Chương 63: Bọn trẻ và Tinh linh
Chúc mừng năm mới 2018!
Chúc các bạn năm mới có nhiều niềm vui, và luôn mạnh khỏe và thành đạt.
— — — — — — — — — —
Xin chào. Là tôi, Deforestation đây.
Xin thư lỗi vì thời gian qua không có chương mới. Lý do, là vì bận công việc đời thực (việc làm, học tập…).
Năm nay, tôi tính sẽ cố gắng mỗi tuần 1 chương, nhưng đó chỉ là DỰ ĐỊNH thôi, còn THỰC TẾ thì ……… tùy vào tình hình công việc và học tập nữa. Nên cũng không dám hứa hẹn gì nhiều.
À, có 1 tin vui, là tôi đã có N5 rồi, và đang học N4. Thế tức là bản dịch sẽ chuẩn hơn một tí so với trước đây, nhưng vẫn chưa thể là “Chăm phần chăm” được – cái đó, phải cỡ N3 hoặc N2 mới có thể được.
Chúng tôi di chuyển đến nơi khác.
Đến nơi sâu thẳm nhất của mê cung, gọi là gian Tiên đoán.
Thật ra, dẫu kết quả có là sao, thì tôi cũng chỉ bảo vệ đám trẻ.
Trước cánh cửa đến căn phòng đó, là một không gian trống trải cực kỳ rộng lớn.
Có một con đường rộng khoảng 1m, dài khoảng 20m dẫn từ đó đến một bệ đứng hình tròn cao khoảng 5m.
Tuy không rõ được làm từ vật liệu gì, nhưng trông nó như đang lơ lửng trên không vậy.
“Được chứ? Hãy bước lên cái bệ tròn đó, và kêu gọi Tinh linh đến!”
“Chúng tôi sẽ nói gì?”
“Gì cũng được. ‘Hãy giúp tôi!’ hay ‘Cùng chơi nào!’.
Nếu một Tinh linh có hứng thú đến, tức là thành công.”
“… Họ sẽ đến chứ?”
“Họ sẽ đến, Sensei, sẽ đến chứ?”
“Sẽ đến?”
Bọn trẻ nhìn lên tôi với vẻ lo lắng.
À, sẽ không sao đâu. Nếu không đến, tôi sẽ cưỡng chế triệu hồi.
“Này, cậu kia! Câu đang làm gương mặt rất tà ác đấy!”
“Hửm? Không sao, không sao đâu.
Này, các em! Đừng lo lắng! Sẽ ổn cả thôi!”
Nếu họ không đến, tôi chỉ việc ‘gọi’ thôi.
Nếu là Tinh linh có ý chí, chúng ta sẽ nói chuyện, và nếu có thể, thì Tinh linh không có ý chí là tốt hơn cả.
Khi đó, họ sẽ tuân lời tôi mà không lưỡng lự gì.
“Nếu phải nói chuyện, thì tôi cũng sẽ đi cúng.”
“… À, cũng được thôi. Có bao nhiêu người đi cũng được thôi, nhưng lối đi khá hẹp đấy.
Nhưng vì cậu sẽ đi cùng, nên mỗi lần chỉ 1 đứa trẻ thôi.”
Hừm. Mỗi lần gọi 1 Tinh linh cho một đứa trẻ cũng tốt thôi.
Vì, biết đâu sẽ cần đến người lớn thương thuyết thì sao.
Mà, nếu được, tôi muốn tránh thương lượng bằng nắm đấm hết sức có thể…
“Được rồi! Chúng ta sẽ đi theo lượt vậy. Ai trước tiên đây.”
Sau đó, chúng tôi thảo luận thứ tự.
Đầu tiên là Gale lớn tuổi nhất.
Tiếp đến là Alice.
Rồi đến Kenya và Ryouta.
Cuối cùng là Chloe.
Tuy có chút cãi vã, nhưng bọn trẻ cũng thống nhất được thứ tự này.
Nhanh nhanh vào việc thôi.
Một không gian tĩnh lặng.
Không hề có một âm thanh nào, và được ánh sáng mờ mờ soi sáng.
