Chap 137: Một năm Phát triển
☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽
Sau khi Yuuki chuồn mất thì chúng tôi cũng không thể lùng theo ngay được.
Người ta nói rồi: đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá, mà quàng phải dây.
Họ có thể cho rằng Yuuki thoát được là do Leon quá thiếu kiên nhẫn, nhưng nguyên nhân sâu xa là do chúng tôi không tin tưởng lẫn nhau.
Vậy nên, tôi lưu ý họ rằng chúng tôi phải có trước có sau cái đã.
Ý tôi là, muốn cứu Chloe là mục tiêu chung thì không phải bàn cãi gì nữa rồi.
Nhưng mà hấp tấp thì hẳn là không hay ho gì hết, với cả ai mà biết được cái tên Yuuki đó lại lẩn sang Đế Quốc được cơ chứ.
Phải chiến với hắn cùng Đế Quốc thì mệt đấy. Bọn tôi phải chuẩn bị trước đã.
Tôi được giao nhiệm vụ lo việc của Milim, còn Leon là thu thập thông tin tình báo. Nhưng mà cơ bản cái việc đó chỉ là nằm chờ bố gián điệp báo cáo về thôi.
Nhờ việc phục sinh Xích Hiệp Sĩ, Lam Hiệp Sĩ vui lắm và Leon cũng cảm ơn Ruminas rồi. Vì thế nên bọn tôi đã quyết định hành động sau này.
Leon sẽ cứ thu thập thông tin và tránh những việc thiếu kiên nhẫn đã.
Dù lão bực cũng dễ hiểu thôi nhưng mà gì thì gì, lão vẫn để xổng mất Yuuki rồi.
Ờm, đáng ra thì dựng một cái kết giới quanh chiến trường cũng được-nhưng mà mấy thím có Tối Thượng Năng có bị ảnh hưởng không thì lại là chuyện khác-nhưng mà tôi vẫn tin là ta không nên đánh lẻ.
Hẳn nhiên, bọn này chẳng đủ tin tưởng mà giao mạng cho nhau đâu; nhưng mà bọn tôi vẫn sẽ vì mục tiêu chung.
Và cái mục tiêu chung này là cái liên kết cả nhóm với nhau. Nếu mà không có cái chung đó thì đời nào mà tôi lo nổi với hai người kia.
Trong khi Leon thu thập thông tin thì có nơi bọn tôi bắt buộc phải đến.
Từ giờ, bọn tôi phải trở về và chuẩn bị đối đầu tổng lực với Đế Quốc.
Nhưng mà trước hết, vẫn phải lo vụ Milim cái đã.
Sau khi rời chỗ Ruminas với Leon thì tôi thấy đời nó bớt đẹp hơn rồi.
Đầu tiên là dỗ bé Milim đang lên cơn.
Rồi nói là con rồng kiểng nó sống lại rồi, và lại được một bé Milim hớn hở cảm ơn.
Và sau khi bé nguôi giận rồi thì bà cô "thân tín" mới đến.(Frey)
Nói toẹt ra, tôi phải giữ cho Milim không phá hoại cái gì hết đấy.
Thậm chí nói là tôi phải đi thao túng cổ luôn cũng được.
Bà cô "thân tín" đáng ra phải đến sớm hơn mới đúng. Có vẻ là cô ta về ngay chóc lúc Milim bình tĩnh lại, nhưng mà tôi không muốn nghĩ là cô ta chọn giờ đẹp để về đâu.
Tóm lại: đời tôi nó như hạch, và móe thể nào tôi không thắc mắc là vì lý do quái gì mà tui mà tôi phải chịu đựng thế này.
À đúng rồi... là do anh giai Leon làm.
Dù sao thì tâm trạng của Milim cũng nhanh chóng khá lên, chắc cũng tốt.
Từ bảo thạch tôi mạng theo, linh hồn của hỗn long hình thành nên một ma vật be bé.
Một con rồng non... một CON RÔNG MỚI NỞ!!...
Nó tòi ra từ quả trứng ngay lúc Milim đến.
「... Gaia, là em sao?」
「Kyuui!!!」
Con rồng con và bé gái đang ôm nhau.
Cảm động thật đấy.
Sau đó, bọn tôi "mở pặc ti"... bằng cách vào mê cung cày cấp cho Gaia.
À gì? Không! Bọn tôi chỉ chơi loanh quanh thôi. Ý tôi là, bọn tôi dùng mấy cái thế thân ấy-Ramiris, Milim, Veldora, và tôi-đi xuống mê cung.
Vì Gaia biết bay nên nó theo sau tôi.
Và đúng như những gì người ta mong chờ từ một con hỗn long,
Bé rồng quen đánh nhau ngay sau mấy hiệp, và nhanh chóng biết dùng hơi thở mang chướng khí với kẻ địch-cái thứ đó là kẻ địch bọn tôi phải phát rồ ấy chứ.
Bé rồng cũng có kĩ năng được gắn với linh hồn của bé-thao túng trọng lực-bé dùng nó tạo lớp bảo hộ cho bọn tôi, và nghiễm nhiên trở thành thành viên quan trọng nhất nhóm.
Kết giới đó cũng khá mạnh đấy, và giờ, kẻ cả kẻ địch có là pháp sư thì kết giới của bé cộng với ma pháp của tôi là bất khả xâm phạm.
Hiển nhiên, trước đây bọn tôi phải chật vật với boss tầng 30 thì giờ lại dễ như húp cháo.
「Kua-ha-ha-ha! Cậu ta chẳng là gì với chúng ta nữa hết!」
「Yep! Dù gì thì đó cũng chỉ là Gozule thôi mà!」
「Wahahaha! Hôm nay đúng là hết sảy!」
「Kyui!!」
Vui lắm đó.
Hmm? Không! Đâu phải bọn tụi tôi chỉ biết chơi không đâu!
Đừng có nói mấy cái chuyện vớ vẩn đấy nữa đi. Chúng tôi đang cố gắng hết mình vì Gaia đó!
Và do đó là vì Gaia thì có hơi vui chút cũng có sao đâu?
Chúng tôi sẽ sớm... không, tôi chẳng thể ngừng lo cho Chloe được.
Dù hiện tại có đang vui thế nào thì mấy cái suy nghĩ ấy vẫn cứ bò luôm nhuôm trong đầu tôi.
