Chương 166: Chúng bạn xa lánh
Chương 166: Chúng bạn xa lánh
Tề Chi Khiêm vừa nghe thấy, trong hai tròng mắt màu đỏ chợt lóe qua hào quang, vừa khống chế bản thân không được điên cuồng cắn xé, vừa đứt quãng nói: “Khi… gì đây… Thánh tử… Nam Vực, kẻ làm vua một cõi như ngươi mà cũng làm… chó săn cho… Độc Cô Tuyệt.”
Thánh Thiên Vực nhìn thật sâu vào Tề Chi Khiêm, khẽ lắc đầu nói: “Đến lúc này mà ngươi còn có tâm tư nghĩ ra cách để châm ngòi ly gián. Tề Chi Khiêm, ngươi thật đúng là một kẻ đặc biệt.”
Nói đến câu này, Thánh Thiên Vực cúi đầu nhìn thoáng qua đứa trẻ sơ sinh đang ôm trong lòng, khẽ khàng nói: “Vốn ta thấy ngươi là một kẻ đặc biệt, nên có tâm mở cho ngươi một con đường sống, ngày đó mới cho phép ngươi thoát khỏi Hàn quốc. Không nghĩ rằng ngươi lại dùng thủ đoạn thế này. Chiến trường là thiên hạ của đàn ông, ngươi làm cho ta thất vọng rồi.”
Dứt lời, y nhìn Tề Chi Khiêm, trong mắt toát ra sự chán ghét. Ngày đó y để cho Tề Chi Khiêm rời đi, không ngoài hai ý tưởng. Thứ nhất là như Độc Cô Hành và Sở Hình Thiên, Tề Chi Khiêm cũng là nhân vật linh hồn của nước Tề, nếu như chết trong lặng lẽ, cô tịch, mà không chết ở trên chiến trường của nước Tề thì cũng thật đáng thương. Thứ hai, cũng là muốn xem kẻ này dùng trí mưu đối phó với thất quốc ra sao, đối mặt tình cảnh như thế thì còn có thể có cách nào sống lại từ trong cái chết hay không.
Mà Độc Cô Tuyệt hiển nhiên cũng hiểu được ý của y, nên cũng cực kỳ nhàn nhã và bình tĩnh, không thèm truy đuổi Tề Chi Khiêm
Vốn muốn nhìn hai người quyết đấu cao thấp, không nghĩ tới Tề Chi Khiêm lại dùng thủ đoạn như thế. Tuy rằng y cũng không thể không thừa nhận, dưới tình huống như vậy, thì đây là tuyệt chiêu tốt nhất để khống chế kẻ địch, nhưng thủ đoạn này lại làm cho y không thể chấp nhận được.
Ôm thật chặt đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé trong lòng, lúc trước y quả thật không nghĩ tới Tề Chi Khiêm lại dùng thủ đoạn này, bởi vậy cũng không chú ý tới, việc đó đã làm ột đứa trẻ lành lặn trở thành tàn tật chưa nói, lại còn bị ném vào trời băng đất tuyết, mặc kệ cho tự sinh tự diệt, thật là đau lòng, càng làm cho người ta phẫn nộ.
Lời nói thản nhiên truyền đến bên tai Tề Chi Khiêm, khiến cho tay chân y co rút lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi, dường như không thể tin được. Trong đôi mắt tỏa ra vô số ánh sáng dữ tợn, trong sự dữ tợn đó, Tề Chi Khiêm đột nhiên mở miệng ra phun một ngụm máu tươi ướt đẫm mặt đất trên tường thành, hết sức nổi bật.
Thì ra Độc Cô Tuyệt không chết ở trong Xích Long trận là nhờ Thánh Thiên Vực, y nghĩ mãi không hiểu vì sao Xích Long trận không thể vây khốn và giết chết được Độc Cô Tuyệt. Theo như sự tính toán của y, hẳn là sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì mới đúng. Hôm nay mới biết được tất cả đều là do Thánh Thiên Vực gây khó dễ, uổng phí công sức y bày mưu tính kế. Một kẻ ẩn nấp ở ngay sát bên cạnh mình vậy mà y không hay không biết, sao y không tức đến mức muốn tắt thở ngừng tim cho được.
“Điện hạ, điện hạ.” Đám người Thu Điền thấy vậy sắc mặt đều trắng bệch ra.
“Ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế.” Bị mấy đại thị vệ áp chế, hai mắt Tề Chi Khiêm đỏ rực lên, run run nở nụ cười, giọng nói khàn khàn cực kỳ khó nghe.
“Bắn tên, bắn tên.” Thu Điền thấy vậy vừa áp chế Tề Chi Khiêm nổi điên cắn xé bản thân mình, vừa hướng tới binh sĩ trên tường thành điên cuồng hét lên.
