Chương 3
Ring, ring, một tiếng chuông lớn, mà có lẽ nói đúng hơn là tiếng chuông cảnh báo, vang lên làm tôi và Klein giật mình.
- A…
- Tiếng gì thế!?
Chúng tôi la lên cùng lúc, mở to mắt nhìn nhau.
Bỗng một cột sáng màu xanh nước biển bao trùm lấy tôi và Klein. Qua lớp màn ánh sáng màu xanh của nó, cảnh vật xung quanh tôi như mờ dần đi.
Tôi đã từng trải qua cảm giác này vài lần trong đợt thử nghiệm. Đây là việc «Dịch chuyển» bằng cách sử dụng item. Nhưng hiện giờ tôi không có item nào như vậy, và tôi cũng không hề hô mệnh lệnh nào. Hay là do những người vận hành game đã ra lệnh dịch chuyển bắt buộc? Nếu như vậy thì tại sao lại họ không hề thông báo trước cho chúng tôi
Trong khi tôi vẫn còn đang suy nghĩ, thì thứ ánh sáng bao quanh tôi bỗng lóe mạnh, sau đó là bóng tối bao trùm.
Khi ánh sáng xanh nhòa dần, cảnh vật xung quanh tôi lại hiện ra rõ ràng như cũ. Tuy nhiên, nơi này không còn là cánh đồng nhuộm ánh hoàng hôn nữa.
Một con đường rộng lát đá. Những con phố kiểu thời Trung cổ ngập tràn ánh đèn đường, còn ở phía xa là tòa cung điện khổng lồ đang tỏa ra thứ ánh sáng sẫm.
Đây là nơi bắt đầu game, quảng trường trung tâm của «Thành phố khởi đầu».
Tôi nhìn sang Klein, lúc này đang há hốc mồm đứng bên cạnh tôi. Còn xung quanh chúng tôi là đám đông đang đứng chen chúc.
Nhìn vào những khuôn mặt đẹp đẽ với đủ mọi loại màu tóc khác nhau và trang bị đang mang trên người, thì chắc chắn họ là những người chơi giống như tôi. Có khoảng vài ngàn – không, mười ngàn người ở đây. Có vẻ như tất cả những ai đang chơi đều bị cưỡng chế dịch chuyển tới quảng trường này.
Trong mấy giây đầu, mọi người nhìn nhau mà không nói một lời nào.
Thế rồi tiếng xì xào bàn tán dần xuất hiện càng lúc càng nhiều.
Những lời bàn tán kiểu “Chuyện gì vậy?”, “Chúng ta đăng xuất được chưa?”, “Họ đã xử lí được lỗi này chưa?” có thể nghe thấy từ khắp nơi.
Mọi người bắt đầu cảm thấy khó chịu và hét lên kiểu “Đây là trò đùa à?” và “Ra đây đi, GM!”.
Rồi đột nhiên.
Ai đó la lên, át đi lời nói của những người khác.
- A… nhìn lên đi!
Klein và tôi nhìn lên trên và bắt gặp một cảnh tượng kì lạ.
Mặt đáy của tầng hai, cao khoảng 100 mét phía trên không, bị biến thành những ô màu đỏ đan xen như bàn cờ.
Nhìn kĩ, tôi thấy rằng đó là hai cụm từ đan vào nhau. Hai từ được viết là [Warning] và [System Announcement].
Tôi bị bất ngờ trong giây lát rồi nghĩ “À, người điều hành chuẩn bị thông báo đây” và thả lỏng người. Những lời bàn tán trên quảng trường nhỏ dần, dường như mọi người đang chờ xem điều gì sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, điều diễn ra tiếp theo hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi.
Từ giữa những đường kẻ, một thứ chất lỏng trông như máu rỉ ra. Theo cái cách nó chảy xuống thì thứ này đặc quánh; nhưng nó không rơi xuống dưới mà bắt đầu biến đổi hình dạng.
Chất lỏng đó biến thành một người cao hai mươi mét mặc chiếc áo choàng có mũ trùm đầu.
Không, nói như vậy chưa chính xác lắm. Từ vị trí đang đứng, chúng tôi có thể dễ dàng nhìn vào bên trong chiếc mũ – không có khuôn mặt nào ở đó cả. Bên trong trống rỗng. Chúng tôi chỉ thấy lớp vải mặt trong của chiếc mũ và đường thêu màu xanh trang trí.
Tôi đã từng nhìn thấy chiếc áo choàng đó. Trong đợt thử nghiệm thì đây là bộ quần áo mà các GM mặc. Nhưng khi đó những GM là nam giới thì có khuôn mặt như một phù thủy già với bộ râu dài, còn GM nữ thì là một cô gái đeo kính. Có lẽ họ sử dụng áo choàng vì thiếu thời gian để có thể tạo ra một avatar thích hợp, nhưng khoảng trống bên trong mũ khiến tôi cảm thấy bất an khó tả.
