Chương 154: Cha con nhận nhau
Chương 154: Cha con nhận nhau
Hàn vương gặp nạn.
Sáng tỏ được điều này, Vân Khinh cắn chặt răng, cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn đang đảo lung tung của con gái trong lòng. Ồn ào huyên náo đến vậy mà cũng chẳng ảnh hưởng đến con bé, vẫn tự mình thổi bong bóng chơi vui hết sức.
Nhìn con gái đáng yêu trong lòng, lại nghĩ đến đứa con trai còn đang trong tay Tề Chi Khiêm, dẫu biết lúc này Tề Chi Khiêm đang lợi dụng con trai cô thì không thể nào ngược đãi nó được, nhưng lòng vẫn đau âm đau ỉ. Con trai cô đang gặp nguy hiểm, nhưng lúc này Hàn vương lại đang gian nan, ông ấy là cha ruột của cô mà.
Chưa từng gặp cha ruột của mình, chỉ mới vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng so với dung mạo của Hàn vương thì ánh kiếm lại hấp dẫn sự chú ý của cô hơn.
Ông ấy là cha ruột của cô, sau bao ngàn đêm mộng mị, là khát vọng nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn, khát vọng được gặp, khát vọng có được tình yêu thương của cha sinh mẹ đẻ. Trong tình cảnh thế này, cô sao có thể chỉ lo đuổi theo Tề Chi Khiêm.
Cảm nhận được cảm xúc dao động nơi Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt không thể ngăn được khẽ lắc đầu. Vân Khinh của hắn lúc nào cũng thiện lương như vậy đấy, với thân nhân của mình cô luôn mang toàn tâm ra mà đối đãi, kết quả đổi lấy luôn là như thế, nhưng cô vẫn không thể nào buông bỏ. Nhưng, nếu đổi lại cô có thể máu lạnh vô tình như hắn, có lẽ hắn cũng sẽ không yêu cô đến vậy.
“Đi thôi, đi xem coi đã xảy ra chuyện gì.” Ôm chặt Vân Khinh lẫn con gái vẫn nằm trong lòng Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt mang theo hai mẹ con đi về phía sau.
Chưa từng được nhận nhiều tình cảm của người thân, cho dù ngoài miệng nói không thèm để ý, nói nản lòng thoái chí với thứ tình cảm vô nghĩa ấy đến mức nào, nhưng thật ra sâu thẳm trong thâm tâm họ vẫn ngày ngày ước vọng, có lẽ so với người bình thường lại càng khát khao hơn. Điều này hắn rất hiểu, bởi hắn cũng từng giống như vậy.
Vân Khinh nghe Độc Cô Tuyệt nói vậy, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Độc Cô Tuyệt. Độc Cô Tuyệt thấy thế cúi đầu khẽ cười với Vân Khinh, trong cặp mắt máu lạnh kia sáng tỏ tất cả.
Nắm bàn tay Độc Cô Tuyệt đang ôm bên hông, Vân Khinh không nói gì, đối đáp giữa cô và Độc Cô Tuyệt cũng chẳng cần phải dùng lắm câu nhiều chữ làm gì cả.
Lúc này họ đang cố gắng hết sức thoát khỏi đám đông chật kín kia ra ngoài, về phần con họ trước mắt hẳn là sẽ không có vấn đề gì, thôi thì trước tiên cứ đi xem Hàn vương rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì đã.
Bởi vì trên con phố dài này, ai nấy đều muốn chạy về phía trước, tất cả những người trên phố hầu như đều dồn về phía tỏa ra sự hoa lệ xa xỉ kia, do vậy Độc Cô Tuyệt lui ra phía sau mọi người cũng rất chật vật.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đảo mắt trời đã tối, trên các ngã tư đường người qua kẻ lại xôn xao náo nhiệt. Pháo hoa nở rộ trên tòa thành xa xa, hồng, trắng, vàng, xanh đủ màu đủ sắc từ trên mặt đất phóng lên rồi nở phụt trên bầu trời, lóng lánh giữa không trung, khiến cả thành sáng rực còn hơn cả ánh nắng chiếu rọi ban ngày, ánh lửa xen lẫn khói chớp lên thật ngắn ngủi, nhưng cũng yêu diễm vô ngần.
