Đối đầu - Roppongi, Tháng Tư năm 2026
“Hê…… Ra đây là «Cỗ Máy Thử Nghiệm FullDive Thế Hệ Thứ Tư» sao.”
Tôi lẩm bẩm khi nhìn lên cái khối lập phương khổng lồ trước mặt.
Bề mặt nhôm sáng mờ đục, vài chiếc quạt lớn xếp thành hàng phát ra âm thanh rền rĩ. Một phía của nó được nối với chiếc giường gel, phần gối đầu được che phủ bởi một giao diện kiểu mũ bảo hộ trông khá thô thiển nhô ra ngoài.
“Lớn quá, không phải mấy cái máy dùng trong công viên giải trí ngày trước còn nhỏ hơn cái này sao, Higa-san?”
Tôi quay người lại và nói với người đàn ông đứng tại bảng điều khiển. Vị điều hành viên ngẩng mặt lên, nhún vai trả lời,
“Dù vậy thì, Kirigaya-kun, nó đã nhỏ gọn hơn nhiều so với ước tính ban đầu đấy. Hơn nữa, Thông số của mấy cái máy thế hệ đầu ở trung tâm trò chơi ngày xưa cũng chẳng khác là bao so với Mega Drive hay Dream Cast.”
“……Thế nhưng em đã thấy cái nào trong số đó đâu ……”
“Vậy, hãy hưởng thụ bài ca cuộc sống nào! Lần này ở căn hộ của tôi, sẽ là một buổi trại đậm chất reggae ……”
Người đàn ông vừa thốt ra những điều kì quái là —— Higa Takeru, nhà nghiên cứu chịu trách nhiệm phát triển cỗ máy VR tiên tiến nhất thế giới. Nhìn anh ta bên ngoài thì thấy thật là khó tin, mái tóc anh ta chĩa lên từng đốt mỏng như chiếc bàn chông cắm hoa, anh mang một cặp kính tròn to, và cái áo phông anh mặc còn có một nhân vật game in trên đó. Hợp hơn gấp trăm lần khi đặt anh vào khu cửa hàng xan sát nhau ở Akihabara so với căn phòng công nghệ cao u ám này.
Nhưng ngay cả khi nói thế, thì tôi cũng đang mặc đồng phục dù đã sau giờ tan trường.
Tại sao tôi —— Kirigaya Kazuto, lại ở khu cảng ở Roppongi, trong một căn phòng thí nghiệm của một công ti thương mại nào đó? Lí do rất đơn giản, đây là một việc làm thêm.
Từ thế hệ đầu tiên là cỗ máy giải trí kích thước lớn, tới thế hệ thứ hai là NerveGear và AmuSphere, rồi đến thiết bị y tế thế hệ thứ ba, những chiếc máy FullDive đã tiến hóa lên nhiều. Dĩ nhiên, bất cứ ai cũng có thể sử dụng nó, nhưng có một số người có độ thích ứng thích ứng tốt hơn hẳn. Nghĩa là, não của họ có thể kết nối vào thiết bị với độ hiệu quả khá cao. Và ngoài năng khiếu bẩm sinh, kĩ năng này còn có thể tăng lên sau một thời gian dài Dive.
Và trên khắp Nhật Bản, không, trên khắp thế giới, nhóm người có thời gian Dive lâu nhất thì không cần nghi ngờ gì nữa, là những «Survivor» (Người sống sót) từ «Thảm họa SAO» vào một năm rưỡi trước.
Cỗ máy thế hệ thứ tư này được phát triển dưới sự lãnh đạo của Higa Takeru, mức độ liên kết chính xác của nó vượt trội so với những cỗ máy từ trước đến giờ. Thế nhưng thông số kĩ thuật quá cao đã dẫn đến một vấn đề bất ngờ. Vì lượng thông tin cần trao đổi với não bộ quá lớn, dù với mọi nhân viên công ty bao gồm cả Higa-san, họ vẫn không thể thu thập dữ liệu từ Dive thử nghiệm ở mức vừa ý do «Bệnh VR» —— anh ta đã nói thế.
Lúc đó, Higa-san dùng một mối quan hệ nào đó để thỉnh cầu tôi, một «Người sống sót», làm Diver thử nghiệm, khi đã xác nhận mức lương làm thêm hàng ngày thì tôi đến đây, mọi chuyện là thế.
“——Dù sao đi nữa, Em sẽ FullDive bằng cái này, và khi đã ở trong thì em chỉ cần chuyển động chỗ này và chỗ kia, phải không?”
Tôi hỏi để xác nhận lại khi vuốt ve bề mặt nhôm mát lạnh, Higa-san gật đầu đồng ý.
“Ồ, tôi cần cảnh báo trước là tôi cũng nhìn thấy hình ảnh bên trong rõ ràng như cậu vậy, như kẻ nhìn trộm ấy. Vì tôi vẫn đang phát triển cơ chế điều chỉnh độ sâu kết nối tùy theo khả năng của Diver, ai đó phải dive, nếu không tôi sẽ không lấy được dữ liệu, hahaha.”
“…………Được thôi, vì em đã được trả công nên làm chuyện gì cũng ổn cả ……nhưng trước đó, em xin xác nhận một điều.”
Tôi liếc nhìn cái giao diện dạng mũ đội đầu và tiếp tục,
“Ừm, sẽ không có gì nguy hiểm trong lúc Dive …… phải không vậy?”
“Dĩ nhiên dĩ nhiên dĩ nhiên!”
Higa-san gật gù sau khi nói điều đó đến ba lần.
“Kirigaya-kun là một SAO Survivor, tôi hiểu cảm giác của cậu. Ổn cả mà, nguy hiểm từ cỗ máy tôi phát triển ra, chỉ có tí xíu thôi!”
“Là vậy sao, nghe thế em thấy nhẹ nhõm hẳ …”
Nén lại lời vừa định nói, tôi lại nhìn vào Higa-san.
“……«chỉ có tí xíu»?”
“không không không, Ổn mà ổn mà ổn mà!”
Sau khi nói mỗi điều ba lần, Higa-san tiếp tục bằng một lời thì thầm lẹ làng.
“……Chỉ là, nếu năng lượng bị ngắt lúc Dive, Thì ‘nó’ sẽ xuất hiện một lúc……”
“ ‘Nó’ là cái gì chứ……?”
“Không không, không có vấn đề gì cả! Chúng ta có hai nguồn năng lượng phụ, và pin khẩn cấp cũng được gắn sẵn vào rồi!”
“Xin hãy giải thích ‘chuyện đó’ là gì đã……”
“Khôngkhôngkhông, No problem! Không có gì hại đâu! Nó chỉ, ừm, hơi, nói thế nào nhỉ……”
Higa-san đảo đôi mắt đằng sau cặp kính tròn trong khi bước lại gần hơn, ánh nhìn của tôi vẫn cố định vào anh ta.
“…………Nói thế nào nhỉ, ờ, nó có thể xuất hiện,chỉ vậy thôi.”
“…………Cái gì sẽ xuất hiện?”
“Hahaha, không tốt đâu Kirigaya-kun. Có những thứ chúng ta không được nói đến, như tiền thưởng hay toilet ấy. Ở một nơi như thế này, Thứ có thể xuất hiện dĩ nhiên là ‘nó’, hahaha.”
Sau khi nói điều đó, Higa-san thẫn thờ đưa hai tay trước ngực, bàn tay thõng xuống. Hành động đó khiến não tôi nhận ra ‘nó’ nghĩa là gì.
“Ha……? M..Ma……?”
Người này đang nói gì vậy?, Tôi nghĩ khi vẫn nhìn chăm chú Higa-san, đang lắc đầu lần nữa và nói,
“Thật đấy, rất thật, Kirigaya-kun! Tôi thực sự đã thấy nó! ……Đấy, như cậu thấy, mẫu máy thử nghiệm này là chiếc duy nhất trên thế giới, nên chỉ có một người duy nhất đang Dive. Thế nhưng…… nhân viên công ti đã nhiều lần thấy một bóng người trên bãi cỏ nhiều lần trên khu Dive thử nghiệm.”
Higa-san nói. Nếu đây mà là manga, hẳn biểu cảm bây giờ của anh sẽ có thêm những đường gạch mảnh trên trán.
Tôi nghiêm mặt nhìn một lúc, rồi thay bằng một nụ cười chua chát. Tôi nhún vai.
“Dĩ nhiên đó là do bệnh VR, hẳn là hiệu ứng ánh sáng đã gây ra ảo giác? Cũng có thể là có bug ở chương trình xử lí đồ họa.”
“Không―! Không bao giờ có bug trong chương trình mà thiên tài Higa này tham gia viết!”
Vì lý do nào đó, giọng anh ta chuyển thành giống của người ngoại quốc, nhưng tôi lờ nó đi và xê dịch vai lần nữa.
“Ít ra thì, con ma còn chưa hiện ra trong phòng này …… Còn về ma xuất hiện trong thế giới VR, trong lúc ở Aincrad em có nghe thấy lời đồn và đi kiểm tra, dù sao nó vẫn chỉ là một NPC thôi.”
Đó dĩ nhiên, là về sự tồn tại của top-down AI «Yui», «Con Gái» của tôi và Asuna. Cô ấy hẳn sẽ giận nếu tôi nói ra rằng lúc đầu tôi chỉ đi tìm kiếm một con ma.
“……Nói cách khác, mọi thứ nhìn thấy ở bên kia chỉ là mã kỹ thuật số, sự tồn tại đều phải được ghi lại đâu đó trong địa chỉ bộ nhớ. Nhờ kiểm tra bản log tương ứng với với thời gian Dive thử nghiệm, anh có thể thấy thứ mà Diver nhìn thấy……”
Sau khi tôi nói thế, Higa-san bĩu môi như đứa trẻ.
“Dĩ nhiên tôi đã kiểm tra rồi, nhưng chẳng có bất kì thứ gì trong bản log. Có nghĩa là, nó dứt khoát không phải một vật thể từ chương trình chính trong cỗ máy thử nghiệm. Vậy nó thật sự là một con ma, hoặc……”
“……Hoặc?”
“………..Err, cuộc nói chuyện này đã ở mức Kirigaya-kun không được biết, nên đừng để bất kì ai biết rằng cậu nghe được nó, được chứ?”
Với khuôn mặt khắt khe, Higa-san tiếp tục,
“Ở tâm cỗ máy thử nghiệm là «Mạch Hoạt Động Lượng Tử», hay cái gọi là máy tính lượng tử.”
“……Nó cũng là sản phẩm của Higa-san ư?”
“Oh yea, là điều tôi định nói đấy, nhưng nền tảng cơ bản của nó thực sự lại là thứ Kayaba-senpai để lại. Ừm dù sao thì, là khả thi rằng máy tính lượng tử có thể giao tiếp với một thế giới song song, ừm…… thế giới Sci-Fi.”
“…………Là..là thật sao?”
Chất giọng trong câu hỏi của tôi thay đổi, Higa-san, nửa bằng lòng nửa bất đồng, lắc đầu.
“Ước gì tôi cũng biết đích xác, nhưng nếu là thật, thì nó sẽ giải thích cho hiện tượng ma xuất hiện. Đó là, cỗ máy thử nghiệm này, vì lý do nào đó ……, đã giao thiệp với một cỗ máy cùng loại từ quá khứ hay tương lai từ một dòng thời gian khác, vậy nên việc nhìn thấy bóng một Diver khác mới khả thi ……”
“…………Bằng cách nào đó việc này rất khác với một con ma thật, phải không?”
Tôi lại nhún vai, rồi liếc nhìn cái đồng hồ trên tường.
“Xuất hiện hay không thì, chúng ta sẽ biết trong khi Dive thôi. ……Hôm nay em gái em sẽ làm món gì đó, em sẽ gặp rắc rối nếu trở về sau bữa tối. Nên bắt đầu thôi……”
“Hê, Kirigaya-kun có em gái à!? Bao nhiêu vậy!?”
Phản ứng của Higa-san làm tôi có cảm giác déjà vu kì lạ, tôi lờ câu hỏi đi và ngồi xuống cái giường trên cỗ máy thử nghiệm. Tôi nằm xuống cho vừa mấy chỗ lõm rồi trượt đầu vào bên trong chiếc mũ đội.
“OK, Em đã sẵn sàng.”
