Chương 21 - Phần 3
Có lẽ vì có trường đại học nào gần đây vừa bắt đầu kì nghỉ hè, một quán Bar VR ở Cheongjin-dong thuộc quận Jongno ở Seoul đã đông đúc hơn một tí.
Jo Wol-saeng đã hoàn tất các thủ tục nhận phòng, sau đó lấy một cái cốc giấy và hứng đầy soda tại quầy bar. Xong cậu bước vào một phòng đơn, tựa lưng vào ghế dựa, và thở dài một tiếng.
Cậu nhận thấy mình gần đây thở dài như thế càng lúc càng nhiều. Bản thân cậu cũng biết rõ lý do. Năm nay cậu đã bước sang tuổi 20, hiện tại đang là sinh viên năm hai, và năm sau cậu sẽ phải tạm nghỉ học cho hai năm nghĩa vụ quân sự.
Thời hạn nhập ngũ là tận sinh nhật thứ ba mươi, cho nên cậu có thể dời việc nhập ngũ lại nếu muốn, nhưng những sinh viên chưa hoàn tất nghĩa vụ của mình trước khi tốt nghiệp sẽ gặp bất lợi rất lớn khi tìm việc. Gần như tất cả các bạn cùng lớp của sẽ nghỉ phép để thực thi nghĩa vụ quân sự sau khi hết năm thứ hai, và vì cha mẹ cậu cũng hối thúc nữa, thật sự cậu chẳng có đường lui.
Wol-saeng nhấp một ngụm soda nhạt, rồi thở dài lần nữa.
Tất cả mọi thứ khiến cậu khó chịu, từ việc liệu một người thể lực không tốt như cậu có thể chịu được sự huấn luyện khắc nghiệt cho đến việc sẽ bị những binh lính khác bắt nạt. Cơ mà thứ khiến cậu chán nản nhất chính là cuộc sống bây giờ của cậu sẽ bị tước mất những hai năm tròn. Cậu không mảy may quan tâm đến thế giới thực. Mà thế giới ảo cơ, nơi các bạn cậu đã mời cậu chơi thử khi mới bước vào đại học năm nhất, và cũng là nơi thu hút cậu từ đấy đến nay--hai năm không được dive vào thế giới đó, đối với cậu, còn đau khổ hơn là bất kì khóa huấn luyện nào.
"............Giá như mà mình có thứ này trong quân đội......"
Cậu lẩm bẩm trong lúc cầm lấy thiết bị kết nối FullDive treo trên giá trên bàn--«AmuSphere». Do thuộc một VR bar nổi tiếng, trông nó tả tơi cả trong lẫn ngoài, ấy thế đối với Wol-saeng, chiếc máy này toả sáng rực rỡ hơn cả vòng sáng thiên thần.
Ba năm trước--năm 2023, thiết bị này ra mắt tại Nhật, và bắt đầu lên kệ trên toàn thế giới vào năm tiếp theo; nó đã tạo nên một sự bùng nổ lớn ở Nam Hàn, nơi vốn dĩ ngành công nghiệp trò chơi điện tử trực tuyến đã rất hưng thịnh. Các cửa hàng café Internet trước đấy tên là «PC Bar» giờ đổi tên thành «VR Bar» và trang bị đầy đủ AmuSphere. Những người trẻ tuổi đều bị thu hút bởi VRMMORPG được Nhật hoặc Mĩ phát triển.
«Đế Chế Silla », game mà Wol-saeng đã chơi suốt một năm rưỡi, là phiên bản Hàn của «Đế Chế Asuka» của Nhật. Nó không đơn thuần là dịch; mà kể cả thị trấn, nhân vật, và nội dung quest đều sửa lại cho giống với triều đại Silla ngày xưa của Hàn Quốc. Trò chơi đã trở nên nổi tiếng nhất Hàn Quốc từ ngày phát hành.
Mặt khác, giới game thủ giận dữ đòi hỏi một trò chơi chính hiệu Hàn Quốc, vì thế rất nhiều công ty bắt đầu phát triển các tựa VRMMO mới toanh bằng cách sử dụng package «The Seed», một gói phần mềm hoàn toàn miễn phí. Tuy nhiên, bản thân của package đấy vẫn là Nhật Bản tạo ra, vậy nên không kết nối «The Seed Nexus» khổng lồ đặt tại Nhật thì không thể sử dụng đầy đủ tính năng. Song le, các VRMMO của Nhật nói chung lại hay làm nhiễu kết nối từ Hàn Quốc và Trung Quốc, dẫn đến việc mất khả năng tạo ra các trò chơi mới với chất lượng sánh ngang «Đế Chế Silla», khiến cho người chơi Hàn Quốc ngày càng bất mãn.
--Mình thật sự muốn chơi một trò quốc nội trước khi tòng quân, nhưng có vẻ là một giấc mơ viễn vông rồi......
Wol-saeng lại thở dài, ném những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí. Cậu tựa lưng vào chiếc ghế dựa và đeo AmuSphere vào.
"...... Link Start!"
Cậu đọc câu lệnh phổ-biến-toàn-cầu duy nhất rồi nhắm mắt lại.
Cậu đi xuyên qua những tia sáng loang lổ, sau đó nhập tài khoản, mật khẩu của VR bar, và bước vào một khu vực khởi đầu đơn giản cùng cực. Tới nơi xong, cậu chuẩn bị nhấn vào biểu tượng «Đế Chế Silla».
Bỗng nhiên, cậu chú ý thấy cửa sổ SNS((Ứng dụng mạng xã hội.)) nổi bồng bềnh trên khoảng không tối om bên phải và nó đang cuộn xuống với tốc độ điên cuồng. Cứ như hàng trăm người dùng mà cậu theo dõi đều đồng thời retweet((Retweet của Twitter, tương tự Share của Facebook.)) cùng một tin vậy.
"............Chuyện gì thế nhỉ?"
Bối rối, Wol-saeng đẩy trình khởi chạy sang bên trái rồi kéo cửa sổ SNS về phía mình. Cậu nhấp vào tin tức, phóng lớn ra, và đọc những dòng chữ lớn.
"Ờm...... 'Các tình nguyện viên Hàn, Mỹ, Trung đã hợp tác phát triển một VRMMO hoàn toàn mới, và máy chủ thử nghiệm......đã bị các người chơi Nhật Bản hack vào và tấn công những tester'......?! Cái chuyện quái quỷ gì vậy?!"
Thành thật mà nói, Wol-saeng nhận thấy một thứ như vậy thật khó tin. Song đính kèm ở cuối bài viết là một liên kết có vẻ là một đoạn video; cậu nhấp vào đó với chút ngờ vực.
Một cửa sổ phát lại bèn mở ra, và sau đó--
『Đội tiên phong, tấn công!!』
Tiếng gầm dữ tợn cộc cằn với âm lượng chói tai phát ra. Wol-saeng đã xem vài bộ anime Nhật Bản nên ngay lập tức nhận ra âm điệu người Nhật.
Đoạn video cho thấy một đống player có-vẻ-là-Nhật, với trang bị màu bạc, đang tấn công những người chơi mặc giáp trụ màu đỏ tối và giết hết người này tới người khác. Máu văng tung toé mỗi khi lưỡi gươm lấp lanh đấy vung lên, đồng thời tiếng chửi rủa bằng tiếng anh và tiếng la hét vang vọng khắp nơi.
Nơi đây rất tàn bạo và hoàn toàn không có luật lệ, chứng tỏ nó chắc chắn diễn ra trong máy chủ thử nghiệm. Đúng như bản tin đã nói, player Nhật đang đơn phương công kích player Mỹ.
Khi đoạn video dài 30 giây kết thúc, Wol-saeng cảm thấy đôi chút thẫn thờ.
«Tấn Công Máy Chủ» thường chỉ hành động làm tăng công việc mà server phải xử lý khiến cho hệ thống quá tải, hoặc các hành vi phá hoại một trang web, cơ mà dive vào một thế giới VR và tấn công tester...... thì có lẽ đây là lần đầu tiên. Nếu nội dung của video này đáng tin, thì đang có một chuyện như thế xảy ra, ấy vậy cậu cảm thấy có gì đó không đúng.
Phải...... trong đoạn video trên, phe Nhật, với trang bị vật dụng vượt xa đối phương về đặc tính cũng như về năng lực, đang thảm sát một chiều phe Mỹ. Tuy nhiên, cậu cảm thấy rằng những người trên bờ vực tuyệt vọng không phải là các player Mỹ đang bị tấn công, mà là những người chơi Nhật đang tấn công họ. Các cuộc tấn công máy chủ rốt cuộc hầu như đều là trò đùa, nhưng...... những người này dường như đang chiến đấu giữa ranh giới sự sống và cái chết thật sự......
Đột nhiên, một tiếng chuông pipon inh tai vang lên, khiến Wol-saeng giật mình ngước đầu.
Hóa ra là một đồng đội của cậu trong guild trong «Silla», người ấy thấy cậu online bèn gửi cho cậu yêu cầu hội thoại. Cậu nhấn nút "Đồng ý", tức thì một cửa sổ mới mở ra, và một giọng nói vô cùng cấp bách gọi tên nhân nhật của Wol-saeng.
『Này, Moonphase, cậu đã nghe về cái tweet đó chưa?!』
"À...... ừ, tớ vừa mới xem......"
『Thế còn chờ gì nữa? Mau tải Client đi!』
"C...... Client sao?"
Cậu vội vã quay lại nhìn cửa sổ SNS và liếc nhìn một tweet nối đuôi.
Trên ấy viết--Để giải cứu những test player khỏi cuộc tấn công hèn hạ của bọn Nhật Bản, chúng tôi đang tuyển người chơi VRMMO tình nguyện trên toàn Hàn Quốc. Nếu bạn muốn giúp chúng tôi, xin hãy tải phần mềm Client này về và cài đặt vào AmuSphere của các bạn..
"......Thứ này à......--Hwan-ung, cậu tin là thật à?"
『Tất nhiên rồi, bộ chú không xem cái video đó à!? Đồng đội chúng ta đang bị giết thậm chí khi chúng ta đang nói chuyện đây này!!』
"Biết rồi...... Cơ mà, cái video đó......"
Wol-saeng sắp sửa nói lên cảm giác khó chịu của mình, nhưng lập tức bị gián đoạn.
『Kệ đi, nhanh nhanh cài đặt vào! Myung-hoon và Helix đã dive rồi, bọn này sẽ chờ cậu ở trỏng!』
Voice chat kết thúc, và sự yên lặng trở lại với căn phòng xuất phát.
Mặc dù Wol-saeng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, song gần như tất cả đồng đội trong guild của cậu đều đã tham gia, và cậu cũng không biết họ sẽ trách móc ra sao nếu cậu phớt lờ họ. Có lẽ ở trong ấy sẽ giúp cậu tìm thêm manh mối--vả lại, nghĩ kỹ thì, náo loạn cỡ này rất có thể là một event ngụy trang cho game mới. Nếu không tham gia, cậu sẽ không thể gặt hái được lợi ích gì.
Đưa ra quyết định rồi, Wol-saeng bèn nhấn nút "Download" và cài đặt client vào AmuSphere, làm xuất hiện một icon khởi chạy mới. Sau khi nhấn vào biểu tượng nền đỏ chót có dòng chữ đen 【HELP US】((GIÚP CHÚNG TÔI)), Wol-saeng cảm thấy ý thức của mình bị hút vào một thế giới khác.
***
Sau khi chuyển một lượng lớn kết nối từ Trung Quốc và Hàn Quốc vào Underworld, Critter vẫn còn bán tín bán nghi.
Dầu làm theo chỉ thị của Vassago Casals trước khi hắn dive lần hai: "phát tán client kết nối vào Underworld tới hai nước giáp phía tây và bắc của Nhật," hắn cứ băn khoăn mãi.
--Không phải người Nhật và người Hàn giống nhau sao?
