Chapter 67: Tấn công khu rừng
Khi xác nhận rằng kết giới đã biến mất, tôi quyết định thò mặt ra. Đúng lúc đó,+
“Ngài vẫn ổn, chủ nhân.”
Ranga lo lắng nhảy ra khỏi cái bóng.
"Không sao", tôi nói, đồng thời xem xét lại tình trạng cơ thể của tôi.
Có vẻ như tôi không sao, các kỹ năng đã trở lại như ban đầu.
Nghiêm túc mà nói, thật là khủng khiếp.
Cô ta phải nói là quá kinh khủng! Lao vào đánh nhau mà không thèm nghe tôi nói ... à, tôi cũng đã như vậy nhưng.....
Trái với dự kiến của tôi, tôi đã thua ...
Không, tôi không hoàn toàn thua. Phải nói thoát được cô ta đã là 1 chiến thắng rồi.
Có câu "Thông minh quá thường mắc sai lầm", .
Đúng như tôi nghĩ ... hi sinh 1 phần cơ thể để trốn thoát là 1 quyết định chính xác.
Mục tiêu của tôi chỉ là cố gắng trốn thoát, và tôi đã làm được, đây là chiến thắng của tôi! .. Nói vậy cũng có chút nhói lòng.
Vì vậy, hãy coi đây là một trận hòa.
Phải nói là thật sát nút. Tôi đã sống sót nhờ vào 1 thứ bảo hiểm tôi đã chuẩn bị trước, nhưng tí nữa thì tôi tiêu thật.
Lúc tôi cảm thấy mình bị áp đảo, tôi tạo ra một phân thân và lên kế hoạch trốn thoát.
Nếu tôi sử dụng năng lượng ma thuật để làm nó, cô ta sẽ phát hiện ra, thế là, thay vào đó, tôi tách biệt một mảnh cơ thể slime của mình và bắn nó đi.
Tôi đã thoát nhờ vào trạng thái hoạt động hạn chế và may mắn tránh được ảnh hưởng của trận chiến.
Nếu cô ta biết tôi có khả năng này thì tôi đã đi bán muối rồi ...
Nhưng may là cô ta đã không biết nó, và chưa chuẩn bị cho tình huống này.
Tôi đoán chả ai đủ siêu phàm để lập ra kế hoạch cho mọi tình huống như thế này, vậy là tôi đã sống.
Tôi dè dặt rời chiến trường và để đến được chỗ từng là rìa của kết giới đã tốn kha khá thời gian.
Tôi sẽ chết nếu Hinata thấy tôi, vì vậy tôi đã tập trung ẩn mình. Kết quả là, tôi đã trốn thoát thành công, mặc dù rất khó khăn.
Tuy nhiên ... phải nói là Hinata quá mạnh!
Chắc cô ta chả cần đến kết giới để xử tôi ... nhưng cô ta vẫn dùng nó. Lạy má, tha cho con đi?!
Lần này, tôi thậm chí không thể làm cô ta xây xước. Dù cô ta cũng chẳng thèm mặc luôn ...
Tất cả những người được triệu hồi hay du hành đều mạnh vậy sao?
Có vẻ như tôi còn phải học tập nhiều.
Nhân tiện, sau trận chiến, tôi đã thu được thanh kiếm của cô ta, cùng với thông tin về kĩ năng và phép thuật.
Ngay cả trong chế độ cuồng loạn khi dùng [Kẻ phàm ăn], [ĐTN] vẫn thu thập dữ liệu.
Tôi cũng ra lệnh cho nó ghi lại dữ liệu để tham khảo trong tương lai. Thành thật mà nói, tôi đã không tin rằng mình có thể giành chiến thắng ngay từ đầu.
Hơn nữa, cái kỹ năng "tan rã"....nghĩ lại vẫn thấy lạnh sống lưng, chắc chắn bạn không thể chống lại nó.
Ngay cả có dùng đến mấy lớp là chắc thì khả năng tử vong cũng là 100%, không thể đùa được.
Tôi thực sự may mắn vì đã nhìn thấy nó. Với 1 loại ma thuật như vầy, chỉ có cách chạy hoặc phá rối khi cô ta tạo ra vòng phép.
