Chương 86: Gánh còng lưng
Chương 86: Gánh còng lưng
Không một ai dám manh động cả. Ves thì giữ chặt lấy Barakovski bên người. Cậu làm gì có kinh nghiệm ôm con gái cơ chứ, cho nên cái cảm giác có một cô gái xinh đẹp ngay trong vòng tay của cậu khiến cậu phân tâm đôi chút. Còn những tên con trai khác trong nhóm thì tỏ ra phẫn nộ trong khi mấy đứa con gái khác thì trông khá là sửng sốt.
“Thằng khốn kiếp! Mày dám đả thương công chúa của lớp bọn tao!”
“Mày chết chắc rồi! Mày không nên động chạm tới công ty B&F đâu!”
Vụ chấn động này thậm chí còn thu hút sự chú ý của một vài nhóm ở bên cạnh. Hầu hết các xung đột đều diễn ra ở giai đoạn đầu của quá trình thiết kế. Ves đã khiến cho mọi người phải sửng sốt khi cậu dám thực hiện âm mưu đảo chính của mình chỉ cách thời hạn nộp mẫu dự thi một vài giờ ngắn ngủi.
“Đừng có thử tôi!” Ves gầm lên giận dữ trong khi cậu siết chặt vòng tay trên chiếc cổ mảnh khảnh của cô nàng Barakovski. Cậu cố gắng mô phỏng lại trạng thái sẵn sàng chiến đấu khi cậu dũng cảm đẩy lùi bọn cướp không gian trên con tàu Thánh Hearst. Các thiết kế gia trong nhóm chỉ biết sợ hãi mà lùi lại như thể chạm vào nước sôi vậy. Họ đúng là còn non và xanh lắm, không khác gì những tấm chiếu mới đâu.
“Mấy người đừng có mà thử độ kiên nhẫn của tôi. Bây giờ thì mấy người có thể ngừng coi thường tôi mà nghe tôi nói có được không?”
Tám thiết kế gia còn lại đứng như trời trồng do họ vẫn chưa quyết định được họ phải làm gì. Ves cũng mừng khi thấy không có ai trong số họ biết cách giải thoát cho cô nàng Barakovski cả. Có vẻ như mọi nhà thiết kế chiến cơ chỉ được học một vài khóa tự vệ cơ bản ở trường mà thôi.
Trong lúc hai bên vẫn đang tranh cãi với nhau, thì người con tin trong chuyện này không chịu nổi nữa. “Im lặng đi! Chúng ta không phải là lũ trẻ suốt ngày đi cãi nhau. Chúng ta là nhà thiết kế chiến cơ đấy. Bây giờ hãy bình tĩnh mà nói chuyện cho ra lẽ đã.”
“Nhưng mà đi đàm phán với thằng khốn đó thì chẳng có ích gì cả!”
Không ai lắng nghe câu cuối của cô nàng. Họ đều đang nghĩ rằng cô chỉ muốn thoát khỏi nanh vuốt của kẻ đang bắt giữ mình mà thôi. Trong lúc bọn họ vẫn liên tục chửi bới và xúc phạm Ves, thì cậu hạ đầu xuống để thì thầm bên tai cô.
“Nghe này, tôi chắc chắn cô là một nhà thiết kế chiến cơ tài giỏi, nhưng rõ ràng là cô không có trình độ chuyên môn về cơ khí. Tôi có kiến thức chuyên môn hơn trong lĩnh vực này.”
“Huh, vậy luôn?” Barakovski hừ một tiếng trong khi cô vẫn cố gắng tẩu thoát khỏi vòng tay của cậu. Những chuyển động của cô ấy lại càng khiến cho cái cơ thể mảnh khảnh của cô cọ xát mạnh hơn vào cơ thể của Ves. “Mặc dù tôi chưa bao giờ được đào tạo dưới danh một Bậc Thầy, nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu rằng tôi đã đạt được điểm số nhất nhì trong các khóa học cơ khí đấy.”
Ves lắc đầu. “Đây là một giải đấu lớn. Chúng ta không còn ở trong lớp nữa. Cô đã thử học hỏi thêm về cơ khí sau khi tốt nghiệp chưa?”
“Hmph! Cũng mới có vài tháng thôi. Cậu thì tốt hơn chắc?”
