truyenconect - tổng hợp và chia sẻ truyện online
  • BLog
  • Truyện dịch
  • Convert
  • Liên hệ
  • ToS
Advanced
Sign in Sign up
  • BLog
  • Truyện dịch
  • Convert
  • Liên hệ
  • ToS
  • Action
  • Adult
  • Adventure
  • Chinese Novel
  • Chuyển Sinh
  • English Novel
  • MORE
    • Action
    • Adult
    • Adventure
    • Chinese Novel
    • Chuyển Sinh
    • English Novel
    • Harem
    • Ecchi
    • Fantasy
    • Drama
    • Game
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Isekai
    • Lịch Sử
    • Web Novel
    • Xuyên không
    • Trọng sinh
    • Trinh thám
    • Dị giới
    • Huyền ảo
    • Sắc Hiệp
    • Dị năng
    • Linh dị
    • Đô thị
    • Comedy
    • School life
    • Romance
    • Martial Arts
    • Light Novel
    • Huyền huyễn
    • Kỳ Huyễn
    • Khoa Huyễn
    • Võng Du
    • Đồng Nhân
    • Hệ thống
    • Võ Hiệp
Sign in Sign up

Chương 122: Phỏng vấn

  1. Truyenconect
  2. The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
  3. Chương 122: Phỏng vấn
Summer Sale

Chương 122: Phỏng vấn

Trong lúc Ves chờ chị Marcella thu xếp một buổi phỏng vấn với nhà đài, thì cậu quyết định đi gặp Dietrich. Anh chàng phi công kia cuối cùng mới chịu gửi cho Ves một tin nhắn đầy ẩn ý bảo rằng anh ta đã tìm được khách hàng mua đống tài liệu để tống tiền mà hai người họ đã moi lên được từ cái căn cứ bỏ hoang hôm bữa.

Dietrich ôm Ves một cái chan đầy tình huynh đệ đến nỗi suýt làm Ves tắc thở. “Hế lô Ves! Lâu rồi không gặp. Đi vô đây với anh.”

Họ bước vào một cái quán ăn nhỏ mờ ám ở khu trung tâm thành phố Freslin dưới sự điều hành của băng Ngư Ông. Ves thì khá là lo lắng về việc bàn chuyện nhạy cảm ở giữa lòng thành phố như thế này, nhưng Dietrich thì cứ nhất quyết rủ cậu vào đây thôi.

“Mấy cái bánh burger mây ở đây là ngon nhất nhì trên hành tinh này đấy!” Dietrich vừa nói vừa hớn hở gọi hai phần bánh kẹp cho cả hai. “Và anh nói thật đấy chứ không phải là vì bọn anh kinh doanh ở đây đâu.”

Sau khi cả hai đều đã an tọa, Dietrich liền thông báo kết quả cho Ves. “Anh đã loan tin trên chợ đen rồi. Tuy có hơi rề rà vì bọn anh phải tránh bị nổi bật, nhưng cuối cùng thì anh cũng đã tìm được một khách hàng có vẻ như có hứng thú mua đống tài liệu mật của tụi mình.”

“Vậy là tốt rồi phải không? Họ trả giá bao nhiêu?”

Dietrich mím môi. “Tên đó muốn mua với giá ba mươi lăm triệu hiện kim.”

So với đống thiết bị cực kì đắt tiền mà họ đã tìm thấy ở cái căn cứ bỏ hoang kia, thì cái mức giá này lại quá thấp. Người đã cho xây dựng cái căn cứ đó hẳn phải là một kẻ giàu nứt đố đổ vách. Dẫu có muốn tống tiền lên tới hàng tỉ hiện kim cũng không phải là chuyện bất khả thi.

“Thế không còn ai khác muốn mua à?”

Dietrich lắc đầu. “Vấn đề là uy tín. Bọn anh buôn bán ẩn danh như vậy thì chẳng có mấy uy tín trên chợ đen. Quan trọng là phải gầy dựng danh tiếng hoặc là có quan hệ với người nào khác có uy tín hơn. Anh cũng chỉ là con cá vàng bơi giữa biển đầy cá mập thôi.”