Chỉ có tiếng bước chân vang vọng mà thôi.
“Sensei, nếu có chyện gì xảy ra, xin Thầy hãy chăm sóc các bạn kia.”
À, đừng cứng nhắc quá chứ.
Cậu nhóc căng thẳng quá. Không nói lời nào, tôi vỗ nhẹ đầu Gale.
Đã đến khoảng trống tròn rộng kia rồi.
Không gian lơ lửng thế này cứ tạo cảm giác sắp rơi xuống vậy.
Trong lúc tiến một bước về trước, tôi nhanh chóng ngừng ngay lại. Trước mắt chẳng hề có sàn.
Thế nhưng, theo 『Ma lực cảm tri』 thì ở đó có sàn… Đây là kính trong suốt à? Kiểu như nhựa Acrylic chắc?
Tuy ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn tiến về trước.
Gale lại đang run lên vì sợ hãi.
“Không sao đâu. Có bệ chân cả đấy. Nếu có gì xảy ra, thầy sẽ cứu em.”
Tôi đã có quyết tâm rồi, nên nói thế.
Rất từ từ và cẩn thận.
Cậu nhóc bước đến phần trung tâm.
“À, chỗ này tốt đấy. Cậu nhóc sẽ gọi thế nào đây, thật rất mong chờ đây.”
Ramiris nói vậy.
Cô vỗ nhẹ đầu Gale, rồi cậu nhóc nhắm mắt lại và cầu nguyện.
Quỳ gối xuống, như thể đang cầu khấn thần linh vậy.
Tôi khoanh tay lại, quan sát tình hình.
Sau một lúc, các hạt sáng rơi xuống từ trên trời.
Trông như tuyết vậy.
Và rồi, trên bệ thờ trước mắt chúng tôi, một người, à không, một Tinh linh xuất hiện.
Gale vẫn chưa nhận thấy mà vẫn tiếp tục cầu nguyện.
Làm tốt lắm! Thành công rồi.
Một khối năng lượng tự nhiên vô ý thức. Trông như một khối Ma tố, nhưng lại không phải.
Khối năng lượng này sẽ đạt được Tự ngã (cái tôi/ý thức) và trở thành Tinh linh? Nơi này, cũng giống như bên trong hang động của Veldora, cũng đầy năng lượng tự nhiên.
Nếu không có Tự ngã, nó sẽ tan ra, rồi lại gom lại, và cuối cùng sẽ tạo thành Tinh linh.
Không chút chần chừ, tôi ‘ăn’ Tinh linh ngay.
“Gale, cứ tiếp tục cầu nguyện đi!”
“Ch- Chờ đã! Cậu, cậu vừa mới làm gì đó?”
“Ramiris, im lặng mà xem đi. Tôi có kế hoạch rồi.”
Rất bình tĩnh, tôi gọi 『Đại hiền giả』.
Sau khi đọc ý định của tôi, nó bắt đầu tính toán. Cuối cùng, tính toán hoàn tất, và hiệu chỉnh bắt đầu.
《Báo cáo. Việc biến đổi thông qua Unique Skill 『Biến chất giả』 đã hoàn tất.
Thành phần chủ yếu là 『Năng lực thuộc tính Đại địa』.
Ngoài ra, sau khi phân tích thông tin Tự ngã của Khổng lồ {Ifrit} lửa, nhân cách giả đã được tạo ra.
Năng lực hiệu chỉnh bởi Unique Skill 『Đại hiền giả』 đã được sử dụng.
Ngài có muốn ban cho Gale Gíbson năng lực trong tình trạng này? YES/NO?》
Tôi đặt tay lên đầu Gale, chọn YES, và ban cho năng lực.
Kết quả là việc hợp nhất giữa Gale và Tinh linh được tiến hành, và hoàn tất trong phút chốc.
Khi phân tích tình trạng của Gale, tình trạng bạo phát dữ dội của Ma tố lượng {Energy} không còn nữa.
Lẽ dĩ nhiên là {Energy} của cậu nhóc vẫn còn cao hơn nhiều so với trẻ em bình thường.