Trẻ con cười đùa chạy nhảy trên khắp các ngã tư, châm lửa đốt pháo, nhà nhà giăng đèn kết hoa, khí thế này so với lễ mừng năm mới quả thực là náo nhiệt hơn nhiều. Cứ vài thập niên thì mới có một lễ đăng quang lập Thái tử, còn đón năm mới thì hàng năm đều có.
Trong cung lại tương đối lạnh lẽo, dẫu trước cửa cung đều treo đầy đèn lồng đỏ, nhưng các cung nữ, thái giám vội vã tới lui lại cúi đầu, nét mặt rất cẩn thận. Trong vương cung đèn lúc sáng lúc tối, làm cho cả vương cung nước Hàn lúc này đáng lẽ phải náo nhiệt nhưng giờ lại bí ẩn như chốn âm ti.
Đêm tối như mực, gió thu nhẹ nhàng thổi, trên trời cao đừng nói gì đến trăng, ngay cả sao cũng chỉ lác đác hai ba ánh, đêm tối mịt mùng.
Thân ảnh chợt chớp lên, Độc Cô Tuyệt – một thân áo giáp đen mang theo Vân Khinh, nhanh như ánh chớp đạp không lao đi, chân chỉ điểm vài cái, trong vài lần hít thở đã phi thân bay vào tẩm cung Hàn vương.
Một cán dao vung lên, vài thị vệ trấn thủ sau đại môn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã ngất lịm. Độc Cô Tuyệt nhanh tay đẩy họ qua một bên, lắc mình một cái đã thâm nhập vào trong tẩm cung, Vân Khinh bám sát theo sau, ôm theo con gái lách mình tiến vào.
Hai người xâm nhập vào phía sau điện của tẩm cung Hàn vương thì vội tránh đi, một đội binh lính tuần tra đang bước đều đi tuần lại đây, nhưng mà ngay cả một chút gió thổi cỏ lay những kẻ đó cũng không hề phát hiện ra.
“Phụ vương, nghĩ xong chưa?” Hai người vừa mới bước chân vào phía sau tẩm cung của Hàn vương, phía trước điện đã loáng thoáng truyền đến một giọng nói mang theo ý hỏi.
Độc Cô Tuyệt nghe thấy vậy mắt cũng không chớp, ôm Vân Khinh không một tiếng động ẩn núp vào phía trước điện.
Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt quen thuộc nơi này giống như đang tiến vào cung điện của hắn thì không khỏi khẽ giương mi lên, nhưng cô cũng không hỏi gì, chỉ vừa chú ý động tĩnh phía trước, vừa ôm ấp con gái ở trong lòng.
Đứa con gái đang ngủ trong lòng cô, tiểu tai họa này cũng không biết là lấy năng lực từ đâu mà chỉ cần nhắm mắt ngủ thì ngay cả thiên lôi đánh trên đỉnh đầu nó cũng có thể ngủ say như thường. Cũng bởi có bản lĩnh đó nên cô mới dám đem con bé theo, vào thời điểm này cô và Độc Cô Tuyệt đều cho rằng con gái của họ thì luôn mang theo bên mình sẽ tốt hơn.
“Ngươi, đồ súc sinh.” Vừa mới bước chân tới gần trước điện, hai người còn chưa dừng chân lại, chợt nghe thấy một giọng nói cực kỳ phẫn nộ, lớn tiếng truyền lại đây. Hai người bất giác liếc nhau, đi xuyên qua cửa điện phía trước rồi nhìn vào trong phòng.
Một người đang ngồi trên long sàng, đối diện với bọn họ. Không, không thể nói là ngồi được, từ hướng này của Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy trên tay chân người nọ bị xiềng xích buộc chặt, cả người bị khóa trái lại trên long sàng tứ giác, những sợi dây xích màu trắng bạc như những cánh tay rắn chắc khóa chặt một người đàn ông mặc một bộ quần áo hoa sáng màu ở trên giường.
Vân Khinh từ từ siết chặt bàn tay lại, đó là Hàn vương.
“Ha ha, súc sinh. Phụ vương à, nếu ta là súc sinh, thì phụ vương là cái gì đây?” Tiếng cười lạnh lùng thốt ra từ miệng của một gã khoảng hai mươi tuổi đứng đối diện, dưới ánh đèn chiếu rọi lộ ra một dung nhan vốn anh tuấn nhưng lại có vẻ âm trầm, người này chính là đại hoàng tử mà ba ngày sau sẽ trở thành Thái tử Hàn quốc.