- Những người chơi xung quanh chắc cũng cảm thấy như tôi.
- Kia là GM à?
- Tại sao nó lại không có khuôn mặt?
Họ bắt đầu xì xào to nhỏ.
Bàn tay phải to lớn của chiếc áo choàng đưa lên như thể bảo họ yên lặng.
Một chiếc găng tay trắng tinh thò ra từ ống tay áo. Thế nhưng ống tay áo, cũng như toàn bộ chiếc áo, đều không hề có bộ phận cơ thể nào ở bên trong.
Rồi cánh tay trái cũng từ từ nhấc lên. Với hai chiếc găng tay trống rỗng chỉ về phía mười ngàn người chơi bên dưới, kẻ không có khuôn mặt mở miệng – mà không, chỉ có vẻ là như thế thôi. Một giọng đàn ông trầm tĩnh vang vọng xuống.
‘Người chơi, chào mừng các vị đến với thế giới của ta.’
Tôi chưa hiểu nó đang định nói gì.
«Thế giới của ta»? Nếu như chiếc áo choàng đó là GM, hắn chắc chắn có quyền lực tối thượng ở đây, thậm chí có thể thay đổi thế giới này theo ý muốn của hắn. Nhưng ý của hắn ta là gì khi nói vậy?
Klein và tôi ngẩn người nhìn nhau. Kẻ vô danh mặc chiếc áo choàng đỏ hạ thấp tay và tiếp tục nói.
‘Tên ta là Kayaba Akihiko. Ngay lúc này, ta là người duy nhất có thể điều khiển thế giới này!’
- Cái…!?
Nhân vật của tôi thừ người ra vì sốc, và cổ họng nó, có lẽ là cả cổ họng của tôi ở đời thật nữa, ngừng hô hấp lại trong khoảnh khắc.
Kayaba—Akihiko!!
Tôi biết cái tên đó. Làm sao tôi lại không biết cơ chứ.
Người này, là một nhà lập trình game, đồng thời là một thiên tài trong lĩnh vực vật lý lượng tử, là người đã đưa Agas từ một công ti nhỏ trở thành một trong những công ty đứng đầu trong lĩnh vực game.
Ông ta cũng là giám đốc phát triển của SAO và đồng thời là người phát minh ra Nerve Gear.
Là một game thủ kì cựu, tôi cực kì kính trọng Kayaba. Tôi mua tất cả tạp chí có nói về ông ta và đọc những bài phỏng vấn ít ỏi của Kayaba tới mức gần như thuộc lòng. Chỉ nghe giọng nói thôi là tôi đã hình dung tới hình ảnh ông mặc bộ đồ trắng quen thuộc.
Nhưng Kayaba luôn tránh mặt, từ chối tiếp xúc với giới truyền thông; ông ta cũng chưa bao giờ làm GM – vậy thì tại sao ông ta lại làm chuyện này?
Tôi cố suy nghĩ để hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng những lời nói phát ra từ chiếc mũ trống rỗng dường như chế nhạo sự cố gắng của tôi.
‘Ta nghĩ là hầu hết mọi người đều đã nhận ra rằng phím đăng xuất đã biến mất khỏi menu chính. Đây không phải là lỗi bug mà hoàn toàn là một phần của hệ thống trong «Sword Art Online».
- Một phần của… hệ thống?
Klein lẩm bẩm, giọng cậu ta run run. Tiếng thông báo trầm thấp tiếp tục vang lên như thể để át đi tiếng bàn tán.
‘Cho tới khi các bạn đến được đỉnh của tòa thành này, tất cả sẽ không thể thoát ra theo ý muốn.’
Tòa thành? Lúc đầu, tôi không thể hiểu câu nói này. Làm gì có tòa thành nào ở «Thành phố khởi đầu».
Thế rồi điều tiếp theo Kayaba nói khiến sự khó hiểu ấy trong tôi bay biến mất.
‘…và cả điều này nữa, việc ngắt kết nối hoặc tháo Nerve Gear từ bên ngoài hoàn toàn bị cấm. Nếu như ai đó cố tình làm thì…’
Một giây im lặng.
Cả mười ngàn người không tạo ra một tiếng động nào cả. Những tiếng tiếp theo chậm rãi vang lên.
‘Bộ phận phát tín hiệu từ Nerve Gear sẽ phát ra một loại sóng điện từ cực mạnh, nó sẽ phá hủy não của các bạn, vô hiệu hóa tất cả các chức năng cơ bản của cơ thể.’
Klein và tôi ngây người nhìn nhau.
Đầu tôi chẳng thể nào tin vào những gì vừa nghe được. Nhưng lời nói ngắn gọn của Kayaba dường như lan đi khắp cơ thể tôi một cách mạnh mẽ và rõ ràng.
Phá hủy não.