Đấy là kết quả của năng lượng Tinh linh và năng lượng Ma lực triệt tiêu lẫn nhau. Giờ, khi cơ thể dần trưởng thành, cậu nhóc sẽ đạt được năng lực thôi.
‘Thủ thuật thành công!’ tôi thầm nhủ và mường tượng cảnh bắt tay với 『Đại hiền giả』 trong trí.
Bởi lẽ tôi chẳng biết nó có hình dạng ra sao, mà cũng chẳng rõ nó có hình dáng hay không nữa.
“Được, tốt rồi! Đã rất cố gắng rồi!”
Tôi nói với Gale như thế.
Có vẻ như không cảm thấy đau đớn gì, cậu nhóc ngước mắt lên nhìn tôi.
Tôi gật mạnh đầu.
“Ổn cả rồi. Việc băng hoại đã dừng lại. Ta đảm bảo đấy!”
Với giọng nói rưng rưng,
“Sensei, cảm ơn thầy rất nhiều!!!”
Cậu nhóc cúi đầu.
Tôi vỗ nhẹ đầu cậu nhóc để giấu sự bối rối, rồi dẫn về với mọi người.
Khi nghe báo thành công, mọi người đều hét lên vui vẻ. Thế nhưng, vẫn chưa kết thúc kia mà.
Nếu không thành công hoàn toàn thì cũng vô nghĩa.
“Đừng làm rộn lên như vậy. Khi toàn bộ vượt qua cả thì ăn mừng cũng chưa muộn!”
Nghe lời tôi nói, cả nhóm suy nghĩ, rồi gật đầu.
Chuyển sang người thứ hai nào.
Tiếp đến là Alice.
Cô bé bảo sợ không dám bước đi trên con đường nhỏ đó, nên tôi bế lên và bước tới.
Chloe và Alice dường như có tranh cãi gì đó, nhưng chắc chỉ là tranh cãi trẻ con thôi.
Tôi ôm bổng Alice và tiến đến khoảng trống rộng rãi đó.
Hy vọng lần này cũng sẽ tốt đẹp.
Dưới ánh nhìn của chúng tôi, Alice nhắm mắt lại và cầu nguyện. Nắm chặt hai tay lại, và giữ lấy vạt váy trên đùi.
Sau một lúc, ánh sáng bắt đầu rơi xuống từ trên trời giống như khi nãy.
Khoảnh khắc Tinh linh xuất hiện trên bệ thờ, tôi hấp thụ ngay.
Trông như Ramiris muốn nói gì đó, nhưng tôi hoàn toàn lờ đi.
Lần thứ hai này tôi đã quen với việc rồi.
《Báo cáo. Việc biến đổi thông qua Unique Skill 『Biến chất giả』 đã hoàn tất.
Thành phần, chủ yếu là 『Năng lực thuộc tính Không gian』.
Ngoài ra, sau khi phân tích thông tin Tự ngã của Khổng lồ {Ifrit} lửa, nhân cách giả đã được tạo ra.
Năng lực hiệu chỉnh bởi Unique Skill 『Đại hiền giả』 đã được sử dụng.
Vì tương thích tốt, nên dung hợp với 『Ảnh di động』, và tiên hóa thành 『Không gian di động』.
Ngài có muốn ban cho Alice Rondo năng lực trong tình trạng này? YES/NO?》
Qua việc hấp thụ Tinh linh, dường như năng lực của tôi đã tiến hóa.
Quả là điều bất ngờ mà.
Việc ban năng lực cho Alice cũng diễn ra suôn sẻ.
Mặc dù năng lực hệ 『Kết giới』 đã chuyển hóa thành Không gian Kết giới, nhưng lại không thể ban cho Alice được. Chẳng lẽ kết giới không tương thích tốt sao?
Mà, đó là năng lực cô bé có thể tự mình đạt được trong tương lai thôi.
“Alice, đã cố gắng rồi! Ổn cả rồi!”
Tôi nhấc bổng cô nhóc lên và nói vậy.
Alice mở mắt ta, nhoẻn cười rất tươi, và hôn vào má tôi.
