Chương 13: Lý tưởng sống của một thằng đàn ông
<br><br>Chương 13: Lý tưởng sống của một thằng đàn ông<br><br><br> <p>Đấy, tớ cứ suy nghĩ đắn đo mãi cuối cùng hết giờ xừ nó mất.<br><br>Không kịp chép.<br><br>Nhìn lớp trưởng đi thu bài mà rầu hết cả đời, hôm đó trống tan rồi mà còn chán nằm thừ xuống bàn, mém khóc.<br><br>Đã thế Khôi lấy đồ bất cẩn còn làm rơi balô của tớ nữa chứ. Buồn bực chẳng thể tả nổi, cáu nhặng ầm ĩ.<br><br>-“Cậu vụng về quá đấy, GHÉT.”<br><br>Thực ra tớ biết bạn chỉ vô tình thôi, hoàn toàn không cố ý.<br><br>Tự thấy mình thật xấu tính, mang vụ kiểm tra trút giận lên bạn luôn. Khôi chẳng tỏ thái độ gì cả, cậu ấy chỉ cúi xuống lúi húi nhặt đồ thôi, bạn càng vậy, càng làm tớ cảm thấy tội lỗi ghê gớm.<br><br>-“Thu xin lỗi, là Thu không tốt.”<br><br>-“…”<br><br>-“Khôi đừng giận Thu nha…”<br><br>-“…”<br><br>Chẳng hiểu sao nhé, trước mặt ba mẹ mọi người tớ đều đè nén rất tốt, rất kiên cường, mà trước mặt Khôi, tâm sự trong lòng cứ rủ rê nhau mà đi ra hết.<br><br>-“Thu buồn kinh khủng luôn ấy, Thu muốn được đi du học lắm, muốn điểm thật cao, Thu cố gắng bao nhiêu, bao nhiêu ý, cuối cùng vẫn không thể nào vượt mặt Khôi được, Thu thấy mình rất vô tích sự.”<br><br>-“Mỗi môn Khôi cứ cao hơn một hai điểm thôi nhưng tổng vào Thu có xách dép lên cũng không đuổi kịp…”<br><br>-“Nghe nói xếp thứ nhất sẽ có cơ hội nhận được suất học bổng cao hơn, tớ tính toán đâu vào đấy cả rồi, lúc nào được sẽ gửi hết tiền về cho ba mẹ, còn tớ tìm việc làm thêm thôi, thấy đồn bên đó trả lương cho người lao động chân tay cũng cao nữa…”<br><br>Khôi nhìn tớ, lạ kì lắm, rồi lại không nói không rằng xếp đồ, tớ cũng xếp cùng bạn, khổ nỗi, cái balô cũ quá rồi, tớ khâu chằng khâu chịt mà. Đến hôm nay thì bị sứt chỉ hết ra ý, cho sách vào một đầu, sách rơi ra đầu kia.<br><br>Ôi, phải nói ngượng chín mặt chín mày.<br><br>-“Thôi Khôi về trước đi, kệ Thu.”<br><br>Bạn chẳng nghe lời gì sất, một lúc không giải quyết được vấn đề liền lôi balô của bạn xuống đổ hết đồ ra, bỏ đồ của tớ vào rồi kéo khoá, đẩy trước mặt.<br><br>Gì vậy?<br><br>-“Thu…Thu…”<br><br>Tớ ấp a ấp úng, Khôi thì lấy túi bóng đựng sách còn viết viết ra vở là ở nhà có rất nhiều túi đẹp, nên cho Thu túi này.<br><br>Thu thẹn nào có dám nhận.<br><br>Khôi vòng ra đằng sau, giúp tớ đeo. Tim tớ kiểu cứ thình thịch thình thịch ý, ừ thì đồ của bạn ấy rất đẹp, ừ thì từ hồi cắp sách tới trường, tớ chưa được dùng chiếc cặp nào đẹp như thế, nhưng mà lí do tớ thấy khó ở hình như không đơn giản là vậy.<br><br>Nói chung giải thích không nổi, chỉ biết lí nhí mở lời.<br><br>-“Cảm ơn Khôi, đừng ghét Thu nha!”<br><br>Cậu ấy cười, ra điều không có chi, xong còn nằng nặc đòi lại cái móc khoá hình đậu phụ nữa chứ.