Chương 1
"Vậy, bắt đầu chuẩn bị thôi."
Shin quyết định sẽ thẳng tiến về Liên Minh Thú nhân Falnido, nơi người bạn cũ của anh Girard đang đợi, và họ bắt đầu làm công việc chuẩn bị cho chuyến đi. Tuy nhiên, vì anh có thể đem theo toàn bộ Đền mặt trăng, nên hầu hết việc chuẩn bị đều không cần thiết.
Cô gái Elf, Tiera trở về phòng của cô để chọn lựa những bộ quần áo thích hợp cho chuyến đi xa. Linh vĩ, Yuzuha thì ngồi trên đỉnh đầu Shin trong hình dáng của một tiểu hồ ly. Cô gái High Elf, Schnee quay lại nhìn Shin và nói:
"Em phải đi hoàn thành nhiệm vụ. Anh có thể mua một số đồ ăn và vật dụng cần thiết được không?"
"Được thôi. Sau khi mài xong thanh kiếm này, anh cũng ghé Công hội Mạo hiểm giả một lát, nên anh sẽ mua chúng trên đường về."
"Anh tính tới Công hội hử?"
"Ừm. Anh đoán là chúng ta sẽ tách ra hoạt động riêng trong một khoảng thời gian; Schnee, em vẫn đang giải quyết vụ Sọ người, phải không? Thế thì, anh sẽ nhận nhiệm vụ gần khu vực Falnido, và cải thiện hạng của mình khi anh ở đó. Mặc dù khá phiền phức, nhưng anh sẽ không ở hạng G này mãi được."
Gia nhập công hội và ở hạng thấp nhất mãi mãi không phải điều tốt đẹp gì trong mắt mọi người. Bởi vì anh biết rằng yên vị ở hạng G trong thời gian dài là trường hợp rất hiếm hoi, ngay cả với một người không có khả năng đặc biệt thì ít nhất cũng phải lên được hạng F trong thời gian đó.
Bởi việc chế ngự Sọ người không phải là một nhiệm vụ, nên chiến công của Shin lúc này là con số không tròn trĩnh.
"Em hiểu rồi. Còn về nơi gặp mặt thì sao?"
"Anh sẽ quyết định điều đó sau khi chọn được nhiệm vụ. Chúng ta luôn có thể sử dụng thẻ tin nhắn để nói chuyện với nhau mà."
"Nếu vậy, hãy thành lập một nhóm đi. Chúng ta có thể trò chuyện bằng giọng nói trong trường hợp đó. Và nó cũng dễ dàng cho việc liên lạc hơn là sử dụng thẻ tin nhắn."
"Eh, Thật chứ!?"
Theo như Schnee, chỉ có các thành viên trong cùng một nhóm mới có thể trò chuyện với nhau bằng giọng nói được. Bây giờ việc nói và viết được thực hiện qua tâm trí được gọi là [Tâm thuật].
"Tuy nhiên, chỉ có chúng ta, thuộc thế hệ trước, mới có thể sử dụng nó ngay lập tức. Những người như Tiera, một người thế hệ mới; hoặc ai đó sinh ra sau sự kiện Hoàng hôn của Vương quyền, em nghe nói rằng họ không thể sử dụng nó nếu họ không tin tưởng lẫn nhau. Mặc dù vậy, em không rõ có bao nhiêu sự thật trong đó."
"Vậy thì, nếu cả hai thế hệ cùng trong một nhóm?"
"Chỉ có thế hệ cũ mới có thể sử dụng được."
Bởi vì cô ấy không rõ về cách nó hoạt động, cho nên cô có vẻ không nắm chính xác được điều kiện tiên quyết của nó. Trong trường hợp thế hệ mới, họ dường như đột nhiên sử dụng được nó trong 1 ngày. Chắc chắn, [Tâm thuật] không thể sử dụng khi nhóm đã bị giải tán, nhưng nếu nhóm hợp lại lần nữa, người đã có kinh nghiệm sử dụng nó có thể kích hoạt được nó ngay lập tức.
"Vậy có nghĩa là, chỉ có Schnee và anh có thể sử dụng nó ngay lập tức hả?"
"Yuzuha cũng có thể nói chuyện với Shin"
Một giọng nói đến từ phía trên đỉnh đầu của cậu.
"Trong trường hợp của Yuzuha, em nghĩ là do tài năng thiên bẩm của Yuzuha và khả năng huấn luyện của anh. Em cũng nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu anh không để lộ điều đó ra quá nhiều. Hãy nhớ rằng nhóm mà chúng ta đang nói đến và nhóm của bên Công hội là hai thứ hoàn toàn khác nhau."
"Khác nhau sao?"
"Ý cô ấy là sao?"
Một dấu chấm hỏi to đùng bay lơ lửng trên đầu Shin và Yuzuha.
"Công hội chỉ công nhận một nhóm sau khi nhóm đó đăng ký ở tại chỗ họ. Tuy nhiên, một hệ thống nhóm được tạo từ những người thế hệ cũ, như Shin và em, được thực hiện thông qua bảng điều khiển, vậy nên những người khác nói chung sẽ không nhận ra được. Nói ngắn gọn hơn, chúng ta có thể tạo ra một hai tổ đội cùng lúc."
Đầu tiên là, bảng điều khiển có vẻ đã bị giới hạn với những người vẫn còn sống sau sự kiện Hoàng hôn của chư thần. Đối với thế hệ mới, họ không thể đọc chính xác các ghi chú giải thích của kỹ năng và kỹ thuật và bằng cách nào đó họ chỉ có thể hiểu cách sử dụng nó, chứ không phải cách nó hoạt động.
"Nếu không có thẻ Công hội dành cho các thế hệ mới, họ chỉ có thể ước lượng chỉ số của anh, ngoại trừ cấp độ của anh, phải không hử? Nhưng sau cùng, chỉ có nhóm được thành lập trong Công hội thì mới được Công hội công nhận, đúng không? Vậy việc thành lập một nhóm theo cách của thế hệ cũ thì có lợi gì?"
"Đó là việc có thể sử dụng [Tâm thuật]. Trong thế giới này, khi mà có nhiều đồng đội có thể liên lạc khoảng cách xa, thì sẽ rất hữu dụng. Em đoán việc này là từ thời điểm mà gần như không có con người nào sở hữu thẻ tin nhắn. Ngoài ra ở bất kỳ vương quốc nào, những người có thể sử dụng [Tâm thuật] đều sở hữu quyền lợi đặc biệt ngay cả khi người đó không phải là một mạo hiểm giả của thế hệ cũ. Bởi vì không nhất thiết phải tiến vào một trận chiến, nếu một người tham gia một nhóm và nhóm đó được cử đến những địa điểm khác nhau, thì họ có thể nhanh chóng nắm bắt được thông tin cần thiết."
"Anh hiểu rồi, vậy nên một người sử dụng [Tâm thuật] có thể được thuê bởi kỹ năng đó thôi hả?"
Gửi thư từ thông qua một người đưa tin hoặc một chuyến xe chở hàng là phương thức liên lạc của thế giới này. Tất nhiên, tốc độ vận chuyển thông tin của cách đó chậm hơn rất nhiều so với Tâm thuật.
Từ câu chuyện của Schnee, chỉ có một số ít mạo hiểm giả trong toàn bộ thế hệ mới có khả năng sử dụng Tâm thuật. Hiện giờ, khi mà số lượng người thuộc các thế hệ cũ đã bị giảm đi, thì giá trị của nó càng không thể đo lường được.
"Kuu~? Điều đó thật tuyệt, phải không?" Yuzuha hỏi trong khi vẫy vẫy cái đuôi của mình.
"Đúng vậy, điều đó thật tuyệt vời. Ví dụ như, ta có thể ngay tức khắc truyền đạt những suy nghĩ của ta tới đồng đội đang ở một nơi rất xa. Nếu ta bị thương và không thể di chuyển, ta có thể gọi sự trợ giúp, và cũng có thể gửi những thông tin quan trọng đi ngay lập tức."
"Kuu! Yuzuha sẽ giúp nếu Shin gặp rắc rối!"
"Xin hãy chăm sóc chị khi đó nhé. Yuzuha cũng vậy, hãy gọi chị nếu em gặp rắc rối."
"Vâng!"
Yuzuha, người vốn không hiểu được lợi thế của việc truyền đạt thông tin nhanh chóng, bằng cách nào đó đã hiểu được lợi ích kinh người của nó thông qua lời của Shin. Nhưng không thể nói là nó hiểu hết toàn bộ được, vì dù sao nó vẫn là một đứa trẻ con.
"Giờ thì, cả thế hệ cũ và mới có thể sử dụng Tâm thuật đều phải thành lập một nhóm với Công hội. Cho nên một người bình thường mà không ghi danh với Công hội thì không thể sử dụng Tâm thuật được. Nếu anh có thời gian, thì hãy giúp Tiera đăng ký trở thành một mạo hiểm giả."
"Ý kiến hay đó. Vậy, em có muốn anh đem theo Tiera cùng tới Công hội không?"
"Vậy thì tốt quá. Con bé có thể di chuyển tốt hơn một người nghiệp dư bởi em đã huấn luyện con bé những kỹ thuật chiến đấu cơ bản trong 50 năm qua."
