Chương 5
Sau khi rời khỏi Guild, Shin đi bộ thong thả tầm 25 phút.
Thế rồi, một tấm bảng hiệu có in hình bàn chân gấu hiện ra trước mắt anh. Dựa theo thông tin của Celica, đây có thể là Quán Điểm Gấu
"Không còn nghi ngờ gì nữa, quán đó nằm ở đây."
Anh xác nhận lại lần nữa và đặt tay lên cánh cửa. Khi anh chầm chậm đẩy cửa vào, tiếng cười nói vang vọng bên tai trở nên ồn ào hơn.
Bên trong Quán Điểm Gấu có 1 cái quầy nhiều chỗ ngồi và một lượng lớn người đang ngồi chật ních trên 7 dãy bàn. Năm trong số các dãy bàn đó đã được những mạo hiểm giả ồn ào vui vẻ chiếm chỗ trong khi họ đang uống bia.
Ngay khi Shin quan sát cảnh tượng trong quán, một bóng đen xuất hiện trước mặt anh. Có thứ gì đó đã chắn đi ánh sang, và vì anh cảm nhận được áp lực từ đằng sau lưng nên Shin quay người lại.
"Hửm ?"
Đập vào mắt anh là một cánh tay to lớn, to gấp 3 lần cánh tay Shin và một chiếc tạp dề thêu đầy bông hoa.
"Xin chào quý khách, quý khách cứ vào quán đi ạ ! Quý khách chỉ đi có một mình thôi sao ?"
Shin ngẩng cao đầu khi nghe thấy giọng nói phát ra từ phía trên và trông thấy một người to lớn, rắn chắc đang nở một nụ cười chiến thắng trên môi.
"Deke..."
Anh phun ra một từ quái lạ để đáp lại lời mời đó. Dù Shin khá cao với chiều cao 180cm, người đàn ông đứng trước mặt anh chắc chắn phải cao hơn 230cm. Đúng là to như quái vật vậy.
"Có chuyện gì sao, con trai ? Cậu không khoẻ trong người à ?"
"Tôi rất khoẻ thưa ông ! Ừm, vậy ông là ?"
Câu nói của người đàn ông to lớn đó đã giúp Shin lấy lại được nhận thức. dù người đó không hề trả lời đúng câu mà Shin mong đợi.
"Hỏi tôi à ? Tôi là Douma Bear, ông chủ nổi tiếng và là người trông quán của Điểm Gấu Quán này."
"....Ông chủ ... Là ông ư ?"
Shin đã nghĩ rằng trong quán ăn này sẽ có một cô gái đại diện xinh đẹp nào đó để tiếp khách. (Poster Girl*)
"Đúng rồi đó ! Mọi người luôn tụ tâp quanh ông chủ tiếng tăm này đấy ! Nói cách khác, ông chủ nổi tiếng __"
"Là một Poster Girl !"
"___Khônggg"
Sau khi chú ý trong câu có ý giễu cợt anh đã đáp xoáy lại ngay.
"Umu, cách phản bác tốt đấy !"
Và rồi vì vài lý do nào đó, ông chủ nổi tiếng tự phong kia giơ ngón cái lên đối với anh.
"Có phải tôi vào nhầm quán rồi không ?..."
"Chàng trai trẻ, đừng có ngại vậy chứ."
"Không ! Tôi không hề ngại chi hết ! Chỉ là con người tôi nó trông như vậy thôi !"
Không biết tự bao giờ, nó đã tiến triển thành một cuộc nói chuyện hài hước.
"Tốt ! Làm tốt lắm Nii-chan !"
"Làm trò thêm nữa đi !"
Shin thở dài vì những tiếng la hét náo nhiệt từ đám say rượu trong quán. Rõ ràng nhờ có rượu mà cuộc trò chuyện đã trở nên sống động hơn.
"Hầy. lại một người ___"
"Này ! Cha đang làm gì vậy !?!"
"___khác ?"
Ngay lúc Shin nghĩ tới việc đi tìm lữ quán khác, anh nghe được một giọng nữ phát ra từ trong quầy bar.
Giọng nó đó có vẻ đến từ phía sau Douma, nhưng Shin không thể nhìn thấy cô vì vẫn còn bị thân hình khổng lồ chắn trước mặt.
"Cha ? Không phải con luôn nhắc cha đừng có nói mấy thứ quái dị đó rồi mà ? Lỡ như có những lời đồn tai ác lan truyền thì biết làm sao đây ?"
Giọng nói của cô gái đó dù vẫn còn bình tĩnh, nhưng không còn nghi ngờ gì về việc cô đang kiềm nén cơn giận dữ của mình.
"Không, cái này chỉ là, một dạng ___"
"IM LẶNG !"
"..... vâng"
Lời bào chữa của ông bố bị gạt phắt đi ngay tức khắc. Dựa vào giọng nói hồi nãy, có thể nó thuộc về con gái của Douma; tuy rằng trong trường hợp này vai vế của hai người đã bị hoán đổi rồi.
"Con sẽ tiếp quản từ đây. Ba đi vô trong bếp và giúp mẹ ngay đi."
"B...Bố hiểu rồi."
Douma vào lại bếp với cảm giác chán chường trên mặt. Nhờ thế mà ấn tượng của Shin về ông ấy đã giảm bớt.
"Tôi xin lỗi vì đã khiến anh trông thấy cảnh tượng bất thường đó của cha tôi ạ. Có phải anh đến đây để ăn không, hay là muốn đến đăng ký qua đêm ở đây ?"
Sau khi Douma khuất bóng khỏi tầm nhìn, cuối cùng Shin cũng có thể nhìn thấy con của Douma sau khi cô ấy quở trách ông vào bếp.
Đó là một cô gái có mái tóc ngắn màu nâu. Tuy cô đang cười kiểu nụ cười kinh doanh, nó vẫn không làm giảm sức hút của cô đi. Trông cô sẽ hợp với từ "dễ thương" hơn là cụm từ "xinh đẹp".
"À vâng, tôi sẽ ở trọ lại đây.Về chuyện hồi nãy, có phải nó luôn diễn ra thường xuyên không ?"
"Dù tôi rất muốn anh quên đi chuyện đó, nhưng đúng là nó lâu lâu lại diễn ra ạ. Ba tôi luôn trong tâm trạng tốt khi được tiếp xúc với các nhà thám hiểm, nhưng nếu gặp đám thương gia thì tâm trạng ông sẽ xấu hẳn đi.
Nhân tiện, chi phí ở trọ qua đêm tính luôn cả bữa sáng lẫn bữa tối là 2 đồng bạc J. Nếu muốn đi tắm, quý khách sẽ phải đăng ký yêu cầu cho việc đó, đồng thời phải chi trả 4 đồng tiền đồng J. Bữa sáng sẽ được chuẩn bị cho tới khi đủ 9 hồi chuông thì mang lên. Nếu không còn để hỏi nữa, quý khách có thể đăng ký thông tin trong tờ đăng ký sử dụng lữ quán ạ."
"Được."
Shin không biết liệu giá ở trọ lữ quán là 2 đồng bạc J mắc hay rẻ nữa, nhưng bởi Shin không có vấn đề gì về chúng nên anh đồng ý lời đề nghị này ngay.
"Tôi không biết mình sẽ ở trọ lại đây bao lâu nữa, nên việc đó có ổn không ?"
"Vậy quý khách có muốn trả tiền theo ngày không ? Hoặc là trả theo số ngày nhất định và có thể ở lại lâu hơn khi cần thiết đấy. Để cho chắc ăn, quý khách là một nhà thám hiểm phải không ạ ?"
"À, vâng. Tôi chỉ vừa mới đăng ký vào ngày hôm nay thôi. Tôi được Celica gợi ý đến nơi này."
"Lời gợi ý của chị Celica sao !? Anh phải nói điều đó sớm hơn cho tôi biết chứ. Nếu đã vậy, tôi sẽ hạ giá xuống cho anh còn 1 đồng bạc J và 90 đồng tiền đồng J cho đêm ở trọ. Đối với các nhà thám hiểm, tôi khuyên là anh nên trả tiền trước vì khi có nhiệm vụ thì đa số họ đều vắng mặt ở lữ quán trong nhiều ngày liền. Tôi cũng xin cảnh báo trước là tất cả vật dụng, tư trang cá nhân trong phòng sẽ bị tịch thu nếu như anh không thanh toán phí đấy."
Nhiệm vụ dài hạn cũng không phải là chuyện hiếm gì với thám hiểm gia, nên phòng ốc họ thường sẽ trống trong nhiều ngày. Và họ cũng có thể đối mặt với nguy cơ tử trận trong các nhiệm vụ nguy hiểm nữa. Nếu một khi xảy ra chuyện đó thì việc trả tiền mỗi ngày sẽ là điều không thể thực hiện được.
