Chương 3 - Part 2
"Oi! Bây giờ thì nói tôi biết chuyện quái quỉ gì đã xảy ra ở đó vậy?"
"Cái thái độ này là sao vậy..."
Wilhelm canh gác xung quanh để bảo vệ cho Rashia ngủ. Mặc dù họ vẫn an toàn, nhưng Wilhelm đã mất bình tĩnh và trút giận lên Shin với giọng điệu đe dọa.
Còn Rashia vẫn tiếp tục ngủ, có lẽ vì quá mệt mỏi.
"Vậy, đơn giản, Schnee gặp chút rắc rối trong việc đánh bại con Vua sọ người."
"Hyun!"
Shin vừa trả lời xong thì bị cây Quỷ Giáo dí vào sọ. Nó không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn có một chút tốc độ trong cây Quỷ Giáo.
"Này! Nguy hiểm đấy!"
"Tôi chưa bao giờ thấy kẻ nào có thể làm được điều tương tự như vậy và có sự nhảy vọt về sức mạnh ma thuật nhiều như thế cả. Anh mới chính là kẻ nguy hiểm đấy!!"
"Sao anh cố chấp quá vậy!?"
"Chứ Anh có mong chờ điều gì nữa!! Ý định của Anh là gì khi khi tiễn chúng tôi đi với thứ sức mạnh phóng đại đến vậy, và sau đó lại dễ dàng bắt kịp chúng tôi! Lại còn lượng thời gian ngắn ngủi như vậy nữa! Và tôi đang trở về trong tuyệt vọng đây, chết tiệt!!"
"Đợi đã, đợi đã, bình tĩnh đi! Mặc dù đó là một trò đùa tồi tệ nhưng với cây Venom thì hơi quá rồi đấy?"
Cây Quỷ Giáo liên tục đâm tới, nhưng nó không trúng Shin dù chỉ một lần.
"Tsk"
"Điều quái quỷ gì khiến anh tặc lưỡi như thế hả? Đó chỉ là một trò đùa thôi mà."
"Đùa gì? Cái gương mặt đó dường như đang muốn nói điều gì đó, nhưng lại không có gì cả. Giải thích một cách chính xác và tôi không muốn bất cứ trò đùa nào nữa."
Như dự đoán, trò đùa dường như đã đi hơi quá xa.
"Shin, dừng việc để bị đuổi như thế ngay đi."
Schnee, người đang đứng nhìn Shin và Wilhelm làm rối tung mọi thứ lên, bước về phía trước.
"Ngài là...? Đừng nói với tôi là ngài đứng về phía hắn nha."
Wilhelm nói thế với một ý nghĩa sâu sắc.
"Đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi gặp Anh lần cuối. Nếu Anh hiểu chuyện thì lời giải thích có cần thiết nữa không?"
Rõ ràng, hai người họ chỉ nói với nhau có vài câu như thế.
"Này, tôi muốn hai người nói với tôi theo cách mà tôi có thể hiểu được!"
Shin chả hiểu gì về tất cả những điều mà họ đang nói cả.
"Câu không biết hả? Schnee Raizar là người rất nổi tiếng là không qui phục hay quỳ gối với bất cứ ai. Tôi đoán là thậm chí với cả Hoàng Tộc hay Đức Giáo Hoàng."
Đó thật sự là rất gan dạ.
"Như vậy không phải là rất thiếu tôn trọng à?"
"Tôi không quỳ gối trước bất cứ ai cả trừ Chủ nhân của tôi."
Shin cảm thấy không tốt lắm về khi cô ấy hành đông như vậy với Hoàng Tộc, nhưng có lẽ Schnee sẽ không bao giờ lung lay trước họ.
"Trước hết, chẳng có gã nào dám gây chiến với ngài ấy."
"Vậy đó là lư do cho sự khoan hồng hả?"
Muốn trừng phạt cô ấy, phải tìm được người dám thi hành mệnh lệnh đã.
Mà có vẻ như đó không phải là lý do duy nhất. Thái độ của cô ấy rất lịch sự. Nếu có quái vật mạnh xuất hiện, cô ấy sẵn sàng cho mượn sức mạnh. Cô ấy luôn giữ trạng thái trung lập, không thuộc về bất cứ tổ chức nào, và không bận tâm đến việc tham gia bất cứ cuộc chiến vô nghĩa nào.
Thành tựu từ hơn 500 năm vẫn chưa được tiết lộ ra.
Mặc dù có nhiều người đã bí mật cố gắng để biến cô ấy trở thành đồng minh của họ, vì thứ sức mạnh cô sở hữu, nhưng dường như chẳng có ai thành công cả.
"Tôi hiểu được cảm giác mong muốn cô ấy là đồng minh."
"Đợi đã...nếu vậy ngài ấy lại chịu ngoan ngoãn đi với một người như Anh thì điều đó có nghĩa là..."
"À, vậy là anh đã nhận ra điều đó rồi hả...?"