"Ế, em đã huấn luyện con bé sao?"
Trước đó, Wilhelm, anh chàng từng chiến đấu cùng Shin tại Đồng bằng ma quái, nói rằng anh ta cũng từng được Schnee huấn luyện và đã bị đánh bầm dập từ những trận đấu một chiều.
"Đúng vậy. Có gì đó không ổn sao?"
Có vẻ như Schnee không biết lý do tại sao Shin lại ngạc nhiên như vậy, và trông cô có vẻ hơi bối rối. Hành động tự phát vừa rồi làm Shin cảm thấy xấu hổ, nhưng anh đã lấy lại sự bình tĩnh của bản thân bằng cách nào đó.
"Thế nó có an toàn không?"
"Có chứ, mặc dù em không hiểu ý anh cho lắm."
Hình tượng Schnee huấn huyện kiểu Spartan hiện lên trong đầu Shin. Vì vài lý do, hình ảnh đó khá kinh khủng.
"Em không rõ anh Shin đang nghĩ gì, nhưng nó chỉ là khoá huấn luyện cơ bản thôi. Vì em phải thường xuyên ra khỏi khu vực rào chắn, em chỉ có thể dạy con bé khi có thời gian rảnh. Mặc dù cấp độ còn thấp, nhưng con bé vẫn mạnh hơn so với một mạo hiểm giả mới tập tành vào nghề."
Schnee có vẻ như đọc được ý nghĩ trong đầu Shin, cô dùng giọng điệu hơi không hài lòng lên tiếng.
"Iya, điều đó ...được rồi, anh xin lỗi. Bởi vì anh nghe nói khoá huấn luyện của em có chút khắc nghiệt."
Shin xin lỗi ngay lập tức. Đó là quy tắc bất bất khả xâm phạm mà người mẹ ở thế giới thực đã nói với anh. Tiện đây, theo lời của cha anh, tình huống sẽ trở nên trở nên xấu đi nếu anh không xin lỗi trước.
Anh vô tình nhớ lại những điều đó từ cuộc trò chuyện với Schnee.
"Vậy, đổi lại, anh phải lắng nghe một yêu cầu đơn giản của em."
"À được thôi ... anh hiểu mà."
Schnee nói điều đó với một nụ cười. Khuôn mặt tươi cười có thể làm cho toàn bộ tội phạm quốc gia cảm thấy chút đáng sợ đang hiện ra ngay trước mặt Shin.
Anh cảm thấy chút lo lắng về việc gì mà anh sắp phải làm tiếp theo.
◆◆◆◆◆◆
Trước đó khá lâu, Schnee đã ra ngoài mua sắm, và Shin mang theo Yuzuha đi đến xưởng thợ rèn. Anh muốn mài sắc thanh kiếm trước khi tới Công hội.
"Giờ thì, bắt đầu thôi."
Anh lấy một thỏi sắt chưa được gia công từ Rương Vật Phẩm của mình ra. Chất lượng của nó không kém nhưng cũng chẳng xếp vào loại tốt được, nó chỉ là một thỏi sắt bình thường.
Chế tạo ra một thanh trường kiếm khá dễ dàng. Tất nhiên là có thể nâng cấp nó lên được. Mặc dù rèn đúc kim loại khá dễ dàng và nhanh chóng, nhưng anh không thể cứ thế mà bán được.
"Nó sẽ trở thành một thanh kiếm sao?"
"Được, nhưng lúc anh rèn thì đừng lại gần, nguy hiểm đấy."
Sau khi bảo Yuzuha giữ khoảng cách, Shin bắt tay vào chế tạo trường kiếm. Cơ thể anh vận động rất uyển chuyển kể từ khi đi vào thế giới này, chắc là vì anh đã rèn đúc hơn 5 năm.
Anh cầm chiếc búa đập vào thanh sắt đã được nung đỏ. Những âm thanh "Clang" "Clang" do kim loại va chạm vào nhau vang lên trong lò rèn, và đuôi của Yuzuha cũng khẽ rung nhè nhẹ theo từng âm thanh nhỏ đó.
Trong trò chơi, việc đập búa như nào cũng không quan trọng bởi kết quả cuối vẫn sẽ giống nhau. Nhưng giờ là thực tế không phải trong trò chơi nữa, điều đó sẽ không còn đúng nữa. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, Shin biết được vị trí anh cần phải đập. Đó có thể là lợi ích từ kỹ năng. Trong khi suy nghĩ một người thợ rèn chân chính cũng có khả năng nhận biết như nào, anh đặt thanh kim loại lại cho đúng vị trí và dùng chiếc búa đập nó thêm lần nữa.
"Oa~!"
Yuzuha thốt lên kinh ngạc khi nhận thấy thỏi sắt thay đổi hình dạng ngay lập tức. Tốc độ đó sẽ khiến một người thợ rèn bình thường cũng phải cảm thấy choáng váng. Người đó sẽ tự hỏi rằng có ổn không nếu làm nhanh như vậy, và rõ ràng là nó không ổn chút nào. Chỉ có hàng kém chất lượng mới được sản xuất bằng cách đập liên tục như vậy.
Kỹ năng [Thợ rèn] Shin sỡ hữu cho phép anh làm điều này. Với việc biết trước thiết kế của một đoán tạo sư, nó giống như một kỹ năng cheat có khả năng tăng tốc độ chế tạo đến một mức mà phải nói là không thể nào xuất hiện trong thế giới thực được.
Đương nhiên không có nghĩa rằng bất kỳ loại vũ khí nào cũng có thể được tạo ra bằng kỹ năng [Thợ rèn]. Cần một kỹ năng ma thuật cho việc yểm ma thuật lên nó, và các kỹ năng [Pha trộn] và [Tôi luyện kim loại] cũng cần thiết đối với nguyên liệu thô.
Khi một người cố gắng nắm vững việc chế tạo, sẽ không tránh khỏi việc người đó phải đi học hỏi cách làm việc của những người khác.
"Thanh đầu tiên".
Anh nhìn vào thanh kiếm hoàn thành do chính tay anh làm ra. Mặc dù chỉ có một thanh, không ai nghĩ rằng nó được làm ra chỉ từ một cái thỏi sắt bình thường.
Ánh sáng phát ra từ lối vào của xưởng rèn chính là thứ ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm, và thứ ánh sáng trắng mờ đó đã cho thấy thanh kiếm sắc bén đến độ nào. Thậm chí, dù được một kẻ nghiệp dư sử dụng, thanh kiếm này dường như sẽ gia tăng khả năng chiến thắng trong một cuộc chiến.
"...Hình như mình hơi phấn khích."
Mặc dù nó được thực hiện như một cuộc thí nghiệm, nhưng rõ ràng nó sẽ trở thành một món hàng có thể gây náo động khu phố khi đặt lên kệ cửa hàng. Không chỉ đơn giản nói rằng đây là một thanh trường kiếm bình thường. Khi vật phẩm được chú phép, nó sẽ được phân vào cấp <Rare> hoặc cao hơn nữa là cấp <Unique> .
Một thanh kiếm được chú phép thường được mọi người biết đến như một thanh Ma kiếm, hoặc có thể là một thanh Thánh kiếm. Bởi có rất ít người trên thế giới này sở hữu một thứ vũ khí đẳng cấp cao hơn cả cấp <Legend>, chẳng hạn như cấp <Rare> thường dễ được tìm thấy hoặc khó tìm hơn như cấp <Unique>. Tuy nhiên, với những vũ khí có đẳng cấp cao hơn cấp <Legend>, thuộc tính của chúng cao hơn so với một thanh Ma kiếm khi chưa qua yểm phép.
"Thất bại sao?"
"Không, nó không phải là một sản phẩm thất bại, mà nó không thể bày bán được. Không có cửa hàng vũ khí nào ở vương quốc này dám đặt những vũ khí được yểm phép lên kệ hàng của họ cả."
Không phải là không có món vũ khí được yểm phép nào được bày bán, mà mấy món như này thực sự rất hiếm. Hơn nữa, bởi Shin là người rèn ra nó, nên hiệu quả của nó sẽ khác với những thanh kiếm yểm phép khác xung quanh đây. Nếu ai đó mua một thanh Ma kiếm với thuộc tính trung bình từ cửa hàng vũ khí và dùng nó đấu với 2 thanh trường kiếm cùng một lúc, thì nó có thể chặt đứt cả 2 thanh kiếm đó và đó cũng là giới hạn của nó. Tuy nhiên, Ma kiếm do Shin rèn ra có thể chém gãy được 4 thanh trường kiếm. Nếu anh thực sự nghiêm túc chế tạo nó, thì một thanh Ma kiếm cấp thấp cũng có thể đặt được hiệu qua y như trên. Những vũ khí Shin làm ra có thể đạt đến cấp <Legend> cũng không phải là lời nói chơi.
Tuy nhiên, hiện giờ nó đang phản tác dụng. Có sự khác biệt giữa thợ rèn trong thế giới này và thợ rèn trong thời đại trò chơi, đặc biệt về phương diện bản vẽ vũ khí.