Tôi nói với Higa-san, khuôn mặt vẫn trưng sự thất vọng dai dẳng. Nhắm mắt lại, tôi có thể nghe thấy âm thanh động cơ, lời giải thích cuối cùng chạm vào tai tôi,
“……Vậy thì, bắt đầu kết nối. Avatar sẽ là «Hình ảnh bản thân» của Kirigaya-kun được tạo tự động, nên sẽ không gây khó chịu đâu.”
“Đã hiểu.”
Tôi đưa ngón tay cái bên trái lên trả lời. Cùng lúc đó, một tiếng rền rĩ nhỏ kêu lên ở phía sau cỗ máy thử nghiệm.
* * *
————Lại nữa.
Cảm thấy những dao động kì lạ trong tầm nhìn của mình, Arita Haruyuki nheo đôi mắt trong avatar heo hồng của cậu.
Lệnh «Burst Link» cho phép một người bước vào thế giới nhuộm màu xanh trong suốt, không gian gia tốc cơ bản «Blue World».
Đeo trên cổ Haruyuki là thiết bị kết nối lượng tử «Neuro Linker». Và cài đặt sâu trong nó là ứng dụng bí ẩn «Brain Burst». Khi FullDive vào khu vực màu xanh trong suốt này, chương trình BB sẽ tăng tốc phản ứng của Haruyuki lên một ngàn lần.
Không gian gia tốc cơ bản được dùng để tìm kiếm trong danh sách trận đấu để tìm đối thủ, hoặc dùng ứng dụng ngoài để làm vô số việc khác nhau, lí do Haruyuki «Gia Tốc» là cái sau. Đó là —— thời hạn đệ trình bài tập hôm nay, chính xác hơn thì, thời gian trì hoãn lại được là mười lăm phút trong thời gian thực. Giờ lịch sử Nhật Bản vào tiết năm đã giao bài tập báo cáo về nhà, và dĩ nhiên, khu vực lưu trữ trong não cậu đã quên mất nó ngay cả khi cậu đã đăng kí nó vào ứng dụng lên lịch.
Vì nó không phải bài tập toán, cũng không phải bài tập Anh Văn, phương sách cuối cùng là hỏi mượn ảnh chụp bài tập của Takumu hay Chiyuri để chép lại cũng không phải là một cách —— Dù là một khoản vay đắt giá, mà không cần nghi ngờ gì nữa, sẽ bị thu sau này —— thì vẫn tốt hơn phải tự viết một bài tiểu luận báo cáo.
Bởi vậy, tiêu tốn một burst point quý giá để «Gia Tốc», cậu chăm chú hành hạ cái bàn phím lập thể. Dù thế,
Dòng suy nghĩ của cậu rung lắc và đung đưa khi cậu ngẩng mặt lên vì cảm thấy sự theo dõi kì cục phản chiếu về khu vực quan sát của cậu, ở giữa lớp học màu xanh trống vắng,
“…………Hả……?”
Cậu lẩm bẩm khi avatar của cậu rớt khỏi ghế. Cậu chăm chú nhìn về phía trước khoảng vài bước giữa những dãy bàn học, và một phần tấm bảng đen lại gợn sóng mờ nhạt.Nó —— giống như có thứ gì đó trong suốt di chuyển giữa Haruyuki và tấm bảng đen.
Thật ra thì, đây không phải lần đầu cậu chạm mặt hiện tượng này. Gần đây, nơi đây —— vào khoảng một tháng trước, đôi lúc trong khi FullDive cậu cũng có thể thấy những dao động kì lạ. Hơn nữa, không phải là ở trong thế giới VR bình thường, mà chỉ trong khi «Gia Tốc».
Tuy nhiên, hôm nay độ rõ ràng của hiện tượng đó lại khác thường. Haruyuki đã hoàn toàn quên mất bài tập, cậu chỉ nhìn chăm chú.
Cậu lập tức nhận ra gì đó.
“……Một con người?”
Phải, một dao động ở một điểm trong lớp học nhìn giống như hình bóng của một con người, cứ như có một con người hoàn toàn trong suốt đứng ở đấy.
Nhưng trường hợp đó là không thể.
Không gian gia tốc cơ bản, như một quy tắc chung, là thế giới chỉ cho một người duy nhất nói ra lệnh «Burst Link». Với hai hay nhiều hơn cùng Dive một lúc, hai bên phải sử dụng kết nối trực tiếp trên Neuro Linker và dùng lệnh gia tốc cùng một lúc. Nhưng dĩ nhiên, ngay lúc này, Haruyuki chẳng hề kết nối trực tiếp với ai cả.
……Có nghĩa là.
“…………M..Ma?”
Thấy sợ hãi vì từ cậu vừa vô ý nói ra. Haruyuki cố lui về phía sau lớp học, nhưng ngay lúc đó.
Cái bóng rõ nét bắt đầu tiếp cận cậu cùng một lúc!
“Hi,hiiiii―!!”
La lên, trong khi lao về phía sau với tốc độ cao, cậu vô thức cố kêu lên lệnh dừng gia tốc.
“B-B-B-B-Burst Ou……”
Nhưng cậu dừng bước ngay thời điểm đó.
Đây không phải thế giới thực, chỉ là thế giới đa giác được tạo nên bằng hình ảnh của những Neuro Linker từ camera công cộng thôi. Mọi thứ phản chiếu trong mắt đều chỉ là dữ liệu kĩ thuật số có thể thay thế bằng mã lệnh cả. Bởi vậy,cũng phải có một lý do cho sự tồn tại của cái bóng đó, không hề có ma, ma chỉ là nói dối thôi.
Haruyuki khinh suất nghĩ trong khi nấp sau dãy bàn học cuối cùng. Một thứ gì đó trông giống như bóng người —— là thứ gì nhỉ? Phải có một cách xác minh chứ. Giả sử đó là một người khác, đây không phải là không gian VR thông thường mà là không gian gia tốc, Mình không hề Burst Link với «Ai đó». Vậy nếu mình kết nối vào mạng với cùng một Burst Linker——
“P-Phải rồi…… C-C-Cái tên sẽ xuất hiện trên Danh Sách Thi Đấu.”
Haruyuki lẩm bẩm với đôi môi khô. Cậu nhanh chóng nhấn vào biểu tượng «B» hiển thị ở góc trên bên trái màn hình nền ảo, Bàn Điều Khiển Brain Burst mở rộng ra, cậu di chuyển cái thẻ để mở Danh Sách Thi Đấu.
Ở trên cùng danh sách là tên mình, tiếp theo phải là cậu bạn cùng lớp Takumu «Cyan Pile» và Chiyuri «Lime Bell». Ngoài ra, tại phòng chờ ở căn tin trường, là KuroyukiHime «Black Lotus». Bốn người ấy là những Burst Linker duy nhất tồn tại ở trường trung học Umesato này.
Song.
Trôi nổi trên hàng thứ năm, là tập hợp những dấu chấm vặn vẹo đã mờ đi như được viết bằng mực.
Điểm sáng đó, vì lí do nào đó, không tạo thành những chữ cái ngay lập tức. Haruyuki nín thở theo dõi trong khi run rẩy dữ dội, và rồi, cậu chớp mắt —— vài mẫu tự cuối cùng cũng hình thành.
Nó là một cái tên dạng cố định của Avatar Quyết Đấu, nhưng cái tên không có dạng «Tên Màu Sắc», nó chỉ là một hàng sáu chữ cái.
“K……I, R, I……, T…….O……?”
——Kirito?
Anh ta là ai……?
Như thể để dõi theo suy nghĩ của cậu, tay phải Haruyuki tự động di chuyển.
Cậu nhấn vào cái tên của Burst Linker bí ẩn, «KIRITO», khiến cửa sổ lựa chọn «DUEL» bật lên, và rồi chạm vào hộp thoại xác nhận «YES».
Căn phòng học màu xanh tan ra và biến đi như thể nó sụp đổ.
Trong khi băng qua không gian tăm tối, avatar chú heo của Haruyuki bị bao trùm bởi ánh sáng và thay đổi hình thù, Cái mũ bảo hiểm lớn và tứ chi mảnh khảnh, Avatar Quyết Đấu trắng bạc «Silver Crow».
Về cả hai phía của phần trên tầm nhìn của cậu, thanh thể lực màu xanh dài ra, và con số đếm thời gian «1800» khắc vào chính giữa.
Và cuối cùng chữ «FIGHT» bốc lửa sáng rực rỡ rồi phát nổ.
Ngay khi đôi chân cứng đờ của cậu chạm vào nền chiến trường, Haruyuki nhanh chóng ngẩng mặt lên.
‘Ai đó’ đã đứng trước mặt, xa cậu một chút.
Avatar Quyết Đấu —— không, không phải. Cậu nghĩ.
Theo như Haruyuki được biết, avatar của mỗi Burst Linker đều có một diện mạo cứng cáp như robot. Trong khi một vài có mang thêm vải vóc, thì hoàn toàn không hề có chút thịt và máu nào khắp toàn thân.
Nhưng ‘ai đó’ đứng trước mặt cậu lại có diện mạo rõ ràng là của con người.
Là nam, có mái tóc hơi dài, đôi mắt sắc bén của anh ta đen huyền. Anh ta có vẻ lớn hơn một chút so với Haruyuki, mang một cái áo choàng da dài màu đen, tay mang bao tay, chân mang giày ống. Và —— treo trên lưng anh ta là hai thanh trường kiếm.
“…………Kiếm!?”
Khàn khàn lẩm bẩm, Haruyuki lại nới rộng khoảng cách giữa hai người họ.
Không có gì sai nữa cả, nó giống như trong game thể loại fantasy, là «Trường Kiếm». Hai cái chuôi lần lượt màu đen và bạc, dù chúng chỉ là những khối đa giác, hào quang tỏa ra từ kết cấu của chúng khiến cậu nghĩ rằng chúng phải rất nặng. Cậu thật sự cảm thấy sự hiện diện của lưỡi kiếm bên trong những cái bao kia.
Đó không phải một Avatar Quyết Đấu, nhưng cậu cũng không nghĩ đó lại là một avatar FullDive vô hại bình thường.
Thận trọng quan sát đối thủ, Haruyuki thở một hơi sâu và hét lên,
“Anh là ai ……!? Làm thế nào anh kết nối được vào Mạng Cục Bộ Umesato!?”
Tiếng nói hòa lẫn với hiệu ứng vang dội khắp trận địa, nhưng chàng kiếm sĩ mặc đồ đen vẫn bất động.
Như không hề quan tâm đến nó —— hay đúng hơn, như thể tiếng nói ấy chưa bao giờ đến nơi.
Nhìn gần, hình dáng của avatar kiếm sĩ mờ như sương khói, hay nó là linh hồn? —— Hay nó chỉ là một hình ảnh được gửi từ đâu đó đến? Haruyuki nghĩ vậy, và để xác minh, cậu tiến lại gần một bước.
Cùng một lúc, chàng kiếm sĩ cũng di chuyển. Chiếc giày ống đen bóng loáng tiến tới một bước, đạp lên viên sỏi nhỏ ở mặt đất màn chơi, phát ra một âm thanh.
“————!!”
Không phải ảnh ảo!
Haruyuki lại hoảng loạn nhảy lùi về, cậu đưa hai tay lên vào thế phòng vệ.
Như thể bị cử động đó xui khiến, sự căng thẳng chạy qua khuôn mặt chàng kiếm sĩ, tay phải anh ta nhanh chóng nắm lấy chuôi thanh kiếm màu đen sau lưng.
* * *
——Đây chính xác là đâu? ——Và, kia là ai!? Tôi lặp đi lặp lại hai câu hỏi đó trong đầu một cách nghiêm túc.
Theo bài diễn thuyết của điều hành viên Higa-san, thì khu vực Dive là một đồng cỏ thanh bình, nhưng cảnh quan trải rộng xung quanh tôi lại hoàn toàn trái ngược.
Mặt đất nứt vỡ, những tòa nhà bê tông sập đổ một phần, lửa phun ra từ những khoảng hở của chúng, Và —— bầu trời đêm không một vì sao. Cứ như là thế giới sau khi nền văn minh đã sụp đổ.
Nếu ở đây chỉ có duy nhất tôi tồn tại, thì hẳn đây chỉ là một lỗi trong mạch lượng tử, tôi nghi ngờ rằng nó đã phóng ý thức của tôi đến Tokyo tương lai. Nhưng may thay, trước mặt tôi vài mét là một cái bóng.