<br><br>-“Cái móc này của Thu mà, thôi giờ vật lại về với chủ nha.”<br><br>Khôi nhất quyết lắc đầu, tớ thấy bạn căng thẳng quá, lại càng thích trêu, lủi lủi chạy trước nhe răng lè lưỡi. Cún cũng chẳng vừa, chưa gì đã đuổi được tớ rồi, lần này thì không khoan nhượng mà giật lấy.<br><br>-“Khai mau, là món đồ này quan trọng hay là Khôi thương thầm tớ thế?”<br><br>Chọc bạn, hại bạn đỏ mặt mà bản thân mình cũng đỏ không kém mới sợ chứ, không khí cứ ngượng ngùng phát ghét luôn.<br><br>Từ đó, Thu chẳng bao giờ dám lộng ngôn nữa.<br><br>Tớ vẫn giữ ước mơ của mình, học tập tốt để đạt kết quả cao thật là cao, để được đi du học, nhưng từ nay cũng sẽ chẳng ăn thua so đo với Khôi nữa. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tớ học cách chấp nhận, có những việc, không phải cứ cố gắng là sẽ đạt được.<br><br>Hôm sau Hưng nhờ người lau bàn ghế sạch sẽ, mua đền Thu một cái balô hồng rực rỡ luôn. Tớ cảm ơn lớp trưởng rối rít, thủ thỉ bạn đúng là soái ca ngôn tình đích thực rồi.<br><br>Hưng phổng lắm, tớ được thể bồi thêm.<br><br>-“Ai lấy được sếp chắc phải tích phúc mười kiếp ấy chứ.”<br><br>Sếp sướng.<br><br>-“Thu cứ nói quá.”<br><br>Ôi dồi ôi, so về tài nịnh nọt thì không ai qua Tây Thu nhé. Hưng cứ phải gọi là sặc nước đường luôn, lâng lâng thế nào mà vấp cả vào cái ghế cạnh bàn gần cuối, ngã một phát sưng vù đầu.<br><br>Nhưng soái ca mà, có phải người bình thường đâu, dù có ngã đau vẫn phải đứng dậy “nạnh nùng” coi như tất cả chỉ là muỗi, không vấn đề chi hết.<br><br>Sếp chính xác đang thế đó.<br><br>Tớ cố mím môi nén cười, quay sang định tí tởn kể chuyện với Khôi thì bị bạn lườm, xong rồi bạn đuổi tớ về chỗ, cả buổi mặt lạnh hầm hầm, không thèm chơi với Thu nữa.<br><br>Tháng sau trả bài kiểm tra Lý, sốc không chịu được, Khôi được 5 điểm, vừa hay trên trung bình. Tớ tất nhiên cao nhất lớp rồi, 10 điểm, phởn chưa từng thấy.<br><br>Nhưng sướng được mỗi tiết đầu thôi, tiết sau ngẫm cứ có gì đó không đúng, bài dễ như thế, đến đứa kém nhất cũng được 8 nữa là dạng siêu phàm như Khôi? Hay hôm làm bài cậu ấy bị ốm?<br><br>Ừ, chắc thế rồi.<br><br>Xong cuối tháng đấy bắt đầu trả một loạt các bài khác, Sinh Hoá Địa Sử, thậm chí Toán nữa, điểm của Khôi cũng chỉ làng nhàng mức 6, 7 thôi. Đâu chỉ có riêng tớ thấy lạ đâu, đến cô giáo cũng gọi bạn ấy ở lại nói chuyện riêng rồi. Nhưng nghe đồn cô cũng không khai thác được gì cả.<br><br>Mấy bài gần đây nhân hệ số hai nên giờ tổng vào Thu chỉ kém Khôi ba điểm rưỡi nữa thôi, sắp về nhất rồi. Mà cái cảm giác này, sao chẳng vui vẻ gì thế?<br><br>Cái hôm kiểm tra Toán đợt đầu tiên của tháng mới, tớ tò mò thắc mắc quá, được nửa giờ nhòm sang bàn bên cạnh, thấy bạn đã bỏ bút rồi.