Chương 101: Chiến cơ Hành Quyết
Chương 101: Chiến cơ Hành Quyết
Một chiếc chiến cơ đầy góc cạnh và cực kì hăm dọa dần thành hình. Chiếc Hành Quyết và hai bản sao của nó tỏa ra một quầng hào quang quỷ quyệt của một tay đao phủ chuyên đi xử trảm tội nhân. Ves cũng là người đang đứng gần với ba chiếc chiến cơ mới nhất, cho nên cậu thậm chí còn có ấn tượng rằng ba chiếc Hành Quyết đang khuếch đại hào quang của nhau. Nhờ vào sự tương hỗ lẫn nhau lạ kì này, nên Ves mới phát hiện ra một khía cạnh mới mẻ về Yếu Tố X.
“Liệu đây có phải là cách hoạt động thật sự của Yếu Tố X hay không?” Ves tự hỏi trong đầu. Cậu không dám nói thành lời. Cậu nghi rằng mình đã vô tình vén lên bức màn che giấu một trong những bí ẩn huyền ảo của Yếu Tố X. “Nếu mình mà không tập trung chú ý thì có lẽ mình đã bỏ qua cảm giác này và tưởng rằng mình chỉ quá cảm động rồi.”
Cái sự mơ hồ không có gì chắc chắn như thế này cứ mãi ám ảnh lấy cậu. Do cậu không có cơ hội mở Hệ Thống lên để đọc bản đánh giá của nó, cho nên cậu không thể biết được mình đã tiến xa đến bao nhiêu. Ves đã dần quen với cách Hệ Thống phản hồi cực kì đáng tin cậy và chuẩn xác cho những lần thiết kế chiến cơ của cậu rồi.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình chế tạo một tiểu đội chiến cơ hoàn toàn giống hệt nhau? Liệu sự tương đồng ấy có cộng hưởng với nhau để chiến đấu tốt hơn hay không?”
Một đơn vị tiểu đội như vậy sẽ tạo ra sự đoàn kết và đồng bộ nhất chưa từng có. Ves không biết liệu những chiến cơ anh em chiến đấu với nhau sẽ tác động như thế nào đến tâm trí của các phi công, nhưng cậu ngờ rằng mức độ hợp tác của họ sẽ đạt đến tầm cao mới.
Thôi, để sau này cậu sẽ thí nghiệm với ý tưởng đó sau. Hiện tại thì Ves phải chế tạo cho xong ba chiếc chiến cơ trước mắt đã. Chỉ còn lại một vài phút trước khi thời hạn mười tiếng đồng hồ kết thúc, cậu liền thực hiện một vòng kiểm tra chất lượng cuối cùng trước khi nộp bài thi. Thời gian thi đấu của cậu trong vòng thứ ba đã chính thức kết thúc. Bây giờ đây cậu đã chuyển gậy thi đấu cho phi công của mình.
Sau khi hoàn thành bài thi, cậu lại bước vào phòng chờ, nhưng giờ đây nó đã trống vắng hơn rất nhiều. Cậu liền tìm kiếm một gương mặt quen thuộc thì phát hiện Patricia đang đứng ở bên cạnh cửa sổ và lắng nghe người ta đang phấn khích bình luận về các mẫu chiến cơ mới trong vòng cuối cùng.
“Mẫu thiết kế của cậu như thế nào? Cậu có tự tin không?”
Cô nàng đảo mắt nhìn cậu như thể cậu là con ếch đang ngồi đáy giếng vậy. “Trong số năm mươi ngàn nhà thiết kế chiến cơ tham gia cuộc thì, chỉ còn có hai mươi tư thí sinh là lọt vào vòng chung kết. Cậu nghĩ xem có ai trong số chúng ta có lý do gì để tự ti hay không?”
“Cậu nói có lý.” Ves chậm rãi nói. “Tớ khá ngạc nhiên khi thấy cậu trong vòng chung kết này đấy. Tớ với cậu học chung một trường mà tớ chưa bao giờ thấy cậu học thứ gì có thể nâng tầm kỹ năng của cậu đến mức này.”
“Tớ cũng có thể nhận xét tương tự về cậu. Trong lý lịch của cậu chẳng có gì chứng minh cậu có khả năng theo kịp với những sinh viên tốt nghiệp từ Viện Công Nghệ Leemar cả. Nơi này là một trong những thánh địa của ngành thiết kế chiến cơ trong Phân Khu Sao này đó. Cậu thực sự phải khiến cho mọi người phải gãi đầu trước quá trình thăng tiến vượt bậc của cậu đấy.”