Lập tức, một nửa binh lực trên tường thành kia nhắm ngay vào Thánh Thiên Vực, đồng loạt kéo cung, tên đã ở trên dây.
Một nửa khác nhắm ngay vào Độc Cô Tuyệt đang ở phía dưới, dây cung căng tràn trên khung sắt, những mũi tên vươn ra trước ngọn gió rét lạnh, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo thấu xương.
“Vút vút!!!!” Những mũi tên nhọn hoắt, lạnh lẽo phá không bay ra, lao thẳng tới Thánh Thiên Vực và Độc Cô Tuyệt.
Xa xa, Vân Khinh thấy vậy bất giác nắm chặt hai tay, trái tim đập lên từng hồi kịch liệt, nơi đó nằm ngoài tầm với của cô rồi.
“Keng.” Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, trong nháy mắt không biết từ nơi nào, năm sáu binh lính nước Tề nhảy ra, những thanh kiếm trong tay chợt lóe sáng, họ đồng loạt chắn trước người Độc Cô Tuyệt, trường kiếm trong tay vừa đưa ra đã tạo thành một tổ hợp những thanh kiếm dày đặc như tấm một màn chắn bằng kiếm, mặc cho ngàn vạn mũi tên nhọn bay tới cũng không thể nào xuyên qua được.
Độc Cô Tuyệt một chút kinh ngạc cũng không hề có, giống như đã đoán chắc được đám cao thủ Cửu cung kia nhất định sẽ xuất hiện.
“Lui!” Sau một khắc ban đầu, Cung Ngũ quát một tiếng, phía dưới Cung Nhất, Cung Nhị, cặp song sinh Cung Tam, Cung Tứ, sáu người mang theo Độc Cô Tuyệt ở bên trong phóng người ra phía sau.
Bảy người lớn và một đứa bé sơ sinh, phóng lên không trung một cái liền bay vào trong đội ngũ mười vạn đại quân nước Tề đang đứng gần bức tường thành của Lục thành, những mũi tên nhọn xé tan không khí bay vun vút đuổi theo phía sau, đội quân lập tức như nước trong chảo, chông chênh hỗn loạn.
Nhiều người là lợi thế, nhưng đáng tiếc cũng có những lúc lại làm hỏng việc lớn.
Mà cùng thời khắc đó, trên tường thành, ánh kiếm sắc lạnh cũng chợt lóe lên. Cung Lục, Cung Thất trong trang phục binh lính nước Tề đột ngột xuất hiện, một kiếm vung ra, tuy chỉ có hai người hợp lực ở trước người Thánh Thiên Vực, nhưng cũng đã hợp thành một quầng sáng chói. Bởi vì khoảng cách quá gần nên những mũi tên bắn tới không những không gây thương tích gì mà còn đụng phải quầng sáng và bị đánh ngược trở về.
Thánh Thiên Vực ngồi ở trên tường thành ôm đứa bé thế thân kia, thậm chí đầu ngón tay cũng không thèm nhúc nhích, hết sức nhàn nhã.
“Lui ra phía sau bắn, m…” Thu Điền thấy vậy không khỏi gấp giọng hét lớn, tuy nhiên lời còn chưa dứt, phía sau đột nhiên có một kiếm quét ngang chém về phía y, tiếng xé gió cực kỳ sắc bén, gần sát bên người.
Thu Điền nghe tiếng gió không khỏi kinh hãi, không kịp suy nghĩ, xoay người một cái vội vàng tránh ra, xoay tay lại không kịp xem phía sau là ai, vung kiếm bổ lại.
Y né tránh đã nhanh, người phía sau còn nhanh hơn, một kiếm điên cuồng bổ tới thẳng tắp chống lại thanh kiếm của Thu Điền. Keng! Một tiếng gãy vụn vỡ vang lên. Cả người Thu Điền lảo đảo, một ngụm máu tươi phun ra, trường kiếm trong tay y bị chém gãy thành hai đoạn, cả người bị kiếm khí của đối phương đánh bật ra phía trước, lảo đảo vài bước.
Mà người đánh lén từ phía sau kia dường như chỉ chờ Thu Điền rời khỏi vị trí, y mới chỉ lảo đảo vài bước đã nhìn thấy thanh kiếm rét lạnh đang kề sát bên cổ Tề Chi Khiêm, nhanh đến mức ngay cả mấy đại cận vệ sát bên Tề Chi Khiêm cũng không kịp phản ứng gì.
“Dừng tay.” Một tiếng quát to đầy uy nghiêm, khí khái vang lên, Cung Bát mặc khôi giáp của binh lính nước Tề, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Dây cung chùng xuống, tên nhọn chững lại. Trong khoảnh khắc, binh lính trấn thủ trên tường thành sắc mặt xanh mét, nhưng không một ai dám ra tay.
Kiếm khí dừng lại trên cổ Tề Chi Khiêm, một dòng máu đỏ từ vết cắt chậm rãi chảy xuống.
