Chương 53: Tự Do Tổ Hội
Chúng tôi đến Vương đô của Tiểu quốc Brumund.
Các dãy phố trông khá cổ kính, nhưng lạo tạo ấn tượng rất vững chắc.
Vỉa hè rất sáng sủa, và khó có thể thấy sự u ám nào ở đó.
Có lẽ chính là do người ta không phải e ngại những tổn hại Ma vật gây ra.
Đúng như mong đợi ở một nơi gần biên giới, ngay cả trong phố mà người ta vẫn vũ trang đi lại.
Theo như Phân tích giám định của tôi, rất nhiều món vũ khí và trang bị đều có phẩm chất dưới mức trung bình. Trình độ của họ dường như cũng chẳng cao bao nhiêu.
Tuy nhiên, lần đầu tiên hít thở bầu không khí trong phố sau thời gian dài khiến tôi rất cao hứng.
Tôi mua một xiên thịt nướng bán ở một quầy bên đường, rồi vừa đi vừa ăn.
Dù không biết đó là thịt gì, nhưng lại ngon đến bất ngờ.
Thực sự thì, nếu dùng Phân tích, tôi sẽ biết là loại thịt gì ngay, nhưng tôi lại không làm vậy. Xác minh là việc hoàn toàn khác mà.
Nước sốt này. Nước sốt này rất hữu ích cho việc nghiên cứu đây. Tuy có hơi ăn gian một tí, nhưng ăn vào là sẽ biết công thức chế biến ngay.
Và những nguyên liệu cần thiết đều được tôi ‘ghi’ hết vào bộ nhớ.
Tôi đang đi trong phố, dưới sự hướng dẫn của 3 người, và đã đến một cửa tiệm nhất định.
Tiệm Đạo cụ Ma pháp.
Những vật phẩm hàng ngày trong tiệm Đạo cụ Mỗi ngày và những Vật phẩm Ma pháp trong tiệm Đạo cụ Ma pháp, chúng có sự khác biệt rất lớn so với thế giới trước.
Với các Mạo hiểm giả, nói đến ‘Tiệm Đạo cụ’ tức là ám chỉ đến các tiệm Đạo cụ Ma pháp.
Tiệm Đạo cụ Ma pháp, về sau sẽ nói gọn thành tiệm Đạo cụ, tôi đến nơi đó chỉ bởi duy nhất một lý do.
Để khảo sát về giá cả thị trường.
Tôi dự tính sẽ bán Hồi phục dược Trung cấp khi đến lần sau. Tuy đã tính là sẽ bán với giá ít nhất 15 đồng bạc một phần, nhưng tôi cũng cần phải biết Hồi phục dược Hạ cấp bán với giá bao nhiêu.
Mặc khác, hẳn là sẽ có những sản phẩm làm từ Huyễn yêu hoa, hoặc có liên quan đến chúng.
Nếu mang đến Guild, dường như họ sẽ mua với giá 10 đồng bạc mỗi đóa.
Mặc dù có người mua với giá khá cao, nhưng đi vào rừng tìm Huyễn yêu hoa lại chưa chắc đã thấy, nên hầu như chẳng ai đi cả.
Cho nên, nếu muốn thuê những Mạo hiểm giả chuyên về thu hái, thì người ta phải chuẩn bị rất nhiều.
Nên người ta thường chỉ thu mua từ những người gặp chúng trên đường đi, rồi chuyển đến cho khách hàng.
Thế tức là, những yêu cầu thu hái này sẽ xuất hiện quanh năm. Một quá trình dài dằng dặc.
Và bởi có nhiều loại hoa và thảo dược như thế, nên tôi mới đến đây để ‘nghiên cứu’ giá của những loại hoa đó.
Chúng tôi bước vào cửa tiệm.
Bên trong tràn ngập mùi hương đặc trưng, mang lại một bầu không khí khá ‘độc đáo’.
Mang lại cảm giác như có một bà lão Ma pháp sử sống ở đó vậy.
Thực sự thì, chủ cửa tiệm cũng mang hình ảnh một Obaa-san (bà cụ/lão) như thế.
