Chương 125 : Cái tròng
<br><br>Chương 125 : Cái tròng<br><br><br>Chương 121: Cái tròng <br> <br> Chuyện Doãn Thiên Chiếu gặp phải ẩn tật, đương nhiên sẽ không nói với bất kỳ ai. <br> <br> Cũng may Xích Độ Hà nhất chiến hắn tuy rằng thụ thương, nhưng dù sao cũng coi như thu được vật liệu bản thân cần. <br> <br> Dưỡng thương một ngày, Doãn Thiên Chiếu liền tới gặp Giang Tiểu Niên. <br> <br> Giang Tiểu Niên vẫn như cũ là bộ dạng lười biếng kia, cầm vật liệu, nói: "Buổi trưa ngày mai tới lấy thuốc." <br> <br> Doãn Thiên Chiếu liền muốn rời khỏi, đột nhiên nhớ tới những lời Lạc Cầu Chân nói, quay đầu hỏi: "Việc này ngươi không nói với người khác chứ?" <br> <br> Giang Tiểu Niên lười biếng hồi đáp: "Ta là không lắm miệng như vậy, bất quá mấy ngày trước đây đến là có người tới hỏi qua ta, là có ai từng tại chỗ này của ta mua thuốc chưa." <br> <br> Doãn Thiên Chiếu trong lòng cả kinh: "Ai?" <br> <br> Giang Tiểu Niên lắc đầu: "Không nhớ rõ." <br> <br> "Vậy ngươi nói?" <br> <br> "Nói rồi a, bất quá ta chỉ nói có người mua, không nói là ngươi muốn." <br> <br> Doãn Thiên Chiếu tức giận đến cắn răng, làm sao có việc cầu người, cũng chỉ có thể nói: "Nếu như ngươi gặp lại được người kia, có thể nhận ra?" <br> <br> "Có thể a." <br> <br> "Được, đến lúc đó thông báo ta." <br> <br> —————————————————— <br> <br> Thời gian chờ đợi rất dày vò. <br> <br> Cũng may thời gian một ngày rốt cục vẫn là trôi qua. <br> <br> Lần nữa đi tới đan phòng, Giang Tiểu Niên đem dược lấy ra cho Doãn Thiên Chiếu: "Nhạ." <br> <br> Doãn Thiên Chiếu tiếp nhận dược bình, chần chờ một chút: "Ngươi xác định. . . Thuốc này hữu dụng?" <br> <br> Giang Tiểu Niên hồi đáp: "Đây là thuốc ta mới nghiên cứu, có hữu dụng hay không, thành thật mà nói ta cũng không nắm chắc." <br> <br> "Cái gì?" Doãn Thiên Chiếu vì tìm vật liệu thiếu chút nữa mệnh đều không còn, không nghĩ rằng lại nhận được một cái hồi đáp như thế. <br> <br> Giang Tiểu Niên hừ lạnh: "Tu sĩ có ẩn tật không nhiều, dược có thể trị cũng không nhiều, nếu như ngươi có lựa chọn khác tốt hơn, cũng sẽ không đến chỗ này của ta. Được hay không được, thử một chút chẳng phải sẽ biết." <br> <br> "Sẽ không có hậu quả bất lương gì chứ?" <br> <br> "Hổ lang chi dược, sau khi ăn, tâm tình sẽ có chút kích dương, bất quá vấn đề không lớn, đằng nào không chết được người." <br> <br> Doãn Thiên Chiếu nghe trong lòng hỏa khí: "Ngươi người này, nói chuyện quá không xuôi tai." <br> <br> "Nói thật tổng là không dễ lọt tai, nói dễ nghe mấy thì cũng không trị được bệnh." Giang Tiểu Niên nhìn quen loại tràng diện này, lên tiếng vẫn như cũ là cái dạng sống dở chết dở kia. <br> <br> Doãn Thiên Chiếu cũng là không còn lựa chọn, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, tổng phải thử một phen. <br> <br> Chỉ có thể rời đi, phía sau là Giang Tiểu Niên hô theo: "Nhớ kỹ, sử dụng xong trong vòng một canh giờ nhất định phải hành phòng, như vậy mới có thể khơi thông khí huyết, điều trị nội phủ." <br> <br> ———————————————— <br> <br> Hoàng hôn. <br> <br> Dạ sắc hôn ám. <br> <br> Ngồi trong động phủ, nhìn dược trong tay, Doãn Thiên Chiếu chần chờ một chút, cuối cùng cắn răng một cái nuốt xuống. <br> <br> Theo đan dược xuống bụng, Doãn Thiên Chiếu rất nhanh cảm thụ được thể nội một cỗ nhiệt khí dâng lên, sau đó chính là cái phản ứng bản thân chờ mong đã lâu kia. . . <br> <br> Thành công rồi! <br> <br> Hữu hiệu! <br> <br> Doãn Thiên Chiếu vừa mừng vừa sợ. <br> <br> Rốt cục được rồi, bản thân rốt cục trở lại là nam nhân rồi! <br> <br> Doãn Thiên Chiếu hưng phấn muốn ngưỡng thiên trường khiếu. <br> <br> Không thể chờ, nhất định phải lập tức đi tìm Thường Vũ Yên, hắn còn chưa quên nhắc nhở của Giang Tiểu Niên. <br> <br> Trước hắn không tìm Thường Vũ Yên là bởi vì lời của Giang Tiểu Niên, dẫn đến đối với thuốc này lòng tin không đủ, hiện tại đương nhiên phải mau mau phát tiết một phen. <br> <br> Doãn Thiên Chiếu lập tức đứng dậy, đi tới chỗ của Thường Vũ Yên. <br> <br> Thường Vũ Yên không ở Thiên Nguyên phong, mà là ở Thiên Bình phong, cũng may Doãn Thiên Chiếu tu hành trung nhân, phi hành chốc lát trực tiếp liền đã đến Vô Trần hiên. <br> <br> Hạ xuống trước cửa Vô Trần hiên, Doãn Thiên Chiếu hưng phấn đẩy cửa ra: "Vũ Yên!" <br> <br> Đã thấy trong phòng trống trơn, chỉ có một tên tỳ nữ tại. <br> <br> Doãn Thiên Chiếu sững sờ: "Vũ Yên đâu?" <br> <br> Tỳ nữ tự nhiên là nhận thức Doãn Thiên Chiếu, khom người nói: "Bái kiến Doãn công tử, tiểu thư lâm thời có chuyện ra ngoài." <br> <br> "Đi đâu rồi?" <br> <br> "Lại là không biết, chỉ là nhận được phong thư, liền vội vã rời khỏi, nói chốc lát nữa liền trở về, công tử có thể chờ chốc lát." <br> <br> Doãn Thiên Chiếu bất đắc dĩ, chỉ có thể tại trong phòng chờ đợi. <br> <br> ———————————————— <br> <br> Bên hồ ngắm cảnh. <br> <br> Thường Vũ Yên khẽ nhất bước sen, đi tới bên một toà tiểu đình. <br> <br> Bên tiểu đình đang ngồi một nữ tử, hắc sa che mặt, chính là Đoạn Trường Nữ Ôn Tâm Dư, ở sau lưng nàng theo chính là Cừu Bất Quân. <br> <br> Ôn Tâm Dư chính đang cho cá ăn, thức ăn cho cá rải xuống trên mặt nước, dẫn tới chúng ngư tranh đoạt, dược xuất thủy diện, biết bao vui mừng. <br> <br> Thường Vũ Yên nhập đình: "Tỷ tỷ đêm khuya hoán ta tới đây, không biết có chuyện gì?" <br> <br> Ôn Tâm Dư cũng không quay đầu lại: "Chuyện Tây Hà thuỷ vực, ta biết rồi." <br> <br> Thường Vũ Yên thân thể mềm mại khẽ run, sắc mặt đột nhiên trắng xám: "Ai? Ai nói? Là Ninh Dạ hay là Vạn Xà?" <br> <br> Ôn Tâm Dư cười lạnh: "Vào lúc này ngươi còn quan tâm là ai để lộ bí mật sao? Vẫn là quan tâm một thoáng Doãn Thiên Chiếu đi. Doãn Thiên Chiếu có phải là đã thật lâu không đụng tới ngươi?" <br> <br> Thường Vũ Yên nghe phương tâm đại loạn: "Làm sao ngươi biết?" <br> <br> "Còn phải hỏi? Khoảng thời gian này ngươi mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, hỏi ngươi, ngươi lại không chịu nói. Nghĩ một chút cũng có thể hiểu là chuyện gì." <br> <br> Thường Vũ Yên vừa thẹn vừa giận: "Đây không phải là ta sai, lúc trước ta thực sự không biết hắn không phải Doãn sư huynh a!" <br> <br> "Đây đương nhiên không phải lỗi của ngươi." Ôn Tâm Dư đã quay mặt lại, sau khăn che mặt, một đôi con mắt như sao đêm lóng lánh: "Là Doãn Thiên Chiếu bản thân xử trí xảy ra vấn đề, nhát gan sợ chuyện, không dám công nhiên xuất hiện, nhưng lại cả ngươi cũng gạt, dẫn đến ngươi thất thân Lý Vân Kim. Nhưng vấn đề là, ngươi chung quy là thất thân cho hắn, trong lòng Doãn Thiên Chiếu, bậc cửa này sợ là không qua được chứ?" <br> <br> Thường Vũ Yên bị nàng vạch trần tâm sự, không nhịn được nữa thấp giọng khóc lên: "Tỷ tỷ, ta nên làm gì?" <br> <br> Ôn Tâm Dư hừ lạnh: "Ta