Chương 1: Tây Thu đậu phụ
<br><br>Chương 1: Tây Thu đậu phụ<br><br><br> <p>Cảnh báo: Đây là một bộ truyện TEEN đích thực, chỉ thích hợp với teen thôi, truyện học đường.<br><br>Chào các cậu!<br><br>Hôm nay là sinh nhật lần thứ 14 của tớ. Ba mẹ tặng cho tớ một quyển sổ xinh xắn lắm, dùng để viết nhật kí. Cả đời tớ chưa bao giờ được dùng một quyển sổ đẹp đến vậy, nghe nói trị giá của quyển sổ này tương đương với hai mươi tư bìa đậu.<br><br>Tớ trước giờ chưa bao giờ viết nhật kí cả, chẳng biết viết gì luôn.<br><br>Xem nào, nên giới thiệu họ tên trước nhỉ, tớ tên Thu, nhưng vì nhà tớ bán đậu phụ ở cuối chợ nên bạn bè bà con cô bác thường gọi là Tây Thu, so sánh với Tây Thi ấy mà.<br><br>Khổ nỗi Tây Thi đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn Tây Thu tớ đây, đi đến đâu cũng được nghe người ta khen, con này xấu quá, xấu lạ.<br><br>-“Thu, đi giao hàng con.”<br><br>Ba tớ gọi rồi, tạm bỏ bút.<br><br>Thực ra thì tớ cũng không nghĩ mình xấu tới mức đấy đâu, có chăng chỉ là da đen nhẻm thôi. Biện minh chút xíu nha, da tớ thuở bé trắng lắm đấy, mà tội đi ship tào phớ nhiều nên bị cháy nắng.<br><br>Ngày xưa nhà tớ chỉ bán hàng ở cuối chợ thôi, nhưng từ ngày tớ lên lớp 7, một lần tình cờ chơi facebook thấy hay hay, liều mình lập page Tây Thu Đậu Phụ, xong chuyển cả qua bán online nữa.<br><br>Lúc nào tớ rảnh đều phụ ba đi giao hàng, toàn đi bằng xe đạp thôi, đến hơi bị chậm ý, nhưng khách họ hay thương trẻ con lém, không mắng mỏ gì cả. Mẹ tớ về sau làm thêm cả mấy món ăn vặt như nem chua, cóc dầm, xoài dầm, ốc xào…bán chạy không kém gì tào phớ cả, tuy nhiên nghề chính vẫn là làm đậu.<br><br>Nhưng có đắt hàng đến đâu thì nhà tớ vẫn nghèo rớt mồng tơi, mẹ tớ bị bệnh tim, bao nhiêu tiền kiếm được mà chỉ một lần mẹ đổ bệnh thôi là đi sạch, thậm chí nhiều lúc ba phải chạy vạy vay nợ khắp nơi. Vay nhiều quá không trả được, giờ họ hàng thân quen thấy ba là cạch mặt.<br><br>Sáu tháng nay mẹ tớ ổn định bình thường nên cuộc sống đỡ đỡ đi một chút. Ước mơ của tớ là có thật nhiều tiền, để khi nào mẹ bệnh được nằm phòng VIP có điều hoà, năm ngoái mùa hè 40 độ C mà mẹ tớ phải nằm chung phòng với mười người khác và chỉ có một cái quạt trần. Ba tớ lúc đi mang cơm cho mẹ về trốn trong phòng khóc tu tu làm tớ càng thêm não nề.<br><br>À quên, cái răng cửa của tớ còn bị sứt một ít nữa, mà nhà nghèo quá với cả cũng chẳng quan trọng nên không thay.<br><br>Từ nãy tới giờ tớ giao được cho hai nơi rồi, một cho bà lão ở đầu phố là khách quen, bà ấy chẳng có con cái gì đâu, sống bằng nghề bán rau nên ba tớ dặn chỉ lấy nửa giá thôi. Nơi thứ hai là một ông bác giàu lắm, đặt xoài dầm cho vợ chửa, bác ấy tip cho hẳn ba mươi ngàn, tỉnh tổng lại vẫn lãi.