Đông đảo người Mỹ không biết rằng Hàn Quốc và Nhật Bản không nối với nhau bằng đất liền. Thậm chí còn có người cho rằng cả hai là một phần của Trung Quốc. Tuy Citter không hẳn là thiếu hiểu biết, hắn cũng cho rằng ba quốc gia đó hoàn toàn thân thiện với nhau. Về phần quan hệ, chẳng phải thương nhau lắm cắn nhau đau giống như EU((Liên Minh Châu Âu.)) sao?
Bởi thế Citter không tài nào hiểu nổi chỉ thị của Vassago.
Vì không có thời gian để tạo một trang web giả mới, hắn đã dùng mạng xã hội để loan tin. Tweet đầu tiên của hắn viết "Nhật Bản đang tấn công một máy chủ VRMMO được chung tay phát triển bởi tình nguyện viên Mỹ Trung Hàn!"
Tweet thứ hai giải thích kĩ hơn về cái đầu tiên: "Đám player Nhật muốn lấn chiếm The Seed Nexus tới mức hack luôn cả server và tạo ra các nhân vật mạnh mẽ như ý muốn, rồi tấn công các tester Mỹ, Trung Quốc, và Hàn. Do máy chủ chưa cài đặt tính năng hấp thụ đau đớn cũng như không có luật đạo đức, đồng đội chúng tôi đang vừa bị tàn sát vừa bị dày vò tột cùng." Và hắn đính kèm thêm một video quay được trong cuộc chiến ở Underworld.
Video đó thực ra chính là cảnh các Hiệp Sĩ và binh sĩ Nhân Giới chống lại những người chơi Mỹ, cơ mà cư dân Underworld cũng nói tiếng Nhật tuốt. Có vẻ đoạn phim đã gây tác động rất lớn; con số retweet tăng theo cấp số nhân, và số lượt chương trình Client tải cao ngất ngưỡng, vượt xa cả Mỹ.
Critter sửng sốt nghĩ.
--Hóa ra trước giờ hình như lũ game thủ VRMMO Nhật không thân thiện với bọn Trung Quốc và Hàn Quốc nhỉ?
***
--Còn hơn cả tệ hại nữa cơ. Thậm chí có thể nói chúng ghét nhau ra mặt.
Vassago Casals, sau khi đã quay trở lại Underworld với nhân vật «PoH» thuộc Guild sát nhân «Tiếu Quan Tài», bật cười dưới lớp áo choàng đen.
Hắn giơ tay phải lên cao, và hét lớn bằng tiếng Hàn cho những người chơi đỏ phía sau.
"--Anh em, tiến lên dạy cho đám xâm lăng một bài học nào!! Hãy chém giết chúng ra bã nào, hãy khiến chúng đau đớn cùng cực để khỏi dám nghĩ tới chuyện làm hại các chiến hữu của chúng ta lần nữa!!"
Nghe xong hai câu nói đó thì đại quân đoàn đông không dưới năm vạn liền buông ra những tiếng tru hung tợn bằng hai thứ ngôn ngữ. Với họ, những người Mỹ bị player Nhật hạ sát giờ đây là những test player đồng hương.
Cố hết sức nhịn cười, Vassago vung tay phải xuống
Zaaaaaaa! Tựa như một trận tuyết lở khổng lồ rú lên ầm ầm, đội quân đỏ sẫm lao về phía những người chơi Nhật bên dưới.
--Nào, giết nhau đi. Hãy nhảy vũ điệu xấu xí, thảm hại và nực cười ấy đi.
***
"...... Hắn tới rồi."
Sinon tự nhủ.
Cô nhìn một dải chấm đen thui giống như một sợi tơ chăng xuống từ bầu trời đỏ.
Lúc này cô rất muốn nạp «Annihilate Ray» đến mức tối đa và thổi bay kẻ địch ngay khi hắn vừa xuất hiện. Như thế hắn chẳng đỡ hay trốn được.
Tuy nhiên bây giờ cô cần câu thêm thời gian. Nếu bên kia có khả năng tạo ra vô hạn tài khoản cấp cao, thì việc tiêu diệt hắn trong nháy mắt là tốn công vô ích.
Đầu tiên, cô cần lôi kéo đối phương vào một trận đánh tiêu hao, sau đó quan sát phản ứng của hắn. Nếu đối thủ có dấu hiệu muốn bảo vệ mạng sống bản thân thì có thể suy luận là hắn sử dụng một tài khoản có giá trị và chỉ có thể dùng một lần. Và rồi, cô sẽ toàn lực tấn công, khiến hắn không thể nào đăng nhập bằng tài khoản ấy lần nữa.
Nhưng, trong trường hợp account đó có thể tạo ra hàng loạt, cô sẽ không giết được hắn. Cô sẽ phải cố gắng hết sức để kéo dài trận chiến và câu đủ thời gian cho Alice đến chỗ «Tế Đàn Tận Cùng».
Vậy nên Sinon không kéo dây cung, mà chỉ lơ lửng giữa không trung, chờ đợi kẻ thù hiện ra đầy đủ.
Nơi mà dòng dữ liệu màu đen kia đổ xuống, chính là nơi mà thi thể của Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli nằm vài phút trước.
Di hài của Hiệp Sĩ Trưởng được Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice đặt lên yên của một con rồng khác. Dường như cổ muốn nó đưa ông đến chỗ một nữ Hiệp Sĩ Hợp Nhất đang đợi ông ở Nhân Giới Quân.
Shino đã hỏi rằng, "Tình địch của cô à?" Song Alice mỉm cười thật nhẹ và đáp, "Cô mới là tình địch của tôi."
----Trời ạ.
Nghe vậy, Sinon nào có thể logout dễ dàng nữa. Cô phải ở lại thế giới này, ít nhất là đến khi Kirito tỉnh lại.
Sinon củng cố quyết tâm của mình lần nữa, và nhìn chằm chằm ngọn núi đá.
Đường kẻ đen đáp xuống trung tâm bề mặt bằng phẳng của đỉnh núi và biến thành một đống nhớt.
Màu của nó tối đen tựa cái hố không đáy dẫn tới địa ngục.
Khi dòng kẻ hòa hết vào vũng nước--
Topun.
Một gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt nước. Sau đấy một bàn tay phải lặng lẽ đưa lên. Trong lúc theo dõi năm ngón tay ốm dài ngọ nguậy trong không khí, Sinon không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô cố gắng hết sức kiềm nén ý muốn ngay lập tức thiêu rụi nó ra tro để chờ kẻ thù xuất hiện.
Zururi. Tiếp sau bàn tay phải, là bàn tay trái hiện hình, bám lấy mép vũng nước.
Kế đến, đầu hắn trồi lên cùng tiếng nước lạch bạch lõm bõm.
--Cái làm Sinon hơi ngạc nhiên một tí là avatar này không hề có bất kì đặc điểm đặc biệt gì. Ít nhất thì, hắn không đẹp trai theo bất kì phương diện nào. Mái tóc vàng cắt ngắn, sống mũi và môi đều mỏng, và hắn nhìn hơi giống người da trắng, nhưng rõ ràng là không nổi bật nếu đứng giữa đám đông.
Vậy ra đây là cơ thể mới của kẻ đã điều khiển super account Thần Bóng Tối Vector sao...... Sinon suy nghĩ, vừa cảm thấy tương đối ngạc nhiên.
Gã đàn ông nâng mình ra khỏi vũng nước. Hắn đảo nhãn cầu màu xanh cẩm thạch của mình xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện Sinon đang lơ lửng phía trên đầu hắn.
Sinon thoáng có cảm giác kì lạ.
Cô ngờ ngợ rằng mình đã nhìn thấy đôi mắt này ở đâu rồi. Vừa phản chiếu tất cả, mà cũng vừa nuốt chửng tất cả: một đôi mắt vô hồn tuyệt đối.
Hai con mắt đương quan sát Sinon của hắn tròn lên một chút. Rồi, một điệu cười méo mó he hé trên môi gã ta.
Không thể nhầm lẫn vào đâu được. Mình biết hắn. Mình đã nhìn thấy đôi mắt đó...... và gương măt đó. Cách đây không lâu, ở nơi nào đấy--
Trong khi Sinon hãy còn ngây người nhìn, thì topun, một âm thanh nhớp nháp vọng vang, người đàn ông nhảy lên kéo cả thân hình ra khỏi vũng nước.
Phục trang của hắn có tí kỳ lạ. Dừng như hắn đã tự động convert trang bị của mình sang bởi hắn không mặc áo giáp kim loại cầu kì. Quần áo đồng phục xám sậm đầy đủ trên dưới và buộc lại bằng nịt da, chân đi ủng cao cổ. Nom y hệt quân phục chiến đấu của binh lính ngoài đời thực. Vũ khí của hắn là một thanh trường kiếm đeo hông trái và một cái nỏ bên hông phải.
Dẫu gã đàn ông đã thoát ra hoàn toàn rồi, vũng nước đen chẳng hề tiêu biến. Ngạc nhiên thay, nó lại tách ra khỏi mặt đất và quằn quại như một sinh vật sống. À không, nó đích xác là một sinh vật sống. Cái phần tách khỏi mặt đất liền duỗi ra, biến thành một cặp cánh dài mỏng đập đều đều.
Ngoại hình nó không giống chim, cũng chẳng phải rồng. Đằng trước tấm thân hình cái chậu phẳng của nó là bốn con mắt tròn vo. Hai bên trái và phải là cánh như cánh dơi, và lúc lắc phía sau là một cái đuôi dài hệt như rắn.
Khi gã mặc đồng phục chiến đấu nhảy lên lưng, sinh vật có cánh bí ẩn đó bèn đập mạnh cánh và rời khỏi mặt đất, bay tới độ cao ngang bằng Sinon.
Sinh vật ấy lửng lơ cách Sinon khoảng 30 mét, và gã kia lại nhếch môi cười lần nữa.
Chẳng hiểu tại sao, hắn lại dang rộng hai cánh tay không vũ khí trước mặt cô. Sinon bắt đầu cảnh giác vì nghĩ rằng hắn có thể sẽ tung ra loại thần chú gì đó. Song không có gì cả. Hắn chỉ vòng hai tay như thể quấn quanh cổ Sinon, rồi đột ngột làm động tác gồng siết chặt.
Bấy giờ, Sinon mới sực nhớ. Một giọng nói khô khốc buột khỏi môi miệng cô.
"............Subtilizer............"
Dứt khoát là vậy. Tên này chính là gã người chơi Mĩ đã khóa cổ cô đến chết từ sau lưng trong trận chung kết của Đại Hội PvP Gun Gale Online, «Bullet of Bullets Lần Thứ Tư», tổ chức hồi hai tuần trước.
Nhưng tại sao hắn lại ở đây?
Sinon thậm chí quên phứt cây cung đang cầm trên tay, chỉ còn biết ngạc nhiên vô độ và trợn tròn mắt.
***
Ở chính giữa đảo nhân tạo tự nổi siêu trọng hình kim tự tháp Ocean Turtle là Trục Chính cực chắc làm bằng hợp kim titan có độ bền rất cao.
Phía dưới đáy trụ Trục cao một trăm mét là lò phản ứng hạt nhân thủy áp - động cơ chính của tháp, được bảo vệ bởi tường cách ly nhiều lớp. Bên trên động cơ là Phòng Điều Khiển Chính đã bị chiếm đóng, và Phòng STL Số 1.
Underworld, hay nên nói là Light Cube Cluster - trọng tâm của Dự Án Alicization, nằm ngay phía trên của phòng điều khiển. Từ dưới đáy cho tới khúc này gọi là Trục Dưới.
Trên đầu Cluster là một vách chịu áp phẳng phiu, chia Trục Chính thành hai phần. Khu vực bên trên vách được coi là Trục Trên: gồm nhiều thiết bị làm mát; Phòng Điều Khiển Phụ - nơi các nhân viên Rath đã rút về; và Phòng STL Số 2 - Kirigaya Kazuto và Yuuki Asuna hiện đang sử dụng phòng này.
