Chương 60: Hơi Bất Ngờ Tí, Nhưng Kiểm Tra Thôi
Quảng cáo 1 tí :v
Như đã nói, thỉnh thoảng tôi sẽ có vài phụ chú, bình loạn, nhận xét về chương mới trong Topic thảo luận, nên nếu ai có máu tò mò, có thể vào đó chơi / đọc thử.
Cám ơn đã theo dõi
Deforestation
Bên trong phòng học đã yên lặng lại.
Yên lặng đến mức nghe được cả tiếng nuốt nước bọt cái *ực*.
Ranga ve vẩy đuôi chạy đến chỗ tôi.
“Rồi rồi, mọi người đã cố gắng hết sức chứ?”
Dù tôi nói thế với nụ cười, nhưng đám trẻ lại chẳng cười chút nào.
Dĩ nhiên rồi, nếu trong vị trí của đám trẻ, ‘Phải giết tên khốn này thôi!’ tôi cũng sẽ nghĩ như thế.
Tuy nhiên, thế giới này lại theo quy luật “cá lớn nuốt cá bé”.
Nên, nếu có hận, thì chỉ có thể hận bản thân vô lực thôi. Nên,
“Được! Mọi người, dường như ai cũng có chuyện muốn nói cả, nên ta làm bài Test thôi.”
Tôi tuyên bố.
“Gi—! Sao lại thành ra như thế!”
“T- Test!?”
“Uee—“
Bọn trẻ lớn tiếng phản đối.
Ừm. Kiểm tra {Test}, dường như ở đâu cũng bị ghét cả.
“Này, đừng hoảng hốt chứ! Ta không biết mấy đứa tính nói gì
Nhưng nghe này.
Những việc từ nay về sau, là cần thiết cho mấy đứa đấy.”
“Tại sao chứ! Sớm muộn gì bọn ta cũng chết thôi!
Nên học chẳng để làm gì cả.”
“Đ- Đúng thế… Tất cả giáo viên cho đên nay đều chỉ mang đến đồ chơi và sách tranh và bảo chúng tôi tự do chơi thôi…”
“Chúng tôi, từ lúc đến đây, chẳng hề học gì cả…”
“Tôi, muốn đọc, sách tranh thôi…”
“……”
Cả bọn đều nhau nhau phàn nàn.
Tuy thế, chúng lại thiếu cái ‘năng lượng’ của ngày hôm qua. Sau khi ‘đùa’ với Ranga cả ngày hôm qua, đám trẻ mệt rồi sao?
Mà, việc chúng đến đây hôm nay cũng đủ tốt rồi.
Nhưng, đây là rất cần thiết. Nên không may là, không thê thỏa hiệp được.
“Rồi rồi. Ta hiểu mọi người muốn nói gì rồi.
Nhưng, bài kiểm tra {Game} vui vẻ kể từ hôm nay sẽ giúp mấy đứa, không, mấy trò giải tỏa bớt bất mãn.
Từ nay, từng em một, sẽ đấu tập với ta.
Luật chơi rất đơn giản. Các em dùng toàn lực, hay làm gì cũng được. Nếu hạ được ta, bài học sẽ chấm dứt.
Nếu sau 20 phút, mà ta vẫn đứng vững, ta thắng. Đơn giản phải không?”
“Chỉ vậy?”
“Ừ. Phạm vi, là trong phòng học này. Ta sẽ dựng một kết giới, nên sẽ không ai ra được.
Những người quan sát không được phép giúp đỡ.
Hiếu luật rồi chứ? Nếu đã hiểu, hãy quyết dịnh thứ tự đi.”
Trận đấu tập đơn giản.
Tôi không có ý xuất thủ. Mà chỉ muốn xác định năng lực của đám trẻ thôi.
Nếu đám trẻ không thể đạt được Unique Skill, Tôi chẳng biết có cách nào để tiêu thụ số Ma tố lượng {Energy} tràn đầy trong cơ thể kia không nữa.
Theo Phân tích giám định của tôi, {Energy} của bọn trẻ dám còn ngang với các Ma vật A Rank trở lên lắm chứ.
