Chương 5
Từ tầng thứ hai mươi đến tầng thứ ba mươi của Thánh Đường Trung Tâm là nơi ở của nhân viên, thần thuật sư và hiệp sĩ.
Căn phòng nơi Asuna và Kirito ở nằm tại góc Đông Nam của tầng thứ ba mươi. Trùng hợp thay, nó được bố trí như căn phòng ở nhà trọ Nam Centoria thuê với giá sáu trăm đồng sheer một ngày, nhưng kích thước là không thể so sánh.
Mở cánh cửa dày từ hành lang, đầu tiên ta sẽ bước vào một gian phòng khoảng bốn tatami, và sau nó, được ngăn cách bởi một cánh cửa khác, là một phòng khách khổng lồ cỡ ba mươi tatami.
Có những cửa sổ cao gắn lưới ở bức tường phía Nam, từ sàn nhà lên đến gần trần nhà, một phòng bếp và phòng tấm ở phía Tây, và một phòng ngủ rộng rãi ở phía Đông. Nó không bằng phòng khách, nhưng nó vẫn khoảng mười lăm tatami(1).
Tuy nhiên, ở Nhân Giới hay đúng hơn là ở Underworld này, đơn vị "tatami" không được sử dụng. Ngay từ đầu, không có tấm chiếu tatami nào ở ít nhất là ở Thánh Đường và Bắc Centoria. Kích thước của sàn gỗ hoặc gạch chỉ được tính theo mel vuông hay kilolu vuông, và chúng cũng được viết tắt lần lượt là "he-mel" và "he-kilolu". Theo đó, kích thước của phòng khách là vào khoảng năm mươi he-mel.
Lau dọn căn phòng khổng lồ này sẽ là một nhiệm vụ khó khăn đây... sẽ là suy nghĩ đầu tiên của những người mới bước vào đây lần đầu, nhưng ở Underworld thì cơ bản là chỉ có những hiệu ứng cảm giác như có bụi, mà không đòi hỏi một thực thể xác định, và sẽ biến mất nếu ai đó quét hoặc dùng máy hút bụi lên nó. Thực chất thì việc làm đó đã hiệu chỉnh lại một thông số kĩ thuật thay vì là lau dọn, dù đây không phải là một thứ mà Asuna có thể nói thẳng thừng, mà là Kirito.
Bên cạnh đó, có một lí do khác làm cho việc dọn dẹp trở nên dễ dàng hơn.
Bất ngờ thay, Thánh Đường... không, cả Underworld không có nhà vệ sinh nào cả. Bởi vì cư dân của thế giới này không đào thải ngay cả khi họ ăn vào. Tất nhiên, điều tương tự cũng đúng với Asuna và Kirito những người đến từ Thế Giới Thực nhưng phải quen dần với nó; tuy vậy đến giờ, suy nghĩ tất cả những thứ làm no bụng đã biến đi đâu vẫn tồn tại trong trí óc sau khi ăn quá nhiều.
Kirito, người có kinh nghiệm ở Underworld nhiều hơn Asuna, nói "Những người ở RATH đã kết luận rằng mô phỏng lại sự đào thải là không cần thiết cho một AI đang được thiết lập", nhưng Asuna người đã chọn học lớp khoa học phát triển con người ở trường cao trung ở Thế Giới Thực không đồng ý với ý tưởng này. Dựa theo thuyết phát triển của Freud, trẻ em có một giai đoạn phát triển gọi là "giai đoạn hậu môn", khi mà việc học sự tự tin và điều chỉnh tính khí và tính dục của chính bản thân đạt được thông qua việc sử dụng nhà vệ sinh... đó là những gì cô nhớ mình đã được học.
Mặc dù không có vẻ gì việc xóa bỏ sự đào thảo gây ra vấn đề cho nhân cách của người dân ở Underworld, sự nghi hoặc vẫn còn hiện hữu. Người dân của Underworld đôi khi nói "shit" khi chửi nhau, nhưng làm sao họ biết được ý nghĩa của từ đó? Trong khi mình nghĩ một ngày mình sẽ hỏi ai đó về nó, hơn một năm đã trôi qua.
Đúng hơn là - một năm, ba tháng và mười sáu ngày.
Nhìn vào một tấm lịch da trên tường - nó có vẻ đã được sử dụng từ rất lâu trước đó, không phải do Kirito hay Asuna làm ra - gần như cho phép người dùng cảm nhận được sự vội vã của thời gian, cô nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra và đóng vào ở căn phòng đầu tiên.