Nói cách khác, giết chết chúng tôi.
Nếu như người dùng tắt Nerve Gear hoặc tháo nó ra khỏi đầu thì sẽ chết. Đó là điều mà Kayaba nói.
Đám đông bắt đầu bàn tán, nhưng không có ai la hét hay hoảng loạn. Chỉ đơn giản là vì mọi người, cũng như tôi, hoặc là không hiểu được vấn đề, hoặc không muốn hiểu.
Klein đưa tay phải lên đầu và cố nắm lấy thiết bị đang nằm ở trên đầu cậu ta ở đời thật. Cậu ta cười khan và nói.
- Haha… ông ta đang nói gì vậy? Ông ta điên rồi à? Chuyện này chẳng hợp lí gì cả. Nerve Gear… Đây chỉ là một trò chơi. Phá hủy não chúng ta… Ông ta không thể làm điều đó được. Phải không Kirito?
Giọng cậu ta vỡ òa ra ở cuối câu. Klein nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi không thể nào gật đầu đồng ý được.
Vô số những bộ thu phát sóng ở phần mũ của Nerve Gear phát ra những đợt sóng điện từ nhỏ để gửi tín hiệu giả tới não.
Có thể nói công nghệ mới nhất này được tạo ra dựa trên một thiết bị đã được dùng trong bốn mươi năm qua ở Nhật Bản – đó là lò vi sóng.
Nếu như duy trì được công suất ổn định, Nerve Gear chắc cũng có thể khiến cho các phân tử nước trong não chúng ta ma sát vào nhau và tạo ra đủ nhiệt để rán cháy bộ não. Thế nhưng…
- …về lí thuyết thì có thể, nhưng…chắc ông ta đang nói dối. Bởi vì nếu chúng ta rút phích cắm nguồn thì Nerve Gear sẽ không thể nào phát ra được sóng điện từ. Trừ khi nó có một cục pin nào đó với dung lượng khổng lồ…bên trong…
Klein chắc đã đoán ra lí do tại sao tôi dừng lại.
- Có…có đấy – Cậu ta la lên, khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ kinh hoàng – Ba mươi phần trăm khối lượng của Nerve Gear là của pin. Nhưng…việc này thật điên rồ! Nếu như đột ngột mất điện thì làm sao!?
Kayaba bắt đầu giải thích, như thể là ông ta nghe thấy những gì Klein nói.
‘Nói rõ hơn là nếu bị thiếu hụt điện từ bên ngoài hơn mười phút, bị ngắt kết nối khỏi hệ thống trong hơn hai giờ, hoặc bất kì cố gắng mở khóa, tháo rời hay phá hủy Nerve Gear – nếu như vi phạm bất kì điều kiện kể trên, quá trình phá hủy não sẽ diễn ra. Những điều kiện này đã được thông báo tới chính quyền và được phát đi bởi các phương tiện truyền thông đại chúng ở thế giới thực. Và để nhắc nhở, đã có vài trường hợp người thân hoặc bạn bè bỏ qua lời cảnh báo và cố gắng tháo Nerve Gear bằng biện phát mạnh. Kết quả là…’
Giọng nói lạnh lùng đó ngừng để lấy hơi.
‘…rất đáng tiếc, 213 người chơi đã vĩnh viễn rời khỏi khỏi cả trò chơi này và đời thật.’
Một tiếng thét dài. Nhưng hầu hết người chơi không tin vào điều họ vừa nghe, hay đúng hơn là không muốn tin vào điều đó. Họ đứng đó, há hốc mồm hoặc cười gượng gạo.
Tâm trí tôi cố gắng quên đi những gì Kayaba vừa nói. Nhưng cơ thể tôi thì ngược lại – đầu gối tôi đang run lên.
Tôi phải lùi lại vài bước vì đầu gối tôi yếu dần, gắng gượng để không ngã xuống. Klein thì ngã khuỵu xuống với vẻ mặt thất thần.
Đã có 213 người rồi.
Câu nói đó cứ vang lên trong đầu tôi.
Nếu như những gì Kayaba nói là sự thật, hơn 200 người đã chết ư?
Trong số đó chắc hẳn phải có những beta tester như tôi. Có khi tôi còn biết tên và khuôn mặt nhân vật của một vài người. Não của họ đã bị nướng chín và…chết, đây là điều Kayaba muốn nói ư?
- …không tin… Tôi không tin.
Klein, lúc này vẫn đang ngồi bệt dưới đất, nói với giọng căng thẳng.
- Hắn chỉ đang dọa chúng ta thôi. Làm sao hắn ta lại có thể làm như thế? Đừng có đùa cợt nữa và thả chúng tôi ra. Chúng tôi không có thời gian cho cái buổi mở màn bệnh hoạn này. Ừ…đây chỉ là một sự kiện thôi. Một màn khai mạc, đúng không?
