Chương 20- Phần 3
Ngay phía sau đội quân Nhân Giới dẫn đầu bởi Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri là một bầy player Mỹ.
Xa xa phía bắc, bên bờ nam của thung lũng do Asuna tạo nên, Iskahn và Guild Quyền Đấu Sĩ cùng Hiệp Sĩ Hợp Nhất Scheta đang chật vật giao chiến với binh đoàn đỏ; lúc này sĩ số hồng quân vẫn hơn mười ngàn.
Và xa hơn nữa về phía bắc chiến trường này.
Trên vùng đất hoang tàn bên kia Đông Phương Đại Môn - giờ vẫn còn nhuốm dư tàn khốc liệt của cuộc đổ máu - đứng đó một bán nhân lẻ loi.
Mặc trên mình một lớp giáp thép căng phình. Một tấm áo choàng da phất phới trong gió. Đôi tai mỏng xệ xuống hai bên cái đầu tròn vo, cùng chiếc mũi phẳng lì nhô ra trước.
Đó là tộc trưởng Tộc Orc, Rirupirin.
Sau khi lệnh cho ba nghìn tộc nhân còn sống đứng chờ phía sau, hắn một mình đi đến Đông Phương Đại Môn. Hắn không thèm mang theo dù chỉ một vệ binh, bởi không muốn chúng thấy mình bò lết trên mặt đất.
Sau khi mò mẫm trên bãi cát sỏi không biết bao lâu, Rirupirin cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn: một chiếc khuyên tai chạm bạc giản dị.
Thứ hắn nâng niu nhặt lên đặt vào lòng bàn tay chính là món trang sức bắt mắt đeo trên tai công chúa Kỵ Sĩ Orc Renju, khi cô tuân theo lệnh Hoàng Đế và trở thành vật tế sống cho Hắc Thuật.
Đây là thứ duy nhất cô để lại. Trong cái nơi xác xơ này, chẳng còn lấy một mảnh giáp, chứ chưa nói đến xác của ba nghìn quân Orc đã hy sinh cùng công chúa. Thứ ma thuật kinh tởm của bọn Hắc Thuật Sư đã nuốt chửng hết thảy xác thịt và trang bị của quân Orc, chuyển hóa chúng thành Hắc Thần Lực.
Và con mụ phù thủy D.I.L, kẻ thi hành cuộc tra tấn tàn nhẫn này, cùng tên Hoàng Đế Vector phát lệnh, đã chẳng còn ở đây.
D., Đầu Lĩnh Guild Hắc Thuật Sư, đã tử trận sau khi bị nhấn chìm trong đòn phản công uy lực khủng khiếp của «Vu Nữ Ánh Sáng», rồi tên Hoàng Đế cũng bay về phía nam hòng truy lùng Vu Nữ mà chẳng ban thêm lệnh mới cho Rirupirin.
Ba nghìn quân Orc còn sót lại nào đủ sức đánh bại binh lính Nhân Giới và các Hiệp Sĩ Hợp Nhất bảo vệ Đông Phương Đại Môn. Khát vọng chinh phục Nhân Giới của ngũ tộc Hắc Giới đã tiêu tan.
--Nếu kết quả là vậy.
Thì vì cái gì chứ?
Hà cớ gì Renju, người bạn thanh mai trúc mã của Rirupirin, cùng ba nghìn Orc bị tế sống, cũng như hai nghìn Orc chiến đấu tại Đại Môn, lại phải chết? Những cái chết đó đã làm được chi cho Hắc Giới?
Không một câu trả lời. Không gì cả.
Chỉ bởi diện mạo xấu xí hơn nhân tộc, năm nghìn tộc nhân của hắn đã chết vô ích.
Rirupirin hai tay ôm chiếc khuyên tai lên ngực, quỳ xuống đất một cách khốn khổ. Một khối căm hờn khôn nguôi, một nỗi u sầu khôn kể dâng lên trong lòng hắn, và khi chúng tan chảy thành những giọt nước mắt và tiếng thổn thức--
Ngay lúc ấy.
Một tiếng dosun vọng tới từ sau lưng.
Tộc trưởng tộc Orc đứng lên quay phắt lại, hắn liền thấy một người phụ nữ nhân tộc trẻ trung đang ngã trên đất, hàng lông mày cô nhăn lại. Mái tóc vàng óng cùng nước da trắng muốt, khoác trang phục màu xanh lá non cùng bộ giáp sáng bóng...... cô ta dứt khoát không phải người Hắc Giới, mà là Nhân Giới.
Thay vì kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của cổ, hay tức giận khi thấy một con người, thứ Rirupirin cảm thấy đầu tiên lại là nỗi hổ thẹn mang tên "đừng nhìn tôi".
Ấy là bởi cô gái trước mặt hắn xinh đẹp cùng cực.
Cô ta chắc chắn là cô gái Ium Trắng đầu tiên hắn trông thấy ở cự ly gần đến vậy; cổ khác hẳn với những người nữ nhân cao ốm với làn da xám tro của Hắc Giới, đến mức hắn nghĩ cô cứ như là một loài khác. Chân tay cô trông mảnh dẻ vô cùng, tưởng chừng có thể sẽ gãy ngay dù chạm thật khẽ; mái tóc cô vẫn óng ánh dù ánh mặt trời đã nhạt nhòa; đôi mắt to tròn ngơ ngác của cô tựa hồ hai viên ngọc lục bảo trong suốt.