“Thật ra thì, tôi đã hoàn thành ba cuốn sách giáo khoa dành cho cấp Thành Thạo ở trên đường đi tới Hệ Sao Leemar này rồi.” Ves nhếch mép. “Và tôi không có lướt qua cho có đâu. Tôi hiểu khá rõ tất cả nội dung bên trong. Nếu cô cho phép tôi sử dụng cái máy tính, thì tôi sẽ cho cô thấy chiến cơ của chúng ta có thể hoạt động tốt hơn đến chừng nào.”
Barakovski dừng lại một chút khi nghe điều đó. Vẻ mặt của cô vẫn tràn trề sự nghi hoặc. “Cậu thật sự tự nhận mình đã nắm vững không chỉ một, mà là ba cuốn sách cấp Thành Thạo ư?”
“Phải, và chúng đều là những cuốn sách chính khóa viết bởi nhiều tác giả nổi tiếng. Cô có nghe đến Takanata, Ulmer, Smith, James, Coventry và Lin bao giờ chưa?”
Mặc dù những cái tên họ ấy khá là phổ biến, nhưng mọi nhà thiết kế chiến cơ đều đã nghe qua những học giả nổi tiếng nhất trong lĩnh vực thiết kế chiến cơ này rồi.
“Tôi hiểu rồi.” Cô nàng thẳng thừng trả lời trong khi cân nhắc lại lập trường của mình. “Kể cả tôi cũng không dám tự nhận mình có thể hiểu hết ba cuốn sách cấp Thành Thạo ấy nhanh đến vậy. Hoặc là cậu đang chém gió một cách trơ trẽn, hoặc là cậu là một thiên tài ẩn mình chưa được biết đến.”
“Tôi thích được gọi cái thứ hai hơn.”
Barakovski cười khúc khích một chút, làm cho Ves đôi phần ngạc nhiên. Cho dù cô ấy đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này, nhưng cô nàng vẫn không hề tỏ ra sợ hãi chút nào. Cậu thậm chí còn nghĩ rằng cơn giận của cô nàng cũng đã nguôi bớt. Cô ấy thở dài một tí, rồi dựa lưng vào lồng ngực gầy gò của cậu.
“Tôi không biết dùng từ nào để miêu tả cậu, nhưng có lẽ tôi nên nói một lời xin lỗi. Tôi xin lỗi vì đã mặc kệ quan điểm và ý kiến của cậu. Nếu cậu thật sự tự nhận mình là thiên tài cơ khí, thì để cho cậu làm việc trên mẫu thiết kế của tôi cũng không hại gì. Dù sao thì tôi cũng đã kiệt sức rồi. Tôi cũng không còn ở trạng thái tốt nhất để làm việc nữa.”
Đúng là Ves thích nói chuyện với người thông minh thật. Barakovski là người duy nhất trong nhóm họ cư xử như một sinh viên tốt nghiệp thực thụ thay vì đi ra từ chuồng lợn. Cậu đã chịu đựng quá đủ mấy cái thái độ kiêu hãnh thái quá của bọn công dân Liên Minh ảo tưởng sức mạnh như thế rồi.
Sau khi quyết định tin vào lời của cô nàng, Ves liền buông cô ra. Cả hai người từ từ đứng dậy khỏi mặt đất và phủi sạch một ít đất và cỏ dính trên quần áo của họ. Những thiết kế gia khác liền ngừng tranh cãi sau khi thấy Ves và Barakovski bỗng dưng đối xử với nhau rất thân thiện.
“Mày cũng chịu bỏ cuộc rồi hả, thằng hạ đẳng?”
“Im lặng!” Barakovski quát lên và khoanh tay trước ngực. “Nghe đây, chúng ta không có thời gian để cãi nhau như lũ trẻ con. Mặc dù bạn tôi đây có hơi bạo lực một chút, nhưng bọn tôi đã giải quyết vấn đề này và tôi quyết định cho cậu ta một cơ hội.”
“Cái gì cơ?!”
“Nhưng hắn sẽ phá hỏng mẫu chiến cơ của chúng ta mất!”