Mái tóc đen của Kirito vừa bước vào phòng khách vẫn còn ướt. Có vẻ như anh vừa trở lại từ nhà tắm chung lớn ở trên tầng thứ chín mươi một cách vội vã. Lúc trước, người nhanh hơn thường chờ người còn lại ở một góc của hành lang, nhưng sau khi thấy nhân viên khác do dự khi bước vào lúc mình đang đứng đấy, mình quyết định quay về phòng mà không chờ nữa.
"Xin lỗi vì bắt em phải chờ."
Kirito nói khi tiến lại gần cô, Asuna lấy cái khăn vắt trên cổ anh xuống và trả lời lại câu chào.
"Anh phải lau đầu hẳn hoi chứ."
Cô phủ cái khăn lên đầu anh và lau nó bằng cả hai tay. Không có máy sấy tóc trong thế giới này, nhưng nếu cọ xát mái tóc với một mảnh vải khô trong một khoảng thời gian nhất định, nó sẽ ráo nước, nên việc chăm sóc tóc sau khi tắm dễ dàng hơn so với ở thế giới thực.
Trong khi chịu đựng mà không phản khán, Kirito phản đối với một âm giọng có phần trẻ con:
"Asuna, đó là vì em quá nhanh... Anh tự hỏi anh có thể bắt kịp em trên hành lang không nữa..."
"Này, không phải là em nhanh, đó là vì Kirito-kun tắm lâu chứ bộ. Hôm nay là một tiếng đó."
"Oh, thật à?"
Ngay khi Kirito nói thế, tiếng chuông mười giờ tối khẽ vang lên.
"Wow, thật luôn kìa... Tiếng chuông chín rưỡi, anh đã lỡ nó nhỉ..."
"Không đâu, em đã nghe nó khi anh đang bơi trong bồn tắm nhỉ?"
Cô gỡ cái khăn xuống trong khi hỏi thế và nhìn anh với một biểu cảm nghiêm túc.
"A-anh sẽ không làm một việc như thế... trừ khi ở một mình..."
"Thật vậy sao? Đây, ngồi xuống sofa đi."
Cô ấn vai anh xuống và bắt anh ngồi ở cuối chiếc sofa lớn giữa phòng khách. Asuna lấy ra một chiếc lược mà cô vừa mới dùng cho đến lúc nãy từ cái bàn thấp và cẫn thận chải mái tóc đen đã khô. Một chiếc lược khảm bạc trên tay cầm bằng gỗ mun có hình một con rồng từng sống ở Đông Đế Quốc - không phải một con rồng phương Tây mà là một con rồng phương Đông với thân hình dài ngoằn - làm tóc phát triển, bởi vì mó là một vật phẩm thuật làm cho tóc óng mượt chỉ bằng việc chải tóc. Hai người họ kiên quyết từ chối bất cứ sự xa xỉ nào, nhưng chiếc lược này được tặng bởi chỉ huy hiệp sĩ Fanatio nhân ngày kỉ niệm một năm Phó Đại Diện Kiếm Sĩ, và cô chân thành chấp nhận nó.
Kirito, được Asuna chăm sóc mái tóc, bất ngờ tự nói với mình:
"... Anh tự hỏi anh có thể sớm hoàn thiện cái đồng hồ không."
"Em cũng vậy. Nhưng anh đã tạo mẫu nó một thời gian dài rồi, nó... nó quá khó sao?"
"Yup. Anh cần nhiều bánh răng chính xác để di chuyển kim đồng hồ đúng cách, và bánh răng trong thế giới này nằm trong thiết bị kéo của cổng lâu đài, hay trong máy gia tốc của tuabin nước, chúng tốt chỉ khi được dùng trong việc ứng dụng lực mạnh... Nên khi anh kết hợp chúng lại, nó không hoạt động đúng như một cái đồng hồ... Cái chuông giờ ngớ ngẩn chạy chính xác một cách hoàn hảo, nhưng cái đồng hồ anh làm thì chạy loạn xạ và không được tích sự gì..."
"Vậy à."
Gật đầu, và suy ngẫm:
"... Chờ đã, em sẽ hỏi Fanatio-san. Chắc hẳn là, trong quá khứ có một chiếc đồng hồ trong Thánh Đường này, đúng chứ? Giáo Sĩ Tối Cao-san đã làm ra thanh kiếm của Bercouli-san từ nó. Vậy thì, ai đã làm ra nó?"
