắt ra. Tì bụng lên nền đất để đẩy phần trên cơ thể lên, băng qua cả những cành cây rậm tạp đang chắn ngang tầm nhìn của cậu và hướng ra cánh rừng đang rộng mở trước mắt, khung cảnh bi kịch đó là――
“――――Ể?”
Chẳng có gì ở đó cả.
Không có một cái gì sất.
"Sao mà… có… thể?"
Khuôn mặt vẫn nhăn nhó vì cố hình dung cuộc thảm sát sẽ hiện ra trước mắt, Subaru trố mắt trước sự thật khó tin, không thể chấp nhận nổi khung cảnh đang vừa mở ra phía trước.
Trước mắt cậu là mảnh vỡ của những toa xe rồng và vài cái cây bị bật gốc. Những vết móng vẫn in đậm vào nền đất, ngoài ra còn có những dấu hiệu của sự phá hủy và phản kháng ở mọi nơi.
Thế nhưng, cảnh tượng đau lòng nhất lại không ở đó.
Những gì còn sót lại sau cuộc tàn sát. Thi thể của dân làng, những nguời đã hi sinh tính mạng để Subaru có thể sống sót theo đúng nghĩa đen. Và thi thể của con rồng đất đã bị xé làm hai nửa chỉ vì lòng trung thành của mình.
Tất cả đều đã biến mất.
“――――.”
Trận tử chiến và con quái thú không thể nào chỉ là một giấc mơ được. Những mảnh vỡ còn vương vãi lại đã chứng mình điều này. Chỉ là, hậu quả mà tấn bi kịch đó để lại đã không còn ở đó.
Với nỗ lực phi thường, Subaru ôm lấy một thân cây gần đó để nhấc cơ thể mình dậy. May thay, sau khi những cơn đau nhói lúc đầu đã trôi qua,những vết thương ở chân và hông cậu giờ đây không khác gì vài vết trầy và bầm dập ngoài da. Cậu đứng dậy, giữ thật chặt tay phải bằng tay trái để kìm nén cơn đau mỗi lần nó run lên. Cậu nhìn một lượt xung quanh,
“Sao… tại sao? Patrasche đâu…… mọi người…… Otto?”
Cậu không muốn thấy thi thể của họ.
Thành thực mà nói, cậu chẳng mong gì khác ngoài việc họ vẫn sống sót. Nhưng không đời nào mà giấc mơ hão huyền đó có thể xảy ra. Subaru, hơn ai hết là người hiểu rất rõ chuyện này.
Dẫu sao thì, trước khi Subaru mất đi ý thức, cậu đã tận mắt chứng kiến hàng loạt sinh mạng bị tước đi bởi nanh vuốt của con quái thú.
Chàng thanh niên gầy gò đã chiến đấu đến tận giây phút cuối cùng nhưng cũng chẳng khác gì muỗi đốt inox, anh ta đã bị đập cho thành nhão nhoét. Cũng có một người phụ nữ khác mất mạng do bị văng ra từ toa xe rồng đang bị hất tung lên trời. Và một cụ già bị quật gãy như cành củi khô chỉ với một cái vung tay của con quái thú, để lại không gì khác ngoài một cái xác thương tâm.
Với mỗi cái chết, sự đau đớn và hối hận mà cậu nhớ lại được đều bào mòn trái tim của cậu. Tuy nhiên, dẫu có vậy đi nữa, những cái chết mà đáng ra cậu phải chứng kiến ở đây bằng cách nào đó đã biến mất khỏi nơi này.
“Patrasche…… Patrasche……?”
Nghĩ về những sinh mạng đã bị tước đoạt , Subaru yếu đuối và tuyệt vọng gọi tên người bạn đồng hành của mình.
Giây phút mà cơ thể nó bị xé làm đôi và nỗi đau từ hơi thở cuối cùng của nó, Subaru chắc chắn đã mắt thấy tai nghe, nên cậu đã chẳng còn chút hi vọng nào về việc con rồng còn sống.
Dẫu vậy, cậu vẫn muốn kiếm tìm linh hồn của nó còn vương lại đâu đây để xin được tha thứ. Đó là điều duy nhất mà Subaru có thể làm.
