Chương 65: Khúc Dạo Đầu Của Tai Họa
Quốc vương Edomalis của Vương quốc Farmas chau mày khi nhận được bản báo cáo.
Hiện đang có sự thay đổi về tình trạng giao thương quanh Vương quốc Farmas.
Vốn dĩ cần phải phân tích tình trạng trong khoảng thời gian dài không dưới 1 năm mới có thể biết được, nhưng lần này, sự thay đổi là quá đột ngột.
Bởi vị trí của mình, nên có thể xem Vương quốc Farmas đảm nhiệm vai trò lớn trong việc mậu dịch với Vương quốc Dwarf.
Do không phải đi qua những tuyến đường bộ và biển nguy hiểm, nên họ có lợi thế giao dịch trực tiếp, Thế nên, bằng cách áp mức thuế cao lên các mặt hàng nhập khẩu, họ thu được món lợi rất lớn.
Dãu vậy, chỉ tiến hành thu thuế lên các mặt hàng xuất sang các nước khác thì vẫn chưa đủ…
Nếu không xuất ra nước khác mà đem bán chỉ trong nội địa, món lợi sẽ lớn hơn nữa, ông ta đã quyết định như thế sau khi nghe lời khuyên của các Đại thần đảm trách Kinh tế.
Quả vậy, lúc đầu, dòng chảy các Mạo hiểm giả vào đất nước đã tăng lên, thương mại cũng tăng theo. Thế nhưng, khoảng thời gian thương mại gia tăng đó nhanh chóng chấm dứt.
Sau một tháng, việc gia tăng đó đã cho thấy dấu hiệu giảm xuống, nên ông đã nhanh chóng ra lệnh cho điều tra.
Tổn thất không chỉ rơi vào những hàng hóa nhập khẩu. Không những các Thương nhân vào nước để mua, mà các Mạo hiểm giả đến sống tại đấy cũng đã biến mất.
Nhờ những Mạo hiểm giả sống ở đó mà các nhà trọ và của hàng có thể kiếm lợi, nên việc này đã thành tình huống không thể làm ngơ được.
Đây không phải là một vấn đề có thể để yên được.
Và bản báo cáo được đưa đến thì cực kỳ đáng ngạc nhiên.
“Dường như trong Đại sâm lâm Jura có xuất hiện một trấn mới. Và đây lại là một trấn nơi Ma vật sinh sống.”
Là như thế. Thật dị thường.
Việc Veldora biến mất dẫn đến sự hoạt tính hóa của Ma vật là đủ âu lo rồi. Vì bên trong Đại sâm lâm Jura có rất nhiều Ma vật sinh sống.
Dẫu thế, mức độ đe dọa vẫn tương đối thấp, bất chấp có những Ma vật trên cả B Rank trong đó.
Tại một nơi nguy hiểm như thế, tạo dựng một trấn thì phải cần đến bao nhiêu chiến lực mới đủ? Thậm chí việc bảo vệ những thôn làng và trấn nằm vùng ven nơi sinh sống của Ma vật cũng đã tốn rất nhiều rồi.
Thêm vào đó, một trấn nơi Ma vật sinh sống lại là chưa từng được nghe đến.
Điều này có nghĩa là Ma vật đã ‘lập quốc’. Làm sao có thể tin được chứ.
Thế nhưng, trong trấn lại có những Tử quỷ tộc {Goblin} đã tiến hóa thành dạng giống người và cả Đổn đầu tộc {Orc} nữa.
Theo báo cáo thì, toàn bộ đã tiến hóa thành Nhân quỷ tộc {Hobgoblin}. Và những Goblin dạng người đó lại còn có thể tiến hành giao thương trong khi nói được tiếng người.
Vẫn chưa hết, còn có {Orc} và Trư nhân tộc {High Orc}, với tri thức và kỹ thuật phân công nhau vào các Đội để hoàn thành tuyến đường chính.
Quả là chuyện chưa ai từng nghĩ tới.
Phải mất bao lâu mới xuất hiện được một cá nhân tiến hóa tự nhiên chứ. Dĩ nhiên là năng lực sẽ nổi trội và là đối tượng bị tiêu diệt ngay lập tức.
Chuyện cả một nhóm tiến hóa như vậy là chưa từng nghe đến trong hàng trăm năm qua.