“Phụ vương, nhi thần khuyên ông một câu, đừng cố chống đối với ta nữa. Phải tự biết khả năng của mình, ngoan ngoãn đem binh phù giao ra đây, có lẽ ta sẽ vui vẻ một chút, còn có thể dựa vào giao tình của ta và Tề thái tử mà thương lượng với ngài ấy, nhờ Tề thái tử khuyên bảo Sở Vương thả yêu nữ ngoại tộc kia của ông và Tam đệ ra. Nếu như ông một mực khăng khăng chống đối, Phụ vương à, nhi thần cũng không đủ kiên nhẫn để chờ người đâu.”
“Bây giờ Tam đệ và Vương phi của ông đều đang ở trong tay Sở Vương, nhưng Sở Vương hiện tại lại ở trên lãnh thổ của Tần quốc, cách xa như vậy, nếu như hảo ý của Tề thái tử đi chậm một bước, ông nói coi, phụ vương, ả đàn bà yêu dấu nhất cuộc đời này cùng với con trai của ông e rằng không cứu kịp nữa rồi.” Giọng cười âm hiểm, lạnh lùng vang lên, đại hoàng tử nước Hàn chậm rãi nhìn xung quanh tẩm cung Hàn vương rồi bắt đầu bước đi thật thong thả, thoạt nhìn dáng vẻ như đã nắm chắc hết tất cả.
Giấu mình ở phía sau cửa, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh vừa nghe thấy liền trao đổi với nhau một ánh mắt. Sở Hình Thiên quả nhiên ở trên lãnh thổ của nước Tần, nếu như lời nói kia là thật, thì Sở Hình Thiên mang theo Tuyết Cơ và Thượng Quan Kính quả thật đi theo đường núi Thiên Nguyên, theo biên giới của Nam Vực và nước Tần tiến vào nước Tần.
Mà Tề Chi Khiêm sau khi bắt con của bọn họ liền quay đầu đi theo sông Cửu Khúc Long, hai người này quả nhiên là chia binh ra làm hai đường, không tụ hợp ở một nơi.
Độc Cô Tuyệt khẽ cau mày, hay cho sách lược một binh chia làm hai đường, mặc kệ cho hắn cứu bên nào thì bọn chúng đều còn con tin để nắm giữ trong tay.
Trong tẩm cung bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở kích động của tên đại hoàng tử kia và tiếng hít vào đầy phẫn nộ của Hàn vương.
Không hề có một chút động tĩnh, một hồi lâu sau, Hàn vương giống như câm điếc, không thèm nói một tiếng, nhắm mắt, xoay người nằm nghiêng trên long sàng, không thèm để ý tới dáng vẻ diễu võ dương oai của tên đại hoàng tử, nét mặt quyết tuyệt, kiên định.
“Ông! Lão già chết tiệt này, cứng đầu hả.” Gã đại hoàng tử vừa thấy vậy, mặt nhăn tít lại, sự âm ngoan lạnh lùng biến đâu mất, giận đùng đùng rút ngay thanh kiếm bên hông ra, ra vẻ sẽ chém Hàn vương vốn đang không thèm để ý gì tới gã kia.
Vân Khinh lập tức cử động, định ra tay, Độc Cô Tuyệt liền nhanh tay kéo cô lại, khẽ lắc đầu, ý bảo gã sẽ không làm thật đâu.
Quả nhiên, tên đại hoàng tử kia mặt mày xanh mét, tức tối dừng tay lại, không dám chém thật, khóe miệng co giật vài cái, đá một cước lên long sàng làm phát ra một tiếng vang lớn, mặt đầy vẻ âm trầm, thấp giọng nói: “Lão già kia, ta cho ông thời gian hai ngày, đến lúc đó mà không cho ta đáp án vừa lòng thì đừng nói đến người đàn bà và đứa con trai kia của ông, mà ngay cả ông tới lúc đó cũng đừng trách ta không niệm tình cha con.”
Dứt lời, gã lạnh lùng hừ một tiếng, giận dữ phất tay áo thật mạnh, xoay người bước ra ngoài.
Ngay sau đó là tiếng khóa cửa truyền đến.