"Vậy anh có muốn trả trước không ? Hay là trả tiền trong hôm nay là đủ rồi ạ ?"
Khi nghe cô nói thế, Shin liền rút một đồng vàng J từ trong Túi Trang bị (trong khi anh che mắt người khác bằng việc rút nó từ trong túi áo trước ngực ra) và đưa nó cho cô gái.
"Số tiền này đủ cho anh trọ lại đây trong vòng 50 ngày đấy, anh có định thay chi phí nào khác không ?"
"Liệu cô có thể giúp tôi trừ đi chi phí sử dụng phòng tắm từ số tiền đó được chứ ?"
"Hiểu rồi. Vậy khi nào số tiền không còn đủ để trả chi phí trọ nữa, tôi sẽ báo cho anh. Còn giờ thì, anh hãy điền tên anh tại chỗ đăng ký của lữ quán đi. Nếu anh cần viết thêm tên hoặc nhân danh ai đó khác thì tốn thêm 2 đồng tiền đồng J ạ."
"Không, vậy là được rồi... Như vậy ổn chứ ?"
"OK, thế cũng được. Shin-san, đây là chìa khoá phòng của anh, anh sẽ ở phòng 201 nằm trên lầu hai ạ. Anh có biết chỗ của thùng đựng vật dụng quý giá ở đâu chưa ?"
"Thùng nào cơ ? Tôi chưa từng nghe qua nó bao giờ cả."
Khi đã hoàn tất việc đăng ký ở trọ, anh nhận lấy chiếc chìa khoá phòng.
Tuy nhiên, Shin liền lắc đầu vì anh chưa bao giờ nghe tới cái thùng nào mà cô gái đề cập đến cả.
"Nếu anh chưa bao giờ nghe tới nó thì đó là một sự mất mát đấy, vì lữ quán nào mà có những chiếc thùng như vậy chứng tỏ đó là một quán xuất sắc. Nói cách khác, cái thùng đó là nơi chứa đựng các vật dụng tư trang quý giá nằm an toan ở bên trong. Thùng đựng đồ đó chỉ có thể mở ra được bằng chìa khoá của người đã khoá nó hoặc những người quản lý lữ quán. Ngoài ra, chúng còn miễn nhiễm các đòn tấn công bằng phép thuật, các kỹ năng lẫn các đòn tấn công vật lý nữa. Kể cả khi lữ quán đã hoàn toàn bị phá huỷ thì những chiếc hộp đó vẫn an toàn vì bản thân chúng đều là các vật dụng ma thuật. Anh thấy sao ? Đó là một thứ tuyệt vời đấy, vì anh sẽ không thể tìm thấy chúng ở các quán lân cận đâu !"
Trong khi giới thiệu về khả năng chống bị phá huỷ, cô gái còn khéo léo quảng cáo thêm cho quán. Ít nhất thì đúng là quán này tốt hơn những quán khác ở xung quanh. Và nếu như không có trò parody diễn ra lúc vừa bước chân vào quán, Shin nghĩ đây hẳn là một quá trọ tuyệt vời rồi.
Thế rồi Shin nhanh chân đi lên tầng hai ngay khi nhận được chìa khoá phòng. Anh lên đó cốt để kiểm tra phòng chứ anh chẳng mang theo hành lý nào cả.
Phòng 201 đập vào mắt anh ngay vì đó là căn phòng đầu tiên ở trên tầng 2.
Căn phòng rộng cỡ 10 tấm tatami (theo bức ảnh trên wiki về tatami thì kích thước phòng khoảng 4,55 x 3,64m, sắp xếp theo kiểu Syugijiki). Đó là một căn phòng đơn giản khi chỉ có một giường đơn với một bộ bàn ghế thông thường mà thôi. Nếu chiếc giường (hay căn phòng ?) mà có trang trí thêm các hoạ tiết nữa thì rất tiện lợi khi sống một mình trong đó. Ở một góc phòng còn có một chiếc thùng đựng tư trang quý giá nữa. Ngoài tất cả điều đó ra thì trong phòng không còn thứ gì thừa thãi nữa.
Trong số đồ nội thất bên có một phòng toilet đi kèm một cái bồn cầu dạng ngồi nữa.
Shin đã bất ngờ vì điều đó.
Nhưng không phải ngạc nhiên vì bên trong lại có toilet. Trong trường hợp của Shin thì sự ngạc nhiên này đến từ hoàn cảnh hơi khác biệt một chút.
Nói về điều đó thì, toilet còn không hề tồn tại trong THE NEW GATE cơ. Mặc dù game này gần như bắt chước hình ảnh ngoài đời thật, không một ai trong đội ngũ sản xuất game lại muốn thiết kế game sao cho hành động bài tiết có thể diễn ra trong game.
Nếu họ đem điều đó vào trong game, các game thủ có thể bị "phá hỏng tâm trạng" một lúc nào đó nếu bất chợt bị lũ quái thú tấn công.
Do bị vướng vào game – vốn đã bị biến thành một trò chơi sinh tử – nên Shin đã vô thức không nhận ra rằng mình không được nhìn thấy cái bồn cầu nào trong suốt 1 năm trời trong game – nhất là một cái bồn cầu ngồi.
Có thể nói rằng mỗi phòng trong Quán Điểm Gấu đều có một cái toilet như để chứng tỏ chất lượng dịch vụ của quán. Nhưng điều đó làm Shin có một cảm xúc trộn lẫn giữa ngạc nhiên và nhớ nhung tha thiết.
(Hỏi thật : các bác trong game cả mấy năm trời, ko thể log out game dc cho tới khi Shin đánh bại Origin thì các bác "xả toilet" bằng cách nào <("))
"Thật là .. nhìn thấy một cái toilet làm mình nhớ thời xưa quá ...."
Shin đã ngạc nhiên với điều đó và mang một cảm xúc kỳ lạ mà không ai có thể diễn tả ra được.
◆◆◆◆
Sau khi kiểm tra căn phòng xong, Shin khoá chốt cửa lại và đi xuống lầu dưới để ăn tối, tiện thể thu thập thông tin luôn. Anh đã không hề ăn gì thêm kể từ khi rời khỏi trụ sở Guild, và sẽ thật là phí phạm nếu anh ta không xuống ăn khi mà bữa tối cũng đã được tính vào trong tiền phòng rồi.
Ở tầng một, các nhà thám hiểm vẫn đang nói chuyện hết sức náo nhiệt. Từ [Thăm dò • X ] thì cấp độ trung bình của những người này là khoảng 120. Sau đó Shin liên hệ tới đám kỵ sỹ mà Shin đã gặp được ở Đền Thờ Mặt Trăng (Tsuki no Hokora – Moon Shrine – 月の祠). Dù anh không nhìn thấy chi tiết, anh cũng rõ một điều là đa số những người đó có cấp độ nằm trong khoảng từ 100~110, đồng thời tự nghĩ thầm rằng không biết có mối liên hệ gì giữa các nhà thám hiểm với các kỵ sỹ ở vương quốc này hay không.
Thế rồi sau khi tìm được chỗ ngồi, anh yêu cầu thực đơn và quyết định lắng nghe những âm thanh ồn ào xung quanh cho tới khi đồ ăn được đem tới. Shin đã dùng hai phép [Bỏ qua tiếng ổn] – chỉ nghe các giọng nói được phát ra và [Lắng nghe] – có thể nghe thấy rõ mồn một các tiếng nói và âm thanh trong một phạm vi nhất định. Nhờ có những kỹ năng tuyệt vời đó mà anh có thể nghe được mọi thứ, kể cả những tiếng thì thầm của các nhóm khác ở những chỗ ngồi đằng xa kia.
Việc dùng chúng cũng rất dễ bởi có bảng chọn lọc ra các giọng nói và âm thanh, nên anh có thể tuỳ ý chọn điều mà anh ta muốn nghe. Tuy là hầu hết những cuộc đối thoại này không có gì đáng để nghe cho lắm.
Tuy nhiên, những thông tin thu được ở đây cũng không nên xem nhẹ chúng đi. Kể cả trong game, những thông tin bất ngờ có thể trở thành sự thật ở nơi này khi mà các cuộc đối thoại cứ ngày càng tăng lên. Dù anh không biết liệu chúng có ý nghĩa gì trong thế giới này không, nhưng bởi Shin ngay từ đầu đã không có cùng chung cảm nhận với nơi đây nên anh buộc phải lắng nghe toàn bộ chúng, kể cả những thông tin vụn vặt. Với lại lắng nghe chúng cũng chẳng gây hại gì cho anh cả.
"Ông nghe rồi chứ ? Wilhelm có vẻ là đã cãi nhau với một bầy quỷ đấy."
"Anh biết lời đồn đó chưa ? Có một con Cốt Diện (Skull Face) đã xuất hiện ở Khu rừng phía Bắc đó."