Rank của các Mạo hiểm giả được xếp dựa theo sức mạnh, nhưng Ma vật thì lại dựa trên tổng lượng Energy.
Nên tôi đã rất ngạc nhiên khi biết rằng khi so sánh thì Mạo hiểm giả B Rank chỉ có mức {Energy} tương đương với C Rank thôi.
Khi trở thành Mạo hiểm giả, tôi mới biết được điều đó.
Vì những Ma vật thông thường không có Kỹ lượng {Level}, nên chỉ phán xét nhau qua năng lực. Nhưng, cũng có những Ma vật có {Level} cao…
Nên nếu dựa theo quy chuẩn đó, thì đám trẻ này là A Rank.
Nếu có thể làm chủ được năng lực, đám trẻ sẽ thành những đối thủ ‘khó nhằn’…
Cuối cùng thứ tự cũng đã được quyết định.
Với vẻ mặt đầy hăm hở, Misaki Kenya tiến tới chỗ tôi.
Đó chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi. Tên nhóc là ‘Boss’ ở đây à?
“Oi! Ta dùng kiếm được chứ?”
Thằng nhóc ngạo mạn!
“Được thôi, nếu em thua, hãy sử dụng kính ngữ cho tử tế!”
“Hừm! Người lớn, cũng không thắng được bọn ta. Bọn ta đánh bại tất cả ngoại trừ Shizu-san thôi!”
“Hừ—m. Lớn miệng quá nhỉ, thế có thắng nổi ta không đó?”
Thế là bài kiểm tra bắt đầu.
Giao việc ra hiệu lại cho bọn tẻ. Tôi đưa chúng cái đồng hồ cát mình đã chuẩn bị ngày hôm qua, và giải thích cách dùng.
Được rồi, bắt đầu được rồi nhỉ.
“B- Bắt đầu!”
Trước tín hiệu của Alice, Kenya di động ngay.
Với một đứa nhóc tiểu học, chuyển động tốt đấy. Mà, chúng đã từng đánh bại người lớn mà…
Dẫu vậy, với tôi, thế chẳng là cái ‘đinh’ gì…
“Cố lên Ken-chan— — —!!!”
“Đừng để bị đánh bại đấy!”
Nghe những lời cổ vũ đó, tên nhóc dường như mạnh hơn.
Tên nhóc tuyệt vọng cố đánh trúng tôi, nhưng không cần phải đọc vị trước, tôi chỉ nhìn và nhẹ nhàng né thôi.
Sau 10 phút, mắt rưng rưng nước, tên nhóc bắn lửa vào tôi.
Hừm. Đám lửa nay, uy lực thấp quá.
Thật khó mà so sánh với lửa tôi tạo ra, nhưng với Energy lớn dường đấy mà uy lực chỉ tháp dường này.
Nếu A Rank mà dốc toàn lực đưa hết Ma tố vào cầu lửa tấn công, thì có tạo ra nhiệt độ trên 1000° cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên…
Đến cả Hỏa viêm cầu {Fire Ball} của Ellen còn có uy lực cao hơn.
Năng lực còn thua cả Ma pháp của Mạo hiểm giả B Rank.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chỉ là nhìn và ‘sao chép’ lại thôi, chứ không phải năng lực thực sự.
“Oi, tập trung quá vào ngọn lửa rồi. Hãy thử tấn công với năng lượng thông thường xem nào.”
Tôi khuyên bảo.
“Im đi! Shizu-san đã dùng kỹ thuật này, uy lực rất tuyệt!
Ta sẽ không nghe lời một kẻ như ngươi đâu!”
Tên nhóc ngạo mạn này.
Kết cục, không nghe lời khuyên của tôi, rồi 20 phút trôi qua. Tôi thắng.
“Được, kết thúc! Hãy gọi ta là ‘Sensei’ đàng hoàng vào!
Tiếp theo, ai lên đây!!!”
Rũ vai thất vọng, tên nhóc thiểu não quay về chỗ các bạn mình.