Những bước chân cậu lê dài trên đất, cơ thể cậu thì gần như kiệt sức. Cuộc tìm kiếm đã diễn ra một cách chậm rãi mà yếu đuối, cũng như nó khiến cậu mất đến hai tiếng đồng hồ để dò tìm khu vực xung quanh.
Nhưng mặc cho toàn bộ số thời gian đã bỏ ra, tất cả những gì Subaru tìm được là,
“Hành lý lẫn với những mảnh vỡ, những mảnh vải vụn của quần áo, và……”
Một biển máu.
Đúng như Subaru mường tượng, tất cả những nơi nanh vuốt con thú với tới đều để lại một vũng máu lớn. Cậu đã lường trước được mùi máu tanh đến nghẹt thở sẽ bốc ra từ hiện trường, nhưng có lẽ do máu đông tích tụ trong lỗ mũi nên Subaru đã mất đi khứu giác và không ngửi thấy mùi gì hết.
Cậu đã có đủ bằng chứng cho thấy đây là sự thật không thể chối cãi. Thế nhưng mảnh ghép mang tính quyết định lại chính là thứ không tài nào tìm ra, và lí do những cái xác biến mất hiện vẫn còn là ẩn số.
Quan trọng hơn, trong khi tìm kiếm xung quanh, một câu hỏi cực kì muộn màng cuối cùng cũng nhói lên trong tâm trí cậu. Đó là――
“Tại sao mình chưa… bị giết…?”
Hắn ta đã không kết liễu Subaru―― dù rằng việc Subaru vẫn còn sống sót với chừng đó những vết thương quả là rất khó tin, song vẫn là quá bất cẩn khi quay về mà không kiểm tra lại cái xác. Sau cùng thì, Subaru chính là mục tiêu của Garfiel ngay từ lúc đầu.
Mặc dù vậy cậu vẫn không hiểu tại sao Garfiel lại hướng nanh vuốt về phía những người tị nạn, có thể hắn ta làm vậy để dạy cho Subaru một bài học.
Nhưng nếu là vậy, thì càng có ít lí do cho việc những cái xác biến mất hơn.
“Ngay cả nếu… họ được mang đi nơi khác……”
Có cả thảy là 42 người tị nạn. Ngay cả khi mọi người đã chết hết thì việc kéo thi thể họ đi nơi khác vẫn rất không thực, đó là chưa kể Patrasche và những con rồng đất khác nữa.
“Nhưng vẫn còn khả năng nữa……”
Cậu không muốn nghĩ về việc đó, nhưng nếu họ đều bị nuốt vào dạ dày của dã thú đó thì―― tuy nhiên, cũng vì vấn đề về số lượng, đây xem ra cũng không phải là một giả thuyết hợp lí. Ít nhất thì, cách thức mà họ bị mang đi còn có thể lí giải được, điều khó hiểu ở đây là bằng cách nào mà họ kiếm đủ số nhân lực cần thiết để giấu những các xác đi chỗ khác.
Sao thì sao, trước khi cân nhắc tại sao con hổ lại làm một việc vòng vo vô nghĩa như vậy, câu hỏi quan trọng ở đây là tại sao nó lại không ra tay kết liễu nốt Subaru lúc đó đang bị thương.
“――――.”
Đột nhiên, trước mắt cậu lại hiện lên khung cảnh của một Thánh Địa vắng tanh không một bóng người.
Mặc dù điều kiện dẫn đến việc này có thay đổi, nhưng kết quả thì vẫn có khá nhiều điểm tương đồng. Mọi sự tàn phá xung quanh đều do sự hung hăng của con hổ khổng lồ, và không liên quan đến sự biến mất của con hổ cũng như những người tị nạn. Nếu nói về điểm tương đồng mãnh liệt nhất, thì cả hai đều có chung một điểm kỳ quái đó là đều vắng tanh như chùa bà đánh.
Nói cách khác,
“Thánh—Thánh Địa có lẽ đang ở trong trạng thái giống với lần trước……?”
Hơi thở của cậu trở nên rời rạc khi đưa ra kết luận đó, Subaru một lần nữa gồng hết sức để đứng vững. Sau đó, liếc nhìn quanh, cậu lại chuyển hướng nhìn về Thánh Địa.
