Chương 83: Chiến lược độc đáo
Chương 83: Chiến lược độc đáo
Não cậu bắt đầu xoay tít hơn bao giờ hết. Cái cảm giác hoảng loạn đang đeo bám sau lưng cậu quả thật khó chịu vô cùng. Cậu phải tìm cách để xoay chuyển tình thế này.
“Mình chỉ còn có hai tiếng nữa thôi. Trước khi mình quyết định làm gì khác, thì đầu tiên mình phải coi kỹ xem liệu Floyd có tung ra chiêu trò gì nữa không.”
Sau khi Ves nghiên cứu chiếc chiến cơ nhân mã do Floyd ứng biến chế tạo, cậu phát hiện nó có nhiều yếu điểm nhỏ. Thay vì chọn lại một bộ khung hạng nặng để làm lại từ đầu, thì đối thủ của cậu chọn cách tăng hạng cân của chiến cơ bằng cách lắp đặt vô số các bộ phận khác nhau cho nó.
Cậu hiểu tại sao Floyd lại đi theo hướng này. Nếu gã cố thay cái bộ khung của nó, thì gã sẽ vứt đi công sức hàng giờ đồng hồ quý báu. Rõ ràng là gã không muốn phải bắt đầu lại từ đầu.
“Bộ thằng chả bị điên rồi à?” Ves băn khoăn sau khi cậu nhận ra ý định của Floyd. Theo góc nhìn của cậu, thì cậu thà chọn một bộ khung có thể chịu được áp lực trọng lượng của chiến cơ hạng nặng còn hơn là cắm đầu đi gia cố một bộ khung hạng nhẹ. Con nhân mã chướng mắt ấy hẳn phải có điểm yếu chí mạng. Nhưng so với một chiếc chiến cơ nhân mã được thiết kế với một mục đích bắn banh xác kẻ thù thế kia thì cái tốc độ, sát thương và độ bền của chiến cơ hỗn tạp của cậu thật sự rất tệ.
Floyd không hề ngu ngốc một chút nào. Chiến cơ của gã đúng là không có khả năng truy đuổi kẻ địch, nhưng nó vẫn mang theo đủ hỏa lực để tàn sát bất cứ ai trong tầm bắn của nó.
Không những thế, mà cái bệ phóng tên lửa kia cũng là một vấn đề lớn. Floyd hiện không nạp bất kì tên lửa nào cả. Có lẽ gã sẽ chọn một vài chủng tên lửa vào phút cuối cùng chăng. Với vô vàn tên lửa có sẵn, Ves không có cách nào để sửa đổi chiến cơ của mình để phòng thủ trước một vài loại tên lửa cụ thể nào cả.
“Có khả năng là gã sẽ dùng một trong ba loại tên lửa chính: loại nổ mạnh, loại tỏa nhiệt hoặc loại lõi xuyên động năng. Mình khá chắc là gã sẽ không chọn thứ gì khác gây nhiễu gián tiếp như EMP hoặc phun khói.”
Nếu Ves có thể xác định được chủng tên lửa và phạm vi tối ưu của bệ phóng mà đối thủ cậu sẽ sử dụng, thì cậu có thể lắp đặt thêm áo giáp bổ sung cho chiến cơ của mình.
“Hmmm, mình không nghĩ là gã sẽ đổi bệ phóng để chọn vũ khí khác đâu. Chiến cơ của gã không thể nào chịu được trọng lượng hay mức tiêu thụ năng lượng lớn hơn được nữa.”
Nhờ đó mà cậu chợt nảy ra một ý tưởng. Cậu nhìn cái khẩu laser gắn vai và quyết định điều chỉnh nó tối ưu hóa hơn một chút. Cậu hiệu chỉnh gia tăng độ chính xác và tốc độ bắn của nó nhưng phải hy sinh hỏa lực một chút. Cậu thậm chí còn bỏ thêm công sức để lắp đặt hệ thống nhắm bắn vào cái đầu để nó có thể khóa các mục tiêu tốc độ cao. Cuối cùng thì cậu đã biến nó thành một hệ thống bắn phá tên lửa khá ổn áp.
Ves lại quan sát đối thủ của mình và xác nhận rằng gã ta không biến tấu thêm cái gì nữa. Floyd vẫn đang cố chắp vá cho những lỗi nghiêm trọng nhất sau màn ứng biến hấp tấp của mình. Bên cạnh việc nạp tên lửa cho chiến cơ của gã thì mọi thứ khác đều đã hoàn tất.