Nghe thấy Đại hoàng tử đã đi xa, Hàn vương đang nằm nhắm mắt trên long sàng chậm rãi mở to mắt, trong mắt là sự kiên nghị, hai tay bị khóa siết chặt lại.
“Độc Cô Tuyệt, ngươi làm gì mà còn chưa…” Giọng nói như lời thì thầm vang lên trong tẩm cung yên tĩnh, nhẹ nhàng phiêu đãng, cũng là lời nói của Hàn vương đang nằm ở trên giường.
“Ông đang đợi bổn vương sao?” Độc Cô Tuyệt hơi kinh ngạc bước ra khỏi chỗ ẩn thân nơi cửa, cùng với Vân Khinh chậm rãi bước vào.
Hàn vương nằm ở trên giường, vừa thấy có người đột nhiên xuất hiện trong tẩm cung của mình, không khỏi hơi hoảng hốt ngồi dậy, nhưng nghe Độc Cô Tuyệt nói vậy thì lại nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, thái độ khá bình tĩnh.
Hàn vương vẫn giữ vẻ mặt nghi ngờ cho đến khi nhìn thấy dung nhan của hai người lộ ra thì liền mở to hai mắt, gần như muốn nhảy xuống giường, vẻ mặt kích động và mừng phát điên, nơi tay chân đang bị xiềng xích kia không ngừng nhẹ nhàng vang lên những tiếng động, đó là vì thân thể của Hàn vương phát run nên khiến cho dây xích bị va chạm tạo thành tiếng.
Ôm chặt lấy con gái, Vân Khinh đứng ở trước mặt Hàn vương, không nói bất cứ lời nào, chỉ nhẹ nhàng nhìn thật sâu vào người đàn ông trung niên phía trước. Trên trán đã có mấy sợi tóc bạc, đuôi mắt cũng có những nếp nhăn mơ hồ, nhưng vì đã trải qua quá nhiều phong sương, nên cả người toát ra sự lắng đọng, trầm ổn, cho dù có bị xiềng xích đầy người cũng không tổn hại một chút nào sự tao nhã của ông.
Đây là cha ruột của cô, đây là người mà mẹ cô cam tâm tình nguyện từ bỏ hết tất cả, chỉ muốn được trọn đời bên nhau cùng ông ấy, Hàn vương Thượng Quan Lăng Thiên.
Hít vào hai hơi thật sâu, Thượng Quan Lăng Thiên run run vươn tay về phía Vân Khinh, giọng nói cực kỳ thấp lại cực kỳ mềm nhẹ: “Con gái của ta, lại đây, lại cho cha nhìn con một cái nào.”
Tiếng nói vừa dứt, Vân Khinh liền cảm thấy mông lung, làm sao có thể, cha cô sao lại biết cô là con gái của ông chứ? Không thể nào, mẹ và em trai cô vẫn chưa có cơ hội truyền lại tin tức cho Hàn vương mà. Làm sao ông biết được chứ?
Trong lòng đầy nỗi kinh ngạc không thể nói nên lời, nhưng nhìn thái độ đầy vẻ kích động của Thượng Quan Lăng Thiên, đôi tay rộng mở như muốn ôm ấp, Vân Khinh cảm thấy khóe mắt cay cay. Cô đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi gặp mặt rồi, thậm chí khi gặp lại mà cha cô không nhận cô, cô cũng đã nghĩ tới, cô có thể chấp nhận được hết.
Nhưng cô chưa từng nghĩ tới tình cảnh giống như lúc này, cha cô gọi cô là con gái, và ông đang xúc động mở rộng vòng tay của mình, muốn đón lấy đứa con gái đã thất lạc bao nhiêu năm này, ông ấy là cha của cô, là người cha ruột thịt của cô đây mà.
Bước chân dường như cũng có ý thức, không đợi tâm trí cô kịp phản ứng, đã từng bước một bước về phía trước, nhẹ nhàng đứng ở trước mặt Thượng Quan Lăng Thiên. Độc Cô Tuyệt ở bên cạnh đưa mắt lạnh lùng nhìn, không ngăn cản, trên mặt chỉ hiện lên vẻ cảnh giác.