Trong sâu thẳm, tôi cũng cố nói lên điều tương tự.
Nhưng như để dập tắt tất cả hi vọng của chúng tôi, Kayaba giải thích với một giọng nói từ tốn.
‘Người chơi, các bạn không việc gì phải lo lắng về cơ thể ở thế giới thực. Ngay lúc này, tivi, đài phát thanh, internet đều đang thông báo về chuyện này, và cả việc nhiều người đã chết… Mối nguy hiểm về việc có ai đó cố tháo Nerve Gear của các bạn đã không còn nữa. Tôi đã cho họ hai giờ, nên chỉ trong chốc lát thôi, tất cả các bạn sẽ được chuyển đến bệnh viện hoặc các cơ sở có chức năng tương tự, và được chăm sóc một cách tốt nhất. Vì thế các bạn có thể thoải mái…và tập trung vào việc hoàn thành trò chơi này.’
- Ông…?
Cuối cùng, tôi không thể giữ yên lặng được nữa.
- Ông đang nói cái gì vậy!? Hoàn thành ư!? Ông muốn chúng tôi tiếp tục chơi trong lúc này ư!?
Tôi hét lên, nhìn vào chiếc áo choàng đỏ đang trôi nổi trên không trung.
- Đây không còn là trò chơi nữa!!
Rồi Kayaba Akihiko lại bắt đầu nói với một giọng đều đều.
‘Tôi muốn các bạn hiểu rằng «Sword Art Online» không còn là một trò chơi nữa. Nó là một thế giới thực sự…từ bây giờ, tất cả các phương thức hồi sinh sẽ không còn tác dụng. Khi HP của các bạn về 0, nhân vật của bạn sẽ biến mất mãi mãi, và cùng lúc…’
Tôi có thể đoán được điều mà ông ta sắp nói.
‘Não của các bạn sẽ bị Nerve Gear phá hủy.’
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy muốn cười phá lên, nhưng vẫn cố kìm nén lại.
Một đường kẻ dài nằm ngang đang phát sáng ở góc trái trên cùng tầm nhìn của tôi. Ở trên đó là con số 342/342.
Lượng máu. Sinh lực của tôi.
Khi mà nó về 0, tôi sẽ chết – sóng cao tần sẽ nướng chín não tôi, giết chết tôi ngay lập tức. Đây là điều mà Kayaba đã nói.
Đây chắc chắn là một trò chơi rồi, nhưng bạn phải đặt cược bằng tính mạng của mình trong trò chơi này. Nói cách khác, đây là trò chơi tử thần.
Tôi đã chết ít nhất là khoảng 100 lần trong hai tháng của đợt thử nghiệm. Hồi sinh lại ở cung điện phía bắc quảng trường trung tâm, «Black Iron Palace», với một nụ cười ngượng ngùng trên mặt rồi lại chạy tới bãi luyện cấp.
Đó là điều làm nên game RPG, chết đi sống lại, học tập từ điều đó và lên level. Nhưng giờ ta không thể làm như vậy nữa? Một khi đã chết là chết thật luôn ư? Hơn nữa – ta không thể ngừng chơi được?
- …không thể nào – Tôi khẽ lẩm bẩm.
Với điều kiện như vậy thì làm gì có ai đầu óc bình thường mà lại đi ra khỏi thành? Tất nhiên mọi người sẽ ở lại trong thành phố để đảm bảo an toàn.
Cứ như thể đọc được suy nghĩ của tôi và những người chơi khác, Kayaba tiếp tục nói.
‘Người chơi, chỉ có một cách duy nhất các bạn có thể thoát khỏi trò chơi này, như tôi đã nói từ trước, các bạn phải lên tới đỉnh của Aincrad, tầng thứ một trăm và đánh bại trùm cuối tại đó. Tất cả người chơi còn sống tại thời điểm đó sẽ được đăng xuất khỏi trò chơi. Tôi xin hứa với các bạn điều đấy.’
Mười ngàn người chơi đứng lặng người.
Bây giờ tôi đã hiểu ra ý của Kayaba khi nói «lên đến đỉnh của tòa thành».
Tòa thành này – nghĩa là pháo đài khổng lồ đang cầm tù tất cả người chơi tại tầng 1, với 99 tầng ở phía trên, vươn lên sừng sững giữa bầu trời, bay trôi nổi trong không trung vô tận – Aincrad.
- Vượt qua…toàn bộ 100 tầng!? – Klein đột ngột hét lên. Cậu ta đứng phắt dậy và giơ nắm đấm lên trời.
- Và ông nghĩ làm thế nào chúng tôi có thể làm được? Tôi nghe nói từ đợt thử nghiệm đó đã là việc cực khó rồi!
Đúng vậy. Trong hai tháng thử nghiệm, một ngàn người chơi tham gia mới chỉ đến được tầng thứ 6. Cho dù là tới mười nghìn người tham gia, sẽ mất bao lâu để có thể vượt qua được 100 tầng?