Chỉ còn lại sự yên tĩnh, giống như không khí đều bị ngưng kết lại, không một tiếng động. Khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười nhẹ, Thánh Thiên Vực thả người từ trên tường thành nhảy xuống, chậm rãi đi về phía Tề Chi Khiêm.
“Nam Vực Đoạn Trường, không biết ngươi đã nghe nói qua chưa? Vốn ta nghĩ rằng sẽ dùng Đoạn Trường để thu thập ngươi, nhưng mà hôm nay ngươi không thể không chết, cho nên ta đến đây là để thành toàn cho ngươi.” Lời nói thản nhiên lơ lửng ở trên tường thành, lại làm cho Tề Chi Khiêm đang kiệt sức khống chế những cơn đau ngứa trên người mình, ngay cả cổ họng bị cắt một vết dài cũng không để ý tới, mà chỉ cảm thấy lạnh toát từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, toàn thân như rớt vào trong hầm băng.
Đoạn Trường (*), mật độc hàng đầu của Nam Vực, khi phát tác toàn thân đau ngứa khó có thể ngừng, một canh giờ sẽ một lần luân chuyển, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, ruột gan đứt từng khúc, nội tạng vỡ nát, thất khiếu (**) đổ máu mà chết, chính là độc dược độc nhất và vô cùng tàn nhẫn của Nam Vực.
*Đoạn là đứt, xé; trường là ruột gan. Đoạn trường = đứt ruột đứt gan
** Thất khiếu: bảy nơi có lỗ hổng trên mặt
Túm lấy cổ áo của Tề Chi Khiêm, Thánh Thiên Vực xách Tề Chi Khiêm, nhìn lướt qua Tề Chi Khiêm đã đau ngứa không chịu nổi đang cứng ngắc cả người, chậm rãi lắc đầu, xoay người dẫn theo Tề Chi Khiêm đang cực kỳ khốn đốn, chật vật, hướng về phía cây cột bước đi.
“Buông Thái tử điện hạ ra, mau cứu điện hạ, mau.” Thu Điền đang bị thương vừa thấy vậy, gương mặt trắng bệch không còn chút máu, vô cùng hoảng sợ, điên cuồng hét lên, vung tay kịch liệt đánh về phía Thánh Thiên Vực.
Đám thị vệ bên cạnh vừa rồi thấy Tề Chi Khiêm bị Thánh Thiên Vực khống chế nên không dám động thủ, lúc này lại thấy Tề Chi Khiêm trước sau trái phải gì cũng phải đối mặt với cái chết, đột nhiên tất cả đều liều mạng xông về phía Thánh Thiên Vực.
Trong giây lát, toàn bộ trên tường thành trở nên hỗn loạn, máu tươi bắn ra, tiếng kêu gào đinh tai nhức óc, chỉ một góc nho nhỏ ở trên tường thành mà lúc này lại chém giết cực kỳ kịch liệt.
Một bên liều mạng điên cuồng xông lên, một bên liều mạng ngăn cản, đao kiếm lướt qua, máu thịt bay tứ tung.
Bên dưới, mười vạn binh sĩ nước Tề lúc này vẫn lặng ngắt như tờ, nhưng đều ngẩng cao đầu nhìn về hướng này, nơi đang diễn ra những hành động thật dị thường.
Cung Lục, Cung Thất, Cung Bát vốn là những kẻ mạnh nhất, đều đang hộ vệ ở phía sau Thánh Thiên Vực, cho dù có đến ngàn vạn người cũng không thể bước tới một bước.
Tề Chi Khiêm cả người dính đầy máu, tóc tai bù xù, bị Thánh Thiên Vực nhấc lên cao, đưa lên phía trước tường thành.
Phía dưới mười vạn binh lính thấy vậy, đồng thời ồ lên. Thái tử điện hạ của bọn họ đang ở trong tay kẻ địch, mười vạn binh lính vốn đang sắp xếp thành hàng uy nghiêm trật tự đồng loạt chấn động, đội ngũ trở nên hỗn loạn.
Lúc này cảm giác ngứa đau kia đã biến cả người Tề Chi Khiêm thành cứng ngắc, đau đến mức tứ chi của y không nghe theo sự điều khiển của y nữa, cả người rũ xuống, ngay cả cử động cũng không linh hoạt nữa.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng xuống mười vạn binh lính đang khiếp sợ ở phía dưới, cả khuôn mặt Tề Chi Khiêm lúc này đều trở nên vặn vẹo. Độc Cô Tuyệt và Thánh Thiên Vực muốn làm gì, lúc này y hoàn toàn có thể hiểu, hôm nay nếu y chết ở nơi này, thanh danh cả đời mất hết còn chưa nói tới, nhưng nước Tề không có y tất nhiên là quân lính tan rã. Độc Cô Tuyệt muốn giết y để chấn uy danh tiếng của quân đội nước Tần.