<br><br>Xong hôm đó Hưng cố kiết viết thêm mấy phút nữa nên tớ xưng phong đi thu bài, vừa hay nhìn trọn bài Cún, cậu ấy làm từ cuối lên đầu, giải mấy câu khó thôi, còn bài dễ bỏ đấy không thèm làm.<br><br>Rõ là việc có lợi cho tớ, nhưng lại khiến tớ suy nghĩ hoài luôn à, nghĩ nhiều nghĩ lắm cuối cùng cũng ra đáp án, cho dù không muốn tin…cho dù là có hơi sốc.<br><br>-“Khôi, ở lại nói chuyện với tớ, cậu nhường tớ hả? Vì thương hại?”<br><br>Cậu ấy lắc đầu liên tục.<br><br>-“Tớ không cần, cảm thấy tự ái lắm, với lại Khôi nhường Thu thế này tương lai Khôi biết tính sao?”<br><br>Cậu ấy chẳng tỏ thái độ gì hết ý.<br><br>Hôm đó tớ chất vấn bạn nhiều lắm, hỏi bạn không cần điểm cao đi du học à, bạn không. Hỏi bạn thế định thi trường gì, cũng không biết, hỏi bạn sau này làm nghề gì, chưa nghĩ tới.<br><br>Trời đất, phát choáng luôn.<br><br>Sao lại có thể loại lớn tướng rồi mà sống như thế, sống không ước mơ không lý tưởng thì sống làm gì cơ chứ?<br><br>-“Chết thôi cậu ạ, không được đâu, giờ về nhà cậu dành một buổi tối để nghĩ đi, mai tới trả lời tớ, nhé!”<br><br>Chỉ nói vậy thôi, không ngờ Khôi rất nghe lời, sáng ra đã nộp tờ giấy A4 trên đó có dòng chữ nắn nót, muốn thành hoạ sĩ.<br><br>-“Khôi điên à, làm hoạ sĩ có mà chết đói, bán tranh cũng không đủ tiền mua sữa cho con đâu.”<br><br>Cún mặt xị như cái bị, tớ nhảy hẳn sang bàn của bạn, phân tích rạch ròi, hai đứa trao đổi kiểu gì mà xong hâm dở lên quyết định từ giờ Khôi dạy Thu học cho Thu càng giỏi thêm, còn tớ sẽ bồi dưỡng cho cậu ấy về lý tưởng sống.<br><br>Nghiêm túc đó nha, cực kì nghiêm túc.<br><br>Bọn tớ chọn những buổi bốn tiết để ở lại, hôm nay tới lượt tớ nói trước. Cả lớp về hết rồi, còn mỗi Khôi và Thu. Khôi mang vở mới, chuẩn bị bút mực chép bài như đúng rồi ý, còn Thu, tư cách cũng không kém giáo viên nha.<br><br>-“E, hèm…”<br><br>-“Cậu nghe cho rõ đây, theo cậu thế nào được định nghĩa là một người đàn ông tốt?”<br><br>-“…”<br><br>-“Soái ca? Đẹp trai? Lắm tiền? Hào hoa phong độ?”<br><br>Tớ đang đặt câu hỏi cho học sinh mà, nên bạn phải trả lời thì tớ mới tiếp tục bài giảng được chứ. Bị ép quá nên Khôi suy tư mãi rồi cũng gật đầu. Tớ liền chắp tay sau mông, đi qua đi lại đúng như bà giáo già.<br><br>-“No no no…sai lầm, sai lầm…”<br><br>-“Đàn ông tốt ý, một là phải hiếu thuận với cha mẹ, hai là không được để vợ con chịu khổ.”<br><br>Nói chung đã là giảng dạy mà lý thuyết suông thì chán lắm, nên Thu phải lấy ngay ví dụ thực tế bổ sung.