Sẽ là tuyệt vời nếu tôi có thể hấp thụ và phân tích nó, nhưng khổ nỗi dính 1 phát là xong luôn thì ở đấy mà phân tích.1
Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng.
Khoảnh khắc tôi "thấy" nó, liên kết của tôi đã bị cắt đứt. Và chỉ nhận được phản hồi từ các phân thân thôi đã làm tôi cảm thấy chóng mặt.
Bạn cũng thấy rồi đó, bạn không thể trốn tránh nó. Rất có thể, các mục tiêu được đánh dấu, vì vậy, trừ khi bạn phá tan kết giới, bạn sẽ chỉ là phế vật.
Không biết Milim thể chịu nổi nó không nhỉ? Lần tới gặp lại phải hỏi mới được.
Tôi đã thu được rất nhiều dữ liệu. Bạn gọi tôi là thắng cũng được.
Nhưng chúng ta hãy coi đó là một trận hòa.
Không! Tôi không phải là một kẻ thất bại đâu!
À, giờ không phải lúc cười đùa.
Tôi đang rất lo về Tempest.
Tôi đã cố gắng dịch chuyển đến Tempest. Nhưng, mặc dù tôi có thể cảm nhận được điểm đến, tôi lại không thấy phản ứng gì từ nó.
Thật tệ, có khi nào ... đó là kết giới yếu mà Hinata nói đến?
Tôi nên trở về càng nhanh càng tốt.
"Chúng ta đi!"
Tôi nói với Ranga.
Và, với một tâm trạng nặng nề, tôi dịch chuyển đến hang động phong ấn.
Phía trước của hang động, và cũng là là bên ngoài kết giới, Gabil và quân của anh đang tụ tập.
Khi anh nhìn thấy tôi,
“Oh! Rimuru-sama, chúng ta đang gặp rắc rối!”
Ông gọi to.
Có vẻ như điều tôi sợ đã trở thành hiện thực. Tôi chỉ biết than trách mình đã tốn quá nhiều thời gian đấu với Hinata.
Tôi không có thời gian để trò chuyện ở đây. Sau khi đã quyết như vậy, tôi tạo ra một liên kết thần giao cách cảm với nhóm Gabil. và, vừa nói chuyện, vừa vội vàng đi vào Tempest.
Lần này, tôi buff tinh thần của họ, giúp họ có thể báo cáo trong vòng một phút. Kết quả là, tên ngố Gabil phụ trách toàn bộ nhưng giờ tôi không có thời gian để tâm chuyện đó.
Giờ tôi đã nắm được sơ qua tình hình.
Đây là những gì đã xảy ra.
Khoảng một giờ trước, họ nhận được tin báo.
Thông điệp được gửi đến bằng giao tiếp tinh thần, thế nên họ đã nhận đượ tin tức.
Theo đó, 1 vài kẻ lạ đã tấn cong Tempest.
Souei đã cố do thám bằng [Ảnh bộ], nhưng cậu không thể sử dụng nó.
Hơn nữa, thần giao cách cảm cũng không dùng được.
Mặc dù hơi hoảng sợ, họ vẫn gửi tin đi bằng giao tiếp tinh thần được.
Nó là 1 thiệt bị phụ, thật may chúng tôi đã lắp đặt nó để liên lạc giữa hang động và thành phố.
Theo thông tin Gabil nghe được, các mạo hiểm giả(dịch vậy có vẻ hay hơn nên từ nay cứ vậy nhá) cũng trong trạng thái hoảng loạn.6
Và, khoảng 15 phút trước đây, liên lạc bị cắt đứt.
Gabil nói với tôi.
Nhóm Gabil được lệnh phải bảo vệ hang động.
Nhưng họ đã rất lo lắng về thành phố nên đã tranh cãi xem có nên cử trinh sát không.
Cuối cùng, vì không thể thống nhất nên giò họ đang chia rẽ quan điểm.
(Được rồi, tôi biết rồi. Hãy rút lui và bảo vệ hang động.
Hãy cố bắt sống địch!)
(A! Nhân đây, Bester-dono hỏi liệu ông ta có thể té nhanh về vương quốc người lùn được không?)