Cả hai người đều ngầm đồng ý không đào sâu thêm về lí do riêng tư giải thích cho sự tiến bộ bất ngờ của họ. Ves chắc chắn rằng Patricia cũng đang giấu một vài bí mật không thể bật mí. Có lẽ không đến nỗi ảo ma Canada như Hệ Thống của cậu, nhưng đó vẫn là thứ không thể nói ra cho người khác biết.
“Ối chà, chưa gì tao đã thấy lũ tiện dân chụm lại với nhau để bàn xem đứa nào thích ăn bùn đất hơn rồi.” Một giọng nói sắc lẻm vang lên từ bên cạnh.
Ves nhận ra gã con trai đang tiến đến. “Được cậu Kurbanov đây hạ mình đến gặp bọn tôi thì thật là quý hóa quá. Tôi chỉ vừa mới định hỏi bạn tôi đây liệu chiến cơ của cậu sẽ bị đánh bại chỉ bằng một đòn hay không thôi.”
“Nói khoác thì hay lắm, tiếc là mày không có gì để chứng minh cho lời nói của mày. Lachlan hừ mũi khinh bỉ. “Tao không hiểu tại sao LIT lại để cho những thằng vô danh đến từ quốc gia rách rưới hạng ba như mày tham gia cuộc thi này nữa. Lũ thiết kế gia như mày vẫn coi những chiến cơ tiền hệ cũ kỹ như là đồ hiện đại thứ thiệt mới kinh!”
“Đừng có coi chúng tôi lạc hậu chỉ vì chúng tôi không có nhiều tài nguyên như Liên Minh Thứ Sáu. Cậu có thể thấy rằng chúng tôi không hề thua kém người dân ở đây về cả tinh thần lẫn ý chí đâu.”
Trước khi Lachlan có thể phun ra lời lẽ khó nghe khác, thì Barakovski tiến tới từ phía sau và đặt tay lên vai gã. “Cậu không cần phải bôi xấu bản thân như thế, Lachlan. Hãy để chiến cơ chứng minh thực lực của cậu là được.”
“Vâng, thưa quý cô Cynthia, quý cô lúc nào cũng thật sáng suốt.” Lachlan nghiêng mình rồi quay đi. “Chiếc Dấu Ấn của tôi sẽ dễ dàng biến đồ chơi của hắn thành sắt vụn.”
Barakovski khẽ nhún vai xin lỗi Ves trước khi dẫn Lachlan sang phía bên kia của phòng chờ. Mặc dù Ves không cần ai đứng ra giải cứu, nhưng cậu vẫn cảm kích sự quan tâm của cô ấy.
“Bộ giữa cậu với Barakovski có gì xảy ra à?”
“Không, chả có gì cả. Bọn tớ chỉ hợp tác với nhau trong vòng loại thứ ba mà thôi.”
“À, tớ hiểu rồi.”
Khi các bình luận viên thôi không còn phân tích hay ca ngợi những chiếc chiến cơ của các thí sinh nữa thì trận đấu tay đôi mới chính thức bắt đầu. Mười hai trận đấu một-chọi-một sẽ diễn ra cùng một lúc bên trong các đấu trường đã được chuẩn bị sẵn.
Trận đấu giữa chiếc Hành Quyết của Ves và chiếc Dấu Ấn của Lachlan sẽ diễn ra trong một môi trường đầm lầy mô phỏng ngẫu nhiên. Xung quanh hai phi công là một khu vực bao gồm nhiều vũng nước tù đọng xen kẽ những bãi bùn có kích thước vừa phải.
Các chiến cơ phải di chuyển qua địa hình phức tạp này cần phải cẩn thận với mỗi bước chân của mình. Những chiếc chiến cơ tốc độ cao thường sẽ gặp bất lợi với chính điểm mạnh của mình.
Nhưng ngược lại, môi trường ẩm ướt như thế này lại rất lý tưởng đối với các chiến cơ hoạt động phụ thuộc vào năng lượng. Nước (không tinh khiết) là một chất dẫn nhiệt tuyệt vời. Các loại chiến cơ trang bị vũ khí tiêu thụ năng lượng khổng lồ như pháo laser có thể khai hỏa liên tục mà không phải lo lắng nòng pháo sẽ bị tan chảy quá sớm.
