Chương 33: Quan Khách
Viên Thủ lĩnh Tích dịch nhân tộc {Lizardman} gật đầu một cái khi nghe báo cáo tình hình chiền trận.
Đã 4 ngày trôi qua kể từ lúc gặp Souei.
Ngày mai sẽ là ngày ước định hội quân. Không có thương vong gì đáng kể tính đến lúc này, nên chắc chắn họ sẽ có thể chịu được đến ngày hôm sau.
Các đợt tấn công của Đổn đầu tộc {Orc} vần rất mãnh liệt.
Dựa vào số lượng của mình, bọn Orc đã tràn vào các thông lộ. Tuy nói rằng đây là một mê cung tự nhiên, nhưng nó chẳng có mấy ý nghĩa trước số lượng của đám Orc.
Bằng cách đặt bẫy ở một số lối đi, họ đã xoay sở làm giảm được phần nào quân số của địch.
Tuy thế, chình nhờ vào mê cung này mà họ đã tránh được thiệt hại trầm trọng. Mê cung có nhiều lối rẽ, và lối thoát khẩn cấp vẫn còn dùng được.
Họ đã và đang luân phiên thay đổi các đội chiến đấu với bọn Orc, và thường xuyên điều chỉnh, bổ trợ chơ các đội ấy.
Vì trận chiến này trực tiếp do ông chỉ đạo, nên ông không hề có ý tự mãn.
Bởi vì có viện quân, bởi vì có hy vọng, nên mọi người ai ai cũng cố chịu đựng.
Thực sự thì, những ai đã chiến đấu với bọn Orc đều rất ngạc nhiên trước sức mạnh của chúng.
Chúng mạnh mẽ hơn những Orc thông thường.
Hiện giờ, cần từ 1 đến 3 Lizardman để chiến đấu với kẻ địch. Thêm nữa, bọn chúng lại đang mạnh dần lên.
Đây, dĩ nhiên, là bằng chứng cho thấy hiệu quả của sự thống trị của Đổn đầu đế {Orc Lord}.
Các chiến sĩ, khi bị thương, đều được lệnh phải đổi người ngay. Bởi vì, lỡ chấn thương mà dẫn đến tử vong, bọn Orc sẽ có cơ hội trở nên mạnh hơn nữa.
Rất thận trọng, và không hề phạm sai lầm nào, họ đã giữ vững được phòng tuyến đến lúc này.
Chỉ còn 1 ngày nữa thôi.
Khi viện quân đến, họ sẽ tận dụng địa hình này để tiêu diệt lũ Orc.
Ít nhất thì, họ có thể thay đổi những thành viên bố trí ở những nơi phòng ngự trọng yếu.
Trong đầu tràn ngập niềm hy vọng, Thủ lĩnh có phần thả lỏng.
Chính ngay lúc đó.
Vị Thủ lĩnh nghe bảo nhóm Gabil đã về tới…
Gabil rất tức giận.
‘Gì thế này! Lizardman đầy tự hào mà lại thành những kẻ hèn nhát chỉ biết núp lỗ trước bọn lợn hèn hạ!’
Hắn trở nên mù quáng bởi cơn giận đó.
‘Tuy vậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ta đã trở về, và sẽ kiêu hãnh chiến đấu như một Lizardman thực thụ.’
Với suy nghĩ đó, hắn đến gặp Thủ lĩnh.
“Vất vả cho ngươi rồi, Gabil. Chắc hẳn ngươi đã thành công tìm được sự hợp tác từ các Goblin?”
“Vâng. Khoảng 7000 quân, và họ đang chờ mệnh lệnh.”
“Vậy sao… như vậy, có vẻ chúng ta sẽ có thể vượt qua được thôi.”
“Trong trường hợp đó, hãy tấn công ngay!”
Sau khi đã báo cáo vởi Thủ lĩnh, hắn liền hỏi ngay.
‘Ta đã về rồi đây, không thể để bọn lợn đó lộng hành được. Chắc hẳn Thủ lĩnh cũng đang chờ ta về.’ hắn nghĩ thế.
Ấy thế mà,
“Mu? Không, vẫn chưa đến lúc. Trong khi ngươi đi vắng, chúng ta nhận được một đề nghị kết đồng minh.