Nhưng ông lại không thể cho rằng có dối trá trong báo cáo của các mật thám.
Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó.
Trọng điểm là một trấn đã được tạo thành.
Trực tiếp đi qua Đại sâm lâm Jura, con đường mới kêt nối Vương quốc Dwarf và Tiểu quốc Burmund đã hoàn thành.
Thêm vào đó, là sự thật rằng an toàn của tuyến đường thương mại đó được đảm bảo.
Đây là điều không thể bỏ qua được. Vì nếu bỏ qua điều này, vị trí địa lý thuận lợi của Vương quốc Farmas sẽ mất đi.
Đói với Vương quốc Farmas vốn phụ thuộc nhiều vào mậu dịch, đây là vấn đề sống còn.
Bởi tiếp giáp với Vương quốc Công nghiệp Dwarf (nhờ vào đó) mà trình độ công nghiệp của họ khá thấp.
Không có đặc sản nào bắt mắt, lại chẳng có nguồn tài nguyên nào dùng được.
Sản phẩm nông nghiệp thu hoạch được thì chỉ ở mức giữ người dân khỏi bị đói, nhưng không thể trông đợi gì về khoản thuế góp vào quốc khố được.
Đây là quốc gia có nguồn thu nhập được nâng cao từ 2 mảng chính là Du lịch và Mậu dịch,
Từ trước đến nay, nhờ vào mối đe dọa Veldora mà tuyến đường giao thương qua Vương quốc Farmas là an toàn và phồn thịnh nhất.
Sự biến mất của Veldora được dự đoán là phải sau hơn 300 năm nữa..
Vì lẽ đó, mà những đối sách về sau, và các đặc điểm của đất nước có thể nói đến vẫn chưa được nghiên cứu.
“Được rồi, làm gì đây…”
Chẳng ai đáp lại lời của nhà vua.
Hiện thời, tại Hội nghị Hoàng gia[1] được triệu tập khẩn cấp này, những báo cáo tương tự đã được phát cho các thành viên.
Tập trung tại đây là những Quý tộc cấp cao giữ vai trò điều hành quốc gia, và cũng là những người có của cải ở vùng trung ương này.
Những người tập trung nơi đây đều hiểu rõ rằng nếu việc mậu dịch với Vương quốc Dwarf không đảm bảo, sức mạnh quốc gia sẽ sụp xuống ngay.
Mọi người, dù không nói gì, đều đã có một câu trả lời. Tuy vậy, bất cứ ai mở miệng, sẽ phải gánh lấy toàn bộ trách nhiệm.
Vì những tính toán như thế, nên chẳng ai dám thốt nên lời.
“Hãy tấn công và tiêu diệt cái trấn đó!”
Chỉ ý đó thôi.
Dẫu có là tổng lực của quốc gia, chiến lực cao nhất huy động được chỉ có 10 vạn người mà thôi.
Nhưng đối thủ lại là Ma vật đã tiến hóa. Binh sĩ thông thường sẽ là vô dụng.
Phải cần đến những kỵ sĩ qua huấn luyện chiến trận, hoặc các lính đánh thuê. Đây không phải là chiến tranh với con người, nên nếu muốn động quân để đánh bại kẻ địch, không có lượt của các ‘tay mơ’.
Điều họ muốn là tránh gia tăng số người bị giết một cách vô ích.
Thế nên, trong số 10 vạn binh sĩ này, số người thực sự đã kinh qua chiến tranh, chỉ khoảng 1 vạn. Lính đánh thuê chiếm quá nửa số ấy.
Số người thuộc về đất nước, những kỵ sĩ trực thuộc quốc gia, cao lắm cũng chỉ 1 vạn.
Con số này là tính luôn các kỵ sĩ ở các địa phương. Và nếu tính theo số có thể điều động theo lệnh của Quốc vương, thì chỉ là 5000 thôi.
Số lượng ở Ma vật quốc là khoảng 1 vạn, nhưng đó là chưa tính đến những kẻ ở ngoài làm việc xây dựng.
Chưa hết, nếu nghĩ về chiến lực 1 vs. 1, thì cần phải tính đến trang bị cho kỵ sĩ nữa. Và, phải tính đến việc phái nữ cũng có thể chiến đấu được nữa.