Rirupirin tự nguyền rủa bản thân vì dám có suy nghĩ rung động trước nhan sắc của giống loài yếu đuối này.
Đồng thời, hắn cũng sợ ánh mắt của cô gái sẽ đột ngột tởm lợm khi thấy hắn.
"Đừng...... Đừng nhìn te!! Đừng nhìn tee!!"
Vừa kêu lên hắn vừa lấy nắm tay trái che mặt, còn tay phải chộp lấy cán kiếm.
Trước khi cô ta kịp hét lên, hắn sẽ chặt đầu cô.
Chuẩn bị rút kiếm thì Rirupirin bỗng cảm thấy chiếc bông tai trong tay trái hắn cứ đâm vào lòng bàn tay. Hắn cảm giác như thể bị Renju can ngăn, khiến hắn ngừng cử động, rồi hắn nghe thấy một âm thanh không ngờ--đúng hơn là một giọng nói không ngờ.
"Ano...... Chào buổi chiều. Hay chào buổi sáng nhỉ?"
Thoăn thoắt đứng dậy và phủi bụi chiếc quần soóc của mình, cô gái dịu dàng cười.
Vẫn trốn sau nắm tay của mình, Rirupirin kinh ngạc nhìn cô và chớp mắt vài lần.
Không một chút ghê tởm hay khinh bỉ trong mắt cô ấy, thậm chí chẳng sợ sệt gì. Với bọn trẻ con Ium trắng, tộc Orc của Dark Territory đáng ra phải toàn là quái vật ăn thịt người.
"Tại...... Tại seo?"
Những từ ngữ lọt khỏi miệng hắn nghe sao thê thảm, hoàn toàn không xứng với vị trí trong Thập Hầu Hắc Giới.
"Sao ngưi chưa chẹ? Sao ngưi chưa hét lên? Ngưi chỉ là con ngừi mừ, tại seo?"
Bây giờ tới phiên cô gái ngạc nhiên và lúng túng.
"Tại sao á...... Thì vì."
Và rồi như thể khẳng định trái đất bằng phẳng và bầu trời màu đỏ, cô ấy tiếp tục như đang nói một sự thật hiển nhiên.
"Anh cũng là con người mà, phải không?"
Khoảnh khắc đó, Rirupirin không hiểu tại sao gáy mình run lên. Nắm lấy chuôi kiếm, tên đầu lĩnh á nhân nói với giọng điệu hổn hển.
"Con...... Con ngừi? Te ư? Cái qué gì vệ? Nhìn te là bít còn giề! Te là Orc! Orc hay là ngừi lợn theo bọn Ium các ngưi hay gọi đó!!"
"Nhưng anh vẫn là một con người mà."
Chống tay lên bộ hông thon gọn của mình, cô gái nói tiếp, cứ như cha mẹ đang dạy con cái.
"Thấy không, chúng ta có thể nói chuyện với nhau này. Đâu có cần thêm gì ngoài nhiêu đấy?"
"Cần...... them......"
Rirupirin không thể vặn lại nữa. Lời lẽ tự tin của cô gái mắt xanh quá sức bất thường đối với gã tộc trưởng tộc Orc, một kẻ đã sống từ xưa nay với sự tự ti cùng lòng căm phẫn ngùn ngụt chĩa vào loài người.
......Hễ biết nói, thì là con người ư?
Biết nói là yêu cầu duy nhất để được coi là «con người» á? Goblin, Orge, và Khổng Lồ đều có thể nói. Nhưng gộp chung với Orc, cả bốn chủng tộc đều bị gọi là "bán nhân", hoàn toàn cách biệt với con người kể từ thời khởi nguyên lập thủy của Hắc Giới.
Rirupirin chỉ còn nước thở hồng hộc và đứng chết lặng. Cô gái cất lời "Khoan quan tâm tới chuyện ấy đã," xua đi cơn sốc cùng sự hỗn loạn của hắn trong lúc cô quan sát xung quanh.
"......Đây, là đâu vậy ta?"
***
Leafa/Kirigaya Suguha nhận thấy hình như mình đang đứng cách xa tọa độ đăng nhập gốc, bèn nhìn lên tầng trời sắc đỏ quái gở.
Từ lúc nghe chiếc STL Số 6 cô sắp dùng là một cỗ máy mới toanh thậm chí còn chưa giũ lớp nhựa PVC bọc ngoài, cô đã cảm thấy bất an. Suguha không bao giờ dùng một cây shinaimới cứng để thi đấu, và cô cũng không bao giờ tin tưởng vào những thiết bị điện tử chưa bóc tem. Bởi không hiểu sao, cô luôn có "cơ may" cực cao trúng những cái máy hỏng hóc.
Khi cô đăng nhập cùng Sinon, người sử dụng STL Nguyễn Mẫu Số 1 nằm bên cạnh, tọa độ của cô đáng ra phải ở vị trí hiện tại của Asuna, song cô chẳng thấy bất kì ai trong hai người, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó trong lúc dive vào. Tuy nhiên, không có nghĩa rằng cái nơi hoang vu này trống hơ trống hoác: trước mặt cô là một sinh vật có hình dạng người với cái đầu tròn và mặt lợn--hay còn gọi là «Orc».