"Chẳng hiểu tại sao nhưng mình cảm giác rằng, chất lượng thanh tiếp theo sẽ tốt đấy."
Anh ấy có vẻ mải mê làm việc. Cho nên, khi nhận ra được việc tăng hiệu quả vật phẩm của các kỹ năng rèn, anh đã làm được một thanh trường kiếm khác. Thanh thứ hai có chất lượng cao hơn một chút, và thanh thứ ba có vẻ bình thường. Bởi vì nguyên liệu khá nhiểu, anh tiếp tục rèn hàng loạt những thanh kiếm với thuộc tính tương tự như cái thứ hai.
Anh rèn liên tục trong khoảng một giờ đồng hồ, và quyết định dừng lại sau khi đã làm được rất nhiều thanh kiếm. Trong khi đó, Yuzuha, thay vì di chuyển xung quanh làm ồn, thì lại đứng quan sát Shin và những thanh trường kiếm đã được hoàn thành trong một thời gian dài. Nó hình như hứng thú đến độ quên đi thời gian, có lẽ lý do là do sự tập trung cao độ của một đứa trẻ.
"Anh đoán là có thể Tiera đã chuẩn bị xong rồi."
Họ rời xưởng rèn và đi về phía phòng khách. Có vẻ như do anh cho rằng người vừa bước ra khỏi căn phòng là Tiera, nên anh bước nhanh hơn.
"Ah, Shin. Thật xin lỗi vì đã bắt anh đợi lâu như vậy."
"Không, không sao đâu. Anh cũng tranh thủ đi rèn mấy thanh kiếm ấy mà."
"Em không nghĩ rằng mình lại tốn quá nhiều thời gian cho việc chuẩn bị như vậy. Tuy vậy, em lại không biết mình phải mặc cái gì cho hợp cả."
Điều đó cũng dễ hiểu. Lần đầu tiên sau khoảng 100 năm, cô sẽ phải đi đến một nơi có rất đông người. Nên việc cô ấy hoang mang trong lựa chọn trang phục là điều dễ hiểu.
Bởi cô được cho biết rằng cô sẽ phải đăng ký với Công hội Mạo hiểm giả, Tiera mặc một bộ trang phục tương tự như trang phục giúp vận động dễ dàng hơn của một người thợ săn thường mặc. Trang phục mà Tiera chọn gần giống với trang phục mà Els từng mặc trước đó. Đặc biệt là sự kết hợp giày cao cổ và quần dài.
Phía trên, cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá nhạt và một chiếc ao màu đen ở phía bên trong. Bởi vì thiết kế của nó được tạo ra để bó sát với cơ thể, những đường cong của Tiera có thể thấy một cách rõ ràng. Đây là hình mẫu tiêu chuẩn dành cho người Elf.
Nhìn sơ qua dường như cô không có vũ khí phòng thân, nhưng thật ra chúng được ẩn dấu dưới hình dạng một tấm thẻ. Rất nhiều Elf có phong cách chiến đấu kết hợp phép thuật với cung tên và dao găm.
"Vậy, chúng ta đi chứ?"
"Ừa, hãy nhanh chân lên một tí."
"Kuu"
Yuzuha, đang ở hình dạng tiểu hồ ly, được đặt lên đầu Shin, và họ bước ra khỏi cửa hàng. Đó là một ngày đẹp trời. Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên hai người và một con vật.
"Ha~, Thật là sảng khoái khi được bước ra bên ngoài."
"Phải rồi, thời tiết khá mát mẻ đó và -!?"
Một thứ gì đó đáng kinh ngạc đập vào mắt Shin khi anh tình cờ trả lời Tiera và quay lại nhìn cô.
Nó là một cặp tròn nảy nảy.
Đó là cặp tròn nảy nảy đẹp nhất trong những cặp tròn tròn nảy anh đã thấy trước đây.
(Thật tuyệt vời....)
Dùng những từ ngữ đơn giản dễ diễn tả, Tiera vươn người trong khi đang hòa mình dưới ánh mặt trời chiếu. Tuy nhiên, khi cô giơ tay và ưỡn người ra phía sau một cách hấp dẫn, bộ ngực cô ấy đã lộ ra ngoài một cách rất tự nhiên. Chỉ có chủ sở hữu của cơ thể đó mới có thể biết được, từ tư thế hiện giờ, kích thước của một số thứ đang thực sự được hoành cmn tráng. Đôi mắt Shin lúc này đang dán vào chúng.
"Phew, chúng ta đi được rồi chứ?"
"Uhm, yeah."
Cô dường như không nhận ra được bộ ngực cô đang bị nhìn chằm chằm, và Shin cố gắng để giữ bình tĩnh. "Anh không nhìn thấy gì cả, ít nhất anh không cố ý" là những gì anh cố gắng để nói với hành vi cơ thể của anh.
Trong khi đi bên cạnh Shin, Tiera thì thầm nói nhỏ.
"Và, anh thấy bộ ngực của em như nào?"
"Iya, chúng thực sự hoàn h– HẢ!?"
Người ta từng nói đối với một người phụ nữ, một cái liếc nhìn qua của một người đàn ông cũng tương tự như một cái nhìn chằm. Shin không biết liệu điều đó có đúng hay không, nhưng ít nhất anh đã biết anh bị Tiera phát hiện.
"Shin sẽ lo về các khoản chi phí mua sắm. Và, thực sự, trước đó anh đã nhìn hơi lâu đấy."
"Đó là lỗi của anh. Haa, đó quả là một cái nhìn đắt xắt ra miếng..."
"Điều đó là hợp lý thôi, bởi anh thật bất lịch sự khi nhìn chằm chằm vào ngực của một thiếu nữ đó."
Shin không còn cách nào khác ngoài việc nở một nụ cười nhăn nhó đáp lại khuôn mặt đang cười của Tiera. Có phải cô ấy đã dự tính từ trước? Hay nó chỉ là ngẫu nhiên? Cái đó thì chỉ Tiera mới biết sự thật.
"Kuu?"
Trong khi Yuzuha nghiêng đầu, theo dõi cuộc đối thoại giữa hai người.
◆◆◆◆◆◆
Họ rời khỏi Đền mặt trăng và đến cổng thành của Vương Quốc Bayreuth sau một khoảng thời gian ngắn. Có phải thời gian trôi khá chậm không? Nơi này cũng không có nhiều giao thông dành cho việc đi bộ.
Khi họ bước qua cánh cổng đi vào bên trong, Tiera chịu những cái nhìn nhòm ngó của người khác trong khi quan sát khung cảnh quanh cô.
"Uwaa, có rất nhiều người ở đây. Ở đây luôn như vậy à?"
"Không, giờ không đông lắm đâu. Vào buổi sáng và buổi tối còn đông gấp hai lần giờ."
"Vậy sao? Em không thể tưởng tượng chỗ này sẽ trông như thế nào khi đông đúc."
Đôi mắt của Tiera sáng lấp lánh như đôi mắt của một đứa trẻ lần đầu tiên được dẫn tới công viên giải trí.
"Vậy ra, những điều mà mọi người tới cửa hàng đã nói là sự thật."
Cô dường như đã nghe được nhiều câu chuyện khác nhau từ những mạo hiểm giả tới cửa hàng để mua đồ. Kể từ khi không thể bước chân ra khỏi cửa hàng, cô không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc dùng trí tưởng tượng. Có vẻ như khi thực sự tự mình trải nghiệm tất cả, cô nhận ra rằng những gì họ nói không phải là lời nói dối.
"Không phải em đang phấn khích đấy chứ?"
"E-Em không... kích động đâu..."
Cô có vẻ nhận thức được phản ứng của bản thân cô. Mặc dù cô phủ nhận nó, nhưng giọng nói của cô hơi yếu ớt.
"Trước tiên, đi đăng kí cho em cái đã, và rồi đi mua sắm sau. Em có thể quyết định làm bất cứ điều gì em muốn trong khoảng thời gian còn lại."
"Duyệt. Vậy chúng ta hãy đến Công hội luôn nào."
Cô ấy bị thu hút bởi từ "tham quan" ư? Tiera nhanh chân bước đi trong khi kéo lấy bàn tay của Shin.
Không phải cô ấy vừa nói "Đám đông rất đáng sợ?" sao. Giờ thì cô ấy dùng tất cả sức mạnh bản thân, vội vàng đi xuyên qua khu phố.
"Đợi đã! Em có biết Công hội nằm ở đâu không mà lại chạy nhanh thế?"
"...Ah!"
Có vẻ như cô ấy không biết. Cô đột nhiên dừng lại, và liếc nhìn xung quanh.
"Hướng này, đi nào."
"...Biết rồi."
Bởi mất đến hai lần chỉ đường nên cuối cùng thì Tiera cũng chịu lắng nghe.
Họ bước xuống phố và Shin nắm tay Tiera để dẫn đường.
Từ cách nghĩ của Tiera, khi đang ở giữa đám đông, cô sẽ bị mất bóng Shin nếu như cô rời mắt khỏi anh ấy dù chỉ một giây.
