Chương 77: Xuống tàu
Chương 77: Xuống tàu
Suốt một tiếng đồng hồ trôi qua, Ves chẳng làm gì ngoài việc đi tìm chỗ trốn. Cậu đi lên boong tàu và trốn ở trong cái khoang vô dụng nhất của con tàu, chính là khu vực đài quan sát. Trong khi không gian vũ trụ tối đen như mực ở ngoài kia thỉnh thoảng lại có một vài vụ nổ chớp nhoáng ở đằng xa, thì Ves đây vẫn nằm yên không nhúc nhích bên dưới một chiếc ghế dài, tay ôm chặt Lucky trong lòng.
“Mình không phải là chuyên gia về mấy cuộc đột kích của bọn cướp không gian, nhưng nếu mấy cái phim truyền hình trên ti vi mà mình đã từng xem miêu tả chính xác, thì chúng sẽ không dại gì mà chiến đấu cảm tử đâu.”
Hoạt động phi pháp của lũ cướp vũ trụ cũng đi theo nguyên tắc giống như bất kì công ty doanh nghiệp nào khác. Chúng đầu tư vào chiến cơ để phát động đột kích vào các đoàn tàu và trên bề mặt các hành tinh. Bọn chúng sẽ nán lại đủ lâu để hốt hết của cải dễ cướp bóc nhất trước khi tẩu thoát một khi quân tiếp viện kéo tới.
Từ khi Hiệp Hội MTA ban hành một bộ luật chung nêu rằng nhân loại phải đoàn kết và hỗ trợ lẫn nhau trong trường hợp khẩn cấp, thì nó đã đặt ra một giới hạn thời gian mà lũ không gian tặc có thể hoành hành. Đồng hồ sẽ bắt đầu đếm ngược một khi các tàu dân sự vô tình bị vướng vào cuộc xâm lược trong khu vực này bắt đầu hợp tác và liên minh các lực lượng hộ tống với nhau thành một đội quân đáng gờm. Họ sẽ từ từ phản công và giải cứu bất kì con tàu nào bị cô lập, để rồi thêm vào lực lượng liên minh trước khi họ tiếp cận những con tàu gặp nạn khác như chiếc Thánh Hearst.
“Miễn là bọn cướp không gian không chiếm quyền chỉ huy con tàu Thánh Hearst này, thì kiếp nạn sẽ kết thúc.”
Dù sao thì, nếu để mất những bộ giáp khung xương trợ lực cùng với những chiếc chiến cơ đắt tiền ấy thì đó đã quá mức rủi ro có thể chấp nhận được. Chiếc Thánh Hearst cũng chỉ là một con tàu vận chuyển hành khách thông thường, đâu có cửa để chở những kẻ giàu có nứt đố đổ vách đâu chứ. Bọn cướp cũng chỉ tóm lấy những người khá giả nhất trong tổng số các hành khách, và bỏ lại những người may mắn thoát nạn. Chúng còn không thèm dành thời gian để bắt cóc một hành khách chỉ có vài chục nghìn cols tiền tiết kiệm làm gì.
Thêm một giờ đồng hồ lặng lẽ trôi qua trong khi những rung chấn ở dưới tầng dần biến mất. Các cuộc giao tranh đã kết thúc. Nhưng Ves vẫn không dám thò đầu ngoài hay để Lucky đi do thám ở phía trước.
“Meow…” Lucky kêu meo meo mệt mỏi, mắt nó trông có vẻ tối màu hơn trước.
“Mấy cái vuốt năng lượng đó tốn nhiều sức lắm, phải không?”
“Meow!”
“Mày đừng lo, mày đã làm tốt rồi. Tao chắc chắn sẽ mua một cục pin năng lượng béo bở để cho mày gặm nha.”
“Meow-meow!”
“Ah, vậy mày cũng muốn gặm một ít kim loại hả? Được rồi, tao sẽ để ý xung quanh xem có kim loại gì quý hiếm cho mày sau khi tụi mình đến Hệ Sao Leemar nhé.”
Bỗng dưng có một loạt rung chấn yếu ớt phát ra từ con tàu. Nếu Ves đoán đúng, thì chắc hẳn bọn cướp không gian đã từ bỏ việc chiếm đoạt con tàu. Thay vào đó, bọn cướp đã bắt đầu rút lui về lại các con tàu xâm nhập của chúng và chuẩn bị cất cánh rời khỏi chiếc Thánh Hearst.
Hệ thống phát thanh liền hoạt động trở lại sau khi sóng gây nhiễu cục bộ dần biến mất. Cái tên thuyền trường vô dụng ấy liền thông báo. “Xin quý khách chú ý, bọn cướp không gian đã rút lui khỏi tàu Thánh Hearst nhưng chúng tôi vẫn chưa thể đảm bảo an toàn cho quý khách. Vui lòng ở nguyên tại chỗ và không được di chuyển trong khi người của tôi sẽ truy quét tất cả boong tàu vào lúc này.”