(Kêu ông ta chờ chút. Khi tình hình trở nên rõ ràng hơn thì tôi sẽ mặc xác ông ta, nhưng bây giờ không phải lúc.)
(Đã rõ! Xin hãy cẩn thận!)
Liên kết thần giao cách cảm đã bị cắt.
15 phút, huh ...
Nếu không có sự can thiệp cho Hinata, tôi đã làm được.
Chuẩn bị tinh thần, tôi dùng [Ảnh bộ] tiến gần hơn đến thành phố. Rất có thể nếu tôi đi thẳng vào trong, tôi sẽ không thể rời khỏi cái bóng được.
Vì vậy, tôi đến đủ gần để có thể bay qua.
Tôi đã đến nơi mà không gặp vấn đề gì. Và ở tốc độ cao nhất, tôi bay thẳng đến thành phố.
Kết giới xung quanh thành phố bắt đầu ngăn cản tôi. Nhưng, đưa tay trái lên trước, tôi hấp thụ một phần của nó và vượt qua.
Sau khi thâm nhập thành phố thành công tôi cảm thấy kết giới hình như đã tự phục hồi.
Bên trong, nồng độ ma thuật đã giảm đáng kể, nhưng năng lượng ma thuật vẫn dùng được.
Nó rõ ràng là yếu hơn so với cái dùng để chống lại tôi.
May thật...
...
Tôi vội vàng đến quảng trường trung tâm.
Một đám đông lớn đang tụ tập và mặt ai cũng mặt ảm đạm.
Có chuyện xảy ra rồi. Tim tôi đập rất nhanh vì lo lắng.
Sau khi nhận thấy tôi, họ mở đường và quỳ xuống trước mặt tôi. Và, trong tình trạng đó, một vài người xuất hiện trước mặt tôi.
Ligurudo và Kaijin.3
“Rimuru-sama, chúng tôi rất vui mừng khi ngài trở về. Có vài vấn đề chúng tôi phải nghe ý kiến của ngài, vì thế nên hãy đi lối này...”
Họ đang ... ngăn tôi đi tiếp?
Có vẻ như có gì đó ở phía trước. Tôi có một cảm giác xấu về việc này.
“Rigurdo, Kaijin. Tránh ra nào. Chuyện gì đã xảy ra?"
“K-không có gì. Có vài việc nhỏ thôi, nên....”
“Đừng cố gắng che giấu. Tránh ra!”
Nghe lệnh của tôi, họ rụt rè mở đường.
Trước mặt tôi
Vô số demon nằm đó.
Đàn ông, phụ nữ và cả trẻ em.
Như thể họ đang ngủ ...
Tất cả đã chết.
Tại sao ...
Tôi không thể cảm thấy bàn chân của mình.
Vầy là sao, chuyện gì đã ...? Không ổn, không ổn chút nào, tôi không thể tỉnh táo mà suy nghĩ .
Tổng cộng có 100 người đăng ở đặt trước mặt tôi.3
... tất cả ... đã chết? Đùa thôi....., phải... không ?!
Đầu óc tôi không thể nào tập trung được. Mặc đang cần làm vậy, tôi cảm thấy như hết hơi.
Dù tôi không có một trái tim, nó đang đập dữ dội trong lồng ngực tôi.
“Việc này là sao, đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của tôi bật khỏi miệng.
Một giọng nói lạnh lẽo mà có thể được nghe thấy từ xa.
Tôi cảm thấy trái tim tôi đang rất lạnh.
Rigurdo giải thích cho người đang run rẩy- tôi,
“Cách đây không lâu, chúng tôi đã bị tấn công bởi một nhóm tự xưng là tín đồ của Giáo Hội Phương Tây.
Chúng tôi đột nhiên mất liên lạc với các nhóm khác, và cảm thấy kiệt sức...
Hơn nữa, chúng tôi đã bị tấn công bởi một nhóm mà cải trang thành các mạo hiểm giả.”
Giáo Hội Tây Phương Tây ... nhóm mà Hinata nói đến đã nhanh hơn tôi tưởng.
Tiếp theo, một Hobgoblin già tiếp tục
“Như yêu cầu của ngài, chúng tôi chào đón những con người 1 cách tôn trọng và không làm hại họ...”