――Đây là buổi sáng của ngày thứ sáu.
Đêm qua chắc chắn đã là giờ khắc cuối cùng của vụ việc ở Dinh Thự. Mặc dù cậu không thể nói một cách chắc chắn, tuy nhiên nếu cuộc tấn công của Elsa đã diễn ra, thì giờ đã là quá muộn để ngăn lại tấn bi kịch.
Về phía Thánh Địa, hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra khiến cho con hổ mà Garfiel biến thành bỏ ngỏ ý định kết liễu với Subaru. Chuyện gì đó mà hẳn cũng chính là nguyên nhân khiến mọi người biến mất. Nhưng tại sao điều tương tự không xảy đến với Subaru thì hiện vẫn còn là ẩn số .
“――――”
Đi đường nào đây? Trong phút chốc Subaru đã do dự.
Một hơi ấm xuyên qua lồng ngực và khiến tim anh đau nhói. Đó là cảm giác tội lỗi và thương sót mà anh không thể dứt dành cho thiếu nữ vẫn luôn chìm say trong giấc ngủ, và những người khác mà anh bỏ mặc tại Dinh Thự.
Nghiến chặt răng, Subaru gạt bỏ những cảm xúc đó và quay bước về phía Thánh Địa.
Với những bước chân chậm và lê dài, để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, Subaru chọn hướng đi về phía Thánh Địa.
Điều gì đang đợi chờ cậu ở phía trước? Để cậu có thể làm điều gì đó xứng đáng với những sinh mạng đã hi sinh đang hiện lên trong tâm trí, cậu muốn dùng tính mạng của mình để chuộc lại lỗi lầm đó, ngay cả khi chỉ đổi lại được một manh mối nhỏ nhất thì nó cũng đã tăng khả năng cậu giành được ưu thế vào phút chót.
※※※※※※※※※※※※※
――Trên đường đến Thánh Địa, cậu đi qua nơi đã gặp Ram và Garfiel lần cuối.
Vẫn còn sót lại là vết cắt được gây ra bởi lưỡi cắt gió (hình như là phép của Ram) khắc trên thân những cái cây gần đó, cũng như vết móng vuốt quen thuộc in sâu lên nền đất và những khối đá bị tách ra thành từng khối lớn một cách thô bạo.
Cậu vội tìm kiếm mọi dấu hiệu của Ram trong khu vực―― hoặc, có khả năng là xác của Ram. Nhưng, không mấy bất ngờ, cậu không tìm thấy cô.
Nếu con hổ khổng lồ đó thực sự là Garfiel, vậy thì, với hắn, cô hẳn phải là người hắn đã yêu mến từ lâu. Subaru còn tin rằng tình cảm của họ có lẽ đã phát triển thành một thứ gì đó sâu đậm hơn, nhưng,
“Đi xa đến mức phải hạ gục người đối diện để nói rằng mình thích người kia thì… Mình hẳn đã đọc quá nhiều Light Novel rồi.”
Vì cả hai đều không chịu lùi bước nên mọi chuyện sẽ không ngừng lại cho đến khi một trong hai người ngã xuống.
Chỉ là cần bao nhiêu tình yêu hoặc khao khát để ngăn được chuyện này? Nếu nó thực sự có thể ngăn được cuộc ẩu đả, hẳn nó đã ngăn chặn được trước cả khi mọi chuyện diễn ra.
Thời khắc mà họ gạt chuyện đó qua một bên, cũng là lúc mà chẳng còn thứ gì có thể ngăn họ lại nữa.
“…Xin lỗi, nhé…00”
Tuy không thấy cô trong tầm mắt, nhưng Subaru vẫn gửi lời xin lỗi của mình đến cô, người đã cố hết mình để cứu mạng cậu.
Sự đấu tranh của cô có lẽ sẽ vô nghĩa và suy tính của cô cũng trở nên vô ích một khi mà Subaru quay trở lại Thánh Địa. Vì con đường phía trước của cậu là thứ gì đó mà Subaru cần, giờ cậu định sẽ đương đầu với cái chết.