Nhưng mà, không, tôi không được phép lo lắng thái quá. Đây vẫn còn chưa phải tình trạng cấp bách, và càng lo thì càng tan nát cõi lòng thôi.
Tôi thắc mắc chẳng lẽ trên mặt tôi viết chữ "lo" hay sao mà cả Milim và mấy người kia đều khuyên tôi thế?
Nếu thế thật thì tôi cũng biết ơn họ lắm.
Ngay khi chúng tôi định xuống tầng tiếp theo, Frey tới.
Dù Milim cố gắng chống cự đến đâu thì cũng vô dụng.
Kể cả Milim có khóc lóc và mè nheo như đứa bé không muốn rời khu vui chơi đi nữa thì nụ cười lạnh và những lời nói "đầy tính thuyết phục" của Frey cũng chiến thắng.
Biết Milim đến để chơi nên Frey cho Milim biết là cô sẽ phải làm việc trong một thời gian dài mà không được giải lao tí nào hết.
「Ta sẽ lại đến nữa nhé!」
Milim nói vậy, sau đó bị bắt đi mất.
Đến và đi như một cơn gió.
Còn về Gaia thì nó vẫn đang loanh quanh trong mê cung với bộ dạng hiện tại.
Vẫn còn sớm quá, nó nói thế đấy, nói là quá sớm để Milim huấn luyện cho nó , nên nó muốn về bên cô ấy một khi đã mạnh hơn chút chút. Mê cung có nồng độ ma tố cao, và Gaia còn có cả vòng tay phục sinh của Ramiris nữa, nên nó sẽ ổn thôi.
Vậy là chúng tôi lại thêm một người bạn nữa trong chuyến hành trình chinh phục mê chung.
Tiện thể nói luôn, lúc này thì bọn tôi chưa biết đâu, nhưng mà năm đứa bọn tôi bị kêu là các Boss Độc nhất Vô nhị của mê cung. Họ bảo bọn tôi xuất hiện từ sau tầng một trở xuống, các con boss mang sức mạnh không thể tin nổi.
Nói cách khác, khi bọn tôi điều khiển các thế thân thì cũng quá mạnh và các thám hiểm giả thì cứ tèo như ngả rạ.
Sau này khi tin đồn tới tai thì tôi mới biết.
Đó, bọn tôi đã phải dỗ Milim như vậy đấy.
Chẳng ai trong đám dám vui khi không có Milim cả.
Nên là chúng tôi quyết định sẽ thực sự làm một việc gì đó. Ờ thì... Tôi chẳng biết là tôi có thể thực sự làm cái gì nữa.
Còn có việc đó nữa, việc nghiên cứu về các điểm nút thương mại thì sao?
Tôi có thể giám sát và đề nghị họ làm bất kì cái gì tôi nghĩ được, chắc vậy.
Nhờ Gerudo xây dựng đường xá và lắp đặt hàng rào phòng hộ mà việc chuẩn bị cho các điểm nối vẫn đang thuận lợi.
Chúng tôi cũng sẽ sớm xây dựng một tuyến đường nối trực tiếp từ Sarion đến Tempest.
Còn cả dự định xây dựng tuyến đường sắt đến chỗ mấy người lùn để tạo tiền đề cho việc vận chuyển hàng hóa và vật liệu nhanh chóng hơn nữa.
Nhưng tôi vẫn còn lo-khi Đế Quốc xâm lược, liệu sau cùng mấy cái đường sắt này có quay lại cắn ngược bọn tôi không? Vậy nên chúng tôi sẽ ưu tiên xây đường bộ tới Sarion trước.
Tiện thể, một vài nhóm nghiên cứu sau đấy cũng có đến: những nghệ nhân người lùn, thuật sĩ của Sarion, và kĩ sư của Thánh Quốc nữa.
Dù con đường chưa thực sự thành hình nhưng họ vẫn dễ dàng tới được đây.
Do đó họ tới đây trước khi nó hoàn thành.
Lại hơi lạc đề rồi, nhưng mà phải nói lại một lần nữa là chúng tôi đã hoàn thành toàn bộ hệ thống giao thương này chỉ trong một năm.
Bọn tôi còn đặt cả đèn đường và rào cản ma vật cho lữ khách nữa.
Về phần Vương Quốc Người Lùn tôi cho xây dựng một tuyến đường sắt và giữa đường thì có một vài nhà trọ nhà trọ-chỗ đó sau này phát triển thành cả một thị trấn luôn.
Thị trấn đó đường hưởng lời từ nhiều dự án cơ khí và trở nên khá là sung túc.
Và cũng vì nó khá gần bờ sông nên đó là nơi thích hợp cho người ta an dưỡng.
Và cái thị trấn ấy, tiện nói luôn, sau này thành quận ga trung tâm.
À và chúng tôi cũng rất thận trọng với quân xâm lược của Đế Quốc nên không phải là tôi có hối tiếc hay gì cả.
Thực tế thì việc nhanh chóng xây đường bộ và đường sắt giúp tôi nhanh chóng củng cố sự kiểm soát của mình trên toàn bộ rừng Jura.
Mỗi bộ tộc đều nguyện trung thành, và lớp trẻ của họ gia nhập vào quân đoàn của Gerudo. Nhờ đường sắt mà tôi có thể xây dựng được một mạng lưới hàng hóa thực phẩm vững chắc.
Trên thực tế, có khi bọn tôi còn xây dựng được một hệ thống hiệu quả như ở thế giới cũ của tôi nữa ấy chứ.
Trong mấy giây tôi có nghĩ đến xây dựng pháo đài và hào lũy, nhưng mà cuối cùng lại thôi. Tôi biết là nó chỉ lãng phí thời gian thôi.
Nếu Đế Quốc dám ho he xâm lược thì bọn tôi chỉ cần hủy diệt bọn chúng thôi. Việc quái gì phải lo đến mấy kẻ mà bạn chỉ biết qua có mấy giây thôi chứ?
Chúng tôi sẽ mở toàn lực để chặn chúng trước cả khi chúng bắt đầu. Vậy nên chẳng việc gì phải xây pháo đài hết.
Mặc dù là nếu Đế Quốc quá tiến bộ thì bọn tôi sẽ phải phá hủy một số tuyến đường sắt; nhưng mà dù thế thì xây lại sau vẫn được cơ mà.