Vào ngày 7 tháng 7, lúc 9 giờ sáng, một robot hình người mang theo các thiết bị làm mát và di chuyển xuống cầu thang ở mũi Trục Trên. Đó là cỗ máy nguyên mẫu «Ichiemom» do Rath phát triển. Ba thành viên có vũ trang của JSDF theo sau nó, cứ như theo dõi cách nó chập chững.
Cùng lúc ấy, hai con người nhỏ thó đang lúng túng leo trên chiếc cầu thang đặt trong ống cáp ở đuôi tàu.
--Thật mừng khi mình không mắc chứng sợ chỗ chật hẹp, độ cao hay là bóng tối.
Higa Takeru thầm khích lệ bản thân, nhưng đồng thời, anh nhận thấy mắc chứng sợ hãi kiểu đấy suy cho cùng cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Bởi vì cái ống chỉ có mấy cái đèn khẩn cấp màu cam chiếu sáng này dài 40 mét đâm xuống dưới. Nếu bàn tay đầm đìa mồ hôi của cậu bị trượt, hoặc là chân run rẩy để hụt, thì dù chỉ một lần duy nhất, cậu cũng sẽ rơi vèo xuống vách tường chịu áp bịt đầu kia của cái ống này, và sẽ có cảm giác không dễ chịu gì cho cam.
Biết vậy cậu đã để cho nghiên cứu viên Yanai đi trước rồi. Bét chi cậu cũng không cần phải đấu mắt với cái miệng hố dốc đứng đó.
--À mà, chả phải anh ta bảo sẽ trở thành tấm khiên cho mình sao, tới khi lâm trận thì lại "Mời anh đi trước" nghĩa là sao chứ?
Higa gắt gỏn bất bình và liếc vài mét trên đầu mình, cậu trông thấy Yanai đang cố gắng bám vào thang.
Tuy nhiên, lúc nhìn khuôn mặt vốn dĩ nhợt nhạt của anh ta trở nên trắng bệch trong khi bấu víu cứng ngắc để giữ mạng, Higa không thể nói gì hơn. Tinh thần tự nguyện tham gia vào sứ mệnh nguy hiểm này của Yanai đã đáng khen ngợi rồi, và khẩu súng ngắn tự động nhét trong bao súng treo ở thắt lưng anh mang lại cảm giác nhẹ nhõm ít nhiều.
Đang nhìn xuống lần hai, chiếc tai nghe bên tai trái Higa truyền tới một giọng nói đều đều.
『Sao rồi, Higa-kun? Mọi chuyện ổn chứ?』
Chủ nhân giọng nói là Tiến sĩ Rinko: cô đang nghía mắt qua cửa sập đầu trên của ống để nhìn hai người họ.
Higa trả lời với âm điệu khan khản vào cái micro bên cạnh miệng.
"Ah...... ừ, chắc thế. Có lẽ năm phút nữa chúng tôi sẽ đến được tường chịu áp."
『Đã rõ. Khi nào các cậu sẵn sàng, tôi sẽ gửi lệnh tấn công đến nhóm Ichiemom. Các cậu chỉ nên mở tường sau khi kẻ địch phát hiện và bắt đầu tấn công Ichiemom.』
"Roger.((Đã rõ.)) Uwao, cảm giác cứ như Nhiệm Vụ Bất Khả Thi ấy."
『Làm ơn đi, hãy làm cho nhiệm vụ này trở nên Khả Thi đi chứ. Tôi không khỏi nghĩ rằng tình thế nội bộ Underworld thay đổi thế nào đều là do sự bình phục mau chậm của Kirito-kun...... Xin lỗi nhé Yanai-san, xin hãy trông chừng thằng nhóc kia giúp tôi.』
Nửa sau lời nói của cô là dành cho Yanai. Khi nghe thấy Yanai rên rỉ "Roger" đáp lại, Higa không thể không cười méo.
--"thằng nhóc" cơ à?
Cậu lắc đầu và nắm chặt nấc thang sắt với lòng bàn tay mình - chẳng hiểu sao lúc này nó đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngó xuống, cậu nhận thấy rằng vách tường đã ló dạng trong tầm mắt tự lúc nào.
***
Critter thẫn thờ nhìn đám mây khổng lồ quằn quại trên màn hình - đám mây là tập hợp những người chơi Hàn Quốc và
Trung Quốc dive vào - song tiếng báo động bất ngờ đã khiến hắn giật bắn cả mình.
"Cái éo gì vậy......?!"
Hắn hoảng hốt quét mắt trên bảng điều khiển, và phát hiện ra báo động đỏ nhấp nháy trên một màn hình bên phải.
"Owa...... Tường chịu áp đã bị mở rồi ư! Thằng-thằng nào xuống đường ống xem cái coi!!"
Trước khi hắn kịp la hết câu, một thành viên cao lớn trong nhóm tấn công, Hans, đã chộp lấy khẩu súng trường đồng thời phóng vút ra ngoài.
"Mẹ kiếp, đang ngon ăn!!"
Brigg vừa làu bàu vừa quăng hết sảnh bài đủ màu trên tay xuống đất rồi chạy theo Hans.
Phải chăng Rath do lép vế toàn diện về trang bị và hỏa lực nên chán đời, chơi trò chiến lược "vạn tuế"?((Chiến lược tấn công cảm tử của bộ binh Nhật.)) Hoặc là bọn chúng đang âm mưu gì đó......?
Critter rời khỏi console mà đi về phía cửa phòng điều khiển. Nguồn điện của thang máy đã bị cắt, cho nên hắn sẽ phải dùng thang bộ nếu có chuyện gì xảy ra. Hans và Brigg dường như cũng đưa ra kết luận tương tự; những tiếng chân ồn ào dồn dập trên chiếc cầu thang kim loại vọng lại từ bên trên.
Tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại, và những tiếng la ó chua chát vang lên.
"Woah!!"
"Are you kidding!?"((Đùa bố à.))
Lặp tức, tiếng súng trường nổ lên đùng đoàng.
***
Higa có thể cảm nhận âm thanh katatata của một khẩu súng trường tự động bên ngoài đường ống.
Hiện giờ, ở đàng kia Trục Chính, màng cơ và khung xương titan của Ichiemom đáng thương hẳn đang bị ghim thủng lỗ chỗ. Tuy nhiên, pin và hệ thống điều khiển của nó được đặt phía sau lưng, cho nên dù có ăn đạn, nó vẫn có thể di chuyển thêm ít lâu.
『Rồi đó! Mở cửa sập của tường chịu áp nhanh!!』
Cùng lúc giọng của Tiến Sĩ Koujiro truyền đến tai mình qua tai nghe, Higa dồn hết trọng lượng bản thân để xoay van của cửa sập của tường chịu áp ngăn cách đường ống. Pushi, các bộ chống xóc thuỷ lực bắt đầu rục rịch, và cái nắp kim loại nặng trịch bèn nhấc lên.
Đằng sau bức tường, phần ống dẫn thuộc Trục Dưới cũng được chiếu sáng bằng ánh đèn nhấp nháy báo động khẩn cấp màu cam tối om. Chấn động từ cuộc chiến diễn ra trên cầu thang phía bên kia của Trục Chính bỗng chốc trở nên rõ hơn.
Higa nuốt ực, chỉnh lại cái balo đựng cái laptop mini, và băng qua cánh cửa sập còn hẹp hơn đường ống. Rồi cậu đặt chân lên một cầu thang khác và tiếp tục leo xuống.
--Những lúc như vầy, người trong phim hành động sẽ gào lên kịch liệt lắm.
"......Go go go!!"((Lên lên lên!!))
Cậu lẩm bẩm, và thanh âm bối rối của Rinko truyền lại cậu thông qua tai nghe.
『Ể, cậu nói gì thế?』
"Không-Không có gì...... Khoảng mười mét nữa là đến cổng bảo trì cáp...... A, rồi, tôi thấy rồi!"
Rất nhiều sợi cáp quang học dày thịch bám dọc theo bờ tường của ống dẫn, tất cả đều đấu vào một hộp điện. Nếu cậu kết nối được laptop của mình vào cổng bảo dưỡng bên trong thì cậu có thể trực tiếp kiểm soát Unit 3 và 4 trong Phòng STL Số 2 cũng như Unit 5 và 6 ở tít chi nhánh Roppongi.
--Đợi đó, Kirigaya-kun. Tôi sẽ đánh thức cậu trong nháy mắt thôi!
Higa quên mất nỗi sợ, trong khi cậu đang điên cuồng leo cầu thang xuống, một giọng nói lại truyền qua chiếc tai nghe.
『Vậy thì tôi sẽ quay về Phòng Điều Khiển Phụ để theo dõi Fluclight của Kirito-kun, chúc may mắn nhé, Higa-kun!!』
Được Tiến sĩ Koujiro--người mà cậu từng gọi là Rinko-senpai--khen ngợi, Higa lại hồi tưởng về những năm tháng học sinh, khiến cậu bất giác ngước mắt lên.
Có điều những gì trong tầm nhìn của cậu là một Yanai đang leo xuống thang với khuôn mặt không còn hồn vía.
Higa thở dài bất lực trong lòng trước khi hướng mắt về phía chiếc hộp điện đã đến gần hơn bao giờ hết.
***
Sau khi hiện thân trên đỉnh núi hãy còn dấu tích tàn phá của một trận chiến dữ dội, người đàn ông mặc quân phục nhìn về phương nam và thì thầm với chất giọng lạnh lẽo.
"...... Alice chạy rồi à. Cũng chả sao, ta sẽ bắt kịp liền thôi......"
Rồi hắn quay lại với Sinon, và nở nụ cười ruồi.
"......Trước đây, chúng ta từng đấu với nhau trong Đại Hội của Gun Gale Online rồi nhỉ. Tên cô là...... «Sinon» đúng không? Ai mà ngờ chúng ta tái ngộ ở nơi thế này."
Sinon lắng nghe âm điệu vô hồn của gã đàn ông vừa-là-Thần-Bóng-Tối-Vector-vừa-là-Subtilizer, đồng thời cố gắng hết sức để tay mình không run rẩy. Nhưng ngón tay của cô cứng đờ, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, và cô có cảm giác rằng nếu mình làm bất kì hành động gì đột ngột, thì chiếc Cung của Solus sẽ rơi xuống đất.
Đứng trên lưng của sinh vật dạng đĩa và có cánh, Subtilizer mỉm cười buốt giá, và tiếp tục nói tiếng Nhật một cách lưu loát.
"Chuyện gì đang diễn ra vậy. Ta nghe bảo không còn thiết bị STL nào trong Nhật...... Không lẽ cô là cộng tác viên của Rath? Hay một kẻ đánh thuê dám chấp nhận đến nơi này?"
Sinon khó khăn lắm mới cử động nổi đôi môi khô và hỏi với giọng khàn khàn.
"Subtilizer...... Tại sao ngươi cũng có mặt ở đây?"
"Tất nhiên vì đó là điều không thể tránh khỏi."
Subtilizer dang rộng hai cánh tay vận quân phục màu xám, vừa lên tiếng, dường như hắn không ngăn được sự vui sướng trong mình.
"Đây chính là định mệnh. Sức mạnh linh hồn đã kéo cô và ta đến với nhau."
Âm vực của hắn dần thay đổi. Nó càng lúc càng lạnh lẽo hơn.
"Đúng thế...... Ta muốn có cô. Bởi thế chúng ta đã gặp lại nhau. Nhờ vậy sẽ giải thích kha khá việc. Liệu chỉ các Fluctlight Nhân Tạo mới bị ta hấp thụ linh hồn qua STL, hay thậm chí là con người ở thế giới thực...... Hơn nữa, vì trong Đại Hội GGO ta đã không có dịp nếm thử nên ta rất muốn biết linh hồn cô ngon ngọt tới dường nào."