Tôi nhìn quanh, và nhanh chóng đánh giá. Dường như không có nguyên liệu hiếm {Rare} nào đáng bắt mắt.
Hồi phục dược Hạ cấp {Potion} được bán ở đây, nhưng lại khá cao giá.
Lý do rất đơn giản. Những quốc gia láng giềng với Vương quốc Farmas không còn được lưu chuyển hàng hóa từ Vương quốc Dwarf nữa.
Có lẽ có hơi phóng đại một tí, nhưng nâng cao thuế hải quan lên những mặt hàng liên quan đến chiến tranh là để ngăn cản lưu chuyển hàng ra khỏi đất nước.
Nên khi những Potion phẩm chất cao do Vương quốc Dwarf tạo ra không đến được, thì chỉ còn lại hàng hạ phẩm các Dược sư trong phố làm thôi.
Thêm nữa, bởi được tạo ra từ việc nấu sắc lại những dược thảo thu hái từ trong rừng và hang động, hàng hóa lưu chuyển nơi này dĩ nhiên là có chất lượng kém rồi.
Arế? CƠ HỘI là đây nhỉ…
Hiện tại, những {Potion} [Chất lượng: Thường, Hiệu quả: Hồi phục 20%] này, được bán với giá 2 đồng bạc.
Những Potion ‘Giáng cấp’ [Chất lượng: Thấp, Hiệu quả: Hồi phục 15%], là thương phẩm chủ yếu, bán với giá 1 đồng bạc.
Nghĩa là, chỉ cần hiệu quả cao hơn một tí, giá cả sẽ nhảy tót lên. Cơ mà, nếu so với tính mạng của mình, giá của thuốc men không phải là thứ nên ‘keo kiệt’.
Chính vì lẽ đó, nên những Mạo hiểm giả, khi đi săn, thấy dược liệu mà Guild có thể sẽ thu nhận, là đem bán liền.
Đó chính là cốt lõi của việc mua bán.
Tiếp đến, Huyễn yêu hoa.
Từ hoa này, ta có thể điều chế được Ảo giác tề (Thuốc ảo giác) và Ảo hoặc Hương thủy (Nước hoa mê hoặc).
Hiệu quả là,
Ảo giác tề…… Dùng làm xúc tác cho 〈Thôi miên hệ Ma pháp〉. Nếu dùng trực tiếp, sẽ rơi vào triệu chứng ảo giác. Có tính nghiện cao.
Ảo hoặc Hương thủy…… Tăng cường hiệu quả của 〈Thôi miên hệ Ma pháp〉 (Uy lực tăng 30%). Gia tăng Sức đề kháng {Resist} với 〈Thôi miên hệ Ma pháp〉 (Đề kháng tăng 30%).
Là như thế.
Dĩ nhiên, đó là với vật phẩm chất lượng cao, còn với chất lượng thông thường, thì chỉ gia tăng hiệu quả khoảng 20% thôi.
Gia tăng uy lực, là tăng xác suất thành công, ban tác dụng, và cả thời gian hiệu quả. Đó là vật phẩm khiến những thuật giả trong lĩnh vực đó thèm khát.
Tuy nhiên, Tính nghiện lại không tốt chút nào. Có lẽ nó cũng tương tự như thuốc phiện vậy. Và sẽ không được bán rộng khắp.
Nhân tiện, qua việc phân tích Độc tính của hoa, Kháng độc tính của tôi tăng lên một tí. Cứ thế này, tôi sẽ có được một Skill sớm thôi.
Tôi muốn thu thập thêm một số vật có độc nữa, và phân tích chúng. Tuy tác dụng độc sẽ ít nhiều có ảnh hưởng khi đưa chúng vào cơ thể, nhưng chất độc sẽ không tác dụng gì nếu được trữ trong Bao tử.
Thế nên việc đầu độc không thể ‘dùng’ vào tôi được. Và vì tôi không ngộ độc thức ăn, nên tôi là người thử độc trong suốt chuyến đi.
Quay về vấn đề nào.
Tôi có thể tinh chế chúng khá dễ dàng, nhưng chúng đáng giá bao nhiêu đây?