Cái bóng ấy chắc chắn là của con người, cái đầu trông như một cái mũ bảo hiểm lớn, toàn thân che kín giáp kim loại. Ánh lửa phản chiếu tóe khắp cái thân thể bạc trắng rất mảnh mai khi so sánh với cái đầu quá khổ. Không thể tưởng tượng nổi lại có một con người bên trong đó. Hơn nữa, lưng nó mang theo thứ gì đó như vây cá xòe ra.
“Robot……?”
Tôi thì thầm. Khi tôi bước lại gần để xác minh, cái đế giày tôi đạp lên vài mảnh gạch vụn và tạo lên một âm thanh.
Ngay lúc đó, Con robot màu bạc nhanh chóng nhảy lùi lại—— cả hai tay đưa lên trước vào tư thế phòng thủ.
Nó không có vũ khí, nhưng đầu ngón tay sắc nhọn của nó lại sáng lấp lánh. Sẽ là hợp lý nếu nó có giấu vài thứ vũ khí mạnh mẽ. Khi tôi nghĩ vậy, tay phải tôi tự động di chuyển lên trên vai, nắm lấy chuôi thanh kiếm treo đằng sau lưng.
——Kiếm?
Và rồi cuối cùng tôi cũng nhận ra mình không phải Kirigaya Kazuto, học sinh trung học ở thế giới thực, mà là Kirito, vị kiếm sĩ từ thời kì SAO đầy hoài niệm.
Khi tôi dive, Higa-san đã nói rằng avatar sẽ được tạo nên từ hình ảnh bản thân của tôi. Nói cách khác, hiện tại tôi không ở trong cơ thể tạo máu và thịt của mình, mà là «Hắc Kiếm Sĩ» vốn không còn tồn tại nữa dù ở bất kì đâu, tôi gần như đã nở nụ cười cay đắng với cái ý nghĩ ấy. Thế nhưng, giờ tôi không ở hoàn cảnh để làm chuyện đó. Tại sao con robot bí ẩn ấy lại đưa hai tay lên để làm cái tư thế đó? Phải, tôi cũng đã nắm lấy chuôi kiếm của mình. Tôi đang ở trong một tình huống có phần nguy hiểm với con robot kia.
Nếu tôi cứ rút thanh kiếm ra thế này, con robot chắc chắn sẽ tấn công. Nhưng sẽ khó để ngăn ngừa chuyện đó trong khi tôi còn đứng ở tư thế khó xử này. Tinh thần chiến đấu đang tỏa ra từ nó và những thứ như thế thì không tồn tại ở NPC hay quái vật vô hồn. Nói cách khác, phải có người thật điều khiển nó.
Trong bầu không khí căng thẳng, tôi quyết định thử một cơ hội bằng lời nói,
“……Um, anh là ai? Nơi này là mạng khép kín của công ty tôi. Anh đến từ đâu và tại sao anh lại kết nối vào đây?”
Nhưng chẳng có câu trả lời nào cả, Có vẻ nó không thể nghe thấy giọng mình, vậy cử chỉ thì sao? Nhưng hẳn khó mà làm vậy trong tình thế này. Nếu mình xê dịch tay phải dù chỉ một chút, con robot trước mặt mình có thể sẽ nhảy đi ngay lập tức. Sự căng thẳng trong bầu không khí giữa chúng tôi là quá căng.
——Phải, tôi đã sai khi nắm lấy thanh kiếm, nhưng anh cũng hơi hung hăng đấy!
Đấy là thứ tôi phàn nàn trong đầu. Con robot màu bạc đã thâm nhập tường lửa bảo vệ của công ty và vào đến cỗ máy thử nghiệm, rõ ràng là xâm nhập bất hợp pháp. Vậy tốt hơn thì nó nên lén lút thêm một chút chứ ……
Khi tôi nghĩ đến đó.
Sau một lúc lâu,Cuối cùng tôi cũng phát hiện những chỉ số bố trí trên cùng tầm nhìn của tôi.
Ở chính giữa là một con số điện tử, hiện tại là [1740] và giảm đi từng giây một. Và ở hai bên là hai thanh màu xanh lá, xếp hàng song song với những thanh màu xanh lam.
Phía dưới thanh bên trái khắc một dòng chữ [KIRITO]. Nhìn thế nào đi nữa, thì nó là tên tôi —— là ID đăng nhập tôi đã đưa cho Higa-san trước lúc Dive.
Và phía dưới thanh bên phải là cái tên sáng rực rỡ [SILVER CROW].
“Silver……Crow……”
Tôi yên lặng thì thầm, không nghi ngờ gì nữa, đó là tên của con robot màu bạc trước mặt tôi.
Thành phần trên cái ‘màn hình’ này, và cái tình thế này.
Mắt tôi mở rộng trước điều mà tôi vừa nhận ra.
Đây là —— thế giới này hoàn toàn không phải một khu vực dive thử nghiệm yên bình.
Đây là «Chiến Trường». Hiện tại tôi đang ở trong một game đầy hoài niệm, tôi đã Dive vào cái gọi là game đối kháng!
Higa-san đã nói có một mức độ khả thi nhất định rằng mạch lượng tử gắn bên trong cỗ máy thử nghiệm có thể giao tiếp với một thế giới ở dòng thời gian khác. Nếu vậy, thì thế giới này có thể là thế giới vào những năm 1990, thời những game đối kháng còn đang ở đỉnh cao? Không, không thể thế được. Vào thời đại đó,chữ ‘F’ trong từ FullDive còn chưa tồn tại. Vậy đây là tương lai? Không biến đã bao năm trong tương lai, nhưng trong tương lai game đối kháng sẽ trở lại tâm điểm ư?
“Này, anh……Silver Crow.”
Quên đi cái sự thật rằng giọng mình sẽ không tới đối thủ của tôi, tôi tiếp tục nói,
“Nơi này là trong một game đối kháng à? Tên là gì vậy……?”
Trong khi vẫn hỏi,
Tôi bất cẩn bước đến trong khi tay vẫn đặt trên chuôi kiếm.
Phản ứng —— phát ra ngay tức thì.
Bàn chân trái của avatar robot màu bạc giậm vào mặt đất, và trong lúc tôi còn đang bất ngờ, cái cơ thể mảnh khảnh đã áp sát ngực tôi như một tia chớp.
* * *
Chân trái đã quyết định tuân theo phản xạ của chính nó, và một góc trong đầu Haruyuki kêu lên ―Hỏng rồi―. Hành động tiếp cận của đối thủ có thể không vì mục đích tấn công, vì thanh kiếm còn chưa rút ra, và anh ta thậm chí còn không ở một tư thế thích hợp với phần ngực mở rộng. Nhưng không còn có thể hủy bỏ cái lệnh tấn công tốc độ siêu cao được thiết lập bởi ý thức Haruyuki. Avatar Silver Crow lao đi với tốc độ tối đa, và quăng một cú đá chính giữa bên phải nhắm vào sườn chàng kiếm sĩ mặc đồ đen.
Lúc đầu, phong cách chiến đấu của Haruyuki không hùng hổ dứt khoát thế này. Xét cách cậu chiến đấu với những đối thủ ban đầu, cậu có vẻ đã dần dần thay đổi dựa trên thuộc tính và kỹ năng cậu thu được theo thời gian.
Ngoài ra, người trước mặt cậu, avatar quyết đấu kì lạ không có tên màu sắc và có máu và thịt phơi bày trên khuôn mặt, đặc trưng duy nhất của anh ta là màu đen phủ khắp toàn thân. Nếu là màu đỏ hay xanh lam, có thể anh ta được điều khiển từ đâu đó gần đây, tuy nhiên, trường hợp đó không phải với màu đen. Anh ta hẳn đã hỏi KuroyukiHime-senpai để được lấy đặc trưng «Màu Đen», nhưng vì cậu đã đối đầu rồi, giờ đã quá muộn.
Cho dù là đấu lại với một đối thủ có đặc trưng chưa biết, nhưng đòn phủ đầu của Haruyuki chỉ vì một hành động không đáng kể như vậy là do —— rõ ràng, là lỗi của kiếm sĩ mặc đồ đen, do cái áp lực khủng khiếp toát ra từ «KIRITO».
Nếu bất cứ thứ gì, như cái vóc người mảnh mai của anh ta, cái khuôn mặt còn đang dậy thì có thể gọi là của con trai ấy, nhưng chỉ cách anh ta đứng đó với tay đặt trên chuôi kiếm cũng khiến cổ họng của Haruyuki khô rát do liên tục cảm thấy một sức ép mạnh mẽ. Giống như từ một High Ranker cấp độ 7 hay 8 —— không, còn cao hơn thế nữa, chắc chắn là cái sự căng thẳng khi một-đối-một với những vị «Vua» ấy.
Nếu chàng kiếm sĩ bí ẩn ấy để hở một cơ hội nhỏ, Haruyuki thà rút lui để ẩn nấp và xác định tình hình ở con đường hẹp của màn chơi «Kết Thúc của Thế Kỉ». Nhưng không thứ gì có thể gọi là kẻ hở từ chàng kiếm sĩ đó —— «Kirito». Haruyuki sợ rằng một đòn tấn công bất ngờ sẽ chém bay đầu cậu nếu cậu cố chạy trốn, dù chỉ một chút.
Bởi vậy, ngay khi Kirito bất chợt bước một bước, Haruyuki lập tức đâm bổ về phía trước với toàn bộ nguồn năng lượng bộc phát của cậu.
——Nhưng, việc đã đến mức này, thì chẳng còn lựa chọn nào nữa!
Haruyuki nuốt xuống cái suy nghĩ chán nản lúc cậu tung cú đá.
Khi chạm mặt những Burst Linker khác, đừng «Chiến đấu» một cách nghiêm túc. Đó là thứ mà thầy của cậu, và cũng là ‘cha mẹ’ cậu, Black Lotus đã dạy cậu. Nếu cú đá chính giữa bên phải đánh ra, nó sẽ phá vỡ tư thế của đối thủ, rồi phần còn lại chỉ là tiếp tục xông vào ở khoảng cách gần mà không cho anh ta cơ hội kịp rút thanh kiếm sau lưng, và kết thúc anh ta bằng đòn lao từ trên không lúc thanh chiêu thức đặc biệt đã tích được đến một nửa.
Đòn đầu tiên chứa đầy những dự định đó xuyên qua bụng đối thủ như một vòng cung bạc giữa đêm đen——
Với một âm thanh nhẹ nhàng, chỉ một cái khuy duy nhất trên cái áo choàng bay lên trời.
“Cái…………..”
Trong khi còn điều chỉnh thăng bằng, Haruyuki thở mạnh.
Không thể nào. Với khoảng thời gian ngắn như thế, và anh ta còn không ở tư thế phù hợp, chỉ đỡ thôi cũng đủ khó rồi, mà anh ta còn hoàn toàn tránh được nó.
Đôi mắt Haruyuki mở rộng trong hoang mang. Cùng lúc đó, tay phải cậu thiếu niên lóe sáng, và với một âm thanh kim loại sáng ngời, anh ta rút thanh trường kiếm đen tuyền ra.
* * *
Tốc độ thật đáng kinh ngạc. Avatar trắng bạc «Silver Crow» lao vào với cú đá chính giữa bên phải sượt qua bụng tôi, chuyển động của nó trơn tru cực kỳ như thể nó đã tập đi tập lại hàng ngàn lần.
Tuy nhiên, chính vì sự trơn tru đó, tôi có thể cảm giác được đòn tấn công đầu tiên nhắm vào đâu.
Kẻ đang di chuyển, Silver Crow, là một người sống, chắc chắn là vậy. Vì khi một con người điều khiển avatar, sẽ có một chút ít thông tin từ chuyển động không tồn tại ở quái vật lộ ra ngoài. Những cái đáng kể đến là nhịp tim, hướng ngón chân, độ cao eo, và ánh mắt.
Trong một trận đấu tay đôi ở SAO, sẽ rất tai họa nếu để bị đánh trúng trong một đòn duy nhất, nên việc đọc chuyển động của đối thủ rất quan trọng trong tiến công. Bởi vậy khi cần phải chiến đấu với một đối thủ giỏi tương đương, mọi chuyển động từ xa phải được tránh né ở tỷ lệ gần một trăm phần trăm mới được. Chuyển động nhảy cần phải chặn lại, vì né nó sẽ tạo một lỗ hổng, và một đòn tấn công đặc biệt được ưa thích chắc chắn sẽ được lồng vào giữa chuỗi tấn công liên tiếp nối theo sau.