“Đồ ngốc! ông đang có nói mọi việc là lỗi của Rimuru-sama sao!”
Rigurdo tức giận phản đối
“Xin hãy tha lỗi cho tôi! Tôi không có ý như vậy ...”
Một lời xin lỗi, nhưng tôi không thể cảm nhận nó.
Yêu cầu của tôi, lời nói của tôi đã gây ra chuyện này ...
Tôi là một demon.
... nhưng cũng đã từng là một con người.
Tôi chỉ muốn cùng chung sống với con người.
... Thực tế quá tàn độc.2
Tôi nên làm gì đây !!!
… ai mà thể trả lời được, phải tự nghĩ đi.
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi, hãy từ chối trách nhiệm.
Nhưng tôi sẽ không cho phép mình làm thế. Tôi là nguyên nhân gây nên thảm kịch này, trách nhiệm là của tôi.
Tôi cảm thấy hối hận cùng cực và và trong trái tim, lòng hận thù không đáy xuất hiện.
............
.......
...
Tôi tập trung những bô lão đề mở 1 cuộc họp bàn về tình hình.
Ngay cả trong tình hình này, đầu óc của tôi vẫn có thể đánh giá đúng tình hình.1
Đầu tiên, có mười kẻ tấn công.
Trong mười phút, chúng đã có thể giết chết một trăm người trong thành phố.
Bởi vì vẫn còn 1 nhóm đứng ngoài thiết lập kết giới nên không biết chính xác số lượng địch.
Đó là những gì họ nói,
“Giáo Hội Phương Tây đã lên án thành phố này như một hang ổ demon.
Trong vòng một tuần, cùng với Vương quốc Farmas, chúng ta sẽ thanh trừng vùng đất này.
Chúng ta được dẫn dắt bởi người anh hùng vĩ đại, vua Edomarisu!
Nếu chọn đầu hàng, chúng ta sẽ đảm bảo sẽ tha chết cho các ngươi.
Đừng cố chiến đấu vô nghĩa và đầu hàng đi.
Nếu không, chỉ có cái chết đang các ngươi!
Các mạo hiểm giả khôn ngoan! Các bạn hẳ biết làm gì mới hợp lẽ phải.
Chúng tôi hy vọng bạn sẽ lựa chọn một cách khôn ngoan. Đó là tất cả!"
Chúng nói, và chạy ra ngoài.
Và vừa la hét vừa không thương tiếc giết phụ nữ và trẻ em ...
Benimaru có vẻ có điều muốn nói, nhưng đã cố che giấu nó ... khuôn mặt của cậu có vẻ rất đau đớn.
Họ, những người chịu trách nhiệm quản lí của thành phố, một điều như vậy sẽ không bao giờ đã xảy ra nếu không có lệnh của tôi.
Lời nói của tôi đã gây ra thảm kịch này.
“Các mạo hiểm giả đã đến đây?”
"Phòng bên cạnh…"
Chúng tôi đã qua đó.
Có vài thương nhân ở đó, tổng cộng khoảng 50 người đàn ông.
Họ nói rằng,
“Về việc này, xin vui lòng ...”
“Chúng tôi có thể hiểu được lý do đằng sau việc Farmas xâm lược nơi này, nhưng chúng tôi và mạo hiểm giả đã trở nên thích nơi này.
Chúng tôi không thể chấp nhận các phương thức mà Farmas đang sử dụng.
Họ nói rằng họ sẽ tấn công, xin hãy cho phép chúng tôi giúp 1 tay.”
“Tuy nhiên, trở thành kẻ thù của nhà thờ ... sẽ thật là tệ.”
Và vài lời như vậy.
Tôi có thể cảm họ rất đồng cảm với sự đau khổ của chúng tôi.
Tôi cảm thấy rất biết ơn họ,
“Tôi rất cảm kích tình cảm của mọi người, nhưng chúng tôi sẽ dọn sạch đống lộn xộn này lên bằng chính đôi tay của mình..
Thay vào đó, tôi sẽ thông báo với mọi người tin tức về chuyện này sớm nhất có thể.”
“Trong trường hợp đó, chúng ta có nên chỉ cần gửi một sứ giả?”
"Điêu đố không ổn đâu…"
"Tại sao?"