Bọn tôi chẳng biết khi nào bọn chúng đến cả, thế nên việc gì mà phải kìm hãm sự phát triển của bản thân lại cơ chứ.
Cả vấn đề đám thiên thần nữa.
Nếu chúng tới thì tôi sẽ xóa sổ chúng. Hỏng cái gì xây lại cái đấy.
Sau cùng thì của vẫn không lại người.
Đừng giữ bo bo tác phẩm mà hãy lo cho người nghệ sĩ, câu đấy tôi nói đó.
Thu xếp xong công việc rồi thì tôi mới nhận ra là chúng tôi đã tiến nhanh tới nức nào.
Nghiên cứu về tinh linh thuật chủ yếu được người lùn và tộc Elf lo.
Bester ban đầu cũng có liên quan đến "Nghiên cứu áo giáp ma thuật" và cái loại này là loại nghiên cứu phổ biến nhất quả đất luôn ấy.
Ngược lại, nghiên cứu thuật pháp lại được giữ kín và là cấm kị.
Nghiên cứu gia thiên tài, Nữ Hoàng Elmeshia cơ bản đã lập nên lĩnh vực này bằng cách kết hợp giữa ma pháp nguyên tố và thuật giả kim.
Với rất nhiều bộ óc thiên tài của Vương Triều Sarion đang ở đây, chúng tôi đang tiến đến một nền thuật pháp rực rỡ. Tất nhiên, sẽ không có bí mật nào được tiết lộ đâu.
Và còn mấy cha nghiên cứu Vampire nữa, chẳng giống bố con thằng nào trên cái thế giới này hết.
Bọn họ không nghiên cứu pháp thuật, mà là vật lý và mấy cái quy luật của tự nhiên cơ. Chính là khoa học ở thế giới của tôi ấy.
Họ không dựa vào pháp thuật mà dùng các định luật tự nhiên để xây dựng nên thực tế và đạt được những thành tựu họ mong muốn.
Trong một cái thế giới đâu đâu cũng là pháp thuật như ở đây thì cái thể loại nghiên cứu vầy thực là dị giáo đấy.
Và khối lượng kiến thức của họ quá khổng lồ luôn, tương lai việc nghiên cứu của chúng tôi sẽ chịu nhiều ảnh hưởng lắm đây.
Toàn bộ điểm chính của việc này là cho thấy Tempest là trung tâm của đủ các thể loại nghiên cứu-cũng như trao đổi kiến thức ở nhiều mảng, và, kết quả hiển nhiên, thành lập nên một mạng lưới nghiên cứu và cơ sở thiết bị mà thế giới này chưa từng được chứng kiến.
Đó chính là đỉnh cao trong công cuộc nghiên cứu tuyệt mật này.
Vậy nên chúng tôi cũng cần một nơi dễ bảo vệ và khó bị xâm nhập.
Và làm gì có chốn nào đẹp hơn tầng 95 của mê cung? Bạn thấy đấy, các Treant cũng đã thành lập nên một thành phố ở đó rồi.
Những người Elf cũng ở đây nữa, vài người chắc cũng muốn phụ việc nghiên cứu cũng nên.
Dễ bảo vệ, không khó khăn khi tiếp cận, đó hẳn là chốn lý tưởng nhất rồi.
Kể cả có là thiên thần tấn công thì bọn chúng cũng chẳng thể nào tới được nổi tầng 95. Kể cả là có thì Ramiris nói là ta chỉ việc đổi chỗ với tầng 99 ngay lúc ta để ý thấy thôi.
Vậy nên tôi cũng an tâm.
Như thế, chúng tôi thực hiện việc phân chia chỗ ngủ nghỉ.
Và khi ai nấy đều thực tâm chú trọng vào nghiên cứu thì lại ngay lập tức gặp phải bất đồng. Từng nhóm đều muốn tập trung vào lính vực của mình và lại đi lo lắng về sự bảo mật nghiên cứu của họ.
Cái đó tất nhiên là trái hoàn toàn với mục tiêu ban đầu.
Vậy nên, tôi quyết định huỵch toẹt hết bí mật bí miếc của họ ra.
Có cái quái gì là bí mật với Raphael được chứ? Tôi soạn hết các nghiên cứu ra dạng đơn giản rồi phát cho mỗi người mỗi bản.
À, tôi còn viết bằng giấy đắt tiền nữa, không phải giấy da. Nhưng mà chất lượng giấy vẫn chưa được cao-chủ yếu là làm từ xơ gỗ.
Đó là bước đầu uốn họ vào đúng hướng rồi đấy.
Cứ thế này thì sẽ phải hợp tác thôi.
Và chất còn cũng đóng vai trò không thể thiếu. Có cả một thiên đường rượu ngon cùng các Elf ngay ngoài cơ sở nghiên cứu nữa. Bất hòa nào đi nữa thì... vô bar làm một chầu là xong hết.
Cả các Vampire nữa, dù là họ không cần phải đi hút máu người ta thì chắc chắn là họ cũng thích đi húp rượu trong mấy cái ly chứ.
Tiện nói, thỉnh thoảng tôi cũng đi với họ mấy dịp nhưng lại chẳng ai trả công tôi làm thêm giờ cả. Bất công quá, nhỉ?
Coi bộ cứ chén chú chén anh là tình cảm quốc gia nồng thắm ngay hả. Thế nên ai cũng là bạn của nhau và đem lại nhiều kết quả nghiên cứu tuyệt vời.
Ramiris, tất nhiên, cũng hứng thú với việc nghiên cứu nữa.
Ở mức độ nào đó thì cô ả cũng là linh vật và thần tượng của cả nhóm nghiên cứu đấy.
À, và tôi cũng không quên việc trước đây từng phá con golem của cô nên tôi quyết định tập trung vào nó đầu tiên.
Do có sự tương đồng giữa "Áo giáp ma pháp" và "Tinh linh Chiến giáp" nên chúng tôi đã sớm hoàn thành nghiên cứu. Vì một vài lý do, hầu hết mấy nhà nghiên cứu đều chỉ biết cười trừ khi chúng tôi làm xong.
Họ đã nghiên cứu bao lâu mà không có được một bước tiến nào hết chứ? Chắc là trong tình cảnh đó thì ai cũng vậy thôi.