Thế cho nên, nếu chỉ dùng kỵ sĩ thuộc quốc gia thì sẽ rất khó thảo phạt.
Để có thể giành được thắng lợi quyết định, cần phải chuẩn bị ít nhất là 1 vạn lính chính quy.
Thế nên, nếu đề nghị tấn công tại đây, thì sẽ phải gánh trách nhiệm cho toàn bộ số ngân quỹ chiến tranh khi không đủ chiến lực.
Không ai muốn mất đi quyền lợi của mình cả, mà cũng chẳng ai muốn đảm đương gánh nặng thua thiệt cả. Những người tập trung tại đây, đều nghĩ về việc đó.
Nhà vua hoàn toàn nắm được suy nghĩ của các Quý tộc cấp cao nơi đây.
Để đảm bảo chiến thắng thì cần chiến lực và ngân quỹ chiến tranh.
Thêm vào đó, cũng không thể quên đi các Mạo hiểm giả đang ở tại trấn của Ma vật kia. Cần phải kết hợp với một đồng minh nào đó để có thể hành động.
Chắc là sẽ chẳng có ai xung phong đâu. Nếu như không hề hưởng được lợi gì…
Tuy nhiên, giả như có lợi ích thì sao?
Nếu sau khi diệt trừ Ma vật, và được ban quyền cai trị trấn đó thì…
Sẽ không có cảm giác gì về luân lý khi thống trị Ma vật cả. Mà nô lệ Ma vật cũng chẳng phải là hiếm.
Tấn công và phá hủy cái trấn đầy vấn đề kia, rồi bắt những Ma vật còn sống sót làm nô lệ. Và như thế, là có thẻ sát nhập cái trấn đó vào lãnh thổ quốc gia rồi.
Làm như vậy, Vương quốc Farmas sẽ có được lãnh thổ mới, và sẽ có thể nhận được sự chúc phúc từ Đại sâm lâm Jura.
Thêm vào đó, có thể để việc phòng ngự lại cho đám Ma vật. Hội đồng không cho phép nô lệ con người, nhưng nếu là Ma vật thì không vấn đề.
Có thể mong đợi ở nguồn thu nhập từ tuyến đường mậu dịch mới, nên quả thật đầy điểm tốt.
Và trên hết, có điểm cuốn hút nhà vua hơn cả.
Đó chính là lụa. ông ta có được một mẫu hàng từ cái trấn kia, và nó chẳng hề giống gì với những gì có từ trước đến nay.
Đem nó so sánh với mấy thứ sợi Ma pháp hay sợi lanh quả là không tưởng. Theo kết quả phân tích được thì, đó là loại sợi được kéo từ kén của Địa ngục nga {Hell Moth}. (nga: con ngài)
{Hell Moth} là Ma vật có độ nguy hiểm rất cao, mặc dù chưa từng nghĩ đến việc lấy kén chúng làm tài liệu, nhưng… thực tế là, chưa ai từng nghĩ sẽ có loại tài liệu tuyệt với như thứ đang có trong tay này.
Dẫu có làm không được, vẫn phải cố lấy được phương pháp chế tạo. Một khi có trong tay phương pháp, đó sẽ là hàng đặc sản của đất nước.
Với lý do này nọ, nếu có thể khiến cái trấn đó quy hàng, họ sẽ có được nó.
Không hề bất ngờ, gương mặt của nhà vua biến dạng đi trong niềm khao khát.
Vấn đề ở đây là việc chế phục.
Nhà vua cũng đang suy ngẫm về vấn đề này.
Ông đã nhận được liên lạc từ Hồng y Nicolas Spertus của Thánh giáo hội trước đó.
Mật thư liên lạc khẩn cấp được chuyển đến thông qua Ma pháp liên lạc xuyên quốc gia.
Nội dung bức mật thư là về cái quốc gia Ma vật kia. Là sẽ không có gì nguy khốn với Giáo hội cả, lời lẽ trong thư nhấn mạnh như thế.
Ngay cả Quốc vương Edomalis cũng là người quen của Hồng y Nicolas.
Đó là một người để hưởng lợi sẽ không từ việc gì miễn sao không gây bất lợi cho Giáo hội. Một người như thế thường chỉ nghĩ đến bản thân mình. Nên suy nghĩ rằng tất có điều gì ẩn sau là chuyện đương nhiên.