Từ quan điểm đó thì tốc độ cú đá chính giữa của Silver Crow, chắc chắn là phi thường. Nhưng chuyển động của nó lại đưa ra quá nhiều thông tin vào khoảng khắc đầu, tôi có thể cảm thấy cái ý định đánh vào sườn trái của tôi, nên tôi lao về sau với toàn bộ sức lực. Giải quyết được nó chỉ với một cái khuy áo khoác đã xem như là may mắn rồi.
Có vẻ Crow không hề nghĩ rằng đòn tấn công đó sẽ bị tránh né, lực ly tâm khiến thân trên nó mất thăng bằng. Thật là một cơ hội tốt, bởi vì, cho dù tôi nghĩ đây cực kỳ không phải đây là hoàn cảnh mà tôi nên chiến đấu, tay phải tôi tự động rút ra một trong những thanh kiếm yêu quý của tôi —— «Elucidator».
“Shi……”
Trong khi cảm nhận cái trọng lượng đáng nhớ trong tay, Tôi nhanh chóng vung kiếm xuống. Với một sọc ánh sáng mảnh màu xanh lam, lưỡi kiếm chém vào vai phải của Silver Crow.
* * *
“Ah……” Haruyuki rỉ ra một âm thanh yếu ớt, chằm chằm nhìn vào cái lưỡi kiếm sắc bén hiện ra lờ mờ.
Không thể tránh né, và cũng không thể dùng cánh tay chặn lại. Chuyển động của Kirito từ rút kiếm ra cho đến lúc chém xuống nhìn không hề mạnh mẽ chút nào, trông rất tự nhiên, song sức mạnh to lớn đặt trên lưỡi kiếm khiến Haruyuki cảm thấy như avatar mình bị điện giật.
Màu kim loại, giống như Silver Crow, có chút khả năng kháng đòn tấn công dạng chém. Nhưng cậu cảm thấy điều đó chẳng có tác dụng gì trước thanh kiếm này, nên trong trường hợp đó, cậu phải chắc chắn rằng mình sẽ nhận sát thương ở mức tối thiểu.
Cho dù là trận đánh chỉ vừa bắt đầu, ý thức của Haruyuki đã bắt đầu «Siêu Gia Tốc» như thể cậu đã ở bờ vực cái chết. Lưỡi đao đến gần có vẻ hơi chậm lại, Haruyuki cong đầu gối, hạ avatar xuống cùng một lúc với vec-tơ chém xuống đang đến. Lưỡi kiếm đen bóng loáng chạm vào giáp trên vai phải của cậu, tạo những tia lửa cam xinh xắn bay khắp mọi hướng. Như cậu đã nghĩ, thanh kiếm không dừng lại ở đó, vết nứt xé toạc áo giáp bạc của Haruyuki còn nhanh hơn tốc độ mà cậu hạ người xuống, một centimét, rồi hai centimét bị lưỡi kiếm cắt vào. Cứ kiểu này thì dù cậu ngã xuống đất, thanh kiếm cũng sẽ không dừng lại và tay phải cậu chắc chắn sẽ bị chém rời. ——Nhưng,
“……Ngay lúc này!!”
Thanh HP chịu sát thương đã giảm xuống ngang vai, và tỉ lệ tương đương của thanh chiêu thức đặc biệt đầy lên cùng ánh sáng chói rực. Haruyuki chuyển nó thành lực bay, đôi cánh bạc thành hình dấu phẩy trên lưng cậu.
Ngay lúc đó, tư thế ngã nhận được lực đẩy ngược về sau——
Cơ thể Silver Crow chỉ trượt đi khoảng năm mươi centimét, nhưng thanh kiếm đã hoàn toàn tách khỏi vết chém trên vai phải.
“……Ooooo!!”
Rống lên, Haruyuki giậm vào mặt đất với toàn bộ sức mạnh, và nhảy một khoảng lớn về sau.
* * *
——Chuyện gì vừa xảy ra thế!?
Cảm thấy sức va chạm nơi thanh kiếm ngoạm vào mặt đất, tôi nín thở lại.
Lưỡi kiếm đen của Elucidator đã chém trúng vai Silver Crow, chắc chắn là vậy. Nó chém trúng đường nối trên bộ giáp mà tôi đã nhắm đến, và chắc chắn tôi chỉ cần thở thêm một hơi là nó sẽ đứt lìa. Nhưng con robot màu bạc đột nhiên nhận đà ngược và bay đi với vết chém sâu khoảng hai centimét.
Hành động như thế lẽ ra không thể khả thi ở tình huống này. Chuyển động đó khác hoàn toàn, như thể nó lưng nó bị kéo đi bằng dây kim loại.
Tôi nhanh chóng nhìn lên, chăm chú vào cái khoảng cách mười mét cái avatar đó tạo vừa ra trong chớp mắt.
Dĩ nhiên, không hề có cái dây nào gắn vào cơ thể nó, tôi cũng chẳng thấy cái lỗ phản lực nào.
——Không.
Xếp trên lưng Crow là những cái vây kim loại. Có phải chúng vừa rung lên khoảng một phần giây trước cú lao ngược không?
Nếu bí mật đằng sau cái hành động bất khả thi đó là những cái vây kia, thì cái giả thiết ban đầu của tôi rằng chúng là vây xòe là không đúng —— Nó phải là một loại hệ thống đẩy. Nhưng nếu là vậy, tại sao nó không dùng chúng ngay từ đầu?
Khi nghĩ đến đó, tôi phát hiện ra một thay đổi nhỏ từ những thứ thông tin hiển thị phía trên tầm nhìn của tôi.
Trước nhất, thanh thể lực của Silver Crow ở góc trên bên phải đã giảm xuống một chút, vào khoảng ba phần trăm.
Và, thanh thể lực của tôi ở góc trên bên trái vẫn còn đầy, còn cái thanh mảnh màu xanh lam dưới nó có hơi phát sáng.
Vậy ra khu vực này đúng kiểu mấy trò chơi đối kháng cũ kĩ như tôi đã đoán, ý nghĩa của cái thanh màu xanh lam là quá rõ ràng. Thanh «Chiêu Thức Đặc Biệt», không nghi ngờ gì nữa. Vậy thanh này chắc chắn sẽ nạp lên dựa trên lượng sát thương phải nhận. Nói cách khác, khi Silver Crow chịu sát thương từ kiếm của tôi, thì cùng lúc thanh đó sẽ tích lũy, tôi ngờ rằng việc tiêu hao nó đã tạo ra động lực từ đôi vây trên lưng. Ngược lại, nếu nó không thể nạp thêm thanh chiêu thức đặc biệt, Silver Crow sẽ không dùng được mấy cái vây đó nữa.
——Nhưng nếu là vậy, «Chiêu Thức Đặc Biệt» của tôi là gì đây trong khi trên lưng tôi chẳng có thứ trang bị đó?
Giờ tôi đang sử dụng avatar Kirito «Song Kiếm» cùng hai thanh kiếm yêu quý của mình, hình ảnh bản thân tôi —— Nói cách khác, nó được tạo ra từ trí nhớ của tôi. Nếu chúng hoạt động trong hệ thống game đối kháng này, những chiêu thức đặc biệt lẽ ra cũng phải được đánh thức từ kí ức của tôi mới đúng. Vậy, nếu hỏi rằng tôi sẽ chọn cái gì làm chiêu thức đặc biệt, tôi có thể trả lời ngay lập tức. Không còn gì khác ngoài «Kiếm Kĩ».
Tôi đặt chân phải lên trước, đặt thanh kiếm ra đằng sau, và vào thế một kiếm kĩ một tay cơ bản «Sonic Leap». Làm vậy khiến thanh kiếm rền lên yếu ớt, và cùng lúc đó phần sáng trên thanh chiêu thức đặc biệt chớp lên, nhưng đột ngột dừng lại. Có nghĩa rằng thanh không đủ để sử dụng chiêu thức.
“……Mình hiểu rồi.”
Tôi lẩm bẩm trong khi nhìn lại đối thủ trước mặt.
Từ phản ứng của Silver Crow, và từ bố cục khung cảnh này, thì tình huống này dường như tôi mới là kẻ xâm phạm ……không, «Kẻ xâm nhập» phù hợp hơn nhiều. có vẻ Crow chơi màn chơin này mỗi ngày, và tôi, không, mạch lượng tử trong cỗ máy thử nghiệm thế hệ thứ tư đã xía vào. Tôi muốn thoát ra ngay lập tức và phàn nàn với Higa-san vì làm việc nguy hiểm như thế, nhưng không có nút đăng xuất trong tầm nhìn, và tôi cũng không biết bất kì lệnh nào để làm vậy.
Nhưng vì đây là trong một game đối kháng, một khi «Trận Đấu» đã kết thúc, kết nối hẳn sẽ ngắt thôi.
Trong trường hợp đó, đứng yên chịu đòn đến khi thanh thể lực của tôi hoàn toàn rút hết cũng chẳng phải là sở thích của tôi.
Tại sao ư? Tôi là «Kẻ xâm nhập». Cách thích hợp nhất để vượt qua chính là dùng toàn bộ sức mạnh của tôi, không phải sao?
Từ khi tôi bị ném vào cái màn chơi này, lần đầu tiên miệng tôi mỉm cười yếu ớt.
Cái công tắc trong đầu tôi làm một âm thanh chuyển cực ‘click’.
* * *
Khoảng khắc Burst Linker vô danh tính «Kirito» hơi mỉm cười, lớp da ảo của Haruyuki nổi da gà. Cơn đau nơi vết thương vai phải cậu đột nhiên biến mất. Giữ vững vị trí trước sức ép mạnh mẽ tràn tới, mong muốn chạy trốn dâng lên trong cậu.
Kirito đã đột nhập Mạng Nội Bộ Umesato, nhưng chính Haruyuki mới thấy cái tên trong danh sách trận đấu và áp dụng chế độ quyết đấu. Thách đấu và chạy trốn không phải là lựa chọn cho cậu, một thành viên của quân đoàn «Nega Nebulas».
——Không được sợ hãi trong tình thế này! Nếu không thể nói chuyện, cách duy nhất để thu thập thông tin từ anh ta là trực tiếp dùng nắm đấm —— nhưng bên kia lại có một thanh kiếm —— còn cách nào khác không đây?
Cùng lúc cậu nghe thấy chính mình nói vậy, cậu cảm thấy thứ gì bốc cháy sâu bên trong cậu.
Phản xạ của Kirito để né tránh cú đá chính giữa tốc độ tối đa của cậu là nhanh nhất mà cậu từng thấy trong những trận đấu với avatar quyết đấu đến giờ. Muốn nhìn thấy chuyển động đó lần nữa, và rồi vượt qua nó.
Nắm thật chặt cả hai bàn tay, Haruyuki quyết định lại lao vào lần nữa trong khi hạ thấp người xuống.
Những chuyển động mạnh từ khoảng cách xa tuyệt đối sẽ không đánh trúng. Thêm nữa, thanh kiếm có lợi thế về tầm đánh. Nếu cậu thể trượt vào khoảng cách thấp nhất, cậu có thể sử dụng những chuyển động nhỏ để phá vỡ thế của đối thủ.
Thanh kiếm trông có vẻ rất nặng nên chắc sẽ khó mà vung liên tiếp được. Phải có một cơ hội rút ngắn khoảng cách nếu cậu có thể né tránh đòn tấn công của nó và phản đòn địch lại.
——Giữ tập trung. Chuẩn bị né tránh đòn tấn công tới mũi kiếm.
Bánh răng trong ý thức Haruyuki đẩy mạnh tốc độ, cùng một lúc, tầm quan sát của cậu thu hẹp lại về tiêu điểm ngay chính giữa. Mọi giác quan của cập tập trung vào đầu thanh trường kiếm đen bóng loáng.
“…………Ngay lúc nàyyy!!”
Hét lên, Haruyuki giậm mạnh xuống mặt đất.
Hạ thấp người hết mức, chỉ trong một lần, cậu thu ngắn khoảng cách được đến mười mét.
Thanh kiếm của Kirito trượt xuống nửa đường từ điểm bắt đầu chính giữa.