Hầu hết những người chơi ở đây đều đang tự hỏi câu hỏi không lời đáp này.
Sự im lặng đầy căng thẳng dần nhường chỗ cho việc thì thầm bàn tán. Nhưng không hề có chút gì là sợ hãi hoặc tuyệt vọng.
Hầu hết những người ở đây vẫn còn không hiểu được đây là «nguy hiểm thật sự» hay là «màn mở đầu nghiêm túc quá mức». Những gì Kayaba nói đáng sợ đến nỗi không ai dám nghĩ nó là thật.
Tôi ngửa đầu lên, nhìn vào chiếc áo choàng trống rỗng và cố gắng chấp nhận hoàn cảnh hiện tại.
Tôi không thể đăng xuất được nữa. Tôi không thể trở lại căn phòng của mình hay cuộc sống của mình. Các duy nhất để có thể có thể trở lại là đánh bại con boss ở tầng cao nhất của tòa thành bay này. Nếu như HP của tôi chạm mốc 0, tôi sẽ chết. Tôi sẽ chết thật sự và biến mất vĩnh viễn.
Nhưng.
Cho dù cố gắng đến đâu tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật này. Chỉ năm hay sáu tiếng đồng hồ trước tôi còn đang ăn bữa trưa do mẹ nấu, trò chuyện một chút với em gái rồi sau đó đi lên tầng.
Giờ đây tôi không thể trở lại nơi đó nữa? Và nơi này mới là hiện thực?
Rồi, chiếc áo choàng ở trên cao đưa găng tay phải ra và bắt đầu nói một cách vô cảm.
‘Vậy thì ta sẽ cho các bạn thấy bằng chứng đây là hiện thực. Trong túi đồ của các bạn sẽ có một món quà từ ta. Hãy xác nhận điều này.’
Ngay khi nghe thấy điều này, tôi mở cửa sổ menu. Tất cả người chơi khác cũng làm việc tương tự, khiến cả quảng trường tràn ngập tiếng chuông.
Tôi nhấn phím item vừa nhận được trên menu và thấy món đồ đó nằm trên cùng danh sách vật dụng.
Tên của item là «gương cầm tay»
Tại sao ông ta lại tặng chúng tôi thứ này? Mặc dù thấy thắc mắc về việc này, tôi vẫn nhấn vào tên món đồ và chọn “Biến thành đồ vật”. Ngay sau đó là tiếng hiệu ứng “leng keng” và một chiếc gương hình chữ nhật nhỏ hiện ra.
Tôi hơi ngần ngại một chút rồi cầm lấy nó, nhưng không có gì xảy ra cả. Tất cả những gì tôi thấy trong gương là khuôn mặt nhân vật mà tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian để tạo.
Tôi quay sang nhìn Klein. Anh chàng cũng đang ngơ ngác nhìn vào chiếc gương trong tay.
Đúng lúc đó.
Bỗng nhiên Klein và tất cả mọi người xung quanh tôi bị một thứ ánh sáng trắng bao phủ. Cùng lúc đó tôi cũng chìm trong ánh sáng đó, và cảnh vật trước mắt tôi biến thành một màu trắng xóa.
Khoảng 2 hay 3 giây sau, mọi thứ trở lại như bình thường…
Không.
Khuôn mặt phía trước tôi hoàn toàn xa lạ.
Bộ giáp làm từ những miếng kim loại đan vào nhau, chiếc khăn quấn đầu và mái tóc đỏ lổng chổng như rễ tre đều như cũ. Duy nhất chỉ có khuôn mặt là thay đổi. Đôi mắt dài, sắc xảo lúc này trũng sâu và trông sáng hơn. Chiếc mũi cao thanh tú thì cong lại, một ít râu lún phún mọc trên cằm và má cậu ta. Nếu dáng vẻ vừa nãy giống một samurai trẻ tuổi đầy phóng khoáng thì thì bộ dạng bây giờ lại giống một chiến binh sa ngã – hay đúng hơn là một tên thổ phỉ.
Tôi quên mất tình hình hiện tại và lắp bắp nói.
- Cậu…là ai?
Người đàn ông đứng trước mặt tôi cũng nói câu đó.
- Này…cậu là ai?
Linh tính mách bảo khiến tôi nhận ra ý nghĩa của món quà mà Kayaba tặng – chiếc «gương cầm tay».
Tôi đưa chiếc gương lên ngang mặt. Khuôn mặt trong đó đang nhìn tôi.
Đôi mắt yếu ớt nằm ẩn bên dưới mái tóc đen gọn gàng nhưng hơi dài, gương mặt mảnh khảnh khiến tôi bị nhiều người tưởng nhầm là nữ lúc đi chơi với em gái tôi.