Khi nghe những lời quái đản này, những từ mà gã ta đã nói với Sinon trong trận chung kết BoB lần thứ tư liền vang vọng trong đầu cô.
--Your soul will be so sweet.
--Linh hồn ngươi sẽ rất ngọt ngào đây.
Cơ thể cô ngày càng lạnh toát, cô bắt đầu căng thẳng hơn, và đến cả cả hơi thở cũng không còn đều đặn.
"Nào...... đến với ta nào, Sinon. Hãy trao hết thảy cho ta."
Một tia sáng băng giá rực lên trong đôi mắt xanh của Subtilizer.
Zu, một âm thanh nặng nề vang lên, thế giới trở nên méo mó.
Không khí, gió, hay thậm chí là ánh sáng, đều bị xoắn lại và hút vào mắt của Subtilizer.
"Cái............ "
Cái gì, thế này?
Ngay cả những suy nghĩ như vậy cũng bị kéo đi bằng lực từ trường siêu mạnh.
--Không. Mình phải chống lại. Mình phải chiến đấu.
Một góc trong tâm hồn cô thét lên, song không hiểu sao, tiếng của nó vô cùng yếu ớt.
Cuối cùng, thậm chí tấm thân đeo giáp xanh của Sinon cũng bị lôi vào vòng tay rộng mở của Subtilizer.
Những ngón tay trái bất lực của Sinon cố hết cỡ để căng dây cung, còn bản thân cô thì bị kéo tuột đi không một tiếng động giữa không trung.
Vài giây sau, trong cái ý thức u ám bị bóp nghẹt của mình, Sinon cảm thấy thân thể cô bị bao phủ bởi thứ bóng tối mang tên Subtilizer.
Tay trái của hắn ta luồn ra sau lưng cô. Tay phải hắn lướt qua mặt cô và vén tóc cô khỏi mang tai.
Cặp môi mỏng dính của Subtilized kề bên lỗ tai trái lộ ra của cô, rồi rót thẳng vào não cô bằng một giọng nói tựa dòng nước đen lạnh lẽo.
"Sinon. Cô có bao giờ nghĩ về ý nghĩa thật sự đằng sau cái tên «Subtilizer» chưa?"
"............?"
Sinon lắc lắc đầu, hoàn toàn không còn sức chống cự.
"Nghe rất giống với cái tên «Satori» mà mấy anh người Mỹ thích thú lắm đúng không? Tuy nhiên, đây là một từ tiếng Anh thuần túy. Đánh vần là «S-u-b-t-i-l-i-z-e-r». Ý nghĩa là «kẻ tinh chế», «kẻ đục đẽo», «kẻ chọn lựa»...... và «kẻ đánh cắp»."
Subtilizer nhìn thẳng vào Sinon, một vầng hào quang dữ dội bùng lên trong mắt hắn.
"Ta sẽ cướp cô đi. Ta sẽ cướp linh hồn cô đi......"
***
Nơi Jo Wol-saeng hạ cánh là một tảng đá nứt nẻ phủ đầy rêu.
Đây không phải là một tảng đá tự nhiên, mà do con người tạo ra. Hình như cậu đang ở trên mái của một tòa kiến trúc khổng lồ giống như đền thờ. Xung quanh cậu chật kín những người chơi Hàn Quốc vừa đăng nhập vào, và xem ra số lượng người lên đến hàng ngàn...... thậm chí hơn hàng chục ngàn người.
Vì không có chương trình trình lựa avatar, trang bị mỗi người mỗi khác, xét về chi tiết hay vũ khí, song tất cả đều chung sắc đỏ. Wol-saeng liếc nhìn bàn tay mình, lúc này nó được bao bọc trong một chiếc găng tay cùng màu, sau đó cậu nhìn về phía trước.
Tuy không thể xác định rõ vị trí của mình giữa một biển người, cậu vẫn có thể thấy một trận đánh đang diễn ra ở vùng đất bằng phẳng phía trước điện thờ. Nhưng những người chơi Hàn Quốc xung quanh cậu không hề di chuyển, chắc là vì kết quả của cuộc chiến ấy đã rõ ràng. Nhóm những người mặc đồ nhiều màu sắc, có vẻ là player Nhật, đã tiêu diệt toàn bộ một quân đoàn vận giáp đỏ giống Wo-saeng và những người khác. Xong trận, họ tổ chức lại đội hình, ấy vậy chẳng có tí gì là họ sẽ ăn mừng chiến thắng cả.
Cậu biết mà, có điều gì rất kỳ lạ. Có điều cậu không diễn tả nổi thành lời.
Tối thiểu thì nó không mang dáng dấp một sự kiện quảng cáo cho trò chơi mới như cậu đã nghĩ trước khi dive. Khu vực này chỉ với nền trời đỏ và mặt đất đen, trông quá đỗi đơn giản; lại chẳng có bất kì hướng dẫn hay cảnh báo nào trước khi dive, cho thấy đây không phải một sự kiện chính thức.
Tuy nhiên giả sử là có đi, cậu cũng không hoàn toàn tin tưởng nội dung cái tweet. Xâm nhập máy chủ thử nghiệm và giết chóc test player phỏng có ý nghĩa gì? Dầu họ có gây đau đớn tạm thời và sỉ nhục các tester được đi chăng nữa, thì họ đâu thể dừng hay thậm chí làm trì hoãn quá trình phát triển trò chơi chứ.
Gần một nửa người chơi Hàn quanh Wo-saeng cũng tỏ vẻ hoang mang trước tình hình hiện tại. Đó đây cất lên những lời "Chúng ta làm gì bây giờ?" "Có thật họ là những người chơi Nhật không?"
--Nhưng, ngay lúc ấy.
"Hỡi những người anh em!"
Một lời hô bằng tiếng Hàn phát ra từ phía trước bên phải.
Wol-saeng rướn người để xem, có điều có quá nhiều người che, thành thử cậu không thể biết được người nói đấy trông như thế nào. Song le, cậu trông thấy lấp ló một con dấu màu đỏ 【LEADER】((Thủ Lĩnh)) lơ lửng trên đầu ai đó giữa đám đông. Từ hướng ấy, cũng giọng nói ban nãy vang lên.
"Cám ơn các bạn rất nhiều vì đã đáp lại lời kêu gọi của chúng tôi!--Nhưng thật đáng tiếc, những alpha tester ở đây đã bị tiêu diệt hoàn toàn dưới tay lũ Nhật Bản xâm nhập, không, lũ Nhật Bản xâm lược! Đã thế, bọn chúng vẫn còn định chuẩn bị tiến đến những địa điểm thử nghiệm khác và lặp lại tội ác."
Lập tức--
Wol-saeng có thể cảm nhận rõ rệt sự căm phẫn bốc lên từ nhóm vài ngàn người này.
Từ khóa khiến cho những người chơi Hàn Quốc không còn chịu đựng nổi nữa có lẽ chính là từ "xâm lược". Mối nghi ngại và bối rối ban đầu vốn chiếm ngự trong lòng khá nhiều người chơi ngay tức khắc bốc hơi, nhường chỗ cho sự thù địch sục sôi phủ trùm khắp khu vực.
"......BIGEOBHAN ILLBONIN!"((Lũ Nhật hèn hạ!!))
Ai đó rú lên, kéo một vài tiếng la ó giận dữ lác đác trong đám đông. Đợi giảm bớt náo loạn, vị «Leader» kia một lần nữa dõng dạc.
"Bọn Nhật đã hack máy chủ của chúng tôi, và tạo ra các trang bị cấp cao theo ý thích của chúng! Và chúng tôi, những người bị cướp mất quyền quản trị, chỉ có thể trao cho anh em bằng hữu những món trang bị khởi đầu! Song, lẽ phải và lòng ái quốc của các anh em sẽ không thua bất kì đao kiếm giáp trụ nào!"
Nghe vậy, một tiếng gầm đồng tình còn lớn hơn ban nãy liền đáp lại.
"......ULI NALALEUL JIKYEOLA!"((Bảo vệ tổ quốc chúng ta.))
Và rồi, từ rất xa phía bên phải, một làn sóng gào rú phẫn nộ như sấm rền không phải tiếng Hàn dâng lên.
"GANCHUU RANMEN!!"((Có thể là "趕走他們" (Đuổi chúng đi) hoặc "幹掉你們" (Tao sẽ giết hết chúng mày).))
Wol-saeng không hiểu câu nói ấy có nghĩa gì, cơ mà cậu cũng nhận ra là tiếng Trung Quốc. Có vẻ như số lượng người chơi Trung Quốc tập trung tại đây cũng không hề kém cạnh gì Hàn.
Ngay cả khi sĩ khí đã dâng trào muôn nơi, Wol-saeng vẫn thấy băn khoăn. Nhưng đồng thời, cậu biết rằng không ai có thể ngăn được lòng nhiệt hiết này.
Bên kia bức tường người, «Leader» đưa cánh tay phải đeo găng tay đen lên trời.
"----Go!!"((Xung phong.))
Sau khi nhận một mệnh lệnh mà cả người Hàn lẫn Trung đều hiểu, quân đoàn đỏ - bùng cháy trong cơn thịnh nộ - xông lên rần rật như một sinh vật khổng lồ.
***
"Quân...... Quân Nhân Giới! Đội Hỗ Trợ! Mau tiến lên hết tốc lực--!!"
Asuna thét lên bằng giọng khô khản trước khi đội quân đỏ đứng nghẹt hai phía đông tây trên mái đền di chuyển.
Đội hỗ trợ của Quân Nhân Giới hiện đang dựng trại gần lối vào sando của khu di tích cổ. Ngôi đền trải dài ra tận hai bên sando. Nói cách khác, hàng chục ngàn quân thù đang bao vây ngay trên đầu nhóm hỗ trợ.
"Các xe ngựa và Thần Thuật Sư, vứt hết hàng hóa và chạy mau!!"
Dù đã ra lệnh, ấy vậy, không kịp nữa rồi. Những kẻ mới tham chiến, có lẽ là từ Trung Quốc và Hàn Quốc kết nối sang, đã vượt qua đầu mấy bức tượng thần khổng lồ và nhảy thẳng vào giữa đội hỗ trợ.
Asua nghiến chặt răng giương cao thanh liễu kiếm trong tay phải.
Tập trung trí tưởng tượng lên mũi kiếm, cô phất xuống như xé gió. Hào quang thần thánh rực rỡ bảy sắc màu vọt ra đâm trực diện vào những pho tượng thần dọc hai bên sando.
Mặc cho cơn đau kinh khiếp chạy qua đầu suýt nữa cuốn văng ý thức của mình, cô vẫn cật lực tập trung trí tưởng tượng. Những bức tượng thần bằng đá đứng dậy làm rung chuyển mặt đất, chúng há to cái miệng hình chữ nhật, vung vung cánh tay ngắn ngủi và bắt đầu tấn công những người chơi đứng chật cứng trên nóc đền.
Các binh sĩ màu đỏ đằng trước vì vội vã rút lui nên va chạm với đồng đội phía sau, khiến cả đám lăn ra ngã đùng như những quân domino. Tận dụng cơ hội này, 8 chiếc xe vận chuyển, cả thảy 200 thành viên đội Tu Sĩ cùng nhóm hỗ trợ bắt đầu di chuyển.
Asuna chỉ có thể kiểm soát những bức tượng trong khoảng 30 giây trước khi đau nhức trở nên quá sức chịu đựng khiến cô quỵ xuống. Nhưng hậu phương Nhân Giới Quân đã kịp thời thoát khỏi thảm hoạ và rút lui thành công đến vùng đất hoang rộng lớn phía bắc của khu tàn tích. 2000 người chơi Nhật cấp cao và chưa tới 500 Vệ Binh bèn tiến lên và vào đội hình phòng ngự hai bên hông đội hậu phương, sẵn sàng nghênh chiến.