"Dạo gần đây, việc thu hoạch thảo mộc Hillock (Hillock Herb) có vẻ diễn ra khá thuận lợi."
"Loại bia này ngon quá đi !"
"Mình nên gọi món gì đây ta?"
"Ông chủ nổi tiếng sao ...?"
"Tsugumi-chan, con bưng rượu đi~, còn ông nữa Douma, làm ơn kiềm lại bản thân cho tôi cái~~~"
Trong khi đợi đồ ăn được đem ra, anh đang bận sắp xếp những thông tin đã nghe được trong đầu anh.
Có một lão đàn ông bị ném qua không trung nhưng chẳng ai mảy may quan tâm tới chuyện đó cả. Cả Shin cũng coi như đó là chuyện bình thường luôn.
Bởi vì anh đã nghe được một thông tin đáng lo ngại nên anh ghi nhớ chúng trong tâm trí luôn. Hiện tại thì thông tin đáng giá nhất là về quái Cốt Diện.
Cốt Diện (Skull Face) là một loại quái vật Undead (VD: Zombie, đám người xương, Vampire...). Ngoài ra giữa chúng còn có phân cấp bậc Tốt thí, Jack, Hậu, v.v (tương ứng với Pawn, Jack, Queen, v.v). Vì cấp bậc của quái có thể ảnh hưởng đến cấp độ của từng con một, thế nên nếu không đánh giá chính xác về chúng, nhà thám hiểm có thể gặp khó khăn khi đấu với chúng hoặc thậm chí có thể bị chúng tiêu diệt.
"Xin lỗi đã khiến quý khách phải chờ lâu. Đồ ăn theo yêu cầu đã được mang tới rồi đây ạ."
Shin lấy lại được cảm xúc sau khi anh nghe thấy giọng nói đó. Có vẻ là anh đã quá tập trung vào việc sử dụng các kỹ năng khác nhau để đánh giá tình hình chung quanh.
Khi anh quay người lại, cô con gái của Douma đang đặt đồ ăn lên bàn anh.
"Có phải anh đã nghĩ gì đó sâu xa không ?"
"À, chỉ là lạc trong mớ suy nghĩ lung tung thôi. Ừm ..."
"Ồ, tôi quên chưa tự giới thiệu bản thân mình. Tôi là Tsugumi Bear. Nếu anh cần làm chuyện đó thì cứ nói cho tui biết nhé, vì ba tôi mắc bận làm đồ ăn trong bếp rồi.
"Tôi biết rồi. Không biết cô đã biết tôi chưa, nhưng tên tôi là Shin. Và tôi ít nhiều gì là một nhà thám hiểm."
"Ít nhiều là sao ?"
"Do tôi chưa được cấp thẻ chứng nhận của Guild ấy mà."
"Tôi hiểu rồi. Nhân tiện đây, nãy giờ anh đang nghĩ về chuyện gì thế ? Như là làm cách nào để thăng hạng của mình lên à ?"
Tsugumi hỏi với một sự hứng thú hiện rõ trên mặt trong khi ngồi đối diện với Shin sau khi đã phục vụ đồ ăn cho anh xong.
Shin thắc mắc không biết có phải do thám hiểm gia tân binh hiếm quá hay không mà lại bị hỏi thế này.
"Tôi sẽ thăng hạng bản thân một cách từ tốn thôi. Vì tôi lặn lội từ một ngôi làng xa xôi để đến một thành phố như thế này nên tôi chưa quen với các thủ tục ở đây. Tôi được giới thiệu tới đây trong khi đang đi vòng quanh đây ấy mà."
"Tôi hiểu rồi. Tuy không biết nhiều cho lắm, nhưng những người đến từ nước khác đều nói là ở chỗ họ cũng không khác biệt lắm so với ở đây."
"Vậy sao ? Nếu vậy thì tốt hơn là cô không nên tin tưởng điều họ nói làm gì, tôi nói thật đấy."
"Chà, anh quả là một người không bình thường mà. Một nhà thám hiểm tân binh thường muốn trở nên mạnh hơn và thăng hạng của họ một cách nhanh chóng cơ. Và hơn nữa, nếu họ cứ lẹt đẹt thứ hạng thấp thì có thể bị đem ra làm trò cười thường xuyên cho coi."
"Tôi nghĩ điều đó đúng đấy. Vì tôi là một tên lập dị, nên nếu có bị đem ra trêu chọc thì tự tôi sẽ có biện pháp đối phó thích hợp với họ ngay."
Shin nói câu ấy đầy tự tin và nở ra nụ cười lớn trên môi anh. Dù anh không biết hình mẫu của những nhà thám hiểm nó như thế nào, anh rất tự tin với cơ số kỹ năng mà anh đã thuần thục trong tay mình. Đó là ý tưởng của Shin khi anh thể hiện mình như là một thám hiểm gia thực thụ.
"Hở, anh tự tin với kỹ năng của bản thân tới thế cơ à ?"
"Thì cũng còn tuỳ vào hoàn cảnh nữa chứ. Nếu có lỡ sa chân vào chỗ nguy hiểm thì tôi cũng chạy đi ngay ấy. Tôi chưa muốn chết sớm đâu."
Để nói đúng thì, Shin ngay từ đầu đã không muốn gây rùm beng đến mọi người, thế nên việc anh nói thể cũng là điều có thể dự đoán được.
"Mà trong khi cô ngồi đây tán chuyện với tôi thế này, bộ cô không còn bàn nào khác để tham gia cùng sao, thưa quý cô phục vụ ?"
"Nếu có yêu cầu gọi món thì tôi sẽ đi ngay ấy mà. Anh nhìn đi, mẹ tôi cũng ở đây đó."
Anh nhìn theo hướng ánh mắt Tsugumi và nhìn thấy một người phụ nữ có màu tóc giống Tsugumi đang nhận yêu cầu phục vụ từ những bàn khác.
Từ đây, Shin tin rằng Tsugumi rất giống mẹ cô ấy. Thế nên anh cũng nghĩ rằng Tsugumi sau này lớn lên hẳn sẽ trở thành một phụ nữ xinh đẹp.
"Cô đang đùa giỡn với tôi sao ...."
"Tôi chẳng đùa gì ở đây cả. Tôi đang thu thập thông tin thôi. Để tôi nhắc lại nhé, tôi đang thu thập thông thôi."
"Về thám hiểm gia tân binh à ?"
"Điều đó tôi không thể hứa chắc gì trong tương lai được. Nhưng tôi có đôi mắt nhìn người dựa trên việc quan sát cơ số nhà thám hiểm mà tôi đã gặp qua."
Tsugumi nói điều đó với một biểu cảm rất tự tin trong khi đang đặt tay lên ngực của cô ấy.
"Ồ, nếu vậy thì tôi như thế nào ?"
"Hừm ... Tôi nghĩ là anh có thể đạt được 85 điểm."
".... Tôi có nên vui vì điều đó không ?"
Dù nghe thì có vẻ số điểm đó cao thật, nhưng nó còn tuỳ vào tiêu chí chấm điểm, đánh giá của người kia nữa.
"Đó là chỗ mà tôi có thể trông mong một chút đấy."
"Cô nghiêm khắc ghê. Vậy cái gì làm nên điểm trừ của tôi vậy ?"
"Đầu tiên nhé, anh thiếu tham vọng quá. Nếu không có ý chí thì anh chẳng thể thành công đâu đó. Ngoài ra, anh còn quá tự tin vào khả năng của bản thân nữa. Cơ mà đây chỉ là dựa trên kinh nghiệm bản thân tôi chấm thôi."
"Tham vọng hử ? Cái đó thì có thông qua bằng nhiều cách khác mà."
Shin đăng ký làm nhà thám hiểm cơ bản không phải là để gia tăng danh tiếng, thế nên anh chẳng cần phải làm việc này nghiêm túc làm gì. Cơ mà có vẻ cách nghĩ của anh không hợp với lý tưởng của bản thân Tsugumi.
"Anh quả thật là một người dễ tính. Hừm, mà nghĩ lại về điều đó thì điều đó hợp với anh thật. Vậy thôi, tôi giờ phải trở lại công việc đây, không thì tôi sẽ bị mắng mất. Cố lên nhé, nhưng đừng làm việc đó quá đà đấy."
Tsugumi nháy mắt với anh trong khi nói thế trước khi quay lại công việc của mình. Số lượng người trong quán có vẻ đã tăng lên nhanh chóng. Trước khi nhận ra điều đó thì các dãy bàn đã chật kín chỗ rồi.
Chỉ còn lại một mình, anh nhanh chóng giải quyết món ăn của mình rồi quay lên lầu sau đó. Một khi số lượng người đã tăng lên thì lượng rắc rối cũng tăng lên theo nốt. Thế nên anh ngoan ngoãn làm theo lời khuyên của Tsugumi vì biết một tên thám hiểm tân binh có thể bị chọc cười như thế nào.