Khuôn mặt bình tĩnh của chiến binh «Kirito»» mới vài giây trước còn ở đó giờ đã biến mất. Khuôn mặt lúc này trong gương–
Là khuôn mặt thật mà tôi đã cố gắng né tránh.
- A…đây là tôi…
Klein ngã ngửa ra phía sau trong khi vẫn đang nhìn chằm chằm vào gương. Chúng tôi nhìn nhau và hét lên cùng lúc.
- Cậu là Klein!? - Cậu là Kirito!?
Giọng nói của cả hai cũng thay đổi, có lẽ là do bộ thay đổi giọng nói đã ngừng hoạt động. Nhưng chúng tôi không có thời gian rảnh để nghĩ về chuyện đó.
Chiếc gương trên tay chúng tôi rơi xuống đập vào nền đá, và phát ra một tiếng động nhỏ khi nó vỡ vụn.
Khi tôi nhìn lại, đám đông không còn là những người trông như bước ra từ game viễn tưởng nào đó nữa. Thay vào đó là những người trẻ tuổi trông hết sức bình thường. Cứ như thể là mời một đống người trong đời thật tới tham gia một game show và cho họ mặc áo giáp vào. Buồn hơn nữa, thậm chí cả tỉ lệ giới tính cũng thay đổi.
Làm thế nào chuyện này lại xảy ra được? Klein và tôi, cũng như tất cả những người chơi xung quanh, đã biến đổi từ hình hài nhân vật chúng tôi tạo ra thành bộ dạng thật sự của chúng tôi. Tất nhiên là bề ngoài thì trông vẫn còn sắc cạnh giống như mô hình tạo thành từ đa giác và trông khá kì quặc, nhưng độ chính xác của nó thì thật đáng sợ. Cứ như thể cỗ máy Nerve Gear có một máy quét toàn thân đi kèm vậy.
–Quét à.
- …A, đúng rồi! – Tôi nhìn Klein và thốt lên.
- Có rất nhiều các thiết bị cảm biến tín hiệu trong Nerve Gear bao phủ lấy đầu chúng ta. Vì thế nó không những có thể thấy được não chúng ta trông như thế nào mà còn cả khuôn mặt nữa.
- Nh-nhưng, làm thế nào mà nó biết được thông tin cơ thể chúng ta… Như là chúng ta cao bao nhiêu?
Klein nói, lặng lẽ nhìn xung quanh.
Chiều cao trung bình của những người chơi, lúc này đang nhìn vào gương mặt mình và những người xung quanh với đủ loại sắc thái khác nhau, đã thay đổi đáng kể sau khi “biến đổi”. Tôi – và có lẽ cả Klein – đã chỉnh chiều cao nhân vật giống như ngoài đời thật để tránh gây cản trở cử động, nhưng hầu hết mọi người đều chỉnh cho họ cao thêm 10 đến 20 cm nữa.
Vẫn chưa hết, cả dáng người và chiều ngang cơ thể cũng lớn ra nữa. Nerve Gear không thể nào có được những thông tin đó.
Và người trả lời cho câu hỏi trên là Klein.
- A… đợi đã. Tôi mới mua Nerve Gear hôm qua nên vẫn còn nhớ, trong phần cài đặt có… tên nó là gì ấy nhỉ, cân chỉnh thì phải? Mặc kệ cái tên, lúc đấy nó chạm vào cơ thể người dùng, có thể lúc đó nó…?
- A, phải rồi…… chính nó đấy…
Cân chỉnh là chức năng giúp Nerve Gear xác định «bạn cần cử động tay bao nhiêu để chạm vào cơ thể». Nó giúp tạo ra cảm nhận chính xác trong game. Nói như thế nghĩa là Nerve Gear có dữ liệu chính xác về cơ thể của người dùng.
Việc tạo ra một bản sao kĩ thuật số chính xác của người sử dụng là hoàn toàn khả thi. Mục đích của việc này giờ đã trở nên quá rõ.
- …thực tại – Tôi lẩm bẩm – Ông ta nói đây là thực tại. Nhân vật tạo ra từ vô số đa giác này…và cả HP đều là cơ thể thật của chúng tôi và là mạng sống thật sự của chúng tôi. Để khiến chúng ta tin vào điều này, ông ta tạo ra bản sao của chúng ta…
- Nhưng… cậu biết đấy Kiroto.
Klein gãi đầu, đôi mắt cậu ta bên dưới chiếc khăn quấn sáng lên, nói.
- Tại sao? Tại sao ông ta phải làm điều quái quỉ này…?
Tôi không trả lời mà chỉ lên trên.
- Đợi chút đi. Có lẽ ông ta sẽ trả lời ngay thôi.
Kayaba đã không làm tôi thất vọng. Vài giây sau, một giọng trang nghiêm phát ra từ bầu trời đỏ như máu.