<br><br>-“Tớ thấy Khôi chưa có vợ thì thôi đi, nhưng vế cha mẹ thì cậu chỉ được 5 điểm. Cuộc sống này đâu chỉ là sống cho riêng mình đâu, ba mẹ vất vả sinh mình ra, nuôi mình lớn, chí ít cũng phải hoàn thành nghĩa vụ của một người con chứ…”<br><br>-“…”<br><br>-“Đã được cho đi học, dù tư chất không tốt thì cũng phải cố chăm để mà đạt được kết quả gọi là tạm nhìn được, cho ba mẹ đỡ mất mặt, đằng này Khôi lại rất thông minh nữa…”<br><br>Ôi dồi, Khôi nghe Thu chăm chú lắm. Khôi càng tròn mắt càng khiến Thu thấy hứng, càng nói hăng. Thực ra nói nhỏ nhé, tớ biết đếch gì đâu, nhà gần chợ, thỉnh thoảng học bài ngẩng đầu lên đã nghe lọt mấy bác bán thịt chém gió đấy chứ, giờ nhớ được cái gì truyền hết lại cho bạn.<br><br>Kệ đi, cũng tại một phần tớ muốn được Khôi dạy cho giỏi ra ý, mà chẳng có gì trả cậu ấy cả nên làm thế cho hoà thôi.<br><br>Kết thúc bài học, ngó xuống thấy Khôi đẹp trai chép kín bốn trang giấy, Thu sốc suýt chút nữa sặc máu. Nhưng cũng không dám ý kiến ý cò gì cả, ngoan ngoãn mở vở ra, giờ tới lượt Khôi giảng bài.<br><br>A, nghĩa là Khôi sẽ nói phải không? Sướng!<br><br>Ơ nhưng mà thất vọng rồi, Khôi dạy Thu bài học tổng quan về trí thông minh, cậu ấy không giống như tớ, có giáo trình nước ngoài hẳn hoi, thầy Khôi bắt đầu nghiêm chỉnh chép lên bảng.<br><br>“Các phương pháp kích thích trí thông minh.</p> Vận động hàng ngày.” <p>Ừ cái này nghe có lý, thấy bảo tâm trí và cơ thể có mối liên quan mật thiết, mà nói chung cũng phải khoẻ mạnh mới học hành tốt được chứ.<br><br>“2. Ngủ sâu từ 10h tối tới 2h giờ sáng.”<br><br>Tớ làm sai cái này này, toàn thức đến ba giờ, cứ nghĩ càng học nhiều càng giỏi, ai ngờ phản khoa học rồi.<br><br>Khôi đang định viết dòng thứ ba thì tự dưng nghe tiềng xì xào ngoài lớp, tiếng cười nói rúc rích nữa chứ, rồi chẳng hiểu sao cửa bị mở, có hai bậc phụ huynh…suýt ngã chổng vó.<br><br>Một là cô Rùa.<br><br>Hai là mẹ Khôi.<br><br>-“Hey cháu trai bé nhỏ, cho dì học với, dì vốn cũng ngu lắm…”<br><br>Mẹ bạn thì hiền dịu hơn, chỉ nhỏ nhẹ.<br><br>-“Mẹ cũng ngồi đây được không Cún?”<br><br>Tớ cười hì hì, vội vã thu dọn bàn ghế cho hai người, càng đông càng vui chứ sao. Ai ngờ bạn lườm tớ rõ ghê gớm, viết lên bảng bốn chữ, Thu không giữ lời rồi bực tức vác sách vở bỏ về.<br><br>Hả? Lại bị nghi oan rồi! Đâu phải tớ báo đâu? Đâu có biết vì sao người nhà của bạn lại tự dưng mò lên lớp đâu? Oan ức thế chứ nị.<br><br>Cún từ đó ghét tớ luôn, tớ biết cậu ấy hiền, không gây sự như Hưng nên cũng chẳng thèm nịnh nọt. Mặc xác bạn, muốn lạnh bao nhiêu thì lạnh.<br><br>Đợt sau đấy, bạn có làm một việc mà khiến tớ vô cùng, vô cùng giận dữ. Tớ cũng chẳng rõ sao mình lại hậm hực nữa, chỉ là bạn đồng ý cho Chi ngồi cùng bàn thôi mà, bạn bè cùng lớp với nhau, có gì mà tớ phải râm ran khó chịu đến thế không biết?<br><br>Uầy, nói chung là ghét.</p>