Shin không biết rõ là Schnee và Wilhelm đã thân đến mức nào, nhưng có vẻ như Wilhelm đã có thể nhìn ra điều đó.
"Người Cao Cấp, hả?"
"Anh ta còn là Chủ Nhân của tôi."
"Yeah, đơn giản là thế đấy."
"Không chỉ 'đơn giản' thế đâu. Nhưng nếu trong trường hợp đó, tôi hiểu rồi. Lượng sức mạnh ma thuật đó không phải là một trò đùa.
"Xin lỗi, nhưng đó vẫn là chế độ 'dễ' của tôi."
"Hiểu rồi... Chủ Nhân của Schnee Raizar hả? Thật sự, câu chuyện còn hơn cả những gì tôi mong đợi... Oi, vậy thì con vật mà Anh đặt ở trên đầu, chắc cũng không phải là một con cáo bình thường đúng không?"
Wilhelm chuyển sự chú ý của anh ta sang Yuzuha trong khi cảm thấy nhẹ nhõm và nhún vai. Giọng nói của anh ta dần mang theo chút ngạc nhiên. Không có sợ hãi, có thể là vì anh ta biết được Shin không hề có định kiến với anh ta.
"Kuu?"
"Nó không phải là con Tiểu Hồ Ly. Cấp độ của nó đã vượt quá 400 sau trận chiến lúc nãy."
"...Một lần nữa, tôi hết dây thần kinh ngạc nhiên rồi."
Wilhelm thở dài trong khi liếc nhìn với ánh mắt khinh bỉ. Mặc dù anh ta đã vô cùng ngạc nhiên bởi sự thật về Yuzuha, con vật có vẻ ngoài dễ thương sở hữu cấp độ trên 400, nhưng anh ta đã trải quá nhiều cú sốc, nên cuối cùng anh ta cảm thấy rằng "Thế đuỵt nào mà thứ quỷ đó có thể tồn tại được vậy!"
"Vậy đây là lý do tại sao mà Anh lại trả lời một cách mơ hồ về Người Được Chọn, hả?"
"Đúng thế. Trong trường hợp của tôi, tôi không mạnh kể từ lúc sinh ra, mặc dù sức mạnh của tôi cao hơn cả Người Được Chọn. Tôi đã nghĩ rằng người như thế cực kì hiếm trong thế giới này nhỉ? Vì thế, tôi quyết định nhận mình là Người Được Chọn."
"Hiểu rồi. Vậy nếu hai người hành động cùng với nhau kể từ bây giờ thì sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi mọi chuyện lộ ra thôi nhỉ."
Quan điểm của Wilhelm cũng rất đúng. Nói chung, Schnee và Đền mặt trăng rất nổi tiếng. Nên nếu Schnee gần gũi với một người đàn ông nào, chắc chắn sẽ có nhiều nhóm người cố gắng thu thập thông tin từ đó.
"Nếu là tình huống đó, có nhiều loại kĩ năng ma thuật cho phép tôi dễ dàng đánh lừa người khác. Tôi có thể kéo dài thêm chút thời gian nếu tôi sử dụng ma thuật ảo ảnh một cách toàn diện."
"Tôi không nghĩ là ma thuật ảo ảnh mà Anh nói tương tự với ma thuật ảo ảnh mà tôi biết đâu. Tôi sẽ không ngạc nhiên nữa nếu như Anh có thể biến thành một con quái vật."
"Vãi lồng..."
Shin không thể làm gì khác ngoài việc mỉm cười một cách nhăn nhó.
"Nếu Anh định làm thế, Anh sẽ là một thảm họa biết đi đấy. Người như Anh có thể dễ dàng đi ra ngoài và xóa sổ một quốc gia nếu Anh cảm thấy không có gì để chơi. Nếu tôi là Nhà Vua, tôi sẽ mất trí mất."
Thật vô nghĩa khi cố gắng hành động một cách bạo lực, nên Wilhelm ngồi xuống và nói chuyện. Sau đó anh ta bảo Shin và Schnee vẫn còn đang đứng ngồi xuống trong khi anh ta chỉnh chăn lại cho Rashia.
Rashia vẫn đang ngủ ngon lành. Theo như Wilhelm, người ta nói rằng có những mạo hiểm giả cấp cao ở quanh đây, cuối cùng họ cũng bình tĩnh lại. Còn Shin, anh đã được thuyết phục rằng không cần thiết phải lập tức sử dụng ma thuật ảo ảnh.
"Nhắc mới nhớ, có còn bất cứ tài liệu nào liên quan đến chúng tôi, Người Cao Cấp, không?"
Anh trở về với hai bàn tay trắng sau khi ghé vào thư viện trước đó, nhưng những thông tin về người chơi có còn tồn tại không? Shin chỉ có vài thông tin lẻ tẻ mà anh nghe được từ Tiera. Nếu suy nghĩ kĩ, anh không chắc đó có phải là sự tránh né vô thức không. Không ai muốn quan tâm về khoảng thời gian trong lịch sử đen tối, và họ sẽ giả vờ như là nó chưa bao giờ xảy ra.