“Hả? Ảo giác tề và Ảo hoặc Hương thủy à? Những món ‘thượng phẩm’ như thế, ở đây chúng tôi không đảm trách.
Trong một Tiểu quốc như thế này, thì không thể có, trừ phi cô đến trung tâm của các Đại quốc ấy!”
Baa-san chủ tiệm nhíu mày nhìn tôi mà nói.
Bộ bà ta nghĩ tôi là kẻ ngu, là kẻ trêu người à.
Tuy thế, biết về những loại thuốc đó, Baa-san này là một Dược sư rất giỏi đây.
Tất cả những Hồi phục dược trong của tiệm này đều do bà tự tay làm ra. Nên bà ấy có kiến thức rất tốt đấy.
“Không, thứ lỗi. Hiện tôi có một vài vật phẩm trong tay. Nhưng tôi lại không biết đó có phải là hàng thật hay không.
Tôi còn mượn cả 1 đồng vàng để mua chúng. Nên tôi rất tò mò!”
Tôi ‘chế’ một câu chuyện để ‘qua ải’.
“Cô nói gì? Cho ta xem thử. Ta sẽ thẩm định chúng cho.
Ta không lấy tiền đâu, nên hãy an tâm!”
Baa-san nói thế.
Sự đã như thế, tôi lấy một túi nhỏ Ảo giác tề đã qua tinh chế ra cho bà xem.
Vẫn còn khá nhiều túi nhỏ như thế nữa. Ảo giác tề là loại bột mịn giống như đường, màu đỏ.
Baa-san nhìn nó thật chăm chú, và xướng 〈Giám định Ma pháp〉.
“Trời ơi! Là hàng thật! Cô, may mắn lắm đấy!
Chỉ với túi này, cô sẽ dễ dàng nhận được 2 đồng vàng đấy.
Nhưng ‘dân nghiệp dư’ thì không thể thao tác chúng, và mua bán cũng cấm luôn.
Và cũng cấm luôn việc buôn bán, trừ việc bán cho những Ảo thuật sư {Magician} có giấy phép, nên hãy cẩn thận đấy!
Nhưng nếu cô có ý ‘tống’ chúng đi, ta sẽ rất vui nếu cô bán cho ta với giá 2 đồng vàng!”
Tôi ngạc nhiên khi nghe nói thế.
Giao một đóa hoa cho Guild sẽ được 10 đồng bạc. Nhưng tinh chế chúng ra, lại được 2 đồng vàng. Giá trị tăng lên 20 lần.
Thêm vào đó, từ một đóa hoa, có thể tạo ra một lọ Ảo giác Hương thủy. Chỉ cần pha loãng chiết xuất cô đặc với nước giàu Ma tố mà thôi.
Thứ này được giá quá sức, quay lại thu hái quả là ý kiến sáng giá.
Tôi có nghe rằng các Ma pháp phẩm rất cao giá, nhưng lại đắt đến mức đó! À, tôi đã kiếm được lợi. Nên chẳng có gì để phàn nàn cả.
À, đã nhận được sự giám định rồi. Nên tôi không thể đi mà không mua gì cả.
Bà ta có vật phẩm nào tốt tốt không nhỉ…
Bởi đã biết không có vật phẩm nào {Rare} hết, nên tôi tìm vật có thể cần đến.
Đột nhiên, tôi thấy quyển sách Ma pháp tiêu đề 『Người mới bắt đầu, hãy an tâm! Dễ dàng nắm được cơ bản về 〈Nguyên tố Ma pháp〉!』.
Có cả những tạp chí ‘lá cải’ thường thấy nữa à, đến tận đây mà cũng có phát hành nữa à?
À, tôi có thể đọc được một tí, và chỉ nhìn ký tự cũng xem là học rồi. Nên tôi quyết định mua quyển sách.
“Aa. Vậy là Ojou-chan đây cũng muốn tập làm Ma pháp sử sao?
Quyển đó, là sách Sơ cấp cho Tập sự đó.
Những ai nhắm đến kỳ thi tuyển của Học viện đều học từ quyển sách đó.