Theo con trỏ màu xuất hiện trong tích tắc sau khi dive vào, Orc này không phải kẻ địch bây giờ của cô--những player VRMMO Mỹ. Anh ta là một «Fluctlight Nhân Tạo» sống trong Underworld, một trí tuệ nhân tạo bottom-up như Yui đã miêu tả.
Sau khi nghe Yui giải thích về cư dân Underworld, Leafa đã hạ quyết tâm sẽ không rút kiếm ra đánh họ trừ khi tuyệt đối cầp thiết.
Hiển nhiên rồi. Sao cô có thể giết những "con người" mà người anh Kirito của cô muốn bảo vệ chứ? Nếu một Fluctlight Nhân Tạo tử vong trong thế giới này, linh hồn của họ sẽ bị xóa không còn vết tích, chẳng thể hồi sinh được.
Hơn nữa--
Kể cả với Leafa, một người đã quen với đồ họa tuyệt đỉnh của ALO, thì mức độ chi tiết của tạo hình Orc này - Orc cũng xuất hiện kha khá trong The Seed Nexus - thật đáng kinh ngạc. Sự co giật và hơi thở từ chiếc mũi hồng nhạt to lớn, bộ giáp kim loại bao phủ quanh thân hình đồ sộ cùng chiếc áo choàng da đi kèm, và hơn hết thảy, đôi mắt tròn đen óng như hạt đậu và sắc thái biểu cảm phong phú của đối phương, đã là minh chứng hùng hồn cho sự hiện diện không thể chối cãi của một linh hồn đích thực bên trong.
Cô đã hỏi gã Orc này - đang bẽn lẽn quay mặt đi vì lý do nào đó - về khu vực họ đang đứng, ấy vậy vẫn chưa nhận được câu trả lời nào ngay. Quyết định hãy làm quen trước, Leafa bèn đặt một câu hỏi khác.
***
"Ê-tô...... Anh tên là gì?"
Gã tộc trưởng Orc giật mình, vô thức buột miệng trả lời câu hỏi thứ hai của cô gái Ium trắng. Có lẽ tên hắn là thứ duy nhất của bản thân mà hắn không ghét.
"Te... Te tên, Rirupirin."
Hắn lập tức thấy hối hận vì đã nói ra. Vì trước kia, lúc hắn mới đặt chân đến Đế Thành Obsidia, bọn kỵ sĩ và thuật sư con người đã phá lên cười khi nghe thấy cái tên Rirupirin.
Thế mà cô ấy chỉ mỉm cười hồn nhiên, không mang chút ẩn ý nào, rồi lặp lại tên của Rirupirin với chất giọng trong veo.
"Rirupirin...... Cái tên đẹp đó. Tôi là Leafa. Rất vui được gặp anh, mong được giúp đỡ."
Rồi cô thực hiện một động tác khó hiểu với hắn lần thứ không biết bao nhiêu.
Cô đưa cánh tay phải mảnh mai, trắng trỏe của mình ra.
Bắt tay, hiển nhiên là hắn biết tập tục này. Nó cũng phổ biến trong tộc Orc. Nhưng hắn chưa từng nghe việc Ium bắt tay với Orc.
--Con người này bị chập mạch gì à? Phải chăng là bẫy, hay ma thuật của bọn thuật sư? Mình trúng Mê Thuật mà không nhận ra sao?
Hắn cứ đăm chiêu nhìn bàn tay nhỏ bé duỗi ra đấy, miệng lầm rầm, người bất động. Cô gái đứng nhìn Rirupirin gần mười giây, rồi bỏ tay xuống với chút thất vọng. Thấy vậy, không hiểu sao hắn cảm giác lồng ngực mình nhói lên.
Nếu hắn cứ tiếp tục nói chuyện với cô nàng này...... Không, chỉ nhìn cô thôi, hắn không biết chuyện gì sẽ xảy đến với đầu óc mình. Rirupirin quyết định không giết con người nhỏ bé trước mặt hắn nữa, song để tìm một giải pháp khác không cần động não nhiều, hắn cất lời.
"Ngưi...... là một vệ binh của Nhân Giới Quân, không, một Hịp sĩ đúng không. Thế thì te muốn bắt ngưi làm tù binh. Đưa ngưi đến chỗ Hoàng Đế!"
Dẫu trẻ trung, bộ giáp cô mặc cùng thanh trường kiếm((Đúng ra là Choutou (長刀): trường đao, một loại taichi. Gọi là đao nhưng không có bản rộng như đao trung quốc. Chỉ có một lưỡi.)) ở bên hông trái không giống với bất cứ thứ gì lũ lính tráng dùng, mặc kệ hắn có nhìn từ góc độ nào. Hoa văn cầu kỳ cùng vật liệu sáng bóng của chúng có vẻ cao cấp hơn trang bị của Rirupirin rất nhiều.
Cô gái không tỏ chút sợ sệt nào trước tiếng nạt của Rirupirin, như thể cổ đang nghĩ ngợi gì đó, rồi rốt cuộc nhún vai và hỏi.
"Hoàng Đế mà anh nhắc đến là Thần Bóng Tối Vector, phải không?"
"Đú...... Đúng."