Từ phía dưới. Mũi kiếm tạo những tia lửa bay trên mặt đất trong lúc chém lên chặn Haruyuki đang khom mình về trước lại. Giống như những chiếc răng nanh chết người của một con rắn đen tuyền——
Haruyuki chỉ mở cánh trái, khiến cơ thể cậu xoay gần chín mươi độ và né tránh đòn tấn công. Cho dù thanh chiêu thức còn thiếu, cậu vẫn có thể dùng nó để điều khiển tư thế.
Thanh kiếm rền lên khi nó nâng lên cao, và chém một vết nông trên giáp ngực Silver Crow. Sức nóng lẫn ánh sáng ở đầu thanh kiếm sớm biến mất. Lúc đấy Haruyuki toàn lực bước chân phải tới, người cậu nâng lên bởi một cú đấm từ dưới lên, một ánh sáng bạc phủ lên nắm đấm đi thẳng vào bụng Kirito——
Nó đã bị gạt đi ngay trước khi đánh trúng. Nắm đấm phải trôi ra ngoài, chỉ sượt qua vai.
Nhưng vẫn còn trong tầm tính toán. Giờ cả hai tay Kirito không thể quay lại kịp lúc. Cú đấm móc trái ngắn lao thẳng vào cơ thể để hở lớn. ‘Don’, cậu cảm thấy một phản hồi tích cực. Cơ thể khoác áo choàng đã dừng hẳn.
——Trúng rồi!
Giờ xông lên thôi!!
“Oooo!!”
Haruyuki hét lên và cùng lúc dùng đầu gối phải tấn công, và cũng đánh trúng. Sát thương không cao lắm vì khoảng cách quá ngắn, nhưng thế là đủ. Xét trên điều kiện sử dụng nhiều đòn liên tiếp trong khi đối phương đã bị khóa cử động, và rồi quyết định bằng một đòn.
Ghim chặt cánh tay trái của đối phương bằng tay phải cậu, và nện nhiều cú liên tiếp bằng tay trái. Thanh trường kiếm vô dụng ở khoảng cách gần, nói cách khác, cánh tay phải của đối phương xem như đã không còn hoạt động.
Ít ra thì, đó là dự tính.
Cảm giác tuyệt vời tới từ nắm tay trái cậu tiêu tan đi vì thứ gì đó đẩy nó ra từ bên trên. Chính là bàn tay phải trần của Kirito, với toàn bộ ngón tay duỗi ra.
“Cái…………”
T-Thanh kiếm đâu rồi!?
Khi câu hỏi đó xuất hiện, hiện tượng tiếp theo đã xảy ra rồi.
Chuyển động nhịp nhàng, nhưng nhanh khủng khiếp của nắm tay phải Kirito, giờ đã chạm vào ngực Haruyuki, đột nhiên phát ra ánh sáng màu cam.
C-Chiêu thức……đặc biệt!!
Nhưng, không dùng vũ khí ư——!?
Diễn biến vượt xa dự tính của cậu, phản ứng của cậu chỉ chậm một chốc. Nhưng thế là quá chậm trong trận đấu siêu tốc này.
Don!! Với một cú va chạm mạnh vào ngực, Haruyuki bị đẩy ngược về sau.
Tuy nhiên, sát thương lại không lớn. Chắc chắn chỉ là một chiêu thức để tạo chút khoảng cách. Chỉ để dùng cái này mà anh ta chọn đánh rơi kiếm? Vậy mình sẽ không cho anh ta cơ hội nhặt nó lên.
Với Haruyuki, đang vội vàng rút ngắn khoảng cách, một diễn biến còn bất ngờ hơn nữa xảy đến trước mắt cậu.
Kirito tay trần nhảy một bước lớn về trước. Trong khi còn ở trên không, tay phải Kirito vung lên trên đầu.
Anh ta đang cố rút một thanh kiếm khác từ sau lưng ư? Không, không đủ thời gian để làm vậy. Thế anh ta định dùng bàn tay để bổ xuống à? Đòn tấn công như vậy không thể xuyên thủng áo giáp của mình ……
Không.
Ánh sáng bọc trong bàn tay phải vẫn còn chưa biến mất. Có nghĩa chiêu thức đặc biệt vẫn còn tiếp tục——
Hai chân Haruyuki cứng đờ, ngăn cản cuộc thoái lui cậu đã thành công trước đó. Trước mắt Haruyuki, bàn tay phải của Kirito đã nắm lấy thứ gì đó.
Là chuôi kiếm. Anh ta không hề thả kiếm xuống đất. Anh ta ném nó lên phía trên.
Vào lúc Haruyuki nhận ra điều đó, thanh trường kiếm đã bọc trong màu ngọn lửa chói mắt, và nó chém xuống theo một đường thẳng.
Lần này cậu không thể né tránh hay phòng thủ. Một cú sốc lớn chạy qua ngực cậu từ cú chém trên vai, Haruyuki bị nuốt chửng bởi hiệu ứng ánh sáng và một cú nổ, rồi bay xéo ra phía sau lưng bên phải.
* * *
“Kiếm kĩ thể-kiếm kết hợp, «Meteor Fall». ……Nhưng dù có nói ra thì anh ta cũng chẳng nghe thấy đâu.” Tôi lẩm bẩm trong khi xoa cái bụng vừa bị đánh lúc trước.
Cho dù nó không ở cùng mức độ như nó khi nó xảy ra ở thế giới thực, cường độ phản hồi từ đau đớn này hẳn đã đủ để xem là phạm pháp. Chỉ cái đau này cũng chứng minh nơi này không phải là bất kì game nào hoạt động tại Nhật Bản năm 2026.
Nhưng, với bước tiến lớn là cuối cùng cũng đánh trúng chuẩn xác, Silver Crow bị thổi bay theo một cách khá hào nhoáng và nửa người bị chôn dưới đống gạch vụn, hẳn phải thấy đau hơn. Dĩ nhiên là chỉ khi dưới cái bộ giáp kim loại đó có hệ thần kinh.
Liếc một cái để kiểm tra thanh thể lực, ăn đấm và gối ở khoảng cách gần khiến tôi mất khoảng mười lăm phầm trăm, và Crow giảm đi gần ba mươi phần trăm. Cho dù nhìn nó giống một con robot kim loại, sức phòng thủ của nó lại không cao đến thế, mà game đối kháng vốn là vậy mà.
Và trong game đối kháng, khác biệt về sát thương là không đủ để quyết định kết quả trận đấu. Đây không phải tình thế để tôi buông lỏng ngay sau khi tôi vừa tấn công. Lúc tôi quyết thế, tôi lén lút giậm xuống đất bồi thêm một đòn nữa.
Bỗng cái thân thể màu bạc ấy rung lên——
Cái mũ bảo hiểm tròn nhanh chóng nâng cao.
Tôi có thể cảm thấy một ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ đôi mắt bên trong nó.
Tức thì sau đó, đống gạch vụn chôn cái avatar màu bạc văng ra dữ dội về mọi hướng.
Những đám bụi cuộn xoắn bị gió thổi lên phủ khắp chung quanh. Tôi chỉnh lại thế kiếm từ khoảng cách này, chờ đợi tầm nhìn rõ ràng hơn.
Ngọn gió lạnh lẽo từ đáy màn chơi cuốn đi đám bụi mù.
Vài giây sau, hình bóng những tòa nhà đổ nát hiện lần nữa —— nhưng không có hình bóng của Silver Crow.
“Hả……?”
Tôi nhanh chóng nhìn sang trái phải, hai bên và sau lưng tôi là một khoảng trống lớn, trước mặt tôi là một tòa nhà rộng ba tầng. Nếu nó không tả tơi đổ nát, có thể xem nó là một trường học cỡ nhỏ.
Mọi cửa sổ và lối vào tòa nhà đều bị bít bằng những tấm kim loại, cũng không có cầu thang ở tường ngoài, nên tôi phải nhận ra nếu Crow băng qua bên trái hay bên phải tôi. Nói cách khác, phải có chỗ nào đó có thể tới được trong khoảng khắc tầm nhìn của tôi bị chặn bởi đám bụi mù. Nếu thế, chính xác thì con robot màu bạc đó trốn ở đâu?
——Không.
Nó không hề trốn. Thanh chiêu thức đặc biệt phía dưới thanh thể lực của Silver Crow đã nạp được tầm ba mươi phần trăm, và kể cả lúc này nó cũng đang giảm dần. Có nghĩa anh ta đang sử dụng chiêu thức đặc biệt. Mình đoán đó là lý do anh ta biến mất khỏi tầm nhìn của mình. Chắc là năng lực độn thổ? Hay năng lực tàng hình?……
Tôi căng mọi giác quan lên từ dưới chân, trước mặt, sau lưng, trái, và phải. Hạ thấp eo xuống, nhẹ nhàng điều chỉnh thanh kiếm, tôi chuẩn bị tư thế để chặn đứng đòn tấn công từ mọi hướng, chờ đợi một cử động.
Nhưng.
Nơi Silver Crow xuất hiện nằm ngoài dự tính của tôi.
Phát hiện thứ gì đó trên đầu, tôi nhanh chóng nhìn lên.
Và tôi thấy nó, cái mũi bàn chân phải nhô ra, lao xuống như là một cây giáo của avatar màu bạc, hai cái vây kim loại lớn mở ra hai bên, tỏa sáng chói lọi trên lưng nó.
Vậy đó đúng là một hệ thống đẩy. Nhưng lẽ ra nó không thể chuyển động nhanh đến mức đưa cơ thể lên khỏi mặt đất như vậy được.
Ra mấy cái vây đó là —— đôi cánh!
Tôi toàn lực giậm vào mặt đất để nhảy sang phải.
Nhưng Crow đang đâm bổ xuống theo một đường thẳng và sử dụng bộ thăng bằng trên hai cánh tay để thay đổi góc độ, khớp hoàn toàn với chuyển động của tôi.
“Gư……”
Trong lúc giọng tôi rỉ ra, thanh kiếm trong tay phải tôi cố gạt đi cái mũi bàn chân sắc bén đó.
Nhưng, chặn đòn tấn công với trọng lượng đó là không thể. Giống như khi phải nhận một cú lao thật mạnh từ Salamander trong ALO —— Không, với sức mạnh cao hơn cả thanh kiếm lần đó, cú đá lao xuống trúng trực diện vai phải tôi.
* * *
Với Silver Crow, người dùng hết điểm thưởng lên level để gia tăng kĩ năng bay, thì vũ khí mạnh nhất của cậu là một cú lao từ trên cao xuống. Nhưng thế có trúng được không? Từ lúc trở thành một Burst Linker, Haruyuki đã nghiêm túc tập luyện kĩ thuật trong vòng nửa năm. Cho dù còn quá sớm để xem là hoàn thành, nhưng nó đã trở thành một vật sở hữu vô cùng quan trọng với cậu. Sức mạnh, hay vận tốc, độ chính xác, hay năng lực tìm rượt, tất cả hiện diện cùng nhau.
Mọi năng lượng từ đôi cánh đều dùng để gia tốc, trong khi đôi cánh tay và cơ thể thì điều chỉnh quỹ đạo. Để làm chủ được nó, cậu chẳng đếm nổi bao lần cậu đã ăn đất trong vô ích rồi.
Dù thế, cố gắng của cậu không hề vô nghĩa. Cậu đã bắt được Kirito, bất chấp tốc độ phản xạ kinh khủng của anh ta.
——Không.
Haruyuki lắc đầu trong tâm trí mình. Cú đá lao trúng trực diện vai phải, trong khi còn ở dưới đất, không thể chạy trốn, nhưng đôi mắt anh ta vẫn dõi theo hành động của Haruyuki.
Hình như Kirito không biết Silver Crow là một Avatar Quyết Đấu dạng không. Với những Burst Linker cậu chiến đấu hàng ngày, lúc họ mất dấu Haruyuki trong đám mây mù, họ sẽ thận trọng trên đầu, hơn là chung quanh. Nhưng Kirito lại làm điều ngược lại, mở ra cơ hội cho cú đá của Haruyuki đánh trúng. Nghĩ về việc đó thì, khả năng phản xạ để cố bước đến và gạt đi vào khoảng khắc ấy thật sự rất đáng sợ.
Liếc nhìn thanh HP để kiểm tra, thì HP của Kirito là dưới năm mươi phần trăm và chuyển sang màu vàng. Cho dù lượng sát thương đã làm đảo ngược tình thế, nhưng vì đối thủ đã biết về kĩ năng bay của cậu, sẽ khó để cú đá của Haruyuki trúng chuẩn xác lần nữa. Nếu là như thế, thì cậu không thể dừng tay được nữa.