“Cũng phải nói thêm là chỉ có một con cá mập duy nhất cắn câu thôi. Thật lòng mà nói thì hắn ta có thể đặt ra bất kì giá nào.”

“Anh không biết mấy thằng máu mặt kia có câu kết với nhau để dìm giá hay không, nhưng chuyện là thế đó. Mấy tuần trôi qua rồi mà chẳng có ai thèm quan tâm đến cái đống tài liệu của bọn mình cả. Bây giờ thì hoặc là chấp nhận cái giá đó, hoặc là chịu. Cũng hay là bên mua cũng muốn ẩn danh giống tụi mình.”

Họ cũng không bắt buộc phải đồng ý cái giá thấp đến như vậy. Thế nhưng bản thân Ves cũng chẳng muốn giữ lại đống tài liệu đó lâu hơn để làm gì. “An toàn là trên hết. Quan trọng là vứt cái tài liệu nguy hiểm đó sẽ giúp bọn mình tránh thu hút sự chú ý của kẻ khác. Bên mua tuy đưa ra cái giá bèo bọt như vậy, nhưng ít nhất thì người ta cũng sẽ nhận hết rủi ro tiềm ẩn. Vậy anh cứ chốt giá đi.”

Do Dietrich cũng không hưởng lợi được gì từ vụ mua bán này nên anh ta chỉ nhún vai và hứa sẽ hoàn tất cuộc giao dịch trong tuần này.

Trong khi cả hai đang thưởng thức món bánh kẹp nóng hổi, Ves cũng tò mò hỏi thăm xem băng nhóm của Dietrich đã tiến hành chiến dịch thu hồi phế liệu đến đâu rồi.

“Cha anh đã chính thức chiếm giữ khu vực đó. Cũng có một vài tên cơ hội muốn giành giật chỗ đó với băng Ngư Ông bọn anh, nhưng một khi chúng thấy lực lượng bọn anh đông đến mức nào thì tất cả đều rút lui. Đám lính đánh thuê ấy không ngờ bọn anh lại mang theo tới hơn một nửa tổng quân lực lận. Bọn anh lập nhiều trạm phòng thủ xung quanh lắm, đố tụi nào dám đến gần.”

Nếu băng Ngư Ông có thể dọn sạch căn cứ và gom hết mọi phế liệu bên trong, thì họ sắp sửa thu được một món lời khổng lồ. Ves đoán là họ sẽ nhanh chóng sử dụng số tiền này để đầu tư vào chiến cơ và cơ sở hạ tầng của họ.

Những vụ hỗn loạn và biến động gần đây đều khiến cho mọi thế lực trong địa phương phải dè chừng nhau. Ai ai cũng gấp rút nâng cấp quân lực của mình và án binh bất động chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Sau khi ăn xong món bánh kẹp mà Ves cũng phải công nhận là khá ngon, cả hai người liền tạm biệt nhau rồi mỗi người mỗi ngả. Những chuyện rắc rối đã xảy ra gần đây đã khiến Ves muốn ghé thăm văn phòng chi nhánh của Công ty Dịch vụ An Ninh Sanyal Ablin một lần nữa.

Summer Sale

Vừa đi vào là cậu đã được chào đón bởi vẻ đẹp ngoại quốc của chị Robyn cùng với một nụ cười chuyên nghiệp. “Một buổi chiều tốt lành, em Larkinson. Em đến để bàn về hợp đồng an ninh với chị có phải không?”

“Vâng đúng vậy. Hiện tại thì em không có đủ tiền mặt để trả cho các dịch vụ bổ sung, nhưng em vẫn muốn nâng cấp hệ thống an ninh hiện tại.”

“Chị tin rằng một người có địa vị như em chắc chắn sẽ không gặp khó khăn gì về tiền bạc cả.” Chị Robyn đáp lại rồi mở một hình chiếu hiển thị các dịch vụ an ninh để Ves lựa chọn. “Bọn chị đã tiến hành đánh giá nội bộ về những mối đe dọa mà em hoặc tài sản doanh nghiệp của em có thể phải đối đầu. Từ đó, bọn chị đã tạo ra các gói bảo mật tối ưu với nhiều mức giá khác nhau. Em cứ việc tham khảo.”