"Ehm... well, anh đoán là, nó đã ở trong Underworld ngay từ đầu rồi. Thánh Đường Trung Tâm này được đặt tại một ngôi làng nhỏ ba trăm năm trước, nơi mà những nhân viên của RATH nuôi dưỡng thế hệ đầu tiên của những fluctlight nhân tạo. Nó chỉ là một vật được thiết lập trong ngôi làng."
"Những người đầu tiên..."
Trong khi những từ này gợi nhớ lại câu chuyện cô nghe được từ giám sát viên Seijiro Kikuoka của RATH lúc còn ở trên Ocean Turtle ở Thế Giới Thực, Kirito gãi mái đầu đã được chải gọn bằng tay phải.
"Nếu bảng điều khiển hệ thống trên tầng thứ một trăm vẫn còn hoạt động... anh có thể xem lại dữ liệu của cái đồng hồ và tái tạo lại nó."
Một nụ cười cay đắng là câu trả lời cho những lời ích kỷ đó.
"Này, nếu anh có thể làm việc đó, anh thậm chí không cần làm ra một cái đồng hồ như một vật thể, anh chỉ cần thêm vào hiển thị thời gian trên cửa sổ menu... trên cửa sổ Stacia... nhưng trước đó..."
... anh phải có thể dừng Gia Tốc Giới Hạn lại đã.
Asuna bỏ đi những từ cuối.
Thời điểm đó Underworld được vận hành với vận tốc cực lớn gấp năm triệu lần so với thực tế. Khó có thể tin được, nhưng cả khoảng thời gian dài một năm và ba tháng mà Asuna đã ở trong thế giới này chỉ bằng khoảng tám giây trong Thế Giới Thực. Chỉ tưởng tượng lượng thông tin khổng lồ lưu thông giữa STL mà cô đang nằm và fluctlight trong não bộ cũng khiến cô ớn lạnh. Cô sợ rằng bộ não sẽ bị vắt kiệt một ngày nào đó.
Tuy nhiên, nếu bảng điều khiển hệ thống được khôi phục và họ có thể đăng xuất - Asuna không chắc rằng mình có thể làm vậy mà không do dự hay không.
Asuna và Kirito đã can thiệp vào hệ thống cai trị của Nhân Giới, của cả Underworld, đem lại những thay đổi to lớn với tốc độ chóng mặt. Họ không hối hận, nhưng hậu quả của việc cải cách vẫn còn đó và vụ án mạng năm ngày trước là một phần của nó. Hai người họ có trách nhiệm phải chứng kiến số phận của thế giới, và nếu họ phải đăng xuất mà không có lí do, để từ bên ngoài nhìn vào Underworld khi nền văn minh sụp đổ, - nó sẽ rất đáng tiếc.
Có lẽ, cảm thấy rằng có gì đó mà ngôn từ không thể diễn tả được, Kirito bất ngờ đưa tay ra từ phía sau đầu, bắt lấy người Asuna, kéo cô lại và để cô ngồi lên đùi mình.
"Kya~."
Cô kêu lên, phản đối việc bị đối xử như đồ chơi.
"Này, cẩn thận chứ!"
Nhưng Kirito sau lưng cô trả lời với một nụ cười toe toét.
"Ổn mà, anh sẽ đỡ em bằng tâm ý."
"Vậy thì không sao! Đúng thế, thứ gì ngoài siêu năng lực sẽ còn lại sao khi giảm cân chứ..."
"Giảm cân rất kinh khủng."
Đáp lại, Kirito nhẹ nhàng ôm Asuna từ phía sau.
Thời điểm đó cơ thể cô bất ngờ mất hết sức lực. Rất lâu trước đây... cứ như là ở kiếp trước vậy, sau khi họ vừa mới kết hôn ở tòa thành trôi nổi Aincrad, Asuna từng ngồi như thế này trên đùi Kirito nhiều lần mỗi ngày, có khi còn ngủ thiếp đi.
Một thời gian dài, rất dài đã trôi qua từ lúc đó, nhưng cảm giác an toàn tuyệt đối và rằng không còn gì phải sợ nữa khi anh ôm cô như thế này không thay đổi chút nào. Cầm chiếc lược khắc hình rồng bằng hai tay, cô dựa vào ngực Kirito và nhắm mắt lại.