Haruyuki xõa cánh lần hai, cậu làm một cú lao tầm thấp về phía cái bóng đang cúi dưới mặt đất.
Tay cầm kiếm của Kirito bị giáng một đòn mạnh. Cơn choáng dội vang trong dây thần kinh anh ta ắt kéo dài ít nhất là mười giây nữa, trong thời gian đó anh ta không thể vung kiếm hết tốc lực được. Vậy thì, cú lao sẽ quyết định kết quả trận đấu này!
“U……oo!!”
Với một tiếng rống ngắn gọn, Haruyuki đến gần Kirito hơn, và tung một cú đá vòng cầu thật mạnh xéo lên cao.
Dùng đôi cánh không chỉ là lao xuống từ trên cao. Trong cận chiến, những hành động ba chiều, không chịu tác dụng của trọng lực và quán tính, là khả thi. Cú đá này cũng không thể ngăn lại được.
Tiếng rền phát ra từ chân phải cậu, trông như tia laser cắt qua không gian.
Dĩ nhiên, tay phải Kirito không hề cử động.
Trúng chắc——!!
Trong lúc Haruyuki còn thấy tự tin, thì ngay lúc đó,
Đôi mắt ẩn dưới tóc mái dài của Kirito sáng lên rực rỡ.
Bàn tay trái nằm sau cái áo choàng da màu đen trở nên mờ ảo rồi biến mất.
KIAaan!! Một tiếng nổ cao vút. Một tia lửa chói lòa. Rồi hơi nóng tỏa ra.
Cú đá giữa không bị dội lại, rồi Haruyuki đập xuống đất vì đà ngược. Cậu hiểu điều gì vừa xảy ra.
Thứ trong tay trái Kirito, vẫn còn đặt trên đầu gối anh ta, giương cao và sáng rực rỡ như mắt mèo, là thanh kiếm thứ hai.
Chàng kiếm sĩ mặc đồ đen lảo đảo đứng dậy, hai tay anh ta cầm hai thanh kiếm đen và trắng vung theo vòng cung——
Với một tiếng JyaKiiin!, cả hai tay phát ra một âm thanh trong trẻo.
* * *
Tôi phải thừa nhận. Tôi vừa chứng kiến sức mạnh bất tận của đối thủ, Silver Crow. Cái tên thật phù hợp với ý nghĩa của nó, khả năng của avatar đó chủ yếu dựa trên kỹ năng bay. Nói cách khác, trong ALO, nó chính là thứ cho phép tôi có lợi thế vượt trên những chuyên gia về kỹ năng bay tập kích, Sylph, trong không chiến.
Trong trường hợp đó, tôi muốn được giải quyết trận đấu này giữa không trung. Tuy nhiên, giờ avatar của tôi không phải Spriggan Kirito trong ALO, mà là Song Kiếm Kirito trong SAO. Không có đôi cánh nào sau lưng tôi, nên dĩ nhiên tôi không thể bay.
Trong trường hợp đó, nếu tôi không vắt hết mọi thứ mình có ra dùng trong trận này, sẽ chẳng có cơ mà chiến thắng.
Ý nghĩ rằng trận đấu này là do sự hoạt động không bình thường của mạch lượng tử đã biến mất hoàn toàn khỏi đầu tôi. Cả cơ thể tôi căng ra với sức ép mà tôi đã từng nếm trải qua những trận đấu với những đối thủ mạnh mẽ trước đây.
Đã một năm rưỡi từ lần đầu tôi cảm thấy sức nặng đáng tin cậy của của Elucidator trong tay phải, và Dark Repulser trong tay trái. Tôi đứng yên và im lặng nhìn avatar trắng bạc ấy.
Những tia lửa lờ mờ tỏa ra từ vết thương sâu trên ngực và chân trái nó, và nó còn khoảng bốn mươi phần trăm thanh HP. Đụn khói mỏng phun ra từ đầu bên trái thanh máu, thanh của tôi cũng còn tương tự.
Tuy nhiên, cả hai bên vẫn còn giấu ít nghề, người chiến thắng sẽ được quyết định trong lần va chạm tiếp theo.
Đôi cánh sau lưng Silver Crow xõa rộng.
* * *
Nhìn hình bóng nhẹ bẫng của «Kirito», đang cầm hai thanh kiếm với tư thế đứng, Haruyuki cuối cùng cũng nhận ra sự đồng nhất thật sự trong sức ép cậu cảm thấy từ đầu trận đấu.
Thật giống.
Với sức ép từ vị Vua Màu Đen, «Black Lotus».
Hơn là hai thanh kiếm, hay màu mặc khắp trên người, điểm giống nhau nhất chính là sự «Không lường được».
Thực sự, hầu như chưa bao giờ Haruyuki quan sát KuroyukiHime chiến đấu với toàn sức mạnh. Theo trí nhớ của cậu, vào một lần hướng dẫn ở Vùng Vô Hạn, trong trận đấu với Vua Màu Vàng, lần đó để lại cho cậu ấn tượng rằng cả hai bên vẫn còn thừa năng lượng.
Cảm giác của sức mạnh vô tận. Nếu người ấy mà thật sự nghiêm túc, thì loại sức mạnh dữ dội nào sẽ được tung ra đây?
Ở đây cậu cũng cảm thấy điều tương tự, với Burst Linker Kirito đằng sau lưng cậu.
——Nếu anh chàng này cũng mạnh như KuroyukiHime-senpai, thì mình không hề có cơ hội chiến thắng.
Tâm Haruyuki đã quyết.
Nhưng tại sao bên trong giáp ngực đầy vết thương của cậu lại đang cháy bỏng? Nó vẫn chẳng chịu nguội lại. Hơn thế nhiều, nó còn cháy dữ dội hơn, đưa sức nóng đến tận cùng tứ chi cậu.
Mình muốn đánh. Đốt cháy hết Silver Crow và rồi cả Arita Haruyuki tới tận cùng sức lực, mình muốn đánh bại đối thủ mạnh mẽ này.
Nhớ lại khoảng khắc kiếm sĩ song kiếm chầm chậm bước làm cậu sợ hãi mà hét Burst Out, một nụ cười tinh tế hiện ra dưới tấm mặt nạ bạc.
Có vẻ như khác biệt về tiềm năng của hai avatar khá lớn, nhưng cậu hơi tệ ở mặt điều khiển ý thức của mình thật hiệu quả. Kirito đã tiến hơn một bước trong khả năng phân tích tình huống và khả năng phản ứng lại. Dù đây là lần đầu hai người gặp nhau, Haruyuki lại kém hơn về mọi thứ.
Trong trường hợp đó, cách duy nhất là đặt cược vào thứ xoàng xĩnh mà cậu tự tin nhất, «Tốc Độ».
Tin tưởng vào đôi cánh sau lưng, sinh ra từ khao khát tốc độ. Tập trung.
“……Băng qua nó. Vượt xa nó.”
Ngay khi cậu lẩm bẩm, màu sắc trong tầm nhìn của cậu hơi thay đổi.
Tạp âm đã biến mất, và chuyển động của những tia lửa trôi trong không gian từ từ chậm lại.
Thế nhưng, cậu không hề nhận thấy những thay đổi đó, như toàn tinh thần của Haruyuki đã tập trung vào đối thủ dùng song kiếm của cậu.
* * *
Trạng thái tinh thần của «Silver Crow» đã thay đổi, tôi cảm thấy như thế.
Chắc chắn rằng, đối thủ cũng đã xác định được đây là đỉnh điểm trận đấu. Đôi cánh trên lưng mở rộng, nhưng anh ta không cất cánh, mà chỉ từ từ hạ eo xuống và giương hai tay lên, một tư thế tự nhiên sẵn sàng nhận đòn của tôi.
Cược mọi thứ vào ranh giới, nơi đặt mọi hy vọng.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra miệng mình đang nở nụ cười nhạt.
Tôi đã mong mỏi những trận đấu thế này từ lâu. Tôi đã có nhiều trận đấu thật sự trong ALO hay GGO, và trong số đó một vài đã khiến tôi khó nhọc sống sót. Nhưng đến giờ tôi vẫn chưa một lần nếm trải sức ép này.
Thật kì lạ. Tôi còn không chắc tại sao tôi và Silver Crow đánh nhau. Chỉ vì rắc rối nơi cỗ máy thử nghiệm đã dẫn tôi ngẫu nhiên chạm trán anh ta nhưng——
……Không.
Là do thế đấy, phải nói thế nào nhỉ? Trận đấu không ở trong một game nổi tiếng, và mọi thứ đều đều nằm dưới những tình huống kì lạ, khiến tôi phấn khích.
Không chỉ vậy. Mang cái thẻ tên [KIRITO], nắm hai thanh kiếm yêu quý trong hai tay, làm sao tôi không nhiệt tình cho được.
“……Từ giờ, cậu tốt hơn nên tung hết sức ra đi.”
Tối thốt ra một tiếng thì thầm——
Chân phải tôi làm một bước dài, chuẩn bị tư thế dùng kiếm kĩ.
Cả hai thanh kiếm đắm mình trong ánh sáng cam chói lọi.
Tiếp đến, tôi lao một bước dài, nhắm vào Silver Crow như một viên đạn pháo.
Phái Song Kiếm, kiếm kĩ đột kích, «Double Circular».
* * *
Hình dáng Kirito, người đang điều khiển đường đi của hai thanh kiếm chói sáng xuyên qua bóng đêm sâu thẳm, hệt như ngọn lửa của một con hỏa long. Cậu đá cái nỗi sợ muốn chạy trốn văng lên trời, Haruyuki chỉ chờ đợi. Ý thức của cậu đã hoạt động hết giới hạn, nhưng mọi thứ xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Trước mặt Haruyuki, cơ thể Kirito xoay lên trên. Thanh hắc kiếm trong tay phải anh ta kéo theo một xoắn ốc lửa từ phía dưới và chém thẳng lên một cách dữ dội.
Mũi kiếm bửa vào kẽ hở trên giáp tay trái Haruyuki và nảy nó lên.
Giáp cổ tay có độ bền cao nhất trên toàn thân thể Silver Crow. Bất chấp điều đó, thanh kiếm xẻ rời cánh tay ở chính giữa, những tia lửa xinh xắn từ vết chém tuôn ra bầu trời đêm.
“Ku……!”
Giọng Haruyuki rỉ ra từ cổ họng cậu rồi đi qua miệng cậu, nhưng đòn tấn công chết người ắt sẽ là đòn tiếp sau đây.
Men theo sau vạch chém dài lưu lại giữa không trung, thanh bạch kiếm trong tay trái Kirito đâm tới theo một đường thẳng. Mũi kiếm nhắm chính xác đến đáng sợ vào cổ họng cậu, nhanh hơn rất nhiều so với những đòn tấn công trong những trận đấu với các Burst Linker trước đây —— kể cả là đạn hay laser.
Mục tiêu của Haruyuki là bắt lấy lưỡi kiếm.
Thế nhưng, cậu chẳng thấy chút triển vọng thành công nào. Dù chỉ né nó thôi cũng không thể được, chính xác mà nói thì đòn đó tung ra với tốc độ thần thánh.
Bởi vậy, Haruyuki quyết định mở rộng bàn tay, và với cái rủi ro sẽ mất cả bàn tay phải —— cậu dùng chính giữa lòng bàn tay để bắt lấy mũi kiếm.
Cậu cảm thấy sức chống cự của thanh kiếm xuyên thủng tay mình, nhưng vẫn tiếp tục duỗi tay ra. Tốc độ cú đâm giảm xuống một chút, nhưng thế là đủ cho Haruyuki thời gian quay cổ sang hướng khác. Cơn chấn động nhẹ truyền đến từ bên phải cổ cậu, lưỡi kiếm cắt sâu ở đó và trượt ra sau lưng.
Thanh thể lực, còn mười phần trăm.
Ván cược này——
Tôi thắng!!
Lúc tiềm thức của cậu thét lên, Haruyuki dùng bàn tay phải đã bị thanh kiếm đâm thủng để nắm lấy bàn tay trái Kirito.
“U……oooo!!”
La lên, cả hai chân giậm vào mặt đất, đôi cánh vỗ đi không gian, thanh chiêu thức đặc biệt đã nạp đầy của Haruyuki bị đốt cháy đến mức cạn kiệt khiến cậu tung bay vào bầu trời đêm.