Nhưng dù có lên lầu thì anh cũng chẳng có việc gì để làm cả. Nếu có ai hỏi anh làm gì vào lúc đó, anh cũng sẽ chỉ nói rằng mình lên sắp xếp tư trang mà thôi. Sau đó, anh bước vào nhà tắm. Sau khi đổ chút mồ hôi và cởi bỏ được trang phục trên người thì anh sẽ dễ ngủ hơn nhiều.
Trước khi lên giường, anh cẩn thận lập nên màn chắn trong phòng mình lên khi đó là chuyện thường ngày anh hay làm trong suốt thời gian chơi game. Mặc dù anh không hay bị tấn công bất ngờ cho lắm vì đã có hệ thống cảnh giác rồi, anh vẫn không thể không đề phòng được. Còn về phần giường ngủ, nó rất mềm mại và thoải mái đối với Shin. Anh thầm cảm ơn Celica trong lòng trong khi dần chìm vào giấc ngủ của mình.
Giữa lúc đang ngủ, anh chợt nhớ ra một điều mà anh đã quên khuấy đi mất.
Và điều anh vừa nhớ ra là,
"Bức thư ... được gởi ? .... Có ...."
Shin tự nguyền rủa chính mình trong đầu vì đã hoàn toàn quên đi lá thư được gửi tới cho anh.
Anh bật dậy và trông thấy một cái trần phòng không quen thuộc.
Anh liền nhớ lại sự kiện ngày hôm qua, từ lúc đánh trận cuối cùng với boss Origin, bị dịch chuyển tới một thế giới khác, xóa bỏ lời nguyền của Tiera đi cho tới những sự kiện diễn ra bên trong Guild.
Mặc dù anh không hề muốn có giấc mơ đó, anh không thể làm gì khác ngoài việc mong mình có thể đăng xuất khỏi đây và tỉnh dậy trong một bệnh hay một nơi nào đó khác ở thế giới thực.
"Tiện thật đấy, nó không diễn ra như mình mong muốn cơ."
Anh lẩm bẩm điều đó và nhìn ra xung quanh.
Căn phòng vẫn tối om, nên anh biết là mình thức dậy trước lúc bình minh lên.
Dưới tầng một đã có dấu hiệu của con người đi lại, như vậy rõ ràng là người dân nơi đây rất hay dậy sớm.
"Cả màn chắn và hệ thống cảnh giác đều không có gì bất thường. Nếu là con người trước đây của mình thì đã dậy sớm đầu tiên và kiểm tra mọi thứ xung quanh rồi."
Anh nở một cười gượng và thắc mắc rằng không biết lần cuối mình có thể ngủ ngon lành mà không cần phải cảnh giác như thế này là lúc nào nữa.
Khi anh mở cửa sổ ra, không khí trong lành từ bên ngoài liền tuôn vô khắp trong căn phòng. Trong khi cảm thấy lạnh sống lưng vì không khí lạnh buổi sớm, anh nhìn xuống phố và nhìn thấy những con người đi trên các nẻo đường. Dù đường đi bộ vẫn còn thưa thớt, anh vẫn có thể cảm thấy sức sống ngày càng tăng lên khắp nơi.
Do Quán Điểm Gấu lớn hơn hầu hết các công trình xung quanh nên anh có thể nhìn thấy quanh cảnh bên ngoài rất tốt. Nó khác rất nhiều khi nhìn từ góc độ trong game hoặc trong các phần mềm khi anh bị cảnh phố phường quyến rũ một cách mê hoặc.
Tối qua anh ngủ khá sớm nên khi dậy không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào cả, cả cơ thể anh giờ như được làm mới vậy. Trong khi anh còn trông ra bên ngoài, ánh mặt trời buổi sớm từ từ mọc lên, soi sáng khắp nơi.
Anh nhìn thấy phố phường ngày càng được ánh mặt trời ấm áp lan tỏa khắp nơi.
Sau khi mặt trời đã lên cao hơn, mọi người bắt đầu bước ra đường ngày càng nhiều lên.
Shin đồng thời lấy một chiếc áo khoác và một chiếc quần từ trong Túi Trang bị ra để mặc chúng vào người. Sau khi khóa cửa cẩn thận, anh liền đi xuống tầng dưới.
Dưới tầng một có những người tới ăn sáng như Shin, rồi những người đã dùng bữa xong, cũng như những người khác ra vào quán nữa, v.v.
Khi nhìn vào ngoại hình họ, hầu hết mọi người ở đây đều là các nhà thám hiểm cả. Có vẻ rằng đây không phải là chuyện bất thường khi mọi người bắt đầu hoạt động lúc mặt trời mọc.
"Chào buổi sáng. Tối qua anh ngủ ngon chứ ?"
Tsugumi xuất hiện và chào hỏi anh ngay khi anh đặt chân xuống lầu. Trên tay cô đang bưng một khay đựng đồ ăn.
"Chào buổi sáng. Tôi hoàn toàn khỏe khoắn sau khi thức dậy đấy."
"Vậy thì tốt quá. Anh muốn ăn sáng phải không ? Tôi sẽ chuẩn bị chúng bây giờ nên anh đi tìm chỗ ngồi cho mình đi."
"Ồ, cảm ơn cô nhé."
Anh liền tìm một chỗ trống để ngồi xuống chờ phục vụ. Khác với ngày hôm qua, sáng nay anh không có hứng nghe ngóng thông tin từ người khác.
Bữa sáng hôm nay là một món hầm đi kèm bánh mì nâu. Loại bánh mì nâu này không cứng lắm mà cũng chẳng mềm quá, cứ như là bánh mì Pháp vậy. Trong khi đó món hầm lại đồ sộ, "hoành tráng" hơn nhiều khi ngập tràn sắc màu rau củ và thịt bên trong.
Anh nhìn quanh và thấy mọi người dùng bữa bằng cách chấm bánh mì vào trong dĩa đồ hầm.
"Ngon tuyệt !"
Có thể thấy rằng trình đầu bếp của quán khá giỏi. Các thành phần trong món hầm được bài trí một cách hài hòa, hương vị của chúng thì cứ đọng lại mãi trên đầu môi của thực khách không thôi. Và khi kết hợp với món bánh mì, món ăn này cũng ngon không kém.
Hương vị bất ngờ này làm anh gọi tới 2 dĩa để ăn. Bụng anh căng ra một chút sau khi đã ăn quá nhiều.
"Mới bữa sáng mà anh ăn nhiều thật đấy."
"Thì cũng như tối qua ấy, đồ ăn ở đây rất là ngon."
"Anh không cần phải nói những lời khen ngợi đó đâu ạ. Đây chỉ là một chút dịch vụ đi kèm cho anh Shin thôi. Nhân tiện đây, anh nên nán lại đây một chút trước khi đến trụ sở Guild để nhận thẻ chứng nhận thành viên nha."
"Có chuyện gì xảy ra vào thời điểm này sao ?"
"Có đấy, vào sáng sớm thế này thì đường phố ồn ào náo nhiệt lắm. Do thứ hạng anh còn thấp nên rất dễ bị gây cản trở, cũng như bị ép buộc gia nhập các tổ đội nên tốt hơn là nên cẩn trọng với họ."
"Nghe nguy hiểm vậy. Các nhân viên của Guild không thể dừng lại chuyện này được à ?"
"Dù họ có thể dừng lại việc đó nếu họ thấy việc đó diễn ra bên ngoài, các nhà thám hiểm lại khôn khéo hơn nhiều. Mấy người đó luôn có biện pháp ngăn mấy chuyện như thế này bị rò rỉ ra ngoài."
"Tôi hiểu rồi. Đây đúng là tình huống cần phải được biết trước."
Thế là Shin quyết định hoãn lại việc ra ngoài lại lúc này trong khi nghĩ rằng những kẻ hay làm việc đó thường chỉ là mấy tay hèn mọn. Đó vốn không phải chuyện lớn gì lớn lắm đối với anh nhưng anh không muốn dây dưa vào rắc rối chút nào cả.
"Anh đừng nên tin tưởng vào các nhân viên của Guild quá. Trong trường hợp khẩn cấp xảy ra, họ không phải là nguồn đáng tin tưởng lắm đâu."
"Tôi đồng ý."
"Vậy đấy, nếu anh còn ở đây thì chuyện đó sẽ ổn thôi."
Tsugumi chốt câu cuối trong khi cô đi nhận yêu cầu phục vụ từ các khách hàng từ các bàn khác.
Shin cảm ơn lời nhắc nhở của Tsugumi, và quyết định uống nước trái cây để giết thời gian. Do còn khối thời gian rảnh, anh liền dùng nó để tiếp tục thu thập thông tin như tối qua, nhưng lần này là quan sát trang thiết bị của các nhà thám hiểm trong quán.