"Vẫn còn lại một ít. Ừ, những điều mà tôi biết; họ mạnh đến vô lý và mỗi người đều có một lĩnh vực chuyên môn riêng mà ở trong đó họ sở hữu những khả năng bất thường. Họ được tôn vinh như những vị Thần trong lĩnh vực của họ."
"Có nhiều truyền thuyết khác nhau được truyền lại đúng không?"
Schnee nói thêm vào.
"Uhee, điều này chắc cũng là một rắc rối. Vì Rokuten vốn là một Hội chuyên về sản xuất, chúng tôi không thua bất kì một người nào khác khi mà rơi vào đúng lĩnh vực chuyên môn của chúng tôi."
"Ha? Anh mạnh như vậy rồi thì sao lại còn phí phạm thời gian vào những việc thủ công vậy? Giống hệt Schnee."
"Wilhelm, không phải tôi chỉ nấu ăn để giết thời gian thôi sao??"
Dường như có nhiều điều khác nhau trong quá khứ giữa hai người họ.
Mặc dù mỗi thành viên của Rokunten đều có những chỉ số ấn tượng, nhưng lý do chính để họ tập hợp lại với nhau trước hết là vì những nghề sản xuất.
"Khác biệt là ở đó. Ngay cả khi cấp độ có bằng nhau, loài Người luôn yếu hơn những loài khác. Trong trường hợp của tôi, tôi bù đắp bằng việc rèn. Thật sự rất khó để tăng cấp cho nó cùng lúc với việc tăng Kĩ năng chiến đấu."
"Anh chỉ cần chạy từ chỗ này sang chỗ khác nhiều lần khi Anh bắt đầu phiêu lưu có đúng không?"
Schnee càu nhàu "uh-huh" và gật đầu. Lúc Shin bắt đầu chơi, anh yếu hơn rất nhiều so với hiện tại.
"Những điều này, tôi đoán, không bình thường chút nào."
"Đó là điều mà 'Người chơi cao cấp' đã làm."
Schnee tình cờ nói ra những điều mà chỉ có người chơi mới hiểu được.
"Gọi là 'Người Cao Cấp'."
"Hai pu... là cái gì?" (Hai pu = High Player = Người chơi Cao Cấp)
Wilhelm không tài nào hiểu được những từ ngữ này.
"Dù sao thì tôi tạo ra vũ khí để tăng cấp cho nghề rèn. Tôi trang bị chúng và đánh bại những kẻ thù mạnh hơn để lên cấp. Sau đó tôi lại tạo ra vũ khí mạnh hơn với những nguyên liệu từ kẻ thù mà tôi đã tiêu diệt. Và cứ thế, đánh bại một kẻ thù khác mạnh hơn. Đó là một vòng lặp lại."
Lúc bắt đầu, thế giới của những thợ rèn không đủ ngọt ngào để có thể tạo ra những vũ khí cao cấp dễ dàng như là Shin nói. Mặc dù 'thợ rèn' là một trong những ví dụ điển hình về hệ thống Kĩ năng sản xuất dễ dàng tăng cấp lên hơn so với hệ thống Kĩ năng chiến đấu, nhưng THE NEW GATE không phải trò chơi nhân từ đến mức cho phép điều đó diễn ra dễ dàng.
Vì lý do này, rất nhiều Hội phân chia thành hệ thống sản xuất và chiến đấu. Phần lớn những người chơi làm cả hai việc đều dừng giữa đường và bỏ cuộc, vì muốn tinh thông một trong hai hệ thống trên cũng đã vô cùng khó khăn rồi. Có mấy ai có thể thực hiện được điều này.
Trong các hệ thống trên, người chơi chiến đấu vẫn có thể tạo ra những vật phẩm hồi phục cấp độ thấp hơn, giống như là 10 bình thuốc hồi phục, và người sản xuất vẫn có thể xử lý được trong một cuộc chiến. Nhưng nó chỉ là ở mức tạm được thôi.
"Thật kinh ngạc. Tôi đoán là Anh thật sự biết cách giải quyết đấy."
"Thật là thô lỗ."
"Nhưng dù suy nghĩ thế nào đi nữa, tôi vẫn thấy vô lí. Tôi thậm chí không thể nghĩ đến việc chịu đựng cả hai nghề cùng với nhau."
"Nếu nghĩ kĩ, thì những loài có tuổi thọ dài như Tinh linh hay Tiên nữ có vẻ sẽ cóp lợi. Nhưng họ không thể làm thế."
Nếu loài Tinh linh và Tiên nữ tồn tại trong thực tế, họ đủ điều kiện để trở thành thợ rèn từ lúc ban đầu.