Hiện tại thì Ves chỉ kí hợp đồng sử dụng Dịch vụ Cyber-Robo với mức giá 500.000 hiện kim mỗi tháng. Con số này có thể gọi là hợp lý đối với một doanh nghiệp địa phương nhỏ bé, nhưng đối với một khu xưởng chiến cơ đang trên đà phát triển thì hoàn toàn không đủ chút nào.

Cậu dự tính sẽ dành phần lớn khoản tiền sắp tới để nâng cấp toàn diện hệ thống an ninh của khu xưởng mình. Ves liền bỏ qua cái gói bảo mật rẻ nhất trị giá năm triệu hiện kim và cả gói đắt nhất là năm mươi triệu. Cuối cùng thì cậu đành chọn gói bảo mật trung bình với giá là hai mươi lăm triệu hiện kim một năm.

“Chị giải thích rõ hơn cho em về Dịch Vụ Phòng Bị Chiến Lược được không?”

“À, cái gói này là một lựa chọn an ninh tuyệt vời và tiết kiệm chi phí nữa. Nó được thiết kế dành riêng cho các cơ sở có tầm quan trọng chiến lược trong trường hợp bị tấn công bất ngờ. Mặc dù nó không đủ sức để ngăn chặn một cuộc xâm lược quy mô lớn, nhưng nó vẫn có thể đẩy lùi những cuộc đột kích của bọn cướp hám lợi. Bọn chị sẽ tiến hành bố trí nhiều biện pháp răn đe xung quanh các cơ sở sản xuất của em đủ để khiến bất cứ tên trộm nào cũng phải chùn bước.”

Công ty SASS sẽ cung cấp dịch vụ này bằng cách lắp đặt hàng loạt các hệ thống phòng thủ cố định, từ pháo phòng không cho tới pháo chống chiến cơ. Đồng thời họ cũng sẽ cử một đơn vị thường trực bao gồm ba nhân viên an ninh sẽ quản lý toàn bộ mạng lưới bảo mật này.

Ngoài ra, một lực lượng robot an ninh hùng hậu sẽ đảm nhiệm công tác tuần tra thường xuyên ở bên trong lẫn bên ngoài khu xưởng. Để đề phòng trường hợp chúng bị trục trặc hoặc bị hack, một sĩ quan an ninh của SASS sẽ luôn giám sát những con robot đó mọi lúc mọi nơi.

Bên cạnh đó, hệ thống an ninh mạng của khu xưởng cũng sẽ được nâng cấp toàn diện. Công ty SASS sẽ chủ động lắp đặt một đường dây bảo mật an toàn chôn sâu dưới lòng đất và kết nối xưởng chiến cơ của Ves với hệ thống máy chủ trung tâm của công ty họ trên hành tinh này.

Miễn là đường dây vẫn còn nguyên vẹn, thì toàn bộ tài sản kỹ thuật số của Ves sẽ luôn được các chuyên gia an ninh mạng hàng đầu của Cộng Hòa theo dõi và bảo vệ sát sao.

Tóm lại là cái gói bảo mật này đáp ứng hầu hết mọi yêu cầu của Ves. Xui một cái là Ves không được phép thuê một chiếc chiến cơ thực sự để canh gác mà thôi. Vấn đề là công ty SASS chỉ cung cấp dịch vụ tuần tra bằng chiến cơ ở những gói an ninh đắt tiền hơn rất nhiều.  

Không còn lựa chọn nào khác, Ves đành ký hợp đồng và hứa sẽ chuyển khoản hai mươi lăm triệu hiện kim trong tháng này. Trong khi đó, chị Robyn sẽ bắt đầu tiến hành nâng cấp và xây dựng các lớp phòng thủ cho khu xưởng của cậu.

“Ngày mai là em sẽ thấy nhân viên bên chị tới làm việc. Họ sẽ đo đạc đất đai và lên kế hoạch bố tí các tháp pháo. Một khi các thiết bị và vật liệu được chuyển đến từ Bentheim thì bọn chị sẽ khởi công ngay lập tức, và có thể mất tối đa năm ngày mới hoàn thành.”