Tuy vậy, khu vực này không có địa hình nào phù hợp, lựa chọn duy nhất của họ là đội hình cảm tử chống lại hàng vạn kẻ thù từ mọi hướng. Ban nãy họ may mắn đẩy lùi được quân Mỹ có sĩ số đông áp đảo, đều là nhờ sử dụng thành vách của phế tích thần điện làm giới hạn tiền tuyến chỉ còn về một hướng, đồng thời áp dụng chiến thuật thay phiên chữa trị với hiệu quả cao. Song bây giờ họ đang bị bao vây bởi 4 tới 5 vạn player Trung Hàn, tiền tuyến sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Ku............"
Cố gắng nặn ra chút sức lực còn lại, Asuna đứng dậy và nâng cao cây liễu kiếm lên lần nữa.
--Làm ơn, lần cuối cùng thôi...... Hãy để ta tạo ra một bức tường vững chắc bảo vệ tất cả mọi người.
Cô cầu nguyện trong khi tập trung trí tưởng tượng.
Ấy vậy.
Bên cạnh một xung chấn dị thường tấn công cơ thể cô như luồng điện xẹt bỏn rát, Asuna lại quỵ xuống đất. Có gì đó tràn lên trong cổ họng buộc cô phải nhổ ra: một ngụm máu.
"Đừng gượng ép bản thân mình quá, Asuna! Để bọn này toả sáng nữa chứ!"
Klein vui vẻ gào lên.
"Phải đấy, mọi việc từ giờ hãy giao lại cho bọn này."
Agil trầm giọng đáp lại.
Khi hai người đàn ông đứng trước mặt Asuna nâng thanh katana và chiếc rìu chiến của mình lên.
Hồng quân đoàn - đã lấy lại bình tĩnh sau cơn hỗn loạn nhất thời - lập tức nhảy xuống từ mái nhà của thánh điện lần hai. Do nhảy từ độ cao 20 mét xuống mặt đất, có rất nhiều người không hạ cánh bình an và bị chấn thương tứ chi, một số còn không thể di chuyển, song quân lính từ sau tới lại dùng những người bị thương làm tấm đệm sống để tiếp đất an toàn.
"TORUGYO------G!!"((Gong-gyeog đọc theo phiên âm Nhật.))
"TU----JI----!!"((Gōngjí đọc theo phiên âm Nhật.))
Asuna chưa bao giờ học tiếng Trung hay tiếng Hàn, nhưng bản năng mách bảo rằng hai tiếng hét ấy nghĩa là "tấn công."
Binh đoàn đỏ thẫm rải đều ra hai bên trái phải và tiến đến ngày càng gần hơn, ấy vậy người xông pha lên trước lại là Klein và Agil.
"Zeiryaaaaaaaa!!"
"O...... raaaaaaaa!!"
Hai tiếng hét xung trận rung chuyển không gian, và hai Kiếm Kỹ diện rộng được kích hoạt bởi thanh katana và chiếc rìu chiến. Hiệu ứng ánh sáng trắng và xanh đồng thời lóe lên, lẫn với máu bay tung tóe của vài chục kẻ địch.
Sát cánh hai bên họ, lãnh chúa các tộc ALO cùng với thân tín của mình, và những chiến binh lão luyện của Sleeping Knights cũng bắt đầu dốc toàn lực ra chiến đấu.
Tiếng va chạm của kim loại phát ra liên tục như súng máy. Một tiếng nổ gầm vang vô cùng rõ ràng. Kiếm, rìu, và giáo lướt vun vút mỗi khi một Kiếm Kỹ đầy sắc màu xuất kích chém giết đám lính đỏ không ngớt tay.
Bầu không khí xung quanh như bị dồn nén kêu lên rin rít, còn sự tiến công của quân địch chững lại trong chốc lát.
Có điều--
Nỗ lực của họ đều vô nghĩa, giống như lấy tay không chặn cơn lũ bùn đã tràn vỡ đê và đang đổ ầm ầm về phía mình.
Đương nằm chống tay mặt đất, Asuna nghe thấy một điệu cười chế nhạo lanh lảnh xa xăm, nó cất lên từ trên đầu chiến trường đang chìm trong bao âm thanh réo gào đau đớn và giận dữ.
Cô đảo đôi mắt đã mờ đi của mình, thì bắt gặp trên mái của thánh đường một gã đàn ông mặc áo pon-sô màu đen, cơ thể hắn uốn éo như đang nhảy múa.
***
Higa lắng nghe tiếng súng ngắt quãng phía bên kia Trục Chính trong khi đang leo thang xuống nhanh nhất có thể.
Cuối cùng cũng đến được cái hộp điện lờ mờ dưới ánh đèn cam, cậu mở nắp đậy bằng những đầu ngón tay cứng đờ.
Bên trong là một bảng dây cắm cáp quang dày đặc, làm cậu cảm thấy nhụt chí một chút, nhưng rồi Higa rút từng sợi một, mãi mới tìm ra cái cổng bảo trì mình cần.
Rốt cuộc cũng tới lúc.
Cậu hít một hơi that sâu để trấn tĩnh suy nghĩ, sau đó lấy một sợi cáp và chiếc laptop ra khỏi balo. Cậu gắn một đầu cáp vào cổng bảo trì, đầu còn lại gắn vào máy tính, xong chạy chương trình điều khiển STL với tâm trạng như thể đang khấn nguyện.
Một cửa sổ đen tuốt tuồn tuột mở ra, và một con trỏ phía góc trái trên bắt đầu nhấp nháy. Cuối cùng, con trỏ di chuyển sang phải và hiển thị thông báo tình trạng.
STL#3, Connecting............ OK.((Kết nối...... Thành công.))
STL#4, Connecting............ OK.
Tín hiệu bình thường đầu tiên trả về là từ hai thiết bị trong Phòng STL Số 2 nằm tiếp giáp Phòng Điều Khiển Phụ.
Sau đó, các kết nối thông qua liên kết vệ tinh từ Ocean Turtle đến máy số 5 và 6 tại chi nhánh Roppongi cũng xuất hiện.
"......Vậy chứ!"
Higa hắng một tiếng ngắn. Bây giờ cậu có thể điều khiển cả 4 cỗ máy STL mà Kirigaya Kazuto và ba cô gái kia đang sử dụng rồi.
Đáng tiếc nhất là nó chỉ ngắt được đường truyền từ Phòng Điều Khiển Chính tới Phòng STL Số 2 và ăngten vệ tinh, vì thế cậu không thể làm bất cứ điều gì với hai thiết bị ở Phòng STL Số 1. Nếu không, cậu đã tống khứ mấy tên đột kích đang dive trong STL số 1 và 2 ra khỏi Underworld.
Tạm gác mớ suy nghĩ hổ lốn đó lại, Higa đặt bàn tay phải lên bàn phím nhỏ xíu và chuẩn bị tiến hành kế hoạch.
--Làm thôi nào!
Ngay lúc cậu mới sẵn sàng thì một tiếng rít chói tai phát ra trên đầu cậu.
"...... Dừng-Dừng tay!"
Là giọng của Yanai. Ông ta nghĩ cái quái gì trong tình huống thế này kia chứ?
Higa bực bội ngước lên, nhưng cậu thấy mình đang nhìn một họng súng lấp lánh màu xanh-đen cách mặt cậu tầm 3 mét. Đằng sau họng súng ấy, chính là Yanai với đôi mắt long sòng sọc bé tin hin, anh ta hét lên một lần nữa.
"Dẹp tay mày ra khỏi cái máy tính ngay! Không tao bắn!"
"............ Hả?"
Cậu khựng lại mất nửa giây.
Rồi Higa ngay lập tức hiểu ra tình hình và suy đoán lý do tại sao Yanai làm vầy.
----Chính hắn!
Gã Yanai này chính là tên gián điệp đã tuồn thông tin về Dự Án Alicization cho bọn người Mỹ.
Có điều xui xẻo thay, Higa không nghĩ ra được biện pháp đối phó nào. Cậu chỉ biết bật ra một câu hỏi hoàn toàn vô nghĩa từ cái miệng khô khan.
"......Yanai-san. Tại sao?"
Một lớp mồ hôi lạnh rịn rịn trên cái trán trắng tái của anh kỹ sư. Môi anh ta run run, rồi rỉ ra một âm thanh yếu ớt.
"Trước...... Trước nhất, mày nói sai rồi. Đừng nghĩ tao là kẻ phản bội."
--"Nghĩ" cái gì mà nghĩ, đúng thế còn gì!!
Như thể nghe được lời gào hét trong lòng của Higa, Yanai tiếp tục.
"Tao chỉ đang thực hiện kế hoạch ban đầu của mình thôi. Để kế tục nhiệm vụ cuối cùng của sếp...... tao đã thâm nhập Rath."
"Nhiệm...... Nhiệm vụ cuối cùng của sếp? Ông nói ai......"
Higa ngẩn người hỏi vặn.
Yanai chải lọn tóc vướng trên trán mình bằng tay trái, xong đáp lại bằng nụ cười phảng phất chút điên loạn.
"Mày cũng có quen biết đấy...... Là Sugou-san."
"Cái............"
--Cái gì cơơơơơ?!
Việc này còn gây sốc cho Higa hơn cả thấy súng của Yanai, và đôi mắt của cậu trố lên.
Sugou Nobuyuki. Từng làm việc tại phòng thí nghiệm Shigemura của Đại Học Công Nghệ Touto chung với Higa, Koujiro Rinko, và cả Kayaba Akihiko. Hắn ta luôn cạnh tranh ra mặt với siêu thiên tài Kayaba, song cuối cùng vẫn không vượt qua nổi. Không biết liệu có phải vì vậy hay không mà rốt cục, hắn đi đến mức dám phạm tội bắt cóc hàng trăm người chơi SAO để tiến hành thử nghiệm bất hợp pháp lên con người.
Nhờ những nỗ lực của Kirigaya Kazuto, âm mưu của Sugou đã bị đưa ra ánh sáng. Sau khi bị giam, hắn đã kháng cáo phán quyết đầu tiên của toà án, và vẫn đang trong quá trình tranh chấp tại Tòa Án Tối Cao Tokyo.
"......Hắn ta vẫn chưa chết."
Higa không thể không làu bàu, còn Yanai cười khoái trá.
"Có gì khác biệt chứ? Ông ấy sẽ bị giam ít nhất là 10 năm, đối với một nhà nghiên cứu thì đó chẳng khác gì cái chết. Tao cũng suýt bị tóm, cơ mà tao đổ hết cho thằng khác khác nên sau cùng cũng thoát."
"Vậy ra...... ông có dính líu tới thí nghiệm trên con người của Sugou sao?"
"Dính líu ư, tao thực ra là người thu thập dữ liệu đấy nhé. Có thể gọi là một chút niềm vui trong nghiên cứu...... Xài mấy cái xúc tu ảo chẳng hạn này......"
--Tại sao Trung Tá Kikouka không kiểm tra kỹ lưỡng lý lịch của tên tội phạm như vầy chứ?!
Higa suy ngẫm, hơi thở cậu dồn dập, song rồi lại thở dài vì chẳng thể thật sự đổ lỗi được.
Nguyên do công ty bình phong Rath ra đời là để tạo ra một sản phẩm quốc nội 100% Nhật mới trên thị trường công nghệ quốc phòng - vốn bị thống trị gần hết bởi Mỹ. Nói cách khác, việc làm đấy đe doạ đến lợi ích của các nhà sản xuất Zaibatsu((Tập đoàn doanh nghiệp tài chính và công nghiệp Nhật Bản. Thông tin thêm: https://en.wikipedia.org/wiki/Zaibatsu)) và các nhà thầu quốc phòng.
Do đó, cực kỳ khó tìm thuê kỹ sư. Hầu như không ai muốn nhảy từ một công ty lớn đến một nơi thế này; thành ra chẳng trách họ chào đón Yanai, một người từng làm việc cho công ty nghiên cứu công nghệ FullDive tầm cỡ như RECT.