Liếc mắt một cái nhìn xuống đội ngũ hỗn loạn ở phía dưới, bắt gặp ánh mắt của Độc Cô Tuyệt nhìn mình, vừa tàn bạo lại tràn đầy sự đắc ý. Tề Chi Khiêm đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, vừa thở vừa nói: “Ở Hàn quốc, là ngươi… hạ độc… ta?”
Nếu không phải lúc trước y bị trúng độc, bị cầm chân ở Hàn mấy ngày, thì hôm nay tuyệt đối sẽ không phải là tình huống này. Y vẫn nghĩ rằng bên trong đám thuộc hạ của y có kẻ phản bội, trước tiên là hạ độc y, sau đó mới chờ Độc Cô Tuyệt đuổi theo rồi dùng Điêu nhi đầu độc. Bây giờ xem ra có lẽ y đã nhầm, người của y không phản bội y, mà rất có khả năng là ngay từ đầu Thánh Thiên Vực đã ra tay, chẳng lẽ ngay từ đầu y đã bị đánh bại rồi sao? Bại dưới tay Thánh Thiên Vực? Không thể nào, không thể nào.
Thánh Thiên Vực thấy Tề Chi Khiêm trước tình huống này mà còn có thể nghĩ được đến đó, lại còn muốn truy hỏi nguyên do, hiển nhiên là cực kỳ không cam lòng, không khỏi khẽ nhíu mày: “Muốn hiểu rõ trước khi chết ư, được thôi, không phải ta, là người mà ngươi vẫn cho rằng tuyệt đối không hề có một chút uy hiếp nào, chính là con của Độc Cô Tuyệt.”
Tề Chi Khiêm vừa nghe thấy thế, hai con mắt đỏ ngầu nhất thời trừng lên: “Cái gì? Là sao?”
“Quên nói cho ngươi biết, hai đứa bé này trong máu có mang kịch độc, là từ trong bụng mẹ mà ra, ngươi không thua trong tay Độc Cô Tuyệt, cũng không thua trong tay ta, mà là ngươi thua bởi con hắn.” Thánh Thiên Vực liếc nhìn ra xa, thấy Độc Cô Tuyệt đang ôm đại bảo bối trong lòng, trong mắt hiện lên ý cười.
“Vậy mà lại là… ha ha…” Tề Chi Khiêm mang theo vẻ mặt khó có thể tin được, rồi ngay sau đó điên cuồng cười ha hả. Y lại bị bại dưới tay của một đứa trẻ sơ sinh.
Cả người hỗn độn, giống như kẻ điên, tiếng cười của y lạnh lẽo đến mức so với băng tuyết lúc này còn lạnh hơn, thấm vào tận xương tủy.
Cổ tay khẽ cử động, Tề Chi Khiêm bị Thánh Thiên Vực nhấc lên một cái, toàn bộ cơ thể y treo ra bên ngoài tường thành, mà phía dưới chính là một rừng đao kiếm nhọn hoắt, đó chính là chỗ mà vừa rồi đại bảo bối suýt nữa rơi vào.
“Thái tử điện hạ.”
Bên dưới tường thành, Huyền Tri và binh lính nước Tề bao vây xung quanh sắc mặt đại biến, điên cuồng phóng về phía Tề Chi Khiêm.
Mà phía sau bọn chúng, mười vạn đại quân lại càng loạn hơn, những tiếng gọi Thái tử điện hạ nối tiếp nhau, vang vọng trong một khung cảnh vừa rộng lớn vừa hỗn loạn này.
Ở phía xa xa, Vân Khinh và Đinh Phi Tình đứng yên nhìn. Phía sau, bốn mươi vạn đại quân hết sức tĩnh lặng. Trời đất mênh mông như vậy, chiến trường rộng lớn như vậy, vậy mà trong lúc này chỉ có tiếng chém giết kịch liệt trên tường thành cao cao, mấy chục vạn ánh mắt nhìn chăm chăm một màn trước mắt này, trong trời tuyết rơi lả tả.
“Nếu như ngươi thích kiểu này, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi được nếm thử mùi vị của nó.” Thánh Thiên Vực sắc mặt lạnh nhạt, cổ tay vung mạnh lên. Tề Chi Khiêm lập tức bay thành một đường vòng cung ra giữa không trung, rơi thẳng xuống mặt đất đầy những lưỡi đao kiếm nhọn hoắt. Bóng người mặc y phục màu vàng rơi thẳng xuống, tạo thành một chiếc bóng mơ hồ giữa không trung, còn ở phía dưới thì đao kiếm nhọn hoắt trải đầy.
“Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Thanh âm nhẹ nhàng thoảng qua, giọng nói của Tề Chi Khiêm phảng phất như lời ma quỷ.