“Thiết kế của gã ta vẫn có cơ hội chiến thắng cao hơn của mình.” Cậu kết luận sau một phút suy ngẫm, mặc dù cậu nghĩ rằng sự khác biệt giữa hai bên cũng không quá lớn.
Cả hai người đều thiết kế dựa trên hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Ves đã thiết kế một chiếc chiến cơ có cấu trúc chắc chắn trong khoảng thời gian cho phép. Còn Floyd thì lợi dụng quy chế thi để thay đổi mẫu thiết kế của mình giữa chừng hòng khắc chế nỗ lực của đối thủ. Mặc dù cả hai bên đều có điểm mạnh khác nhau, nhưng Floyd đã vươn lên phía trước bằng cách thay đổi sản phẩm của mình vào thời điểm thích hợp. Còn Ves thì không hề có đủ thời gian để chỉnh sửa cấu trúc thiết kế nền tảng của mình.
“Mình chỉ còn khoảng một tiếng nữa thôi. Phải có thứ gì đó mình có thể làm được chứ.”
Cậu nhìn sang trái rồi ngó sang phải nhưng xui xẻo thay cậu không thể nào tham khảo ý tưởng của bất kì ai khác. Hệ thống chiếu chỉ cho phép hai thí sinh quan sát xưởng thiết kế của nhau mà thôi. Chỉ có khán giả và ban tổ chức mới có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ, nhưng họ không có cách nào để truyền tin cho các thí sinh cả.
“Mình phải suy nghĩ thoáng hơn nữa. Mình không thể cứ nộp mẫu thiết kế của mình mà không tận dụng lợi thế của quy chế thi.”
Cậu nghĩ về chiến cơ của đối thủ cậu. Hỏa lực chủ yếu của nó là tên lửa. Súng laser cũng là một mối lo ngại, nhưng không đến nỗi quá nghiêm trọng vì chiếc nhân mã không thể cung cấp đủ năng lượng và cũng không có khả năng hấp thụ nhiệt tốt. Và đương nhiên chiếc nhân mã cũng có hai cánh tay con người ở trên phần thân, nên Ves cũng không thể loại trừ khả năng Floyd sẽ trang bị một cây giáo vào phút cuối.
Cậu tiếp tục xem xét các lựa chọn của mình sau khi phân tích chiến cơ đối thủ. Mặc dù một cây giáo có thể giúp con nhân mã tham gia cận chiến, nhưng lại không đủ để đẩy lùi một chiến cơ cận chiến thực thụ. Nếu chiếc thợ săn của cậu có thể rút ngắn khoảng cách, thì cậu dám cá rằng chiếc hạng trung của mình sẽ làm gỏi con nhân mã đó 8 trên 10 lần giao chiến là cái chắc.
“Con nhân mã đó chậm như rùa, và nó có lẽ sẽ bị hư hại nếu nó cố chạy theo kẻ thù cũng nên. Thế chiến cơ của mình có cần nhiều tốc độ đến thế không?”
Chiến cơ của cậu cũng gọi là nặng cân trong phân loại hạng trung rồi, cho nên cậu đành từ bỏ mọi chiến thuật liên quan tới việc gia tốc tạm thời. Thay vào đó, cậu suy nghĩ theo hướng ngược lại. Nếu cậu tăng cường áo giáp và nâng cấp tấm khiên, thì nó có thể sống sót lâu hơn trước hàng loạt tên lửa phóng đến.
“Mình không còn chỗ nào để lắp thêm giáp phòng thủ nữa. Nhưng mà…”
Nếu Ves nộp bản thiết kế của mình trong một trận đấu tay đôi thiết kế bình thường, thì cậu sẽ không bao giờ để cho chiến cơ mình mang quá tải trọng. Bây giờ cậu có thể quan sát đối thủ của mình đang chơi chiêu trò gì trước mắt, nên cậu có thể tránh chọn một trang bị cụ thể chỉ để rồi mạo hiểm bị phản công trực diện.
“Mình không cần phải tuân theo giới hạn thông thường. Cách tốt nhất để chống lại hàng loạt tên lửa chính là tạo ra lớp ngăn cách giữa tên lửa và chiến cơ càng nhiều càng tốt.”
Ký ức của cậu mang lại một chút cảm hứng. Cậu đặc biệt nhớ đến khái niệm áo giáp tháo rời. Đương nhiên, cậu không có thời gian để đổi sang hệ thống áo giáp tháo rời cho chiến cơ cậu, và cậu cũng không muốn thực hiện chỉnh sửa này. Thay vào đó, cậu nhớ đến cái mục đích tiền đề của hệ thống ấy.