Sáng nay anh mới để ý thấy rằng bản thân anh đang sử dụng các trang bị quý hiếm. Còn hơn cả thế, anh liên tưởng đến lý do vì sao anh lại quên mất bức thư trước khi lên giường ngủ. Trong khi anh thay trang phục và mở Túi Trang bị, chúng bất chợt làm anh nhớ lại những vũ khí, công cụ được treo bày tại Đền Thờ Mặt Trăng (Moon Shrine / Tsuki no Hokora).
Đó là các trang bị được sử dụng từ các tân binh cho tới mấy người có đẳng cấp cao. Số lượng trang bị cho các nhà thám hiểm trung cấp chỉ có thể đếm bằng một tay. Shin biết một trang bị cao cấp cũng được bao gồm trong đó nên anh có chút hối hận về chúng. Bởi vì chúng mà anh đã hướng sự quan tâm qua các món trang bị và quên đi hoàn toàn sự tồn tại của bức thư.
Mặc dù anh đã thấy nhiều nhà thám hiểm vào tối hôm qua, bây giờ việc đó dễ hơn nhiều khi có nhiều nhà thám hiểm ra vào quán liên tục.
"..............."
Trong khi đang uống nước trái cây, anh hướng ánh mắt sáng phía bên kia bàn.
Có vẻ là hầu hết các loại vũ khí đều được làm từ sắt và đồng, trong khi áo giáp thì được làm từ lông thú hoặc kim loại như thép. Chỉ có một vài món là được khảm nạm lên trang bị.
Chất lượng của trang bị và dụng cụ có thể bị giảm đi kể từ thời trò chơi còn hiện hành. Mặc dù nó khá tệ cho các nhà thám hiểm ở thế giới này, Shin không nghĩ rằng chúng lại tệ tới mức vầy.
Đồng thời đó là lý do anh chọn các trang bị cấp thấp trong lúc thay đồ hồi sớm nay. Hiện tại Shin đang mặc "Áo khoác Thằn lằn Bùn" (Mud Lizard Jacket) và "Quần Nhện Quỷ" (Demon Spider Thread of Trouser). Cả hai đều được chế tạo từ vật liệu lấy từ các loại quái vật có thể săn được ở cấp độ 70. Tuy nhiên, hiệu quả trang bị của anh thì còn hơn thế, gấp 4 lần so với trang bị thông thường cùng loại. Đó là vì anh đã nâng cấp chúng cho đến khi đạt đến giới hạn tối đa của đồ.
Trên eo anh hiện đang vắt thanh katana "Nhiều Nét" (Several Stroke – ko có bản Raw nên ko biết tên tiếng nhật của chúng là gì). "Several Stroke" là loại vũ khí cơ bản có thể nhận được thông qua việc chuyển nghề sang Samurai. Thông thường hiệu năng của chúng khá thấp, nên đa số người chơi sẽ bán nó đi hoặc để trong nhà kho của mình khi sau này thăng cấp cao hơn; có khi chúng còn bị đem ra cường hoá trang bị nữa. Dù vậy, có thể đoán được rằng chất lượng và hiệu suất của thanh katana này cao hơn trang bị của các nhà thám hiểm gần bên anh.
Và Shin nghĩ rằng trang bị mà Barlux xài có thể rất đáng giá.
Sau cùng, Shin rời Quán Điểm Gấu sau khi dành ra 30 phút để giết thời gian cũng như thu thập tin tức cho bản thân.
◆◆◆◆ Trên đường quay lại trụ sở Guild, anh có dịp được mục kích bộ mặt của thị trấn. So với ngày hôm qua thì dòng người đi bộ không chật cứng nhiều cho lắm.
Các quầy hàng bắt đầu dọn ra bên lề đường, rất đông đúc vì phục vụ cho những người đến ăn sang và mua đồ cho bữa trưa. Ngoài ra, còn có nhiều quầy khác hợp với các nhà thám hiểm hơn – như quầy bán giáp trụ, vật dụng ma thuật, và nhiều loại dụng cụ khác.
Quả là một khung cảnh tuyệt vời khi mà mặt trời chỉ vừa mới mọc từ đằng Tây khoảng hai tiếng đồng hồ.
Sau khi dạo vòng quanh các quầy hàng, anh tiếp tục đi về phía Guild. Đa số các nhà thám hiểm đều có vũ khí bên người nên vũ khí của Shin không thu hút sự chú ý của người khác mấy.
Dù vậy, anh vẫn bật "Tìm kiếm" lên để dò tìm mục tiêu như một thói quen và bởi tính cẩn trọng của mình. Shin chắc hẳn cũng không muốn dừng kích hoạt kỹ năng này vì lá thư giới thiệu của anh có quá nhiều vấn đề cần phải lưu tâm.
Tiếp tục đi bộ thêm 40 phút nữa, cuối cùng anh cũng đã thấy lại bảng hiệu Guild dành cho các nhà thám hiểm. Anh đã tốn nhiều thời gian hơn để tới được Guild khi so với ngày hôm qua vì phải tránh liên tục đến những nơi đông người.
Ngay lúc anh tiến vào toà nhà, một nhóm các nhà thám hiểm vừa bước ra khỏi cửa. Dù đã tiêu tốn khá nhiều thời gian, anh vẫn cảm nhận được bên trong còn khá đông người.
Celica và một quý cô Elf đang đứng tại bàn tiếp tân. Anh chắc chắn điều đó vì anh đã nhìn thấy tai Elf lòi ra ở quý cô kia giống Tiera vậy. Shin đến ngay bàn tiếp tân và bắt đầu nói chuyện với Celica.
"Chào buổi sáng. Hôm nay tôi đến để lấy thẻ Guild của tôi."
"Chào buổi sáng, Shin-sama. Anh vui lòng chờ một chút trong khi tôi đi lấy thẻ cho anh. Và, đây là người mà anh đang tìm, cô Els. Els, đây là Shin-sama người mà chúng ta nói chuyện vừa nãy đấy."
Khi Celica giới thiệu anh, cô gái Elf ngồi tại bàn tiếp tân bắt đầu tiến về phía Shin.
"Xin chào Shin-sama. Tôi tên là Els Balter. Tôi đã được nghe kể là Shin-sama đây có chuyện cần bàn với tôi."
Els sở hữu khí khái điển hình của một quý cô tộc tiên, và ngoại hình cô trông như thể cô chỉ mới 24 tuổi thôi vậy. Mái tóc màu xanh lá cây tươi của cô điểm chấm tới eo như cây xanh mọc trong rừng vậy. Đôi mắt cô thì có màu xanh trong tựa như mặt hồ. Cô sở hữu chiều cao tương đối chuẩn, khoảng 170 cm. Nếu có người mẫu nào mà nhìn thấy vóc dáng, ngoại hình xinh đẹp của cô chắc họ sẽ phải xấu hổ mất, dù bản thân Shin không biết gì về sở thích của các nhà thám hiểm ở thế giới này.
Nhưng anh không thể cứ ngắm nhìn cô mãi được, thế nên sau một lúc Shin phải dời mắt đi chỗ khác.
"Đây, có lẽ thứ này đề cập đến cô đấy."
Shin liền đưa lá thư giới thiệu từ Đền Thờ Mặt Trăng cho cô sau khi anh lấy nó ra từ Túi Trang Bị. Biện pháp ngăn chặn việc trộm cắp đã được gỡ bỏ.
"Đề cập đến ... tôi ư ?"
Trong khi nghiêng đầu bối rối vì điều anh nói, cô liền nhìn qua nội dung của bức thư.
Thế rồi, đôi mắt cô mở to ngay khi cô đọc xong điều được viết trong lá thư giới thiệu. Trông có vẻ như cô đã đọc thấy điều không tưởng bên trong bức thư đó.
"Không thể nào ... không, nhưng"
Celica lo lắng nhìn qua tình trạng của đồng nghiệp cô. Shin cũng lo lắng về nội dung bên trong vì anh không biết chúng đã viết những gì. Tuy nội dung bên trong có khả năng đề cập đến lời nguyền của Tiera, chúng cũng ko làm Shin quan tâm nhiều đến bí mật thầm kín của Tiera cho lắm.
"Ừm ... có chuyện gì thế ?"
Shin lưỡng lự trước ánh mắt của cô. Trái tim của anh ngày càng bồn chồn hơn khi anh đoán được lý do cô ấy nhìn anh chằm chằm như vậy.
"Cậu ... Tiera ... cảm ơn cậu. Tôi thật sự biết ơn vì điều đó."
Ngay lúc nói thế, Els liền cúi người nhanh chóng. Vì vài lý do nào đó mà lời nói của cô bỗng dưng trở nên kỳ lạ đi.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không được biết tình cảnh chi tiết đâu..."