Trong bức mật thư đó, có viết rằng họ sẽ cử sứ giả đến để ‘thương thuyết’. Có vẻ như đó là một chuyên gia về Ma vật.
Nhà vua không thể giấu được sự ngạc nhiên.
Thật vậy, miễn là không có mối đe dọa đến một mức nào đó, Thánh giáo hội sẽ không xuất động.
Nghĩa là, có thể thấy rằng cái trấn Ma vật đó được cho là một mối đe dọa, hay là…
Tại điểm này, Quốc vương Edomalis nhận ra.
Ý nghĩa tồn tại của Thánh giáo hội chính là, Ma vật không thể chung sống với con người được.
Với lý giải đó, ông ta bắt đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào.
Với Thánh giáo hội, liệu có đủ lý do chính đáng để thảo phạt một Ma vật không làm hại con người?
Nhưng nếu như có một quốc gia yêu cầu sự giúp đỡ… họ sẽ dang rộng tay cho quân đi thảo phạt.
Ra thế, ra đó là ý định của Hồng y Nicolas, Quốc vương Edomalis tin chắc điều đó.
Nếu chúng ta có thể dùng Thánh giáo hội lấp khoảng trống thiếu quân đó, trận chiến là tất thắng.
Thêm nữa, với sự chấp thuận của Thánh giáo hội, đây sẽ thành một cuộc Thánh chiến.
Người vinh dự điều khiển và dẫn dắt trận Thánh chiến đến chiến thắng, nhất định phải chính là ta.
Làm như thế, ta sẽ có thể tạo nền tảng cho chính mình, và cũng có thể áp chế được vị thế của các Quý tộc cấp cao.
Chính vì vậy, không được để ai tranh việc lập kế hoạch tác chiến, phải tạo ra tình huống không cho phép ai có lý do gì dể tham gia.
Hội nghị lần này, chính là màn kịch cho việc đó.
Ông nhìn qua các Quý tộc cấp cao, đảm bảo rằng không ai cố mở miệng.
Được rồi, như thế là ta đã tạo được bầu không khí để ‘diễn’ rồi.
Thời gian đã đến.
“Ta đã muốn hỏi các Khanh, nhưng gánh nặng là quá lớn sao…”
Ông nói như thế để giả như muốn chấm dứt lời mình.
“Bệ hạ, thần xin mạn phép!
Cái Ma vật trấn đó dường như đã bắt đầu giao dịch với Mạo hiểm giả.
Và bóng dáng hậu thuẫn sau lưng, là của Vương quốc Brumund.
Nếu quả là vậy, khi chúng ta ra mặt thì…”
“Đúng vậy. Hơn nữa, bọn họ cũng có được sự trợ giúp của các Thợ rèn Dwarf, và cũng đang phát triển kỹ thuật của riêng mình…
Nếu chúng ta động binh, các quốc gia chung quanh sẽ khó có cái nhìn thiện cảm…”
2 Quý tộc bước lên đưa lời phản đối.
Đó chính là Hầu tước Muller lãnh đạo một đảng phái Quý tộc và người tùy tùng Bá tước Hermann.
Nhà vua rất muốn tặc lưỡi nhưng cố kìm lại.
“Hou. Vậy thì chúng ta nên làm sao đây?”
Và hỏi 2 người.
Dẫu là có ánh mắt của các quốc gia chung quanh, nhưng khi đã có Thánh giáo hội đứng sau hậu thuẫn, thì họ sẽ có thể hành động.
Tuy nhiên, nếu bảo bọn họ điều đó ngay đây, cánh Quý tộc hám lợi sẽ lao vào việc chế phục và sẽ cố giành vị trí dẫn đầu.
Cái trấn kia, theo tính toán, sẽ thuộc quyền trực tiếp của nhà vua. Của cải có thể lấy dược ở đó, ông ta không hề có ý muốn chia chác gì với các Quý tộc.
Và ông nhìn thẳng vào mặt 2 người đưa lời phản đối kia.
“Vậy sao ta không thử cử sứ giả đến?
Nếu chúng ta giao lưu với nơi đó, mối đe dọa từ Ma vật chắc chẵn sẽ không còn.