Một vài phút trôi qua trước khi lối vào của đài quan sát chợt mở tung. Một nhóm ba phi hành đoàn mặc giáp hạng nhẹ đừng ở ngoài quan sát bên trong. Ves liền giơ tay lên. “Tôi là hành khách! Tôi đang bị thương!”
Sau khi các phi hành đoàn đảm bảo an toàn cho khu vực đài quan sát, một nữ phi hành đoàn liền đi đến bên cậu. “Anh bị thương ở đâu?”
“Bộ đồ chân không đã bịt kín vết thương của tôi rồi. Tôi bị một mảnh đạn nổ cắt trúng nên tôi vẫn đang dùng thuốc giảm đau này.”
Người phụ nữ nhìn sang khẩu súng lục laser đang nhả khỏi âm ỉ ở kế bên cậu và nheo mắt lại. “Anh vui lòng xác nhận danh tính ạ.”
“Ơ, tôi có phải là cướp không gian đâu. Tôi chỉ trộm nó từ một tên cướp mà tôi đã giết thôi mà.”
Tuy nhiên, các phi hành đoàn vẫn thực hiện một vài biện pháp phòng ngừa. Họ dùng dây trói tay cậu lại và nhốt Lucky vào một cái lồng được gia cố. Một vài phi hành đoàn dự phòng chịu trách nhiệm chăm sóc những người bị thương và xử lí bọn cướp bị bắt giữ liền đưa cậu đến một khu vực an ninh nghiêm ngặt ở khoang y tế. Ở đó, vết thương của cậu được một con bot y tế chăm sóc chu đáo hơn trong khi cậu chờ được kiểm tra danh tính.
“Hế lô Ves! Có vẻ như chú em có trải nghiệm đầu đời rồi ha!” Dietrich vui vẻ ăn mừng trong khi anh ta đi vào khu y tế cùng với một sĩ quan trên con tàu. “Anh không ngờ chú đủ can đảm để giết một vài tên cướp không gian đấy.”
“Anh Larkinson, chúng tôi đã hoàn tất kiểm tra danh tính của anh. Mặc dù hệ thống giám sát của chúng tôi đã xui xẻo bị bọn cướp không gian phá hủy hoàn toàn, nhưng từ những gì chúng tôi có thể thu thập được, anh đã góp công không nhỏ trong nỗ lực đẩy lùi bọn cướp ấy.”
“Cảm ơn trời đất. Ông có thể cởi bỏ dây trói này được không? Và tôi cũng muốn lấy lại con mèo máy nữa.”
Vị sĩ quan đằng hắng một cách khó xử. “Chúng tôi có thể thả anh khỏi đây, nhưng chúng tôi không thể để con mèo mắt chạy lung tung được. Đừng quá lo lắng, nó đang ở bên trong chiếc lồng an toàn trong khoang kho hàng bảo mật của chúng tôi. Anh có thể thăm nó bất kì lúc nào.”
Có vẻ như phi hành đoàn đã phát hiện ra rằng chính thú cưng của cậu đã đảm nhận nhiệm vụ giết chóc vừa qua. Ves quên mất rằng mình phải che đậy dấu vết, và đó chính là sai lầm của cậu. Cậu quay sang Dietrich sau khi đã được cởi trói. Cậu xoa xoa cổ tay và rời khỏi khoang y tế cùng với vệ sĩ của mình
“Anh có thể nói cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra ở bên ngoài không? Ai mà ngờ tôi lại cần anh bên cạnh đến mức này.”
Dietrich tối sầm lại một chút khi anh ta nhớ đến cuộc giao chiến ở ngoài không gian. “Anh bị đánh cho thảm hại. Chiến cơ của bọn cướp mạnh như hổ mà còn được trang bị để tác chiến ngoài không gian nữa. Mặc dù chiến cơ của anh vẫn có thể bay trong không gian bằng hệ thống bay của anh, nhưng anh chưa được huấn luyện tác chiến trong môi trường không trọng lực bao giờ cả.”
“Ít ra thì anh vẫn còn sống sót là được. Thế mới quan trọng. Còn thiệt hại như thế nào?”
“À thì, anh vẫn ráng trụ đủ lâu để ao nhây với bọn cướp. Chúng nó phải cử ít nhất một trong số chiến cơ của chúng để giải quyết anh. Cái thằng khốn chó chết đó cứ bắn laser vào chiếc Chim Ưng yêu dấu của anh riết. Bộ khung của nó đầy rẫy lỗ thủng tan chảy và anh cũng mất luôn một bên chân rồi.”