Nói cách khác, tăng cả 2 nghề cùng một lúc là một hành động không thể tưởng tượng được và vô cùng điên rồ đối với cư dân của thế giới này. Shin có thể làm thế vì đó là trong trò chơi. Sử dụng vật phẩm mọi lúc để nhận được điểm thưởng về mức độ thành thạo và học kĩ năng từ việc sử dụng 'Cuốn Sách Bí Mật', Shin chịu đựng được đến ngày hôm nay chỉ vì anh đã tốn rất nhiều thời gian để cường hóa bản thân mình.
Và thậm chí điều đó còn mất một khoảng thời gian rất lớn. Điều này là không thể khi với cuộc sống ở thế giới này.
"Tôi nhận thức được điều đó. Thành viên của Rokuten mạnh ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Ngay cả tôi cũng không thể thắng nổi họ, ngoài trừ trong việc rèn. Cain có thể xây dựng cả một lâu đài chỉ trong một ngày, Cook có thể chế biến món ăn từ những con rồng, Cashmere có thể nuôi cả một trang trại quái vật trước khi bị phát hiện, Hecate sản xuất được Thần dược và đá Phù Thủy, và tạo ra những bình thuốc cấp thấp bằng âm thể. Ngoài ra, những con rối của Reed có thể đánh lại với những con quái vật cấp thần thánh."
"Shin cũng đã tạo ra được nhiều cây Thánh Kiếm và nguyền rủa nhiều loại kiếm. Và nếu không thích một thanh kiếm cấp 'Ancient', anh ấy và Filma sẽ nấu chảy nó ra để tránh bị phàn nàn."
Schnee nở nụ cười khi nhớ lại những ngày đó. Dù là cấp 'Legend' hay 'Mythology', anh đều nấu chảy nó nếu như anh thấy không thỏa mãn.
Nhân tiện thì Filma là nhân vật hỗ trợ thứ hai của Shin. Shin nhớ lại lúc đó, chợt cảm thấy chán nản một cách kì lạ.
"Đó chắc chắn là một cách để Anh cải thiện bản thân chứ gì. Ý tôi là, khả năng đặc biệt của Anh là thợ rèn nhỉ?"
"Đúng thế. Anh có muốn tôi tái cấu trúc lại cho thanh Venom của anh không?"
"Anh đang đùa với tôi à?!"
Kukuku. Shin nói bằng một giọng đáng ngờ và khuôn mặt nở một nụ cười toe toét, buộc Wilhelm đáp lời ngay lập tức. Anh ta cảm giác được có gì đó không tốt.
"Hãy nói với tôi nếu anh thấy không hài lòng. Nếu là Wilhelm thì tôi sẽ cường hóa nó với nửa giá thôi."
"Oi, sao Anh cứ để bộ mặt giống như là một gã thương nhân hám tiền thế?"
"Iyaa, nói sao nhỉ, chỉ là dòng máu thợ rèn của tôi đang cảm thấy phấn khích thôi?"
"...Oh, nghề nghiệp của Anh chắc là một thợ thủ công rồi. Nghĩ lại thì khuôn mặt đó giống như một con Boss Người lùn ở trong cái phòng sắt nóng."
Thế giới nào cũng vậy, những người có cùng nghề tương tự đều có những lời nói và hành động giống nhau. Gương mặt của một vài thợ thủ công người lùn khi họ thấy cây Venom xuất hiện trong suy nghĩ của Wilhelm.
Đôi mắt của họ lấp lánh giống một đứa trẻ tìm thấy thứ đồ chơi mới, giống như đôi mắt của Shin hiện tại.
"Ngay cả thế, Anh cần phải có sức lực của một thợ rèn để giới thiệu về Kĩ năng của Anh chứ, đúng không? Mặc dù Anh khác với những người khác, vũ khí không thể nào được tạo ra bằng cách sử dụng những thứ nghệ thuật đã mất hay bí mật nhỉ?"
"Tôi giống một thợ rèn giả mạo lắm sao!! Tôi chỉ có ý định cầm lại cây búa sau một khoảng thời gian dài vắng mặt khỏi Đền mặt trăng thôi mà."
"Tôi biết Anh có thể làm một thứ gì đó. Từ câu chuyện của người thợ thủ công, người mà tôi đã mang ơn, thanh trường kiếm được sản xuất bởi thợ rèn của Rokuten cấp 'Normal', nhưng nó có thể ngang bằng với một thanh kiếm cấp 'Legend'."
Dĩ nhiên, Wilhelm không phải là một đứa trẻ để tin vào một câu chuyện như thế. Trong suy nghĩ của anh, 'Normal' và 'Legend' có tiêu chuẩn khác nhau mà không thể nào so sánh với nhau được.
"Thực sự thì... không, đợi đã. Câu chuyện đó là lúc tôi thử nghiệm tôi có thể cường hóa cho một vũ khí cấp 'Normal' mạnh lên đến mức độ nào."
"Này... Anh đang đùa với tôi à?"
Khi Wilhelm ngạc nhiên đáp lại, thì Schnee cũng đặt câu hỏi.