Dĩ nhiên là, về ngắn hạn, lợi tức từ mậu dịch sẽ bị giảm đi.
Tuy nhiên, nếu chúng ta chuyển phần thuế vốn dùng cho phòng ngự sang cho du lịch, thì những người từ quốc gia khác sẽ đến du lịch.
Chưa kể, xét đến tính an toàn, nếu ta chứng tỏ được ưu thế, việc mậu dịch đến Vương quốc Dwarf sẽ thịnh vượng hơn!”
Hầu tước Muller đại diện trả lời.
Bá tước Hermann cũng gật đầu đồng tình, biểu thị sự ủng hộ của mình.
Dĩ nhiên là có chuyện đó. Nếu nghĩ kỹ lại thì, khi Veldora biến mất, việc bảo vệ đất nước đang được tiến hành có thể để họ đảm nhận cho.
Đó là ý tưởng đáng hoan nghênh, và không có lý do gì phá hủy nơi đó cả.
Tuy vậy, nếu là xây dựng tuyến đường thương mại mới, và đoạt lấy lợi tức từ đất nước của ta là không thể bỏ qua được.
Hầu tước Muller và Bá tước Hermann thì phải lo lắng đến phòng ngự vì lãnh thổ tiếp giáp với khu rừng. Thêm vào đó, lãnh địa của Hầu tước Muller lại tiếp giáp với Vương quốc Burmund, nên họ có mối giao hảo tốt với nhau.
Những đặc điểm đó có lẽ khiến ông ta phản đối việc chế phục bọn Ma vật.
Có thể là, ông ta đã nhận hối lộ từ phía Burmund cũng không biết chừng…
Tuy nhiên, đằng nào thì, quyết định vẫn được đưa ra.
Vì trong đầu nhà vua đã ngập tràn hình ảnh về của cải và danh tiếng sẽ đạt được sau này.
“Ta hiểu ý Khanh rồi.
Tuy nhiên, ta hỏi Khanh, chúng ta có thể tin tưởng Ma vật không?
Minh chứng rằng các Ma vật đó sẽ không tấn công con người, ai có thể làm được đây?
Liệu Khanh có chứng tỏ rằng mình sẽ chịu hết trách nhiệm?
Những con dân của đất nước, tài sản và sinh mạng của họ, Khanh có đảm bảo mình sẽ bảo vệ được?
Đối phương là Ma vật. Không thẻ biết chúng nghĩ gì trong đầu, nên chúng không tương thích với con người chúng ta.
Suy nghĩ của Khanh, có quá khinh suất không?”
Ông hỏi với ý đe dọa.
Hai người được hỏi chỉ tái mặt chứ không thể trả lời được gì.
Đó là đương nhiên.
Đối phương là những kẻ hóa thành người. Có gì có thể đặt lòng tin vào không.
Nhà vua của đối phương có thể là giả mạo, nên nếu lỡ lập giao ước với kẻ thế thân, thì cũng không có gì để chứng minh được.
Nếu tin tưởng bọn chúng, lỡ mà có trắc trở gì, thì khó mà quay đầu lại được.
Nếu không cân nhắc về sự bất an đó, về sau sẽ chẳng biết điều gì có thể sẽ xảy ra.
Thực ra, khi đọc qua bản báo cáo, thì có thể thấy được người đại diện nơi dó là người khá tốt tính, nhưng báo cáo của bọn họ lại không hề đề cập gì đến chuyện đó.
Báo cáo được viết khéo đến mức không thể gợi lên sự phản đối nào. Nên với những chuyện không biết, mà có làm thì cũng chẳng sao cả.
Khi đã đảm bảo rằng không còn ý kiến phản đối nào từ các Quý tộc cấp cao, nhà vua bắt đầu ‘tiến tới’.
Và thế là, dưới danh nghĩa Chế phục Ma vật trấn “Tempest”, Vương quốc Farmas quyết định động binh.
— — — — — — — — — —
Sau khi các Quý tộc cấp cao rời đi, một người hầu cận tiến đến.
Người đàn ông đó tên là Reihim. (レイヒム)
Đó là sứ giả được Hồng y Nicolas gởi đến.
“Đến đúng lúc lắm, Sứ giả-dono. Lúc này, ta đã quyết định sẽ điều động binh lính.
“Thật tốt quá. Hồng y sẽ rất hài lòng.”