Nhưng có đọc quyển sách đó, mà không theo học ở Học viện, thì cũng không thành Ma pháp sử được đâu, cô chắc chứ?”
Học viện Ma pháp! Tuyệt làm sao. Tôi muốn được một lần đi đến đó.
Một ngày nào đó, tôi sẽ cho 『Đại hiền giả』 ghi nhớ tất cả các Ma pháp…
“À, không sao cả. Bao nhiêu thế?”
“Ojou-chan này, cô có giọng nói rất dễ thương, nhưng cách nói chuyện lại y như một Ossan nào đó vậy.
Mà, thôi. Không may là, giá không rẻ đâu. Ma pháp là thú tiêu khiển của người giàu đó.
Người thường, nếu không có trung gian hay quan hệ gì, sẽ rất khó nhớ được Ma pháp.
Chỉ quyển sách này thôi, cũng đã mất cả đồng vàng rồi, cô vẫn muốn trả chứ?”
Thế sao… chắc vì nghe giọng nói nên mới đoán tôi là một Ojou-chan, chứ tôi đang mang mặt nạ mà.
Mà, tôi cũng chẳng thường để tâm đến việc này. Tôi có nên dùng lưỡi ‘biến giọng’ một tí cho giống với của người lớn không nhỉ…
Nhưng, giờ cũng đã quá trễ rồi. Mà, phiền phức quá, nên cứ mặc kệ đi.
Chiều cao vào khoảng 150cm, sao không ‘giả định’ mình là một thiếu niên hơi ‘thiếu thước tấc’ nhỉ.
Dù không thể xác định rằng độ tuổi thật của mình là 1 hay 38, nhưng tim tôi bất cứ lúc nào nào cũng đều là của một thiếu niên.
Cho nên ngoại hình có vẻ thiếu niên cũng chẳng là vấn đề gì.
Một thiếu niên bí ẩn mang mặt nạ. Không sao, trong thế giới này có rất nhiều kẻ mang chứng {Chuunibyou} tự gọi mình là Ma vương và Dũng giả kia mà.
Nên tôi có trộn lẫn vào đó cũng chẳng có gì là không hợp cả. Về sau, tôi sẽ dùng ‘thiết lập’ này vậy.
‘Ma pháp là thú tiêu khiển của người giàu’ à. Có lẽ tôi không có tài năng gì, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác ngoài nhắm đến làm một Ma pháp sử thôi.
1 đồng vàng, tương ứng với 10 vạn yên.
Kỹ thuật in ấn có phát triển bất ngờ, nhưng sao số lượng sách in đơn sơ này lại ít đến thế?
“Không sao. Tôi sẽ mua quyển sách đó với giá 1 đồng vàng. Ấy vậy mà, giá cao nhỉ, tại sao vậy?”
“À, lý do rất đơn giản. Vì không có cách nào dùng những chữ viết tay cơ bản để viết sách về Ma pháp cả.
Mặc dù Tinh linh Công học có thể sao chép kỹ thuật in ấn, Ma thuật thư (thư: sách) và Ma pháp thư lại phủ nhận Ma pháp.
Cho nên, toàn bộ những quyển sách liên quan đến ma pháp, đều phải được viết tay.
Tiện thể, quyển sách này là quyển ta tự tay viết khi còn trẻ đấy. Nên hãy trân trọng nó!”
“Hiểu rồi. Tôi đã không biết, rất cám ơn bà. Tôi sẽ gìn giữ thật kỹ.”
Tôi nói thế, và lấy ra 1 đồng vàng. Chi trả hoàn tất.
“Nhìn không có vẻ gì, nhưng cô lại là người giàu nhỉ… nhưng vẫn còn là một đứa trẻ nhỉ?
Cha mẹ kiểu gì mà lại để con cái mang nhiều tiền đến thế chứ..”
Bà ta vừa lẩm bẩm như thế, vừa trao tay món hàng.
Ma pháp thư phải viết tay à. Chả trách sao lại mắc đến thế.
‘Sau này, hễ gặp sách liên quan đến Ma pháp ở Học viện Ma pháp hoặc Vương đô, mình cũng đều ‘mượn đỡ’ và phân tích!’ Tôi quyết định như thế trong trí.