Tình huống đó quả thực rất đỗi bất ngờ và khó hiểu đối với Shin.
"Tôi xin lỗi, có vẻ là tôi đã bị chấn động đôi chút. Celica, phiền cô trông hộ vị trí của tôi một lát nhé. Tôi xin lỗi nhưng cuộc nói chuyện này giờ phải được giữ kín. Chúng tôi sẽ tiếp tục bàn ở căn phòng khác, nên tôi nhờ cô giúp giùm nha."
"Tôi hiểu. Giờ tôi sẽ nhờ người khác đến thay vị trí tiếp viên cho cô vậy.
"Cảm ơn..."
Shin không có vấn đề gì với lời đề xuất của Els nên anh chỉ đồng ý trong lúc thể hiện một chút thái độ phản đối ra ngoài.
Shin vào lại cùng một căn phòng giống ngày hôm qua. Sau khi cả hai vào phòng, Els đóng cửa lại và khoá chốt bằng chìa khoá phòng rồi ngôi lên ghế sofa sau khi hoàn tất nghi thức.
"Một lần nữa, tôi có lời cảm ơn đến cậu. Xin cảm ơn vì đã giải được lời nguyền của Tiera."
"À, vậy ra đó là lý do.
Hiện giờ, Els có vẻ đã biết về tình trạng lời nguyền của Tiera. Có lẽ là chúng đã được viết bên trong lá thư giới thiệu.
"Xin cô hãy ngẩng đầu lên đi, tôi chưa bao giờ có ý định để sự việc tiến xa thế này đâu ạ."
"Nhưng tôi đã tìm kiếm mọi giải pháp trong suốt 50 năm qua mà vẫn không tìm thấy manh mối đấy. Và Shin đã làm được điều đó, thế nên việc cảm ơn cũng là lẽ tự nhiên thôi."
Cũng có vật có thể xoá bỏ lời nguyền nhưng có vẻ chúng rất khó để có thể kiếm được dù chỉ một cái. Có khi quý cô này trở thành thám hiểm gia cũng là vì để tìm kiếm manh mối hoá giải lời nguyền đó.
"Nếu được thì xin cô cũng đừng phóng đại việc đó lên nhiều như vậy được không, hay bình thường cách cô nói chuyện cũng giống như vậy ?"
"Hiểu rồi. Nhân danh tinh linh của rừng, tôi tuyệt đối sẽ không làm lộ thông tin này ra cho bất cứ ai. Nói thật, những việc như thế này không thể bàn tán một cách công khai được. Ngoài ra tôi sẽ tìm cách nói chuyện một cách ổn thoả nhất như thế này. Trong lá thư có viết rằng người đó sẽ không để tâm đâu, như vậy có xúc phạm anh không ?"
"Không, như vậy cũng tốt mà. Liệu đó là lý do duy nhất mà tôi được đưa đến đây không ? Lúc nãy cô đã tiến hành nghi thức gì thế ?"
"Đó là phép ngăn chặn việc nghe lén. Kể cả nhân viên của Guild cũng không thể nghe được câu chuyện mà hiện giờ tôi đang kể với anh đâu. Và tôi cũng phải hỏi ý kiến cá nhân của anh nữa chứ."
Mặc dầu Shin biết Els rất muốn hỏi nhiều điều từ trạng thái của cô ấy, anh không muốn lạm dụng lợi thế của mình chút nào cả.
"Để tôi nói trước, tôi không thể trả lời được hết mọi câu hỏi đâu đó."
"Tôi biết. Tuy vậy, tôi không thể cưỡng lại được điều đó khi mà tôi đã tìm kiếm mọi giải pháp hoá giải lời nguyền trong suốt 50 năm qua mà không tài nào kiếm được manh mối cả."
Có lẽ thái độ đó của cô xuất phát từ sự tò mò. Không chỉ vậy, đôi mắt cô còn ẩn chứa cảm xúc ghen tị đan xen với khao khát tột cùng muốn được biết cách thức hoá giải lời nguyền.
50 năm. Quãng thời gian đó thậm chí còn dài hơn gấp đôi tuổi đời của Shin hiện tại (Shin chỉ mới 21). Kể cả khi lời nguyền đã được hoá giải rồi, người ta vẫn sẽ muốn biết cách thức hoá giải nó như thế nào.
Ngoài ra, vẫn còn khả năng là ngoài kia có người nào đó khác bị mắc phải thứ nguyền rủa này.
"Không phải nó được ghi trong thư giới thiệu rồi sao ?"
"Có vẻ là cô ấy đã viết nó rất vội vàng nên không có đề cập đến phương pháp đó. Vậy thì thế này thì sao. Nếu cậu chịu nói ra phương pháp, tôi sẽ làm bất kỳ điều gì cho cậu nhé. Làm ơn, cậu có thể chỉ cho tôi được không ?"
Els nghiêng người về phía trước khi cô bước tới gần Shin. Dù Shin không có ấn tượng xấu gì về việc bị một cô gái xinh đẹp tiếp cận mình, bằng cách nào đó anh nhận ra trong ánh mắt cô gái kia tràn ngập sự khát khao đến kinh người.
Bản thân Shin thì không muốn vội vàng bàn luận về kỹ năng "Thanh tẩy" (Purification) của mình khi mà anh vẫn chưa bắt nhịp mình đồng điệu với thế giới này.
Tuy nhiên, Els đã biết về lời nguyền của Tiera, cũng như Tiera đã viết thư giới thiệu để đưa thông báo cho Els biết chuyện của mình. Vì thế Shin nghĩ rằng chắc sẽ không có vấn đề gì nếu anh nói về kỹ năng đó cho cô.
"Tôi biết rồi, thế nên cô hãy ngồi xuống đi. Trước khi tôi nói về chuyện này, xin cô hãy bình tĩnh một chút."
Els ngồi lại xuống ghế sofa trong khi Shin thì điều chỉnh lại thế ngồi của mình.
"Cách thức gỡ bỏ lời nguyền là sử dụng chiêu thức "Thanh tẩy". Ngoài ra còn nhiều cách thức khác nữa, nhưng theo như những gì tôi được biết thì đây là phương pháp đáng tin cậy nhất."
Anh biết là có những món đồ khác có khả năng xoá bỏ lời nguyền, nhưng cho đến khi xác nhận được sự tồn tại của chúng thì anh không thể hé môi về chúng được.
"Thanh tầy" ư ? .... Kỹ năng đó mà lại có hiệu quả tới vậy sao."
Anh có thể hiểu cái nhìn đầy thất vọng của Els hiện giờ.
Vì theo chuyện mà Tiera đã kể, kỹ năng "Thanh tẩy" chỉ có các linh mục cấp cao mới có thể nhận được thôi.
Để có được "Thanh tẩy" ... không, trong trường hợp này phải là truyền thừa lại thì đúng hơn. Có bao nhiêu người trên thế giới này có khả năng truyền lại kỹ năng này ?"
"Tôi không biết. Trong mỗi nhà thờ chỉ có một người có vị trí đặc biệt mới biết điều kiện để sử dụng "Thanh tẩy" lên cơ thể người thôi. Hơn thế, tính hiệu dụng của kỹ năng này còn chưa được khám phá hết cơ. Ngay từ đầu, tôi chưa từng được nghe nói tới việc có ai đó khác không thuộc Nhà Thờ mà lại có thể sử dụng được "Thanh tẩy" đâu."
"Cái gì ... Thiệt sao !?"
Shin như muốn rụng vai mình khi nghe được điều đó từ Els. Anh có thể mường tượng ra được khả năng đó sẽ xấu như thế nào nếu phía Nhà Thờ biết được anh có kỹ năng đó. Thứ kỹ năng tuyệt vời này nếu mà anh để lộ ra ngoài thì sẽ đánh động rất nhiều kẻ muốn có được nó.
(Mình có linh cảm không lành về chuyện này...)
"Xin cô đừng nói việc này với bất kỳ ai khác nha."
"Dĩ nhiên. Tôi cũng là một người nắm giữ các kỹ năng mà, nên Guild sẽ phải giúp tôi thôi, nếu không thì tôi sẽ bỏ Guild ngay. Ngoài ra, tôi cũng muốn cậu được an tâm nữa."
Els nói như thể chuyện này chẳng là điều chi cả. Shin đã nghĩ rằng mình sẽ khó chống lại loài người hoặc những tổ chức khác, nhưng có vẻ là anh không cần phải lo lắng về nó quá.
"Ừ, một khi tôi còn cẩn trọng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Kể cả vậy, nhờ có cậu mà tôi mới nhẹ gánh được đấy. Dù cuộc sống của cô ấy được đảm bảo an toàn nhưng sống trong một ngôi nhà hằng nhiều năm trời mà không thể bước ra khỏi cửa, đúng thật là kinh khủng."