Đưa tay ra giữ chặt cánh tay Vân Khinh, Thượng Quan Lăng Thiên nhìn từ trên xuống dưới vài lần để đánh giá Vân Khinh, hai mắt ông đỏ lên nắm tay Vân Khinh liên tục gật đầu nói: “Tốt, tốt, con gái ngoan của cha, bao nhiêu năm, bao nhiêu năm rồi…”
Không nói hết ý, nhưng mọi người đều hiểu, bao năm qua Thượng Quan Lăng Thiên không hề biết mình có đứa con gái này, Vân Khinh cũng không biết cha cô là ai.
Nhìn vẻ lãnh đạm của Vân Khinh, đáy mắt Thượng Quan Lăng Thiên càng đỏ hơn, ông vội cúi đầu xuống che giấu. Vân Khinh thấy một giọt nước mắt trong suốt như nước mưa từ trong không trung rơi xuống, thấm vào chiếc áo vải bông ở trước ngực Thượng Quan Lăng Thiên.
“Nào, cho cha ôm một cái, cháu ngoại của ta đây ư?” Ông ngẩng đầu lên, đã không còn nhìn thấy những giọt nước trong suốt trong đáy mắt Thượng Quan Lăng Thiên nữa, chỉ có nét vui mừng và hưng phấn, đưa tay ra hướng về đứa bé trong lòng Vân Khinh muốn ôm lấy.
Bảo bối của Vân Khinh, nhưng khi nhìn Thượng Quan Lăng Thiên đón lấy con mình ôm vào trong ngực, nhưng bản thân cô lại không hề có một chút phản kháng, cảm giác giống như việc cho ông ấy ôm con mình là hết sức bình thường, bình thường đến mức ngay cả một chút hoài nghi, một chút phản kháng ở trong lòng cũng không có.
Đáy mắt cay cay, hàm răng trắng muốt cắn chặt môi dưới, chẳng lẽ đây chính là cảm giác của tình thân thực sự sao?
Độc Cô Tuyệt thấy vậy bước lại bên cạnh lặng, khẽ khàng ôm lấy Vân Khinh, nhẹ nhàng ôm chặt cô, tình cảm ấm áp trong im lặng theo vòm ngực rộng lớn của hắn truyền lại, an ủi cô, bao bọc cô.
“Lớn lên chắc chắn đẹp trai lắm, giống ông, giống ông đó nha.” Thượng Quan Lăng Thiên ôm đứa bé, thích thú đến mức miệng cười rộng đến mang tai, trên mặt chất chứa niềm yêu thương, không chút câu nệ biểu hiện ra hết.
Vân Khinh đứng trước mặt Thượng Quan Lăng Thiên, nhìn cảnh tượng này, nhẹ nhàng nghiêng đầu tựa vào trước ngực Độc Cô Tuyệt.
Trong tẩm cung yên tĩnh dường như có thứ gì đó được nảy mầm, đâm chồi rồi nhanh chóng kết hoa.
Khóe mắt đỏ lên, khóe miệng Vân Khinh lại chậm rãi nhếch lên nét cười: “Cháu là con gái.”
Nghe thấy Vân Khinh nói vậy, Thượng Quan Lăng Thiên hơi đờ mặt, thoáng qua vẻ xấu hổ, cười hắc hắc nói: “Giống bà ngoại của con, giống bà ngoại của con.”
Vân Khinh nghe thấy những lời này khóe miệng tươi cười càng thêm uyển chuyển hàm xúc, tựa vào trước ngực Độc Cô Tuyệt. Năm nay ngàn mai đang nở, không lạnh đâu.
“Hàn vương”, Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh hạ thấp giọng âm trầm gọi một tiếng.
“Gọi ta là phụ vương, Độc Cô Tuyệt.” Thượng Quan Lăng Thiên ngẩng đầu lên, đáy mắt rất kiên định, nhưng cũng là cố ý.
Độc Cô Tuyệt nhướng mày nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Lăng Thiên, trong đôi mắt kia có lẽ bao quát nhiều thứ lắm, nhưng mà biết đâu cũng có cả sự giả dối.
“Để bàn sau đi.” Ném ra mấy chữ, đáy mắt Độc Cô Tuyệt chợt lóe hào quang. Muốn làm cha của hắn ư, không dễ vậy đâu, trước mắt còn phải xem tình cảm này là chân tình hay là giả ý đã chứ.