"Không phải thí nghiệm mà anh tiến hành là đề xuất của Reed-sama và Hecate-sama sao?"
"Đúng rồi. Nếu tôi không nhầm, chỉ có kim loại thích hợp và được chuẩn bị mới có thể nâng cấp. Đó là loại mà chỉ có thể được tạo ra bằng cách sử dụng những nguyên liệu tốt nhất lúc đó. Nhưng tôi đã nhầm lẫn và đặt nó vào cửa hàng, tôi tự hỏi liệu người mua có ngạc nhiên và lan truyền thông tin đó không nữa."
"...Đờ phắc!"
Dù sao thì người mua nó đã tặng cho một người mới bắt đầu chơi. Và nó những người chơi khác phát hiện khi họ đi ngang qua, và thấy những con quái vật chuyên củ hành tân binh dễ dàng bị một con gà mới diệt trong 1 đòn. Khi quan sát từ phía bên ngoài, những con quái vật toát lên một cảm giác là chúng yếu kinh khủng. Người mua đã nghĩ rằng nó chỉ là một thanh kiếm thông thường và không để ý đến nó vì họ không kiểm tra chỉ số trên vũ khí.
"Tôi cũng lấy làm ngạc nhiên khi mà một thứ tuyệt vời như vậy có thể được tạo ra ở thời điểm đó. Tuy nhiên, vì nguyên liệu là sắt, độ bền của nó kém hơn khá nhiều so với vũ khí khác. Tôi đã tạo ra khá nhiều cây như thế, và bắt đầu thử nghiệm với chúng, hay tôi nên nói là so kiếm (đập 2 thanh kiếm vào nhau). Chúng gãy sau khi đập vào nhau khoảng 10-20 lần."
"Tôi sẽ nghĩ rằng, cái thứ quái dị gì thế, khi mà nó có thể tồn tại vào thời điểm đó được."
Wilhelm ôm đầu của anh ấy với một tay như muốn nói ta chẳng thể hiểu được những suy nghĩ của Shin. Cấp độ của vũ khí đáng lẽ ra không thể bất thường như thế ngay cả khi kĩ năng của thợ rèn có thể cường hóa nó theo cách này.
"Ah, tôi hiểu rồi. Anh chắc chắn là Người Cao Cấp. Những kiến thức thông thường ở đây liên tục bị phá vỡ từ nãy đến giờ."
"Vì đó là Chủ Nhân của tôi, hiện tại thì anh ấy vẫn đang mù những kiến thường thông thường của thế giới này."
"Kuu~ Kuu~"
"Không, đó không phải là một lời khen đâu."
Với ánh mắt ngưỡng mộ từ Schnee và sự đồng ý của Yuzuha, Wilhelm vẫn vặn lại trong khi còn đang ngạc nhiên. Anh ta dường như vẫn chưa nhận ra phản ứng của Yuzuha, như thể là nó hiểu được lời nói.
Schnee dường như đang khoe khoang, có lẽ vì đó là về huyền thoại của Shin.
"Nh...Ngh?"
Khi Wilhelm sắp thở dài, Rashia đang nằm ngủ ở một phía thức dậy. Họ dường như đã nói chuyện quá ồn ào. Nó quá lớn để cô ấy có thể tiếp tục giấc ngủ.
"Eh? ...Shin-san?"
"Yo."
"Ah! Chào... sao anh lại ở đây?"
Rashia, vẫn còn đang ngái ngủ, nhận ra người đó trước khi cất giọng nói. Cô ấy chắc chắn người này đã chặn một bầy quái vật để họ trốn thoát. Ngay cả Yuzuha vẫn đang ngồi trên đỉnh đầu của anh ta.
"Chà đơn giản thì tôi đã làm được."
"Eh...?"
Rashia nhìn Wilhelm như muốn nói, "Anh ta đang nói gì thế?".
Wilhelm thấy được ánh mắt đó và trả lời.
"Rõ ràng, đồng minh đã đi ngang qua đó."
Wilhelm nói thế trong khi nhìn về phía Shin và Schnee, ánh mắt anh ta như muốn nói "Anh không dám nói với cô ấy sao!"
Vì Shin cũng có ý định che giấu sự thật về anh là một Người Cao Cấp với Rashia, nên anh gật đầu nhẹ. Không giống như Wilhelm, Rashia là một người bình thường, cô ấy không thể đoán được danh tính của Shin từ thái độ của Schnee. Mặc dù cũng chẳng có vấn đề gì nếu cô ấy biết, nhưng nó cũng khá nguy hiểm khi cô ấy biết được những thông tin giá trị. Thông tin có thể bị rò rỉ có thể khiến cho Rashia gặp nguy hiểm.
Nên Wilhelm quyết định thay đổi câu chuyện sang việc có đồng minh đi ngang qua.
Schnee khá bất ngờ về Willhem nhưng vì cô là người trao lá thư giới thiệu cho anh ta, nên không cần phải lo lắng.