Trùng hợp thay, chiến cơ của Lachlan lại sử dụng rất nhiều vũ khí laser. Có lẽ gã ta biết được được sở trường dùng kiếm của Lovejoy, nên gã Lachlan đã thiết kế một chiếc chiến cơ dựa trên ưu thế tầm xa. Hắn đã nỗ lực thiết kế một chiếc chiến cơ hạng trung khá hiếu chiến với vô vàn súng ống trong tay.
“Đó quả là một chiếc pháo thủ nặng cân đây.” Ves đưa ra nhận xét trong khi cậu lấy tay dụi mắt. Cậu không ngờ Lachlan lại tạo ra một mẫu chiến cơ nham hiểm đến như vậy. “Thay thế toàn bộ cánh tay bằng hai khẩu pháo laser là một lựa chọn rất mạo hiểm.”
Patricia ậm ừ với sự hứng thú trong khi cô nàng phân tích mẫu thiết kế ấy. “Chiến cơ của hắn ta rõ ràng là không thể đối đầu với đối thủ có vũ khí cận chiến. Thế nên hắn mới tiết kiệm trọng lượng và tối ưu hóa hệ thống của chiến cơ để tập trung chuyên môn vào khả năng tấn công tầm xa là điều vô cùng hợp lý. Đó là cách mà các mẫu chiến cơ tiền tuyến được chế tạo hàng loạt đấy. Tớ nghĩ là gã Lachlan ấy đang chuẩn bị cho một sự nghiệp thiết kế trong Quân Đoàn Chiến Cơ thì phải.”
Chiến cơ pháo thủ của Lachlan đã hoàn toàn loại bỏ cánh tay người. Thay vào đó, hắn thay thế chúng bằng hai khẩu pháo laser cỡ lớn. Hai nòng súng thẳng tắp trông đáng sợ ấy có thể xoay và điều chỉnh hướng nhắm ở nhiều góc độ khác nhau.
Nếu thế vẫn chưa đủ, thì chiếc Dấu Ấn của hắn ta cũng sở hữu hai khẩu súng laser nhỏ hơn gắn ở trên vai. Với thiết kế nhỏ gọn của chúng, phi công có thể nhắm bắn các mục tiêu di động dễ dàng hơn là so với các khẩu pháo vừa lớn lại vừa chậm chạp.
Do chiếc Dấu Ấn được trang bị đến tận bốn khẩu laser cực kì đói năng lượng, cho nên cỗ máy đó còn mang theo một vài phụ kiện bên ngoài để giảm bớt tốc độ tiêu thụ năng lượng đáng sợ của chúng. Chiếc hạng trung ấy đeo một chiếc balô kỳ lạ do Lachlan tự tay chế tạo.
Ves đoán rằng bên trong nó chứa đầy các loại pin năng lượng và một vài bộ tản nhiệt để kéo dài thời gian chiến đấu của chiếc Dấu Ấn. Cái môi trường đầm lầy ẩm ướt này chỉ tổ mang lại thêm một lợi thế cho tên pháo thủ kia thôi. Nữ phi công Lisa Kwong đã bắt đầu cười toe toét khi cô ta làm quen với chiếc chiến cơ mới và để ý đến nguồn nước dồi dào ở xung quanh.
Về phần Lovejoy thì cậu ấy cũng dành một chút thời gian riêng tư với chiến cơ mới của mình. Ves đã thiết kế chiếc Hành Quyết hoàn toàn khác biệt so với chiếc Kiếm Vũ. Lovejoy đành phải ghi nhớ các tính năng của mẫu chiến cơ mới và bắt đầu lên kế hoạch tác chiến để tận dụng hết tất cả những điểm mạnh của nó.
“Thế này mới đúng chứ. Mình thấy Chiếc Kiếm Vũ quá cầu kỳ so với sở thích của mình.” Lovejoy nhận xét trong khi cậu luyện tập với thanh đại kiếm nặng nề của chiếc Hành Quyết. “Nó có hơi chậm chạp một chút, nhưng mình vẫn có thể xoay xở được.”
Nếu chiếc Hành Quyết hy sinh độ linh hoạt của mình, thì nó bù lại bằng thể lực vô song. Một phi công non nớt có thể coi phần trọng lượng dư thừa đó là một gánh nặng. Nhưng đối với một kiếm sỹ thực thụ thì họ sẽ có nhiều cách để tận dụng sức nặng này.