Mặc dù sự hối hận đang dâng trào trong cậu, Subaru vẫn gan lì đi về hướng Thánh Địa. Nếu so với trước đây thì con đường mà cậu đi từ sáng tới giờ chỉ bằng mười phút cưỡi trên lưng Patrasche.
Thách thức những vết thương của mìnhvà tiến về trước với tốc độ chậm chạp, lúc mà Subaru đến gần Thánh Địa thì đã là xế chiều.
“Mất cả nửa ngày trời… cuối cùng… cũng…”
Cậu đã trở lại.
Gần như ngã rạp vì nhẹ nhõm, nhưng cậu chẳng có chút cảm giác mãn nguyện nào dù là nhỏ nhất. Thay vào đó, ngọn lửa đang cháy bên trong Subaru là cảm giác bất lực và phẫn nộ với chính bản thân cậu. Và vượt xa hơn cả sự căm ghét chính mình, là thứ gì đó có màu đen nhánh,
“Ngươi đã về chưa…… hả, Garfiel……?”
Đừng nghĩ đến việc đó, đừng nghĩ về việc đó, cậu tự nhủ với lòng mình để ngăn lại sự giận dữ và cơn thịnh nộ mãnh liệt với tên khốn tóc vàng kim đó.
Có ba lí do chính khiến cậu quay lại Thánh Địa.
Đầu tiên là để tìm hiểu gốc rễ về sự biến mất bí ẩn của mọi người. Việc nắm bắt được ít nhất một phần câu trả lời là rất cần thiết cho tương lai.
Thứ hai là để chắc chắn rằng Emilia, người hiện đang ở lại trong Thánh Địa, vẫn an toàn. Nếu mọi người đều đã biến mất, cô hẳn cũng không phải là ngoại lệ. Nên cậu dự định sẽ làm rõ điều này.
Và thứ ba―― quan trọng hơn nhiều cả hai lí do ban đầu gộp lại, là ngọn lửa dữ dội đang bùng lên sâu trong tim của Subaru.
Khát khao muốn xé xác con hổ khát máu đó ra thành từng mảnh.
Cậu bước một bước vào Thánh Địa. Hai cái cột trụ đầy rêu vẫn đứng sừng sững ở lối vào. Đi qua giữa chúng và bước vào Thánh Địa, Subaru vừa nhìn quanh vừa nhẹ nhàng hạ thấp tiếng thở của cậu.
Sự im lặng đã bao phủ lên Thánh Địa, đúng như những gì cậu lường trước về một nơi không bóng người. Nhưng ngay cả trước đó, từ lúc bắt đầu đi cho đến giờ Subaru vẫn chưa hề nghe thấy tiếng một con côn trùng nào trong rừng.
Đó không chỉ là việc cư dân của Thánh Địa hoàn toàn biến mất. Có vẻ như hoạt động của mọi sinh vật sống tại đây đều bị dừng lại và chìm vào im lặng.
“――――.”
Sự tĩnh lặng này khiến ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên ồn ào. Subaru đau đớn đẩy cổ họng của mình tới giới hạn để không phát ra tiếng. Hít thở ngắn, thận trọng và lê bước, Subaru hướng vào sâu trong Thánh Địa―― tới ngôi nhà mà Emilia đáng ra sẽ ở đó.
――Vào những giờ phút trước khi màn đêm buông xuống, Emilia trước giờ nhận Thử Thách, sẽ co người và ôm lấy đâu gối ở đây. Điều này thường trở nên dễ nhận thấy hơn đặc biệt là sau ngày thứ ba, và đặc biệt là vào lúc này, khi mà Subaru không ở bên cô. Rất có thể, sự cô lập và thất bại đã làm cô nhụt chí hơn những vòng lặp trước đây rất nhiều.
“Không có ở đây, sao…?”
Đẩy cửa và nhìn vào trong, Subaru không thấy ai ở trong và thở dài.
Mặc dù Emilia không có đây, chiếc giường của cô trông khá lộn xộn, và một cái ghế bị chiếc giường đè lên. Cậu không chắc đây là do cô cố chống lại cái thứ gây ra sự biến mất của cô, hay là do Emilia, do sự mệt mỏi của cô đã đến giới hạn và khiến cô làm điều này trong lúc nổi khùng.