Mình muốn ngủ như thế này, và Kirito sẽ bế mình đến giường nếu mình làm thế, nhưng mình không thể làm vậy được. Nếu mình ngủ, vị Đại Diện Kiếm Sĩ này người cảm thấy áy náy ngày hôm nay sẽ trốn khỏi Thánh Đường và tìm kiếm ba goblin bị mất tích.
Trong cuộc họp khẩn cấp diễn ra chiều nay, đã quyết định ban hành lệnh điều tra đến bộ phận quản lý Nam Centoria dưới danh nghĩa Hội Đồng Thống Nhất Nhân Giới và Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn, nhưng đúng lúc đó thì tiếng chuông năm giờ chiều vang lên, nên sáng hôm sau họ mới hành động được. Hơn nữa, vì viên công chức xuất hiện ở nhà trọ chắc chắn là giả mạo, ngay cả khi việc điều tra ở bộ phận quản lý đã hoàn thành, kết luận sẽ gần như là "không có lệnh nào được đưa ra để chuyển dời những goblin và không có viên chức nào như thế". Asuna nghĩ nó là một ý tồi để cho phép tên giết người nhanh nhẹn đó hoạt động thoải mái cả một ngày. Bên cạnh đó, nó không có vẻ là sẽ có người khác ngoài Kirito có thể tìm kiếm khắp Centoria và tìm thấy những goblin, nên nó có thể là một cái bẫy mời gọi Đại Diện Kiếm Sĩ như ở Obsidia.
Và trên hết, Asuna được nhờ vả bởi hiệp sĩ tập sự Ronye để để mắt đến Kirito, và cô không cho phép mình thất bại trước sự tin tưởng đó. Mình phải giữ lời hứa với em ấy.
Ngay khi cô nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của Ronye khi lo lắng cho sự an toàn của Kirito, ngực cô đau nhói.
Cô biết cảm xúc của em ấy một thời gian dài rồi... nó trở nên rõ ràng ngay cả trước khi Hội Đồng Thống Nhất Nhân Giới được thành lập, cô nhận ra nó vào cái đêm cô ở cùng bốn người họ, bao gồm cả hiệp sĩ Alice và tướng quân Solterina của Nhân Giới Phòng Vệ Quân trong lúc diễn ra trận Ngoại Thế Chiến. Nhưng Ronye chưa từng nói chuyện với Ronye về việc này từ lúc đó.
Asuna đau đớn nhận ra rằng người kia vẫn chỉ mười bảy tuổi và đang phải chịu đựng tình cảm không được đáp trả.
Mối bất hòa cô cảm thấy lúc này hệt như khi nó đôi lúc xuất hiện ở thế giới thực.
Những người bạn của họ ở thế giới thực được kết nối bởi mối liên hệ chân thực... Lisbeth, Silica, Sinon, và Leafa. Tất cả bọn họ có cảm xúc mạnh mẽ với Kirito, nhưng ở trước mặt Asuna họ che dấu nó hoặc biến nó thành một trò cười. Trái lại, họ còn tận dụng mọi cơ hội để cổ vũ và khích lệ Asuna.
Như mọi khi, cô vui vì việc đó, nhưng cũng cảm thấy đau lòng. Nghĩ tới Kirito, người không màng gì đến bản thân trong những tình huống nguy hiểm, chỉ làm cô có một biểu cảm cay đắng.
Nhưng Kirito không thay đổi gì nhiều từ lần đầu tiên cô gặp anh ở tầng đầu tiên của Aincrad. Với hai tay dang rộng và chấp nhận tất cả, không bao giờ bỏ cuộc. Một con người tuyệt vọng liên tục lên cấp trong trong những khu mê cung nguy hiểm bậc nhất để cuối cùng chìa tay giúp đỡ một Asuna đang ngất xỉu. Và mặc cho mình là một người chơi then chốt trong đội ở những trận đấu boss tầng trên, anh nhận lấy sự căm ghét và ác cảm hướng tới những beta tester và lựa chọn con đường bị người ta gọi là "beater".
Đây chính là Kirito mà Asuna yêu.
Do đó, khi cô với Kirito bị kẹt trong thế giới này, Asuna với chỉ một chút thôi, nhưng đã cảm thấy thứ gì đó như sự an tâm.