Và phải thừa nhận rằng, bảo thạch được tôi giới thiệu khá là hữu dụng.
Chúng tôi cũng đã đẩy nhanh được tiến trình khi ra mắt "Kết giới-kun"-Thiết bị đơn giản hóa pháp trận của Bester và Kurobee.
Sử dụng phát minh và các dữ liệu của họ, chúng tôi đã có thể thành công trong việc hấp thu pháp lực từ môi trường nhờ đó hoàn thành Tinh linh chiến giáp.
Các tinh linh sẽ chuyển đổi pháp lực thành năng lượng tinh linh và trữ trong pin.
Nói cách khác, chỉ cần có pháp lực trong không khí, động cơ vĩnh cửu là khả thi.
Cuối cùng tôi cũng đã đạt được nguồn năng lượng vô tận rồi!
Dự án đầu tiên của chúng tôi là làm Tinh linh chiến giáp cho Ramiris.
Cao 7 feet, nặng 1,5 tấn. Được cung cấp bởi rất nhiều pin năng lượng cho phép nó hoạt động độc lập ở tốc độ cao cộng nhờ khả năng điều khiển trọng lực.
Trang bị vũ khí cho nó cũng khá là vui. Việc đó chắc làm cho mấy gã otaku quân sự chắc khóc thét vì sướng mất, nhưng mà dù sao thì nó còn lâu mới lại được với Berreta.
Vậy nên cá nhân tôi xem nó như món đồ chơi hơn.
Nhưng mà cái nghiên cứu này cũng có ích với tàu sử dụng pháp lực.
Tôi đã định dùng golem hoặc quỷ để vận hành nó, nhưng giờ không cần nữa.
Chúng tôi cũng bỏ thời gian ra để thiết kế bánh cho vừa với ray và cả khoang chở người và hàng hóa luôn.
Chúng tôi chú trọng vào động năng, hiệu suất và tải trọng.
Sau vài lần thực nghiệm, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, đạt đến vận tốc trung bình khoảng 50km/h.
Phát minh này sẽ đẩy mạnh phát triển thương mại, và làm biến động lịch sử là điều tự nhiên sẽ xảy ra. Với đường sắt, bạn có thể vận chuyển hàng hóa đi được trước khi chúng thối hỏng.
Và bọn tôi sẽ không ngừng xây thêm đường sắt nữa.
Không chỉ đến Vương quốc người lùn mà còn hướng ra cả vùng duyên hải, tới bốn phương tám hướng trên cả thế gian này! Quá nhiều đề nghị tới từ quá nhiều các quốc gia.
Vương quốc Brumund muốn có một trạm dừng, cả Ingrasia nữa, Pháp triều Sarion thì muốn cả một tuyến nối trực tiếp luôn.
Nhưng mà, tuyến tàu đến Vương quốc người lùn sẽ mất cả năm, vậy nên mấy tuyến kia sẽ phải đợi sau.
Chúng tôi cũng cần kiểm soát quán tính của tàu, điều phối trọng lực và còn xem xét về việc vũ trang cho chúng nữa.
Vì trong việc chống lại Đế Quốc thì pháo đài pháo điếc chẳng để làm gì nên có khi đầu máy vũ trang lại hay.
Hay là trang bị tinh linh pháo, mà pháo điện từ cũng hay, mà có khi là cả hạm đội luôn ấy.
Ờ thì... đó cũng chỉ là sở thích thôi, tôi cũng chẳng nghiêm túc về nó mấy đâu. Mà sao ai cũng làm theo lời tôi một cách nghiêm trọng hóa vấn đề thế.
Ở thế giới nào cũng vậy, triển khai quân lực nhanh chóng sẽ quyết định cục diện trận đánh. Vậy nên chắc đầu máy vũ trang cũng chẳng ảnh hưởng được nhiều lắm.
Cứ để tàu bình thường là được rồi.
Như vậy trong một năm, bọn tôi đã có khoảng hai chục đầu máy. Mỗi cái khoảng sáu toa.
Cùng với những đầu máy này, chúng tôi còn xây dựng lực tượng bốn nghìn người. Con sô đó có khi sẽ tăng lên, và chắc cũng sớm thôi, nhưng không phải bây giờ.
Giờ thì cứ lo việc dùng hết mấy cái tàu cái đã.
Một khi hoàn thành, một lượt từ Vương quốc người lùn đến Tempest chắc mất ba ngày.
Vậy thì đi một vòng vị chi là một tuần. Hi vọng sau này chúng tôi sẽ tăng được tốc độ lên.
Và khi công bố cái phát minh này, hàng đống quốc gia rộ lên vì nó.
Trong một năm này chúng tôi đã đạt được khá nhiều thứ.
------------------------------------
Theo như tin tình báo của Leon, Yuuki đang cố leo hạng trong Đế Quốc.
Nhưng mà giờ bọn chúng chưa thể động tới chúng tôi được. Rõ ràng là chúng vẫn đang chuẩn bị cho chiến tranh, nhưng mà vẫn chưa thể bắt đầu được.
Có khi chúng sẽ gửi thích khách đến, nhưng mà cũng khó. Như Ruminas nói: cố giết bọn tôi kiểu ấy tổ phí người.
Nói thật, kiểu gì cũng thế thôi. Cố thử cơ bản là tự sát và họ đã bỏ ngay sau lần thử đầu tiên.
Và không phải là tôi có thể cho chúng thấy bọn tôi đang nhắm đến cái gì đâu.
Nếu vậy, rõ ràng là Đế Quốc đã sẵn sàng.
Như thế, nghiên cứu của chúng tôi vẫn tiếp tục.
Cũng không phải nói gì nhiều, không chỉ mình chúng tôi, Đế Quốc trong vòng một năm qua cũng đạt được nhiều bước tiến đáng kể.
Chúng tôi không phải những người duy nhất chuẩn bi.
Tôi nhận ra việc này đúng ngay khi bắt đầu cho thử nghiệm chạy tàu.
Các quốc gia lân cận rừng Jura, Hội Đồng, đã gửi cho chúng tôi lời mời.
Mời bọn tôi tham dự cuộc họp tiếp theo.
Tất nhiên, tại thời điểm này, lời mời vầy là tất yếu thôi.
☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽
Sau khi Yuuki chuồn mất thì chúng tôi cũng không thể lùng theo ngay được.
Người ta nói rồi: đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá, mà quàng phải dây.
Họ có thể cho rằng Yuuki thoát được là do Leon quá thiếu kiên nhẫn, nhưng nguyên nhân sâu xa là do chúng tôi không tin tưởng lẫn nhau.
Vậy nên, tôi lưu ý họ rằng chúng tôi phải có trước có sau cái đã.
Ý tôi là, muốn cứu Chloe là mục tiêu chung thì không phải bàn cãi gì nữa rồi.
Nhưng mà hấp tấp thì hẳn là không hay ho gì hết, với cả ai mà biết được cái tên Yuuki đó lại lẩn sang Đế Quốc được cơ chứ.
Phải chiến với hắn cùng Đế Quốc thì mệt đấy. Bọn tôi phải chuẩn bị trước đã.
Tôi được giao nhiệm vụ lo việc của Milim, còn Leon là thu thập thông tin tình báo. Nhưng mà cơ bản cái việc đó chỉ là nằm chờ bố gián điệp báo cáo về thôi.
Nhờ việc phục sinh Xích Hiệp Sĩ, Lam Hiệp Sĩ vui lắm và Leon cũng cảm ơn Ruminas rồi. Vì thế nên bọn tôi đã quyết định hành động sau này.
Leon sẽ cứ thu thập thông tin và tránh những việc thiếu kiên nhẫn đã.
Dù lão bực cũng dễ hiểu thôi nhưng mà gì thì gì, lão vẫn để xổng mất Yuuki rồi.
Ờm, đáng ra thì dựng một cái kết giới quanh chiến trường cũng được-nhưng mà mấy thím có Tối Thượng Năng có bị ảnh hưởng không thì lại là chuyện khác-nhưng mà tôi vẫn tin là ta không nên đánh lẻ.
Hẳn nhiên, bọn này chẳng đủ tin tưởng mà giao mạng cho nhau đâu; nhưng mà bọn tôi vẫn sẽ vì mục tiêu chung.
Và cái mục tiêu chung này là cái liên kết cả nhóm với nhau. Nếu mà không có cái chung đó thì đời nào mà tôi lo nổi với hai người kia.
Trong khi Leon thu thập thông tin thì có nơi bọn tôi bắt buộc phải đến.
Từ giờ, bọn tôi phải trở về và chuẩn bị đối đầu tổng lực với Đế Quốc.
Nhưng mà trước hết, vẫn phải lo vụ Milim cái đã.
Sau khi rời chỗ Ruminas với Leon thì tôi thấy đời nó bớt đẹp hơn rồi.
Đầu tiên là dỗ bé Milim đang lên cơn.
Rồi nói là con rồng kiểng nó sống lại rồi, và lại được một bé Milim hớn hở cảm ơn.
Và sau khi bé nguôi giận rồi thì bà cô "thân tín" mới đến.(Frey)
Nói toẹt ra, tôi phải giữ cho Milim không phá hoại cái gì hết đấy.
Thậm chí nói là tôi phải đi thao túng cổ luôn cũng được.
Bà cô "thân tín" đáng ra phải đến sớm hơn mới đúng. Có vẻ là cô ta về ngay chóc lúc Milim bình tĩnh lại, nhưng mà tôi không muốn nghĩ là cô ta chọn giờ đẹp để về đâu.
Tóm lại: đời tôi nó như hạch, và móe thể nào tôi không thắc mắc là vì lý do quái gì mà tui mà tôi phải chịu đựng thế này.
À đúng rồi... là do anh giai Leon làm.
Dù sao thì tâm trạng của Milim cũng nhanh chóng khá lên, chắc cũng tốt.
Từ bảo thạch tôi mạng theo, linh hồn của hỗn long hình thành nên một ma vật be bé.
Một con rồng non... một CON RÔNG MỚI NỞ!!...
Nó tòi ra từ quả trứng ngay lúc Milim đến.
「... Gaia, là em sao?」
「Kyuui!!!」
Con rồng con và bé gái đang ôm nhau.
Cảm động thật đấy.
Sau đó, bọn tôi "mở pặc ti"... bằng cách vào mê cung cày cấp cho Gaia.
À gì? Không! Bọn tôi chỉ chơi loanh quanh thôi. Ý tôi là, bọn tôi dùng mấy cái thế thân ấy-Ramiris, Milim, Veldora, và tôi-đi xuống mê cung.
Vì Gaia biết bay nên nó theo sau tôi.
Và đúng như những gì người ta mong chờ từ một con hỗn long,
Bé rồng quen đánh nhau ngay sau mấy hiệp, và nhanh chóng biết dùng hơi thở mang chướng khí với kẻ địch-cái thứ đó là kẻ địch bọn tôi phải phát rồ ấy chứ.
Bé rồng cũng có kĩ năng được gắn với linh hồn của bé-thao túng trọng lực-bé dùng nó tạo lớp bảo hộ cho bọn tôi, và nghiễm nhiên trở thành thành viên quan trọng nhất nhóm.
Kết giới đó cũng khá mạnh đấy, và giờ, kẻ cả kẻ địch có là pháp sư thì kết giới của bé cộng với ma pháp của tôi là bất khả xâm phạm.
Hiển nhiên, trước đây bọn tôi phải chật vật với boss tầng 30 thì giờ lại dễ như húp cháo.
「Kua-ha-ha-ha! Cậu ta chẳng là gì với chúng ta nữa hết!」
「Yep! Dù gì thì đó cũng chỉ là Gozule thôi mà!」
「Wahahaha! Hôm nay đúng là hết sảy!」
「Kyui!!」
Vui lắm đó.
Hmm? Không! Đâu phải bọn tụi tôi chỉ biết chơi không đâu!
Đừng có nói mấy cái chuyện vớ vẩn đấy nữa đi. Chúng tôi đang cố gắng hết mình vì Gaia đó!
Và do đó là vì Gaia thì có hơi vui chút cũng có sao đâu?
Chúng tôi sẽ sớm... không, tôi chẳng thể ngừng lo cho Chloe được.
Dù hiện tại có đang vui thế nào thì mấy cái suy nghĩ ấy vẫn cứ bò luôm nhuôm trong đầu tôi.