“Hừ!” Đáp lại Độc Cô Tuyệt là một tiếng hừ lạnh đầy bất mãn của Thượng Quan Lăng Thiên.
“Lại đây con gái, cha cho con vật này.” Không để ý tới Độc Cô Tuyệt, Thượng Quan Lăng Thiên liền vẫy vẫy tay gọi Vân Khinh.
Vân Khinh thấy Thượng Quan Lăng Thiên mới đó còn kích động đến mức khó nhịn được thế mà đảo mắt một cái đã trầm ổn lại, trên mặt không còn gì ngoài sự nghiêm túc và cẩn trọng. Biết ông muốn nói chuyện chính sự, vào thời điểm này thật sự không phải là lúc nhìn nhận thân tình biệt ly xa cách. Cho dù gặp lại có vui mừng và kích động đến cỡ nào cũng phải cố gắng mà kìm nén lại, bởi trước mắt có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành. Cô không nghi ngại gì nữa, bước lại ghé sát tai vào bên miệng của Thượng Quan Lăng Thiên.
Thượng Quan Lăng Thiên cúi đầu thì thầm vào tai Vân Khinh vài câu, sau đó Vân Khinh bước ra, đi đến phía sau cung điện, Độc Cô Tuyệt thấy vậy cũng không đuổi theo, chỉ khoanh hai tay trước ngực nhìn Thượng Quan Lăng Thiên đang ngồi ở trên giường ôm con gái của hắn.
“Cung biến?”
Trên mặt Thượng Quan Lăng Thiên chợt lóe sắc lạnh, gật gật đầu.
“Sau lưng là ai? Tề quốc?”
“Mẹ ruột của đại hoàng tử là cô ruột của Tề Chi Khiêm, hai tháng trước đột nhiên phát động cung biến, nắm giữ toàn bộ cấm cung. Nhưng mà ta vẫn có phòng bị, binh phù vẫn còn ở trong tay ta.” Độc Cô Tuyệt thẳng thắn hỏi, Thượng Quan Lăng Thiên cũng trả lời hết sức rõ ràng.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy mi sắc cũng không hề động đậy, chuyện hoàng tộc các quốc gia kết thân nhiều đếm không xuể, có chọn đại thì cũng đều có quan hệ dây mơ rễ má với thất quốc. Nước Tề xếp quân cờ vào nước Hàn cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, các quốc gia vốn là muốn kiềm chế lẫn nhau, bọn họ tuy xây dựng lực lượng trong nước, nhưng cũng an bài rất nhiều người ở lục quốc để âm thầm nuôi trồng thế lực.
Khẽ nhẩm tính, hai tháng trước, đúng là thời điểm Nam Vực vương chiếm lĩnh vương cung Thánh nữ, xem ra Tề Chi Khiêm đã bố trí đường lui ngay từ lúc đó rồi.
“Vốn vẫn đang nhẫn nhịn, nhưng hai ngày trước đột nhiên thủ đoạn sắc bén hẳn lên, tin tức của Tuyết Cơ và Kính nhi cũng được truyền đến ngay lúc đó.” Không đợi Độc Cô Tuyệt hỏi Thượng Quan Lăng Thiên trầm giọng nói rất nhanh.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy đáy mắt trầm xuống, hai ngày trước Tề Chi Khiêm đã đến Hàn quốc, y đã nhanh hơn hắn hai ngày.
“Bởi vậy, ta đoán ngươi và Khinh nhi có khả năng sẽ theo sát, cho nên an bài lễ diễu hành thật long trọng, hy vọng sẽ đưa hai đứa tới, không ngờ lại hữu dụng.” Trong mắt Thượng Quan Lăng Thiên chợt lóe lên sự đa mưu túc trí.
“Sao?” Độc Cô Tuyệt nhíu mày, ông ta đoán? Dựa vào cái gì mà đoán chứ?
Thượng Quan Lăng Thiên biết Độc Cô Tuyệt nghi ngờ, cũng không che giấu nữa, nói ra hết.
Thì ra lúc ấy Tuyết Cơ và Thượng Quan Kính đột nhiên mất tích, ông phái người đi khắp nơi tìm mà không được. Ngay sau đó Thánh nữ Nam Vực lại đăng cơ tiếp nhận Nam Vực, tin tức Tần vương cùng Vương hậu bị mất tích cũng truyền đến. Tuy rằng nước Tần giấu diếm cũng rất cẩn mật, nhưng mà thiên hạ này không có bí mật gì là có thể giữ kín được lâu dài, đặc biệt là chuyện nhà đế vương.