Quân đồng minh sẽ đến đây vào ngày mai. Khi đó, chúng ta sẽ có một buổi hội nghị tác chiến, rồi mới toàn lực tấn công!”
Như sét đánh ngang tai vậy. Điều Thủ lĩnh vừa mới nói thật không thể tin được.
‘Cái gì? Nói vậy, Thủ lĩnh không hề chờ đợi ta về sao?’
Sự thất vọng đó khiến Gabil càng bực dọc hơn nữa.
Phải trông chờ vào viện quân từ cái nơi quỷ quái nào trước bọn lợn hèn hạ đó…
“Thủ lĩnh, hãy cho tôi ra, tôi sẽ nhanh chóng diệt bọn lợn đó. Hãy ra lệnh xuất quân!”
Hắn càng giận hơn nữa, nên yêu cầu được phép dẫn quân ra chiến đấu. Vậy mà,
“Không được. Mọi chuyện, để ngày mai! Ngươi hẳn cũng mệt rồi, hãy nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày mai đi.”
Hoàn toàn bị làm ngơ.
Đầu óc của Gabil hoàn toàn trống rỗng bởi cơn giận. ‘Hoàn toàn phớt lờ ta, mà lại trông mong vào viện quân! Không thể tha thứ được!’
“Thủ lĩnh, không, Thân phụ! Hãy ngừng lại ngay! Rõ ràng là ông đã quá già rồi, ông không còn thấy hiện thực nữa.”
“Gì đây? Gabil, ngươi tính làm gì?”
Cho đến lúc này, vì tôn trọng cha mình mà hắn đã cố nhẫn nhịn.
Thực sự, ông có rất nhiều phẩm chất đáng ngưỡng mộ. Nên Gabil mới ngoan ngoãn phục tùng.
‘Tuy vậy, ông lại không hề công nhận ta, không thể tha thứ được.
Thời khắc của ta đã đến rồi, chính là như vậy.’
Gabil gật đầu một cái, để ra hiệu cho các thuộc hạ của mình.
“Thân phụ, thời đại của người, đã kết thúc rồi. Từ hôm nay, chính tôi, sẽ là tân Thủ lĩnh của Lizardman!”
Hắn cao giọng tuyên bố.
Ngay lúc dó, hàng đàn Gobln tràn vào căn phòng Thủ lĩnh.
Bọn họ dùng những cây thương đá chĩa vào Thủ lĩnh và các thân vệ.
Và những thuộc hạ của Gabil, vốn là những Lizardman tinh nhuệ, cũng đứng sẵn sàng sau nhóm Goblin.
“Gabil, thế này là thế nào?”
Không thể nắm được tình hình, vị Thủ lĩnh hoảng hốt cất giọng hỏi. Thật khác thường.
Nhưng điều đó cũng chỉ làm thỏa mãn cảm giác trên cơ của Gabil mà thôi.
“Thân phụ, cho đến giờ người đã làm rất tốt! Phần còn lại hãy để cho tôi, và hãy tận hưởng chuyến ‘hưu trí’ này đi!”
Thuộc hạ của hắn liền tước vũ khí của viên Thủ lĩnh và các hộ vệ.
Và rồi, Gabil cầm lấy cây “Thương”, biểu tượng của tộc Lizardman, khỏi tay Thủ lĩnh, à không, cha của hắn.
Cây thương này, là Ma pháp vũ khí {Magic Weapon}, Thủy qua thương. (thương xoáy nước)
‘Một vũ khí tràn đầy sức mạnh. Là cây Ma thương được chiến sĩ Lizardman mạnh nhất giữ. Một món rất thích hợp với ta.’
Hắn nhìn về phía cha mình và các thân vệ,
“Hãy để mọi chuyện lại cho tôi! Cho đến khi trận chiến kết thúc, các người sẽ bị tạm giam, nên hãy cố chịu đựng.”
Hắn nói thế.
“Khoan đã, Gabil! Hãy ngừng trò ích kỷ này lại! Ít nhất thì, hãy chờ đến ngày mai!!!”
Hoàn toàn phớt lờ lời van nài của cha mình.
“Thật chướng mắt quá. Dẫn họ đi!”
Hắn ra lệnh cho thuộc hạ.