Sau khi hoàn thành buổi tập ngắn ngủi của mình, giờ đây Lovejoy đã có đủ tự tin để ra trận. Chiếc Hành Quyết của cậu chậm rãi lội qua cái địa hình lầy lội xung quanh. Đôi bàn chân của chiếc chiến cơ chìm sâu vào lớp đất bẩn như người ta chìm vào cát lún vậy. Bùn đất bắn tung tóe khắp nơi và từng bộ phận kim loại cứ lún sâu vào trong. Mỗi lần cậu nhấc chân lên, một âm thanh lõm bõm vang lên như thể cái đống bùn lầy không muốn rời xa người yêu của nó vậy.
“Kinh vãi chưởng.” Lovejoy thốt lên trong khi chiến cơ của cậu vụng về lê bước qua cái địa hình đầm lầy. “Hy vọng là mình không phải bò lê khắp nơi để tìm đối thủ của mình.”
Bất kỳ ai đã lọt vào top 24 đều không phải dạng vừa. Cậu có liếc sơ qua bảng ghép đấu cùng với các phi công khác và biết rằng mình đang đối mặt với Lisa Kwong trong trận này. Vốn là một phi công hàng đầu, cô Học Viên Kwong nổi tiếng với tài năng thiện xạ. Dù ở trong hay ngoài buồng lái, thì khả năng bắn bách phát bách trúng của cô ta đã khiến cho mọi học viên ở trường phải ngưỡng mộ. Cô ấy còn đại diện cho trường tham gia nhiều cuộc thi khác nhau nữa.
“Mình sẽ không tài nào đánh bại cô ta nếu mình vẫn còn điều khiển chiếc Kiếm Vũ. Với bộ giáp bổ sung cho chiếc Hành Quyết, thì nó mới có thể giao đấu với một tay thiện xạ như Kwong.”
Chiến thuật của cậu rất đơn giản. Một khi cậu phát hiện ra chiến cơ của cô nàng Kwong, cậu chỉ đơn giản là chuyển hết mức năng lượng sang hệ thống bay và nhanh chóng thu hẹp khoảng cách mà không cần phải thực hiện bất kì động tác né tránh phức tạp nào cả. Cậu phải kết thúc trận đấu càng nhanh càng tốt để ngăn Kwong phát huy kỹ năng tầm xa của cô ta.
Cảm biến của cậu liền phát tín hiệu khi nó dò ra kẻ địch ở phía trước. Chiến cơ của Kwong đã tìm được một hố nước sâu để dìm chiến cơ của mình xuống nước ngập đến đầu gối. Giờ đây chiến cơ của cô ta có thể truyền hết tất cả nhiệt lượng đào thải vào tất cả lượng nước ở xung quanh.
Chiếc Dấu Ấn thì phát hiện ra chiếc Hành Quyết sớm hơn một chút. Vốn là một chiến cơ được thiết kế cho tác chiến tầm trung và tầm xa, cho nên các máy cảm biến và hệ thống định vị của nó được chú trọng hơn rất nhiều. Chính Lachlan đã tự mình lập trình hệ thống phát giác và nhắm bắn mục tiêu để tận dụng tối đa mọi công nghệ phần cứng mới toanh.
Những phát bắn đầu tiên hạ cánh lên cơ thể chiếc Hành Quyết với tốc độ ánh sáng. Cả hai khẩu pháo laser đều nhắm thẳng vào chiếc Hành Quyết mà gần như không cần phải hiệu chuẩn hay bắn thử phát đầu để căn chỉnh. Hai phát đại pháo nã vào chiếc tầm trung với một lượng ánh sáng và nhiệt độ khổng lồ. Phần ngực nó chưa gì đã xuất hiện những vết kim loại tan chảy từ cú bắn. Nếu đó mà không phải là bộ giáp nén, thì hai quả đạn ấy chắc chắn đã biến những tấm giáp đó thành phế liệu rồi cũng nên.
Loạt đạn thứ hai liền khai hỏa chỉ hai giây sau đó. Thông thường thì tốc độ bắn nhanh đến như vậy thì vô cùng nguy hiểm, nhưng Kwong không hề lo ngại mà đẩy chiến cơ của cô ta đến giới hạn của nó, đặc biệt là khi chiếc chiến cơ này chỉ được dùng cho một trận đấu duy nhất mà thôi.