“Điện hạ!!!” Một tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, ngay sau đó, Thu Điền liều lĩnh thả người nhảy theo Tề Chi Khiêm.
Cung Bát thấy vậy tung một chưởng, đánh thật mạnh vào lưng Thu Điền. Làm sao có thể để cho y đi cứu Tề Chi Khiêm được kia chứ.
“Thái tử điện hạ!!!”
Huyền Tri ở phía dưới xông lên, thấy Tề Chi Khiêm sắp rơi vào trong rừng đao kiếm rậm rạp kia, lập tức không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, bay vọt lên, phóng tới Tề Chi Khiêm.
Bên cạnh y, vô số binh lính ở phía sau cũng liên tiếp xông lên, giống như không hề thấy đám đao kiếm nhọn hoắt đến rùng mình kia.
Giống như dòng sông sao, lại dường như giống một ngôi sao băng đang rơi rớt.
Ở phía xa xa, Vân Khinh, Đinh Phi Tình, Mặc Ly, đều siết chặt tay lại.
Đang ở giữa không trung, một ánh sáng từ rừng đao nhọn hoắt đến rùng mình dưới mặt đất đột nhiên chiếu vào mi mắt, Thu Điền vốn muốn phóng theo để cứu Tề Chi Khiêm, tuy nhiên bị một chưởng kia của Cung Bát, ngược lại đã trở thành đánh đuổi Tề Chi Khiêm, số trời định rằng y phải chết, nếu đã thế…
Thu Điền cắn răng một cái, ngoan cường tung một cước đá thật mạnh vào trên người Tề Chi Khiêm, đương nhiên lúc này y đã dùng đến chút sức lực cuối cùng của mình. Nhưng một cước kia đá ra cũng chỉ hơi làm dịch chuyển phương hướng rơi xuống của Tề Chi Khiêm một chút, từ chính giữa ra đến bên cạnh mà thôi, và điều đó lại làm cho chính bản thân Thu Điền rơi xuống càng nhanh hơn.
“Điện hạ bảo…”
Lời nói còn đang phiêu đãng giữa không trung, người đã rơi thẳng vào mặt đất rậm rạp kia, khiến cho những kẻ chứng kiến không khỏi rùng mình. Những ngọn đao lưỡi kiếm xuyên qua thân thể Thu Điền, đã biến cả người y thành tổ ong vò vẽ.
Tề Chi Khiêm theo sát ngay sau đó rơi xuống, rơi thật mạnh xuống mặt đất bên dưới. Trên tường thành, Thánh Thiên Vực tận mắt nhìn thấy những thanh đao kiếm sắc nhọn đâm thủng qua cánh tay của Tề Chi Khiêm, nhiễm đỏ một màu của máu.
Thánh Thiên Vực ra tay, với tốc độ của y thì đám người Huyền Tri ở phía bên dưới làm sao có thể sánh bằng, những thanh đao kiếm bên dưới đã nhuộm đầy máu tươi thì đám người Huyền Tri mới vừa nhảy lên, cố giơ hai tay lên cao nhưng vẫn không kịp tiếp Tề Chi Khiêm đang rơi xuống, mà chính là binh lính từ bốn phương tám hướng cùng nhảy lên va vào nhau thật mạnh, rồi dừng thân mình lại trên bề mặt của rừng đao kiếm kia.
Máu đỏ vỡ toang, chỉ trong giây lát, màu đỏ thật tiên diễm này đã nhuộm bãi nhọn đỏ thành một vùng đỏ rực. Những tư thế người chồng chất lên nhau, khiến lòng người lạnh toát.
Máu đỏ, đỏ đến chói mắt.
“Điện hạ!!!” Tiếng hét điên cuồng đinh tai nhức óc vang vọng giữa đất trời, mười vạn binh sĩ nước Tề trở nên đại loạn.
“Công thành!” Ngồi trên lưng con ngựa trắng, Vân Khinh thấy vậy khẽ nhắm mắt lại, khi mở ra chỉ còn lại sự lạnh lùng. Tay phải hướng về phía trước vung lên, lạnh giọng hô vang hai chữ như muốn chấn động đến tận chân trời.
Tiếng trống trận như sấm sét gầm vang, sát khí tỏa ra ngập tràn tứ phía.
Bốn mươi vạn đại quân xông lên, trung quân đột kích, hai cánh bọc đánh, khí thế như chớp giật, tiến công như bão táp. Thời khắc này là cơ hội tốt nhất để công hạ Lục thành.
Cờ chiến bay phấp phới, Thánh Thiên Vực đứng ở trên tường thành cao cao, khóe miệng tươi cười, khẽ gật đầu.