Cô nàng vỗ tay một cái, khiến cho họ liền im bặt. “Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai? Và cũng đừng có mở miệng nếu mấy người không có gì hay ho để nói. Tôi cũng nghi hoặc như mấy người, nhưng vấn đề này liên quan trực tiếp đến khả năng lọt qua vòng này của chúng ta. Nếu Ves đây thực sự giỏi hơn tôi về mặt cơ khí, thì cậu ta xứng đáng có một cơ hội để đóng góp. Điều này sẽ áp dụng với tất cả mọi người luôn. Tôi đã cũng bỏ qua kỹ năng của mấy người. Nếu có ai đang giấu thực lực thì đây là lúc bước lên và đưa ra đề xuất của mình đi.”
Đáng buồn thay, cô cảm thấy thất vọng khi đồng đội của mình đều im phăng phắc. Không ai có đủ can đảm để tuyên bố rằng họ giỏi hơn Barakovski cả. Bên cạnh Ves, có vẻ như không có ai thực sự chuyên về mảng cơ khí cả. Đúng là một tình huống khó xử khi hầu hết tất cả thành viên trong nhóm đều muốn ngồi lại phía sau và ăn hàng ở không suốt cả vòng loại.
Với sự đồng ý dè đặt của Barakovski, cậu từ từ lại gần chiếc máy tính. Nếu có ai muốn lao vào từ đằng sau, thì cậu sẽ sẵn sàng đối phó. May mắn thay, không có ai dám phản đối ý định của họ cả, cho nên Ves đi đến chiếc máy tính mà không gặp trở ngại nào.
“Tôi có thể chỉ ra một vài thứ có thể cải thiện ngay lập tức.” Ves bắt đầu giải thích với hy vọng nhận được sự đồng ý của mọi người. “Đầu tiên là động cơ. Mặc dù cô Barakovski đã chọn một mẫu động cơ hiệu suất cao phổ biến, nhưng tải trọng của chiến cơ chúng ta có hơi nhẹ vì đã sử dụng lớp giáp nén hợp kim. Nhờ vậy mà nó vẫn còn một chút không gian để ứng biến về mặt năng suất, cho nên là theo ý kiến của tôi, thì chúng ta tốt nhất là nên chọn một mẫu động cơ có công suất mãnh lực hơn.”
“Vậy thì nó sẽ khiến cho mẫu chiến cơ bị giảm hiệu suất. Một động cơ mạnh hơn sẽ ngốn nhiều nhiên liệu hơn chứ.” Barakovski phản bác.
“Đúng là vậy, nhưng mà hãy nhớ chiến cơ của chúng ta sẽ tham gia chiến đấu ở những trận đấu như thế nào. Chúng ta sẽ đưa mẫu thiết kế của mình để tham gia vào một loạt các trận tay đôi một đối một. Bộ nhóm mình phải nhồi nhét nhiều sức bền đến vậy vào mẫu thiết kế trong khi nó chỉ cần vượt qua từng trận một sao?”
“Chiến cơ của chúng ta được thiết kế để sống sót trước bất kì đối thủ nào. Không có ai mà không muốn chiến cơ mình sống sót lâu hơn cả.”
“Cô nói đúng, nhưng tôi cũng nghĩ rằng sẽ có lúc không đáng hy sinh công suất để đổi lấy sức bền nữa. Tốc độ tối đa của chiến cơ hạng nhẹ của chúng ta lại thấp hơn so với trung bình của một mẫu thiết kế thông thường tập trung vào sức bền đấy.”
Khi thấy Barakovski đuối lý và không còn tranh cãi với cậu, Ves coi đó là cái gật đầu để thay thế cái động cơ. Cậu chọn lắp một mẫu động cơ công suât cao hơn một chút từ danh sách các thành phần có sẵn. Đương nhiên là cái động cơ mới toanh sẽ làm tăng thêm trọng lượng một tí, nhưng bù lại công suất của nó cũng cải thiện tốc độ tối đa một khoảng đáng kể.
“Cậu còn muốn sửa đổi thêm cái gì nữa?”