Họ đi dọc con phố, cẩn thận không đụng vào bất cứ người đi bộ nào. Khi họ đến gần một ngã tư đông đúc người, cô vô tình nhìn thấy một người đàn ông và một phụ nữ đang đi cùng nhau ngay phía trước mặt họ, và Tiera giờ đã nhận ra kiểu tình huống mà cô đang gặp phải.
(Nắm tay... kết nối với nhau...)
Có lẽ bởi cô đang được dẫn đi, hoặc cũng có thể do đây lần đầu tiên cô ra thế giới bên ngoài trong 100 năm qua, nên trước đó cô không nhận ra rằng cô đang đi bộ tay trong tay với một người khác giới.
Bởi sự khác biệt về kích thước, tay của Tiera nằm trong trong lòng bàn tay của Shin.
Khác với bàn tay cô, bàn tay của anh ấy lớn hơn một chút và hơi thô ráp. Khi nhìn vào bàn tay của mình, cô có cảm giác rằng khuôn mặt cô đang đỏ lên.
(Vậy ra đây là tay của một người đàn ông?)
Kể từ khi cô trông nom cửa hàng, rõ ràng là cô đã từng nói chuyện với rất nhiều người đàn ông. Tuy nhiên, cô chưa từng chạm vào ai trong số họ cả. Tiera tiếp tục di chuyển đôi chân của mình trong khi nhận ra rằng cô vẫn chưa thực sự hiểu được cảm xúc của chính mình.
"Này, đó là Công hội Mạo hiểm giả."
"Em nghe được nghe kể rằng nó rất to, và đúng như vậy!"
Kiến trúc lớn nhất trong khu vực lọt vào tầm mắt hai người khi họ đi xuyên qua đám đông.
Đó là điểm đến của họ, Công hội Mạo hiểm giả.
Trong khi nhận ra rằng những người đang đứng tụ tập dưới con đường hầu hết đều là mạo hiểm giả, Shin cảm thấy được những cái nhìn chằm chằm về phía họ.
"Không phải chúng ta đang bị theo dõi đấy chứ?"
"Chắc vậy."
Những mạo hiểm giả anh gặp trên đường hầu hết là đàn ông, và Shin không biết vì lý do gì mà trong những ánh mắt của họ lại hòa lẫn thái độ khó chịu. Anh xem xét bản thân anh có mắc sai lầm gì không và rốt cuộc anh cũng nhận ra một điều là...
"A, mình đang nắm tay cô ấy."
Ngay cả trong những tình huống bình thường, Tiera thực sự một người con gái xinh đẹp. Đương nhiên, một người đàn ông bước đi tay trong tay với một cô gái như vậy sẽ phải tiếp nhận những cái nhìn đầy sự ghen tỵ rồi.
"Xin lỗi, anh nghĩ rằng chúng ta có thể lạc nhau khi đi trong đám đông."
Anh vội vàng rút tay về.
"Ah..."
Trong lúc rút tay về, anh có cảm giác rằng anh đã loáng thoáng nghe thấy một âm thanh giống như sự thất vọng phát ra từ miệng Tiera. Anh cho rằng đó chỉ là sự tưởng tượng của bản thân và gạt bỏ ý nghĩ đó đi.
"Được rồi, đi đăng ký nhanh nào."
"Đ-Đúng rồi. Đi đăng ký nào."
Họ bước vào Công hội, về phần Tiera thì trông cô vẫn có chút bối rối. Không biết có phải vì lúc này đang là thời điểm giao ban giữa buổi sáng và buổi chiều mà trong Công hội lúc này không có nhiều người.
Khi Shin và Tiera đã đi được nửa đường tính quầy lễ tân, Els và Celica vốn ngồi ở đó nhận ra hai người họ và có những phản ứng không giống nhau.
Biểu hiện của Celica có chút ủ rũ, còn Els chỉ trong giây lát tỏ rõ sự ngạc nhiên trên khuôn mặt cô, và chúng nhanh chóng bùng nổ thành những niềm vui.
"Tiera!"
Els nhảy qua quầy lễ tân đồng thời gọi tên Tiera, và chạy một mạch đến bên Tiera rồi ôm cô ấy thật chặt.
"Wa, dì E-Els!?"
Mặc dù Tiera ngạc nhiên bởi cái ôm đầy bất thình lình đó, cô ngay lập tức thả lỏng tinh thần sau khi cô nhận ra rằng người đó chính là Els.
"Đợi đã dì Els, dì ôm con hơi chặt đó."
"Oh, dì xin lỗi. Mặc dù đã nghe được tin tức, nhưng dì không thể nào kìm nén được bản thân mình ngay khi nhìn thấy con bằng xương bằng thịt."
Trong khi những giọt nước mắt lấm thấm trên khoé mi, Els bắt đầu ôm Tiera dịu dàng hơn. Tình huống đột ngột xảy ra khiến các mạo hiểm giả ở đó phải nhìn chằm chằm vào nó một cách kinh ngạc.
"Dì thực sự muốn đi gặp con ngay, nhưng có quá nhiều việc của Guild cần phải giải trong khoảng thời gian này nên dì không thể bỏ đi được."
"Dù dì không phải là mẹ của em, nhưng dì lại lo lắng cho con nhiều đến vậy, con rất biết ơn về điều đó."
"Con đang nói gì vậy. Nếu con là con gái của Eilen, thì đó là chuyện đương nhiên."
Els ôm Tiera như một người mẹ thật sự.
Cách xa hai người, Celica đang nói chuyện với Shin.
"Shin-sama. Hai người có mối quan hệ gì vậy?"
"Do một số chuyện xảy ra nên chúng tôi sẽ đi thám hiểm cùng nhau một thời gian. Vì vậy, nhân đó, cô ấy sẽ đăng ký thành một mạo hiểm giả."
"Tôi nghe nói hai người đi dạo tay trong tay giống như cặp tình nhân phải không?"
"Vô lý quá! Cô nghe nó từ đâu vậy!?"
Shin rất ngạc nhiên với tốc độ truyền tin. Có lẽ, khu phố có một vệ binh có thể sử dụng được Tâm thuật! Chắc chắn là một trạm canh gác cẩn mật, nhưng thực sự, việc anh và Tiera đi cùng nhau chỉ một vấn đề không đáng quan tâm. Một mạo hiểm giả biết tên và khuôn mặt của Shin, vô tình nhìn thấy hai người, và Celica đang tiếp đãi những nhiệm vụ tại thời điểm đấy đã phải phàn nàn khi nghe gã ta nói về điều đó.
"Bởi vì em ấy là một cô gái xinh đẹp chứ đâu phải vì anh là một người đàn ông nhỉ?"
"Um, không phải cô có ý nói xấu tôi đấy chứ."
"Không không, đâu có đâu."
'Tôi đoán là không có gì hết' là những gì Shin muốn nói. Trong khi tiếp tục trò chuyện với nhau, họ nhận ra rằng họ cũng đang thu hút sự chú ý từ người khác.
"Tại sao những người khác có vẻ như đang lùi ra xa khỏi họ vậy?"
"Ara, em nghĩ họ không muốn phá vỡ không khí đoàn tụ này, huh? Với lại, người đột nhiên nhảy vọt ra ngoài lại là Els."
"Uhh"
"Rồi, rồi, cả hai người. Tôi muốn cô đăng ký cho Tiera trong lúc này."
Ngay sau đó, Celica và Els trở lại phong cách làm việc của họ, và khẽ nghiêng mình cúi chào.
"Ah, là lỗi của tôi. Tôi đã có những hành động không được phù hợp."
"Những gì mới xảy ra là do tôi quá muốn gặp con bé."
Cô ấy có lẽ đã rất vui mừng. Khoé mắt Els vẫn còn hơi đỏ ửng. Rõ ràng, có vẻ cô ấy và mẹ của Tiera đã từng là những người bạn thân.
"Um, em nên làm gì?"
"Chị sẽ thực hiện việc đăng ký. Dù sao cũng đến lượt chị trông ca đăng ký mới."
Els đã nói như vậy và dẫn Tiera lên tầng hai. Cũng giống như Shin đã từng làm trước đó, Tiera điền vào các giấy tờ và cẩn thận lắng nghe lời giải thích.
"Có vẻ mọi thứ cũng ổn thỏa rồi. Giờ thì tôi nên đi xem danh sách các nhiệm vụ."
"Oh, Shin-sama. Tôi xin lỗi, nhưng anh có thể dành chút thời gian với tôi được không?"
"Tôi á? Được thôi, dù sao cũng không việc to tát gì phải làm luôn cả."
Shin đang định đi xem các nhiệm vụ hiện có trong khu vực Falnido, liền bị Celica gọi lại. Cô ấy dường như muốn nói chuyện riêng với Shin về một việc hay một người nào đó.
Bởi vì được yêu cầu bàn giao lại thẻ Công hội của mình, Shin lấy ra thẻ Công hội từ Rương Vật Phẩm ra và trao nó cho Celica. Sau đó, Celica tiến hành khắc thẻ Công hội, và đặt nó lên phía trên của một đồ vật có hình dáng giống một chiếc khay.
"Cô làm cá...."
Trong khi Shin nghĩ về việc hỏi xem cô ấy đang làm gì, chiếc thẻ Công hội vốn trong suốt đã bị nhuộm thành một màu vàng.