Ves chỉ có thể tưởng tượng ra chi phí sửa chữa cao đến mức nào. Hầu hết lớp giáp chắc hẳn đã bị thiệt hại vô phương cứu chữa, và nó không phải là tin tốt chút nào bởi vì nó thường là bộ phận đắt tiền nhất để thay thế.
“Ah, anh biết chú đang nghĩ gì, nhưng mà hãng bay cũng không đến nỗi vô tâm đến mức đó. Họ đã hứa sẽ khen thưởng cho cả hai anh em mình vì đã đứng ra chống lại bọn cướp thay gì trốn nhủi dưới gầm giường hay gì đó. Chắc là anh sẽ được nhận một giấy phiếu cho phép anh sửa chữa chiến cơ miễn phí ở bất kì căn cứ nào thuộc Liên Minh đấy.”
“Vậy thì tốt thật.” Ves nói, ngạc nhiên khi Liên Minh Thứ Sáu lại miễn chi phí cols sửa chữa cho bọn họ. Với danh tính người ngoại quốc của hai người thì họ không được hưởng quyền lợi gì nhiều cho cam.
Dù sao thì, cái đoàn tàu không gian vô tình hợp tác với nhau sau biến cố này liền bắt đầu khởi hành từ rìa của Hệ Sao Song Hổ theo một nhóm lớn. Chỉ khi họ đoàn kết với nhau mới có thể đảm bảo sự an toàn của từng cá nhân trước bất kì cuộc tấn công cơ hội nào khác.
Chiếc Thánh Hearst cùng với hàng chục tàu dân sự khác liền chuyển pha FTL hướng đến cùng một đích đến. Tuy họ phải chịu một cuộc đột kích bất ngờ của bọn cướp không gian, nhưng họ vẫn cần phải đến nơi đúng giờ. Một số hàng hóa nhạy cảm cần được giao hàng đúng hẹn để tránh bị phạt tiền.
Chiếc Thánh Hearst tiếp tục bay về hướng Leemar để tiến hành kiểm tra và sửa chữa con tàu thật kỹ lưỡng. Họ đã chuyển giao người bị thương và bọn tội phạm bị bắt giữ ở một điểm dừng trước đó và đón những hành khách không muốn đặt mua chuyến bay khác. Thế là, sau hai ngày thì chiếc Thánh Hearst cuối cùng cũng đã đặt chân đến Hệ Sao Leemar, chỉ muộn một ngày so với dự tính.
Hệ Sao Leemar hùng mạnh đây thuộc sở hữu của Tập Đoàn Carnegie. Mặc dù họ không quá xuất sắc về mặt quân sự, nhưng họ đã xây dựng mối quan hệ bền chặt với nhiều quân đoàn đánh thuê tinh nhuệ đã đảm nhận trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ của họ. Theo thời gian, Tập Đoàn Carnegie đã dần thay đổi chính sách của mình khác với xu hướng bế quan tỏa cảng của toàn Liên Minh và bắt đầu mở cửa biên giới để thu hút người tài ngoại quốc đến nơi đây.
Tập Đoàn này đã đầu tư phát triển Hệ Sao Leemar thành một pháo đài phòng thủ mạnh mẽ để bảo vệ trung tâm tri thức của nó. Viện Công Nghệ Leemar cùng với mười bốn trường đại học khác đã mua nhiều vùng đất rộng lớn trên một trong ba hành tinh có thể sinh sống trong hệ sao này và biến chúng thành nhà của mình.
Vì đây một hệ sao có thể nuôi dưỡng những mầm non tinh hoa tương lai của Liên Minh, cho nên Tập Đoàn Carnegie tập trung thắt chặt an ninh rất nghiêm ngặt. Tám đại căn cứ không gian thường xuyên tuần tra và bảo vệ rìa của hệ sao này. Bất kì con tàu nào bay vào trong không phận của họ mà không có sự cho phép sẽ lập tức bị truy đuổi bởi nhiều con tàu vũ trang và phải đối đầu với nhiều ụ súng ẩn lắp đặt ở xung quanh.
Khi các sĩ quan an ninh với vẻ mặt nghiêm nghị bước lên con tàu Thánh Hearst, họ phỏng vấn một vài hành khách có liên quan đến vụ tấn công của cướp không gian. Đương nhiên Ves là một trong số những người bị gọi lên thẩm tra rồi.
“Vậy nói cho ta biết, làm thế nào mà cậu lại sở hữu một con mèo máy có khả năng chiến đấu đến như vậy?”