Mà Tần vương không có mặt ở nước Tần, nhưng Sở và Tề lại không thừa dịp tiến công, điều tra kỹ càng mới biết được Sở Vương và Tề thái tử cũng không có mặt ở trong nước. Chuyện kỳ lạ như thế sao không khiến người ta tập hợp mọi đầu mối về cùng một chỗ được, và tất nhiên sẽ nhắm vào một nơi – Nam Vực.
Nam Vực, đối với người khác thì có lẽ xa lạ, nhưng đối với ông lại tương đối quen thuộc, bởi vì ái phi của ông đã từng là Thánh nữ Nam Vực, bởi vậy, ông cũng đã âm thầm phái người đi Nam Vực.
Vừa mới phái người đi thì mọi tin tức cũng bắt đầu được công bố rõ ràng khắp thiên hạ. Con gái của ông, Tần vương hậu, nữ vương Nam Vực, cô gái nổi tiếng nhất trong thiên hạ lại là con gái của ông, là con gái của ông và Tuyết Cơ. Tất cả, tất cả mọi chuyện nên biết ông đều đã biết. Sau khi nghe được tin tức, vốn định tự mình đến Nam Vực để đón con gái về, thì không ngờ lại xảy ra cung biến không thể thoát thân được, tiếp theo lại nhận được tin tức truyền đến nói rằng Tuyết Cơ và Thượng Quan Kính hiện đang ở trong tay Sở Hình Thiên, mà tên đại hoàng tử và mẫu phi của y trước giờ vẫn nhát như thỏ đế đột nhiên lại trở nên tàn nhẫn và ngang ngược… Lấy danh nghĩa là Tề thái tử đến truyền lời thay Sở vương, khi Tề Chi Khiêm đến nước Hàn ông đã mơ hồ đoán được diễn biến.
Sở Hình Thiên và Tề Chi Khiêm gióng trống khua chiêng rời đi như vậy, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đương nhiên sẽ không ngồi xem, nếu không truy đuổi Sở Hình Thiên thì tất nhiên sẽ đuổi theo Tề Chi Khiêm. Cho nên ông đó đã an bài một lễ phong điển thật long trọng, ngăn người ra vào Viễn thành lại, nếu Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đuổi theo Tề Chi Khiêm đến đây thì tự nhiên sẽ phát hiện ra được điều khác thường.
Điều này là ông đánh cược, không ngờ vợ chồng Độc Cô Tuyệt lại đuổi theo Tề Chi Khiêm, mà không phải là về nước Tần đuổi theo Sở Hình Thiên.
Nhướng mày lên, Độc Cô Tuyệt nhìn lướt qua Thượng Quan Lăng Thiên, vừa rồi hắn vẫn còn xem thường người này, nhưng thật sự là đầu óc của người này không tệ chút nào.
Vừa nói xong những vấn đề chính yếu, Vân Khinh đã cầm một cái hòm bằng bạch ngọc đi tới. Độc Cô Tuyệt nhìn lướt qua, không cần mở ra, hắn cũng biết bên trong tất nhiên là binh phù.
“Con gái, ba quân tướng sĩ của Hàn quốc con có thể điều động hết, Hàn quốc ta tuyệt đối không thể bị thâu tóm bởi Tề quốc được.” Đưa tay mở chiếc hòm bạch ngọc ra, để lộ ra bên trong một cái đầu kỳ lân vương màu hồng nho nhỏ, Thượng Quan Lăng Thiên đầy thận trọng đưa cho Vân Khinh.
“Ông không sợ ta thâu tóm quốc gia của ông ư?” Độc Cô Tuyệt thấy vậy trầm giọng hỏi.
Thượng Quan Lăng Thiên liếc nhìn Độc Cô Tuyệt, sắc bén hỏi ngược lại: “Ta không cho, chẳng lẽ ngươi không thâu tóm Hàn quốc ta ư?”
“Tuyệt đối không có khả năng đó.” Độc Cô Tuyệt trả lời cực kỳ lạnh lùng.