À, nếu bị một đứa nhóc chưa đến 10 tuổi đánh bại, tôi sẽ còn sốc nặng hơn nữa.
Tiếp theo là Chloe O’Bell.
Một cô bé 8 tuổi. Với mái tóc màu khá lạ. Đen tuyền nhưng lại có lẫn bạc ánh kim, là sao chứ?
Đằng nào thì, đó là một cô bé rất đẹp với mái tóc có màu kỳ lạ. Cô bé có pha dòng máu Nhật nhỉ?
Cô bé toát ra bầu không khí kỳ lạ hòa trộn Đông – Tây.
À, bắt đầu chứ. Nếu nhìn cảnh này, hẳn người ta sẽ thấy một nữ sinh trung học đang bắt nạt một bé gái.
Dẫu vậy, ‘Kiểm tra là cần thiết!’ tôi đang ra vẻ như thế, nên lỡ mà thua, chắc sẽ chẳng cười nổi.
“Kurocchi, đừng cố gắng quá sức đấy—!!!”
“Kuro-chan, đừng để bị thương đấy.”[1]
Tiếng cỗ vũ của bọn trẻ cũng có nhiều kiểu nhỉ nào là ‘Cố lên!’ rồi ‘Đừng để bị thương!’.
Chắc là vậy rồi nhỉ.
Khi nghe tiếng báo hiệu, trận đấu bắt đầu.
Mặc dù có nghỉ ngơi 5 phút ‘giữa giờ’, nhưng tôi lại không chọn nghỉ. Tuy thế, tôi lại chẳng mệt tí nào.
Tôi chỉ né đòn thôi, nên chiến thắng rất dễ.
‘Rồi, Chloe. Bé sẽ dùng kiểu tấn công gì đây…’
Chloe thích sách, và luôn mang theo 1 quyển.
‘Là vậy á? Bé tính dùng góc quyển sách để đập hay để ném vào đầu ta đây?
Hay ‘Đây không phải là sách, mà là vũ khí cùn!’ sao? Chắc không phải là kiểu sáng tạo của trẻ tiểu học đó chứ?’
Trong khi còn đang nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó,
“Hãy sao chép dòng chảy mặt nước, bắt lấy đối thủ của ta (Water Jail).”[2]
Uo! Đột nhiên, từ dưới chân tôi một dòng nước dâng lên. Theo 『Nhiệt nguyên cảm tri』 thì đây là nước thật.
Ma pháp à! Tuyệt quá, cô bé này! Đây, chắc là Thiên tài đây?
Trong lúc còn đang ấn tượng, chuyển động của dòng nước trở nên xiết hơn, và tạo thành hình một quả cầu nước bao lấy tôi.
Khi dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào, cảm giác như đầu móng bị xây xát một tí.
Chắc cũng giống như “Thủy nhận” của tôi, cô bé đã thao túng nước ở tốc độ cao tạo ra một khối hình cầu.
Thật tuyệt diệu. Nhưng, cô bé sẽ làm gì tiếp theo đây?
“Ma pháp này, tiếp theo sẽ là rót nước đầy vào cùng với người bị giam!
Nếu nhận thua, tôi sẽ hủy nó. Nếu không chịu, người sẽ chết!”
Trẻ, nhưng đáng sợ quá.
Tên nhóc Kenya trước đó còn dễ thương hơn nhiều. Nhưng mà, không may là, chỉ ở mức này…
“Un. Ma pháp tuyệt lắm. Chỉ là, không có tác dụng lên ta.
Tuy thế, Ma pháp này tốt đấy. Sau này, cứ tiếp tục học hỏi nữa nhé!”
Nói thế, tôi xoa đầu Chloe.
Nhà tù à? Việc này, 『Phân tử thao tác』 có thể làm dễ như chơi.[3]
Nói thật thì, Skill này, là mạnh nhất trong số các Extra Skill. Năng lực tuyệt vời này có thể sánh với Unique đấy.
Đối với tôi, những đòn tấn công hệ Nhiệt đều không ‘qua’ được, nên tôi cho rằng như thế là đủ rồi. Vốn dĩ, tôi có Kháng tính cơ mà.