Chỉ có điều, suốt dọc đường, Subaru đã chẳng hề gặp một bóng người nào.
“Liệu mình có nên ghé qua chỗ của Roswaal…?”
Chấp nhận việc Emilia đã không còn ở đây, Subaru bình tĩnh lại khi cậu cân nhắc hành động tiếp theo.
Mặc dù ra quyết định nhanh chóng khi thực hiện kế hoạch của mình là rất cần thiết nhưng một phần trong cậu đã biết rằng ngay cả khi tới đó cậu cũng sẽ chẳng tìm thấy gì hết.
Đúng như cậu đã lo ngại, chẳng còn một ai ở trong Thánh Địa cả. Giây phút mà Emilia ra đi, Subaru hẳn cũng sẽ chẳng còn chút lưu luyến gì với mảnh đất này nữa.
Emilia, người khiến cậu ràng buộc với nó, đã biến mất. Nhưng, theo như Subaru nhận thấy, kể cả điều đó cũng không mảy may khiến tim cậu rung động.
Liệu có phải do cậu cuối cùng cũng đạt được trái tim bằng sắt đá, chái lì, cứng rắn đến đáng kính ngạc?
Không, Subaru ngay lập tức lắc đầu.
Cảm giác mất mát này, thể trạng không một chút cảm xúc này, khác xa so với trái tim bằng sắt thép mà cậu muốn có. Đây, là kết quả của sự tức giận quá mức trước sự khó hiểu tuột cùng, khiến mọi cảm xúc đều phai mờ, chỉ để trái tim bị rạn nứt lại phía sau.
Không phải trái tim cậu không thể rung động, mà là vì nó mỏi mệt quá rồi.
――Cậu đã đánh mất ý chí để sống.
Tất nhiên, đó là lẽ dĩ nhiên.
Subaru hiện giờ không sống vì cậu muốn sống. Cậu đã không thể chết khi mà đáng ra cậu phải chết, và vì lẽ đó, cậu không được phép chết cho đến khi cậu tìm được thứ gì đó để biện minh cho việc cậu còn sống cho đến tận lúc này.
Nói cách khác, đó không phải ý chí để sống, mà là quyết tâm phải chết khi còn đủ ý thức.
Có nghĩa lí gì khi phải sống trong một thế giới như này chứ?
Emilia đã ra đi. Rem đã ra đi. Patrasche đã chết, và có khả năng cả Ram và Petra, cũng vậy. Cậu cũng chẳng biết liệu Otto sống chết ra sao.
Chẳng còn ai. Chẳng còn lại bất cứ ai. Cũng bởi Subaru chưa đủ thông minh, bởi Subaru chưa đủ mạnh mẽ, bởi Subaru chưa nỗ lực hết mình, bởi Subaru chưa khao khát điều đó đủ mãnh liệt, cậu đã thất bại khi cứu mọi người. Cậu không cứu được ai cả. Dẫu cho đó là việc chỉ cậu mới làm được.
“Thế nên… mình…”
Phải lấy lại mọi thứ. Chứng kiến mọi chuyện kết thúc. Và đưa nó về đúng quỹ đạo.
Đó là thứ mà chỉ Subaru mới làm được. Và đó là việc mà Subaru buộc phải làm.
Mọi sự hi sinh đều là vì mục đích đó, Subaru phải giữ khư khư điều đó trong tim.
Những thứ đã đánh mất, Subaru phải luôn giữ trong thâm tâm mình.
Mọi cái giá đều phải được trả, Subaru sẽ luôn là người phải trả những cái giá đó.
Để trả bất cứ giá nào. Chất chồng những sự hy sinh. Và cuối cùng lấy lại rất cả mọi thứ.
“――――”
Lững thững cất bước, Subaru rời khỏi căn nhà.
Những bước chân của cậu không hướng về căn nhà nơi Roswaal đang tĩnh dưỡng, mà đến một nơi rất sâu trong Thánh Địa―― lăng mộ. Lần trước, đi loanh quanh qua Thánh Địa vắng người, đó là nơi mà cậu bị sát hại bởi “thứ gì đó”. Lần này, cậu vẫn hướng đến chỗ cũ.