Bên dưới, đám cao thủ Cửu cung đang ở cùng với Độc Cô Tuyệt, trong khung cảnh hỗn loạn lúc này, họ cũng bắt đầu hướng về phía tường thành hành động. Vỗ về đứa bé sơ sinh đang ôm trong lòng, Thánh Thiên Vực cúi đầu nhìn đứa bé đang ngủ say, thấp giọng nói: “Báo thù cho con nha, con…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên mày Thánh Thiên Vực nhíu lại, soi mói rừng đao kiếm nhọn hoắt chỗ Tề Chi Khiêm mới rơi xuống, vừa rồi y mới loáng thoáng thấy gì vậy nhỉ. Mới vừa nghĩ tới đó, mặt Thánh Thiên Vực hơi trầm xuống.
Khẽ nhíu mày, hai mắt cẩn thận đảo qua bên dưới, trong khoảnh khắc đáy mắt y toát ra một tia sáng tán loạn, Thánh Thiên Vực khẽ kêu lên một tiếng không ổn, xoay người một nhảy xuống dưới tường thành. Đám người Cung Bát thấy vậy hơi kinh ngạc, cũng đồng loạt đuổi theo.
Một bước nhảy xuống, Thánh Thiên Vực dùng một tay túm lấy những thân người đang nằm chồng chất lên đánh bay ra ngoài, mọi thứ bên dưới nhanh chóng lộ ra.
Một hang động với kích cỡ có thể chứa được một người nằm tại trung tâm của bề mặt chứa đầy đao kiếm rậm rạp kia, không phải chỉ là đường hầm nhỏ lạnh lẽo, mà là một mật thất rộng lớn, trên bề mặt mật thất tối om nhuộm đầy máu tươi, bên trong là những lưỡi đao kiếm sáng bóng nhìn như bị bẻ gãy nhưng kì thực là dùng bạc mềm rồi quấn lên trên một lớp vải tối màu.
Vị trí cái động này hẳn là giành cho Tề Chi Khiêm rồi, nhưng lúc này làm sao còn có thể tìm thấy tung tích của y. Trên mớ đao kiếm thật sự kia chỉ còn sót lại một cánh tay bị chặt đứt và một chiếc áo màu vàng trống rỗng mà thôi.
“Chết tiệt!” Sắc mặt Thánh Thiên Vực hết xanh rồi trắng. Tề Chi Khiêm quả nhiên là có chuẩn bị sẵn đường lui, tại nơi nguy hiểm như vậy mà gã ta còn bố trí đường lui, chẳng lẽ gã biết hôm nay gã khó thoát chết, mà lại còn biết chính Thánh Thiên Vực y sẽ ra tay ném gã ném xuống dưới này sao? Thánh Thiên Vực nhíu chặt mày lại, nếu quả thực là như thế thì tên Tề Chi Khiêm này rốt cuộc là người hay là thần?
Thực ra, việc này căn bản chỉ là do Tề Chi Khiêm bày ra để dự phòng mà thôi, bởi y cho rằng bên trong đám thuộc hạ của y có kẻ phản bội. Ngày đó sau khi rời khỏi Xích long trận, tuy độc tố trong người y vốn đã được giải gần hết, nhưng không phải chỉ vì vậy mà y không còn nghi ngờ nữa, cho nên vẫn để tâm nhiều hơn một chút. Biết hôm nay lẫn chỗ bố trí này là mấu chốt, nếu thật sự có kẻ muốn hại y thì tất nhiên là sẽ ra tay ở nơi này, bởi vậy việc bố trí ở đây ngay cả Huyền Tri y cũng không nói, chỉ bàn bạc với Thu Điền. Không ngờ rằng lại chó ngáp phải ruồi.
“Đuổi theo.” Xa xa, Độc Cô Tuyệt nhìn Thánh Thiên Vực nhảy xuống biết ngay là có biến, ngay lập tức phóng lại đây, nhìn thấy tình trạng như thế, nhất thời sắc mặt xanh mét.
“Đuổi cách nào, mọi con đường đều bị bịt kín rồi.” Thánh Thiên Vực nhìn xuống phía dưới, tứ phía mật đạo đều đã bị đất lấp kín mít, một bên lấp, một bên đuổi, đuổi kiểu gì? Hiển nhiên là ở phía dưới đã có người tiếp ứng, đuổi qua được bên kia thì không biết bọn chúng đã chạy đến tận đâu rồi.
“Cho dù có chạy thì cũng chỉ sống tối đa được bốn mươi tám ngày nữa thôi. Ta vốn cho rằng giết y dứt khoát thế này là đã hời cho y lắm rồi. Nhưng đã vậy thì bốn mươi tám ngày sau ruột gan đứt từng khúc, nội tạng vỡ nát ra mà chết, có vẻ như sẽ được nếm đủ mùi vị hơn, huống chi mục đích của ngươi cũng đã đạt được rồi không phải sao?” Sờ sờ cằm, Thánh Thiên Vực sau vài lần biến đổi sắc mặt, lại nói mát mẻ.