"Tôi hiểu rồi. Vậy thì hãy đưa tôi đến chỗ Hoàng Đế đi."
Cô gật đầu, chụm hai tay vào nhau rồi giơ ra. Rõ ràng đây không phải động tác bắt tay rồi, mà là khuyến khích hắn trói cô.
--Con nhỏ nghĩ qué gì thế?
Rirupirin lấy một chiếc khăn quàng từ thắt lưng, rồi buộc cổ tay cô gái một cách thô kệch, tuy có nới lỏng chun chút. Thắt nút dây rồi hắn mới nhớ rằng Hoàng Đế không còn ở doanh trại của Quân Đoàn Hắc Giới.
Dẫu vậy, nếu hắn cứ nghĩ về mấy thứ phức tạp đó, não hắn sẽ bị chiên sống mất. Kể cả Hoàng Đế không ở đó, vẫn còn tên phó tướng Hắc Kỵ Sĩ lúc nào cũng khinh người đấy, hay ai đó như đầu lĩnh Guild Thương Công Lengil ắt sẽ biết phải làm gì.
Vài giây sau khi quay lưng, hắn bắt đầu vừa bước đi vừa kéo chiếc khăn với chút cẩn thận.
Bất chợt, một làn khói đen hiện ra xung quanh. Một mùi ôi thối buồn mửa xộc lên mũi hắn. Mọi thứ lập tức trở nên mù mờ, Rirupirin ráo riết lướt mắt nhìn quanh.
"Ah......!?"
Tiếng thét bất ngờ ngắn tũn đó nhất định đến từ cô gái tự xưng là Leafa.
Ngoắt đầu lại, Rirupirin trông thấy một cánh tay thò ra từ làn sương dày và kéo mạnh bím tóc của Leafa.
Bấy giờ, chủ nhân của bàn tay ấy rẽ làn khói và lộ nguyên hình.
Ả gái đáng nhẽ đã chết--Đầu Lĩnh Guild Hắc Thuật Sư D.I.L--đứng đó, đôi môi đỏ của ả cong lên một nụ cười ác ôn.
***
Sao mình mãi mà chưa bắt kịp hắn?
Bercouli, Chỉ huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất, cảm thấy một nỗi hoang mang song hành cùng lo lắng.
Ba con rồng của ông đã rượt đuổi Vector hơn hai tiếng đồng hồ.
Ông đã bay qua cánh rừng nơi Phòng Vệ Quân Nhân Giới đang chốt trại, qua một cái lòng chảo rộng mênh mông ở phía nam, qua khu tàn tích đầy rẫy những pho tượng khổng lồ kì quặc xếp thành hàng, rồi vào vùng đất chưa có dấu chân người của phía nam Dark Territory, ấy thế khoảng cách giữa hai bên không có dấu hiệu giảm xuống. Sau khi cuỗm mất Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice, đệ tử yêu quý của mình, con rồng của Hoàng Đế Vector cứ bay phăm phăm về chân trời xa xa, tới mức trở thành một chấm siêu nhỏ.
Cả Hoàng Đế lẫn Alice đều đi trên cùng một con rồng.
Ngược lại, Bercouli liên tục hoán đổi giữa Hoshigami, Amayori, và Takiguri, để giảm thiểu hết cỡ cơn mỏi của chúng. Theo lý mà nói, đáng ra giờ ông phải bắt kịp rồi.
Thế tại sao ông vẫn không thể chạm tay tới hắn? Hay Hoàng Đế có thể tự do chi phối Sinh Mệnh rồng của hắn?
Bất khả thi. Ngay cả Giáo Sĩ Tối Cao Administrator cũng chẳng đủ khả năng điều khiển Sinh Mệnh theo ý mình, đấy là điều tối kỵ.
Tất nhiên hắn không thể bay liên miên. Hắn phải cho rồng của mình nghỉ ngơi ít nhất hai lần trước khi đến được Tế Đàn Tận Cùng ở cực nam Dark Territory. Nhưng rồng của Bercouli cũng cần được nghỉ. Tốc độ của cả hai là như nhau, cho nên ông sẽ không bao giờ có thể rút ngắn được khoảng cách.
Không còn cách nào khác--sao?
Bercouli không đủ sức thi triển Thuật Thức vươn đến đường chân trời. Muốn phá vỡ tình thế hiện tại, cách duy nhất là......
Tay phải Chỉ Huy Hiệp Sĩ nhẹ nhàng sờ thanh kiếm yêu bên eo trái.
Một cảm giác lạnh giá, cứng chắc, đáng tin cậy. Tuy vậy mới chạm vào là ông cảm nhận được ngay Sinh Mệnh của nó còn lâu mới hoàn toàn hồi phục. Thuật Chi Phối Vũ Trang Toàn Phần đại quy mô mà ông tung ra ở Đông Phương Đại Môn đã tiêu tốn nhiều hơn ông tưởng.
Chiêu thức Bercouli định thực hiện - tuyệt kỹ tối hậu của Thần Khí «Thời Xuyên Kiếm» - sẽ ngốn nhiều Sinh Mệnh khủng khiếp.
Ông chỉ có thể dùng nó một lần. Và phải chính xác hơn cả xâu chỉ qua kim thì mới trúng được mục tiêu.