Ves đã chi ra một số tiền tương đương với một chiếc chiến cơ thương mại, nhưng bù lại cậu cũng nhận rất nhiều dịch vụ đáng giá. Ít nhất thì trong vòng một năm tới, Ves không còn phải lo lắng bị sát thủ ghé thăm hay bị kẻ xấu phá hoại nữa. Cậu chỉ hy vọng là sẽ không có ai phát hiện cậu còn giữ các tài liệu nghiên cứu cấm kỵ bên trong cái máy liên lạc của mình mà thôi.

Sau đó, cậu quay về xưởng và tranh thủ nghỉ ngơi sau quãng thời gian vất vả. Ves cũng có nghía qua cái quả cầu màu xanh trong nhà và nghĩ rằng có lẽ Lucky cũng sắp sửa hoàn tất quá trình biến đổi rồi. Nó cũng đã giảm sáng đi ít nhiều. Ves cũng mong đến ngày được hội ngộ với chú mèo lười biếng của mình.

Đến cuối ngày hôm đó chị Marcella mới gọi lại cho cậu. Công nhận là chị ấy làm việc nhanh thật. “Chị mới thả câu một chút thôi mà đã bắt được vài con cá muốn hóng chuyện rồi. Bây giờ có đến tận ba hãng tin tức khác nhau muốn được phỏng vấn riêng với em nè.”

Nghe cũng ổn áp phết. “Nói cho em nghe hết đi chị.”

“Hãng đầu tiên trả lời là Bentheim Mech Affairs hoặc Thời Báo Chiến Cơ Bentheim. Đây là hãng báo lớn thứ ba trong khu vực của tụi mình, nhưng mà danh tiếng của họ ở những nơi khác thì khá là hạn chế. Họ là một cơ quan báo chí địa phương khá máu mặt mà chị có vài mối quan hệ tốt với tay trong. Nếu em sẵn lòng, khụ khụ, quyên góp cho một tổ chức từ thiện nào đó, thì chị chắc chắn rằng họ sẽ nói tốt cho em trên mặt báo của họ.

“Ý chị ‘quyên góp’ ở đây thì bao nhiêu mới là đủ?”

“Nếu em muốn một buổi phỏng vấn ngắn gọn thì chỉ cần một triệu hiện kim là đủ. Còn nếu em muốn tự soạn câu hỏi cho mình thì em sẽ phải trả đến mười triệu hiện kim đấy.”

Ves lắc đầu. “Em đã từng lên xem báo điện tử của họ một vài lần rồi. Hèn gì tất cả bài viết của họ đều nghe như người ta trả tiền để quảng cáo vậy. Nếu em đi phỏng vấn với những hãng báo như vậy thì chẳng có ích gì cho uy tín của em cả. Hơn nữa, tầm ảnh hưởng của họ cũng có hơi thất vọng.”

“Em đừng có xem thường hãng BMA và các cơ quan tương tự. Họ cũng có vai trò của riêng họ đấy.” Chị Marcella kiên nhẫn giải thích rồi tiếp tục giới thiệu cơ quan tiếp theo. “Hãng thứ hai là Tạp Chí Junior Mech Hero hay Tạp Chí Anh Hùng Chiến Cơ Nhí. Đó là một hãng tạp chí tin tức và giải trí dành cho trẻ em và thiếu niên nổi tiếng nhất ở Cộng Hòa Bright đấy. Họ có sức ảnh hưởng rất lớn và hiện đang rất quan tâm đến câu chuyện về chiến cơ mới của em đó.”

“Nghe cũng được đấy chứ. Độc giả của họ cũng vô tình là khách hàng mục tiêu của chiếc Huyết Niên của em nữa.”

“Nhưng có một vấn đề. Tạp chí JMH là một tổ chức lớn và họ đăng hàng trăm bài viết mỗi tuần lận. Buổi phỏng vấn của em sẽ chỉ được đăng ở một trang phụ chứ không phải là trang chính. Cái thằng cha quản lý mà chị mới liên hệ bảo ổng không có tin là em đủ nổi bật để được ưu ái hơn mức đó đâu.”

Nghe cũng hơi thất vọng, nhưng Ves hiểu suy nghĩ của họ. Cậu cũng đâu phải là một nhà thiết kế chiến cơ nổi tiếng hay gì. “Em chấp nhận điều kiện của JMH. Hồi nhỏ em cũng có hay đọc mấy bài đăng của họ mà. Thế còn lựa chọn cuối cùng là ai vậy chị?”

