Chương 29: Lizardman Viếng Thăm
(Tiêu đề (raw) là 襲来, vừa có nghĩa là xâm lược, vừa có nghĩa là cuộc viếng thăm ((của) một tai họa))
Có một cái hồ nằm ở trung tâm Đại sâm lâm Jura, tên là Shisu.
Xung quanh hồ Shisu là một vùng đất ngập nước.
Ở nơi đó, Tích dịch nhân tộc {Lizardman} cai trị.
Xung quanh hồ nước là vô số các hang động. Chúng tạo thành một mê cung tự nhiên ngăn trở những kẻ xâm nhập.
Được địa hình bảo vệ, nên {Lizardman} chính là những kẻ chi phối vùng hồ này.
Thế nhưng, vào một ngày nọ, các {Lizardman} nhận được một tin xấu.
Nội dung chính là… ‘Quân đoàn của Đổn đầu tộc {Orc} đã xâm lấn vào khu hồ!’.
Thủ lĩnh, ngay khi nghe báo cáo, đã tức tốc ra lệnh.
“Hãy chuẩn bị chiến đấu! Ta sẽ nghiền nát chúng!!!”
Viên Thủ lĩnh tràn đầy lòng tự tin.
Nếu phải chiến đấu ở vùng bình nguyên, có lẽ sẽ rất khó khăn đặc biệt là khi {Lizardman} có quân số ít hơn.
Tuy nhiên, vùng đất ngập nước chính là sân sau của bọn họ.
Nếu họ đặt bẫy và thận trọng tiến quân, chắc chắn họ sẽ thắng.
Cùng lúc với ra lệnh chuẩn bị nghênh chiến, ông ta cũng yêu cầu phái thu thập tình báo về số lượng chính xác quân đội {Orc}.
Biết được quân số của kẻ địch là điều tất yếu.
Cùng với việc trở thành Thủ lĩnh, trí tuệ của ông ta cũng nâng cao hơn.
Mỗi một cá nhân {Lizardman} hung tợn và ăn thịt đều là “C+” Rank.
Các chiến sĩ đều tương đương mức “B-”, và một vài cá thể còn có thể đạt đến B Rank nữa kia.
Còn quân số của quân đoàn {Lizardman} lên đến 1 vạn người.
Đó là số đạt được nếu cho nửa số tộc nhân làm binh sĩ, dẫu vậy, năng lực của họ cũng rất là cao.
Nếu bọn họ hợp tác một cách hợp lý và chiến đấu như một khối, dễ chừng có thể vượt cả quân đội của một tiểu quốc.
‘Hơn nữa, địa thế chiến trận lại rất có lợi cho chúng ta.
Nên ta không thể nào thua được!’ Thủ lĩnh nghĩ như thế.
Tuy thế, vẫn còn một điểm ông chưa hiểu nổi.
{Orc}, vốn dĩ là một tộc không thể nào tấn công tộc mạnh hơn họ.
Và không thể có chuyện {Lizardman} lại yếu hơn.
Nếu là vào những kẻ ở mức của Tử quỷ tộc {Goblin}, thì ông còn có thể hiểu, nhưng tại sao, lại là bọn họ?
Chính điều đó đã trở thành nỗi bất an xâm chiếm trí não ông.
Vừa có tính can đảm, lại vừa có tính thận trọng. Chính nhờ sự cẩn thận đó mà ông mới có thể làm Thủ lĩnh tộc {Lizardman} một thời gian dài.
Và sự lo lắng của vị Thủ lĩnh đã trở thành sự thật.
Điều đó được xác nhận khi nghe báo cáo của nhóm binh sĩ đi trinh sát.
‘Quân đội của tộc {Orc}, có tổng số, là 20 vạn!!!’
‘Không thể nào…!’ là những gì ông ta nghĩ.
Chắc chắn là Orc là một tộc đầy dục tính và có khả năng sinh sản cực mạnh. Nhưng không thể tưởng tượng nổi là quân đoàn lên đến 20 vạn.
Làm sao mà chúng lại có đủ thức ăn cho ngần ấy người được chứ?
Với một đám Orc tham lam và ích kỷ dường đó, ai lại có thể thống nhất lại được!
Với sức của chúng, cùng lắm cũng chỉ khoảng 1000 thôi…
‘Đến cả ta, cao lắm cũng chỉ nâng lên đến khoảng 2 vạn tộc đàn.’
Chẳng lẽ chúng lại chia ra nhiều khối nhỏ và được điều khiển bởi những kẻ ưu tú?