"Tôi cũng nghĩ vậy. Đó cũng là lý do mà tôi xoá lời nguyền cho cô ấy. Nhắc mới nhớ thì, làm sao cô biết được về lời nguyền đó ? Tiera vốn rất ngại khi nói về chuyện đó mà."
"Chúng tôi đều xuất thân từ cùng một làng mà. Tôi trở thành thám hiểm gia và đi vòng quanh thế giới, rồi khi trên đường về nhà tôi được biết về biến cố đó với Tiera. Cô ấy vào lúc đó chỉ là một cô gái elf bình thường với mái tóc màu bạc đẹp huyền ảo."
"Tôi hiểu rồi."
"Khi tôi trở về làng sau khi nghe được việc Tiera đã bị nguyền, cô ấy đã bị đuổi đi từ trước rồi. Nói thật, tôi không nghĩ là cô ấy vẫn có thể sống sau khi được biết về lời nguyền, cho đến khi tôi gặp được Schnee."
Một lời nguyền mà có thể thu hút các quái vật mạnh thì quả thật tồn tại một mình là chuyện hầu như bất khả thi. Thực tế cũng cho thấy nếu Schnee không bảo vệ cho cô ấy, thì chắc giờ khả năng sống sót của cô đã bằng không rồi.
"Cô ấy bị dính lời nguyền ... và được Schnee giúp đỡ ... phải vậy không ? Do cô ấy may mắn hay là gì ?"
"Chuyện đó thì Tiera tự quyết định. Tuy nhiên, vì lời nguyền đã được xoá đi nhờ có anh, tôi nghĩ là giờ cô ấy có thể tìm thấy được hạnh phúc từ giờ trở đi rồi."
"Cô nói chí phải. Chúng ta không phải là người có thể phán xét về chuyện này. Vậy thì câu chuyện đến đây là kết thúc rồi. Cô có gì muốn hỏi nữa không ?"
"Không có. Những gì tôi muốn hỏi, anh đều đã trả lời hết rồi. Tôi xin lỗi vì đã làm phí thời giờ quý báu của anh."
"Không sao đâu mà. Những cảm xúc của Els, tôi nghĩ là có thể hiểu được đôi phần."
Trong lúc im lặng để lắng nghe câu chuyện của Els, Shin không để tâm lắm về khoảng thời gian 30 phút đã qua.
Khi họ rời phòng tiếp khách và trở lại bàn tiếp tân, có một cô tiếp tân khác đang nói chuyện với Celica. Cô tiếp tân kia đứng dậy khi thấy Els đã trở ra và đi lên tầng hai sau khi cúi đầu chào nhẹ.
"Cô xong rồi à ?"
"Phải, chúng tôi vừa xong cuộc nói chuyện rồi."
"Tôi xin lỗi nha Celica. Và cảm ơn cô vì đã giúp tôi chuyện này."
Sau khi nói lời cảm ơn, Els bắt đầu quay lại bàn tiếp tân và tiếp nhận các yêu cầu được đưa ra bởi các nhà thám hiểm.
"Vậy thì, Shin-sama, thẻ hội viên của ngài đây. Xin nhớ giữ nó cẩn thận và đừng để làm mất, vì nó cũng là vật chứng cho thứ hạng của ngài nữa. Tuy nhiên ngài có thể làm lại thẻ nếu mất với giá 10 đồng bạc J."
"Tôi hiểu rồi."
Shin nhận thẻ hội viên từ Celica. Trên đó có ghi đầy đủ tên và cấp bậc, hội hay nhóm tham gia. Anh có thể nhớ những lời giải thích của Celica về việc những thông tin này được giấu trừ khi dùng những công cụ đặc biệt.
"Ngài có muốn làm việc ngay không?"
Có thể thấy một tấm bảng gắn đầy những thông tin về các yêu cầu được nhận. Với cấp G thì chỉ có thu thập nguyên liệu hay những thứ lặt vặt thôi. Nó ít nguy hiểm hơn, và phần thưởng cũng ít hơn. Tuy nhiên, 1 đồng bạc J cũng đã khá hời rồi.
"Cái này thì sao? Tôi có thể nhận nó chứ?"
Anh lấy một tờ thông tin và đem lại bàn tiếp tân. Shin muốn tăng độ khó nhiệm vụ lên ít nhất là một cấp. Celica cũng không nói gì đến việc tại sao anh lại có cấp bậc thấp so với những gì cô đã biết về sức mạnh của anh.
"Cái này đi."
"Đây là yêu cầu thu thập lá Hillock. Vì nhiệm vụ này luôn có sẵn nên không có hạn chót. Tiền công sẽ là 1 đồng bạc J mỗi 30 lá."
"Nếu tôi thu thập 60 lá, tôi sẽ được nhận 2 đồng bạc chứ ?"
"Vâng, nhu cầu lá Hillock là luôn có vì nó là nguyên liệu cho những vị thuốc. Ngài có đồng ý nhiệm vụ này không?"
"À vâng. Oh, liệu cô có bức hình nào của nó không?"
"Vâng, xin hãy đợi một chút."
Thật ra, anh đã thấy nó trong game rồi, nhưng anh muốn xác nhận lại cho chắc chắn. Cuốn sách Celica đem ra từ kệ sách sau bàn tiếp tân khá dày, như một cuốn từ điển vậy.
Cô đặt cuốn xách xuống bàn rồi thở một hơi nhỏ.
"Phù, đây là cuốn thực vật toàn thư. Và lá Hillock... nó đây rồi."
Anh xác nhận lá Hillock trong khi cảm ơn Celica đã bỏ chút thời gian giúp anh tìm nó trong cuốn sách. Dường như những gì anh nhớ là đúng. Nó cao khoảng 10 -15 cemels với lá có răng cưa. Anh khi vọng rằng nó không quá khó để tìm đủ 30 cây.
"Nó mọc ở khu rừng phía Đông và Bắc."
Theo cuốn sách, lá Hillock mọc ở phía đông và bắc, đặc biệt là ở sâu trong rừng.
"Xin hãy cẩn thận vì đã có người đi lạc khi vào sâu trong khu rừng để tìm lá Hillock. Ngài cũng có thể sẽ bị tấn công bởi quái vật nếu tiến quá sâu."
"Tôi sẽ ghi nhớ điều này."
Có một điều mà anh nghĩ không nên nói đến. Khi đến 'Tsuki no Hokora', anh đã đến cánh rừng phía đông. Và những con quái vật anh hạ đã trả cho tiền trọ của anh.
"Cẩn trọng nhé."
Celica nói khi Shin rời khỏi văn phòng.
Anh bước thẳng đến cửa Đông, khi vẫn đắn đo xem mình có nên mua một tấm bản đồ không.
— Trong phòng chờ của hội.
Els và Celica vừa dọn lại những tài liệu và nói về Shin khi nhâm nhi li trà.
"Celica, cậu chỉ vừa biết anh ấy thôi mà?"
"Giờ nghĩ kĩ lại, mình cũng chưa biết gì nhiều về anh ta cả. Mặc dù có thể nói mình biết anh ta, nhưng mình vẫn chưa có nhiều thông tin cho lắm."
Shin chỉ vừa đến hội hôm qua, nên Celica cũng chẳng biết gì hơn. Cô nói với Els rằng anh ta có thể ngang hàng với Barlux, khi anh là người có lá thư giới thiệu ấy.
"Cậu đang nói rằng 'Blue Wolf' chỉ đơn giản như thế à? Dù mình biết rằng trông anh ta cũng khá mạnh đấy."
Vì Celica là đồng nghiệp của mình, Els hạ giọng dễ chịu hơn. Bình thường cô luôn như thế, vậy nên cũng chẳng có vấn đề gì cho Els khi nói chuyện gần gũi như vậy. Nhưng cô luôn đảm bảo rằng không nói như thế ở nơi công cộng, chỉ những khi chỉ có hai người mà thôi. Mà dường như 'Blue Wolf' ở đây ám chỉ đến Barlux.
Hầu như chưa có thông tin gì về người ấy – Shin.
Khi Celica giới thiệu Shin cho cô, Els nói những thứ liên quan đến danh hiệu của mình.
"Ừa, cũng không có gì lạ khi mình cũng không thấy gì."
Els gật đầu khi hiểu câu chuyện của Celica.
"Thật à, cả cậu cũng không?"
Els là một trong những người có sức mạnh ngang ngửa hội phó. Cô sở hữu kĩ năng [Analyze – VII] (Phân tích cấp 7), và cô cũng là người giữ danh hiệu 'Người quan sát' (Observer). Vì thế, cô có thể dễ dàng nhìn được tên thật và cấp độ của những người có cấp cao hơn cô. Một cái tên giả không thể qua mắt cô được. Thực tế, cô đã có thể thấy được cấp độ của Barlux khi chỉ mới lướt qua.