"Rất vui được gặp cô. Ta là Schnee Raizar. Ta là người quản lý Đền mặt trăng."
"Cảm ơn ngài về những lời nói lịch sự. Tôi tên là Rashia Luzel... um, mà ngài vừa nói gì thế?"
Rashia hỏi Schnee một lần nữa vì cô ấy vừa nghe một điều rất khó tin.
Dĩ nhiên là cô có nghe thấy, nhưng cô không thể tin được điều đó.
"Đó là Schnee Raizar. Em biết chứ. Đó là Schnee Raizar."
"...Đó?"
"Oh, là ngài!"
Schnee nhướng lông mày lên một chút.
"Nghe hơi thiếu sức sống nhỉ."
Mặc dù cô khá nổi tiếng ở thế giới này, nhưng mỗi khi nhắc đến cái tên này, người ta thường nghĩ đến những điều huyền bí.
"Tỉnh lại đi chứ! Nhìn này! Rashia, tỉnh ngủ chưa!"
"E-Errr, tôi là Rashia! Rất vinh dự được gặp zuu! ....uu"
"Ừ, ta rất vui khi được gặp cô."
Schnee đáp lời như thể việc Rashia cắn vào lưỡi không xảy ra.
"Tôi chỉ có thể đánh bại được những con quái vật ở đó là nhờ vào Schnee giúp đỡ. Cô không cần phải lo lắng về việc đó nữa đâu."
"Ngài đã đánh tất cả những con quái vật sao!? Đúng như mong đợi về Thánh-sama."
"Thánh?"
Shin cố gắng cường điệu hóa những thành tựu của Schnee, nhưng bỗng có một từ xa lạ xen vào.
"Ah, tôi xin lỗi. Schnee-sama không bao giờ chấp nhận nó."
"Không chấp nhận nó?"
Shin nhìn Schnee một cách vô thức.
"Em nhận được thông báo rằng nhà thờ đã thừa nhận em là một vị Thánh. Mặc dù em đã từ chối nó."
"Có vấn đề nếu chấp nhận nó à?"
"Có chứ. Em không có ý định liên kết với nơi nào có tầm ảnh hưởng vì em chỉ phục vụ cho Người Cao Cấp. Tuy nhiên, khi danh hiệu Thánh được đưa đến, vì có khả năng em sẽ có tầm hưởng với nhà thờ, nên em không chấp nhận nó. Em nghĩ điều này đã bị lãng quên vì nó đã hơn 100 năm rồi, nhưng dường như họ vẫn chưa từ bỏ ý định đó."
Quả thật là thật bất ngờ, Schnee thở dài đầy khó chịu.
Mặc dù nhà thờ công nhận cô ấy là Thánh, nhưng cô ấy lại không chấp nhận nó.
Với việc can thiệp vào chuyện nội bộ của nhà thờ, Shin sẽ gặp một chút rắc rối, nó hoàn toàn trái với mục tiêu ban đầu của anh. Tôn giáo là một thứ gì đó rất phức tạp dù ở bất cứ thời kì nào. Khi nghĩ về một điều như thế, Schnee mỉm cười với Rashia.
"Cô có thể gọi tôi là Schnee được rồi, không vấn đề gì đâu."
"Như thế thì! Hơi quá."
"Em đang quá căng thẳng đó!"
"Will, điều đó hơi quá thật mà!"
Mặc dù có phần hơi phóng đại, nhưng Shin nghĩ phản ứng như vậy cũng đúng thôi.
Theo cá nhân Shin, người quen biết Schnee trong một thời gian dài, Wilhelm có tính cách không giỏi kiềm chế. Vì thế họ có thể nói chuyện một cách bình thường. Tuy nhiên, như Tiera đã nói, ngay cả một đứa trẻ cũng biết đến tên Schnee; cô ấy rất nổi tiếng.
Nếu một người nổi tiếng đứng trước mặt của một người bình thường, họ sẽ phản ứng tương tự như thế này.
"Này, đi thôi! Không phải là chúng ta phải đi sớm sao? Không có thời gian nghỉ ngơi ở đây đâu!"
Shin và Schnee không cần quá nhiều thời gian để nghỉ ngơi, và Wilhelm hiểu được điều đó.
"Được rồi, chúng ta nên đi thôi."
Shin nói trong khi đứng dậy cùng với Schnee. Họ có thể rời đi mà không chút vấn đề gì, và vì còn vấn đề của trại trẻ mồ côi nữa, tốt hơn là nên nhanh hơn một tí.
Rashia bắt đầu dọn dẹp chỗ ngủ một cách vội vàng. Mặc dù Rashia không biết chi tiết lắm, nhưng cô cũng biết mọi chuyện được giải quyết là nhờ Schnee. Cô không thể quên được nỗi sợ khi họ bị bao vây bởi những con quái vật, nhưng Rashia có thể tin rằng không có gì là không thể đối với con người này.