‘Dĩ nhiên, ta không hề có ý giết họ. Ta chỉ không muốn họ cản trở mà thôi.
Ta cần phải tự mình hạ gục Thủ lĩnh.
Chính xác là, như một vị anh hùng mới, dứng trên đỉnh các Lizardman, phải là một sự kiện như thế mới được.
Chắc chắn khi đó, Thân phụ sẽ chấp nhận những việc ta làm, và sẽ khen ngợi ta.’
Ý nghĩ đó khiến hắn ngất ngây.
Vị Thủ lĩnh mới, dẫn theo nhóm thuộc hạ Goblin, tiến hành áp chế. Sớm thôi, báo cáo về sự tiếm quyền sẽ lan ra thôi.
Vào lúc đó, hắn đã xuất quân rồi.
Trong đầu của Gabil không hề tưởng đến cảnh thất bại.
Lời khuyên của cha hắn, vị Thủ lĩnh cũ, hắn chẳng hề nghe thấy.
Ngay từ đầu, những kẻ đi theo Gabil hét lên vui mừng, và yêu cầu khúc dạo dầu của ‘buổi diễn’.
Những kẻ bị nhốt trong ngục cũng như vậy.
Say trong những lời khen ngợi, Gabil ngồi ngay xuống cái ghế cho Thủ lĩnh.
Sớm thôi, thời đại của hắn sẽ đến.
Cuộc tấn công của đoàn quân Orc, bây giờ, với hắn, chỉ như ‘gió thoảng mây bay’ mà thôi…
Chuyện gì thế này…
Vị Thủ lĩnh bị cảm giác hối hận hành hạ.
‘Đừng manh động!’ là lời cảnh báo ông nhận trước đây, chắc đó là lời cảnh báo cho tình trạng này.
Ông đã chắc về việc kiểm soát đồng tộc của mình.
Cơ mà, bị chính con trai mình phản bội…
‘Cứ thế này sẽ rất tệ.
Cứ thế này, người Lizardman sẽ tận diệt trước khi ngày mai đến.’
Khi đã quyết định, ông liền tìm Đội trưởng Đội thân vệ.
Đó là một người con khác của ông, anh em của Gabil.
Viên Đội trưởng thấy tín hiệu của Thủ lĩnh, nên gật đầu.
“Đi đi!”
Ngay khi Thủ lĩnh hét lên, Đội trưởng Đội thân vệ liền phá vỡ xiềng và chạy đi.
Cần phải báo ngay về tình hình cho những đồng minh kia.
Vị Sứ giả, người đàn ông tên Souei, đã chẳng hề che giấu Yêu khí của mình.
Nên ngay khi ra khỏi cửa hang mê cung, anh ta sẽ biết phải về hướng nào.[1]
Đặt cược vào khả năng đó, ông cho người Đội trưởng đi.
Ông cũng có nghĩ đến việc kiềm chế đám thuộc hạ của Gabil lại. Nhưng ông không có ý định làm tổn thương người đồng tộc, nên chỉ quyết định bỏ chạy thôi.
Còn ông, phải ở lại trong tù để gánh lấy trách nhiệm.
Và hy vọng Đội trưởng sẽ an toàn đến nơi được.
Chỉ 5 ngày thôi.
Lời hứa 5 ngày đó ông không thể giữ được, và ông đau buồn trước sự thất bại của mình.
Và hy vọng rằng sự thất hứa đó sẽ không dẫn đến việc bị bỏ mặc.
Chắn chắn vì một phẩm chất hay giá trị nào đó mà họ mới được yêu cầu kết đồng minh. Hy vọng là vì sự kiện lần này, mà điểm giá trị nhỏ nhoi kia vẫn không bị mất.
Gabil có lẽ đang bận rộn chuẩn bị xuất quân.
Nghĩa là, sẽ không còn nhóm nào để thay thế cho những nhóm phòng ngự thông lộ.
Khi không có thay đổi, họ sẽ không thể nào chống chọi lại được lũ Orc càng lúc càng mạnh lên, và sớm muộn gì tuyến phòng ngự sẽ bị đánh bại mà thôi.
Phụ nữ và trẻ con đã được tập trung tại đại sảnh ngay trung tâm mê cung. Sẽ không còn ai khác bảo vệ những người không thể chiến đấu đó.