Oi oi, đứa trẻ phát triển sớm này. Vì là đứa trẻ 7 tuổi, nên tôi không rõ có nên vui hay không nữa.
Không, tôi vui lắm chứ.
Cơ mà, tôi là một Quý ông chứ không phải tên Biến thái {Lolicon} đâu đấy.
“Xin cám ơn!”
Tôi xoa đầu cảm ơn và dẫn về chỗ đám trẻ.
Ngay khi được tôi đặt xuống, cô bé liền cãi dữ dội với Chloe, cơ mà, chắc đó là do có quan hệ tốt thôi nhỉ.
Tôi quay lại nơi đó dẫn theo Kenya.
À, lần này tôi đầy tự tin. Mọi việc đang suôn sẻ.
Chỉ còn lại 3 đứa. Tôi đã tưởng mình sẽ phải tự triệu hồi Tinh linh lên rồi ban tặng cho bọn trẻ, nhưng có vẻ không cần thiết rồi.
Nhưng, thật sự tốt quá. Biến đổi Tinh linh quả thực tiêu tốn nhiều Ma lực hơn tôi nghĩ.
Mà, chỉ còn lại 3 thôi. Tôi sẽ xoay sở được thôi.
Ngay lúc Kenya bắt đầu cầu nguyện, tức là còn chưa kịp nhắm mắt lại nữa, thì ánh sáng đã rơi từ trên xuống bệ thờ rồi.
Gì vậy? Tôi cảm thấy nguồn năng lượng lớn này không thể đem so sánh với các thứ nãy giờ.
Đứng ngay đó, là một Yêu tinh? Một bé trai?
“Yo! Mạnh khỏe chứ? Tôi vẫn khỏe.
Hôm nay, tôi thấy muốn đến nên đến.”
Và đưa lời chào hỏi nhẹ nhàng như thế.
“A, a— — — ——!!! Cậu, tại sao lại tự tiện đến nhà người khác như vậy!”
Ramiris mở lớn mắt ra, và nói với cậu nhóc Yêu tinh.
Trông như họ biết nhau.
“Oi, đây là…?”
Nghe câu hỏi của tôi, trước cả khi Ramiris kịp giới thiệu.
“O~su! Hân hạnh được gặp, tôi là Quang Tinh linh!
Không như hậu duệ của Ám bị suy đồi thành Yêu tinh Tà ác kia, đây là Tinh linh-sama thuần khiết!”
Chào hỏi như thế.
Sau khi chào hỏi xong, cậu ta hỏi chuyện.
Kenya đang bối rối đảo mắt nhìn chúng tôi. Ngừng lại đi.
Khi nghe xong chuyện, dường như cảm nhận được tư chất mạnh mẽ với Quang của Kenya mà…
“Rồi, ta sẽ giúp Kenya!”
Như vậy đấy.
Vốn dĩ Tinh linh Quang và Ám là các Tinh linh cao cấp, có vị thế cao nhất.
Tuy có hơi ám muội, nhưng cậu ta cũng có thẻ ban Gia hộ cho Dũng giả. Lúc đầu, cùng với Ramiris, 2 ngừi họ ban Gia hộ cho Dũng giả, nhưng giờ gần như không còn nữa.
“2 người chúng ta tập trung và ban Gia hộ cho Dũng giả, đó là chuyện của 2000 năm trước nhỉ?”
Chuyện là vậy.
Sau đó, Ramiris trở nên buồn chán, và sa ngã thành Yêu tinh tà ác, nên việc ban Gia hộ trở thành việc của Quang Tinh linh.
Chuyện nghe cũng hay, có vẻ như Ramiris thừa kế Tự ngã từ các thế hệ trước.
Từng ngự trị như Nữ vương Yêu tinh tộc, nhưng khi đạt đến đỉnh điểm Ma lực của cá nhân, cô ta quyết định tạo ra phân thân thể.
Và những phân thân {đứa trẻ} này, đều thừa hưởng toàn bộ Tự ngã của cô.
Bằng cách đó, khi trưởng thành, họ sẽ có thể đạt được năng lực vượt quá cả cha mẹ. Nhược điểm chính là, cho đến khi trưởng thành, họ rất yếu ớt.