"Được rồi đó, đã nâng cấp xong hạng. Từ bây giờ, Shin-sama sẽ ở hạng E."
"Hả?"
Shin lơ đãng trả lời là bởi do hạng của anh đột ngột được tăng lên. Tính đến thời điểm này, con số nhiệm vụ Shin hoàn thành vẫn dừng ở con số 0 tròn chĩnh. Nếu chỉ bằng sự đánh giá của Công hội; xét nguyên về khả năng thăng hạng hạng, ngay cả một người mới vào hạng G cũng có thể đánh bại anh.
Tuy nhiên, bất ngờ lên hạng E, đó thực sự là một điều ngoài anh không ngờ tới. Anh không nghĩ rằng anh có thể bỏ qua hạng F, trực tiếp nhảy từ hạng G lên hạng E.
Điều đó nhắc nhở Shin về lời giải thích mà Celica đã nói với anh trước đó, cuộc nói chuyện về việc nhận biết hạng bằng màu sắc thẻ.
SS có màu vàng, S có màu bạc, A màu đen, B màu trắng, C màu đỏ, D màu xanh, E màu vàng, F màu xanh lá, và cuối cùng là mức hạng thấp nhất- hạng G với màu trong suốt.
"Ế, tôi chưa hoàn thành bất kì nhiệm vụ nào cả, vậy sao tôi lại được thăng cấp?"
"Dĩ nhiên điểm cống hiến hiến tại của Shin-sama là 0%. Tuy nhiên, dựa theo kết quả từ việc đánh bại một Sọ người cấp cao và chặn đứng cuộc bạo động của một số lượng lớn Sọ người. Bởi vì báo cáo của Shin-sama đã được chứng minh và xác thực bởi một cuộc điều tra xử lý của chúng tôi, Công hội đã quyết định tăng mức hạng cho Shin-sama như một phần thưởng. Tuy chỉ lên được hạng E, nhưng chỉ cần anh hoàn thành thêm nhiệm vụ nữa thôi, anh sẽ được thăng cấp lên hạng D."
"Tôi hiểu rồi, nhưng tại sao lại phải thăng hạng 2 lần thay vì một lần lên luôn hạng D?"
"Nếu anh thăng cấp quá nhanh, đó sẽ là một điều không tốt trong mắt của những mạo hiểm giả khác. Tôi nghĩ hạng A là xứng đáng với một người đặc biệt như anh, nhưng khi nghĩ về những xung đột và mâu thuẫn do việc đó có thể gây ra, thì cách thức thăng hạng nhiều lần như này là thích hợp nhất. Tất nhiên, sẽ có thêm một phần thưởng nhỏ kèm theo. Tôi cần phải trả lại viên ngọc lần trước đã mượn của anh, xin hãy đợi ở đây thêm một lát."
Celica trả lại thẻ Công hội cho Shin, và bước vào căn phòng bên trong của quầy lễ tân. 5 phút sau cô quay trở lại với trên tay cầm theo một cái túi và một viên ngọc tỏa ra ánh sáng âm u.
"Đây là viên ngọc tôi đã mượn, và còn bên trong chiếc túi này là 250 J đồng vàng tiền thưởng."
Để thuận tiện cho việc sử dụng, có vẻ như phần thưởng cô ấy mang đến là những đồng vàng. Mặc dù vàng trắng(*) có tồn tại, nhưng nó cũng không được sử dụng trong đời sống hàng ngày. Một đồng vàng trắng có thể chăm lo tươm tất cho cuộc sống của một người trong hơn mười năm. Từ góc nhìn của những mạo hiểm giả, những đồng vàng trước mặt Shin được coi là một khoản tiền lớn, và Shin đột nhiên thốt lên những suy nghĩ của anh.
(*)Vàng trắng tiếng Anh là white gold 白金 là hợp kim của vàng và ít nhất một loại kim loại trắng như nickel _Ni (số nguyên tử 28) hay palladium _Pd (số nguyên tử 46) hay Rhodium _Rh (số nguyên tử 45), trong đó vàng là thành phần chính. Vàng trắng có màu trắng ngà (màu trắng như ngà voi) nên khi thành đồ trang sức chẳng hạn thì sẽ được phủ lên bề ngoài một lớp mỏng kim loại Rhodium, là kim loại quí tương đương platin, quí hơn vàng và có màu trắng sáng rực. Vì vậy vàng trắng dùng một thời gian sau thường bị ngả vàng hoặc trở màu xám "or gris" (vàng xám).
"Tôi chỉ thắc mắc, liệu có thể để thay phần thường này bằng việc làm thẻ Công hội càng sớm càng tốt không?"
"Thẻ Công hội à? Để xem thế nào đã. Tôi nghĩ nếu làm nhanh thì có thể hoàn thành vào chiều nay."
"Vậy đi. Bởi tôi sẽ đi xa trong một khoảng thời gian, nên tôi muốn rời đi sớm nhất có thể."
"Tôi hiểu rồi. Vậy thì, phần thưởng sẽ là 200 đồng vàng. Anh thấy được chưa?"
"Tôi không quan tâm đến điều đó, nhưng có ổn không nếu tôi nhận một phần thưởng lớn như này?"
Mặc dù đã khấu trừ đi 50 đồng vàng, Shin nghe nói rằng những chiếc thẻ thẻ Công hội làm được thực hiện với kỹ thuật đặc biệt độc đáo của riêng Công hội, nên anh có cảm giác rằng nơi này có thể nắm giữ một vài kỹ thuật trong số đó.
"Tôi sẽ nhờ những chuyên gia của chúng tôi làm nhanh nhất có thể, và các khoản phí phát sinh đủ bù trừ từ khoản tiền được trao. Sẽ hơi quá nếu chúng tôi tính phí toàn bộ số tiền thưởng của anh."
"Tôi hiểu, nhân tiện, phần thưởng đánh bại lũ Sọ người là bao nhiêu?"
"5 đồng bạc cho mỗi con cấp Pawn. Đối với cấp Jack, là 5 đồng vàng mỗi con. Trên thực tế, anh có thể kiếm được nhiều hơn bởi nếu bán áo giáp và kiếm của loại Jack, mấy thứ đó khá có giá trị trên thị trường."
Celica bổ sung thêm và mỉm cười, mức độ nguy hiểm của một con Jack ảnh hưởng đến cả một liên minh. Thực tế, một hoặc hai lần trong năm, sẽ có một vài mạo hiểm giả đi đập đá quá độ, bỏ qua lời cảnh báo của nhân viên Công hội, đi ra ngoài chiến đấu và rồi bị những con Jack giết chết để trả thù cho những con Pawn.
Trong khi suy nghĩ về số tiền theo cách Celica nói, thì tiền thưởng của Shin có thể lên đến gần 500 đồng vàng, nhưng bởi nhiệm vụ chính thức đã không được công bố, nên phần thưởng đã biến thành một khoản tiền cùng với việc thăng hạng hạng. Trước hết đó không phải nhiệm vụ mà những mạo hiểm giả mới vào nghề có thể thực hiện được cả, vì vậy nếu không có Hội trưởng Barlux, Els và người quen của cô, những người thừa kế kỹ năng trợ giúp thì chắn chắn rằng phần thưởng sẽ không được trao tặng một cách dễ dàng như này.
"Sọ người có xuất hiện thường xuyên không?"
"Có một điểm spawn gần đây được gọi là Đồng bằng ma quái, nhưng bình thường sẽ có vài con cấp Pawn cùng xuất hiện ở đó. Không quá tệ phải không, nhưng có điều là một vài cá thể loài khác với cấp độ cao hơn cả cấp Jack đã từng xuất hiện. Tôi nghe nói rằng đó là cũng là lần đầu tiên xảy ra chuyện đó. Trước đây chưa có một sự việc nào như thế xảy ra cả."
"Vậy sao. Nhân tiện, liệu Công hội có đưa thêm thông tin gì ngoài lũ quái vật không?"
"Thông tin khác ngoài quái vật sao? Uhm, điều đó còn tuỳ thuộc vào nhiều yếu tố nữa. Có rất nhiều thông tin về lũ quái vật và tàn tích trong đó, nhưng anh nên tìm hiểu điều đó với những người chuyên tìm kiếm thông tin."
"Đích thực là vậy. À nhân tiện thì, tôi có thể hỏi những loại thông tin nào mà cô có ở Vùng đất thánh không?"
Nếu họ có thông tin chi tiết về quái vật và tàn tích, họ có thể đã chạm tay được vào một số thông tin liên quan về thành phố bị hủy diệt sau sự kiện Hoàng hôn của Vương quyền, nơi được gọi bằng cái tên Vùng đất thánh.
"Không có nhiều thông tin về Vùng đất thánh. Mặc dù Công hội đã điều tra nó, nhưng khu vực đó rất nguy hiểm, nên không phải bất kì ai cũng đi vào đó được. Còn về thông tin, nó đã được quyết định không tiết lộ cho các mạo hiểm giả dưới hạng B. Tôi xin lỗi, nhưng anh thấy đấy, Shin-sama, với mức hạng hiện tại của anh thì..."