Ves bắt đầu tái cấu trúc một vài khu vực mà cô ấy đã thiết kế, và tiến hành áp dụng một vài phương pháp kiến trúc trong nhiều lĩnh vực mà họ chưa hề động đến. Mặc dù cô nàng Barakovski vẫn chưa thừa nhận thất bại, nhưng cô vẫn ngầm cho phép Ves tự do thiết kế với các lựa chọn của riêng cậu. Nhờ vào sự can thiệp của Ves, tính toàn vẹn và nhất quán của mẫu thiết kế của họ đã cải thiện rất nhiều. Hiệu suất chiến cơ cũng dần trở nên ổn định. Kể cả khả năng chịu hư hại nghiêm trọng bất ngờ cũng đã giảm bớt nhờ vào trình độ và kỹ năng làm việc của cậu.
Cuối cùng thì Ves cũng đã độc chiếm hết thời gian còn lại của cuộc thi. Tuy cũng có nhiều lúc Barakovski tỏ ra một chút bất mãn trước một vài quyết định của cậu, nhưng cô vẫn để cậu mặc sức tung hoành. Cậu vô cùng cảm tạ quyết định của cô nàng. Không biết tại sao nhưng mà cậu nghi ngờ rằng cô ấy chỉ tỏ vẻ tiêu cực để xoa dịu các thành viên khác trong nhóm. Những người khác vẫn không hề tin tưởng Ves chút nào cho dù cậu đã áp dụng nhiều kiến thức thiết kế còn tốt hơn là bất cứ ý tưởng nào mà bọn họ có thể tự rặn ra khỏi đầu họ.
“Năm phút cuối cùng! Vui lòng hoàn thành mẫu thiết kế của các cô cậu!”
Ves đã hoàn tất mẫu chiến cơ của mình. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ sản phẩm của mình một lần nữa, cậu mới lùi bước và ra hiệu cho Barakovski. “Tôi xong rồi đó. Cô có thể kiểm tra lần nữa nếu cô muốn.”
Cô nàng lắc đầu. “Tôi đã theo dõi từng bước cậu thiết kế mà. Cậu không có làm gì sai đáng để tôi phải can thiệp cả. Hơn nữa, dù tôi có muốn sửa đổi cái gì đó đi nữa thì cũng chẳng còn thời gian để làm đâu.”
Cũng đúng thật, khi đồng hồ điểm từng giây cuối cùng, nhiều nhóm khác cũng đã nộp bài thi của mình. Không phải ai cũng thở dài nhẹ nhõm cả. Một vài nhóm đấu đá nội bộ liên tục vẫn còn đang loay hoay với chiếc máy tính thiết kế của họ.
Có là Ves đi nữa thì cậu cũng có thể thấy một vài nhóm thí sinh vẫn chưa hoàn thiện mẫu thiết kế của mình. Họ chính là những kẻ thảm bại trong vòng thi này. Cậu phải ngưỡng mộ cách LIT đưa ra thể thức thi đấu mới lạ nhưng đầy thử thách với chiều sâu đáng kinh ngạc.
Mặc dù phải hợp tác làm việc trong một nhóm mười người chỉ để thiết kế một mẫu chiến cơ duy nhất nghe có vẻ đơn giản đấy, nhưng thực tế lại khác xa hơn nhiều. Những khán giả xem thi đấu được chiêm ngưỡng cảnh các thí sinh tranh cãi và đấu đá với nhau một trận ra trò. Tất cả các phi công chiến cơ và các vệ sĩ ngồi trên khán đài đều xấu hổ nhìn ra chỗ khác khi bọn kỹ sư mọt sách kia chỉ thể hiện cái mặt thảm hại của mình trước công chúng.
Chỉ có một vài thiết kế gia là được học võ thuật kha khá để bảo vệ bản thân. Những kẻ chú ý đến việc rèn luyện thể chất của mình liền thống trị nhóm của họ, nhưng mà kỹ năng thiết kế có tốt bằng khả năng chiến đấu hay không lại là một câu chuyện khác.
Liệu có nhóm nào hiểu được bản chất thực sự của vòng thi này và đồng lòng làm việc cùng nhau hay không thì có trời mới biết. Hoặc ít nhất thì Ves vẫn chưa thấy bất kì nhóm nào sáng suốt đến vậy ở xung quanh mình.
Tim cậu đập nhanh hơn khi các trận đấu bắt đầu diễn ra. Như vòng trước, những hình chiếu mô phỏng cũng phải tua nhanh để tiết kiệm thời gian. Do Ves đã làm việc mệt nghỉ suốt mấy tiếng đồng hồ liền, nên cậu không còn năng lượng để tập trung vào những pha hành động đó nữa. Những trận đấu ấy diễn ra quá nhanh để Ves có thể ghi nhận trận nào thắng trận nào thua nữa.