Để làm gì ư? Dĩ nhiên là, để bị giết rồi.
Nếu không có gì thay đổi so với lần trước thì Subaru sẽ bị giết với cùng một cách thức như lúc trước.
Nhưng, biết trước cuộc tấn công sẽ xảy ra, Subaru tin rằng ít nhất cậu cũng né được đòn tấn công chí mạng.
Ngay cả khi cậu bị hạ gục bởi lần tấn công thứ hai, miễn là cậu nhìn thoáng qua được nhân dạng thực sự của kẻ tấn công, cũng đã là quá đủ rồi.
Đã chuẩn bị tinh thần để chết, từng bước một, Subaru điềm tĩnh tiếp cận đích đến của cậu.
Nơi mà bụng của cậu bị khoét một lỗ từ phía sau―― mặc dù cậu không thể nhớ rõ vị trí chính xác, cậu vẫn chắc chắc được một điều là nó chỉ cách lối vào lăng mộ vài tấc.
Thấy phần đỉnh lăng mộ ẩn hiện từ xa,nhịp tim của Subaru trở nên điên cuồng, dòng máy đang chảy trong cơ thể cậu luân chuyển nhanh chóng giữa nóng và lạnh. Liệu nó đang nóng lên hay lạnh đi? Ngay cả điều đó, cậu cũng không thể trả lời được.
Toàn thân cậu nóng ran, tay và chân cậu tê liệt. Nhưng những ngón tay của cậu vẫn cứng đờ, lạnh lẽo,như đang đặt lên một khối chì lạnh, và đầu cậu cũng đủ lạnh để nhìn nhận tình hình của mình một cách khách quan nhất.
Một sự tồn tại ngu ngốc tự đi tìm cái chết cho bản thân, dẫu cho nó biết rõ mình sẽ phải chết.
Đáng ra cậu phải thề với trái tim của mình để đánh đổi cả cái mạng này cho kết quả đạt được, nhưng biểu cảm của cậu lại khác xa ý chí kiên quyết đó. Đôi lông mày cậu cụp xuống, cậu cắn đôi môi, và tay chân cậu thì run lên mà không thể kiểm soát nổi.
Tất cả những sự giả vờ đều lộ diện vào giờ khắc quyết định, khiến cậu tự ghét bỏ bản thân vì để lộ những sự yếu đuối mà cậu đã cố giấu một cách kín đáo. Đẩy thứ cảm tính đó sang một bên, Subaru tiếp tục tiến về phía trước mà không hề chậm lại.
Mặc dù cậu không thể thay đổi sự thật rằng mình là một tên yếu đuối, dễ tổn thương và ngu ngốc nhưng cậu vẫn muốn có đủ dũng khí để vượt lên trên cái tôi đó và trở thành một người mà cậu luôn khao khát trở thành.
Cũng như cái cách mà âm nhân âm bằng dương, tính lạc quan một cách ngụy biện của cậu tin rằng sự yếu đuối này cùng sự yếu đuối khác sẽ tạo ra một thứ gì đó tốt đẹp. Nghĩ vậy, Subaru vững bước trên con đường tiến đến lăng mộ để đến với Cái Chết.
Lăng mộ ngày một gần. Tim của cậu đập mạnh hơn, và cậu có thể nghe rõ tiếng máu chảy dưới da đầu mình. Chất dịch trào lên từ cái dạ dày rỗng tuếch khiến cổ họng cậu như bị thiêu đốt. Hai đầu gối đang run rẩy của cậu như muốn đổ rạp lên nền đất và mắt trái cậu thì ướt đẫm mồ hôi, làm mờ mọi thứ trong tầm mắt.
Sau khi nâng tay trái lên để dụi mắt, cậu nhìn lại về phía trước. Cùng lúc, cậu nhận ra nó.
“――a?”
Chỉ ngay khi cậu vừa định nhấc chân và hướng về phía lăng mộ, Subaru thấy có sự thay đổi hiện ra trước mắt mình.