Bercouli khẽ vuốt ve cổ con rồng mình đang cưỡi, Takiguri, rồi nhảy nhẹ như bông sang bên lưng Hoshigami bay bên cạnh.
Dù không nắm dây cương, ông truyền ý nghĩ của mình vào người cộng sự đã chiến đấu cùng ông suốt bao năm tháng, rồi tỉ mỉ điều chỉnh độ cao.
Ông nhắm vào đốm đen nhỏ như hạt cát nơi chân trời xa xăm.
Dẫu rất muốn ngắm thẳng vào tên Hoàng Đế, cơ mà ở khoảng cách này ông thậm chí còn không thể thấy bóng dáng của hắn, nên khả năng trượt là quá cao. Ông phải nắm rõ chuyển động của hắn như lòng bàn tay, và tập trung tất cả tinh thần vào một bên cánh của con hắc phi long kia.
Đứng vững chãi trên bàn đạp, Bercouli từ từ đưa tay phải rút khỏi chiếc bao da sờn mòn thanh trường kiếm rèn nên từ duy nhất một vật liệu.
Lưỡi kiếm giữ bên phải ông liền tỏa sáng nhè nhẹ. Thuật Giải Phóng Ký Ức lập tức kích hoạt mà không cần niệm chú, rồi thanh kiếm rung rinh như nằm trong khí nóng, vẽ lên vô số dư ảnh đằng sau trong khi con rồng tiến lên phía trước.
Khóe môi cứng cáp của ông mấp máy, lẩm bẩm lời xin lỗi tới chú rồng vô tội.
Rồi nheo đôi mắt xanh nhạt lại, Bercouli--vị hiệp sĩ lâu đời nhất thế giới--hét lên một tiếng gọn ghẽ.
"Thời Xuyên Kiếm--Lý Trảm!!"((Uragiri (裏斬): Nhát Chém Vô Hình.))
Zuu, ông vung lưỡi kiếm xuống một cách nặng nề nhưng lại nhanh đến bất ngờ. Vô số dư ảnh xanh lướt theo hướng chém, rồi lần lượt biến mất.
Tít bên kia bầu trời, cánh trái của con hắc long mà Hoàng Đế Vector đang cưỡi liền lặng lẽ đứt lìa khỏi thân.
***
"Thơm...... Thơm quá...... Mùi Sinh Mệnh thơm lừng......"
Túm chặt tóc của cô gái nhân loại và nâng toàn bộ cơ thể nạn nhân lên, miệng D.I.L bật ra từng tiếng ngắt quãng.
Rirupirin chỉ biết trố mắt nhìn ả Hắc Thuật Sư, kẻ mà dù hắn có ghét bao nhiêu đi nữa cũng chưa cảm thấy đủ.
Làn da đen từng bóng lộn dầu thơm của ả, và mái tóc từng đen nhánh quăn tít một cách tráng lệ của ả, giờ đây đều bê bết thảm thương. Từ đầu chí cuối cơ thể ả đầy vết thương bởi đao kiếm bén ngọt, máu rỉ ra từ đó không ngừng. Cứ mỗi lần D. cử động là lại toác thêm lác đác vài vết, máu lại phọt ra nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, làn sương đen xung quanh ả thuật sư sẽ luôn nhanh chóng vây quanh miệng vết thương, tiết ra những mùi hôi phát ói, và cầm máu.
Nguồn cơn của đám sương này là cái túi da nhỏ đeo bên eo D. Để ý kĩ hơn sẽ thấy khi cái túi mở miệng, thi thoảng sẽ có một sinh vật kỳ lạ hao-hao-côn-trùng nhô đầu ra để phun khói đen dày đặc. Hẳn nó là một Hắc Thuật làm giảm sự tiêu hao Sinh Mệnh.
Liếc nhìn Rirupirin đang bịt mũi vì kinh tởm, D. nhoẻn miệng cười lần nữa.
"Bắt được con mồi béo tốt lắm. Ta có lời khen đó, con lợn. Để trao thưởng, ta sẽ cho ngươi xem một thứ thú vị."
Ngay khi ả dứt lời--
lướt ngón tay phải sắc nhọn như móng vuốt lên cổ áo cô gái - cô đang đau đớn vì mái tóc bị kéo cao.
Tức thì, lớp giáp bạc cùng chiếc áo mỏng xanh lá non nằm dưới bị xé toang rớt xuống đất.
Bị buộc phải phơi bày làn da trắng ngần, mặt cô gái thêm phần méo mó. Vừa ngắm nhìn cô, D. vừa thở phì phò, để lộ nụ cười ác dâm.
"Thế nào? Lần đầu được chiêm ngưỡng cơ thể của một nữ nhân loài người đúng không? Chắc là khiêu gợi với một con lợn lắm nhỉ? Nhưng kịch hay giờ mới bắt đầu............!!"
Năm ngón tay phải của D. đột nhiên mềm lả vặn vẹo như thể mất đi xương.
Chẳng biết tự bao giờ, ngón tay ả biến thành những con rắn. Ở đầu mút của chúng là những cái miệng hình tròn mỏng lé răng cưa đang há to ngoe nguẩy trông thật ghê tởm.
"Xem đây.......!!"