Trước mặt Higa, Yanai dường như đang mải mê chìm đắm trong hồi tưởng một hồi, nhưng hắn nhanh chóng tỉnh lại và giơ súng lên lần nữa. Chốt an toàn bên trái khẩu súng đã mở. Từ đầu, Kikuoka đã chu đáo đào tạo đội ngũ kỹ sư cách dùng súng, có điều trớ trêu thay, anh ta đã tự rước hoạ vào mình.
May mắn là Yanai có vẻ còn rất nhiều điều muốn xả ra cho hết; hắn bèn tiếp tục rú lên.
"......Dù sao thì, cuộc đời của sếp tao coi như xong, cơ mà những đường dây của ổng thì vẫn còn đó. Nếu không sử dụng cho đúng thì sẽ lãng phí công sức ổng đã bỏ ra mất."
"Đường dây...... Ở đâu chứ?"
Higa tự động hỏi ngược. Yanai tỏ vẻ ngần ngại trong giây lát, nhưng cuối cùng hắn cười toe toét và đáp lại.
"Cục An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ."
"Ông-Ông bảo sao!?"
Higa tỏ ra rất sốc, tuy bên trong đã đoán trước.
Những hành động Cục An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ (NSA) tiến hành tại Nhật, bao gồm nghe lén và kiểm soát viễn thông, đều là những bí mật đã bại lộ; dù vậy không thể không có chuyện họ ngó lơ kỹ nghệ FullDive đi đầu thế giới của Nhật Bản. Khi nghe phong phanh về Dự Án Alicization từ Yanai - cấp dưới của Sugou, NSA thậm chí còn mượn cả một chiếc tàu ngầm Hải Quân để tiến hành đánh cắp «A.L.I.C.E.».
Yanai vẫn tiếp tục tự tán dương chiến công của mình mà không hề có tí cảm giác tội lỗi.
"...... Nếu mấy tên người Mỹ phía dưới cuỗm Alice thành công, tao sẽ được trả hậu hĩnh đồng thời dứt khoát sẽ có một địa vị ở Mỹ. Đây là giấc mơ "thành công ở Mỹ" mà Sugou-san hằng ước ao."
--Rồi sau này, thế giới sẽ phải run rẩy dưới bóng của vũ khí tự hành hiệu năng cao không người lái mà quân đội Mỹ sở hữu.
Higa cố hết sức kìm nén không đáp trả lại như vậy. Ngay bây giờ cậu kéo dài cuộc nói chuyện dù chỉ một tí, phải nắm lấy cơ hội duy nhất còn sót lại.
--Để ý chút đi, Rinko-san!
Ngay khi Higa khẩn cầu trong thâm tâm, chiếc máy tính trên tay trái của cậu suýt nữa rơi tuột, làm cậu vội vã chụp lấy.
"Đứng-Đứng yên!!"
Tích tắc tiếp theo, tiếng hét méo mó của Yanai đâm vào tai Higa trong khi hắn chĩa nòng súng về thành đường ống và kéo cò. Một luồng sáng màu vàng loé lên, không khí giãn nở làm tai cậu tê điếc.
Tia lửa tóe ra từ vách sắt của ống--
Một chấn động mạnh đập vào vai phải cậu.
"Are......?"
Yanai thốt nên một tiếng kinh ngạc.
***
Sinon ngơ ngác nhìn hoài vào đôi mắt màu xanh ngay sát trước mặt, bên trong nó là vũng xoáy đen ngòm tựa cái hố đen.
Cô tưởng như giờ là sáng sớm và cô vừa choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Cô phải làm gì đó. Ấy thế, mọi việc cứ ngỡ là một giấc mơ, trong khi thực tại cô đang chẳng làm gì. Một vòng ảo ảnh tuần hoàn luẩn quẩn.
Những ngón tay lạnh như băng đang mơn trớn cổ Sinon. Sự ghê tởm cùng nỗi kinh hoàng dâng trào mãnh liệt trong tim cô, ấy thế ngay lập tức chúng lại bị hút ra khỏi ý thức và chỉ còn là một khoảng không màu xám.
--Không được.
Đây đã không còn là event ảo trong thế giới ảo nữa rồi.
Nhận thức đấy như ngọn đèn đỏ cảnh báo nhấp nháy trong đầu. Cô cố gắng tập trung vào nó, song thứ chất lỏng màu đen dinh dính nhơn nhớt đã ngập đến eo cô lúc nào không hay. Không còn chỗ trốn. Không còn cách nào để chống trả.
Khuôn mặt hắn ta mỗi lúc một tiến gần hơn. Đôi môi mỏng lé hắn mở ra hút lấy không khí cùng với bao cảm xúc, suy nghĩ, và cả linh hồn cô.
--Dừng lại đi.
--Đừng ăn cắp nó.
Tuy nhiên, mấy lời cầu xin đấy nhanh chóng bị tước mất, chỉ để lại sự tê dại.
"Dừng...... lại............"
Môi của gã ta từ từ đến gần chiếc miệng run rẩy của Sinon--
Pachi-!!
Một tác động bất ngờ đã kéo giật ý thức của Sinon trở về.
Cô mở mắt, thì thấy những hoa lửa be bé màu bạc bắn ra từ cổ áo choàng của mình.
----Nóng quá!!
Ngay lúc đó, một cảm giác cháy rát như sốc điện đã vượt quá khả năng hấp thụ của hắn ta. Sinon lấy lại ý thức mới-tỉnh-một-chút của mình và dồn hết sức lực toàn thân, nhanh mạnh như giật kíp nổ lựu đạn, để trượt ra khỏi vòng tay gã.
Rồi cô sử dụng khả năng bay lượn của Solus nhằm tạo khoảng cách lớn giữa họ.
"............Ư......"
Vừa thở hổn hển, cô vừa đút tay phải vào trong áo choàng rồi kéo cái vật thể đang liên tục phát ra tia lửa.
Hóa ra là một bảng kim loại trăng trắng móc vào một sợi dây chuyền mảnh. Một miếng đĩa tròn đường kính 1,5 cm, với một cái lỗ ngoài rìa để xỏ sợi dây chuyền.
"Tại...... sao, nó......"
--Lại ở đây?
Sinon cất giọng khàn khàn, lộ vẻ bàng hoàng.
Đây là sợi dây chuyền cổ mà Asada Shino luôn đeo ở thế giới thực. Không phải là thứ đáng giá gì cho cam. Sợi dây là thép không gỉ dùng trong phẫu thuật, và miếng kim loại đó chỉ là miếng nhôm tráng bạc tầm thường.
Tuy nhiên, với Sinon, nó lại có rất nhiều ý nghĩa.
Vào cuối năm trước, Sinon có tham gia vào «Sự Cố Death Gun».
Một người bạn nam cùng lớp của Sinon lại là thành viên trong nhóm tội phạm, và ngay lúc cậu ta tấn công cô bằng ống tiêm chứa đầy chất độc succinylcholine, Kirigaya Kazuto--Kirito đã cấp tốc chạy đến bảo vệ cô, song ngực trái cậu bị tiêm trúng.
Cậu ngăn chặn chất độc chết người kia đi vào cơ thể mình được, hoàn toàn là nhờ quên lột miếng điện cực theo dõi điện tim ở ngực mình.
Sau khi vụ việc qua đi, Sinon phát hiện thấy tấm điện cực rơi xuống sàn phòng mình. Cô đã cắt sợi dây từ đó và biến một tấm bạc thành mặt dây chuyền. Cô đã bí mật đeo sợi dây chuyền tự làm này suốt thời gian qua. Thâm chí không kể với Kirito hay Asuna. Khi dive tại chi nhánh Roppongi của Rath, lúc ấy cô vẫn mặc y nguyên bộ quần áo, đến cả người nhân viên tên Hirai cũng không có cơ hội thấy được nó.
Cho nên chiếc vòng cổ này không lý nào lại xuất hiện ở Underworld.
--Nhưng.
Kirito từng nói ở Dicey Cafe rằng: thế giới ảo tạo ra bởi STL không đơn thuần gồm các vật thể đa giác.
Cậu ấy nói--đó là một thực tế khác xây dựng bằng ký ức và trí tưởng tượng.
Nếu vậy, sợi dây chuyền này đã vật chất hoá bởi chính trí tưởng tượng của Sinon.
Sinon chạm nhẹ mặt dây chuyền lên môi mình, rồi nhét nó trở lại trong áo.
Sau đấy, cô hướng ý thức đã hồi phục toàn bộ của mình về phía sinh vật màu đen có cánh đương lửng lơ trên bầu trời xa xa.
Trên lưng sinh vật đó, Subtilizer nhìn chăm chăm bàn tay phải của hắn trong im lặng. Sinon có thể thấy mấy làn khói trắng bốc lên từ đầu ngón tay gã.
Dường như phát hiện ánh nhìn của cô, Subtilizer ngẩng lên, và khoé miệng hắn cong lại tỏ vẻ không hài lòng. Sinon phóng mắt trực diện vào khuôn mặt của người đàn ông ấy mà nói.
"Ngươi không phải Thần, cũng chẳng phải Ma Quỷ. Ngươi chỉ là con người mà thôi."
Quả thật, Subtilizer có một sức mạnh phi phàm. Có lẽ hắn sở hữu một trí tưởng tượng mạnh mẽ khó tưởng nổi, đủ sức can thiệp vào ý thức của Sinon...... tức Fluctlight của cô.
--Cơ mà nếu nói về lực tưởng tượng và sức tập trung, thì không có chuyện ta chịu thua đâu.
Bởi vì đấy là sức mạnh quan trọng nhất của một xạ thủ.
Sinon hai tay nắm chặt trang bị GM của account Solus, trường cung «Annihilate Ray». Mắt cô dán lên nó không ngơi.
Điểm chính giữa của cây cung trắng lấp lánh bắt đầu hóa đen lẫn sắc lam.
Vùng chuyển màu càng rộng, tấm thân cong của chiếc cung càng uốn thành cạnh thẳng tắp. Cái ống dài xanh đen sáng ngời là thân súng bằng thép. Họng súng, tay cầm, báng súng, từng cái một xuất hiện, rồi cuối cùng, một ống ngắm lớn hiện hình, trông như trồi lên từ thân súng.
Bây giờ, Sinon không còn cầm một cây trường cung tao nhã trong tay nữa.
Mà là một khẩu súng bắn tỉa xuyên giáp 50 cal sắc cạnh, hung tợn với vẻ đẹp không bút viết nào diễn tả nổi--«Ultima Ratio Hecate II».
Với âm thanh đanh gọn, Sinon kéo tay chốt của người bạn chí cốt vô song của mình, và miệng cô cười nhếch.
Sống mũi Subtilizer nhăn chun chút, và môi hắn cong lên biểu lộ sự giận dữ.
***
Thứ được gọi là "giao chiến", chỉ tồn tại trong 7 phút ngắn ngủi.
Rồi đến 3 phút phòng ngự, và cuối cùng thành tàn sát một chiều.
"Bảo vệ bằng mọi giá......! Phải bảo vệ người Underworld bằng được bất chấp mọi thứ ......!!"
Asuna hét lên với tất cả sức lực, trong khi vung lia lịa liễu kiếm trên tiền tuyến, mặc kệ cơn đau sâu trong não không ngừng hành hạ mình.
Nhưng cô không thể nghe thấy bất kì câu trả lời đồng thanh nào để an lòng.
Xung quanh cô, lần lượt từng người chơi Nhật - trong trang bị đa sắc được convert vào đây - bị rơi vào vòng vây của những người mặc giáp đỏ huyết từ các nước láng giềng, rồi bị kiếm giáo đâm chi chít. Tiếng gào phẫn nộ, tiếng thét sầu thương, tiếng rú hấp hối, chúng thi nhau vang vọng không dứt.
So ra, chiến thuật thương sĩ hạng nặng của Mỹ còn dễ đối phó hơn vạn lần.