Dẫu có là vậy, vẫn cần một ai đó tập hợp các cá thể ưu tú đó lại…
‘Không lẽ nào…’
Chỉ cái ý nghĩ đó thôi cũng đủ gây sợ hãi rồi.
‘Mình phải bỏ cái suy nghĩ đó thôi’ ông ta nghĩ thế.
Một tồn tại kiểm soát toàn bộ số đó. Đó… là kẻ được sinh ra cứ mỗi vài trăm năm, Đổn đầu đế {Orc Lord}.
Tuy nhiên, ông càng nghĩ bao nhiêu, lại càng không thể nghĩ đến tồn tại nào khác ngoài ‘thứ đó’.
N… Nếu {Orc Lord} đã được sinh ra, thì họ, dù có địa hình thuận lợi, vẫn khó có cơ hội chiến thắng.
Nếu họ chiến đấu theo cách thông thường, thất bại là điều không thể tránh khỏi. Họ không đủ quân số!
Vị Thủ lĩnh nghĩ vậy.
Họ nên làm gì để thoát khỏi tình thế nan giải này đây.
‘Nếu những suy nghĩ của mình chỉ là lo sợ vô căn cứ, thì sẽ tốt biết bao. Tuy nhiên, cần phải chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào trước trận chiến quyết định.
Có lẽ nên goi cứu viện.’
Viên Thủ lĩnh nghĩ vậy, và gọi một trong các thuộc hạ của mình.
Bất hạnh thay, chính người được chọn ấy lại là kẻ gây bạo loạn.
***
Trưởng đội chiến sĩ {Lizardman} Gabil, theo lệnh của Thủ lĩnh, rời khỏi khu đất lầy.
Mang theo mình 100 thuộc hạ.
Gabil không hài lòng chút nào.
Với hắn ta, một “Hữu danh {Named}”, lại phải nghe lệnh của một Thủ lĩnh vô danh… thật khó chịu quá.
‘Ta là kẻ được chọn!’ đó chính là gốc rễ của sự kiêu ngạo và lòng tự tin của Gabil.
Hắn đã gặp được một Ma tộc ở vùng đầm lầy, nên đã có “Tên” rồi.
“Nhà ngươi đầy hứa hẹn! Cho nên, hãy trở thành cánh tay phải của ta. Ta sẽ còn gặp lại!”
Là những lời ông ta nói!
Đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ từng lời từng lời.
‘Chủ nhân ta, Ma tộc Gelmudo đã ban cho ta cái tên này!
Cho nên làm sao ta có thể làm việc dưới trướng tay Thủ lĩnh hạ đẳng của tộc {Lizardman} được chứ.
Vì Gelmudo-sama, ta cần phải trở thành kẻ nắm quyền tộc {Lizardman}…’
Gabil cứ liên tục suy nghĩ. ‘Như thế này được sao?’ ‘Dĩ nhiên là không rồi!’
Vậy, hắn cần làm gì đây?
Mệnh lệnh từ Thủ lĩnh là phải đi đến các làng Goblin và yêu cầu sự trợ lực.
Tuy được đe dọa ở một mức nào đó, nhưng hắn đã bị cấm làm những việc có thể gây phản ứng mãnh liệt.
‘Tệ lậu!’ là suy nghĩ của Gabil.
‘Tụi Goblin hạ đẳng kia, chỉ cần dùng sức mạnh là khuất phục được ngay! Chỉ cần tin tưởng vào sức mạnh của chúng ta, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi!
Đúng như thế!
Chúng ta không cần một Thủ lĩnh hèn yếu sợ cả bọn Orc hạ đẳng kia!
Rồi ta, cũng sẽ có cơ hội chi phối tộc {Lizardman} thôi.
Tuy thế, nên làm gì đây nhỉ?
Đám Goblin hạ đẳng kia, chắc dùng làm ‘tường thịt’ được. Nên nếu thu lượm chúng lại, dù là lũ cá con nhưng cũng được kha khá.
Vì là bọn ruồi muỗi, nhưng nếu số lượng lên đến 1 vạn, thì cũng có kha khá sức mạnh.
Mà khoan… tại sao ta lại chưa từng nghĩ đến chứ.
Đây là một cơ hội tốt. Và ta sẽ cho thế giới chứng kiến sức mạnh của chúng ta!
Sức mạnh của {Lizardman}, của Gabil-sama ta!!!
Thế nên, ta cần phải cẩn thận hơn.
Thật thận trọng, tìm thời cơ thích hợp mà không hề mất cảnh giác.
Đầu tiên, là phải tập trung lực lượng.
Gabil ta sẽ đến các làng Goblin.