Bộ 3 cũng đã mua đủ thứ họ cần đến trong tiệm, và đã trả tiền xong. Tuy nói thế, nhưng họ cũng chỉ bổ sung Hồi phục dược và Cường hóa dược thôi, họ đã xong và đang chờ tôi.
Chúng tôi nói lời cảm ơn, rồi rời cửa tiệm. Một quãng thời gian hữu ích.
Khi đã ra khỏi tiệm, tôi dừng 3 người họ lại.
“Các người. Hiểu rồi chứ?”
“………”
3 người chỉ yên lặng mà đưa tôi 10 đóa Huyễn yêu hoa.
Và cho mỗi đóa, tôi đưa họ 1 đồng vàng. Vì thế, tôi còn lại 16 đồng, nhưng thế vẫn còn tốt chán.
Tự mình tinh chế Huyễn yêu hoa sẽ có lợi hơn nhiều. Nên không cần phải đưa cho Guild làm gì.
Trong thơi gian nói chuyện với Bà chủ tiệm, tôi nhận thấy bộ 3 dường như muốn nói gì đó.
“Chờ đã! Rimuru-san, Cậu tinh chế Huyễn yêu hoa từ khi nào vậy?
Bởi vì, việc tinh chế Huyễn yêu hoa là rất khó.
Khi Huyễn yêu khí bốc lên, trong vài trường hợp, người nghiên cứu đã trúng độc mà chết đấy!”
Vậy à. Dù sao, đó cũng vẫn là một Ma pháp phẩm nguy hiểm mà. Nên giá cao cũng hợp lý thôi.
“Fufufu. Với lão phu đây, tinh chế thứ hoa cỏ đó, là việc rất đơn giản!”
“Không công bằng! Tôi còn chả làm được nữa…”
“Không hổ là Danna. Tôi không còn ngạc nhiên trước mọi chuyện nữa.”
“Tôi cũng vậy. Tôi cũng nghĩ Danna có thể làm được mọi chuyện.”
3 kẻ ghen tị này.
Nhưng ngoài Ellen ra, 2 người còn lại cũng đã chấp nhận thực tế rồi.
Vậy là việc khảo sát trước giá cả của Hồi phục dược đã xong, chúng tôi lên đường đến Tổ hội ngay.
Chúng tôi đã đến Tự do Tổ hội chi nhánh Brumund.
Dọc trên con phố mua sắm là các cửa tiệm Ma pháp Đạo cụ, còn Tự do Tổ hội thì nằm ở cuối con đường.
Đó là một tòa kiến trúc bằng đá khá lớn. Một tòa nhà 5 tầng trong thế giới này, thật hiếm thấy.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một tòa nhà trên 3 tầng.
Ở Vương quốc Dwarf, vì họ dùng không gian lớn dưới đất, nên chủ yếu chỉ là những tòa nhà 3 tầng.
Những cửa sổ chiếu sáng bằng Ma pháp được bố trí ở những nơi quan trọng, không giống như nhà của các Lizardman, sáng sủa như bên ngoài vậy.
Thế nên tôi cứ ngỡ là người ta không xây các tòa nhà cao tầng. Mà, chỉ mới 5 tầng thì cũng chưa được gọi là ‘nhà cao tầng’ đâu nhỉ.
Khi bước vào bên trong, nhiệt độ dường như đã được điều chỉnh, nên khá dễ chịu.
Mặc dù tôi chẳng chịu ảnh hưởng gì từ nhiệt độ cả, nhưng nhờ Nhiệt nguyên cảm tri để cảm nhận nhiệt độ, mà tôi nhận ra sự khác biệt với bên ngoài ngay.
Rõ ràng tòa nhà này được trang bị chức năng điều chỉnh nhiệt độ bằng Ma pháp, Tân tiến đến bất ngờ đó.
Tôi cứ nghĩ vì đây là thế giới khác nên nền văn minh sẽ thấp chứ, nhưng dường như họ đã phát triển theo hướng khác hẳn với kiếp trước của tôi.