Nhưng mà, không, tôi không được phép lo lắng thái quá. Đây vẫn còn chưa phải tình trạng cấp bách, và càng lo thì càng tan nát cõi lòng thôi.
Tôi thắc mắc chẳng lẽ trên mặt tôi viết chữ "lo" hay sao mà cả Milim và mấy người kia đều khuyên tôi thế?
Nếu thế thật thì tôi cũng biết ơn họ lắm.
Ngay khi chúng tôi định xuống tầng tiếp theo, Frey tới.
Dù Milim cố gắng chống cự đến đâu thì cũng vô dụng.
Kể cả Milim có khóc lóc và mè nheo như đứa bé không muốn rời khu vui chơi đi nữa thì nụ cười lạnh và những lời nói "đầy tính thuyết phục" của Frey cũng chiến thắng.
Biết Milim đến để chơi nên Frey cho Milim biết là cô sẽ phải làm việc trong một thời gian dài mà không được giải lao tí nào hết.
「Ta sẽ lại đến nữa nhé!」
Milim nói vậy, sau đó bị bắt đi mất.
Đến và đi như một cơn gió.
Còn về Gaia thì nó vẫn đang loanh quanh trong mê cung với bộ dạng hiện tại.
Vẫn còn sớm quá, nó nói thế đấy, nói là quá sớm để Milim huấn luyện cho nó , nên nó muốn về bên cô ấy một khi đã mạnh hơn chút chút. Mê cung có nồng độ ma tố cao, và Gaia còn có cả vòng tay phục sinh của Ramiris nữa, nên nó sẽ ổn thôi.
Vậy là chúng tôi lại thêm một người bạn nữa trong chuyến hành trình chinh phục mê chung.
Tiện thể nói luôn, lúc này thì bọn tôi chưa biết đâu, nhưng mà năm đứa bọn tôi bị kêu là các Boss Độc nhất Vô nhị của mê cung. Họ bảo bọn tôi xuất hiện từ sau tầng một trở xuống, các con boss mang sức mạnh không thể tin nổi.
Nói cách khác, khi bọn tôi điều khiển các thế thân thì cũng quá mạnh và các thám hiểm giả thì cứ tèo như ngả rạ.
Sau này khi tin đồn tới tai thì tôi mới biết.
Đó, bọn tôi đã phải dỗ Milim như vậy đấy.
Chẳng ai trong đám dám vui khi không có Milim cả.
Nên là chúng tôi quyết định sẽ thực sự làm một việc gì đó. Ờ thì... Tôi chẳng biết là tôi có thể thực sự làm cái gì nữa.
Còn có việc đó nữa, việc nghiên cứu về các điểm nút thương mại thì sao?
Tôi có thể giám sát và đề nghị họ làm bất kì cái gì tôi nghĩ được, chắc vậy.
Nhờ Gerudo xây dựng đường xá và lắp đặt hàng rào phòng hộ mà việc chuẩn bị cho các điểm nối vẫn đang thuận lợi.
Chúng tôi cũng sẽ sớm xây dựng một tuyến đường nối trực tiếp từ Sarion đến Tempest.
Còn cả dự định xây dựng tuyến đường sắt đến chỗ mấy người lùn để tạo tiền đề cho việc vận chuyển hàng hóa và vật liệu nhanh chóng hơn nữa.
Nhưng tôi vẫn còn lo-khi Đế Quốc xâm lược, liệu sau cùng mấy cái đường sắt này có quay lại cắn ngược bọn tôi không? Vậy nên chúng tôi sẽ ưu tiên xây đường bộ tới Sarion trước.
Tiện thể, một vài nhóm nghiên cứu sau đấy cũng có đến: những nghệ nhân người lùn, thuật sĩ của Sarion, và kĩ sư của Thánh Quốc nữa.
Dù con đường chưa thực sự thành hình nhưng họ vẫn dễ dàng tới được đây.
Do đó họ tới đây trước khi nó hoàn thành.
Lại hơi lạc đề rồi, nhưng mà phải nói lại một lần nữa là chúng tôi đã hoàn thành toàn bộ hệ thống giao thương này chỉ trong một năm.
Bọn tôi còn đặt cả đèn đường và rào cản ma vật cho lữ khách nữa.
Về phần Vương Quốc Người Lùn tôi cho xây dựng một tuyến đường sắt và giữa đường thì có một vài nhà trọ nhà trọ-chỗ đó sau này phát triển thành cả một thị trấn luôn.
Thị trấn đó đường hưởng lời từ nhiều dự án cơ khí và trở nên khá là sung túc.
Và cũng vì nó khá gần bờ sông nên đó là nơi thích hợp cho người ta an dưỡng.
Và cái thị trấn ấy, tiện nói luôn, sau này thành quận ga trung tâm.
À và chúng tôi cũng rất thận trọng với quân xâm lược của Đế Quốc nên không phải là tôi có hối tiếc hay gì cả.
Thực tế thì việc nhanh chóng xây đường bộ và đường sắt giúp tôi nhanh chóng củng cố sự kiểm soát của mình trên toàn bộ rừng Jura.
Mỗi bộ tộc đều nguyện trung thành, và lớp trẻ của họ gia nhập vào quân đoàn của Gerudo. Nhờ đường sắt mà tôi có thể xây dựng được một mạng lưới hàng hóa thực phẩm vững chắc.
Trên thực tế, có khi bọn tôi còn xây dựng được một hệ thống hiệu quả như ở thế giới cũ của tôi nữa ấy chứ.
Trong mấy giây tôi có nghĩ đến xây dựng pháo đài và hào lũy, nhưng mà cuối cùng lại thôi. Tôi biết là nó chỉ lãng phí thời gian thôi.
Nếu Đế Quốc dám ho he xâm lược thì bọn tôi chỉ cần hủy diệt bọn chúng thôi. Việc quái gì phải lo đến mấy kẻ mà bạn chỉ biết qua có mấy giây thôi chứ?
Chúng tôi sẽ mở toàn lực để chặn chúng trước cả khi chúng bắt đầu. Vậy nên chẳng việc gì phải xây pháo đài hết.
Mặc dù là nếu Đế Quốc quá tiến bộ thì bọn tôi sẽ phải phá hủy một số tuyến đường sắt; nhưng mà dù thế thì xây lại sau vẫn được cơ mà.