Với một người bình thường như là Rashia, Schnee Raizar là một huyền thoại sống. Một nữ anh hùng và một vị Thánh, người đã và đang bảo vệ mảnh đất này trong hơn 500 năm qua.
Niềm tin đó gần đạt đến đức tin.
"Chà, sự tín nhiệm hơn cả những gì mình nghĩ."
Shin tự nói với bản thân, khi anh thấy biểu hiện đầy tin tưởng vào Schnee trên gương mặt của Rashia. Dễ dàng hình dung được rắc rối sẽ kéo tới khi Schnee bước đi cùng với anh. Cho dù là trường hợp anh chỉ muốn mua đồ mà thôi.
Anh thở dài và quyết định ngụy trang bản thân một cách cẩn thận.
◆◆◆◆
Wilhelm cõng Rashia, còn Shin và Schnee duy trì tốc độ để chạy theo hai người kia. Không quan trọng là cô ấy đã tăng bao nhiêu Cấp độ, nếu phải chạy hết tốc lực thì đó vẫn là một gánh nặng cho Rashia.
Tốc độ đó không thể được so sánh với một con ngựa. Mặc dù họ đã nghỉ ngơi trên đường, nhưng 4 người đã đến được vị trí nơi mà họ có thể nhìn thấy thị trấn của Vương Quốc trước khi mặt trời lặn.
Họ đi bộ từ đó vì hiện tại họ đã đến với chỗ đông người, và không cẩn thận họ sẽ thu hút nhiều ánh mắt tò mò.
"Ugh, tôi cảm thấy buồn nôn..."
"Bình tĩnh, tôi đang cõng cô ở trên lưng đó, cố chịu đi."
Rashia không quen với việc được người khác cõng và di chuyển ở tốc độ cao, nên cô ấy cảm thấy rất tệ, giống như là bị say xe. Vì thật tàn nhẫn khi để cô ấy đi bộ nên Wilhelm cõng cô ấy ở trên lưng.
"Cô ổn chứ?"
Schnee nói một cách vui vẻ.
"Đừng lo, tôi chịu được..."
"Nghiêm túc chứ."
Shin thở dài một cái.
Vì thuốc hồi phục không có tác dụng với việc say xe, cả nhóm đành chịu sau khi cô ấy nói thế.
Schnee đã thay đổi diện mạo bằng cách sử dụng kĩ năng ma thuật trước khi bị phát hiện ở nơi đông người. Đôi mắt xanh của cô ấy chuyển sang màu đỏ, mái tóc bạc cũng chuyển sang vàng hoe, bây giờ cô ấy có một mái tóc đuôi ngựa. Một số kĩ năng khác cũng được áp dụng kèm theo.
Shin cũng có thể sử dụng ma thuật, nên anh biết nó sẽ không bao giờ bị phát hiện trừ khi ở trong hoàn cảnh cực kì đặc biệt. Mà chỉ cần đổi kiểu tóc và một chút vẻ ngoài cũng đã khiến cô ấy khác biệt một cách đáng kể rồi. Nếu màu tóc và đôi mắt của cô ấy đã được thay đổi thì ngay cả những người đã từng gặp Schnee cũng sẽ không thể nhận ra cô ấy.
"Đã xong, có ổn không nếu tách nhau ra ở trước cánh cổng?"
"Tôi không phiền đâu. Yêu cầu ban đầu chỉ là cho đến khi cô ấy học được kĩ năng. Không cần bận tâm đến việc đi cùng với chúng tôi đến chỗ nhà thờ. Nếu có chuyện gì xảy ra ở nhà thờ, chúng tôi có thể xoay sở được."
"Giọng điệu đó không hợp với gương mặt thành thật của anh đâu, nó giống như mọi khi thôi."
Schnee nở nụ cười trong khi nói với Wilhelm.
"Chết tiệt, để tôi yên!"
Họ nói đùa với nhau trong khi đi đến chỗ cánh cổng. Vì Wilhelm nói có thể có chuyện đã xảy ra rồi, nên Shin mở rộng phạm vi nhận thức của anh tới trại trẻ mồ côi, và xác nhận mọi người ở đó đều an toàn. Dĩ nhiên, chẳng có dấu hiệu gì của những vị khách không mời.
"Vậy, chúng ta sẽ đi cùng với nhau cho đến nhà thờ. Tôi sẽ đưa cho anh thứ này để phòng hờ. Hãy liên lạc cho tôi nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra."
Khi họ đến cánh cổng, Shin đưa thẻ tin nhắn và giấy viết thư ra.
Tuy nhiên, Wilhelm cố gắng từ chối.
"Đây là vật phẩm chuyển tin nhắn hả? Nếu rơi vào tình huống khi mà tôi cần sử dụng nó, tôi sẽ không chọn cách đó đâu. Thế nào nếu tôi liên quan đến Anh và có chuyện xảy ra?"
"Hơn nữa, nó sẽ khiến Anh rơi vào thế bất lợi." những từ này không được nói ra, nhưng biểu hiện thông qua ánh mắt của Wilhelm, và ý của anh ta là muốn Shin tránh xa khỏi chuyện này.