Khi Els bảo cô không thể nhìn thấu Shin, cũng dễ hiểu khi tò mò về người này là ai. Cô cũng chẳng biết được rằng Shin liệu có thật là tên anh hay không.
"Hmm, việc này cũng không đáng lo ngại lắm đâu. Mình không nghĩ rằng Tiera có thể trao bức thư ấy cho một người xấu đâu."
"Blue Wolf cũng có ý như vậy. Khác cậu một tí thôi."
Celica lẩm bẩm khi nhớ lại cảm giác an toàn khi ở gần Shin.
"Khác biệt... nhỉ? Mặc dù khả năng và áp lực của anh ta không hợp tí nào, quả thật hiếm thấy..."
"Ừ. Nói sao nhỉ? Nó giống như cảm giác an toàn hơn vậy."
Hai người bọn họ đều im lặng lúc ấy, trong họ có vẻ vui.
"Mình cũng không biết ( mình đoán thế)..."
Càng nghĩ về Shin, hình ảnh về anh ta càng mờ đi.
Trong quá khứ, ngay cả khi cảm thấy khó chịu, họ chưa bao giờ cảm thấy bồn chồn như thế này cả.
--
Sau khi Shin rời đi, anh thấy thẳng cổng phía Đông. Đầu tiên là dọc theo con đường chính, rồi anh hướng vào rừng theo lối mòn. Khu rừng phía đông là nơi để những người mới tập luyện. Hiếm khi thấy những con quái vật hung tợn ở đây.
Khi đi ngang cổng, Beid đã nhắc anh về việc này. Một vài lính mới đã vào khu rừng phía đông hôm nay. Beid là một người lính gác cổng Nam vào hôm qua, nhưng có lẽ hôm nay ca trực của anh là ở đây. Có vẻ như anh đã gác ở đây cũng được một lúc ngồi.
Những nhiệm vụ đơn giản có thể được hoàn thành trong cỡ ba mươi phút trong game. Anh định hoàn thành sớm để đến thư viện. Shin bước đi nhanh hơn
Dù là nơi mở đầu cho người mới, khu rừng lại toác lên vẻ u ám. Beid nói rằng ở đây chỉ có những con quái vật cấp thấp mà thôi, nhưng khu rừng vẫn làm anh sợ mặc dù vẫn chưa có cuộc đụng độ nào cả.
Shin cẩn thận dò tìm lá Hillock với những thông tin trước đó.
Nếu trí nhớ của anh là đúng, nó sẽ mọc nhiều ở những chỗ ánh nắng dễ dàng chiếu đến. Sau khi nghe lá Hillock có thể dễ dàng được tìm thấy, anh nghĩ nhiệm vụ này chắc sẽ xong nhanh thôi.
——
"...Không phải cái này."
Đã ba tiếng từ lúc anh bước chân vào rừng.
"...Cũng không phải cái này!"
Số lá thu thập được... không.
"...Argggggggg!!"
Chưa một cái lá Hillock nào được tìm thấy.
Vào rừng cũng đã lâu rồi. Dù đã đi theo con đường vẫn còn in trong trí nhớ của mình, anh vẫn chưa tìm được dù chỉ một lá.
"Lạ thật... Dù có tìm kĩ bao nhiêu thì mình vẫn chưa thấy cái nào."
Một điều khác lạ khác là khi càng vào sâu trong rừng, anh chưa thấy mạo hiểm giả nào cả. Vậy thì trường hợp có người đã hái hết lá cũng không hợp lí cho lắm.
"Mình có nên vào sâu thêm không nhỉ?"
Thông tin từ cuốn toàn thư đã nói rõ rằng càng vào sâu thì sẽ càng dễ tìm hơn. Tất nhiên, đi đôi với việc ấy là khung cảnh trở nên tối hơn và sự hiện diện của các loài động vật hoang dã có thể dễ dàng được nhận ra.
Anh muốn hoàn thành nhiệm vụ mà không gặp bất cứ cuộc đụng độ nào. Đi sâu hơn, Shin hướng đến những nơi quái vật không thường lui đến và để ý mọi vật xung quanh.
Sau khi trông ngóng xung quanh, anh không tìm được chỗ mà ánh sáng mặt trời có thể chiếu đến. Nhiều lúc tưởng như đã tìm được nhưng chỗ ấy lại bị che phủ bởi bụi rậm và rễ cây.
"Mình bắt đầu thấy đói rồi..."
Mặt trời đã lên đỉnh, vậy giờ cũng đã giữa trưa rồi. Anh đã đi không biết bao lâu dù cho bao tử đang kêu réo đòi phần ăn trưa nó chưa được nhận.
"Có lẽ mình nên ăn gì đó?"
Shin lấy bữa trưa của mình ra từ "Hộp vật phẩm" để lên đùi rồi bắt đầu ăn. Trên menu là một cái hotdog và một phần cola. Thức ăn được trữ trong 'Hộp vật phẩm không bị ảnh hưởng bởi thời gian bên ngoài. Anh vào rừng mà không cần lo đến thức ăn cũng nhờ lượng thức ăn trữ sẵn trong đó.
Dù thức ăn trong game có thêm một vài hiệu ứng đi kèm như tăng chỉ số hay tăng khả năng hồi phục, bằng cách nào đó chức năng này không còn hiển thị nữa, nên những tác dụng ấy cũng không được rõ ràng cho lắm.
"Mmm. Myum, fuu... Giờ thì, mình cũng nên tiếp tục thôi."
Shin hoàn thành bữa trưa trong nháy mắt. Âu cũng đúng cho tên gọi "thức ăn nhanh" (fast food) của nó. Anh cố gắng ăn thật nhanh vì sẽ rất phiền phức nếu đám quái vật ngửi thấy mùi thức ăn và mò đến.
Sau 3 giờ tìm kiếm, nó vẫn lại y như cũ; anh vẫn không tìm được cái lá nào. Thiết nghĩ lá Hillock đã bị hái đến mức không còn một tí gì để anh mang về nữa.
1 tiếng sau, Shin quyết định quay về phòng trọ vì đã thấm mệt. Mặc dù thực tế anh vẫn có thể đi tiếp được, nhưng sự mệt mỏi vì không tìm được mục tiêu trong thời gian dài là tất cả những gì anh tìm thấy.
Khi bước đến cánh cổng, đợi canh gác đã đổi phiên cho nhau. Hình như những người lính đã thay nhau canh gác và đi tuần theo đúng lịch.
Anh thấy Beid giữa đám lính về từ cuộc đi tuần và trao đổi vài thứ khi được xác nhận thẻ hội viên của mình.
"Yo, trông cậu khá tả tơi đấy. Có tìm được những thứ cần tìm chưa?"
"Chuyện là, tôi đã vào sâu trong khu rừng phía đông để nhặt lá Hillock, nhưng tìm cả ngày cũng không thấy lá nào..."
"Oioi, nguyện liệu đó dễ tìm lắm nếu cậu biết cách tìm mà. Tôi đã thấy vài lính mới đem về cả đống hôm nay đấy. Số lượng cũng nhiều lắm."
"H...HẢ...?"
Những người khác đều thu hoạch bình thường. Shin như bị giáng một đòn đau khi nghe được những lời đó.
"Tôi nghĩ họ đều đã về lúc sáng... Cậu, có chắc là cậu đã tìm đúng nơi chứ?"
"...Vâng..."
Anh lấy tay che mặt rồi hạ vai xuống. Shin đã là một mạo hiểm giả cấp SS khi vẫn còn trong game. Lòng tự hào của anh như bị đập vỡ nếu như thế giới này là một thế giới hoàn toàn khác.
"Ờ thì, chuyện cũng đã lỡ rồi. Vui lên nào."
"Ku, lời động viên của anh càng xát muối vào tôi đấy."
Vì Beid không biết rằng lá Hillock không có ở đó nên anh chỉ có thể nói những lời như vậy mà thôi.
"Tôi đoán rằng may mắn cậu đã hết thôi. Có lẽ hôm nay không phải ngày của cậu, nhưng cậu vẫn có thể tiếp tục vào ngày mai mà."
"Vậy à... có lẽ tôi nên vào sâu hơn vào ngày mai."
"Đừng vào quá sâu. Mặc dù đây là cậu, nhưng có nhiều lính mới đã bị giết khi họ tiến quá sâu."
"Tôi hiểu. Gặp anh sau."
Anh hiểu những gì Beid lo lắng. Và cũng không có gì phải vội khi không có giới hạn thời gian. Nhưng đòn tâm lí giáng xuống người muốn tìm thứ không có ở nơi đáng lẽ ra phải ở đó khiến Shin lập một kế hoạch kĩ càng hơn cho chuyến đi về khu rừng phía bắc ngày mai.