Đại quân mới đến, phải chăng là vì xuất thân từ hai quốc gia khác, hay là vì cơn giận dữ ngút trời, mà họ phớt lờ hết thảy mọi sự, cứ chăm chăm vào mục đích duy nhất của mình: tuyệt diệt. Nhiều người cùng một lúc nhào vào túm chân đối phương, kéo ngã nạn nhân xuống đất, rồi đè lên khóa thế. Đối mặt với kiểu đánh này, thì chiến thuật gì cũng sẽ bất lực trước chênh lệch khổng lồ về quân số.
Đội hình phòng thủ hình tròn của 2000 người dần dần bị bào mòn ngay trước mắt họ, cứ sau mỗi giây nó lại mỏng hơn một tí.
Asuna vắt kiệt sức ra lấy cây liễu kiếm mà chém và băng qua vô vàn quân địch xông vào mình. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đăng nhập vào Underworld đêm trước, cô kêu cầu tha thiết từ đáy lòng.
Ai đó, hãy cứu chúng tôi.
***
Trong trận chiến vô vọng này, một trong những nhóm đã liên tục chiến đấu dũng cảm và kiên cường chính là đội kiếm sĩ xanh lá, dưới sự chỉ huy của nữ player Sakuya - Lãnh Chúa Tộc Sylph của Alfheim Online.
Tộc Sylph có truyền thống tấn công tốc độ theo tổ đội một cách uyển chuyển. Đây là chiến thuật chuyên chống lại tộc Salamander - thường có player sử dụng trang bị hạng nặng; nhờ thế họ đã đạt được một số thành công nhất định trong chiến trường hỗn loạn thế này. Các kiếm sĩ mặc giáp nhẹ hành động nhanh như chớp trong khi che chắn cho nhau, khiến kẻ thù không thể chọn được mục tiêu và không thể đè từng người xuống đất.
"--Làm tốt lắm, giờ thì mở thêm một lỗ hổng trong hàng phòng ngự của chúng nào! Đội Rindou, đội Suruzan, đẩy chiến tuyến về phía bên phải!!"
Đích thân đứng hàng trên cùng, Sakuya tay phất thanh katana mỏng tứ phía, miệng hô lớn mệnh lệnh.
Bây giờ, họ nên hội quân với nhóm Salamander đương chiến đấu bên phải, nhằm mượn sức mạnh của tộc kia hầu đột phá đội hình địch trong một đòn. Miễn là có thể để cho đội tiếp viện lùi về sando trong tàn tích cổ lần nữa cũng như hạn chế tiền tuyến về thành một lối hẹp, có lẽ họ sẽ làm tiêu hao từng chút một lũ quân địch đông tựa sao trời kia, như đã làm với quân Mỹ.
"Tiến lên! Chuẩn bị «Synchro Kiếm Kỹ»!!((Kiếm Kỹ Đồng Bộ.)) 6, 5, 4, 3......"
Sakuya chuẩn bị ra lệnh thì.
Một tiếng hét đau đớn lanh lảnh vọng lên từ bên trái vị trí của họ.
"--Mọi người, đừng bỏ cuộc, chỉ một chút nữa thôi!!"
Sakuya đột nhiên nín thở và nhìn sang trái.
Một đội người chơi Nhật với phục trang vàng nom như sắp bị nuốt chửng trước cơn sóng thần đỏ sẫm. Trên hàng trên cùng, một hình bóng nhỏ bé bị ghim xuống đất bởi chính bộ vuốt sắt vốn đeo trên tay cô.
"Alicia!!"
Sakuya thét lên. Tức thì, cô từ một người chỉ huy bình tĩnh tự chủ trở lại thành một nữ sinh viên đại học.
"Ngừng tay------!!"
Cô gào to, tự ý chạy về cánh trái. Cô gạt phăng những kẻ địch bên phải, cô chém bay bất kỳ kẻ địch nào bên trái, trong đầu cô giờ chỉ tập trung chạy không ngừng đến chỗ người bạn thân của mình.
Bị những thanh trường kiếm cắm xuyên bụng và ngực, thế mà khi thoáng thấy Sakuya đang chạy đến, Lãnh Chúa tộc Cath Sith Alicia Rue hét lên với bạn mình, tưởng chừng như gào ra máu.
"Đừng, quay về đi, Sakuya-chan!! Hãy chỉ huy quân của cậu!!"
Để lại những lời cuối cùng đó xong, cái tai tam giác ló trên mái tóc vàng biến mất trước mắt Sakuya.
"Alicia----!!"
Vừa cất tiếng thét đau thương, Sakuya vừa một mình xông vào bầy địch nhung nhúc sắp sửa xơi tái đội Cait Sith. Cô liên tiếp kích hoạt Kiếm Kỹ, bước qua bao máu thịt văng bầy hầy. Chỉ một chút nữa thôi là cô sẽ đến được chỗ người bạn thân đã ngã xuống......
Doka.
Một chấn động rung lên. Cô nhìn xuống, chỉ thấy đầu mũi giáo đã xuyên thẳng từ sau lưng qua bụng phải mình.
Cơn đau dữ tợn lần đầu tiên cô nếm trải trong thế giới này cứ cuộn trào dọc dây thần kinh và tước mất toàn bộ sức lực của cô.
Dù thế, Sakuya vẫn tiến thêm 4 bước nữa trước khi ý thức cô mất đi quyền kiểm soát avatar và người cô đổ xuống phía trước.
Lập tức, Sakuya bị nhận chìm trong cơn bão hận thù: thanh kiếm yêu quý trong tay phải bị cướp, cánh tay trái bị chặt lìa làm hai, và hàng đống lưỡi kiếm kim loại sắc lẹm xiên qua người.
***
Trong số 2000 người chơi Nhật dive vào đây--tuy số lượng đang giảm chóng mặt--người hiểu rõ nhất tình hình lúc này chính là Thủ Lĩnh đời thứ ba của Guild «Sleeping Knights», An Si-Eun/Siune.
Cha của cô là người Hàn sống tại Nhật và mẹ cô là người Nhật, cho nên cô có thể nói được cả hai ngôn ngữ. Vì vậy, khi nghe thấy lời tru gào cuồng nộ của một nửa số binh sĩ đỏ kia, cô đã phần nào đoán ra được những thông tin kích động bọn họ.
Mâu thuẫn và xung đột giữa các cư dân mạng Nhật Bản, Hàn Quốc đã khơi dậy từ những năm 2000, trước khi Siune được sinh ra. Có hằng hà sa số lý do cho điều đó, song hình như sự phát triển của Internet đã khiến các mâu thuẫn đấy phát triển càng lúc càng nhanh.
Mối mâu thuẫn này cũng ăn vào thế giới game online mà Siune và bạn bè mình vô cùng yêu quý. Thậm chí năm 2026, trong máy chủ VRMMO chính thức quốc tế, việc tranh chấp những bãi săn quái giữa player Nhật - Hàn - Trung không phải là chuyện hiếm. Mấy trò chơi gần đây như ALO thì từ chối kết nối từ nước ngoài, làm người ta cho rằng khe vực giữa các nước láng giềng này ngày càng sâu hoắm.
Siune lớn lên và đều có tiếp xúc với cả hai nền văn hoá Nhật Bản và Hàn Quốc, nên luôn phiền muộn về tình hình này. Các thành viên của Sleeping Knight ở VR Hospice,((Khu VR trọ.)) những người đã mời Siune đến một thế giới mới, vẫn rất thân thiết với cô kể cả khi đã biết về quá khứ của cô. Do đó cô lúc nào cũng nghĩ rằng...... Vì mọi người, cô phải xây dựng một chiếc cầu nối qua khe nứt trong thế giới ảo này.
Ấy vậy.
Gã đàn ông hiện đang quan sát chiến sự từ mái vòm phế tích thần điện, chính hắn đã kích động những người chơi VRMMO Trung Hàn bằng bao lời ngụy biện dối trá, khơi dậy sự đối địch, gây nên nỗi hận thù và tấn bi kịch lớn nhất kể từ khi VRMMO ra đời.
--Mình phải...... Mình phải làm gì đó. Mình có lẽ là người duy nhất biết nói tiếng Hàn trong số những người chơi Nhật ở đây.
--Nếu mình không cố, thì làm sao mà họ hiểu được. Phải không Yuuki.
Thầm gọi tên người thủ lĩnh tiền nhiệm - người đã qua đời cách đây 3 tháng, Siune lớn tiếng chỉ huy 4 đồng đội bên cạnh mình.
"Mọi người ơi, làm ơn chỉ một lần thôi, hãy chọc thủng hàng ngũ địch!!"
Jun, kiếm sĩ dùng kiếm hai tay((Hai tay cầm một kiếm, chứ không phải hai tay hai kiếm.)) đang chiến đấu như một vị thần dũng mãnh ở phía trước, ngay lập tức hét to.
"Rõ! Tecchi, Talken, Nori, toàn lực tấn công cùng lúc nào! 3, 2, 1!"
Một Kiếm Kỹ đơn kích đồng bộ hoàn hảo với sức mạnh phi phàm tung ra, liền tạo nên một vụ nổ rung chuyển mặt đất và thổi bay hàng chục kẻ địch.
Trong tích tắc im ắng vô động tĩnh đó, Siune chạy thẳng đến chỗ một người chơi Hàn Quốc to lớn có vẻ là thủ lĩnh, rồi cô đưa cánh tay trái của mình lên bắt lấy trường kiếm giáng xuống của anh ta.
Lưỡi kiếm ăn vào tay cô làm máu tứa ra.
Nhưng nỗi đau ảo này nếu so với khi Siune trải qua trong phẫu thuật ghép tuỷ và hoá trị ung thư máu thì chúng chẳng là gì. Cô chỉ nhăn mặt một chút, mắt cô vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào mắt đối phương, và cất lời bằng tiếng Hàn.
"--Xin hãy nghe tôi nói, mọi người đang bị lừa đấy!! Máy chủ này thuộc quyền sở hữu của một công ty Nhật, chúng tôi không phải hacker mà là người dùng hợp pháp!!"
Giọng cô vang vọng xung quanh, làm theo sự im lặng này dài thêm ít lâu.
Anh chàng người Hàn với thanh kiếm bị bàn tay trần của Siune nắm chặt lập tức hơi ngả người ra sau như thể phần nào bị ý chí của cô áp đảo, song anh ta nhanh chóng phản đối gay gắt.
"--Nói dối! Chính mắt tôi đã chứng kiến, các người mới nãy đã giết toàn bộ những người chơi có màu giống bọn này!!"
"Họ là người Mỹ, họ cũng giống như các bạn vậy, bị lừa dive vào đây bởi những thông tin sai lệch! Chính các bạn mới đang cản trở phát triển của công ty Nhật!! Suy nghĩ thật kỹ càng đi...... Sự giận dữ và căm hận của các bạn lúc này có thật sự xuất phát từ con tim mình không!!"
Ngôn từ của Siune đã khiến cho phía người chơi Hàn Quốc tại nơi này trở nên á khẩu và hoài nghi.
Đúng lúc đấy, một câu hỏi đanh thép--tuy hãy còn bối rối--vang lên từ phía đuôi đám đông và phá vỡ sự im lặng một lần nữa.
"Những gì mà cô nói là thật chứ!?"
Cái người nói lớn bằng tiếng Hàn rồi chạy ra khỏi đám đông đó, là một player trông không khác gì những binh sĩ còn lại. Siune bất giác vào thế phòng ngự, nhưng người ấy khi đến trước mặt cô liền hạ kiếm trong tay phải mình, tỏ rõ rằng không hề có ý thù địch nào, sau đó đẩy cái mạng của mũ giáp lên.
"Tôi là «Moonphase», cô là ai?"
Siune hơi ngạc nhiên khi tự dưng có người đột ngột hỏi tên mình, cơ mà ánh mắt của anh chàng tự gọi mình là Moonphase này toát lên vẻ chân thành.
Siune bỏ tay trái mình khỏi thanh kiếm mà cô đang chặn, rồi siết chặt bàn tay vẫn đang rỉ máu của mình mà đưa lên ngực và đáp.