“Mục tiêu của hệ thống áo giáp tháo rời chính là biến áo giáp thành một phụ tùng dùng một lần. Khi cần thiết, thì chiến cơ tốt hơn hết là vứt bỏ áo giáp đã qua sử dụng để đổi lấy độ cơ động sau khi đã giảm bớt trọng lượng.”
Cậu cũng có thể áp dụng khái niệm này cho tấm khiên. Cậu muốn thiết kế một tấm khiên cực kì dày, và cực kì nặng để nỗi phải di chuyển bằng bánh xe hoặc xích nếu có thể. Ai thèm quan tâm liệu chiến cơ của cậu sẽ lết từng bước chậm chạp hay không chứ. Cậu cá là nó thậm chí còn nhanh hơn so với con nhân mã nặng đô kia trên địa hình bằng phẳng nữa.
Sau khi lấy lại được tinh thần, Ves liền thực hiện cái ý tưởng ảo ma của mình trong một giờ còn lại. Cho dù Floyd có tạm dừng mày mò để đoán già đoán non ý định của cậu, thì gã cũng chẳng còn cơ hội nào để đáp trả.
Ves cũng tung hỏa mù bằng cách chỉ thiết kế một phần nhỏ của tấm khiên. Như một khối lắp ráp sẵn, nếu cậu sao chép hình dạng của nó, thì cậu có thể dễ dàng đặt chồng nó lên nhau, mà không cần đi qua quá trình nén hợp kim. Trước khi cậu thực hiện ý đồ của mình, thì đối thủ cậu đã bật cười trước hình dạng nhỏ bé và yếu ớt của tấm khiên ấy.
“Hahaha! Cái khiên nhỏ chút ét của mày làm sao đủ để chống đỡ đồ chơi của tao chứ! Cho dù mày có dùng kỹ thuật nén hợp kim đi nữa, thì nó cũng không có cửa đấu lại hỏa lực của tao đâu!”
Ves lại nghi ngờ đầu óc của Floyd một lần nữa. Nếu gã đừng có cười như được mùa thế kia, thì hẳn là gã đã phát hiện các mối nối ngụy trang ở các góc của tấm khiên rồi. Bất chấp cái sự bất ngờ ấy, cậu vẫn tiếp tục giả vờ làm việc khác.
Khi đồng hồ bắt đầu điểm những phút cuối cùng, thì hai người mới bắt đầu cuống cuồng thêm thắt nhiều thứ. Cả Ves lẫn Floyd đều tăng tốc lắp đặt nhiều bộ phận mới. Và Ves vẫn để mắt đến hành tung của Floyd trong khi cậu thực hiện kế hoạch của mình.
Đúng như dự đoán, Floyd đã thêm một trang bị cận chiến cho chiến cơ của gã. Thay vì cho nó cầm một cây giáo, thì gã lại chọn một cây kích. Về phần bệ phóng tên lửa thì gã kết hợp nhiều loại tên lửa nổ mạnh và tên lửa xuyên giáp động năng với số lượng như nhau. Tên lửa xuyên giáp động năng cực kì hiệu quả trong việc phá hủy khiên chắn và những chiến cơ tốc độ thấp, trong khi những quả nổ mạnh thì gây nhiều thiệt hại cho các bộ phận mỏng manh bị lộ ra bên ngoài áo giáp hơn.
Sau khi Floyd hoàn thành bổ sung của mình, gã quay sang nhìn xưởng thiết kế của đối thủ mình một cách ngạo nghễ. Thế nhưng nụ cười của gã chợt biến mất. “Không thể nào! Sao mà làm vậy được!”
Ves đã tháo hết tất cả phụ kiện vô dụng vốn để che lấp các móc nối ở trên tấm khiên của cậu. Cậu dùng máy tính quét bản thiết kế rồi sao chép cái hình dạng đơn giản của chiếc khiên bằng cách sử dụng những vật liệu cơ bản nhất. Xưởng thiết kế ảo của cậu cho phép cậu sao chép bất kì vật liệu nào miễn là nó không quá phức tạp. Chiếc khiên của cậu cũng suýt soát không đủ tiêu chuẩn, nhưng Ves đã thành công sao chép một vài tấm giáp giống hệt nhau bằng các vật liệu đơn giản hơn.