"Ah, không sao đâu, tôi chỉ tò mò chút thôi. Tôi sẽ quay lại để nghe về nó sau khi hạng của tôi tăng lên."
Đúng như những gì đã đoán trước, cô ấy không thể đưa ra thông tin về Vùng đất thánh dễ dàng như vậy. Shin nghĩ sẽ xác nhận điều này một lần nữa với Schnee vào một dịp khác.
"Nhắc mới nhớ, anh nói anh đang định đi xa phải không? Có phải anh đang tìm kiếm một nhiệm vụ tại nơi sắp đến?"
"Đúng vậy, tôi dự định sẽ hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ trong chuyến đi này. Liệu có nhiệm vụ nào tại khu vực Falnido không?"
Anh có thể đi và nhìn vào bảng tin, nhưng nếu trực tiếp hỏi Celica xem có nhiệm vụ nào ngon ăn không thì sẽ nhanh hơn.
Celica cầm lên một tệp hồ sơ dày dưới quầy tiếp tân, và lấy từ đó ra một mảnh giấy nhiệm vụ.
"Uhm, Nhiệm vụ này thì sao? Hiện không có nhiệm vụ nào tới Falnido, nhưng đây là nhiệm vụ tới vùng Beirun, nó nằm trên tuyến đường tới Falnido."
"Có sao không nếu Tiera cũng nhận nhiệm vụ này?"
"Được, nếu anh tạo một nhóm 2 người, vậy thì sẽ không có vấn đề gì, bởi hạng của Shin-sama phù hợp với hạng yêu cầu của nhiệm vụ. Đây là nội dung."
Anh cầm nó tờ giấy lên và xem xét nội dung của nó.
———-
Nội dung nhiệm vụ: Bảo vệ hàng hoá đến Beirun
Khách hàng: Nack
Số lượng người nhiệm vụ yêu cầu: Nhiều nhất là 5 người
Hạng: hạng E hoặc cao hơn (cá nhân hoặc nhóm, cả hai đều được)
Phần thưởng: 10 đồng bạc mỗi người
Ghi chú/Lưu ý: Bao ăn.
———-
"Thời điểm khởi hành là lúc 3 tiếng chuông (3:00 pm), chiều nay. Mặc dù đã có hai mạo hiểm giả khác tham gia vào nhiệm vụ này những vẫn còn thời gian. Ngoài ra, tôi vẫn còn một vài nhiệm vụ có giá trị cho nhiều ngày ..."
"Tôi sẽ bàn bạc với Tiera. Cô có thể giữ nó cho đến khi cô ấy quay trở lại?"
"Được thôi, tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu cô ấy quay trở lại sớm."
Hên là trong khoảng thời gian này không có ai khác đến để nhận nhiệm vụ này. Anh tiếp tục trò chuyện với Celica trong khi giữ lấy nhiệm vụ. 10 phút sau Tiera và Els trở lại, và Shin đã giải thích nội dung nhiệm vụ.
"Với em không sao đâu. Vậy, chúng ta có đủ thời gian hoàn thành các việc còn lại."
Tiera dường như không có bất kỳ vấn đề gì cả. Họ cùng rời khỏi Công hội và đi mua sắm.
Các món đồ chuẩn bị đã được mua trong khi đi dọc con phố đông đúc người mua sắm. Bánh mì không phải là loại thực phẩm có thể để trong một thời gian dài giống như thịt khô được, nhưng điểm mạnh của Rương Vật Phẩm là họ có thể mua được những nguyên liệu bình thường. Về cơ bản, các nguyên liệu sẽ không bị hỏng nếu họ đưa chúng vào Rương Vật Phẩm, và họ có thể mua các loại thực phẩm tươi sống khác nhau. Nhìn hai người họ lựa chọn các loại rau củ và trái cây tươi, không ai có thể tưởng tượng rằng họ sắp thực hiện một hành trình dài ngày.
Nhân tiện, hành lý đã được đặt vào Rương Vật Phẩm của Shin, tránh đi những con mắt tò mò. Tuy nhiên, anh không liều lĩnh đến mức sử dụng Rương Vật Phẩm công khai giữa con phố.
Họ cũng đã mua những vật phẩm cần thiết cho chuyến đi, như mấy chiếc áo choàng có mũ trùm đầu, thuốc chống côn trùng và nhiều thứ khác.
Việc mua sắm kết thúc sau 30 phút bởi vì không còn chỗ trống trong hành lý của họ nữa. Họ vẫn còn chút thời gian từ giờ đến trưa.
"Rương Vật Phẩm quá tiện lợi. Anh vẫn còn thời gian đến khi thẻ được làm xong, vậy giờ chúng ta nên làm gì?"
Tiera không nghĩ rằng việc mua sắm sẽ kết thúc nhanh chóng như thế này. Nó có chút giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
"Có một nơi mà anh muốn tới, em muốn đi không?"
"Được thôi, anh muốn đến đâu?"
"Anh muốn đi đến cô nhi viện."
Shin có chút lo lắng về tình hình của Thoria dưới vai trò người kế nhiệm. Cô sơ Rashia đã học được kỹ năng [Thanh tẩy], và mặc dù những yêu cầu để kế thừa cô nhi viện đã đạt được, nhưng con lợn giám mục (*) đó vẫn có thể can thiệp vào khi lão cảm thấy lão đã đánh mất nó.
(*) Đó là cái tên Shin tự đặt cho người đó
"Cô nhi viện? Ah, nơi ở của người mua chiếc bánh."
"Dù sao thì, trong lúc này anh cũng nghĩ mình sẽ đến xem nó."
"Em hiểu. Em cũng có hứng thú với những nhà thờ. Hãy đi ngay thôi."
Họ tiến về phía nhà thờ, và Shin là người dẫn đường. Có phải nó đang mong được gặp Millie? Ngồi ở trên đầu Shin, Yuzuha quẫy cái đuổi của nó liên tục như muốn thể hiện sự vui sướng.
–
Họ đã đến đó được vài phút, nhưng hiện giờ nhà thờ vẫn chưa mở, Rashia và Thoria thì hiện đang dọn dẹp. Khi Shin và Tiera tiến vào, Rashia lập tức nhận ra và chạy tới chỗ hai người.
"Không phải Shin-san đây sao! Anh đang làm gì ở đây vậy?"
"Tôi đến kiểm tra tình hình. Có chuyện gì à?"
"Vậy thì xin hãy đến cô nhi viện. Um, người này là ai vậy?"
"Ah, tên tôi là Tiera. Hân hạnh được gặp sơ."
"Tôi xin lỗi vì đã không giới thiệu sớm. Tôi là sơ của nhà thờ này, tên tôi là Rashia."
Mặc dù Tiera có chút lo lắng, nhưng Rashia trả lời lại với một vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Có lẽ cô ấy đã có chút tiến bộ? Sự điềm tĩnh của Rashia lúc này trái ngược hẳn Rashia của vài ngày trước.
Mặc dù Rashia có chút ngạc nhiên khi Tiera là một nhân viên của của Đền mặt trăng, dù sao thì, dẫn cô ấy vào trại trẻ cũng không có vấn đề gì cả.
Shin nghĩ rằng nhiệm vụ của nhà thờ có thể bị trì hoãn, nhưng nhà thờ hình như đóng cửa vào hôm nay. Khi họ đến phòng tiếp khách của trại trẻ, Millie đang ngồi trên ghế Sofa.
"Shin-nii!"
Cô bé nhận ra người bước vào sau Rashia và Tiera là Shin, cô nhóc lập tức nhảy cẫng lên vui mừng. Thấy nụ cười trên mặt cô bé và động tác lao tới ôm anh, Shin đoán chuyện thừa kế đã được giải quyết rồi.
"Yo, xem em có vẻ rất vui."
Cô bé dường như có tâm trạng rất tốt, mọi cảm xúc đều được cô bé thể hiện ra. Đối với Millie, cô nhi viện bị dẹp bỏ chính là một vấn đề lớn.
Shin đợi Millie bình tĩnh lại rồi sau đó ngồi xuống ghế sofa, và anh quyết định lắng nghe toàn bộ câu chuyện sau khi Tiera có thể giới thiệu bản thân lần nữa.
"Cám ơn Shin-san, mọi thứ đã được giải quyết, tôi sẽ kế thừa nhà thờ này với vai trò là một nữ tu sĩ kế nhiệm mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Thông báo chính thức vẫn chưa được công bố, nhưng tôi nghĩ mọi thứ sẽ ổn thôi, trừ khi có chuyện bất ngờ xảy ra."
Vài hôm trước, một linh mục sống ở nơi giành cho quý tộc đã đến cô nhi viện, ông ta cần phải xác nhận chuyện Rashia đã nhận được kĩ năng.
Trong khi được hỏi làm thế nào để có được kỹ năng, cô trả lời rằng đó là kết quả của việc huấn luyện. Vị linh mục dường như nhớ rằng có thể học được kỹ năng thông qua luyện tập, nên cô không bị nghi ngờ chút nào.
"Những đứa trẻ cũng rất vui. Thực sự, tôi có thể làm gì để cảm ơn anh đây?"
"Tôi đã nhận được phần thưởng, nên cô không cần phải lo lắng chuyện đó nữa đâu. Ah, tôi có mang quà tới."