Giữa lúc gia tốc hoàn toàn, cậu xoay người lại. Đà quán tính vẫn còn khá khả quan, cậu liền toàn lực ném thân thể Kirito từ trên xuống.
Thanh kiếm rời khỏi lòng bàn tay, cùng với một tia lửa kéo dài. Không có động năng tăng dần lên dữ dội, chàng kiếm sĩ song kiếm thiếu cánh không còn bay lên nữa.
Trong tình thế đó, điều khiến cậu bất ngờ là, chàng kiếm sĩ không hề có chút biểu hiện vùng vẫy nào. Tứ chi anh ta không hề xoay ra, cả hai bàn tay và bàn chân duỗi ra, cố điều chỉnh lại tư thế.
Thế nhưng——
Một khi chuyện này đã xảy ra, thì anh ta không thể làm được gì nữa cả.
Đa số Burst Linker không nhận thấy quy tắc cơ bản nhất chi phối những đòn tấn công vật lý, đó là phản ứng lại với hành động.
Ví dụ là đấm hay đá, kiếm hay vũ khí dạng cùn, thì hai chân cần phải đứng chắc, nếu không có một mặt nền đủ lớn để đặt chân lên, sức mạnh sẽ không xuất hiện. Đó là lý do đòn tấn công cận chiến lại yếu ở màn chơi «Băng và Tuyết», nơi mặt đất dưới chân trơn trượt đến bất thường.
Và giữa không trung, không có mặt nền nào cả.
Dù Kirito có vung kiếm, lưỡi kiếm cũng không còn sức mạnh ghê gớm đó nữa.
Mặt khác, Haruyuki có thể dùng động lực từ đôi cánh để đạp vào không trung. Nên dù cả hai cùng tấn công thì cậu cũng sẽ gây sát thương cao hơn nhiều.
“Đây…………”
Mất dần động lượng bay lên, nhìn vào hình bóng Kirito đã đến điểm cao nhất, Haruyuki thét lớn.
“Là kết thúccccccc!!”
Douuu, tiếng gió vang lên trong tai.
Cậu đặt chân phải làm trụ cho đà lao và tung một cú đá vòng cầu tầm rộng.
Kirito cố chặn nó lại bằng thanh kiếm bên trái, thế nhưng sức phòng ngự của anh ta đột ngột dội lạivới một âm thanh cao vút, cú đá đâm sâu vào sườn anh ta.
Haruyuki lao theo cái hình dáng mặc đồ đen trôi xuống không trung như một viên đạn. Đòn tiếp theo của cậu bị hai bàn tay bắt chéo chặn lại, cậu chuyển sang cụng đầu bằng cái mũ bảo hộ. Va chạm thật mạnh, nó đập kịch liệt vào chính giữa ngực Kirito.
Đến lúc đó, thanh thể lực của cả hai đã cùng xuống mười phần trăm.
Thanh chiêu thức đặc biệt còn ít hơn. Nhưng thế là đủ để tung cú quyết định.
Cố đưa càng nhiều sức mạnh càng tốt càng tốt vào nắm tay phải, Haruyuki bắt đầu cú lao cuối cùng.
Vào lúc đó——
Hai mắt Kirito đột nhiên mở to. Haruyuki nhận thấy cái áo choàng dài của anh đang phất phơ dữ dội trên khắp cơ thể, bọc trong một quầng hào quang mỏng màu đỏ.
Thanh trường kiếm màu đen trong tay phải bọc trong trong ánh sáng màu máu đỏ thẫm.
——Chiêu thức đặc biệt!
——Ta không sợ đâu!!
Haruyuki cắn chặt răng, và tiếp tục lao thẳng vào. Đó chỉ là một đòn đâm tầm rộng, nhưng giữa không trung thì không có mặt đất vững chãi để đứng lên, còn cơ thể lại đang trôi về sau. Kiểu đòn đó không thể xuyên thủng áo giáp của Silver Crow!
“U……o……!”
Haruyuki rống lên. Phía trước tầm nhìn của cậu,
Kirito quay người lại.
Giiiin! Với một âm thanh ầm ĩ như tiếng động cơ máy, đòn đâm thẳng phóng ra từ bàn tay phải, phát ra một thứ sức mạnh khủng khiếp rất sinh động, và rực rỡ xuyên qua bầu trời đêm.
——Tiến đến Haruyuki, đang ở ngay hướng đối diện.
“Hả…………”
Cơ thể Kirito nhận phản lực từ cú đâm cực mạnh và cong về phía một Haruyuki đang thở dốc.
Thanh kiếm trong tay trái anh ta lồng qua mặt trăng lưỡi liềm xanh xao sáng lấp lánh trước mắt cậu——
Và cắt vào chính giữa ngực. Haruyuki thấy cả nóng lẫn lạnh vào lúc mũi kiếm chạm vào.
————Gã này bị gì thế.
Phần còn lại trong thanh chiêu thức đặc biệt không dùng để tấn công, mà để tạo động lực chỉ cho một khoảng khắc duy nhất.
Sự thán phục chạy qua đầu cậu. Nhưng cùng lúc, tiềm thức Haruyuki bắt đầu đòn phản công cuối cùng.
Nắm tay phải đẩy thẳng qua đường kiếm. Nhưng không đủ tầm với. Theo phản xạ, cậu duỗi ngón tay ra tạo thành hình một con dao. Những ngón tay sắc nhọn xếp thành hàng, lấp lánh ánh trắng như một thanh kiếm.
————Tới đi!! Ít nhất mình cũng phải đưa đòn đánh cuối cùng này đến kết thúc!!
Thanh kiếm trắng xuyên qua áo giáp của Silver Crow.
Những ngón tay ánh bạc chạm vào áo choàng của Kirito.
Vào lúc đó, avatar của Kirito câm lặng hóa thành những mẩu nhỏ ánh sáng trắng.
Thanh kiếm đã mất đi vật chất xuyên qua người Haruyuki, tay phải Haruyuki cũng xuyên qua người Kirito.
Hai người họ tiếp xúc giữa không trung, cơ thể hòa lẫn vào nhau.
Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, Haruyuki cảm thấy một âm thanh bên trong đầu cậu. Một giọng nhẹ nhàng, nhưng trang nghiêm và dễ chịu vang lên.
『Một cuộc đấu tuyệt vời. Ngày nào đó —— ta hãy tái đấu nhé.』
Và rồi, cơ thể của Burst Linker bí ẩn «Kirito» tan biến vào chiến trường ảo tưởng.
Chính giữa tầm nhìn của Haruyuki, là thông báo hệ thống hãy còn đang nhấp nháy mà lần đầu cậu được thấy, [DISCONNECTION].
* * *
“……iichan. Onii-chan!” Tôi đưa ánh mắt lên nơi giọng nói phát ra, ở phía bên kia cái bàn, từ đôi môi sắc sảo của Suguha. “A, a-anh xin lỗi. Gì ấy nhỉ?” “Nãy giờ tay anh chẳng động gì mấy, thức ăn có ngon không vậy? Em vừa hỏi thế đấy!”
Suguha lại làm vẻ mặt khó chịu, tôi vội lắc đầu.
“K-Không phải thế. Ngon lắm, món oden này.”
Tôi đút một miếng khoai tây vào miệng, và gật đầu, nhưng tâm trạng Suguha chẳng khá hơn.
“……Đây không phải oden, mà là Pot-au-feu.”
——Pot-au-feu mà toàn là trứng, hử, dĩ nhiên cái suy nghĩ đó không buột khỏi miệng tôi. Tôi nhanh chóng dọn sạch cái đĩa và hỏi lấy thêm, cố ổn định tâm trạng.
Mẹ chúng tôi vẫn về muộn như thường ngày, nên bữa tối hôm nay chỉ có tôi và Suguha. Lúc ấy tôi trở về im lặng, khiến bàn ăn lại yên tĩnh. Nhưng trong lúc nhấm nháp món oden kiểu Pháp, dòng suy nghĩ của tôi lại bị kéo về sự kiện lạ kì xảy ra vào chiều nay.
Khoảng bốn tiếng trước, ở một khu vực game đối kháng kì bí, một trận chiến nghiêm túc với một avatar xa lạ «Silver Crow», nhưng thật đáng tiếc rằng trước khi kết quả được quyết định, kết nối của tôi lại bị cắt.
Tôi đã nói với Higa Takeru về chuyện vừa xảy ra ngay sau khi nhảy khỏi cỗ máy thử nghiệm.
Thế nhưng, Higa lại nghi ngờ chuyện này, nên tôi lại kết nối vào trò chơi đó, lần này để trao đổi thông tin thay vì kiếm và nắm đấm.
Thứ tôi thấy ở lần Dive thứ hai là —— giống như được miêu tả lúc đầu, chỉ là một khu rừng đẹp đẽ. Trong tầm quan sát, không có thanh thể lực hay bộ đếm thời gian nào cả, đối thủ cũng không hiện diện. Sau khi lấy thông tin theo kế hoạch, Higa và những nhân viên khác cũng Dive vào để phòng hờ, nhưng không ai thấy cái bóng người kì bí nào cả.
Vậy là mạch lượng tử của cỗ máy thử nghiệm đã được «Sửa lại» bằng cách nào đó. Cũng có thể cỗ máy đã hoàn toàn thỏa mãn sau trận đấu giữa tôi và Crow……
Trận đấu đó chắc chắn chỉ là một giấc mơ trong lúc tôi lần đầu FullDive vào cỗ máy thử nghiệm. Và bây giờ, lúc công việc làm thêm đã kết thúc, Higa bảo tôi thế khi tôi sắp rời phòng thí nghiệm.
Thế nhưng, làm sao tôi lại có thể tin vào một lời giải thích như thế. Từ những động tác tuyệt vời của Silver Crow, ngọn lửa của ý chí chiến đấu cháy lên đến nhiệt độ cực cao, cho tới trận song đấu cứ như đốt cháy lẫn nhau, đó không thể chỉ là một giấc mơ được.
“Nãy giờ anh nghĩ gì vậy?”
Tôi sực tỉnh sau khi nghe thấy giọng Suguha.
Để con bé khỏi khó chịu nữa, và cũng để chia sẻ với nó điều đang nằm trong đầu tôi, tôi dùng đũa gắp một miếng Vienna vào miệng, và nói,
“Ưm…… Hôm nay, Anh đã đấu với một đối thủ đáng kinh ngạc. Nhưng vì chập mạch, nên không thể nói anh đã thắng……”
“Hê? Onii-chan đấu với một đối thủ lạ và hòa ư? Có người như thế tồn tại sao?”
Bị thu hút bởi câu chuyện của tôi, người Suguha nghiêng về trước. Hình như con bé nghĩ chuyện đó xảy ra trong ALO, tôi cứ kệ thế để giữ vững giao ước không tiết lộ thông tin về cỗ máy thử nghiệm.
“Nói thế nào nhỉ…… Vô cùng sửng sốt, bay rất tự nhiên. Cứ như nhìn thấy bay lượn tự do thực sự vậy.”
“……? Ý anh là sao?”
Suguha nghiêng người, tay vẫn cầm chiếc nĩa.
“Ừm, với phi hành chủ động trong ALO, em không thật sự dùng ý nghĩ để điều khiển đôi cánh, mà phải cử động cả xương dẹt ở vai.Trong quá trình gia tốc sẽ như thế này……”
Tôi đưa cả hai cánh tay về sau, khiến hai xương dẹt vai xích lại gần nhau.
“Và, trong lúc gia tốc.”
Lần này đôi tay duỗi về trước, khoảng giữa hai xương dẹt mở rộng ra.
“Nhờ kinh nghiệm, có thể giảm bớt cử động đi, nhưng anh không nói có thể loại bỏ hoàn toàn. Vì thế nó mới cản trở việc tấn công trong lúc không chiến.”
Suguha gật gù trước lời tôi nói.
“Đúng thế. Khi vung kiếm, ta bắt buộc phải duỗi tay ra và điều đó sẽ hãm đôi cánh lại. Lúc phi hành cao tốc, đòn tấn công sẽ loại bỏ hoàn toàn đà, chỉ có một ngoại lệ duy nhất là vũ khí dạng giáo vì tư thế của nó dựa trên eo. Nhưng điều đó đâu thể tránh được, vì loài người không hề thật sự có cánh, nên chúng ta mới phải thay thế nó bằng những bộ phận cơ thể khác.”