Cùng lúc D. hét lên, năm ngón tay của ả--không, phải gọi năm con rắn--dài ra vài chục lần và quấn siết phần thân trên cô gái. Chúng không chỉ ngăn cô cử động, mà còn vươn đầu cong cổ rồi cắm thẳng vào da cô.
"Áá......!!"
Cô gái tên Leafa trợn to cặp mắt xanh lá mà ré lên, máu cô phọt ra khắp nơi. Cô cố dùng tay để tháo gỡ lũ rắn, song thân trên đã bị quấn chặt còn cổ tay thì bị trói bằng khăn quàng của Rirupirin.
Máu chảy từ năm vết thương bất chợt có vẻ dừng lại. Có điều thực tế thì không như thế. Rirupirin nhận ra bọn rắn trên tay phải D. đang uống máu nạn nhân.
Ả Hắc Thuật Sư ngẩng đầu và rít lên the thé niệm Thuật Thức.
"System call!! Transfer human unit durability...... Right to Self!!"((Lệnh Hệ Thống!! Vận chuyển sức bền của đơn vị con người... Vào bản thân!!))
Po-, ánh sáng xanh tóe ra trên vết thương của cô gái. Rồi như thể hóa cùng dòng máu, nó bị hút vào cánh tay D. thông qua bầy rắn. Sự dày vò của cô gái tăng lên, tấm thân mỏng manh của cô oặt ngửa ra sau như thể sắp bị đứt đôi.
"Hàà...... Đã quá...... Đã quá!! Dồi dào...... ngọt lịm làm sao!!"
Tiếng rít ả ta xuyên toạc tai Rirupirin.
Cơn đau này khiến gã tộc trưởng tộc Orc hoàn hồn, hắn hổn hển hét lên.
"Ngưi...... Ngưi làm cái gì thế!! Cô gái kia là tù nhân của te!! Te muốn đem cổ đến chỗ Hoàng Đế!!"
"Im đi con lợn ngu đần!!"
điên loạn hét lên với cặp mắt đỏ ngầu.
"Ngươi quên là Hoàng Đế đã trao toàn quyền chỉ huy chiến dịch cho ta à!! Ý của ta là ý của Hoàng Đế!! Lệnh của ta là lệnh của Hoàng Đế!!"
Gu, Rirupirin không nói nên lời.
Chẳng phải chiến dịch này thất bại từ lâu rồi sao? Hắn muốn vặn lại. Nhưng Hoàng Đế đã biến mất khỏi chiến trường mà không ban thêm lệnh mới. Giờ đây không còn ai lật đổ được ảo vọng "các ngươi phải tuân lệnh ta răm rắp" của D.
Rirupirin bần thần đứng nhìn cô gái hét loài người kia lên những tiếng không nghe rõ, cử động của cô yếu dần. Mặt khác, vô số vết thương trên da D. bắt đầu khép miệng lại từng chút một, rồi lành
hẳn.
"Gu...... Guh......"
Hàm răng nghiến chặt của hắn kêu ken két.
Trong mắt Rirupirin, cô gái đang từ từ bị hút cạn Sinh Mệnh ấy giống với hình bóng nàng công chúa Kỵ Sĩ đã hy sinh làm vật tế.
Mắt cô dần lu mờ. Da cô chuyển từ trắng thành tái nhợt, hai tay rũ sang bên. Vậy mà những con rắn trên tay phải của D. vẫn quằn lên háu đói, toan hút cạn tới giọt máu cuối cùng của cô gái.
Chết...... Cô ấy sẽ chết mất.
Kẻ tù nhân hiếm hoi này.
Không, con người đầu tiên không tỏ ra sợ sệt hay khinh bỉ hắn.
Ngay lúc đó--
Một hiện tượng không tưởng, hay đúng hơn, kì tích đã xảy ra. Mắt Rirupirin mở to.
Mặt đất....... Trên mặt đất của cái sa mạc đen nhẻm nhem nhúa của Dark Territory này, khoảnh đất dưới chân cô gái bị trói bắt đầu tỏa lên ánh xanh lục.
Một thứ trông như cỏ siêu mềm mượt - người ta chẳng bao giờ thấy chúng ngoài vài nơi hiếm hoi - trỗi lên dưới mặt đất, rồi muôn vàn hoa đủ mọi sắc màu nở rộ khắp chốn. Hương hoa cuốn theo cùng làn gió, rồi cả vầng thái dương vốn đỏ huyết đã trở thành màu trắng kem ấm áp.
Nguồn Sinh Mệnh đậm đặc bốc lên tức thảo nguyên bé nhỏ này liền xoáy tròn và ngấm vào người cô gái.
Làn da nhợt nhạt lấy lại sắc màu hồng hào, và cặp mắt của cô lại một lần nữa sáng lên.
Khi mặt đất xanh tươi màu cỏ biến mất, khi mặt trời trở về hình hài ban đầu, Rirupirin nhận ra Sinh Mệnh của cô gái đã hoàn toàn khôi phục. Một sự nhẹ nhõm khó hiểu ngập tràn lòng hắn.
Tuy nhiên nó lập tức tan vỡ.
"Không thể tin được...... Nó lại ra nữa...... Nó lại rỉ thêm nữữữữa!!"
thốt lên điếc tai, có vẻ các vết thương của ả cũng đã bình phục hết.
Bàn tay trái của ả thôi túm tóc gái, các ngón tay trên đó cũng biến thành những con rắn xấu xí.