Bởi lo rằng cô ấy sẽ nghĩ quá nhiều về nó, anh đã thay đổi chủ đề bằng cách tặng quà cho Thoria. Trong khi đi mua sắm, họ đã mua chúng từ một người bán rong, chất lượng thì không cần phải bàn, mặc dù người bán đã rất ngạc nhiên vì Shin mua nhiều quà đến vậy.
"Nhiều như này liệu có ổn không?"
"Tôi đã mua chúng mất rồi, vậy nên tôi cảm thấy sẽ khó khăn nếu như bọn trẻ không nhận lấy chúng. Nhìn xem, Millie đã lấy một món rồi."
Thoria lấy một món giành riêng cô, trong khi Millie ngồi ấn ấn vào ngực của Yuzuha, rồi mở một cái túi chứa đầy kẹo. Cô bé nhón một chiếc kẹo màu cam, đưa lên miệng mà không do dự.
"Ngọt quá!"
"Anh rất vui vì em thích nó."
Nụ cười của Millie làm những người xung quanh cũng mỉm cười theo.
Khi phòng tiếp khách đã lắng xuống, âm thanh mở cửa vang lên.
"Sensei, có thật là onii-chan đã đến không?"
Người xuất hiện phía sau cánh cửa là cô bé đã bị Yuzuha hấp dẫn khi Shin đến thăm lần trước.
"Điều đó không tốt đâu, Melka. Bởi vì hiện giờ ta đang rất bận rộn."
"Ehh, nhưng con muốn chơi với onii-chan~"
"Anh rất tiếc. Anh đang có một cuộc nói chuyện quan trọng. Anh sẽ chơi với em lúc khác nhé."
"Muuu, vậy onee-chan thì sao, chơi với em nhé?"
"Eh, chị sao?"
Ngay khi bị Shin từ chối, cô bé tên Melka kịp thời chuyển mục tiêu của mình sang Tiera. Có phải vì cô ấy đi cùng Shin, hay chỉ là trực giác của phụ nữ? Với cô gái nhỏ này, có vẻ như Tiera xếp vào kiểu người không cần phải đề phòng. Cô bé nắm lấy gấu áo của Tiera.
"Um, vì đây là lần đầu tiên chị đến đây, nên chị không biết các trò chơi thế nào ..."
"Chơi?"
"Kuu..."
Quan sát Melka đang nhìn chằm chằm về phía Tiera, Shin cười nhăn nhó trong khi nghĩ rằng "Không thể từ chối nó". Với giọng nói hơi ngọng và đôi mắt cún con, combo này của cô bé cần một ý chí mạnh mẽ mới có thể từ chối được. Cô bé có thể điều chỉnh nó tuỳ theo mỗi người, nhưng với Tiera, người hiếm khi tiếp xúc với trẻ con, thì khó có thể chống lại.
"Millie, cũng đến đây chơi đi."
"S-Shin...."
"Xin lỗi, anh không thể."
"Này này..."
Tiera kêu gọi sự trợ giúp từ Shin, nhưng sau cùng cô bị Melka và Millie kéo đi. Có phải cô ấy không thể chỉ đứng nhìn như vậy nữa? Thoria cũng đi theo để có thể cứu cô.
"Umm, sẽ ổn chứ?"
"Vâng, có lẽ vậy."
Rashia trả lời như thể nó không cần thiết vậy. Mặc dù đó là vấn đề khác nếu như đó là điều gì đó xấu với Tiera, Shin nghĩ đó sẽ là một kinh nghiệm tốt với cô ấy khi chơi với bọn trẻ.
"Nhân tiện, Wilhelm...?"
"Vẫn bình thường, anh ấy đã đi điều tra gã linh mục trong cái nhiệm vụ trước đó. Có vẻ anh ấy sẽ không để yên mọi chuyện như vậy đâu."
"Đúng như tôi dự đoán, anh ta biết rõ mọi chuyện."
Là một mạo hiểm giả xuất thân từ cô nhi viện, Wilhelm hình như thường thu thập thông tin bằng cách hợp tác với những người bạn mạo hiểm giả khác.
"Shin-san cũng nghĩ giống Wilhelm sao?"
"Tất nhiên. Mặc dù tôi không rõ lý do tại sao gã linh mục kia lại muốn chiếm giữ nhà thờ, theo như tôi biết sau khi nghe chuyện, tôi không nghĩ gã này sẽ chịu từ bỏ một cách dễ dàng như vậy đâu."
"Nhưng sẽ tốt hơn nếu không có chuyện gì xảy ra."
"Đúng vậy. Hãy nói chuyện này với Thoria và Millie."
Shin lấy ra 2 vật phẩm nhỏ từ Hòm Vật Phẩm và trao chúng cho Rashia. Một cái giống như vòng tay mà anh đã đưa cho Rashia trước đó, và cái còn lại có màu xanh nhạt và là một chiếc vòng cổ bằng gỗ đơn giản hình dạng giống một viên kim cương. Nếu nói theo cách hoa mĩ, có cảm giác nó được làm bằng tay, và nếu nói theo cách đơn giản, nó trông khá hấp dẫn.
"Đây là?"
"Tôi có thể nói gì đây. Nó thật sự rất tuyệt!"
"Về chiếc vòng cổ của Millie, nó có khả năng ngăn chặn năng lực của con bé. Thế chuyện với chiếc vòng tay mà tôi đưa cô trước đó thế nào rồi?"
"Tôi vẫn đang đeo nó. Tôi không nghĩ đó là ý hay nếu tiếp tục mượn nó, nhưng Will yêu cầu tôi đeo nó. Mặc dù tôi đang có ý định trả lại nó."
"Không sao đâu. Khi mà chuyện thừa kế nhà thờ vẫn còn chưa rõ ràng, Rashia vẫn có thể trở thành mục tiêu. Chiếc vòng sẽ giúp cô an toàn hơn."
Khả năng Rashia bị nhằm vào lúc này là rất cao. Vì vậy, bên cạnh những vật phẩm dành cho Millie, vòng đeo tay cho Rashia và Thoria cũng có những năng lực đạc biệt. Chúng thậm chí có thể chống lại một người được chọn trong một khoảng thời gian nhất định.
"Cám ơn vì tất cả mọi thứ."
"Không cần trang nghiêm như vậy đâu."
Mặc dù cô chỉ hơi hài lòng với cách thể hiện lòng biết ơn của bản thân, nhưng những lời này như được giữ lại trong tim cô.
"Ít nhất hãy ăn trưa với chúng tôi đã. Anh vẫn còn thời gian mà, phải không ?"
"Đúng vậy. Nên tổ chức một bữa tiệc nhỏ chứ?"
Cô ấy có lẽ muốn trả ơn anh, dù chỉ là một chút thôi. Anh đồng ý ăn trưa cùng Rashia, và họ tiến về phía sân chơi, nơi những đứa trẻ đang ở đó.
Tiera được bao quanh bởi nhiều bé gái, hình như họ đang chơi trò búp bê, một vài con búp bê đáng yêu được làm bằng tay được đặt xung quanh cô. Yuzuha bị vây quanh từ trước đã tìm được nơi trú ẩn trên đỉnh đầu của Tiera. Yuzuha học được rằng sẽ không có bất cứ ai chạm được vào nó khi nó ở vị trí đó.
Ngược lại với các bé gái đang chơi đùa vui vẻ, vì vài lý do, những cậu bé len lén nhìn Tiera từ rất xa. Mặc dù các cậu bé dường như đang chơi với một quả bóng giống như bóng đá, chúng vẫn thường liếc qua chỗ những cô bé, đặc biệt là nhìn Tiera.
"Lũ nhóc khá trầm nhỉ?"
"Không, không, đó chỉ là phản ứng bình thường thôi."
Shin nói trong khi cười với Rashia. Cô dường như không rõ lý do tại sao những cậu bé lại không đến chỗ các cô bé.
"Ý anh là sao?"
"Chúng có lẽ quá bối rối bởi vẻ đẹp của Tiera."
Cũng có một cậu bé lẫn trong đám bé gái, khi Shin nhìn vào, cậu bé dường như chỉ trong tầm tuổi đi mẫu giáo nhỡ. Các cậu bé khác thì đang đứng nhìn từ khoảng cách khá xa, đó cũng là hành động bình thường của những đứa trẻ mới bước sang tuổi dậy thì. Khi một người bước vào giai đoạn đó, khá khó khăn để nói chuyện với một người lớn, ví dụ một onee-san xinh đẹp. Điều đó không có nghĩa là tất cả mọi người có những hành vi như vậy, Shin cũng từng có những kinh nghiệm tương tự nên anh hiểu được cái cảm giác muốn được nói chuyện nhưng lại quá xấu hổ để làm điều đó.
"Tiera-san thực sự rất đẹp, thậm chí với một phụ nữ như tôi cũng thấy khó để gọi tên cô ấy."
"Uhm, tôi có thể hiểu, bởi tôi cũng từng như vậy khi còn là một cậu bé, nhưng cũng khá lạ nếu như cô không hiểu được điều đó, Rashia."