Đó là Chủng tộc cứ lặp đi lặp lại việc Trưởng thành và Yếu ớt.
Trong các Ma vương, dường như chỉ cô ta là có sự di truyền đó thôi.
Mặc dù có hơi tức giận với một Ramiris ích kỷ, nhưng trông như quan hệ giữa hai người họ khá tệ.
Đột nhiên nghĩ lại thì, chẳng phải có nhiều Ma vương ích kỷ đó sao. Tuy không thể nói chắc chắn, nhưng cho tới giờ…
“Được rồi, cho đến khi Ken-chan trưởng thành, ta sẽ bảo vệ cậu nhóc.
Có thể, Ken-chan, có thể cậu cũng sẽ thành một Dũng giả đấy.”
Nói xong rồi nhập ngay vào Kenya mà không hỏi han gì.
Rất nhanh chóng, tình trạng của Kenya trở nên hoàn toàn ổn định.
“Sensei…”
“Hở? Ổn rồi. Hoàn toàn như kế hoạch!”
‘Thế quái nào chứ!’ tôi tự tsukkomi mình, nhưng để tâm quá thì không được.
Mọi việc vẫn đang tiến triển tốt.
Dù vẫn còn nghi ngờ lời tôi nói, nhưng cậu nhóc tin rằng tình trạng của mình đã ổn định.
Khi quay về chỗ mọi người, cậu nhóc tự giải thích tất cả.
Chẳng rõ vì sao, mà cậu bé trông trưởng thành hơn một tí.
Kế đó là Ryouta.
Cậu nhóc yếu ý chí này sẽ gọi Tinh linh nào đây? Nếu không có ai đến thì nguy lắm, tôi có phần lo lắng.
Cũng như trước, cậu nhóc cầu nguyện bên bệ thờ.
Tuy có hơi sợ hãi trước con đường hẹp, nhưng cậu nhóc vẫn tự bước đi. Cũng đủ ý chí đấy chứ.
Rồi, chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Không phải chờ đợi, một khối cầu ánh sáng thanh (xanh dương) và lục xoáy ốc đáp xuống từ trên trời.
Như thể không có gì xảy ra, tôi hấp thụ hết.
Theo như phân tích giám định thì, là Thủy và Phong. 2 chủng loại. Làm tốt lắm Ryouta.
Đằng nào thì, vẫn là lượt của 『Đại hiền giả』 thôi.
《Báo cáo. Việc biến đổi thông qua Unique Skill 『Biến chất giả』 đã hoàn tất.
Thành phần, chủ yếu là 『Năng lực Nhiệt thao tác』 và 『Năng lực Trạng thái biến đổi』.
Ngoài ra, sau khi phân tích thông tin Tự ngã của Khổng lồ {Ifrit} lửa, nhân cách giả đã được tạo ra.
Năng lực hiệu chỉnh bởi Unique Skill 『Đại hiền giả』 đã được sử dụng.
Vì tương thích tốt, nên dung hợp với 『Phân tử thao tác』.
Thử tiến hóa thành 『Lượng tử thao tác』, nhưng thất bại.
Ngài có muốn ban cho Sekiguchi Ryouta năng lực trong tình trạng này? YES/NO?》[1]
Phân tử thao tác sẽ rất khó sử dụng nếu không nhờ hiệu chỉnh của 『Đại hiền giả』.
Cho nên, tôi mà có ban tặng thì cậu nhóc cũng sẽ khó mà dùng được. Mà, cũng tốt thôi.
Nhân thể, 『Lượng tử thao tác』 à? Tôi thật không thể biết kỹ năng này dùng để làm gì.
Mà, ngy từ đầu, tôi có thể học được khái niệm của Skill? Nếu được thì tốt quá. Nếu phân tách ra, hẳn tôi sẽ tạo được hiệu quả.
Không như Ma pháp được nghiên cứu bài bản trong thế giới này, năng lực của tôi thật sự trò lừa.
Trí tưởng tượng của tôi được 『Đại hiền giả』 hệ thống hóa lại để có thể sử dụng được, việc không thể tưởng tượng được sẽ là không thể.