Chloe sửng sốt ngồi sụp xuống. Cô bé đỏ mặt và rơm rớm nước mắt.
Thứ lỗi cho ta, nhưng việc vốn là như vậy rồi, hãy cố chịu đi. Một đám nhóc khinh thường sẽ không chịu nghe lời, nên cần phải cho chúng thấy sự chênh lệch ‘khủng khiếp’ về thực lực ở đây.
Chloe mất hết ý chí chiến đấu. Nên tôi thắng.
Chloe thì, chạm vào chỗ mà tôi xoa khi nãy, và chẳng hiểu vì sao, lại nở nụ cười.
Tiếp tục nào!
Đối thủ tiếp theo là Gale Gibson.
Cậu nhóc lớn tuổi nhất bọn, 9 tuổi. Đó là một cậu nhóc vóc người khá lớn với mái tóc nâu. Chắc chắn là một Bishounen (mĩ thiếu niên) rồi.
Cậu nhóc này, khi trưởng thành, chắc hẳn sẽ thành một đấng nam tử xinh đẹp không kém diễn viên đâu!
‘Hãy nghiền nát cậu ta!’ Không, sao tôi lại có ý nghĩ đó chứ.
Tôi là một người lớn, nên tôi sẽ làm một đối thủ ‘công bằng’.
Gale, không hề dùng tiểu xảo nào, không hề ngần ngại bắn thẳng vào tôi.
Sau khi quan sát 2 người kia, hẳn cậu nhóc đã thay đổi đánh giá về tôi.
Cậu ta bắn một viên đạn khí uy lực đủ để giết bất cứ một Giáo sư thông thường nào.
Dường như đó là một đòn dốc hết toàn bộ sức lực vào. Quyết định tốt lắm.
Nhưng, không may là, nhầm đối tượng mất rồi. Với tôi, các kỹ thuật hệ Phóng xuất chẳng ăn nhằm gì cả.
Như thể hiển nhiên, tôi dùng 『Bạo thực giả』 hấp thụ gọn ghẽ.
“Đó là gì thế? Chơi bẩn!”
‘Un. Chơi bẩn thật đấy.’ Tôi cũng nghĩ vậy.
“Í dà, Người lớn là những sinh vật chơi bẩn vậy đó. Bọn ta sẽ không từ thủ đoạn nào để thắng!
Đó, chính là Người lớn!”
Với đối thủ là đám trẻ, làm thế chẳng ‘người lớn’ chút nào nhưng đây chẳng phải là lúc ‘ra vẻ’.
Thật sự thì, tôi có thể né được ngay, nhưng lại có tí lo rằng nó sẽ ‘đục’ một lỗ trên kết giới.
Mặc dù được bảo là dạy thế nào cũng được, nhưng phá sập cả phòng học hoặc cả ngôi trường thì không tốt chút nào.
Thế cho nên, tôi quyết định kết thúc ‘trò chơi’ theo phương thức ít tổn hại nhất có thể.
Dẫu vậy, cũng thật là phiền phức.
Gale cắn môi thất vọng, tập trung khí vào tay và lao vào tôi.
Trẻ con quá. Cứ thế này, cậu nhóc chẳng có cửa thắng rồi.
Sự việc cứ thể tiếp diễn như với Kenya, và tôi chiến thắng.
Sekiguchi Ryouta là một đứa trẻ rụt rè.
Luôn thân thiện với Kenya, và hỗ trợ cho Kenya.
Là ‘đối tác’ của Kenya mạnh mẽ. Có thể nói đó là một cậu nhóc thông thường, không có gì đặc biệt.
Tuy nhiên, năng lực lại…
“Ryouta, trả thù cho tớ!”
Ngay khi nghe tiếng hét của Kenya, mắt của Ryouta liền đổi màu.
Đây, cũng gần giống với 『Cuồng chiến sĩ hóa』 của Shion. Cả tốc độ lẫn sức mạnh đều được tăng hơn gấp đôi. Và, Ma tố biến thành Đấu khí, rồi bao bọc cơ thể.