“Nó là quà của cha cháu, cháu nghĩ thế. Ông ấy có lẽ đã nghĩ rằng cháu sẽ cần giúp đỡ trong trường hợp khẩn cấp.” Ves khai thật lòng, vì cậu biết rằng các nhân viên an ninh đều có đủ mọi cách để phát hiện nói dối. “Nếu không phải từ cha cháu, thì chắc chắn là từ Viện Công Nghệ Thanh Niên Tương Lai, cũng là nơi đã cấp cho cháu một vài giấy phép sản xuất cũ.”
Vị sĩ quan an ninh liền tra cứu cái viện công nghệ này. Ông ta dừng lại một chút khi nhận ra nó có nguồn gốc từ Tân Đế Quốc Rubarth đáng sợ ấy. Ông ta cũng bớt tra hỏi, và sau một hồi phỏng vấn qua loa, họ liền trả lại Lucky cho cậu mà không nói thêm một lời nào.
“Thì ra đó là lợi ích khi được hậu thuẫn bởi một thế lực mạnh mẽ.” Ves tự nhủ với bản thân trong khi cảm giác hơi bất ngờ khi thấy mình đã thoát khỏi mớ bòng bong này dễ đến mức nào. Không phải cậu sợ rằng mình sẽ bị bắt, mà cậu lo rằng mấy thủ tục rườm rà này sẽ khiến cậu chậm trễ và lỡ mất vòng loại của cuộc thi. Cũng may là cái viện FSTI* ấy cũng chỉ là vỏ bọc do Hệ Thống tạo ra để dễ bề hành động hơn thôi.
Trans: FTSI: Future Son Technology Institution = Viện Công Nghệ Thanh Niên Tương Lai
May mắn thay, những người trông coi phụ trách hàng hóa nhạy cảm cũng đã nạp lại năng lượng cho Lucky, cho nên chú mèo cũng đã hồi lại sức và tiếp tục tò mò và sinh động như trước. Con mèo meo lên một tiếng nhẹ nhõm khi lại được gặp lại người chủ của mình.
“Được rồi, mình đi gặp Dietrich rồi chuẩn bị xuống tàu thôi.”
Thuận lợi làm sao, cuộc thanh tra kết thúc nhanh chóng, và con tàu được phép bay vào bên trong hệ sao này. Nó chậm chạp tiếp cận hành tinh Leemar-3, là hành tinh dân cư xa trung tâm nhất. Sau khi con tàu đã đưa hành khách đến trạm vũ trụ của hành tinh này, chiếc Thánh Hearst tiếp tục di chuyển về phía Leemar-2. Khi con tàu bị đánh bầm dập này cuối cùng cũng cập bến ở trạm không gian quỹ đạo của hành tinh, Ves liền rời khỏi con tàu cùng với Dietrich và chiến cơ bị hư hỏng của anh ta.
“Được rồi, chúng ta có thể thuê một trong những xưởng chiến cơ ở trên bề mặt hành tinh để sửa chiếc Chim Ưng của anh.” Ves nói trong khi cả hai tiến đến trạm xe vũ trụ với đủ loại phương tiện bay xuống bề mặt hành tinh và ngược lại.
“Hmm. Anh đang mong chờ xem mấy người quốc gia hạng hai ở đây sẽ chăm sóc con cưng của anh như thế nào. Anh cảm thấy thật trần trụi trong khi bé cưng của anh lại ngồi cô đơn trong cái thùng hàng kia.”
Cả hai bọn họ có vẻ gắn bó hơn với nhau sau sự cố đó và trở nên thân thiết hơn một chút. Ít nhất thì Dietrich không coi Ves là một kẻ yếu đuối nữa.
Được trải nghiệm cái cảm giác kích thích trong lúc chiến đấu cũng đã lặng lẽ thay đổi góc nhìn thế giới của chàng trai thiết kế gia này. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu cảm giác như dòng máu Larkinson như đang sục sôi trong người cậu. Cậu xuất thân từ một gia tộc dòng dõi chiến binh, và mặc dù cậu không được thừa hưởng năng khiếu điều khiển chiến cơ từ cha cậu, nhưng cậu cũng có răng nanh của riêng mình. Cứ nghĩ đến việc cha cậu sẽ tự hào đến mức nào sau khi cậu đã đánh trả và sống sót sau một cuộc tấn công của lũ cướp không gian đã giúp cậu xử lí những chấn thương tinh thần có thể xảy ra sau lần đầu liều mạng xả thân như vậy.
Cho nên là Ves đi lên một con tàu vận chuyển cùng với Dietrich và bay xuống Leemar-2 với sự tự tin hoàn toàn mới. Cậu đã đối đầu với cướp vũ trụ và đã sống sót. Cậu thấy những nhà thiết kế chiến cơ đối thủ trong tương lai vừa ưu tú vừa được đào tạo tiến bộ hơn kia không còn đáng gờm nữa.