Độc Cô Tuyệt nghe thấy vậy không khỏi trừng mắt liếc Thánh Thiên Vực, có thể giết thì tuyệt đối không bỏ qua, tên Tề Chi Khiêm chết tiệt này, tầm nhìn cũng cao lắm.
“Giết!” Không đợi cho hai người bọn họ nói chuyện xong, Vân Khinh dẫn bốn mươi vạn đại quân đã vọt lên.
Trơ mắt nhìn Tề Chi Khiêm chết ở trong tay kẻ địch, mười vạn đại quân nước Tề chẳng mấy chốc giống như rắn mất đầu, Vân Khinh không cần đánh họ cũng đã thất bại thảm hại rồi.
Gió lửa nổi lên mấy ngày, Lục thành thất thủ.
“Con của mẹ, khổ cho con quá.” Tiến vào trong Lục thành, Vân Khinh nhanh chóng phóng tới bên cạnh Độc Cô Tuyệt, ôm chặt lấy con trai bé bỏng, nước mắt tuôn không ngừng, hôn lia lịa lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dường như chỉ hận là không thể đem đứa bé nhập luôn vào trong cơ thể mình.
Tiểu tử kia giống như cảm giác được sự kích động và đau lòng của Vân Khinh, bàn tay nho nhỏ giơ ra bắt lấy một lọn tóc của Vân Khinh, cái miệng nhỏ nhắn cười lên khanh khách, miệng nhiễu đầy nước miếng, ánh mắt cong cong.
Vân Khinh thấy vậy càng thêm đau lòng, ôm chặt con, nước mắt như mưa từng giọt từng giọt rơi trên mặt của đứa bé.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, từ nay về sau sẽ không bao giờ có chuyện như vậy nữa.” Đưa tay ôm ngang thắt lưng Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt ôm con gái, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đầy lệ của Vân Khinh, thận trọng nói lên lời hứa chắc chắn với cô.
Nghe thấy vậy, Vân Khinh khẽ gật đầu, ôm chặt đứa con núp vào lòng Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt giang hai tay ra, đem Vân Khinh, con gái và con trai của hắn ôm hết vào lòng, ôm thật chặt. Hai khuôn mặt người lớn, hai khuôn mặt trẻ con túm tụm vào nhau. Một trắng ngần, thanh lệ tuyệt trần, một yêu diễm, lạnh lùng, kề sát vào nhau, hoàn mỹ đến nỗi không thể diễn tả được bằng lời.
“Nhìn con nhà người ta có cha có mẹ thương yêu thật tốt biết mấy, còn bé con thế thân của chúng ta sao lại khổ thế này, aiiii.” Thánh Thiên Vực thấy vậy ôm đứa bé sơ sinh trong tay, nói mát mẻ.
Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt không khỏi đồng loạt ngẩng đầu lên, hít vào một hơi, Vân Khinh đem con trai đang ôm trong lòng đưa cho Độc Cô Tuyệt, bước lên ôm lấy đứa bé trong tay Thánh Thiên Vực, nhìn bàn tay không trọn vẹn kia, sự kích động, hưng phấn trong mắt liền bị thay thế bằng sự đau lòng vô hạn.
“Tuyệt, ta muốn nhận đứa bé này làm con.” Ôm đứa bé trong lòng, Vân Khinh đột nhiên lên tiếng.
Độc Cô Tuyệt không cần nghe gì thêm, liền gật đầu nói: “Được!” Bọn họ nợ đứa bé này nhiều lắm, nếu bé đã làm thế thân cho con hai người họ, vậy thì hãy để hai người họ làm cha mẹ bé đi.
Vân Khinh cười sáng lạn với Độc Cô Tuyệt, trong mắt tràn ngập tình cảm cháy bỏng, không cần bất cứ một lời nói nào.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy ôm con trai và con gái đi lên, hai người lớn ôm ba đứa trẻ, một bầu không khí ấm áp tỏa ra khắp cả một vùng.
Vì sợ Độc Cô Tuyệt lửa giận bốc lên mà không giữ được bình tĩnh, lấy dân chúng ra để trút giận, bởi vậy Đinh Phi Tình và Mặc Ly đã chỉ huy đội quân tấn công vào thành. Sau khi hoàn thành hết mọi việc, lúc này Đinh Phi Tình thấy vậy đi tới, trừng mắt nhìn Thánh Thiên Vực đang thản nhiên, lành lạnh nói: “Có phải mỗi lần xuất hiện vào thời điểm mấu chốt sẽ thấy có cảm giác rất thành tựu hay không?”
Chỉ một câu nói, nhất thời làm cho Thánh Thiên Vực cứng họng không nói được gì. Rất sắc bén, Đinh Phi Tình này… Thánh Thiên Vực đành cười cười bất đắc dĩ nhìn Đinh Phi Tình.