Và trong giai đoạn cuối cùng của trận Ngoại Thế Chiến, trái tim cô không cho phép cô bỏ lại Kirito một mình trong thế giới này, nên cô chỉ để Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice trốn ra thế giới thực và cô thì ở lại Underworld. Không, sau khi tất cả kết thúc, cô biết rằng lựa chọn đăng xuất ra ngoài một mình thậm chí còn không xuất hiện trong đầu mình lúc đó. Nên cô chưa từng nghĩ rằng đó là một cách để độc chiếm Kirito, tuy nhiên, sau hơn một năm trời, cô cảm thấy không lời xin lỗi nào là đủ để giải tỏa cảm giác tội lỗi đang không ngừng dâng cao trước những người bạn và gia đình mà cô không bao giờ được gặp lại.
Nhưng...
Cảm giác rằng trong thế giới này không cần phải chia sẻ tình cảm của mình cùng với Lisbeth, Silica và những người khác vẫn liên tục hiện hữu ở một góc của trái tim cô.
Asuna đặt chiếc lược lên đầu gối, quay về phía anh và nắm lấy hai tay Kirito bằng cả hai tay cô.
Cái ôm trở nên mạnh hơn một chút.
Khi họ gặp lại nhau ở "Tận Cùng Giới Đàn" nằm tại cực Nam của Vùng Đất Bóng Tối, Kirito đang nằm trên cùng của của những bậc thang đá trắng, với những dòng nước mắt chảy không ngừng. Không cần phải hỏi, cô biết rằng đó là những giọt nước mắt cho những người mà họ không thể nào gặp lại được nữa.
Một thời gian dài đã trôi qua từ lúc đó, nhưng cô hiếm khi nhắc đến những kí ức ở thế giới thực trước mặt Kirito, nhắc đến những người bạn và gia đình mà giờ đây họ mãi mãi rời xa. Đây, cũng như những vấn đề của thế giới này, nơi có quá nhiều việc phải nghĩ đến, là lí do mà Asuna vẫn chưa thể sắp xếp lại những cảm xúc của mình. Có lẽ, Kirito cũng như vậy.
Đó là lí do mà mình muốn đối mặt với Ronye một cách nghiêm túc. Hơn là lặp lại sai lầm tương tự như trong thế giới thực, mình phải nghĩ đến việc mình có thể làm cho em ấy và việc mình nên làm. Luôn phải nghĩ như thế...
"... Đến lúc đi ngủ rồi."
Khi Asuna thì thầm như thế, Kirito đáp lại "Phải rồi", chỉ ngay phía sau tai phải cô.
Cô cố tránh khỏi đùi anh, nhưng tay phải của Kirito di chuyển ra sau lưng cô ngay trước lúc đó, và anh nâng cô lên bằng cả hai tay.
"Oh, ...chờ..."
Ngay khi anh bất ngờ di chuyển cô, chiếc lược khắc hình rồng mà Asuna để trên người rơi xuống. Tuy nhiên, nó khẽ dừng lại ở khoảng năm mươi cen phía trên sàn nhà, bay theo phương ngang và đáp xuống trên cái bàn thấp. Kirito đã bắt nó bằng "tâm ý".
Vào lúc đó, Asuna đã luyện tập thứ năng lực siêu nhiên này mà chỉ có Kirito và những hiệp sĩ lão làng có thể sử dụng, nhưng giới hạn của cô là di chuyển một đồng sheer nhỏ. Tuy nhiên, khi có thể di chuyển đồ vật tự do, có vẻ như Sinh Mệnh sẽ bị giảm xuống và cô có chút sợ hãi điều đó. Nhưng, nó chắc chắn có thể thi thoảng được dùng cho những công việc dọn dẹp như lau dọn chén đĩa và phòng ốc.
"... Nó không còn đáng ngạc nhiên nữa rồi."
Cô buồn bã nhìn Kirito, đáp lại là một nụ cười tinh nghịch.
"Em đã làm một việc bất khả thi hôm nay với Phản Chiếu Quá Khứ, là về nó, đúng chứ?"
"Đúng là về nó đó."
Trong khi trả lời như thế, Kirito đi qua phòng khách rộng lớn với bước đi thư thái và mở cửa phòng ngủ bằng tâm ý lần nữa.
Ở giữa căn phòng gần như rộng gấp hai lần phòng của Asuna ở thế giới thực, có một chiếc giường còn lớn hơn kích cỡ kingsize. Khi cô nhìn thấy nó lần đầu tiên, cô than phiền với Fanatio rằng, "Nó xa xỉ quá", cô ấy nói với cô rằng chiếc giường này được mang vào lúc tầng thứ ba mươi của Thánh Đường được xây dựng, và nó không thể mang được ra ngoài trừ khi nó bị hỏng - một lời giải thích thông minh khiến cô không thể nói gì hơn. Bên cạnh đó, Asuna, người có phần yêu thích đồ nội thất bằng gỗ thiên nhiên, không thể phủ định rằng phần đầu giường lớn cứng cáp làm bằng cây óc chó đen thu hút ánh nhìn của cô.