Nếu chuyện đó mà xảy ra… tuy nhiên, giờ không phải là lúc đau buồn.
‘Chúng ta, sẽ thành tuyến phòng ngự sau cùng.’
Thủ lĩnh quyết định như thế.
Để kéo dài thời gian, dù chỉ một ít. Đó là điều duy nhất ông có thể làm.
——————–
Trong một căn phòng hội nghị lớn.
Cái bàn, được làm từ loại gỗ trầm hương cổ, quả là một vật phẩm quý giá.
Một cái bàn tròn cực lớn, đủ chỗ ngồi cho hơn 10 người.
Số lượng ghế được chuẩn bị sẵn là, 12 cái. Là vật phẩm cực kỳ xa xỉ, mà đến cả vương hầu quý tộc cũng khó có thể có được.
Dưới sàn trải tấm thảm mà những người thợ dệt phải mất đến hơn 10 năm mới dệt xong.
Một bức tường được trang trí bằng bức họa tuyệt đẹp do một họa sĩ thần tiên họa nên.
Bất cứ vật phẩm nào trong phòng này, khi mà được bán, đều có thể đủ cho một Quý tộc sống trong 10 năm.
Ngay lối vào của căn phòng đó là,
Một người đàn ông ăn vận như một chú hề đang đứng chờ.
Và, hướng về phía căn phòng trống chẳng có ai đó,
“Xin chân thành cảm ơn các vị đã dành chút thời gian đến đây hôm nay bất chấp bận rộn muôn việc!”
Hắn rất tôn kính cúi chào.
Cực kỳ cẩn thận, như thể để tránh làm những nhân vật đang ngồi bên trong mất hứng.
Các vị khách của ngày hôm nay. Tuyệt đối không được chọc giận họ, những tồn tại tối cao.
Trước khi kịp nhận ra, những bóng người đã an vị trên ghế.
Những bóng hình không thể nhìn rõ được chi tiết.
“Hôm nay, ngươi tính mua vui cho bọn ta bằng cách nào? Chúng ta đang chán đây, không nhanh bắt đầu đi?”
Giọng một cô gái trẻ trả lời.
Chỉ vừa mới đây, căn phòng hoàn toàn trống. Thế mà, hiện đã có nhiều người an tọa rồi.
“Guhahahaha. Đừng hấp tấp, sẽ sớm bắt đầu thôi, phải không? Sự ra đời của một Tân “Ma vương” đó?”
“Fufufu. Ma vương à! Chúng ta có nhiều rồi! Nhưng, nếu có nhiều Ma vương hơn nữa, chẳng thú vị hơn sao?”
“Maa, đừng nói thế chứ. Kẻ chi phối Đại sâm lâm Jura đã biến mất. Nên sẽ cần một kẻ chi phối mới nhỉ?”
“Nếu là vậy, tại sao chúng ta không tự mình thống trị luôn đi?”
“Hừm. Chính vì những kẻ nói chuyện như ngươi mà cái Hiệp định bất khả xâm kia mới được tạo ra đó!”
“I- Im đi! Ta biết rồi.”
Và như vậy, những kẻ đó nói toàn mấy chuyện ích kỉ không thôi.
Cái tên trong bộ trang phục hề đứng ngay ngoài cửa đó, chẳng thể rũ đi được cảm giác toát cả mồ hôi lạnh.
Nhưng, hắn là một Ma tộc. Hắn chẳng thể đổ mồ hôi được.
Hắn, Ma tộc Gelmudo, đơn giản chỉ muốn giải thích cái sân khấu hắn đã cẩn thận chuẩn bị sẵn cho họ.
“Vâng, các Ngài! Thuộc hạ xin được phép giải thích về ‘vũ đài’, được chứ ạ?”
Hắn rụt rè cất tiếng.
Những người đang ầm ĩ bên trong liền im bặt ngay, và đều tập trung nhìn Gelmudo.
Một áp lực không lời.
Có lẽ nào việc bị tên Gelmudo hạ đẳng lên tiếng cắt ngang khiến họ thấy bị ‘chạm nọc’?