“Ừ…… Nhưng anh ta có thể cử động tứ chi mà không hề ảnh hưởng chút nào đến đôi cánh. Dù lao đến hết tốc lực, anh ta vẫn gia tốc trong khi đưa nắm đấm về trước.”
“Êê―, không thể nào có chuyện như thế được.”
Tôi cười nhẹ với Suguha đang tròn mắt.
“Ừ, chuyện đó là không thể. Có lẽ nhanh quá nên anh không nhận ra…… Hoặc anh ta không phải là con người mà là người chim nên mới điều khiển riêng biệt đôi cánh được, kiểu như thế……”
————Trong thế giới đó, điều vượt qua hiểu biết của tôi là sự tồn tại của một giao diện người-máy (man-machine interface).
Phải…… Có thể, không giống như AmuSphere lấy lệnh cử động cơ thể từ tủy sống, thứ đó đọc hình ảnh trực tiếp từ não bộ, không, từ tiềm thức.
Không thể thế được. Truy cập tiềm thức, hay đúng hơn, là truy cập vào thứ kiểu như linh hồn.
Nhưng nếu không nghĩ như thế thì làm sao hiểu nổi cử động của Silver Crow.
Chuyển đổi sức mạnh tưởng tượng, chính là tâm trí của con người, trở thành dữ liệu, thứ chính là sức mạnh thực sự ở thế giới thực. Phải rồi, không phải cỗ máy thử nghiệm đã đọc «Hình ảnh bản thân» của tôi và tạo ra avatar của kiếm sĩ Kirito ư? Nói cách khác, cỗ máy thế hệ thứ tư của Higa đã giao tiếp với linh hồn thay vì tế bào não…… Có thể nói thế này, trong thế giới đó, có khả năng Diver có thể lấy ra và sử dụng thứ sức mạnh tối thượng ấy, «Sức Mạnh Tâm Trí».
Tôi mở đôi mắt đã nhắm chặt lại, nhìn vào Suguha và mỉm cười.
“……A-Anh cười gì vậy, Onii-chan?”
Tôi nói với nữ kiếm sĩ khó chịu tộc Sylph say mê bay tốc độ cao rằng,
“Có thể, một ngày nào đó……không, trong một tương lai gần đến bất ngờ, chúng ta có thể sẽ được thực sự bay. Không phải kiểu giả chủ động bay……mà là thực sự vỗ đôi cánh bằng tâm trí mình.”
Suguha ngạc nhiên chớp mắt——
Cả khuôn mặt con bé mỉm cười phấn khởi.
“Ừ, thế sẽ tuyệt lắm.”
Tôi gật đầu trả lời, và cắn miếng Vienna, tâm trí tôi lại trở về với hình bóng đó lần nữa.
Một con quạ bạc trắng đẹp đẽ bay xuyên qua bầu trời đêm.
* * *
“……yuki-kun. Này, cậu có đang nghe không vậy, Haruyuki-kun?”
Cậu vội vàng ngẩng mặt lên trước tiếng gọi đó, và thấy KuroyukiHime đang chiếu một ánh nhìn nguy hiểm từ phía đối diện cái bàn màu trắng hình tròn.
“A, em x-x-xin lỗi! Em chỉ đang nghĩ về một chuyện ……”
“Hô, mình tự hỏi điều quan trọng gì lại khiến cậu mất tập trung lúc nói chuyện với mình đấy.”
Haruyuki nuốt khan, và uống cà phê sữa đá trong chiếc tách giấy của cậu để câu giờ.
Không có học sinh nào khác ở trong phòng ăn tự phục vụ ngoài giờ học. Nhưng Haruyuki vẫn phòng hờ nhìn chung quanh để chắc chắn rằng không ai khác nghe thấy cuộc nói chuyện này, rồi lẩm nhẩm trả lời.
“Ơm, ừm, thật ra là……em vừa đấu với một Burst Linker kỳ lạ……”
Cậu cố ý bỏ sót phần ‘trong giờ nghỉ trưa hôm nay’. Hơn nữa, một kẻ thù vô nhân dạng xuất hiện vào giờ nghỉ trưa trên mạng nội bộ trường, thì có thể so sánh với một vụ khá lớn «Sự Kiện Dusk Taker» xảy ra vào mùa xuân. Thực tế thì sau trận đấu đó cậu phải báo động cho mọi thành viên của Nega Nebulas ngay lập tức mới đúng, nhưng Haruyuki lại không làm vậy vì cậu cảm thấy anh ta không thực sự là kẻ địch
Vì cậu chẳng thấy chút ác tâm hay thù địch nào từ đối thủ cả. Cậu chỉ thấy mình hân hoan và phấn khích mà thôi. Dù đó là một trận đấu rất ác liệt, Haruyuki vẫn cảm thấy trong đầu khá là sảng khoái.
Có lẽ anh ta sẽ không xuất hiện lại đâu.
Vừa nghĩ không biết tại sao mình đoan chắc điều đó, Haruyuki bắt đầu nói từng phần một.
“…………Thật kì quặc, nhưng anh ta rất mạnh mẽ. Vũ khí của anh ta là hai thanh kiếm ……Và anh ta vung chúng nhẹ nhàng như chúng không trọng lượng vậy, em hầu như không thể dõi theo chiêu thức đặc biệt của anh ta.”
“Hai……thanh kiếm.”
KuroyukiHime nhíu đôi lông mày thanh mảnh và thầm lẩm bẩm. Nhưng cô ngây ra nhìn chằm chằm vào Haruyuki rồi thình lình trở lại vẻ mặt bình thường và bảo cậu tiếp tục.
“Không, không có gì đâu. Rồi sao? Cậu có thắng không?”
“A, ừm……anh ta bị ngắt kết nối ngay trước lúc kết thúc ……nhưng, nếu tiếp tục, em tin rằng mình sẽ thua. Đòn tấn công cuối cùng của em chắc chắn không chạm tới nổi anh ta.”
“Hô. Có thể đánh bại cậu trong cận chiến ư. Người đó có cấp độ và màu là gì vậy?”
Haruyuki lắc đầu băn khoăn trước câu hỏi của KuroyukiHime.
“Về chuyện đó thì, do lỗi hệ thống hay do anh ta dùng bộ lọc nào đó …… mà cả tên màu sắc lẫn cấp độ đều không hiển thị. Chỉ có duy nhất màu bề ngoài của anh ta, ừm ……, là màu đen thuần túy.”
«Vua Màu Đen» lại nheo mắt lần nữa, Haruyuki không nghĩ gì sâu xa về phản ứng của cô, và hỏi cô câu hỏi cậu đã nghĩ đến trong trận đấu ấy.
“À, senpai. Em muốn hỏi điều này đã lâu rồi. Đặc trưng của màu «Đen» là gì vậy?”
KuroyukiHime ngây người chớp mắt rồi nở một nụ cười chua chát.
“Đột nhiên lại hỏi thế…Haruyuki-kun.”
“Ê? Không, ưm, x-xin lỗi ạ!”
Haruyuki vô ý co phần thân trên lại. Lần này, một nụ cười như của người chị thông minh đến đứa em trai nhỏ của cô ấy hiện lên mặt KuroyukiHime.
“Không, không cần thiết phải xin lỗi. Vì, câu trả lời là, «Mình cũng không biết».”
“…………Hê?”
“Như mình vừa nói đấy, đến một mức nào đó, thì mình phải suy luận.”
Chiếc ly trà đá tạo một âm thanh vang vọng, KuroyukiHime nhìn về ánh mặt trời lờ mờ buổi chiều, rồi giải thích,
“Ba màu chính nằm phía trên vòng màu …… «Lam Gần Gũi», «Đỏ Tách Biệt», và «Vàng Gián Tiếp». và những thuộc tính ở giữa «Lục» và «Hồng». Ngoại lệ duy nhất là màu kim loại, hầu hết mọi Avatar Quyết Đấu đều được gán vào đâu đó giữa những đường liên kết. Độ thuần khiết của màu càng cao thì độ tinh khiết đặc trưng cũng tăng thêm.”
Đến ngang đó thì Haruyuki vốn đã hiểu. Ví dụ, bạn cậu Cyan Pile có màu lam hơi sáng và cũng hơi nghiêng về phía màu hồng. Nên trang bị ban đầu của cậu ta «Pile Driver» có kết hợp với sức mạnh tấn công tầm xa.
Thấy Haruyuki gật đầu đáp lại, KuroyukiHime tiếp tục,
“Ngược lại, độ thuần khiết màu thấp bao nhiêu thì độ tinh khiết đặc trưng cũng vậy. Với bạn của cậu, «Ash Roller», anh ta giống loại màu lục hơn là màu xám. Đó là vì anh ta dành hết khả năng vào việc cường hóa mặt tiền cho chiếc xe độc nhất vô nhị ấy. Do đó độ thuần khiến màu của anh ta giảm đi. Nhưng tại sao màu của avatar lại tối đi, còn người khác lại sáng lên, mình vẫn chưa thể giải thích trọn vẹn được.”
“Trở nên tối hơn……hay sáng hơn……”
Lẩm bẩm lặp lại, Haruyuki cuối cũng cũng hiểu. Khi một avatar liên tục tối hơn, thì cuối cùng chắc chắn sẽ trở thành màu đen —— «Đen Thuần Túy». Và ngược lại, khi sáng lên thì sẽ trở thành màu trắng, « Trắng Tinh Khiết». Chắc chắn rằng cả hai đường đều rất kỳ lạ, nhưng cậu không hiểu rõ tại sao cả màu trắng và đen lại hoàn toàn đối ngược nhau.
Trong khi Haruyuki quay cổ lại, KuroyukiHime đột nhiên thầm thì,
“«Đen» là «Màu Cự Tuyệt» —— Mình đã nhận ra điều đó từ rất lâu rồi.”
“Eh……, c-cự tuyệt……?”
“Ừ, cự tuyệt nhuộm vào bất kì màu nào khác, màu của hư vô, nó không còn là gì ngoài như thế nữa được, là đáy của cái giếng màu sắc sâu thẳm……”
Với những lời cô độc đó, KuroyukiHime lắc đầu trước lúc Haruyuki kịp mở miệng. Đôi môi nhạt màu của cô nở nụ cười yếu ớt.
“Nhưng……, chỉ nhưng thôi. Có lẽ nó không thật sự như thế đâu, gần đây mình bắt đầu nghĩ vậy, vì……”
Bỗng cô cử động bàn tay phải thanh tú của mình trên cái bàn sang trọng, và nắm lấy bàn tay trái Haruyuki, khiến cậu không thể rụt tay về được.
“……Bởi vì cậu đã nhiều lần nắm lấy tay mình. Mình đây không thể giao tiếp với người khác, luôn nhắc nhở mình.”
Haruyuki đỏ mặt tía tai khi đôi tròng mắt dịu dàng vô cùng đó nhìn vào cậu, cậu nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô đáp lại, và không thả nó ra. Tim cậu đập rộn ràng, nhưng lại không thể nói được một lời cho hợp lẽ, cậu chỉ nắm lấy tay cô như để đưa những cảm xúc tha thiết từ trái tim mình đến cô qua những ngón tay chạm vào nhau.
——Màu đen tuyệt đối không phải màu cự tuyệt. Vì đó chính là chị, không cần nghi ngờ gì nữa, người đã chìa tay cho em, kẻ cô độc một mình trong đáy giếng, người dịu dàng băng lấy và chữa lành vết thương nơi em.
——Phải rồi, anh ta cũng thế.
——Hắc kiếm sĩ đó cũng mang sự yên bình giống thế này. Nhận lấy mọi thứ, cả hai đều trao sự ủng hộ và sức mạnh lớn lao.
Haruyuki cảm thấy anh chàng «Kirito» trong đầu cậu đang đẩy vào vai cậu, cậu bẽn lẽn ngẩng đầu lên, và đã nói được lời mình.
“Erm……, ừm, vật thể đen không phản chiếu ánh sáng, khiến nó có màu đen, ở lớp em học được như vậy. Nên……nên, chắc chắn nó không phải một màu đơn độc. Em nghĩ nó là màu ấm nhất, ấm hơn bất kì màu nào khác.”
KuroyukiHime mở to mắt một lúc—— và rồi,
Một nụ cười xinh xắn như một chồi sen hé nở hiện ra trên khuôn mặt cô.
Họa sĩ khách mời / abec