Với tốc độ nhanh nhất có thể, cậu ghép tất cả tấm giáp lại với nhau, tạo ra một lá chắn hình chữ nhất quá khổ. Đặc điểm chính của tấm khiên này chính là nó sỡ hữu nhiều lớp giáp bên trong. Nếu mặt ngoài của chiếc khiên đã quá thiệt hại, thì chiếc chiến cơ có thể dễ dàng tháo rời nó bằng cách mở vài móc khóa là được. Với độ dày đến tận bốn lớp khác nhau, chiếc khiên vừa cao vừa rộng ấy có đủ khả năng để chống lại toàn bộ tên lửa của chiếc nhân mã kia.
Đương nhiên là chiến cơ của cậu thậm chí còn không thể nhấc chiếc khiên to bự đó lên mà không làm gãy cánh tay của mình. Để hỗ trợ cho việc di chuyển tấm khiên, cậu vội vàng gắn thêm một vài bánh xe lăn ở bên dưới. Chúng không có chức năng gì khác hơn là chống đỡ toàn bộ trọng lượng của chiếc khiên và cũng giúp chiến cơ dễ dàng đẩy nó về phía trước trên địa hình bằng phẳng. Nếu chiếc chiến cơ phải đi qua địa hình phức tạp hơn, thì phi công có thể quyết định bỏ đi một vài lớp giáp để cầm nó lên như một chiếc khiên bình thường.
“Thằng này gian lận! Có ai thấy không! Nó đang gian lận kìa”
Xui thay cho Floyd là không ai thèm bận tâm cả. Xưởng thiết kế ảo của hai người đã quét và chấp thuận cả hai bản thiết kế mà không hề đưa ra lời bình luận nào cả. Ves mặc kệ gã ta cứ hô hào cậu gian lận và thản nhiên ngồi bệt xuống đất. Cậu đã làm việc suốt tám tiếng liền rồi. Cậu xứng đáng được nghỉ ngơi.
“Nào các cô các cậu, bây giờ đây tất cả mọi người đều đã nộp mẫu thiết kế của mình, chúng ta sẽ chờ xem liệu sản phẩm của cô cậu có đánh bại đối thủ của mình hay không nhé. Để hoàn thành vòng thi này một cách nhanh chóng, chúng tôi sẽ đẩy nhanh quá trình mô phỏng để chúng tôi có thể nhận được kết quả trong vòng một tiếng nữa. Trận đấu chính thức bắt đầu!”
Mọi xưởng thiết kế ảo đều tan biến vào hư không. Thay vào đó, một loạt các ảnh chiếu chợt hiện ra. Một chương trình phát trực tiếp các trận đấu tay đôi tự động xuất hiện trước mỗi cặp thí sinh. Không ngoài dự đoán, mỗi trận đấu đều diễn ra trong một môi trường hoàn toàn ngẫu nhiên. Một vài cặp thì thi đấu trong thành phố, trong khi những cặp khác thì choảng nhau ngoài rừng rậm. Có vài cặp còn đánh nhau trên một mặt trăng có trọng lực thấp, khiến cho cả hai A.I. đều mất kiểm soát.
Trận đấu đầu tiên giữa Ves và Floyd diễn ra ở trên một khu vực sa mạc khá phổ biến. Cái môi trường nóng nực như thế này lại có lợi với chiếc chiến cơ hạng trung, bởi vì nó chủ yếu dựa vào vũ khí cận chiến để gây sát thương cho đối thủ. Bên chiếc nhân mã thì phải cẩn thận với nhiệt lượng của mình, và có vẻ như A.I. cũng đã để ý đến vấn đề này, vì nó liền giảm tốc độ bắn sau khi phát hiện ra chiếc chiến cơ nhân dạng ở bên kia.
“Đ* m* cái thằng ngu! Bắn lẹ lên coi! Phóng hết tên lửa đi!”
Do trận đấu đang được tua nhanh cho nên cũng khó để theo dõi chuyện gì đang xảy ra, nhưng Ves thấy rằng chiến cơ của cậu đang có lợi thế áp đảo. Cái địa hình tương đối bằng phẳng này lại tạo điều kiện thuận lợi cho mấy chiếc bánh xe lăn mà cậu đã ứng biến. Chiếc chiến cơ vô danh của cậu cứ thế chậm chạp tiến lên, và núp sau chiếc khiên khổng lồ kia càng ít bị lộ càng tốt.
“LIT đã bỏ cái thứ ngu l*n gì vào chiến cơ của tao thế này! Nó thậm chí còn không chuyển động nữa!”