Hắn cảm thấy cực kỳ lo lắng. Lỡ mà phá hỏng tâm trạng của họ, Gelmudo sẽ biến mất khỏi cõi đời này ngay…
Nhưng, trái ngược với nỗi bất an của hắn,
“Bắt đầu nhanh lên coi! Chẳng phải ta vừa nói ta đang chán chết đi được sao?”
Dường như họ đã cho phép rồi.
Nhẹ nhõm, hắn liền giải thích ngay.
Hắn đã gieo những hạt giống xung đột vào khu rừng. Tuy rằng có một số hạt giống không thể nở, số còn lại đã nở ra rất tuyệt.
Hắn cũng có ý định gieo hạt mầm xuống những chủng tộc cao cấp như Đại quỷ tộc {Ogre} và Thụ nhân tộc {Treant}, nhưng tiếc là hắn đã bị ‘tiễn’ đi.
Để kiểm soát được chúng, sức hắn vẫn còn chưa đủ.
Tuy thế, với bọn {Ogre} từ chối nhận “Tên” từ hắn, hắn đã giáng đòn trừng phạt xuống.
Nên nhìn chung, hắn khá thỏa mãn với kết quả này.
“Vâng, thuộc hạ xin phép bắt đầu! Để chống lại mối hiểm họa {Orc Lord}, các chủng tộc trong rừng đã liên hợp lại.
Và kẻ sống sót trong trận chiến này sẽ có quyền tự xưng là Tân “Ma vương”!!!”
Đúng vậy.
Đây, chính là nghi lễ sinh ra một Tân “Ma vương”. Kế hoạch này, đã được giao cho Gelmudo.
Nhận được nhiệm vụ, Gelmudo đã rất vui sướng. Nếu làm khéo, hắn sẽ có một “Ma vương” mới sinh ra và lắng nghe mệnh lệnh của mình.
Và hắn dần dần chuẩn bị.
Cho đến ngày nay, đã 300 năm rồi, hắn vẫn đang chuẩn bị cho một cuộc chiến giữa các chủng tộc.
Tuy thế, sự biến mất của Veldora đã khiến kế hoạch vượt khỏi dự tính của hắn.
Hắn như đã từ bỏ cuộc chiến tranh giữa những Named Monster của các tộc Goblin, Lizardman và những tộc khác nữa…
Thế nhưng, may mắn vẫn chưa rời bỏ Gelmudo.
{Orc Lord} xuất hiện.Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự tính, nhưng hắn có thể tận dụng được dịp này.
‘Một {Orc Lord} luôn tuân theo mệnh lệnh của ta.’
Cuộc đua gần kết thúc rồi, nên hắn chẳng thể làm thêm gì được nữa.
Sau khi quân Orc phá tan bọn Goblin và Lizardman, {Orc Lord} sẽ được thừa nhận là một Tân “Ma vương”.
Hắn cũng đã tiêu diệt được bọn ngáng đường {Ogre} rồi.
Hiện giờ, chẳng còn nỗi lo nào nữa. Miễn là không xâm phạm lãnh thổ của {Treant}, sẽ chẳng có gì phải lo cả.
‘Mọi chuyện đều theo kế hoạch!
Cho đến giờ, ta vẫn rất sợ các Ma vương điều khiển ta, nhưng lần này, lại đến phiên ta điều khiển.
Sẽ sớm đạt được thôi. Sự ra đời của một Ma vương tuân theo mệnh lệnh của ta!’
Gelmudo giấu đi sự cao hứng của mình mà tiếp tục việc giải thích…
Trong đầu hắn, hiện rõ cảnh {Orc Lord} cúi đầu trước hắn.
Ngày đạt được tham vọng của hắn đang tới gần.
Hắn hoàn toàn tin tưởng vào điều đó…
———-Góc Dịch giả———-
Clown: Tôi biết tất cả các vị đang nghĩ gì mà: “Biết ngay những tên hề là những kẻ xấu mà!!!”
ヽ( ̄д ̄;)ノ=3=3=3
Chú thích:
[1] Đội trưởng Đội thân vệ, hiện tại vẫn chưa rõ giới tính, do trong Jap không hề đề cập đến giới tính, còn trong Eng, Clown-san lại dùng “he” – đại từ dùng được khi chưa rõ giới tính là gì, nên tôi sẽ mặc định là giới tính là “Nam”. Khi nào biết rõ, sẽ đổi lại sau.