Tôi giải thích suy nghĩ của tôi.
Chúng ta đâu biết được con người có nói sự thật?
Biết đâu họ lại nghĩ chúng tôi là những con quái vật khát máu. Họ sẽ giết sứ giả và đổ lỗi cho chúng tôi.
Tôi nói với họ,
"… Tôi hiểu. Điều đó cũng có lí, nhưng họ sẽ đi xa đến mức đó sao?”
“Nhà thờ là biểu trưng cho công lý phải không?”
"Không đâu…"
Họ trả lời.
Nhưng,
“Không, đợi đã. Tôi nhớ rồi!
Những tên đó có khi là lũ Huyết ảnh.
Nhớ cách chúng chết trẻ em mà không có chút do dự nào chứ?”
"Cái gì? Tin đồn đó à ...? “
"Tôi hiểu rồi. Có vẻ đó là công việc của chúnh ...”
“Anh đang đùa tôi à? Những kẻ đó thực sự tồn tại sao ...”
“Mặc dù có tuyên bố chiến tranh ngay lập tức sau đó?”
“Vâng, chúng là vậy đó.”
“Nếu xem xét rằng kẻ thù của họ là những con quái vật ... ah, xin lỗi.”
Họ đột nhiên trở nên ồn ào.
Có vẻ như có một tin đồn về một đội quân bí mật phục vụ cho nhà thờ.
Những tên đồ tể cuồng tín.
Nếu đúng vậy, đây sẽ là 1 kẻ địch rất khó chịu.
Vậy là, vì chúng tôi là demon nên họ không công nhận ra chúng tôi là một đất nước và muốn chinh phục nơi này ...
Đó là lý do tại sao các mạo hiểm giả nên rời khỏi đây ngay lập tức.
Nếu họ ở lại và chết, họ sẽ cho rằng chúng tôi đã làm việc đó.
Khi tôi nói với họ, họ miễn cưỡng đồng ý.
Và, chúng tôi nhanh chóng giúp họ dọn đồ và rời thành phố.
Ligurudo cung cấp cho họ những cỗ xe ngựa và xe chở hàng của chúng tôi.
Thế là chúng tôi phải nói lời chào tạm biệt với các vị khách đến từ Brumund.
Họ hứa sẽ nói chuyện này và đem quân tiếp viện đến.
Tuy nhiên, điều đó sẽ xảy ra?
Một quốc gia đơn lẻ khó có thể làm kẻ thù của nhà thờ.
Tôi không mong đợi nhiều từ họ. Nhưng không phải là chúng tôi cần sự giúp đỡ.
Đây là vấn đề của đất nước này, tất cả những gì tôi phải làm là giết kẻ đã gây ra chuyện này.
Chỉ chúng tôi thôi.
Sau khi tất cả, nếu tôi không làm bất cứ điều gì, sự đau đớn và phẫn nộ đang lấp đầy trái tim tôi sẽ không phôi pha ...
Sau khi xác nhận họ đã khởi hành, tôi hỏi Ligurudo 1 việc tôi đang canh cánh
“Này, Shion đâu?
Tôi vẫn chưa thấy cô ấy đâu cả.”
Khi nghe những lời này, không chỉ Ligurudo, mà cảg Benimaru, Souei, Hakurou, và Shuna, tất cả đột nhiên chết lặng.
Phản ứng này là sao đây ...
Không thể nào ... có khi nào ...?
“Đừng nói là cô ấy ngốc đến nổi 1 mình đi trả thù rồi nhá?”
“K-không ... về chuyện đó ...”
Hừm? Có gì đó rất không ổn.
Họ đang che giấu ánh mắt của mình.
“Vậy, cô ấy đâu rồi?”
Không ai trả lời.
Nhìn kỹ, Shuna như đang muốn khóc.
Tôi có một cảm giác xấu về việc này.
Những ý nghĩ chết chóc đang len lỏi ra từ những góc tối của tâm trí của tôi.
Không phải đúng không, hãy nói là không phải đi mà ...
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ phát điên lên đâu, vì vậy chỉ cần cho tôi biết cô ấy đang ở đâu ... “2
Tôi hỏi Shuna.
“Tôi hiểu ... lối này, tôi sẽ dẫn đường.”