“Cái cuối làm chị bất ngờ á. Hãng Rimward Star Herald hay còn gọi là Biên Tinh Báo là một trong những cổng tin tức trung lập có tầm ảnh hưởng lớn nhất ở các quốc gia hạng ba ở Phân Khu Sao Komodo này đấy. Dĩ nhiên là họ không có nổi tiếng ở Liên Minh Thứ Sáu, nhưng ngoài quốc gia đó ra thì họ có số lượng độc giả khổng lồ, đặc biệt là trong giới kinh doanh nè.”

“Nhưng mà tờ Biên Tinh Báo đâu phải là hãng chuyên đăng tin tức về chiến cơ đâu nhỉ.” Ves chỉ ra. “Đa số người đọc báo này chủ yếu là để tìm hiểu xem họ nên đầu tư vào công ty nào thôi. Đó không phải là nơi để em quảng bá chiến cơ cho khách hàng mục tiêu của em.”

Chị Marcella giang tay rồi nhún vai. “Hãng RSH là kênh tin tức uy tín nhất trong số các hãng hiện tại rồi đó. Nếu em phỏng vấn tốt đẹp với họ thì danh tiếng của em sẽ tăng lên là cái chắc, và nó sẽ giúp em mở rộng công ty dễ hơn nhiều. Họ cũng có nói trước là họ sẽ không nhẹ nhàng với em đâu. Họ là một trong số ít các tổ chức tự hào về chất lượng tin tức của họ đấy. Em nên chuẩn bị tinh thần trả lời những câu hỏi hóc búa đi nhé.”

Mỗi hãng báo đều có ưu và nhược điểm của nó.

Hãng Thời Báo Chiến Cơ Bentheim sẽ đảm bảo nói tốt cho cậu trên mặt báo của họ.

Tạp Chí Anh Hùng Chiến Cơ Nhí thì sẽ giúp cậu tiếp cận trực tiếp với nhóm khách hàng mục tiêu của cậu.

Còn Biên Tinh Báo thì sẽ đẩy cậu lên tít tận mây xanh nếu cậu vượt qua được buổi phỏng vấn của họ.

Vậy bây giờ cậu đang cần gì nhất? Khách hàng ư? Ves gần có đủ điểm DP rồi. Cậu không ngại nhận thêm, nhưng hiện tại thì cậu cũng không quá thiếu thốn cái Điểm Thiết Kế kia.

Tại thời điểm này, Ves đang mong muốn được tỏa sáng và được người ta đánh giá cậu một cách nghiêm túc trong ngành chiến cơ. Mặc dù có nhiều tiếng tăm hơn nữa cũng chưa chắc đã mang lại kết quả gì khả quan ngay lập tức, nhưng nó có thể giúp cậu mở ra những cánh cửa cơ hội mà cậu chưa từng dám tiếp cận trong quá khứ.

Cậu luôn muốn tìm ra giải pháp về vấn đề hợp tác với các nhà cung cấp nguyên vật liệu từ lâu. Nếu cậu không còn là một kẻ vô danh thích chơi trội nữa, thì biết đâu cậu sẽ được gặp gỡ và bàn chuyện làm ăn với các giám đốc của những công ty đó.

“Vậy thì em sẽ chọn Biên Tinh Báo. Em thấy có cố gắng quảng cáo cho chiến cơ ảo của em thêm nữa cũng chẳng có ích gì. Miễn là họ có nhắc đến chiến cơ của em là đủ rồi. Điều quan trọng là em muốn lót đường cho tương lai để tăng doanh thu cho chiến cơ ngoài đời hơn.”

Chị Marcella cũng không phản đối quyết định này. Chị ấy đưa cho cậu một cuốn cẩm nang nhỏ với các mẹo ứng phó với các câu hỏi phỏng vấn, rồi sau đó cúp máy để gọi điện cho bên Biên Tinh Báo để sắp xếp cuộc gặp với họ.