không thích nhất chính là ngươi như bây giờ. Không phải chỉ là nam nhân sao! Thân là nữ tử, cần phải tự cường. Bản thân Doãn Thiên Chiếu có mắt không tròng, căn bản không xứng làm nam nhân, nam nhân như vậy, không cần cũng được!" <br> <br> Thường Vũ Yên buột miệng kêu lên: "Không, hắn không phải như vậy. Hắn chỉ là tâm có khúc mắc, chẳng mấy chốc sẽ vượt qua." <br> <br> "Đó căn bản chỉ là ngươi tự mình an ủi. Thường Vũ Yên, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Doãn Thiên Chiếu căn bản không phải là nam nhân tốt gì, hắn vừa ý ngươi, từ đầu đến cuối đều là vì dòng dõi của ngươi. Ngươi là cháu gái của Tây Phong Tử, là thân nhân duy nhất của hắn. Nếu như không có quan hệ này, lấy người này bạc tình bạc nghĩa, ngươi cảm thấy hắn lại thích ngươi sao?" <br> <br> "Không phải như vậy! Không phải như vậy!" Thường Vũ Yên kêu to. <br> <br> Ôn Tâm Dư liền thở dài một hơi: "Khó nhất là đoạn nhân gian tình sự. Ta tuy là chấp chưởng hình luật Chấp Tử thành, ty Nhân Gian Sát Phạt, thế nhưng đối với chuyện này cũng không thể ra sức. Chính là thà dỡ một miếu, không phá một hôn. Nam nữ tình sự, là khó quản nhất, bởi vì giữa phu thê, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, ngươi không biết lúc nào, cái gọi là oan gia kia lại lần nữa hòa hợp, như tại trong đó thuyết tam đạo tứ, sau đó biết được, phản lại bị oán. Nhưng ngươi là bạn tốt của ta, ta quan tâm ngươi, lại nhịn không được muốn nhiều lời vài câu. Ngươi không nghe, ta cũng là vô pháp." <br> <br> Thường Vũ Yên hai mắt đẫm lệ, chỉ là run mạnh một cái. <br> <br> Ôn Tâm Dư nâng dậy nàng: "Ta biết trong lòng ngươi khổ, chuyện hôm nay, chung quy là ta đường đột, không nên đề cập tới. Chuyện của ngươi, chung quy cần phải do ngươi tự mình giải quyết, ta không nên dính líu. Nếu như thế, lời nói hôm nay, liền dừng ở đây, những câu ta nói kia, ngươi hãy coi như chưa từng nghe thấy." <br> <br> Thường Vũ Yên kinh ngạc nhìn Ôn Tâm Dư. <br> <br> Lấy nhận thức của nàng đối với Ôn Tâm Dư, Ôn Tâm Dư không nên dễ nói chuyện như vậy. <br> <br> Nhưng Ôn Tâm Dư tựa như đã quyết ý, phất tay nói: "Ngươi đi đi, từ nay về sau, ta liền xem như chưa từng xảy ra chuyện này, ngày sau ngươi lại hỏi tới, ta cũng tuyệt không thừa nhận." <br> <br> Thường Vũ Yên còn muốn nói gì đó, Cừu Bất Quân lại đã đỡ nàng rời đi. <br> <br> Mắt thấy Thường Vũ Yên rời khỏi, Ôn Tâm Dư đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt biến hóa, lại đã trở thành hình dạng Công Tôn Điệp, sau đó cười nghiêng cười ngả, lại nào còn có tư thái của Ôn Tâm Dư. <br> <br> Công Tôn Điệp ôm bụng cười to: "Thú vị, thú vị, nhịn chết ta rồi. Uy, ngươi thật không sợ tương lai Thường Vũ Yên đi tìm Ôn Tâm Dư đối chứng?" <br> <br> Cừu Bất Quân mỉm cười: "Tính khí của Đoạn Trường Nữ, tới nay cứng rắn cực kỳ. Nếu như đã nói coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, vậy tức là chưa từng xảy ra. Lại nói, Hắc Bạch Thần Cung này chẳng mấy chốc sẽ náo nhiệt lên, Thường Vũ Yên nàng, sợ là căn bản không có tâm tư đi quản cái này đi. . ." <br> <br> Công Tôn Điệp lại nói: "Nhưng dù sao vẫn là cái kẽ hở." <br> <br> Cừu Bất Quân sắc mặt chìm xuống: "Không sai, vì vậy đợi sự tình giải quyết gần như là đủ, liền khiến nàng cũng chết đi là được rồi, dù sao nàng cũng là một trong những kẻ cầm đầu họa hại Thiên Cơ Môn ta."