Có những đứa trẻ trong nhà trẻ có tình cảm với giáo viên của chúng, và ở trường tiểu học cũng có trường hợp như vậy.
Anh nở một nụ cười khi nhớ lại những kỷ niệm đẹp thời thơ ấu của mình. Hai thế giới khác nhau nhưng những điều tương tự như vậy dường như có ở khắp mọi nơi.
Tiera nhận ra, cố né tránh ánh mắt cún con muốn chơi thêm của những cô bé, và bước về phía Shin.
"Shi~n~, sao anh có thể bỏ rơi em như vậy chứ?"
"Không, khoan nào, anh chỉ nghĩ rằng quả thật là không thể từ chối chúng được."
"Điều đó ... đúng vậy, thật khó mà từ chối. *Thở dài* Em đoán là không có cách nào khác rồi, huh."
"Bỏ qua đi, bởi vì anh sẽ mời cô bữa trưa nay, anh muốn xử lí bớt vài nguyên liệu chúng ta có. Em nghĩ sao?"
"Điều đó rất hay. Um, em đã hứa sẽ làm cho Yuzuha-chan món inarisushi, nên làm thế nào để em nấu nó cho lũ trẻ trong cô nhi viện này? Em có thể mượn nhà bếp được chứ?"
Mặc dù mặt trời đã lên cao, nhưng vẫn còn đủ thời gian. Sẽ không có vấn đề gì nếu họ nán lại thêm một chút.
Tiera cũng có kỹ năng [Nấu ăn] vì cô được Schnee dạy. Đôi mắt của lũ trẻ như bị đóng đinh vào món inarisushi mà chút nữa thôi nó sẽ được bày ra đĩa.
"Xin lỗi. Chị là người hoàn thành món ăn, mặc dù tôi lại là người đã đưa ra lời đề nghị."
"Đừng lo lắng về điều đó, tôi cũng là người duy nhất muốn làm món này. Mặc dù phải nói rằng thật là vui khi được chơi với bọn trẻ."
Nhà thờ dường như là nơi dành cho một trái tim thanh tịnh, nơi có những đứa trẻ ngây thơ vui vẻ. Ngay cả từ quan điểm của Shin, anh có cảm giác rằng biểu hiện của Tiera đã trở nên mềm mỏng hơn so với trước đây.
Bữa trưa kết thúc và Shin cùng Tiera muốn giúp sắp xếp mọi thứ theo thứ tự, nhưng theo lời của Rashia, "Hai người không cần làm thế đâu" khiến họ không thấy ngại nữa.
Họ rời khỏi nhà thờ và trở lại Công hội. Bởi vì giờ đã quá trưa, thẻ Công hội của Tiera hẳn đã làm xong.
Cái quầy rượu bên trong Công hội trở nên đông đúc với khá nhiều mạo hiểm giả tới ăn trưa. Họ tiến về phía quầy tiếp tân để tránh đám đông và gọi Celica. Có vài mạo hiểm giả nhận được nhiệm vụ vào thời điểm này phải không nhỉ? Họ có thể tiếp chuyện ngay mà không cần phải chờ đợi.
"Đây là thẻ Công hội của Tiera-sama. Xin hãy kiểm tra lại."
"Có vẻ không có vấn đề gì. Cám ơn cô rất nhiều."
Tiera xác nhận các chức năng thẻ. Shin cũng rút thẻ Công hội của mình ra cùng lúc.
"Trong khi cô còn ở đây, cô có thể đăng ký cho chúng tôi thành một nhóm được không."
"Tôi hiểu. Về số thành viên, chỉ có hai người thôi phải không?"
"Vâng, đúng vậy."
Trong trường hợp này, có vẻ như Công hội cần xác nhận tên nhóm, nhưng họ quyết định không làm điều đó lúc này.
Celica và Els tiễn hai người họ rời khỏi Công hội. Điểm đến tiếp theo của họ lại là phố mua sắm.
Lần này do một số người quen của họ cũng muốn tham gia chuyến đi, nên họ đã mua những thực phẩm đã được bảo quản. Bởi vì Hòm đồ có thể sẽ không dễ dàng sử dụng khi có mặt những người đó. Tuy nhiên, khi mà thực phẩm đã chuyển thành thẻ thì việc mang theo số lượng lớn thực phẩm cũng dễ dàng hơn.
Bên cạnh đó, có thể không cần thiết vì trong phần thông tin nhiệm vụ có đề cập đến việc bao ăn, nhưng chúng vẫn cần cho những trường hợp khẩn cấp. 'Lưu trữ cho một ngày mưa, tiết kiệm cho những lúc cần thiết', và họ tiếp tục mua sắm.
"Đến lúc phải đi rồi."
Khi họ sắp xếp các vật dụng cần thiết vừa mua, Shin gọi Tiera.
"Eh, nhưng vẫn chưa đến giờ mà."
"Không, anh sẽ mang Đền mặt trăng theo."
Anh không thể cứ thế rời Đền mặt trăng đi như vậy được.
"Em hoàn toàn quên khuấy nó."
"Thế là không tốt đâu, ít nhất là về việc đó."
"Anh biết là em thường không nghĩ về việc quên đi một [ Căn nhà] mà!"
Điều đó là hoàn toàn tự nhiên. Thật điên rồ khi nghĩ rằng một [Căn nhà] là một vật phẩm cá nhân.
"X-Xin lỗi. Xem này, anh không phải là chủ nhân của Đền mặt trăng sao? Vậy nên đương nhiên nó cũng cần được chăm sóc."
"Thế hệ cũ thật là kì lạ. Hay chỉ mình Shin là đặc biệt?"
"Chẹp, anh hơi tự ái đấy nhá!?"
Tiera nhấn mạnh câu hỏi cùng với nụ cười trêu chọc. Trong khi đáp trả lại câu nói chọc ngoáy ấy, Shin lấy ra một viên tinh thể màu xanh từ trong Hòm đồ.
"Đó là cái gì vậy?"
"Một viên đá kim cương. Em chưa từng thấy thứ này sao?"
"Đó là đá kim cương? Viên đá này thật là lớn và trong suốt, lần đầu tiên em nhìn thấy một thứ như vậy."
"Vật phẩm này chứa đựng ma thuật [Dịch chuyển]. Nếu sử dụng nó, anh có thể di chuyển tới một điểm đã được ghi nhớ ngay lập tức. Nó là vật phẩm dùng một lần, nhưng với vật phẩm này chúng ta có thể dịch chuyển về Đền mặt trăng mà không tốn bất kỳ sức lực nào."
"...Đúng rồi. Những thứ mà Shin lấy ra đều là độc nhất mà."
"Xỉa xói hơi nhiều đấy."
Phải chăng Tiera đã vượt qua sự ngạc nhiên và đạt đến cảnh giới chấp nhận tất cả? 'Shin nói rõ ràng rằng chúng ta có thể di chuyển ngay lập tức với viên tinh thể dịch chuyển đó.'
Cho đến giờ đã có rất nhiều pháp sư cố gắng tái tạo ma thuật này, nhưng họ còn không thể di chuyển dù chỉ là rời khỏi vị trí hiện tại.
Đây là một trong số những bí mật của thế hệ cũ được cho là đã biến mất từ lâu.
Không ai có thể mong rằng mọi thứ có thể đi ra từ việc gọi tên vật phẩm cùng với một cửa sổ bật ra.
"Shin, em muốn hỏi."
"Ah, gì vậy?"
"Có thể, chỉ là có thể thôi ... thứ này có khả năng sản xuất hàng loạt không?"
Đôi mắt Tiera sáng lên. Nó hoàn toàn khác với khoảng thời gian trước đó, và Shin không thể che giấu được sự bối rối của mình.
Tuy nhiên, anh biết vật phẩm anh vừa lấy ra dường như lại thách thức mọi lý lẽ thông thường.
"Hãy nói cho anh biết, trước khi anh trả lời câu hỏi của em, những người khác nghĩ gì về một viên tinh thể với khả năng dịch chuyển?"
"...Dịch chuyển, bản thân nó, được coi là một loại ma thuật thất truyền."
"Hiểu rồi."
Shin hiểu những từ đó. Trong trường hợp đó, anh có thể hiểu được tại sao Tiera lại ngạc nhiên. Ngay cả với Shin, Đá kim cương vẫn được coi là khá có giá trị.
Nhưng anh nghĩ phần 'thất truyền' trong câu nói của Tiera khó mà tin được. Anh chắc chắn rằng nó có thể đã được lan truyền trong cộng đồng, nhưng có vẻ như nó đã bị che giấu đi. Không ngạc nhiên khi các vương quốc và các công hội đã che giấu chúng.
"Vậy thì anh sẽ trả lời câu hỏi, đúng vậy, nó có thể. Nếu, chỉ là nếu thôi, em có đủ nguyên liệu cần thiết."
"...Hừ, em cũng đoán vậy. Với một người của Rokuten, một viên Đá kim cương với khả năng dịch chuyển cũng dễ làm thôi nhỉ?"
Cô thở dài, có chút hiểu thêm về những người của Rokuten hơn.
"Ahh, mặc dù có vẻ không tốt lắm khi trông em chán nản vậy, nhưng giờ thì đi được rồi chứ?"
"Okay."