Cậu không biết cậu có quyết định sai lầm hay không nữa. Có lẽ cái tôi của cậu đã bị thổi phồng lên quá rồi. Dù sao thì, nếu cậu thất bại ở buổi phỏng vấn này, thì cậu cũng chỉ làm tổn hại đến danh tiếng của mình thôi. Cậu vẫn có thể bù đắp lại bằng cách tạo ra những sản phẩm tuyệt vời trong tương lai, miễn là cậu vẫn được Hệ Thống trợ giúp từ đằng sau.

Hai ngày sau, một phóng viên đến từ hãng Biên Tinh Báo đã bay thẳng tới Bức Màn Mây. Ves cứ nghĩ rằng họ sẽ phỏng vấn qua mạng, nhưng cậu lấy làm ngạc nhiên khi họ lại chọn cách phỏng vấn trực tiếp. Họ thậm chí còn đặt một căn phòng ở một khách sạn sang trọng nhất ở Freslin để ghi hình buổi phỏng vấn này.

Summer Sale

Ves đi tới trước cửa phòng trong bộ trang phục chỉnh tề nhất. Trước đó, cậu có nhờ Carlos xem qua bộ dạng của mình, nhưng cậu ta chỉ biết lắc đầu rồi giúp Ves chỉnh sửa lại trang phục bên ngoài. Với một bộ áo vét màu đen và đỏ đầy trịnh trọng, Ves trông chững chạc và đàn ông hơn hẳn.

Sau khi cậu gõ cửa vài cái, nó tự động trượt mở, để lộ một căn phòng đã được chuẩn bị để phỏng vấn. Cậu thấy nhiều con bot đang sắp xếp các đạo cụ và đèn chiếu sáng ở xung quanh. Bên cạnh đó, còn có một người phụ nữ với dáng vẻ trang nghiêm đang ngồi chỉnh chu trên một chiếc ghế đã được bố trí sẵn.

“A, chào em Larkinson. Chị là Jast Montefur. Cứ gọi chị là Jast được rồi. Em đến rất đúng giờ. Mời ngồi. Chị muốn hoàn thành buổi phỏng vấn này càng nhanh càng tốt để rời khỏi cái hành tinh u ám này.”

Chưa gì mà nghe giọng chị ấy thôi đã thấy còn u ám hơn ở bên ngoài. Ves ngại ngùng tiến lại gần và ngồi xuống chiếc ghế được đặt chéo góc đối diện với chị Jast.

“Trước hết, chúng ta sẽ chỉnh lại ngoại hình cho em. Làm ơn đừng cử động trong lúc mấy con robot trang điểm làm việc nhé.”

Một vài con bot hình cầu bay lơ lửng trước mặt cậu rồi bắt đầu rửa mặt và trang điểm cho cậu. Ves tự hỏi liệu đàn ông có cần trang điểm như thế này không, nhưng mấy con robot cứ bu lại gần mặt cậu khiến cậu không thể mở miệng. Khoảng một vài phút sau chúng mới hoàn tất rồi nhanh chóng bay đi mất, để mặc Ves vẫn không khỏi choáng váng sau màn trang điểm vừa rồi.

Một loạt các máy ghi hình chất lượng cao liền bật lên, và cô nàng Jast kia cũng nhanh chóng nở ra một nụ cười hết sức chuyên nghiệp. “Xin chào các quý khán giả thân mến, và các quý độc giả đang đọc bản ghi hình của tôi. Hôm nay, tôi đang ghé thăm một hành tinh nhỏ nhỏ xinh xinh tên là Bức Màn Mây, là quê hương của một nhà thiết kế chiến cơ đầu tiên và duy nhất ở nơi đây. Ves Larkinson đây là hậu duệ của dòng họ Larkinson lừng danh trong quân đội của Cộng Hòa Bright.”

Chị Jast giới thiệu khá là đầy đủ về thông tin xuất thân của Ves, nhưng mà Ves đoán rằng chị ấy đang đọc một kịch bản từ một thiết bị được cấy ghép ở bên trong mắt chỉ thôi. Chị ấy nhanh chóng kết thúc màn giới thiệu và rồi đưa ra câu hỏi đầu tiên dành cho Ves.

“Em là con trai của nhà Larkinson, nên chắc hẳn em đã từng mong muốn được tiếp nối truyền thống của gia đình mình. Em đã thất vọng như thế nào khi phát hiện mình không có khả năng trở thành một phi công chiến cơ?”