Kể cả phi công A.I. của chiếc nhân mã cũng cảm thấy không nên di chuyển quá mức nữa. Floyd đã đánh giá thấp tầm quan trọng của tính toàn vẹn của chiến cơ của gã. Sau tất cả những phụ kiện bổ sung được lắp một cách thô sơ như thế, mà nó vẫn còn đứng vững cũng đã là phép màu lắm rồi.
Ở bên kia trận đấu, chiếc hạng trung đã bắt đầu tăng tốc. Nó vẫn kiên cường chống đỡ từng đợt tên lửa bắn phá và vứt bỏ những lớp giáp đã chịu quá nhiều thiệt hại. Sau khi chiếc khiên mất đi phân nửa khối lượng ban đầu, thì chiếc chiến cơ mới có thể tăng tốc dần và lao xuyên qua từng đợt bắn phá chậm chạp của chiếc nhân mã.
Cây kích trên tay con nhân mã có vẻ hơi bị phiền phức, nhưng đó là vì A.I. của con nhân mã chưa làm quen với loại vũ khí này. Cuối cùng thì, chiếc hạng trung cũng vứt bỏ tấm khiên và lao đến bên sườn con nhân mã từ đằng sau. Con nhân mã không thể theo kịp hướng đi của đối thủ, nên phần thân sau của nó liền bị phá hủy.
Ves đã thắng trận đầu tiên. “Còn chín mươi chín trận nữa thôi.”
Trận thứ hai diễn ra ở một trong những môi trường xấu nhất cho mẫu thiết kế của cậu. Đó là một địa hình đồi núi gây cản trở cho tấm khiên quá cỡ của chiếc chiến cơ cậu. Sau một vài phút loạng choạng vô ích, rốt cuộc thì nó cũng học được cách tháo dỡ hầu hết tấm giáp bên ngoài và lấy lại độ cơ động của nó. Sau một vài phút kiên nhẫn đi săn con mồi, chiếc nhân mã cũng đã xuất hiện và khai hỏa một đợt tên lửa đầy bất ngờ từ đằng sau một ngọn đồi xa xa.
Chiếc nhân mã giành chiến thắng dễ dàng. Nó tận dụng lợi thế về độ cao hết mức có thể trong khi chiếc hạng trung phải tháo bỏ phần lớn tấm khiên phòng thủ của mình.
Những trận đấu tiếp theo dần tăng tốc sau một, hai trận đầu. Ves đã dự đoán được khuynh hướng của cuộc đấu tay đôi này. Miễn là chiến cơ của cậu vẫn giữ được tấm khiên, thì nó sẽ dễ dàng chặn đứng tất cả tên lửa bắn phá nó. Chiếc nhân mã cũng bắt đầu trở nên thông minh hơn bằng cách chọn những khu vực địa hình phức tạp để chiến đấu.
Cho nên là chiến cơ của Ves đã giành chiến thắng một vài trận đầu, nhưng sau trận đấu thứ hai mươi thì cậu không còn dẫn trước nữa. Cả hai phi công A.I. đều điều chỉnh chiến lược tác chiến của chúng để ăn miếng trả miếng.
Chiếc hạng trung học được cách nghiêng tấm khiên để phân tán lực tác động lên nó.
Còn chiếc nhân mã thì bắt đầu nhắm khẩu súng laser bắn vào mấy cái bánh xe gắn bên dưới tấm khiên.
Các trận đấu cứ thế tiếp diễn, cho đến khi trận đấu cuối cùng cũng kết thúc.
“Phải thế chứ!” Ves hét lên và giơ nắm đấm của mình. Cậu đã đánh bại Floyd với tỷ lệ thắng bại là 58 thắng trên 42 thua. Cậu đã giành được suất đi vào vòng tiếp theo trong khi gã Floyd phải khăn gói rời khỏi đây. Mặc dù gã sinh viên tốt nghiệp ở Leemar cũng có kỹ năng khá thành thạo, nhưng gã đã mất kiên nhẫn và quay xe giữa chừng để giăng bẫy đối thủ của mình. Nếu không phải vì cái quyết định đáng trách kia, thì có lẽ gã đã tiến xa hơn một chút rồi.
Sau khi ăn mừng chiến thắng của mình, Ves quay sang đối thủ của cậu và đưa tay chờ đối thủ bắt tay mình. “Quả là một trận đấu hay.”
Floyd khạc xuống đất một cái và quay lưng với Ves mà không thèm nói một lời nào cả.