Cho dù Shin có là Người Được Chọn, hay là người được công nhận bởi Đền mặt trăng, Wilhelm không có ý định liên lụy đến người chỉ nhận yêu cầu. Có khả năng Shin sẽ bị nhà thờ để ý tới sau khi hoàn thành yêu cầu. Nếu thẻ tin nhắn được sử dụng, điều đó là không chính đáng. Shin cũng đoán được Wilhelm sẽ nói thế.
Nếu có gì đó xảy ra mà Shin không tham gia, giống như trước đó, khả năng cao là nó sẽ không thể được giải quyết, hoặc sẽ trở nên vô cùng tồi tệ. Cho dù gã gàn dở kia không chấp nhận.
Rashia đang nằm trên lưng của Wilhelm không nói gì cả.
Bản thân họ đã đi thách thức kẻ thù; người có tiền, quyền lực và năng lực.
Schnee Raizar và chủ nhân của cô ấy. Không có gì đáng xấu hổ khi họ yêu cầu giúp đỡ từ một người đồng hành với sức mạnh và danh tiếng vô song ở trong thế giới này. Nhưng trong trường hợp này, họ sẽ tự giải quyết vấn đề cho đến khi không còn cách nào khác.
Mặc dù yêu cầu về [Thanh Tẩy] cũng chỉ vừa được đưa ra, nhưng nó đã hoàn thành. Nếu có thể, Wilhelm sẽ chỉ huy từ đây trở đi. Niềm tin đó đã trở thành một bức tường chắn giữa Shin và Wilhelm.
"Ổn thôi mà. Nhận nó đi."
Shin ép buộc đưa thẻ tin nhắn cho Wilhelm. Anh đang muốn bỏ qua bức tường vô hình giữa họ.
"Tôi sẽ cảm thấy tệ nếu bỏ rơi hai người từ đây."
"Nhưng――"
"Ngoài ra!"
Wilhelm cố nói điều gì đó, nhưng đã bị Shin cắt ngang.
"Khi tôi đến trại trẻ lần đầu tiên, những đứa trẻ chỉ cố để bảo vệ lẫn nhau và bạn bè của chúng thôi. Tôi sẽ không bỏ rơi chúng. Do đó, khi có chuyện gì thì tôi sẽ giúp đỡ."
"Anh... Anh đang nói gì thế..."
"Anh có thể liên lạc với tôi mà không phải lo lắng gì cả. Nhận nó đi! Sẽ trở nên lúng túng nếu nói thêm gì đó nữa!!"
Anh cảm thấy lúng túng về những điều mà anh chưa bao giờ thốt ra trước kia, ngay cả ở trong thế giới thật. Chắc chắn anh sẽ ôm đầu xấu hổ khi nghĩ lại. Mình là một gã nóng nảy như thế sao? Không nghi ngờ gì khi anh sẽ tự hỏi bản thân câu đó.
Nhưng hối hận cũng không làm gì khác được.
Ngay cả khi đây là một thế giới khác, anh không sai khi lựa chọn như vậy. Tin tưởng như thế, Shin đưa những vật phẩm đó.
"Không sao thật chứ?"
"Yeah, đừng lo về chuyện đó."
Wilhelm cười toe toét, cuối cùng cũng nhận thẻ tin nhắn.
"Shin vẫn như xưa."
"Thật ư?"
Schnee nói trong khi tạm biệt Wilhelm và Rashia trước cánh cổng. Đó là vì đã từng có tình huống tương tự thế xảy ra trước đó.
Mặc dù Shin giả vờ như không nhớ gì cả, Schnee vẫn nhớ rõ hình ảnh của Shin khi giúp đỡ những người xa lạ kia, giống như bây giờ.
Họ là một cô bé với đôi mắt sưng đầy nước mắt, một Anh bé đang chết lặng, và một ông già sắp hi sinh bản thân mình và tuyệt vọng đi phía trước Anh bé. Không hề có một gì sự phân biệt đối xử gì ở đây cả.
"Tôi không thể cứu tất cả mọi người, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc cố làm thôi."
Shin đã nói như thế.
Schnee vẫn nhớ rất rõ, ngay cả bây giờ, những hình ảnh ấy vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không hành động như thế, và tiếp tục bảo vệ những người yếu thế.
"Có chuyện gì sao, Schnee? Đi thôi."
"Em xin lỗi, em hơi mất tập trung. Em tới liền đây."
Schnee bước đi trong khi nhìn vào tấm lưng của Shin. Sau khi di chuyển được một lúc, họ đã tới gần đích đến của họ.
Shin nghiêng đầu của ḿnh nh́n lướt qua Schnee, và rồi cả hai người bước một bước gần hơn đến Đền mặt trăng.
Gương mặt của Schnee, trong mắt của Shin, thật nhẹ nhàng và điềm tĩnh.
◆◆◆◆