Vang lên tiếng động ộp oạp đùng đục, năm xúc tu mới hình thành cũng cắm phập vào da cô.
"......Ááá......!!"
Điệu cười ha hả của D. át hẳn tiếng la thất thanh lần thứ hai của cô gái.
"AHAHAHAHA!! AH--HAHAHAHAHA!! Của ta......!! Đây là của TAAAAA!!"
***
--Mình phải chịu đựng.
Nén chịu cơn đau buốt nhói chưa từng gặp trước kia dù là ở thế giới thực hay ALO, Leafa chỉ có thể lặp đi lặp lại lời này với bản thân.
Trước khi dive vào, cô đã nghe giải thích về năng lực của super account 03 «Terraria, Nữ Thần Mặt Đất»: «Tự Động Hồi Phục Vô Hạn». Tự động hấp thụ năng lượng từ không gian rộng lớn xung quanh để phục hồi sinh mệnh của mình hay mọi tĩnh vật cũng như vật sống. Theo lời anh kỹ sư mang tên Higa đó, lượng HP vốn đã cực lớn của cô, cộng với năng lực đấy sẽ khiến cô gần như không thể chết vì mất HP.
Vì thế mà Leafa đánh liều để mình bị bắt giữ nhằm giáp mặt với Thần Bóng Tối Vector, và đồng thời quyết định không dùng kiếm đối đầu với người của Underworld.
Người phụ nữ đang tra tấn cô là một cư dân Underworld như Rirupirin--một Fluctlight Nhân Tạo. Nếu để bị kiếm chém, linh hồn của cô ta sẽ bị xóa sổ vĩnh viễn. Tuy không biết tại sao cổ bị thương và tại sao cổ muốn phục hồi, Leafa không thể chiến đấu với cổ.
Aa, nhưng mà.
Tạm gạt nỗi xấu hổ vì bị lột áo sang một bên, cơn đau khi Sinh Mệnh bị hút cạn thật khó tả.
Liệu cái này có thực sự là ảo giác không dính líu tới cơ thể vật lý thật của cô?
***
"...... Dừng lẹ."
Rirupirin không lập tức nhận ra câu chữ đó vừa phát ra từ chính mồm mình.
Song sau đấy, một cách cực kỳ dõng dạc, cuống họng hắn ngân lên và hàng môi di chuyển.
"Dừng lẹ!"
Cặp đồng tử của D. teo lại như lỗ kim, ném cái nhìn khinh miệt sang hắn. Cam chịu cơn rùng mình dâng lên trong đáy bụng, tộc trưởng tộc Orc tiếp tục nói.
"Chẳng phải Sinh Mệnh của ngưi đã hoèn toèn phục hồi rùi seo? Ngưi đâu cần thêm chút nào từ Ium ấy nữa!"
"......Gììì đây? Ra lệnh cho ta cơ à......?"
thầm thì, nghe như một khúc ca lạc điệu.
Thình lình, mười cái xúc tu uốn éo mãnh liệt hơn, găm phầm phập vào lna da cô gái, hút lấy hút để những giọt máu. Da của ả Hắc Thuật Sư đã hoàn toàn lấy lại độ bóng mỡ, bộ tóc đen ả thậm chí còn dài và sum suê hơn trước.
Không chỉ thế, Sinh Mệnh thừa mứa bốc ra từ cơ thể của ả vón lại thành những hạt sáng màu xanh và tản ra không khí. Dù vậy, D. vẫn không có dấu hiệu dừng tra tấn, ả cứ từ sau ôm chặt lấy cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn hơn ả nhiều.
"Ta nói rồi đó, con lợn. Con tù binh này từ giờ là của ta. Dù ta có hấp thụ bao nhiêu Sinh Mệnh, hay lạm dụng nó thế nào trước mặt con lợn nhà ngươi, hay kể cả ta có giết nó ngay tại đây và ngay lúc này, thì cũng chẳng liên quan đến ngươi đâu đúng không nào?"
Kuku, kukuku, một điệu cười khùng khục rung lên từ cổ họng ả.
"Hn...... Nhưng mà, phải rồi ha. Ngươi phát hiện ra con bé mà, nên ta phải chiều theo ý ngươi chút xíu nhỉ?...... Thế thì lập tức cởi bỏ quần áo đi."
"Ngưi...... Ngưi nói cái giề......"
"Kể từ khi lần đầu gặp ngươi, nhìn thấy ngươi khoác giáp mặc áo choàng lộng lẫy là ta thấy muốn ọe rồi. Ngươi chỉ là một con lợn, mà dám ăn mặc như con người ư? Nếu giờ ngươi trần truồng ở đây, bò bằng tứ chi, rồi kêu ủn ỉn một chút thì có khi ta sẽ trả lại con bé."
Zukin.
Đột nhiên, tầm nhìn phía phải của hắn đỏ chót lên. Đồng thời một cơn đau như thể bị kim sắt chọc vào, dấy lên bên mắt phải hắn.
--Chỉ là một con lợn.
--Như con người.
Lời của D. chồng lấp với lời của cô gái Leafa này.
--Anh vẫn là một con người mà.
--Đâu có cần thêm gì ngoài nhiêu đấy?