Theo Higa Takeru từ RATH, Underworld sử dụng địa hình và vật thể được tạo ra từ chương trình "The Seed" chuyển thành dữ liệu được định dạng với "ghi nhớ hình ảnh" ở độ phân giải cực cao. Và vì The Seed là một phiên bản thu nhỏ của hệ thống Cardinal đã vận hành SAO, theo cách nào đó có thể cho rằng cây óc chó mọc trong Underworld là một chi loài của những cây mọc ở Aincrad.
Asuna nằm xuống phần bên phải chiếc giường, Kirito thì đi dọc thành giường và ngồi lên phần bên trái. Ánh nhìn của anh hướng về những cây đèn nguyên tố quang đang phát sáng nhè nhẹ hai bên bức tường, và làm những nguyên tố biến mất bằng tâm ý. Khi ánh đèn nhân tạo tất đi, ánh sáng mặt trăng tràn vào qua cái cửa sổ lớn ở phía bên trái của Asuna bao trùm căn phòng với màu lam nhạt.
Kirito sau đó kéo cái chăn được gấp lại dưới chân và trùm lên Asuna đến tận cổ. Như thể xếp giường cho đứa trẻ nhỏ, anh khẽ vỗ nhẹ lên trên tấm futon, và rồi cũng nằm xuống.
"... Ngay cả khi em đã ngủ, đừng hi vọng có thể lẻn đi."
Asuna thì thầm, cảm thấy cơn buồn ngủ dịu đi. Từ phía bên phải, cô thấy một nụ cười cay đắng.
"Anh sẽ không đi đâu, đúng vậy, ở Centoria rộng lớn này không có cách nào để xác định vị trí những goblin được..."
"Ổn mà, họ sẽ được tìm thấy an toàn. Ngay cả với những tên tội phạm, để gây ra một vụ án nữa, việc chuẩn bị là cần thiết... chắc hẳn vậy..."
Tay phải cô di chuyển về phía Kirito, cưỡng lại cơn buồn ngủ mà cơ thể cô bất ngờ cảm nhận được. Ngay lập tức một bàn tay lớn và ấm áp tìm được tay của Asuna và nhẹ nhàng nắm lấy nó.
Gần đây, khi chỉ có hai người họ một mình, cô để bản thân cư xử trẻ con hơn. Nó diễn ra mà không có lí do đặc biệt nào cả.
Có lẽ lí do là vì tuổi tác tâm lý của hai người họ đã bị xáo trộn.
Sinh nhật của Asuna là vào 30 tháng Chín, năm 2007. Sinh nhật của Kirito là vào 7 tháng Mười, năm 2008. Asuna luôn lớn hơn một tuổi, nhưng Kirito đã dành hai năm tám tháng tuổi thọ sống trong Underworld nơi mà thời gian được gia tốc trước khi Asuna vào. Tuy nhiên, anh đã ở trong tình trạng mất ý thức nữa năm mà không có kí ức. Do đó, ngay cả khi sáu tháng đã được trừ ra, Kirito bây giờ đã lớn hơn cô một năm và hai tháng theo tuổi tác tâm lý.
Có ít cơ hội để nhận ra nó trong cuộc sống hằng ngày, nhưng trong những hành động và lời nói họ trao cho nhau lúc ở một mình, cô không thường thấy Kirito non nớt lúc còn ở Aincrad xuất hiện nữa. Sự tích tụ của cảm giác đó có lẽ đã làm Asuna trở nên trẻ con.
Về điều đó, khi cô gặp Kirito ở SAO, anh vẫn chỉ là một học sinh trung học mới mười bốn tuổi. Và Asuna cũng chỉ là một học sinh trung học năm ba chỉ trước ngưỡng kì thi chuyển cấp. Hai người được kết nối với nhau bằng hành động, giao tiếp với nhau theo cách rất chi là trẻ con.
Trong khi nhớ lại những lí ức từ khoảng thời gian đó mà như thể đã rất lâu rồi vậy, Asuna rơi vào giấc ngủ sâu và nhẹ nhàng.