Thế nên, vì nhiều lý do khác nhau, cả hai phi công đều cố gắng tìm cách kết thúc trận đấu càng nhanh càng tốt. Cậu Học Viên Lovejoy phản ứng bằng cách kích hoạt hệ thống bay để cất cánh khỏi vùng đầm lầy nguy hiểm và lao thẳng về chiếc Dấu Ấn.
“Mày chết chắc rồi, Lovejoy à!” Giọng Kwong vang lên trên chiếc loa ngoài của chiến cơ cô sau khi cô bắn trúng thêm một loạt đạn khác cực kì chính xác. “Đây là địa bàn lý tưởng của tao! Mày đ*o có cửa đánh bại tao đâu!”
“Tao sẽ chém chiến cơ của mày thành nhiều mảnh trước khi mày xả hết đạn năng lượng của mày!”
Hệ thống bay của chiếc Hành Quyết đang gắng sức vận hành tốt nhất có thể trong giới hạn kích thước của nó. Trọng lượng của chiếc Hành Quyết cũng khá là nặng, và nó cũng chỉ có thể làm được đến mức đó. Lovejoy nhận ra mình cậu phải ăn đạn nhiều hơn cậu nghĩ hồi đầu trận.
Ngay cả những khẩu laser nhỏ hơn gắn vai trên người chiếc Dấu Ấn cũng đồng loạt bắn vào cậu. Nhiệt độ mô phỏng trong buồng lái của Lovejoy đã bắt đầu tăng lên chóng mặt.
Trong lúc đó, chiếc Dấu Ấn xoay chân 180 độ và chạy ngược về phía sau, đồng thời nó vẫn tiếp tục duy trì hỏa lực chính xác. Các chiến cơ pháo thủ thường có tính năng như vậy, nhưng chỉ xuất hiện ở những thế hệ sau mà thôi. Gã Lachlan hẳn đã dành rất nhiều thời gian cho tính năng đó để đảm bảo chiến cơ của hắn vẫn duy trì được độ chính xác.
Hai cặp tia laser liên tục bắn trúng chiến cơ của Lovejoy với mức độ chính xác đáng lo ngại. Cho dù Lovejoy có cố gắng lạng lách đánh võng với chiến cơ của mình bao nhiêu đi chăng nữa, thì kết quả tốt nhất mà cậu đạt được chỉ là làm phân tán thiệt hại trên lớp giáp của mình để tránh bị nóng chảy ở một điểm duy nhất. Chiến thuật này vẫn tạm thời có tác dụng, nhưng lớp giáp phía trước của cậu vẫn có giới hạn, dù có là giáp nén hay không đi nữa.
Chiếc Hành Quyết thử bắt chéo tay lại và cố gắng bảo vệ phần ngực dễ bị thiệt hại để tránh nhận thêm sát thương. Thế nhưng, bởi vì lớp giáp trên cánh tay mỏng hơn rất nhiều, cho nên nó chỉ trụ được khoảng chừng mười giây trước khi Lovejoy phải từ bỏ. Cậu vẫn cần đôi tay để sử dụng thanh kiếm nữa.
“Khoảng cách vẫn còn xa quá. Mình không thể trụ được đủ lâu để tiếp cận ả.” Lovejoy xác nhận với vẻ mặt bất lực. “Đạn laser thì dày đặc. Khoảng cách thì quá rộng. Con nhỏ Kwong thậm chí không hề giảm tốc độ bắn nữa.”
Mực nước xung quanh chiếc Dấu Ấn bắt đầu sôi lên khi chiếc pháo thủ cố gắng đào thải nhiệt lượng càng nhiều càng tốt trong lúc chạy bộ để tạo khoảng cách với cậu. Bề mặt của chiếc Dấu Ấn nóng đến mức có thể chiên trứng, nhưng bằng cách nào đó, nó vẫn chưa quá nhiệt đến mức làm ảnh hưởng đến hệ thống bên trong. Hiện tại thì nó vẫn có đủ khả năng xử lý lượng nhiệt ấy, nhưng cũng đủ để bắn hạ chiếc Hành Quyết rồi.
Tâm trạng tức tối khó chịu dần trỗi dậy trong lòng Lovejoy. “Con đường đi vào vòng chung kết của mình sẽ kết thúc nhanh chóng như thế này sao?”