Nếu không có sự tồn tại của Ma vương và Ma vật, thì với những sự tiến bộ thấy được này, chắc goi đây là nền Văn minh Ma pháp cũng được đấy.
Tuy nhiên, có thể nói, toàn bộ sự tiến bộ đó đều hướng vào việc chống lại Ma vật.
Vì e sợ các Ma vương, con người mới ‘cống nạp’ những vùng đất trù phú, nhưng nếu mối quan hệ sức mạnh đó mà bị đảo ngược, chính các Ma vật sẽ bị xâm chiến ngược lại.
Ý tưởng đó, tôi nghe nói chính là chủ trương của Thánh giáo hội phương Tây.
Tuy hiện tại, phía Ma vật mạnh hơn, nhưng tương lai thế nào thì không ai biết. Nên tôi cho rằng cần phải có một số chính sách ở thời điểm còn sớm này để bảo vệ quyền lợi cho trấn của chúng tôi.
Thật mừng vì tôi đã đến đây.
Việc nhìn thấy trấn của nhân loại, hiểu biết về thế giới của con người, sẽ có ảnh hưởng lớn đến phương châm về sau.
Nên tôi quyết định sẽ quan sát nhiều hơn nữa.
À, cứ đứng đó mãi cũng chẳng ích gì.
Cho nên nhóm 3 người dẫn tôi vào sâu bên trong. Bên trong bày trí như những bàn tiếp tân ở các phòng hành chánh vậy.
Có những khung cửa nhỏ như thường thấy ở quầy nhận hành lý ở sân bay, với cái bảng tên ghi ‘Quầy Thu mua’.
Nhìn chung lại, có 3 quầy như thế.
Quầy Thu mua vừa được nói đến.
Một quầy cho Hội viên chung (khách).
Và một quầy cho các Hội viên Mạo hiểm giả.
Căn phòng phân ra làm 3 khu vực.
Bên Thu mua, thì đúng như tên gọi, những vật phẩm thu thập được, những vật phẩm được chuyển đến Guild được xử lý nơi đây.
Quầy Hội viên chung thì dành cho Người học việc và những hội viên sống trong phố dùng. Hình như đây là nơi để gia nhập hoặc rời Tổ hội.
Quầy chuyên cho các Mạo hiểm giả thì, chỉ những Mạo hiểm giả được thừa nhận mới được phép sử dụng.
Mạo hiểm giả là những hội viên được chia theo các lĩnh vực Thu hái, Thăm dò, hoặc Thảo phạt. Mặc dù có thể liên quan đến những Tổ hội khác nhau trong phố, nhưng những người chủ yếu hoạt động ngoài thành phố thường được gọi chung là Mạo hiểm giả.
Để thành Mạo hiểm giả, điều kiện tối thiểu là phải ít nhiều có năng lực chiến đấu.
Ví dụ như, có một bộ phận gọi là Guild Ma pháp. Chỉ những người biết một vài loại Ma pháp nào đó mới tham gia được, nhưng những người đó cũng chỉ có thể sử dụng quầy Chung thôi.
Chỉ biết dùng mỗi Ma pháp không là không đủ. Chỉ sau khi hoạt động bên ngoài thành phố thì mới được công nhận là Mạo hiểm giả thuộc một trong các lĩnh vực Thu hái, Thăm dò, hoặc Thảo phạt.
Nhưng mà, được chứng nhận là một Mạo hiểm giả thì được lợi gì?
Những thành viên Tự do Tổ hội có thể xác minh rõ ràng mình thuộc quốc gia nào, nhưng những Mạo hiểm giả có thuận lợi là có thể tự do thay đổi (điều chỉnh) mình thuộc quốc gia nào.
Họ có thể dễ dàng hoạt động trong phố và băng qua biên giới quốc gia. Dĩ nhiên, trong thời chiến thì sẽ bị giới hạn, nhưng các thủ tục vào ra các nước lại rất dễ dàng.
Nói tóm lại, đối với những thành viên Tổ hội thuộc một quốc gia nào đó, họ có thể dễ dàng chuyển sang một quốc gia khác. À, điểm khác biệt duy nhất là mức thuế phải đóng thôi.