Việc hóa chiến sĩ này tuyệt thật. Nhưng khuyết điểm chính là, cậu nhóc không còn ý thức.
Trong chiến đấu mà mất đi sự điềm tính, đó là một ‘điểm trừ’ rất lớn.
Quá mức phụ thuộc vào đối thủ. Với một đối thủ thông thường, 『Cuồng chiến sĩ hóa』 có thể là một ‘thủ đoạn’ hiệu quả, nhưng với đối thủ ‘cao tay’ hơn, đó lại là một canh bạc.
Đó, gần như là 100% thất bại.
Chuyển động khá tốt, nếu đối thủ không phải là tôi, cậu nhóc còn đánh lại được.
Nhưng, đáng tiếc thay!
Trong vòng 20 phút, tôi chỉ việc né tránh.
Cô bé cuối cùng, Alice Rondo.
Nhỏ tuổi nhất bọn, 7 tuổi. Mái tóc vàng thẳng mượt dài chấm vai.
Với diện mạo như một con búp bê, cô bé dúng thật một Bishoujo (mĩ thiếu nữ).
Trái với một Chloe rất ‘người lớn’, cô bé trông rất tinh ngịch.
Mà, cô bé này, sở hữu năng lực thể nào dây.
Alice ném con búp bê trong tay lên không,
“Lên đi— — — — —!! Kuma-san!” (kuma = gấu)
Và hét lên như thế.
‘Hả?’ tôi vừa nghĩ, vừa nhìn con gấu, đột nhiên, như được thổi hồn vào, con gấu liền tấn công tôi.
Đáng kinh ngạc là, đòn khá mạnh.
Năng lực của cô bé, là Nhân hình sử dịch giả {Golem Master}. (sử dịch ~ điều khiển)
Đây, biến gấu bông thành chiến đấu lực, nếu con rối mà được làm từ hợp kim đặc biệt, hẳn sẽ thành thứ vũ khí lợi hại lắm…
Có lẽ, đây chính là năng lực mạnh nhất trong nhóm 5 đứa trẻ.
Mà… nếu chỉ việc tránh né, cô bé làm gì được chứ.
Tôi không ngờ là năng lực mạnh nhất là dành cho lúc cuối, may là tôi vẫn giữ được thể diện.
Khi cô bé triệu lên đến 10 con búp bê, suýt nữa thì tôi mất kiểm soát và thiêu hủy chúng. Nhưng tôi cố chịu đựng, và chỉ tránh né thôi…
Nếu thiêu rụi chúng, hẳn cô bé sẽ òa khóc ngay, và sẽ rất phiền phức khi phải dỗ cho nín.
Dẫu sao, tôi đã cho 5 đứa thấy được thực lực của mình.
Năng lực của đám trẻ chính là như thế.
Hoàn toàn có ấn tượng không hợp nhỉ. Có thể bảo là khuynh hướng tài năng khá lạ lùng nhỉ?
Có lẽ nhân tố chính là vì đó không hẳn là năng lực bọn trẻ khao khát từ tận đáy lòng chăng.
Liệu bọn trẻ này sẽ có được Unique Skill, hay ta phải theo đuổi một phương thức khác…
Trong 3 tháng tới, tôi phải tìm ra cách ngăn chặn sự sụp đổ của cơ thể bởi sự bộc phát của Ma tố.
Tuy là một phương pháp cứng rắn, nhưng tôi đã có thể xác minh được tình trạng của bọn trẻ.
Và, việc dốc toàn lực ra này, là cách tốt nhất ngăn chặn sự ‘bộc phát’ đó.
Việc phát tiết ra lượng lớn Ma tố này, dường như có thể giúp ‘kéo dãn’ thời gian ‘bộc phát’ đi một tí.
Tiếp đến, là cách đối phó căn bản…
“Rồi, như các em đã thấy đó, ta mạnh đấy!
Và ta, hứa với các em. Ta sẽ giúp các em.
Thề trên cái mặt nạ này, ta sẽ tìm được cách!”
Tôi tuyên bố thế trước đám trẻ.