Một câu hỏi đầy ẩn ý. Ves thận trọng suy nghĩ mà không trả lời ngay lập tức. “Bất kì đứa trẻ nào cũng thích được trở thành một phi công chiến cơ. Tuy khả năng là rất thấp nhưng điều đó cũng không hẳn là cái gì tồi tệ cho lắm. Xã hội chúng ta vẫn có nhiều lĩnh vực khác quan trọng hơn là lái chiến cơ. Em đã tìm thấy tiếng gọi đam mê trong ngành thiết kế chiến cơ mà các phi công thường tin cậy để chăm sóc cho những cỗ máy của họ.”

“Em là thành viên nhà Larkinson đầu tiên và duy nhất theo học và lựa chọn ngành thiết kế chiến cơ đấy. Theo như chị được biết, em không nhận được bất kì sự hỗ trợ nào từ những thành viên nhà Larkinson khác cả. Phải chăng em đã đoạn tuyệt với gia đình mình rồi sao?”

“Điều đó không đúng. Nhà Larkinson tin rằng mỗi người, dù là nam hay nữ, đều phải tự đứng trên đôi chân của mình và cố gắng kiếm sống một cách chân chính. Nhà Larkinson em tuy có nhiều phi công xuất sắc trong quân đội, nhưng thật ra thì gia đình em cũng không tự do về mặt tài chính cho lắm. Hiện tại thì gia đình em đang cố gắng rất nhiều để hỗ trợ thân nhân của các thương binh liệt sĩ. Em thật sự không muốn gây thêm gánh nặng tài chính cho gia đình.”

Chị Jast gật đầu rồi búng ngón tay một cái, có lẽ đang mở một trang thông tin nào đó. “Bây giờ thì chúng ta hãy nói về lịch sử khởi nghiệp của em nhé. Em đã tốt nghiệp tại trường Rittersberg với điểm số trung bình sau năm năm học không có gì nổi bật. Vậy điều gì đã xảy ra trong những tháng sau tốt nghiệp cho đến lúc em đạt giải quán quân ở Leemar mà lại biến em thành một thiên tài như bây giờ?”

Đây là một lỗ hổng lớn trong hồ sơ cá nhân của cậu. Ves đã lường trước câu hỏi hóc búa này và chuẩn bị sẵn câu trả lời để che giấu sự trợ giúp của Hệ Thống. “Em có sự trợ giúp thôi. Trước khi cha em mất tích, ông ấy đã để lại cho em một vài tài nguyên và một vài danh thiếp mà em có thể tận dụng để khởi nghiệp.”

“Chuyện cha em mất tích quả thật là một điều khó hiểu. Ryncol Larkinson là một phi công dày dạn kinh nghiệm và đã từng tham gia nhiều trận chiến ở vùng biên giới chống lại các chủng tộc ngoài hành tinh láng giềng. Liệu ông ấy có dính líu đến chuyện mờ ám nào không?”

“Em không nghĩ thế.” Ves bật cười để che giấu sự hoang mang ngày càng tăng trong lòng. “Tất cả mọi người đều biết cha em là một người thẳng thắn và sống rất có nguyên tắc. Nếu chị không tin, cứ hỏi đồng nghiệp của cha em đang tại ngũ ở căn cứ là rõ, họ sẽ nói cho chị biết rằng ông ấy chẳng có tham vọng gì ngoài việc cống hiến cho nước Cộng Hòa và nuôi dạy con trai của mình. Em cũng không rõ tại sao ông ấy lại rời bỏ em vào thời điểm đó, nhưng ông ấy đã giúp đỡ em rất nhiều suốt nhiều năm qua. Em vẫn nhớ cha em lắm.”

Chị Jast nhướn một bên mày, nhìn Ves đầy ẩn ý, cứ như thể muốn nói rằng làm gì có chuyện cô nàng bị qua mặt dễ đến thế. “Người cha ‘thẳng thắn’ của em lại có nhiều mối liên hệ khá thú vị đấy. Một phi công chiến cơ địa phương đến từ vùng hẻo lánh của ngân hà này bằng cách nào đó lại có thể giới thiệu em đến một viện công nghệ tài trợ bí ẩn hoạt động ở tuốt Tân Đế Quốc Rubarth. Vậy thì làm sao ông ấy lại có thông tin liên hệ của ‘Viện Công Nghệ Thanh Niên Tương Lai’?”