Thượng Quan Lăng Thiên nghe vậy cũng không hề thay đổi thần sắc, chỉ nhìn thật lâu nhưng vẫn không biết làm cách nào mở miệng nói chuyện với Vân Khinh, trên mặt hiện lên một sự yêu thương, nuông chiều lẫn áy náy, sau đó chậm rãi nói: “Ta không muốn con gái ta phải khó xử, hãy đối đãi thật tốt với con ta. Nếu như để cho bổn vương biết có một ngày nào đó ngươi làm chuyện gì có lỗi với con gái ta, thì Hàn quốc ta cho dù không đấu lại cũng liều chết cùng tồn vong với Tần quốc ngươi.” Dứt lời, Thượng Quan Lăng Thiên quắc mắt lên, tầm mắt cực kỳ sắc bén, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm khắc.
Vân Khinh lạnh nhạt đứng ở một bên, nghe thấy những lời của Thượng Quan Lăng Thiên hết sức kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ông chằm chằm. Ý này, là vì không muốn đến một ngày kia lúc hai nước giao chiến khiến cô phải khó xử, cho nên, trực tiếp dâng Hàn quốc lên, cho nên…
Cảm thấy ấm áp, Vân Khinh nhấc binh phù lên: “Không, như vậy rất…”
“Con gái ngốc. Hàn quốc ta nếu thật sự khai chiến với Tần quốc, nếu có thể thắng thì cũng sẽ đem cho con làm của hồi môn thôi mà. Con không phải là một đứa trẻ không có ai cần, có cha mẹ và đệ đệ ở bên cạnh che chở con, có thể thua kém bất cứ điều gì, nhưng việc này cũng không thể thua kém được.” Thượng Quan Lăng Thiên cười đưa tay vuốt tóc Vân Khinh, nét mặt thật hiền lành và ấm áp.
‘Con gái ngốc’, chỉ một câu nói dường như đã rất hiểu cô rồi.
Mắt đỏ ửng lên, Vân Khinh nắm binh phù trong tay không nói nên lời. Đây mới là cha mẹ ruột của cô. Không phải là bởi vì cho cô nhiều tiền tài như vậy, không phải bởi vì cho cô quyền lợi lớn lao như vậy, mà chỉ bởi vì tình yêu thương, quan tâm, trân trọng dành cho cô, tấm lòng vì cô mà suy nghĩ.
“Cha!” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, quẩn quanh ở trong tẩm cung, ẩn chứa tình cảm chân thành tha thiết, ẩn chứa hết tất cả mọi chua xót và đau khổ đã trải qua, rốt cục cô cũng đã chờ được ngày này.
Hít sâu một hơi, Thượng Quan Lăng Thiên cười cười trao đứa bé đang ôm trong lòng cho Vân Khinh, nói nhỏ: “Đi nhanh đi, sau này có thời gian thì hãy gọi tiếp. Nhớ kỹ, cha ở nơi này chờ con, hãy diệt trừ tất cản những kẻ phản nghịch kia cho ta, xuống tay không cần lưu tình, một tên cũng không chừa.”
“Dạ, con nhất định sẽ làm.” Gật đầu thật mạnh một cái, Vân Khinh nghiêm túc trả lời. Tiếp nhận binh phù trong tay Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt đưa tay tháo gỡ mấy mấy sợi xích xiết trên người Thượng Quan Lăng Thiên, sau đó ôm Vân Khinh hướng ra ngoài điện bước đi. Lúc này không thể mang Thượng Quan Lăng Thiên đi được, nếu không sẽ không thể tìm ra thế lực đứng đằng sau.
Đêm, vẫn tăm tối mịt mùng, nhưng lúc này trong lòng Vân Khinh lại sáng như không thể sáng hơn.
Lắc mình vài cái đi ra khỏi tẩm cung của Hàn vương, còn chưa kịp hội hợp với nhóm thiết kỵ cùng lẻn vào trong vương cung ở nơi khác, thì đột nhiên trước mắt có một bóng người nhoáng qua, từ đông cung phóng ra, nhắm về phía ngoài vương cung chạy đi.
Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh bất ngờ liếc nhìn nhau, hết sức vui mừng. Đó là thuộc hạ của Tề Chi Khiêm, gã này ở đây, thì Tề Chi Khiêm kia… khẽ gào thét một tiếng trong lòng, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh phóng người lên lao theo bóng người kia.