“Làm tốt đấy.” Barakovski khen ngợi khi cô ngồi xuống bên cạnh cậu. “Có vẻ như nhóm mình đang thắng phần lớn các trận đấu của mình rồi này.”
“Thế à?” Cậu ngày càng thêm hy vọng sau khi cố gắng đọc kết quả thi đấu hiện tại của chiến cơ họ. Có vẻ như nó có thể tả xung hữu đột với đa số các chiến cơ của địch. Nó chỉ đầu hàng khi phải đối mặt với một đối thủ biết bay mà thôi. “Phải thế chứ! Chúng ta đang thắng nè!”
Trên thực tế, chiến cơ của họ hoạt động tốt đến mức nó liên tục leo hạng vèo vèo trên cái bảng xếp hạng khổng lồ kia. Phân nửa các thiết kế gia không dám theo dõi trận đấu của chiến cơ họ. Thay vào đó, họ dán mắt vào danh sách xếp hạng ấy. Mỗi lần nhóm nào đó thay đổi thứ hạng, thì họ hoặc là rên rỉ trong đau đớn hoặc là reo hò tưng bừng cả lên.
Vòng thi thứ ba cuối cùng cũng kết thúc với một chiến thắng áp đảo dành cho chiến cơ của Ves và Barakovski. Mặc dù chiến cơ hạng nhẹ của họ vẫn còn thiếu hỏa lực và áo giáp, nhưng độ cơ động và sức bền dẻo dai của nó đã khiến cho đối thủ phải lo lắng khi gặp phải chiếc chiến cơ này. Nó chỉ thua trong những trận gặp đối thủ khắc chế quá cứng như chiến cơ chạy nước rút, chiến cơ bay và chiến cơ xạ thủ chẳng hạn. Còn những chiếc chiến cơ khác thì lại quá ì ạch để theo kịp chiếc chiến cơ nhanh nhẹn của họ.
“Hay quá! Chúng ta xếp hạng 16 trên 500 này! Chúng ta được vào vòng trong rồi!” Ves hú hét reo lên khi thấy kết quả cuối cùng. Nhóm của họ chỉ cần lọt vào top 50 là đủ tiêu chuẩn. Thế mà lại nhảy đến tận hạng mười sáu thì cũng có nghĩa là họ dư sức cạnh tranh trong cuộc thi chính bắt đầu vào ngày mai.
Barakovski bất ngờ kéo cậu lại để ôm cậu một cái. “Cảm ơn cậu! Nếu cậu mà không giúp thì chắc chiến cơ của chúng ta đã không đạt đến mức hạng này rồi.”
“Không có gì. Tôi cũng mừng là cô đã cho tôi một cơ hội. Cảm ơn nhé.”
Cả hai nhanh chóng tách ra. Ves đằng hắng vài cái. Cậu hiếm khi nào được lại gần một người phụ nữ như vậy. Sự thân mật đến từ cô nàng khiến cậu có hơi ngượng ngùng.
“Tôi đoán là chúng ta sẽ phải đối mặt với nhau trong mấy ngày tới rồi.”
Nụ cười của cô ấy liền biến mất. “Cậu nói đúng. Tôi sẽ không nương tay nếu tôi gặp cậu đâu nhé.”
“Thế thì tôi cũng vậy. Chúc cô may mắn.”
Họ bắt tay nhau trước khi rời khỏi nhóm. Giờ đây vòng loại đã kết thúc, các thiết kế gia không còn lý do phải đi cùng nhau với kẻ họ ghét nữa. Còn đối với nhóm của Ves, chỉ có Clark là tử tế cảm ơn cậu đã gánh nhóm mình lên phía trước. Còn mẻ Missy thì chỉ hứ một cái trước khi chạy biến đâu mất, và những người còn lại thì chỉ theo đuôi cô nàng Barakovski, và hoàn toàn phớt lờ Ves.
“Lại một ngày dài trôi qua.” Cậu thở dài và rời khỏi sân thi đấu để gặp lại Dietrich và Lucky.