Có lẽ chính vì lẽ đó mà sự tiến hóa vừa nãy đã thất bại.
Và việc ban năng lực cho Ryouta đã thành công.
Như thế nghĩa là chỉ còn lại 1 người.
Người cuối cùng, Chloe cũng rất sợ hãi, nên tôi bế cô bé lên và đi đến nơi đó.
Cô nhóc rất vui.
Có vẻ như việc sợ hãi chỉ là nói dối thôi.
“Ưm, Sensei… E- Em yêu thầy!!!”
Đỏ đến tận mang tai, cô be thì thầm vào tai tôi.
Tôi cũng thích cô bé. Nhưng mà, tôi muốn cô bé nói điều đó sau 8 năm, à, nếu được, 10 năm thì hơn..
Cái việc đó, ước gì kiếp trước của tôi được ai đó nói…
Một tôi khốn khổ, từ giã cõi đời mà vẫn không có bạn gái, thật là một người đàn ông khốn khổ.
Dẫu vậy, chính nhờ đó mà tôi có được năng lực tuyệt vời tên 『Đại hiền giả』 này. Việc trao đổi này… có cân xứng không nhỉ?
Nhưng tốt quá. Trẻ em thật sự chân thật.
Bây giờ thì trễ quá, việc đó chỉ được nói trong khoảng thoài gian còn là học sinh thôi.
À, khi ở sơ trung, chúng sẽ trở nên quá ngượng ngùng đế có thể nói được.
Nhưng với tôi đó không phải là quá trễ. Vì nếu chuyện gì chưa từng xảy ra thì sẽ chẳng bao giờ là quá muộn.
Hiện tại, việc của tôi thế nào cũng được. dẫu vậy, tôi vẫn hơi lúng túng trước lời của Chloe.
Hà, Chloe sẽ gọi được Tinh linh thế nào đây?
Đây là cuối cùng rồi. Không thể thất bại được.
Chloe cũng bắt đầu cầu nguyện như những người khác.
Đó là khi có sự biến.
Giải thích thế nào đây nhỉ… à, lấy ví dụ như là có gì sa xuống từ bầu trời đi.
Một tiên nữ rất đẹp với mái tóc đen bạc, mang bầu không khí {Aura} nặng nề và sinh động đã xuống.
Tồn tại đó, không thể gọi là một Tinh linh được.
Hoàn toàn chế ngự được Linh thể {Astral}? Trạng thái chỉ bao gồm Linh hồn, hoàn toàn bỏ đi Nhục thể.
Là trạng thái Tinh thần thể {Energry} trên cả Tinh linh. Đằng nào thì, cũng sắp tan rã rồi.
Để ngăn chặn sự tan rã, cô ta phải bảo đảm sự ký kết với một đối tượng, hoặc nhập thể vào một cơ thể nào đó.
Không có cơ thể, để giữ khối năng lượng không tan rã, ta cần phải tạo ra một {Astral}.
Chuyện đó cũng không hề dễ ngay cả với Tinh linh cấp cao…
Cô gái đó? nhìn thấy tôi, bỗng nhiên bay đến, ôm lấy.tôi. Và hôn tôi.
Không may là, cô trông như một U linh, nên không hề có cảm giác xúc giác. Thật đáng tiếc.
Cô giá đẹp như thế, là một U linh… à không phải vậy! Cái quái gì thế này!?
Cô gái đẹp tóc đen bạc đó, nhìn tôi với vẻ tiếc nuối, rồi chuyển sang chạm vào Chloe.
“Khoan đã!!! Ta không cho phép! Ta không cho phép ngươi tự ý làm điều mình muốn!”
Bỗng nhiên Ramiris giơ hai tay lên, và chuẩn bị thế tấn công.
Nét mặt không còn giỡn hớt nữa, mà chuyển thành rất nghiêm trọng.
Hai tay tụ hội lại một thứ ánh sáng tối màu, và đương nhiên là tôi lao ra đứng chắn trước để bảo vệ Chloe rồi.