Ngay cả tiếng côn trùng cũng không thể nghe thấy, chỉ thi thoảng có tiếng đồng thanh của lá cây bị gió thổi xào xạc. Vậy mà đột nhiên, cắt ngang vào đó, là tiếng của một con vật nhỏ, vang lên một cách gián đoạn.
Ban đầu, Subaru nghĩ đó là một cục bông nhỏ, màu trắng bị gió thổi đi.
Nhưng cục bông đó đã dừng lại trước mặt Subaru, chỉ cách cậu vài bước chân và hơi giật giật cái mũi. Hoài nghi, Subaru nhướn mày khi thấy đôi tai dài dựng lên.
“Một con… thỏ?”
Một con vật có đôi tai dài và bộ lông trắng mịn như bông tuyết với đôi mắt màu đỏ đặc trưng, nó vừa nhìn quanh vừa nhăn mặt tỏ vẻ hoảng hốt. Rồi, nó ngước nhìn Subaru, nó nghiêng cái đầu bé nhỏ của mình và kêu ré lên.
Một con thỏ bé nhỏ. To cỡ nắm tay của Subaru, nhìn thoáng qua thì kích cỡ của nó cũng không hơn một con hamster là mấy. Nhưng do đôi tai dài ngang ngửa với cơ thể nó, dùng từ “vừa trong lòng bàn tay” có lẽ cũng không chính xác lắm.
Ở một nơi mà sâu bọ, con người, và rồng đều biến mất không dấu vết, đột nhiên lại xuất hiện một con thỏ.
Cũng có thể đó chỉ là một trong những loài động vật sống trong khu rừng, cân nhắc lí do tại sao Subaru chưa gặp một sinh vật sống nào cho đến tận lúc này thì việcthấy nó ở đây quả là rất khó tin.
“Sao lại có một con thỏ ở đây… Nó… nó là một con thỏ… nhỉ?”
Với những câu hỏi bất tận, Subaru liếc nhìn quanh, bối rối, cố liếc một lượt xem còn loài nào khác đi lang thang vào Thánh Địa ngoài con thỏ này không. Và vì không có ý định cụ thể nào, anh đưa tay về phía con thỏ, với hi vọng xác nhận nó thực sự là những gì anh nghĩ, hay có lẽ cậu chỉ muốn vuốt ve lông của nó――
“――――.”
Đoạn, cả bàn tay trái của Subaru bị tách rời khỏi phần cổ tay phía trên.
Máu tuôn ra từ vết thương tả tơi, luộm thuộm và tĩnh mạch thì lơ lửng ở chỗ vết cắt. Là dây chằng mỏng, màu trắng hay là gân? Dù có là gì, nó vẫn luôn là thứ gì đó kỳ cục khi mà những bộ phận cơ thể người bị phá hủy―― và đó, là vài giây mà cậu như không còn ở lại thực tại.
Cơn đau từ một chiều không gian khác khiến não của Subaru bị tổn thương nặng nề, và rồi, quá ngạt thở do đau đớn, cơ thể cậu đổ rạp xuống nền đất. Cành cây đang cắm vào xương quai xanh của cậu gãy làm đôi do va chạm rồi biến thành một cơn đau choáng váng. Đau, đau, đau.
“Ghaa!? Aa,uaghaa! Uooooo, oooo, agagaaaaa!!”
Tâm trí cậu như bị nung chảy.
Đau quá, toàn bộ tế bào trong cơ thể cậu bị xâm chiếm bởi cơn đau khiến cậu không thể nhận ra nỗi đau này có phải sự thực không nữa và tại sao nó lại đau đến vậy nó đến từ đâu và tại sao nó lại xảy ra với cậu và tại sao nó lại đau quá vậy và nó đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá――
Khó chịu vì đau đớn, máu phun ra từ cổ tay của Subaru khi cậu tì nó xuống đất, và, vì một vài lí do, cậu cắn, cắn vào vũng bùn một cách khó hiểu. Vị đất tởm lợm làm đầu óc cậu tỉnh táo hơn, cậu đưa mắt thật nhanh để kiếm tìm lí do của hiện tượng vừa rồi, và cậu thấy cục bông màu trắng dưới chân — long của con vật bé nhỏ lốm đốm vết máu, và cái miệng nhỏ nhắn của nó đang bận nhai thứ gì đó. Dưới cái mũi đen nhánh, má nó đang phập phồng. Và chìa ra khỏi miệng con thú, Subaru thấy sót lại một ngón tay đỏ lỏm của mình.