Bọn tôi chẳng biết khi nào bọn chúng đến cả, thế nên việc gì mà phải kìm hãm sự phát triển của bản thân lại cơ chứ.
Cả vấn đề đám thiên thần nữa.
Nếu chúng tới thì tôi sẽ xóa sổ chúng. Hỏng cái gì xây lại cái đấy.
Sau cùng thì của vẫn không lại người.
Đừng giữ bo bo tác phẩm mà hãy lo cho người nghệ sĩ, câu đấy tôi nói đó.
Thu xếp xong công việc rồi thì tôi mới nhận ra là chúng tôi đã tiến nhanh tới nức nào.
Nghiên cứu về tinh linh thuật chủ yếu được người lùn và tộc Elf lo.
Bester ban đầu cũng có liên quan đến "Nghiên cứu áo giáp ma thuật" và cái loại này là loại nghiên cứu phổ biến nhất quả đất luôn ấy.
Ngược lại, nghiên cứu thuật pháp lại được giữ kín và là cấm kị.
Nghiên cứu gia thiên tài, Nữ Hoàng Elmeshia cơ bản đã lập nên lĩnh vực này bằng cách kết hợp giữa ma pháp nguyên tố và thuật giả kim.
Với rất nhiều bộ óc thiên tài của Vương Triều Sarion đang ở đây, chúng tôi đang tiến đến một nền thuật pháp rực rỡ. Tất nhiên, sẽ không có bí mật nào được tiết lộ đâu.
Và còn mấy cha nghiên cứu Vampire nữa, chẳng giống bố con thằng nào trên cái thế giới này hết.
Bọn họ không nghiên cứu pháp thuật, mà là vật lý và mấy cái quy luật của tự nhiên cơ. Chính là khoa học ở thế giới của tôi ấy.
Họ không dựa vào pháp thuật mà dùng các định luật tự nhiên để xây dựng nên thực tế và đạt được những thành tựu họ mong muốn.
Trong một cái thế giới đâu đâu cũng là pháp thuật như ở đây thì cái thể loại nghiên cứu vầy thực là dị giáo đấy.
Và khối lượng kiến thức của họ quá khổng lồ luôn, tương lai việc nghiên cứu của chúng tôi sẽ chịu nhiều ảnh hưởng lắm đây.
Toàn bộ điểm chính của việc này là cho thấy Tempest là trung tâm của đủ các thể loại nghiên cứu-cũng như trao đổi kiến thức ở nhiều mảng, và, kết quả hiển nhiên, thành lập nên một mạng lưới nghiên cứu và cơ sở thiết bị mà thế giới này chưa từng được chứng kiến.
Đó chính là đỉnh cao trong công cuộc nghiên cứu tuyệt mật này.
Vậy nên chúng tôi cũng cần một nơi dễ bảo vệ và khó bị xâm nhập.
Và làm gì có chốn nào đẹp hơn tầng 95 của mê cung? Bạn thấy đấy, các Treant cũng đã thành lập nên một thành phố ở đó rồi.
Những người Elf cũng ở đây nữa, vài người chắc cũng muốn phụ việc nghiên cứu cũng nên.
Dễ bảo vệ, không khó khăn khi tiếp cận, đó hẳn là chốn lý tưởng nhất rồi.
Kể cả có là thiên thần tấn công thì bọn chúng cũng chẳng thể nào tới được nổi tầng 95. Kể cả là có thì Ramiris nói là ta chỉ việc đổi chỗ với tầng 99 ngay lúc ta để ý thấy thôi.
Vậy nên tôi cũng an tâm.
Như thế, chúng tôi thực hiện việc phân chia chỗ ngủ nghỉ.
Và khi ai nấy đều thực tâm chú trọng vào nghiên cứu thì lại ngay lập tức gặp phải bất đồng. Từng nhóm đều muốn tập trung vào lính vực của mình và lại đi lo lắng về sự bảo mật nghiên cứu của họ.
Cái đó tất nhiên là trái hoàn toàn với mục tiêu ban đầu.
Vậy nên, tôi quyết định huỵch toẹt hết bí mật bí miếc của họ ra.
Có cái quái gì là bí mật với Raphael được chứ? Tôi soạn hết các nghiên cứu ra dạng đơn giản rồi phát cho mỗi người mỗi bản.
À, tôi còn viết bằng giấy đắt tiền nữa, không phải giấy da. Nhưng mà chất lượng giấy vẫn chưa được cao-chủ yếu là làm từ xơ gỗ.
Đó là bước đầu uốn họ vào đúng hướng rồi đấy.
Cứ thế này thì sẽ phải hợp tác thôi.
Và chất còn cũng đóng vai trò không thể thiếu. Có cả một thiên đường rượu ngon cùng các Elf ngay ngoài cơ sở nghiên cứu nữa. Bất hòa nào đi nữa thì... vô bar làm một chầu là xong hết.
Cả các Vampire nữa, dù là họ không cần phải đi hút máu người ta thì chắc chắn là họ cũng thích đi húp rượu trong mấy cái ly chứ.
Tiện nói, thỉnh thoảng tôi cũng đi với họ mấy dịp nhưng lại chẳng ai trả công tôi làm thêm giờ cả. Bất công quá, nhỉ?
Coi bộ cứ chén chú chén anh là tình cảm quốc gia nồng thắm ngay hả. Thế nên ai cũng là bạn của nhau và đem lại nhiều kết quả nghiên cứu tuyệt vời.
Ramiris, tất nhiên, cũng hứng thú với việc nghiên cứu nữa.
Ở mức độ nào đó thì cô ả cũng là linh vật và thần tượng của cả nhóm nghiên cứu đấy.
À, và tôi cũng không quên việc trước đây từng phá con golem của cô nên tôi quyết định tập trung vào nó đầu tiên.
Do có sự tương đồng giữa "Áo giáp ma pháp" và "Tinh linh Chiến giáp" nên chúng tôi đã sớm hoàn thành nghiên cứu. Vì một vài lý do, hầu hết mấy nhà nghiên cứu đều chỉ biết cười trừ khi chúng tôi làm xong.
Họ đã nghiên cứu bao lâu mà không có được một bước tiến nào hết chứ? Chắc là trong tình cảnh đó thì ai cũng vậy thôi.