“Có một số kẻ ngoan cố chống lại, nhưng đã bị ta thuyết phục.”
“Đúng như dự đoán. Tuy vậy, bảo vệ Ma vật à, dường như tín ngưỡng vẫn chưa đủ sâu thì phải.
Ta xử lý những kẻ đó luôn chứ?”
“K, Không, không đến mức ấy. Chuyện đó…”
Khi đã chào hỏi xong, nhà vua bước vào vấn đề chính.
Vị sứ giả này, từ sâu trong đôi con ngươi sâu thẳm không thấy đáy đó, có thể thấy được đức tin điên cuồng vượt sức tưởng tượng, khiến người ta thấy ớn lạnh khi nhìn vào đôi mắt đó…
Việc điều quân của Vương quốc Farmas đã nhận được lời hứa gởi chi viện và hỗ trợ từ Giáo hội.
Ông ta trao đổi những thông tin như thế với sứ giả.
Sứ giả sẽ chấp thuận yêu cầu chính thức đó, và hứa sẽ điều động Đội quân chuyên chế phục Ma vật của Thánh giáo hội.
Chiến lực này bao gồm 3000 quân chuyên chống lại Ma vật. Thêm vào đó, họ sẽ áp dụng điều khoản đặc biệt để điều thêm 1000 người từ Thánh giáo hội chính thức Kỵ sĩ đoàn.
Thánh giáo hội chính thức Kỵ sĩ đoàn này được trang bị Phá ma kiếm theo đúng chuẩn, là những chuyên gia chống Ma vật.
Cũng có rất nhiều người tài giỏi trong đội quân chống Ma vật điều đến hỗ trợ.
Dẫu ma vật có tiến hóa dến đâu, thì đám ô hợp đó cũng không thể chiến thắng được đội quân này. Mặc dù số lượng trông như ngang bằng nhau, nhưng chất lượng lại cách biệt như trời với đất.
Quốc vương Edomalis rất nhẹ nhõm khi nghe về chiến lực như thế.
Kỵ sĩ đoàn của nước ông có khoảng 5000 người. Thêm vào đó là khoảng 4000 từ Thánh giáo hội.
Có lẽ những lính đán thuê vì vị thế của mình mà tham gia cũng không dưới 3000.
Nếu xét về tổng số, thì số quân chuyên về chiến đấu sẽ trên cả 12000. Tuy nói là chiến đấu được, nhưng với phụ nữ và Ma vật trộn lẫn vào nhau đươc khoảng 10000 quân, thì không thể nào mà thua được.[2]
Và, khi kết thúc cuộc Thánh chiến chế phục Ma vật này, ta sẽ lưu lại danh tiếng của mình như một vị vua Anh hùng.
Có lẽ cần phải tăng phần quyên góp cho Thánh giáo hội, nhưng nếu só với khoảng của cải thu được thì còn rẻ chán.
Buổi hội đàm giữa nhà vua và sứ giả kéo dài một lúc lâu nữa sau đó.
Ngọn lửa tham vọng và ghen tị của kẻ không thể kìm lại được dục vọng của mình sẽ giáng tai họa xuống Tempest.
Chú thích:
[1] Là kiểu hội nghị do Vua chủ trì, với các quan Đại thần tham gia. Kiểu như mấy buổi thiết triều của nhà vua ấy mà, nhưng đây là dạng đột xuất chứ không phải thông lệ.
[2] Chỗ này, bên Eng cho là phụ nữ và Ma vật là một đội quân khác của con người, và được khoảng 10000 quân. Phụ nữ đi theo là để làm công tác “……” nên không tính vào chiến lực. Cho nên, bên phía con người sẽ là 12000 (3 loại kể trên) + 10000 (phụ nữ và lính Ma vật) = 22000. Nhưng trong raw lại không viết như thế, nên tôi nghĩ phần 10000 này là nhà vua cho rằng đấy là quân số bên Rimuru (đã gạch chân ở trên). Và đây là sự so sánh của nhà vua. Bạn nào giỏi jap, thì cứ đọc và góp ý nhé. ???? Raw đây: 合計するならば、戦闘特化の兵が12,000名以上になる。戦えるとは言え、女も混ざった魔物の兵10,000程度に負ける事は在り得ない。