"......Tôi là Siune."
"Siune-san, đúng chứ? Tôi cũng nghĩ rằng toàn bộ chuyện này có một chút kì lạ."
Câu nói bật ra mau lẹ từ miệng Moonphase khiến những người chơi Hàn Quốc xung quanh hò lên giận dữ. Tuy nhiên, cậu tra thanh gươm của mình vào vỏ đánh một tiếng thật to làm im lặng tiếng ồn, xong bước một bước lên trước.
"--Cô có gì để chứng minh những lời mà cô nói là thật không!?"
"............Ư......"
Siune không khỏi nín thở.
«Underworld» này là một thế giới VR được phát triển bởi một công ty Nhật do chính phủ tài trợ để thực hiện việc nghiên cứu và phát triển; còn đám người Mỹ tấn công họ thì đang cố ăn cướp thành quả nghiên cứu ấy - một AI thế hệ mới--Siune chưa từng nghi ngờ những lời mà cô bạn Lisbeth của mình đã vừa khóc vừa giải thích cho họ tại mái vòm Cây Thần Thế Giới ở ALO. Song khi được yêu cầu chứng minh, cô lại không biết làm sao.
Không có vật chứng thực trong thế giới ảo. Chỉ có những lời kể của một số người, cơ mà người Nhật có nói mấy thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tin. Siune có thể cảm thấy sự thù địch dâng lên ngùn ngụt của những người chơi Hàn Quốc chung quanh trong quãng thời gian cô câm nín như vầy. Cô có thể làm gì...... Cô nên tìm ở đâu......
"--Siune, người Underworld!"
Nori bên trái phía sau cô đột nhiên hét lên.
"Hãy cho họ gặp những người sống trong Underworld, và khi anh ta thấy rằng họ nói tiếng Nhật, họ sẽ hiểu rằng đây là server của Nhật Bản!"
"Ah............!"
Đúng vậy, đó cũng là một cách. Mặc dù Siune và bạn bè cô chỉ mới nói vài lời với binh sĩ Underworld giữa lúc tạo đội hình vòng tròn, nhưng sau khi có cảm giác rằng những cư dân ấy không phải người ở thế giới thực cũng chẳng phải NPC, cô đã thấy đủ choáng váng tận linh hồn. Dù họ có không hiểu ngôn ngữ--mà không, chính vì không hiểu ngôn ngữ, các player Hàn Quốc sẽ cảm thấy như cô vậy. Miễn sao họ cởi mở gặp gỡ và trò chuyện, họ nhất định sẽ hiểu thôi.
Siune sắp sửa phiên dịch những gì mà Nori đã nói với cô sang tiếng Hàn để truyền lời cho Moonphase.
Song le, ngay lúc ấy, một vệt sáng đỏ độc địa lóe lên ngay sau lưng anh ta.
"Ah...... Cẩn......"
Siune cố hết sức cảnh báo anh, có điều đã quá trễ. Một con dao phay ngắn cũn mà dày cộp đã cắm sâu vào lưng Moonphase và đánh bay anh ta gần 10 mét.
"Guaa............"
Thay thế Moonphase đương quằn quại đau đớn trên đất, là gã đàn ông mặc áo pon-sô đen đáng lẽ phải đang đứng trên nóc thần điện.
Hắn giơ con dao găm trông-như-dao-bếp-Trung-Hoa trên tay phải về phía Moonphase và hét lớn bằng tiếng Hàn.
"Chiến trường này không có chỗ cho kẻ phản bội!"
Rồi hắn trỏ mũi dao vào những người Hàn Quốc xung quanh.
"Anh em, đừng mắc bẫy của bọn Nhật đê hèn!!"
Giọng hắn trầm thấp, hung bạo, lạnh lẽo, mà cũng chứa chút nhạo báng.
Đích đến cuối cùng của con dao phay là Siune hãy còn bàng hoàng đứng tại chỗ.
"Nếu đây thật sự là server Nhật Bản, và các người là những người dùng hợp pháp, thế thì tại sao chỉ có các người sở hữu những trang bị mạnh như thế? Lấp la lấp lánh như của GM kìa! Các ngươi đã dùng cheat để tạo ra tùy ý muốn chứ gì!!"
Đúng vậy, đúng vậy! Những âm thanh đồng ý reo lên từ chung quanh hù theo tuyên bố của hắn ta.
Siune cật lực phản bác những lời hắn buông ra.
"...... Không! Trang bị của chúng tôi khác biệt là do chúng tôi đã convert tài khoản chính của chúng tôi sang thế giới này!"
Cô vừa nói xong, gã đàn ông mặc pon-số đen bật cười ha hả khinh bỉ.
"Ha, có thằng ngu nào lại convert tài khoản chính vào một máy chủ thử nghiệm không!? Dối trá, tất cả đều là dối trá!!"
"Là sự thật, hãy tin tôi!! Khi đến đây, chúng tôi đã sẵn sàng sẽ mất tài khoản của mình......"
Hyun, đột nhiên, một âm thanh xé gió bay đến.
Lúc con dao găm bay đến cắm phập vào vai phải, Siune không cảm nhận được đau đớn, trái lại, cô cảm thấy nỗi tuyệt vọng tột cùng đen tối nhất. Cô hoàn toàn không hiểu lời la ó của gã đàn ông đã phóng vũ khí của mình đi.
Một toán player Trung Quốc đã phá vỡ thế đình chiến tạm thời và tấn công từ phía bên phải cô. Sau khi chứng kiến toàn bộ, anh chàng lãnh đạo Hàn Quốc đã đạp Siune ngã xuống đất, đồng thời rủa sả cô.
Nằm sóng soài trên mặt đất, Siune nghe thấy tiếng bước chân chạy đến chỗ sau lưng cô của đồng đội mình, ấy vậy cô không gượng dậy nổi.
***
--Tại sao?
Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri Synthesis Twenty-Seven cảm nhận rõ mồn một sự thù hằn mãnh liệt bao trùm khắp chiến trường, đầu cậu cứ lặp đi lặp lại câu hỏi đấy.
--Tại sao những người này dù cùng là người Real World nhưng lại căm ghét nhau đến nỗi ra tay chém giết lẫn nhau?
Không, có lẽ cậu không có tư cách để nói điều đó. Ngay cả cư dân Underworld cũng chia thành Nhân Giới và Hắc Giới, và cuộc chiến tranh đẫm máu đã nổ ra và kéo dài suốt hàng trăm năm. Chỉ vài ngày trước thôi, máu đổ ở Đông Phương Đại Môn đã đủ sánh vai với biển máu đang ngâm ngấm vào sa trường nơi đây. Thần Khí treo bên thắt lưng Renri, «Song Dực Nhận», cũng đã tước đi sinh mạng vô số Goblin.
Song chính vì thế.
Chính vì thế cậu đã hằng tin rằng Real World bên ngoài Underworld là một thế giới không xung đột, không hận thù, không chiến tranh.
Có điều rõ ràng là ảo vọng của mình cậu thôi. Mặc dù người Real World, như Asuna và các đồng đội nữ của cô, đều nói cùng một ngôn ngữ với người Underworld, nhưng Renri chẳng thể nào hiểu được tiếng hú hét của đội quân hàng chục ngàn người mới xuất hiện trước mắt cậu. Nếu mỗi ngôn ngữ thôi đã có sự khác biệt, thì việc đàm phán hoà bình và ngưng chiến là bất khả thi.
Nói cách khác, phải chăng hiếu chiến là bản chất của con người?
Có là ở thế giới này, hay Real World bên ngoài, hay thậm chí là một tồn tại lớn hơn nữa bao trùm, thì con người vẫn cứ hạ sát nhau không ngừng ư?
--Làm sao có thể cho phép chuyện đó xảy ra chứ!
Renri siết chặt hai nắm tay và cố hết sức kiềm nén nước mắt.
Hiệp Sĩ Hợp Nhất Scheta đã đơn thân độc mã ở lại chốn tử địa đó để bảo vệ Guild Quyền Đấu Sĩ của Hắc Giới, cựu kẻ thù của mình. Ắt hẳn cô đã thấu hiểu được những con người ở Hắc Giới thông qua nắm đấm và kiếm. Thậm chí nơi cuối con đường nhuốm đầy máu cũng có tia hy vọng.
Vậy thì, bây giờ mình cũng phải chiến đấu. Không thể câm lặng đứng đây chờ bảo vệ mãi.
Renri bước về phía tiền tuyến, sẵn sàng ứng cứu quân tiếp viện đến từ Real World, những con người đang đổ mồ hôi xương máu ra phòng ngự.
Ngay lúc ấy, một giọng lí nhí phát ra từ phía sau.
"Hiệp Sĩ-sama. Tôi xin đi cùng ngài."
Cậu ngoái lui thì thấy một cô gái kiếm sĩ tập sự với mái tóc màu đỏ đứng đó: Tiezé, thuộc đội hỗ trợ. Cô nắm chặt một thanh kiếm tương đối nhỏ, đôi môi cô khô cứng và vẻ mặt quyết sống mái.
"...... Không được, cô phải bảo vệ cậu ta......"
"Tôi đã bàn giao việc đấy lại cho Ronye lại rồi...... Vì Eugeo-senpai, người tôi yêu, đã......"
Tiezé gạt đi nước mắt trên đôi mắt sắc hồng trà của mình, và tiếp tục.
"Anh ấy đã hi sinh mạng sống của mình để bảo vệ những gì quan trọng. Tôi muốn kế thừa ý chí đó."
"............ Ra vậy."
Renri cắn chặt môi
Đến cậu, một Hiệp Sĩ Hợp Nhất, cũng không tin mấy rằng mình có cơ hội sống sót trên chiến trường khủng khiếp này. Cậu không nghĩ một người còn chưa phải là vệ binh thực thụ như Tiezé sẽ bình an.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói thứ hai ngân lên.
"Tôi cũng sẽ đi, Hiệp Sĩ-dono."
Tiến lên từ phía sau Tiezé là nữ đội trưởng vệ binh cao cao với mái tóc màu nâu buộc ra sau. Cô dường như đã chiến đấu suốt từ đầu tới giờ: quần áo cô lấm lem, giáp đầy dẫy vết nứt, ấy thế nét mặt nghiêm trang của cô chẳng hề thiếu ý chí chiến đấu.
"......Tôi cũng chưa thực hiện lời hứa với Kirito. Ngay lúc này, tôi không thể bỏ rơi những người mà cậu nhóc đấy đã đem mạng sống ra bảo vệ...... và cả thế giới này."
"Sortiliena-senpai......"
Tiezé run run gọi tên đàn chị. Cô nàng Trưởng Vệ Binh bèn mỉm cười gật đầu với Tiezé.
Chiến đấu không phải vì danh dự hay danh vọng mà là để bảo vệ.
Renri có cảm giác lòng quyết tâm của hai cô gái đang tác động và cộng hưởng với trái tim cậu.
Cậu khẽ vuốt Thần Khí bên hông mình bằng tay phải, rồi mạnh dạn gật đầu.
"...... Tôi hiểu rồi. Cho nên, tôi sẽ bảo vệ hai cô...... đừng rời khỏi tôi dù có chuyện gì đi chăng nữa."
"Vâng thưa ngài!"
"Chúng tôi xin nương nhờ ở ngài, Hiệp Sĩ-dono!"
Tiezé và Sortiliena hùng hồn đáp lại, và rút thanh kiếm từ eo trái.
Renri nắm chặt lấy cặp Thần Khí trong tay, vừa thì thầm trong lòng.
--Eldrie-san. Scheta-san. Và Chỉ Huy Hiêp Sĩ Bercouli.
--Cuối cùng tôi cũng đã tìm được mục đích cho cuộc đời mình giống như mọi người rồi.
Sau đó, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri cùng hai nữ kiếm sĩ cất bước tiến về chiến trường ngập tràn lời khóc than và tuyệt vọng xoáy cuồn cuộn.