Nguồn gốc ban đầu của cái tên Tự do Tổ hội là bởi những Mạo hiểm giả muốn tự do đi lại giữa các quốc gia.
Mà, thực sự thì, cũng đã có nhiều người đã chuyển đổi quốc gia rất nhiều lần rồi.
Bộ ba đó, trên đường dẫn tôi vào bên trong, đã giải thích rõ ràng trước từng khung cửa.
Sau khi nghe những lời giải thích ngắn gọn, tôi được dẫn vào sâu bên trong.
“Oi, chúng tôi sẽ dẫn người này vào bên trong, nên cho qua đi.”
“A, Cabal-san. Anh đã về. Còn vị kia là?”
“Ờ, Khách của Chi nhánh Trưởng đấy. Hãy thật tử tế đấy.”
Sau khi trao đổi như thế, chúng tôi theo lối đi bên cạnh bàn tiếp tân vào sâu bên trong.
Phía sau lưng,
“Cabal-san thật hấp dẫn—”
“Ellen-san thật tuyệt diệu… Lúc nào cũng xinh đẹp cả…”
“Đồ ngốc! Lũ ngốc các ngươi không nhận ra được vẻ trang nhã của Gido-san…”
“Nhưng mà, đứa trẻ đó là đứa nào? Tại sao phải lịch sự với nó chứ?”
Tuy nghe được đoạn hội thoại kia, nhưng tôi thực sự không hiểu nổi.
Sao mà bộ 3 {ngốc nghếch} này lại được ngưỡng mộ đến thế? Ở ngôi làng đầu tiên cũng thế, họ là ‘người của công chúng’ nhỉ.
Và chúng tôi đã ở trước một căn phòng nằm sau lối đi. Trước căn phòng có 2 binh sĩ đứng gác, họ mở cửa ngay khi Cabal ra hiệu.
Bước vào bên trong, tôi thấy có một Ma phương trận vẽ sẵn trên sàn.
Trông cũng tương tự như cái Bester đã vẽ. Chính là Ma phương trận cùng hệ thống.
Chúng tôi bước vào trong Ma phương trận, và kích hoạt Ma pháp.
Có thể dùng nó đi đến tầng 4, còn tầng 5 thì lại phải dùng một Ma phương trận khác nữa.
Họ rất cảnh giác trước những gián điệp {Spy} nhỉ. Cẩn thận ghê.
Nhân tiện, từ bên ngoài, cũng chỉ có thể thấy các cửa sổ lên đến tầng 4 thôi. Chắc là để không cho ai có thẻ xâm nhập vào tầng 5 rồi.
Có một cánh cửa ngay trước Ma phương trận tầng 5, sau cánh cửa đó có lẽ là văn phòng của Chi nhánh Trưởng.
Chúng tôi bước vào phòng.
“Xin chào! “Kẻ thống trị Ma vật”!
Tôi là Fuze, Chi nhánh Trưởng {Guild Master} Tự do Tổ hội Chi nhánh Brumund!”
Một người đàn ông có vóc người khá thấp, với ánh mắt không hề buông lỏng cất tiếng chào.
Hiểu rồi, người đàn ông này quả thật rất có năng lực của một {Guild Master}.
Dường như anh ta khá mạnh trong chiến đấu. Anh ta không toát ra sơ hở nào cả.
Đây sẽ là một đối thủ khá là khó thương thuyết cùng đây.
“Tôi là Rimruru Tempest. Đến từ Ma vật quốc “Tempest” mới thành lập trong Đại sâm lâm Jura.
Ở đó, tôi giữ vai trò Trưởng trấn. Hân hạnh được gặp.”
Khi đã xong màn tự giới thiệu, chúng tôi tiến hành trao đổi ngay.
Buổi trao đổi đó kéo dài đến tận tối mịt, và tối đó, tôi quyết định sẽ ở tạm trong một phòng dành cho khách của Tự do Tổ hội.
Tái bút: Thật đáng buồn là, dù đã được ở trong trấn của loài người sau bao chờ mong, và có rủng roẻng tiền, tôi vẫn không thể đi ‘khai phá’ ‘chân trời mơ ước’ được.