Và phải thừa nhận rằng, bảo thạch được tôi giới thiệu khá là hữu dụng.
Chúng tôi cũng đã đẩy nhanh được tiến trình khi ra mắt "Kết giới-kun"-Thiết bị đơn giản hóa pháp trận của Bester và Kurobee.
Sử dụng phát minh và các dữ liệu của họ, chúng tôi đã có thể thành công trong việc hấp thu pháp lực từ môi trường nhờ đó hoàn thành Tinh linh chiến giáp.
Các tinh linh sẽ chuyển đổi pháp lực thành năng lượng tinh linh và trữ trong pin.
Nói cách khác, chỉ cần có pháp lực trong không khí, động cơ vĩnh cửu là khả thi.
Cuối cùng tôi cũng đã đạt được nguồn năng lượng vô tận rồi!
Dự án đầu tiên của chúng tôi là làm Tinh linh chiến giáp cho Ramiris.
Cao 7 feet, nặng 1,5 tấn. Được cung cấp bởi rất nhiều pin năng lượng cho phép nó hoạt động độc lập ở tốc độ cao cộng nhờ khả năng điều khiển trọng lực.
Trang bị vũ khí cho nó cũng khá là vui. Việc đó chắc làm cho mấy gã otaku quân sự chắc khóc thét vì sướng mất, nhưng mà dù sao thì nó còn lâu mới lại được với Berreta.
Vậy nên cá nhân tôi xem nó như món đồ chơi hơn.
Nhưng mà cái nghiên cứu này cũng có ích với tàu sử dụng pháp lực.
Tôi đã định dùng golem hoặc quỷ để vận hành nó, nhưng giờ không cần nữa.
Chúng tôi cũng bỏ thời gian ra để thiết kế bánh cho vừa với ray và cả khoang chở người và hàng hóa luôn.
Chúng tôi chú trọng vào động năng, hiệu suất và tải trọng.
Sau vài lần thực nghiệm, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, đạt đến vận tốc trung bình khoảng 50km/h.
Phát minh này sẽ đẩy mạnh phát triển thương mại, và làm biến động lịch sử là điều tự nhiên sẽ xảy ra. Với đường sắt, bạn có thể vận chuyển hàng hóa đi được trước khi chúng thối hỏng.
Và bọn tôi sẽ không ngừng xây thêm đường sắt nữa.
Không chỉ đến Vương quốc người lùn mà còn hướng ra cả vùng duyên hải, tới bốn phương tám hướng trên cả thế gian này! Quá nhiều đề nghị tới từ quá nhiều các quốc gia.
Vương quốc Brumund muốn có một trạm dừng, cả Ingrasia nữa, Pháp triều Sarion thì muốn cả một tuyến nối trực tiếp luôn.
Nhưng mà, tuyến tàu đến Vương quốc người lùn sẽ mất cả năm, vậy nên mấy tuyến kia sẽ phải đợi sau.
Chúng tôi cũng cần kiểm soát quán tính của tàu, điều phối trọng lực và còn xem xét về việc vũ trang cho chúng nữa.
Vì trong việc chống lại Đế Quốc thì pháo đài pháo điếc chẳng để làm gì nên có khi đầu máy vũ trang lại hay.
Hay là trang bị tinh linh pháo, mà pháo điện từ cũng hay, mà có khi là cả hạm đội luôn ấy.
Ờ thì... đó cũng chỉ là sở thích thôi, tôi cũng chẳng nghiêm túc về nó mấy đâu. Mà sao ai cũng làm theo lời tôi một cách nghiêm trọng hóa vấn đề thế.
Ở thế giới nào cũng vậy, triển khai quân lực nhanh chóng sẽ quyết định cục diện trận đánh. Vậy nên chắc đầu máy vũ trang cũng chẳng ảnh hưởng được nhiều lắm.
Cứ để tàu bình thường là được rồi.
Như vậy trong một năm, bọn tôi đã có khoảng hai chục đầu máy. Mỗi cái khoảng sáu toa.
Cùng với những đầu máy này, chúng tôi còn xây dựng lực tượng bốn nghìn người. Con sô đó có khi sẽ tăng lên, và chắc cũng sớm thôi, nhưng không phải bây giờ.
Giờ thì cứ lo việc dùng hết mấy cái tàu cái đã.
Một khi hoàn thành, một lượt từ Vương quốc người lùn đến Tempest chắc mất ba ngày.
Vậy thì đi một vòng vị chi là một tuần. Hi vọng sau này chúng tôi sẽ tăng được tốc độ lên.
Và khi công bố cái phát minh này, hàng đống quốc gia rộ lên vì nó.
Trong một năm này chúng tôi đã đạt được khá nhiều thứ.
------------------------------------
Theo như tin tình báo của Leon, Yuuki đang cố leo hạng trong Đế Quốc.
Nhưng mà giờ bọn chúng chưa thể động tới chúng tôi được. Rõ ràng là chúng vẫn đang chuẩn bị cho chiến tranh, nhưng mà vẫn chưa thể bắt đầu được.
Có khi chúng sẽ gửi thích khách đến, nhưng mà cũng khó. Như Ruminas nói: cố giết bọn tôi kiểu ấy tổ phí người.
Nói thật, kiểu gì cũng thế thôi. Cố thử cơ bản là tự sát và họ đã bỏ ngay sau lần thử đầu tiên.
Và không phải là tôi có thể cho chúng thấy bọn tôi đang nhắm đến cái gì đâu.
Nếu vậy, rõ ràng là Đế Quốc đã sẵn sàng.
Như thế, nghiên cứu của chúng tôi vẫn tiếp tục.
Cũng không phải nói gì nhiều, không chỉ mình chúng tôi, Đế Quốc trong vòng một năm qua cũng đạt được nhiều bước tiến đáng kể.
Chúng tôi không phải những người duy nhất chuẩn bi.
Tôi nhận ra việc này đúng ngay khi bắt đầu cho thử nghiệm chạy tàu.
Các quốc gia lân cận rừng Jura, Hội Đồng, đã gửi cho chúng tôi lời mời.
Mời bọn tôi tham dự cuộc họp tiếp theo.
Tất nhiên, tại thời điểm này, lời mời vầy là tất yếu thôi.
☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