“Chị nghĩ em biết sao?” Ves tung hai tay lên trời như thể hoàn toàn không biết gì. “Em cũng ngạc nhiên lắm, nhưng cho đến tận bây giờ thì họ chỉ liên lạc với em một lần duy nhất, đó là khi họ gửi cho em một vài giấy phép sản xuất đã lỗi thời thôi. Thật lòng với chị, họ đã ban cho em một ân huệ nhỏ, nhưng mà có khi họ cũng đã quên mất rồi cũng nên.”

Tiếp theo là một vài câu hỏi đào sâu vào vấn đề đó, nhưng Ves đã cố gắng hết sức để lái sang hướng khác để né tránh những nghi ngờ của chị Jast. Và cuối cùng thì chị ấy mới thôi không truy hỏi nữa mà chuyển sang một chủ đề khác.

“Nhìn vào những tiến bộ vượt bậc của em kể từ khi nhận được món quà của cha mình, thì việc đăng kí dự thi ở Leemar gần như là điều hiển nhiên. Khi em đến hành tinh Leemar, liệu em có tự tin rằng mình sẽ đánh bại tất cả những thiên tài khác ở đó hay không?”

“Bọn em đều là những nhà thiết kế chiến cơ. Em chưa bao giờ tự tin đến mức tuyên bố rằng mình sẽ vượt qua tất cả đối thủ. Em chỉ tham gia cuộc thi với hy vọng rằng mình sẽ thể hiện bản thân tốt nhất có thể. Em chỉ không ngờ rằng mình lại giành lấy giải quán quân ở phút cuối cùng thôi.”

Họ dành ra mười phút tiếp theo để bàn luận về cuộc thi, từ các vòng loại diễn ra đằng sau công chúng cho đến vòng chung kết được truyền hình trực tiếp trước toàn bộ phân khu sao. Chị Jast không ngừng nhắc đến những đối thủ nổi bật mà Ves đã từng đánh bại, như là Carter Gauge hay Cynthia Barakovski chẳng hạn.

Ves luôn bình luận về họ với một thái độ tôn trọng, và cẩn thận không gây ra mâu thuẫn thù địch với bất kì ai. Sức ảnh hưởng của những con người thiên tài ấy thật sự vượt xa khỏi phạm vi các mối quan hệ cá nhân của họ.

Sau khi chị ấy hỏi Ves những câu hỏi dễ dàng mà cậu có thể dễ dàng trả lời, bỗng dưng chị Jast bất ngờ đổi hướng và tấn công vào chủ đề nóng bỏng.

“Em xem, một điều thú vị là kết quả chung cuộc của cuộc thi lại có đến hai trong ba thí sinh quán quân đến từ nước Cộng Hòa. Có rất nhiều người biết rằng cả em lẫn cô bé Patricia Schneider đều đã từng là bạn học cùng lớp ở chung một trường. Chắc chắn giữa tụi em phải có thứ gì đó đặc biệt nên mới có thể cạnh tranh với nhau ngang ngửa đến như vậy. Vậy em nói xem, giữa tụi em có mối quan hệ gì với nhau hay không?”

Trong một giây ngắn ngủi, Ves chợt tự hỏi liệu mình có đang phỏng vấn với phóng viên rởm hay không nữa. Chẳng lẽ chị Jast lại là cây bút cho mấy tờ báo lá cải mà mấy bà thím hay đọc ư? Tại sao một phóng viên đến từ Biên Tinh Báo vốn đưa tin rất nghiêm túc và chuyên về lĩnh vực kinh doanh lại có thể đặt ra một câu hỏi như thế này?

Summer Sale
  • BLog
  • Truyện dịch
  • Convert
  • Liên hệ
  • ToS

Truyện Conect website chia sẻ truyện - đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện light novel nổi tiếng. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Đăng Nhập

Lost your password?


Facebook

Google +

Đăng Ký

 

Lost your password?


Facebook

Google +

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Madara - WordPress Theme for Manga