Vì tham vọng lớn lao của ta!’
***
Các Trưởng thôn Goblin tập trung nơi đó đều xanh cả mặt mày.
So với trước đây, số lượng các Trưởng thôn đã giảm hẳn đi.
Mọi chuyện bắt đầu từ cuộc đột kích của tộc Nha lang.
Hay có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ khi bọn họ bỏ rơi ngôi làng của chiến sĩ có tên.
Những ngôi làng nói ‘Không nên bỏ mặc mà hãy chiến đấu cùng ngôi làng kia!’ cũng đã gia nhập vào rồi.
Rồi một vị cứu tinh đã xuất hiện ở ngôi làng kia.
Một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ không thể tưởng tượng được.
Họ đã đến dưới sự bảo vệ của tồn tại đó, đạt được sức mạnh mới, và bắt đầu xây dựng lại làng.
Lúc này, ‘Xin hãy thu nhận chúng tôi!’ bọn họ không thể nào trơ trẽn làm như thế được.
Không, có nhiều kẻ muốn làm như vậy. Và họ đã làm thế rồi.
Tuy nhiên, nếu bọn họ mà đầu quân bây giờ, bọn họ sẽ bị đối xử như nô lệ ngay. Ý nghĩ đó khiến bọn họ không thể đưa ra quyết định nào được.[1]
Tuy nhiên, thực tế lại còn phũ phàng hơn nhiều.
Quân đoàn {Orc} đã bắt đầu tiến công rồi.
Một vài Trưởng thôn cho rằng nên đầu quân dưới trướng tộc {Orc}.
Thay vì bị dẫm đạp, nếu hứa hẹn sẽ hợp tác, biết đâu chừng sẽ được các Orc bảo vệ.
Cho nên họ chọn và gởi đi các sứ giả.
Nhưng các sứ giả đã không hề quay lại. Chỉ những cái đầu người chết quay về thôi.
Sứ giả {Orc} đêm những cái đầu đến, và nói,
“Guhahahaha! Bọn giòi bọ các ngươi, không có quyền đầu hàng! Tuy nhiên,
Nếu các ngươi chọn trở thành nô lệ, có lẽ bọn ta sẽ tha cho cái mạng. Đó là câu trả lời của bọn ta.”
Rồi hắn ung dung bước đi.
Nhưng bọn họ không hề giận dữ. Bởi vì bọn họ cảm nhận được sức mạnh áp đảo kia.
Vì bọn họ tin rằng, chỉ một Orc kia là đủ để tàn sát cả làng rồi.
Thông thường, Orc là Ma vật D Rank.
Có thể nói là mạnh hơn các Goblin, nhưng không hề đến mức kinh khủng đến thế.
Khi nghe báo cáo như vậy ở hội nghị các Trưởng thôn, sự tuyệt vọng của các Tộc trưởng càng nặng nề hêm.
‘Chúng ta lẽ ra nên đầu hàng và làm thuộc hạ cho các người anh em của mình…”
Các Orc có hứa là sẽ tha mạng bọn họ, nhưng lại yêu cầu ‘Giao nộp toàn bộ lương thực trong làng ra đây!’.
Như thế tương đương với ‘Chúng ta sẽ không giết các ngươi. Nhưng hãy đi chết đi.”
Tuy thế, nếu toàn bộ Goblin tập họp lại, chắc chắn bọn họ sẽ bị diệt vong.
Số Goblin có thể chiến đấu, chỉ được chừng 1 vạn người.
Và các anh em ở những vùng hoang dã không hề tham gia hội nghị các Tộc trưởng này, thậm chí cũng chẳng thể liên lạc được nữa.
Nên bọn họ chẳng có lựa chọn nào cả.
Ngay lúc đó, lại có một báo cáo đáng báo động khác nữa.
Đó là ‘Trưởng đội chiến sĩ {Lizardman} đã vào làng!’.
Đây là một tia hy vọng chăng?
Với suy nghĩ đó, các Trưởng thôn đến gặp vị Trưởng đội chiến sĩ {Lizardman} Gabil này.
Đó còn là một Chiến sĩ trưởng “Hữu danh” nữa! Đó chắc hẳn là vị cứu tinh bọn họ chờ mong.
Vị cứu tinh đó nói,
“Hãy thệ nguyện trung thành với ta! Nếu các ngươi làm thế, các ngươi sẽ có một tương lai tươi sáng!”
‘Chúng ta hãy tin vào những lời này!’
Thế là các Trưởng thôn quyết định.
Đó là sai lầm của những kẻ yếu không có ai bấu víu vào.