<br><br>Chuyến thứ ba này hơi nhiều, ba mươi túi tào phớ, mười túi xoài dầm, mười túi cóc, năm túi củ đậu, hai chục cái nem chua rán, giao cho một nhóm anh chị đi cổ vũ bóng đá ngoài sân vận động.<br><br>Ba dặn phải chia hai chuyến mà tớ lại bướng không nghe. Cứ nghĩ ba nhiều chuyện, ai ngờ đi ra đường chính có cái ô tô tuýt còi một hồi kinh khủng khiếp, tớ bị giật mình, đồ ăn rơi tung toé ra ngoài đường.<br><br>Giờ mới thấm câu, cá không ăn muối cá ươn.<br><br>Chỗ này phải hơn ba trăm ngàn chứ ít à, đau lòng gần chết. Đường xá người ta còn đi lại nên tớ cố nhặt nhanh bỏ những cái bị bẩn vào thùng rác, còn cái nào nguyên trong túi bóng thì mang về ăn dần thôi, cũng chẳng dám giao cho khách đồ như vậy.<br><br>-“Con có sao không?”<br><br>Có cái cô gì trông cũng trẻ trẻ, cô ấy vừa nhặt giúp vừa hỏi tớ.<br><br>-“Không sao cô ạ.”<br><br>-“Thật không? Con bị ngã đau chỗ nào à?”<br><br>Cô ấy lau nước mắt cho tớ, hỏi dịu dàng. Người cô ấy thơm quá, quần áo cũng sịn sịn nên tớ hơi ngại, theo bản năng dịch xa một chút, vừa dựng xe vừa giải thích.<br><br>-“Con chẳng đau chỗ nào cả, con xót tiền nên khóc cô ạ.”<br><br>Cô cười hiền, bảo tớ ra cô nhờ chút. Tớ đi theo cô ấy về phía một cái xe rất sang trọng.<br><br>-“Con tên gì, bao nhiêu tuổi?”<br><br>-“Con là Thu, năm nay 14 tuổi ạ.”<br><br>-“Vậy thì bằng tuổi cún nhà cô.”<br><br>Nhà cô có con chó già vậy hả? Ờ cũng chẳng có gì lạ đâu, nghe bảo con chó già nhất thế giới còn hơn 26 tuổi cơ mà.<br><br>-“Cún ơi bạn Thu bằng tuổi con này, chào bạn đi con.”<br><br>Lúc tớ nghe cô ấy nói, rồi nhìn vào xe, mới vỡ lẽ, cún là Cún chứ không phải chó, bạn Cún là con trai cái cô đây. Bạn ấy mặt mũi sáng sủa đẹp trai, mà hơi gầy, bé như tớ thôi, ngồi nên tớ cũng không biết cao hơn hay thấp hơn.<br><br>Nhưng bạn không giống bạn của tớ, khi tớ bảo chào cậu bạn ấy chỉ hơi đỏ mặt sau đó nhanh chóng quay đi, cảm thấy cứ không bình thường kiểu gì ý.<br><br>Đang lơ ngơ thì mẹ bạn ấy rút ví ra hai tờ năm trăm ngàn, bảo là đền cho tớ vì cô ấy là người tuýt còi xe. Tớ thì tất nhiên chẳng phải người cao thượng gì rồi, nghèo lấy đâu ra mà sĩ diện, nhưng cũng chưa tới mức vô liêm sỉ nên lí nhí bảo cô ấy.<br><br>-“Cho con xin ba trăm là được rồi ạ.”<br><br>Cô khen tớ ngoan rồi vẫn đút tiền vào túi áo tớ, sau đó bảo bận đưa bạn đi xem phim nên có duyên thì hẹn gặp lại khi khác.<br><br>Tớ cũng vẫy tay chào cô. Một triệu lận, hiếm khi được cầm nhiều tiền như thế. Hôm đó mang tiền về cả nhà quyết định mua cá trắm ăn đổi bữa. Ôi chao cái thịt cá nấu dấm bỗng nó thơm ơi là thơm, ngon ơi là ngon. Túm lại, trên cả tuyệt vời!!!</p>