Cả bọn đều rất nghiêm túc lắng nghe lời tôi nói.
Bước đầu tiên đã thành công. Bởi vì sẽ không thể nói chuyện được với người không muốn giao tiếp.
Bằng cách nào đó, tuy có hơi cưỡng ép, nhưng tôi đã thành công trong việc khiến đám trẻ nghe lời mình.
“Nee, cái mặt nạ đó, có phải của Shizu-sensei không?”
Đột nhiên Alice rụt rè hỏi.
“Đúng thế. Shizu-san đã ủy thác cho ta.
Và, sự ủy thác đó, ta nghĩ cũng là ủy thác cả việc của mấy em luôn.”
Tôi trả lời. Mặc dù các hoa văn trên mặt nạ có thay đổi, cô bé lại có thể nhận ra.
Alice hài lòng với câu trả lời của tôi.
Dường như cô bé đã mở lòng ra một chút.
Tuy thế… sẵn nhắc đến mặt nạ…
Hiện tại, có điều gì đó vướng mắc trong tâm trí.
Việc Shizu-san ủy thác lại cho tôi…
Are? Đánh vào mặt Ma vương Leon nhỉ.
Chẳng lẽ Shizu-san có ý dánh bại ma vương?
Khoan đã… Shizu-san đến đây khi mới 10 tuổi nhỉ?
Tại sao hắn lại cứu cô?
Nghĩ đi nào. Tuy không biết tường tận chi tiết, nhưng có các gợi ý ẩn trong đó.
Thêm nữa, không thể nào Shizu-san lại bỏ mặc bọn trẻ mà theo đuổi mục đích riêng của mình.
Có lẽ nào đấm vào mặt Leon và cứu bọn trẻ, cả hai việc đều có cùng một mục đích.
Nếu nghĩ vậy, chắc Ma vương Leon biết cách cứu lấy bọn trẻ.
Hắn đã từng giúp cô mà…
Nếu là vậy, thì phương thức là gì?
Hoàn toàn tận dụng Đại hiền giả, tôi dồn hết nỗ lực suy nghĩ.
Và, như mọi lần, Đại hiền giả không phản bội lại kỳ vọng của tôi.
Ma vương Leon đã cố tình giúp Shizu-san, hay đó chỉ là ngẫu nhiên? Câu trả lời là?
《Giải đáp. Khả năng Ma vương Leon cố tình giúp Shizu-san là khoảng 74%.
Tuy nhiên, khả năng này hoàn toàn chỉ là từ tính toán giả định, không có giá trị thực tế.
Và, cách để cứu bọn trẻ…》
Dường như suy nghĩ của tôi đã không nhầm.
“Nghe này, nhất định ta sẽ cứu mấy đứa. Từ ngày mai, ta sẽ tiến hành chuẩn bị ngay.
Hãy tin ta! Vì ta sẽ cứu các em, những người được Shizu-san giao phó.”
Không như trước đây, tôi tràn đầy tự tin nói.
Thấy tôi như vậy, mắt bọn trẻ trở nên nghiêm trang.
“Xin nhờ người, Sensei!!!”
Sensei à.
Nghe tốt lắm. Cứ giao đó ta.
Lúc này, lần đầu tiên tôi được đám trẻ thừa nhận.
‘Chắc chắn mình sẽ cứu chúng.’
Trong tim mình, tôi thề như thế.
Chú thích:
[1] Trong tiếng Nhật, Chloe được viết là Kuroe. Nên thành biệt danh ‘Kuro’. :v
Sẵn tiện, tên của bọn trẻ là: 三崎 剣也 (Misaki Kenya), 関口 良太 (Sekiguchi Ryouta), ゲイル・ギブスン (Gale Gibson), アリス・ロンド (Alice Rondo), クロエ・オベール (Chloe O’Bell).
[2] Với câu chú 「”写し流れる水面にて、我が敵を捕えよ(ウォータージェイル)”」 này, tôi bó tay. Ai có cao kiến gì, xin góp ý.
[3] Chỗ này, Clown-san đánh máy nhầm thành Cloning, thay vì Molecular Manipulation.