Đó là〈Tuyệt mệnh〉, Ma pháp hệ Tức tử (chết ngay lập tức)… Thật không thể tin được, nhưng cô ta có ý giết người thật đấy.
“O, Oi! Cô đột nhiên làm gì đó!”
“Im đi!! Cô ta, rất nguy hiểm! Không thấy sao?”
“Có lẽ là không? Nguy hiểm ra sao?”
Trong khi chúng tôi đang cãi nhau, cô tiên nữ đó, ‘nhập vào’ Chloe và biến mất.
Rất nhanh chóng, tôi giám định Chloe ngay, tình trạng đã ổn định. Khả năng băng hoại đã không còn.
Không có vấn đề gì chứ nhỉ…?[2]
“O— — — —!!! Mou! Quá trễ rồi! Bỏ đi, bỏ đi… Ta không biết gì đâu đấy!”
Phồng má lên, Ramiris hét.
Cái quái gì vừa xảy ra vậy chứ.
“Tóm lại, khi nãy là gì vậy?”
Ramiris không trả lời câu hỏi của tôi.
Chloe mở mắt ra, và quan sát cuộc trao đổi của chúng tôi. Có vẻ như hoàn toàn chẳng biết gì cả.
Khi tôi hỏi lại một lần nữa,
“Không rõ nữa! Ta cũng không rõ chi tiết.
Nhưng, thứ đó, chắc hẳn là được sinh ra trong tương lai.
Là thứ đến từ tương lai, và không phải là Tinh linh.
Việc ám đứa bé đó, là để chuẩn bị để sinh ra chính mình?
Aaaa— — — —, ta không biết!!!
Nhưng thứ đó có sức mạnh rất lớn.
Nếu được sinh ra trong tương lai, thứ đó sẽ gây nhiều rắc rối.
Đây là lần đầu tiên ta thấy một tồn tại như thế. Thứ đó… có lẽ là Tinh linh của Thời gian…”
Fu— — —n.
Tôi cũng rất ngạc nhiên. Và cũng đầu hàng việc cố gắng tìm hiểu.
Mà, cũng tốt thôi. Chloe được vô sự là được rồi.
Với một tương lai chưa xác định đó, tôi không quan tâm.
“Tốt quá nhỉ, Chloe! Em cũng đã vô sự vượt qua được nguy hiểm!”
Tôi nói và cũng bế cô bé lên.
Chloe mỉm cười vui vẻ.
Nhìn chúng tôi như thế, Ramiris đành thở dài đầu hàng.
“Mà, vậy cũng được thôi. Ngay thời điểm thứ đó ám cô bé, ta cũng đành đầu hàng thôi…”
Nói xong, cô quay đi hướng khác.
“À, sẽ không sao đâu. Mọi việc vẫn ổn mà.
Dầu sao thì, cám ơn cô. Nhờ cô mà bọn trẻ đã được cứu.”
Khi quay về chỗ mọi người, tôi cám ơn Ramiris.
Đám trẻ cũng tranh nhau cám ơn.
“Baa! Rồi, được rồi!”
Đỏ mặt ngượng ngùng, Ramiris bay vòng vòng.
Đây mà là Ma vương à, thật tình, cái thế giới gì thế này.
Cũng giống với Ramiris, nhóm bạn Yêu tinh cũng bay lòng vòng loạn cả lên, thật là một cảnh tượng huyền ảo.
Đây, có lẽ là để chúc phúc cho bọn trẻ vì đã vượt qua được tình trạng hiểm nghèo…
Ngọn lửa vui mừng thắp sáng trong tim mọi người.
Đương nhiên là, mặt ai nấy cũngxnở nụ cười rồi.
Và như thế, lời thề cứu đám trẻ đã được thực hiện.
Chú thích:
[1] Trong novel này, một số tên (tên Nhật, dĩ nhiên rồi :v) được viết bằng Kanji (họ trước, tên sau), số còn lại là bằng Katakana (tên trước, họ sau theo kiểu người Anh). Kenya, Ryouta… là thuộc nhóm đầu, còn Alice, Chloe, Gale… là thuộc nhóm sau.
[2] Flag!!! :v