- Các bạn có lẽ đang tự hỏi tại sao. Tại sao tôi – người tạo ra Nerve Gear và SAO, Kayaba – lại làm việc này? Đây là khủng bố ư? Hay là tôi đang đùa với các bạn?
Lúc này, giọng nói vốn dường như vô cảm của Kayaba bắt đầu cho thấy chút cảm xúc. Đột nhiên từ «đồng cảm» xuất hiện trong đầu tôi, mặc dù không đời nào đấy lại là sự thật được.
- Những điều trên đều không phải là lý do. Không những thế, bây giờ đối với tôi, lý do hay mục đích để làm việc này đã không còn nữa. Nguyên nhân khiến tôi làm việc này là vì… chính tình hình hiện tại là lý do cho hành động của tôi. Tôi muốn tạo ra và quan sát thế giới này, đó chính là mục đích duy nhất khiến tôi tạo ra Nerve Gear và SAO. Và bây giờ, tất cả đã thành hiện thực.
Ngưng lại một chút, giọng của Kayaba lại vang lên vô cảm như trước.
- …bây giờ tôi đã kết thúc phần hướng dẫn chơi của «Sword Art Online». Người chơi – ta chúc các bạn may mắn.
Lời nói cuối cùng tạo nên tiếng vang vọng khô khốc trong không gian.
Chiếc áo choàng khổng lồ yên lặng bay lên trên, và bắt đầu chìm vào dòng thông báo trên trời, như thể tan vào đó.
Bắt đầu từ phần mũ, vai, rồi ngực, tiếp là hai tay và chân bắt đầu chui vào bề mặt màu đỏ đó, và vệt đỏ cuối cùng tan ra. Ngay sau đó, dòng thông báo che phủ bầu trời đột nhiên biến mất, giống như cách nó xuất hiện.
Tiếng gió thổi vào quảng trường và tiếng nhạc nền mà ban nhạc NPC chơi nhẹ nhàng chạm đến tai chúng tôi.
Trò chơi đã trở về bình thường, trừ việc một vài luật chơi đã thay đổi.
Và cuối cùng.
Đám đông gồm mười ngàn người chơi bắt đầu phản ứng.
Nói cách khác, vô số những giọng nói vang lên trong quảng trường.
- Đây là trò đùa phải không…? Cái quái gì thế? Là đùa thôi đúng không!?
- Đừng đùa nữa! Cho tôi ra! Cho tôi ra khỏi đây!
- Không! Ông không được phép làm thế! Tôi cần gặp một người!
- Tôi không thích chuyện này! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn vềềềề!
Chửi mắng. La hét. Kêu cứu. Nguyền rủa. Cầu xin. Và gào thét.
Những người trong giây lát từ người chơi trở thành tù nhân ngồi ôm đầu, khua tay loạn lên, nắm lấy nhau hoặc chửi rủa.
Giữa những âm thanh ồn ã này, bỗng nhiên tôi thấy tỉnh táo trở lại.
Đây, là hiện thực.
Điều mà Kayaba Akihiko nói là sự thật. Nếu là trường hợp đó thì chuyện này hoàn toàn dễ hiểu. Nếu đây không phải là sự thật thì mới là chuyện lạ. Chính suy nghĩ thiên tài của ông ta là mặt tạo nên hình ảnh ấn tượng trước công chúng.
Giờ đây tôi không thể trở về thực tại trong một khoảng thời gian – có lẽ là vài tháng hoặc lâu hơn thế. Trong thời gian này tôi không thể gặp mẹ, em gái, không thể nói chuyện với họ. Có thể tôi sẽ không còn cơ hội nữa. Nếu tôi chết ở đây –
Tôi sẽ chết ở hiện thực.
Nerve Gear, vốn từng là một chiếc máy chơi game, giờ đây là một nhà tù và cũng là công cụ hành quyết có thể nướng chín não tôi.
Tôi hít vào chậm rãi, rồi thở ra và nói.
- Klein, lại đây chút.
Tôi nắm lấy tay anh chàng chiến binh đó, người trông có vẻ lớn tuổi hơn tôi, và luồn qua đám dông.
Chúng tôi nhanh chóng thoát khỏi nơi đó, có lẽ là do chúng tôi ở gần rìa ngoài. Cả hai đi đến một trong những khu phố dẫn ra khỏi quảng trường rồi tới đứng sau một xe ngựa.
- …Klein – Tôi gọi tên cậu ta.
Nét mặt cậu ta vẫn còn có vẻ đờ đẫn. Tôi cố gắng nói tiếp với giọng nghiêm túc.
- Nghe tôi này. Tôi sẽ rời khỏi thành phố và đi đến ngôi làng tiếp theo. Đi với tôi đi.
Đôi mắt nằm bên dưới khăn quấn của Klein mở to. Tôi cố tiếp tục nói với giọng trầm trầm.