Hiểu rồi. Biết rõ rồi. Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Cậu đã bị ăn. Cậu đã bị ăn. Cậu đã bị ăn sống.
“Go, gafffuuaaaAAAAAA!!”
Sự lĩnh hội và cơn đau đã khiến cậu gần như la hét một cách điên loạn, Subaru quay lại để đối mặt với con thỏ. Tay phải của cậu bị gãy và không thể cử động, tay trái thì đã nằm gọn trong bụng con thỏ. Cậu không làm được gì cả, ngoại trừ xác nhận lại hình dạng thật của nó――
Cậu cảm giác như có thứ gì đó đang nóng ran ở bắp đùi mình. Với cơn sốc lóe lên khi bị một thứ gì đó đâm thẳng vào xương thịt mình không thương tiếc, lòng trắng chiếm dần tròng mắt cậu, bọt trắng ứa lên từ cổ họng. Ước gì cậu có thể ngắt sợi dây ý thức và ngất đi, nhưng cơn đau dữ dội đã không chịu buông tha linh hồn cậu.
Bọt máu sùi ra nơi khóe môi cậu và cậu quằn quại như một con cá đang giãy trên bờ. Việc đôi tai cậu vẫn có thể nghe được, hẳn vừa là phép màu vừa là trò đùa của Chúa Trời tàn bạo.
Tựa như tiếng sóng vỗ bờ, là âm thanh vang đến bên tai của Subaru.
Những bước nhảy nhỏ nhắn. Những cơ thể bé nhỏ. Tiếng rít bao bọc quanh cậu ngày một đông, và ngay cả khi thị giác của cậu vẫn còn đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng buồn mà đếm số lượng của chúng.
Và, trong khoảnh khắc, anh chân thành biết ơn rằng thứ duy nhất còn lại của cậu là đôi tai.
Đồng thời cảm thấy những vết răng cắn của con vật háu ăn ở khắp cơ thể mình, giờ đây, thông qua xúc giác và cơn đau không thể nhầm lẫn được, Subaru hiểu rằng cậu đang bị ăn sống bởi những mối đe dọa lên đến hàng trăm con.
Cậu la lên. Và ngay khi cổ họng cậu vừa rung lên cũng là lúc lưng cậu đã bị thúc mạnh. Ngay lập tức, những sinh vật phủ lông chui vào cái miệng đang há của cậu. Lưỡi cậu bị xé thành từng mảnh nhỏ, những hàm răng sắc nhọn nhanh chóng băng qua cổ họng, tàn phá mọi thứ từ cuống họng cho đến dạ dày cậu.
Bên trong, chúng chen lấn với nhau, như thể, đang tranh nhau, chúng gặm nhấm nội tạng của cậu từ trái qua phải, biến Natsuki Subaru thành từng mảnh nhỏ.
Đó là cảm giác không thể lẫn đi đâu của việc còn sống trong khi những sinh vật sống khác cắn xé cậu từ bên trong.
Nỗi sợ đã rời bỏ cậu. Chẳng còn chút đau đớn nào cả. Cậu không hiểu tại sao mình vẫn còn ý thức được.
Cậu đang bị ăn. Cậu đang bị ăn. Mắt trái của cậu đang bị khoét ra. Đôi tai của cậu không còn đó nữa. Nội tạng của cậu đã bị chén sạch, và giờ thì da mặt cậu bị bóc trần. Một cái lỗ bị đục ra từ trong hộp sọ cậu,hàm răng lòi ra trắng ởn, não cũng lòi ra――
――.
――――.
――――――.
――――――――.
――――――――――――――――――――――――――――a―.
-=Chương 43 Kết thúc=-
__________________________________________
*Ame: Thực ra thì mình đã nhận bản dịch chap này từ tối qua rồi nhưng đọc một lượt thấy hãi quá nên sáng mới dám sửa để đăng đấy =))