Hắn không thể để D. sát hại cô gái này. Không, hắn không muốn cô ấy phải chết. Chính vì thế... Chính vì thế.
Bàn tay phải của Rirupirin với đến cái cúc sắt trên chiếc áo choàng da. Buchi, nút bung ra ngay.
Cái áo choàng rơi xuống đất rồi, Rirupirin bèn đưa tay đến chỗ thắt lưng da buộc giáp.
Bất chợt một thanh âm yêu yếu vang lên.
"...... Đừng."
Đầu hắn ngẩng phắt lên, và mắt hắn bắt gặp Leafa đang nhìn hắn.
Đôi mắt xanh lục bảo đẫm lệ vì đau của cô đảo qua đảo lại chậm rãi.
"Tôi...... không sao đâu, Cho nên, đừng, làm vậy."
Giọng của cô không kéo được hết câu. D. bất ngờ cắn nhẹ lên khuôn mặt cô gái.
"Nếu mày còn nói mấy thứ nhảm nhí đó, ta sẽ cắn bay khuôn mặt dễ thương mày đó. Đang đến phần hay thì lại. Ê, sao thế con lợn. Cởi nốt đi chứ. Hay ngươi đang thấy kích thích bởi cơ thể trần truồng của con người?"
Kyahahahaha, tiếng cười sằng sặc inh tai của ả kéo dài không hồi kết.
Bàn tay đương nắm lấy chiếc đai da của hắn bắt đầu run lên.
Hắn chẳng hề quan tâm cơn đau trong mắt phải. So với cơn phẫn nộ và sự nhục nhã cuồn cuộn trong lòng, cơn đau này là cái thá gì.
"Te...... Te...... Te......"
Đột nhiên có thứ gì đó tuôn ra từ hai mắt hắn chảy xuống hai hàng má. Giọt chảy xuống má trái thì trong suốt, song bên má phải lại nhuộm màu đỏ sẫm.
Tay phải hắn từ từ bỏ khỏi chiếc thắt lưng da--và đưa lên chuôi thanh kiếm bên hông trái.
"Te, là một con người!!"
Lúc hắn gào lên, một cơn đau hắn chưa từng gặp bao giờ lập tức tấn công mắt phải hắn, khiến nhãn cầu hắn nổ tung.
Dù chỉ còn một nửa tầm nhìn, Rirupirin xác định chính xác hình bóng của D. Điệu cười khúc khích bạo dâm của ả thuật sư biến mất, nhường chỗ cái mồm há hốc.
Dốc hết sức bình sinh, Rirupirin chém thanh đao một cách bất ngờ xuống cặp chân không phòng vệ của D.
Có điều vì mất đi một mắt, cảm giác của hắn cũng mất đi sự chính xác.
Mũi kiếm chệch khỏi bắp chân phải của D. Rirupirin mất thăng bằng và đổ sụp xuống, vai trái đập đất.
Nhìn lên, hắn thấy D.I.L bĩu môi, vẻ mặt phừng phừng nổi giận.
"Con lợn thối tha này...... dám hãm hại ta......!"
Ả quăng cơ thể cô gái ra sau, rồi giơ đôi tay của mình lên. Với tiếng giin chói tai, mười xúc tu đột nhiên biến thành mười lưỡi dao đen óng ánh sắc nhọn.
"Ta sẽ băm vụn ngươi, rồi trộn cho lợn rừng ăn!!"
Gã tộc trưởng tộc Orc chỉ còn nước đợi chờ khoảnh khắc mưa dao vung xuống từ hai bên.
To.
Ton.
Hai âm thanh be bé vang lên cùng lúc. Cử động của D. chững lại.
Rirupirin đứng hình, chứng kiến hai cánh tay của ả phù thủy đứt lìa khỏi thân và rơi thịch xuống đất.
cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Người phụ nữ cao kều từ từ quay lưng lại, máu phun ra như thác nước từ hai vai ả.
Đập vào mắt Rirupirin là thân hình trắng ngời của Leafa.
So với vóc dáng mảnh dẻ thiếu cơ bắp, thanh trường kiếm của cô - trông rất khó dùng - vung thẳng về phía trước. Dẫu với cổ tay bị trói, cô gái này chắc chắn là người đã chém đứt hai cánh tay của D.
Giọng D. càu nhàu nghe khản đặc.
"Một con người...... cứu một con lợn, chém một con người khác ư......?"
Vừa nhìn ả Hắc Thuật Sư lắc đầu ngờ vực, Leafa vừa đáp lại.
"Không. Ta chỉ chém cái ác để cứu người thôi."
Cô nhanh nhẹn giương cao kiếm vào thế chuẩn bị.
Hyuka.
Cô gái chém xuống từ một cự ly xa không tưởng.
Đẹp--quá.
Từ ngón tay tới ngón chân, không có chút lực thừa nào, không có sự sợ hãi mơ hồ nào. Một thứ kỹ thuật đã tôi luyện tới tuyệt đỉnh.
Một lần nữa, Rirupirin cảm thấy nước mắt rơi--tuy nhiên, lần này là vì cảm động. Trước mắt hắn, D.I.L, Hắc Thuật Sư mạnh nhất cũng như kẻ có thực lực cao cường nhất trong Thập Hầu, bị bổ đôi từ đầu xuống trong sự thinh lặng tuyệt đối.