- Nếu như những gì ông ta nói là thật, để sống sót trong thế giới này chúng ta phải trở nên mạnh hơn. Cậu biết bản chất của MMMORPG là trận chiến giành tài nguyên giữa người chơi với nhau. Chỉ có những người kiếm được nhiều tiền và kinh nghiệm nhất mới trở nên mạnh hơn… Những người nhận ra điều này sẽ đi săn tất cả quái vật xung quanh «Thành phố khởi đầu». Cậu sẽ phải đợi rất lâu để quái vật có thể xuất hiện lại. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta đi tới ngôi làng tiếp theo. Tôi biết đường vòng qua chỗ nguy hiểm vì thế tôi vẫn có thể đến đó dù mới chỉ level 1.
So với bình thường thì tôi nói như vậy là quá nhiều rồi, nhưng Klein vẫn yên lặng.
Vài giây sau, mặt cậu ta nhăn lại.
- Nhưng…cậu biết đấy. Lúc trước tôi có nói là tôi đã đứng chờ rất lâu với bạn tôi để mua trò chơi này. Họ chắn chắn đã đăng nhập và bây giờ hẳn là đang ở trong quảng trường. Tôi…không thể đi mà không có họ.
- …
Tôi cắn môi, thở dài.
Tôi có thể hiểu được điều Klein đang cố nói qua ánh nhìn lo lắng của cậu ta.
Cậu ta – một người cởi mở và dễ thân thiết với mọi người, và có lẽ đã chăm lo cho người khác rất tốt. Hẳn là Klein mong tôi cho bạn bè đi cùng.
Nhưng tôi không thể gật đầu.
Nếu chỉ có mình Klein, tôi có thể bảo vệ nhóm khỏi quái vật trong lúc di chuyển tới ngôi làng đó. Nhưng nếu như có thêm hai người – không, chỉ cần thêm một người thôi cũng là rất nguy hiểm.
Nếu ai đó chết trên dọc đường, họ sẽ chết thật sự đúng như lời Kayaba nói.
Trách nhiệm sẽ được đổ lên đầu tôi vì là người gợi ý rời khỏi «Thành phố khởi đầu» và thất bại trong việc bảo vệ đồng đội.
Tôi không thể gánh một trọng trách như thế. Chỉ đơn giản là không thể.
Klein dường như đã đọc được những lo lắng trong suy nghĩ của tôi. Khuôn mặt lún phún râu của cậu ta nở một nụ cười rồi lắc đầu.
- Không… Tôi không thể cứ tiếp tục dựa vào cậu. Tôi là thủ lĩnh guild trong game tôi vẫn hay chơi. Không có vấn đề gì đâu. Tôi sẽ cố gắng sử dụng những thứ mà cậu đã dạy tôi. Và…vẫn còn có khả năng đây chỉ là một trò đùa và chúng ta sẽ đăng xuất được. Không cần phải lo về chúng tôi đâu, cậu cứ đi đi.
- …
Tôi im lặng, trong lòng cảm thấy thất bại trước cái cảm giác thiếu quả quyết chưa từng gặp trong đời.
Và rồi tôi nói một từ mà sau đó đã khiến tôi day dứt trong suốt hai năm.
- …ừ.
Tôi gật đầu, lùi lại, từ trong cổ họng khô khan phát ra vài lời.
- Vậy chúng ta chia tay nhau tại đây vậy. Nếu có gì xảy ra cứ nhắn cho tôi. …thôi, gặp lại sau nhé, Klein.
Khi tôi hướng ánh mắt xuống thấp và quay lưng đi thì Klein bỗng gọi.
- Kirito!
- …
Tôi quay người về phía cậu ta với ánh nhìn thắc mắc, nhưng cậu ta ngập ngừng chẳng nói gì.
Tôi vẫy tay và hướng về phía tây bắc – về phía ngôi làng tôi sẽ chọn làm căn cứ tiếp theo của mình.
Khi tôi đi được khoảng năm bước, một giọng nói từ phía sau tôi vang lên.
- Này, Kirito! Cậu trông cũng khá đẹp trai đấy. Rất giống tôi!
Tôi cười chua chát và hét lại.
- Cậu nhìn thế như vậy trông hợp hơn trước mười lần đấy!
Thế rồi tôi quay lưng lại với người bạn đầu tiên mình có tại thế giới này và chạy không ngừng nghỉ.
Sau khi chạy qua những ngõ ngách quanh co được vài phút, tôi quay đầu nhìn lại. Dĩ nhiên là không có ai ở phía sau.
Tôi mặc kệ cảm giác kì lạ dồn nén trong ngực và chạy tiếp.
Tôi chạy qua cổng tây bắc của «Thành phố khởi đầu», tới những cánh đồng rộng lớn, những khu rừng rậm, rồi qua một ngôi làng nhỏ – bước vào trò chơi sinh tồn cô độc bất tận.