Tuy vẫn còn một số người muốn ‘Làm thuộc hạ của các người anh em vẫn tốt hơn là của {Lizaedmen}.’
Nhưng bọn họ bị áp đảo về số lượng, nên các Goblin liền chọn làm bộ hạ của Gabil.
Phán đoán này, đã quyết định vận mệnh của nhóm Goblin…
***
Hakurou là một bậc thầy kiếm thuật.
Một sức mạnh không hề có nhược điểm.
Tuy là một ji-san rồi, nhưng tinh thần vẫn chưa phải như thế.
Tôi chuyển sang dạng người, và đang học kiếm thuật với ông.
Kể từ thời còn tập Kendo ở trung học tôi mới cầm lại thanh kiếm gỗ…
Tuy thế, tốc độ cảm nhận của tôi lại gấp 1000 lần!
‘Chỉ ‘ăn’ đòn thôi cũng đủ rồi!’
Đã có lúc tôi nghĩ như thế.
Do di chuyển trong hình dạng một đứa trẻ thì bất tiện quá, nên tôi chuyển sang dạng người lớn.
‘Đến đây nào, hướng nào cũng được!’ tôi nghĩ vậy và quan sát Hakurou.
Hakurou liền trở nên nhòe đi. Ngay khi ấy,
*Supa— — — — n!*
Tôi lãnh ngay một cú ngay đỉnh cái mũ bảo vệ.
Không có tí đau đớn, cũng như không có tổn thương gì. Cái mũ được làm từ gỗ, nên cũng chẳng có mấy sức phòng ngự.
Do mục đích là học các chuyển động, nên tốt hơn cả là nên có tiếng vang khi bị trúng đòn.
Nhưng mà, thật tình…
Đây nào phải tốc độ, đây là kỹ thuật. Đấy hoàn toàn là bởi sự khác biệt về kỹ lượng {Level}.
Năng lực của ông ta, có lẽ còn cao hơn cả tôi nữa.
Sự tình là thế.
Tôi không hề tự phụ, nhưng tôi hoàn toàn chẳng thể làm gì được cả.
Vậy, đấy là Kiếm sĩ sao! Thứ sức mạnh có thể nhận ra ngay.
Nếu là thực chiến, trận đấu sẽ như thế, nếu tôi chiến đấu mà không biết gì cả, tôi sẽ bị đánh bại ngay.
Nhưng dẫu có biết, mà làm không khéo cũng vẫn thua ngay.
Thêm nữa, chắc chắn Hakurou vẫn chưa tung hết sức ra.
Kế bên tôi, Benimaru thoải mái mà bị đánh ngã.
Nếu không có tri giác tăng tốc gấp 1000 lần, chắc hẳn toi cũng sẽ như thế ngay, chẳng đáng cười chút nào.
Hạ gục 2 người cùng lúc à…
Ossan này… được ‘hồi xuân’ từ một ông lão, thật quá sức nguy hiểm.
Rồi,
*Karan, karan, karan, karan!!!!*
Âm thanh kỳ lạ này vang lên khắp chung quanh.
Cái gì thế này?
Âm thanh này, là từ thiết bị cảnh báo chúng tôi mới lắp dặt.
Hẳn nhiên là họ đã tạo ra mà tôi không hề hay biết gì. Họ lấy cảm hứng từ mấy cái bẫy tôi đã đặt.
Kết thúc việc tập luyện, chúng tôi đi đến chỗ Rigurdo ngay.
Khi thấy tôi, Rigurdo liền chạy nhanh đến.
“Có rắc rối rồi, Rimuru-sama! Có Sứ giả từ tộc {Lizardman} đến!!”
Ông ta gấp rút báo cáo.
Tiện thể, Rigurdo đã ‘xây dựng’ hình ảnh luôn ‘gấp rút’ rồi.
Gác chuyện đó lại… Lizardman à?
*Haizz* Tôi đã biết sẽ có rắc rối đến mà, và cuối cùng thì nó cũng đến.
Chà, hãy bình tinh mà nghe tình hình như tôi vẫn thường làm nào!
———-Góc Dịch giả———-
Mặc dù năm qua đã có nhiều hoạt động, sự kiện đáng/không đáng nhớ, nhưng dẫu sao, cũng đã hết năm rồi. Cho nên,
‘Cám ơn năm (dương lịch) cũ vì những gì đã diễn ra. Goodbye & Au revoir!’
Chú thích:
[1] “bọn họ” là chỉ những ngôi làng còn lại, còn “họ” là chỉ các làng đã về với Rimuru. Đọc giả cần lưu ý kỹ để tránh nhầm lẫn.