Benimaru gật đầu, tôi đi theo cậu ta.
Chúng tôi đến quảng trường trung tâm.
Có một cô gái nằm trong số các tử thi, được phủ một tấm vải trắng không mấy nổi bật so với phần còn lại.
Tôi đã không nhận ra-nó không nổi bật.
Haha, sao tôi có thể không nhận ra chứ ...... tôi không thể cười.
Mở mắt ra…
Tôi không tin.
Hãy mở mắt ra đi ...1
Tại sao đều này lại xảy ra.
Tại sao? Tại sao...
Shion đã cố bảo vệ một đứa trẻ ...,
Sự tập trung năng lượng ma thuật của cô bị giảm đi ...,
Và, sức mạnh của cô cũng mất ...,
Shion luôn luôn vụng về với các kết giới ...,
Và thanh kiếm đã chém mình cô là thanh kiếm ma thuật Ogre Eater...
Lời giải thích được đưa ra, nhưng tôi không muốn nghe.
Trái tim tôi chỉ đơn giản là từ chối nghe.
Shion, hãy mở mắt ra đi ...
Tôi muốn khóc nhưng không thể.
Mặc dù trái tim tôi như bị xé tan thành từng mảnh, cơ thể này cảm thấy không cần khóc....
Phải rồi, tôi là demon cơ mà.
Sao tôi lại thấy hài lòng với hiện thực đó nhỉ.
"Tôi rất lấy làm tiếc, mọi người hãy để tôi một mình...”
Nghe tôi nói, họ tản ra.
Nán lại 1 chút, Shuna ôm tôi khóc ... nhưng sau đó cũng đi theo những người kia.
Yeah.
Tôi muốn ở một mình.
Tôi không nhận được bản thân mình nữa.
Mặc dù tôi cảm thấy mình như đang điên cuồng lên, đầu óc tôi vẫn cố bình tĩnh.
Nỗi buồn, sự hối hận, phẫn nộ.
Những cảm xúc lẫn lộn trong tôi tìm kiếm một lối thoát.
Tại sao...
«Trả lời. Không thể tính toán. Không thể hiểu được. Không thể trả lời»
Giờ làm gì được nhỉ?
«Trả lời. Không thể tính toán. Không thể hiểu được. Không thể trả lời»
Đi đến một thành phố của con người có phải 1 sai lầm?
«Trả lời. Không thể tính toán. Không thể hiểu được. Không thể trả lời»
Hay là tôi đã sai.
«Trả lời. Không thể tính toán. Không thể hiểu được. Không thể trả lời»
Coi nè, cả [ĐTN] cũng không thể trả lời.
Đừng đùa với tôi ...
Nếu đây không phải là thành phố của tôi ... tôi sẽ để cho cơn giận dữ làm theo nó muốn, tôi sẽ đạp dổ tất cả mọi thứ trên đường đi của tôi ...
Đừng đùa với tôi ...
Tôi đã mất đi một người quan trọng ...
Nếu tôi nghĩ về nó, đây là lần đầu tiên tôi mất đi một người gần gũi với tôi.
Một người chưa từng mất đi ai đó quan trọng không hiểu được đâu.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sự đau đớn vượt xa sự đau đớn về thể xác.
Miễn trừ đau đớn? Thật là một trò đùa hài hước ... nó vô dụng.
Từ bên trong tôi, năng lượng ma thuật mạnh mẽ tuôn tròa cùng với những cảm xúc của tôi.
Không thể chịu đựng được nó, một vết nứt xuất hiện trong mặt nạ chống quỷ.
Nó có hình như giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt tôi ...7
Và rồi đêm đến không báo trước.
Tôi nhìn lên mặt trăng.
Tôi nên làm gì?
Không có câu trả lời. Mặc dù đầu óc tôi đang rất tỉnh, tôi không thể nghĩ về bất cứ điều gì.
Tôi cứ nhìn vào mặt trăng tìm kiếm một câu trả lời.
Nhưng chả nhận được gì.
Thế nhưng ... như thể tôi là một kẻ ngốc, tôi tiếp tục hành động vô nghĩa này.
Ánh sáng của mặt trăng không thể nào chạm tới tôi.