Bên cạnh, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh nghe thấy vậy đồng loạt ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thánh Thiên Vực. Thánh Thiên Vực này cứu con bọn họ, tính ra thì bọn họ còn nợ y không ít, nhưng y lại làm bọn họ sợ đến đứng tim, phải có người thu thập y mới được.
Thánh Thiên Vực thấy tình huống như thế không khỏi ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc thay đổi chủ đề: “Vấn đề của Tề Chi Khiêm, giải quyết như thế nào đây?”
Lời này đánh thẳng vào vấn đề mấu chốt trước mắt, bởi vậy Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh và Đinh Phi Tình biết rõ Thánh Thiên Vực đang kiếm cớ thay đổi chủ đề, nhưng vẫn tập trung tinh thần lại.
Gió lạnh thổi, thật thê lương.
Ba ngày sau, Tề vương cung.
“Người đâu? Đem Tề Chi Khiêm trói lại cho ta.” Trong bóng đêm tối tăm, đèn đuốc huy hoàng thắp lên trong chính điện Tề vương cung. Tề vương già nua hét lớn một tiếng, ngoài điện lập tức rất nhiều thị vệ dũng mãnh bước vào, trường mâu hiển hách, nhắm ngay vào Tề Chi Khiêm vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết trở về kinh đô nước Tề.
Nét mặt tàn tạ, trắng bệch, Tề Chi Khiêm yếu ớt dựa vào ghế, quần áo loang lỗ máu, vị trí cánh tay trái bị chặt đứt vẫn tiếp tục chảy máu, thấm ra bên ngoài. Nghe Tề vương thét lên như vậy, Tề Chi Khiêm hơi ngạc nhiên, sau đó đồng tử co rụt lại trầm giọng nói: “Phụ vương, người làm vậy là có ý gì?”
Tề vương già nua mặt đầy phẫn nộ nói: “Có ý gì? Ngươi là tên nghịch tử vô dụng, Quả nhân đã bảo ngươi đừng đối phó với Tần vương, ngươi lại càng muốn đối phó. Bây giờ còn dám bắt con của Tần vương làm con tin, khiến cho Tần vương giận dữ, ngươi thật sự là làm Quả nhân tức chết mà, ngươi có phải là muốn diệt Tề quốc ta thì ngươi mới hài lòng hay không?”
Nói đến đây, Tề Vương đập thật mạnh vào cái bàn dài bên cạnh, nắm lấy một phong thư nằm trên bàn, tức giận nói: “Tần vương đã gửi thư lại đây, thanh minh tất cả. Tần quốc chinh phạt Tề quốc ta chính là bởi vì ngươi hết lần này đến lần khác đối phó Tần quốc, cho nên Tần vương mới tức giận tấn công Tề quốc ta. Hiện tại Tần vương đã lên tiếng, chỉ cần Quả nhân giao ngươi ra, hắn liền lui binh trở về Tần quốc, ngươi không xứng đáng ở lại Tề quốc ta, ngươi nên nhớ cho tới bây giờ Quả nhân vẫn là Tề vương.”
“Phụ vương, hắn nói như vậy mà người cũng tin được sao?” Tề vương còn chưa nói xong, Tề Chi Khiêm mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh, nhưng người thì yếu ớt không chút sức lực tựa vào chiếc ghế, chặn lời nói của Tề vương lại.
“Vì sao không tin, Tần vương Độc Cô Tuyệt một lời nói đáng giá ngàn vàng ai chẳng biết. Hừ, đều là do đồ vô dụng nhà ngươi, nếu không có ngươi, Tề quốc ta làm sao có ngày hôm nay. Người đâu, trói nó lại cho ta, giao cho Tần vương xử lý.” Tề vương với ánh mắt tản ra sự lo lắng vô cùng, nhưng lại nhìn Tề Chi khiêm với ánh mắt chán ghét đến tận xương tủy, cùng với một sự hy vọng đối với vương vị.
Trong mắt nổi lên một sự khó tin không thể diễn tả được, Tề Chi Khiêm bình tĩnh nhìn Tề vương già nua đang ngồi trên cao kia. Y vì nước Tề mà làm tất cả, mặc kệ tánh mạng của mình, mang thân thể trọng thương gấp rút trở về, cố gắng giữ lấy đại cục, kết quả là lại đổi lấy một cái giá như thế này.
Đem y trói lại giao cho Độc Cô Tuyệt, đổi sự tồn tại của Tề quốc ư?
“Ha ha.” Tiếng cười âm trầm điên cuồng vang vọng trong Tề vương cung.
“Ta liều chết để tính toán tất cả mọi việc, tỉ mỉ bố trí làm như thế nào để Tề quốc ta có thể xưng bá một phương, lo lắng hết lòng để ứng phó nguy cơ trước mắt, thế mà ngoảnh đầu lại đã muốn dùng ta để đổi lấy sự tồn tại của Tề quốc, đưa ta đến trước mặt Độc Cô Tuyệt – tên sói ăn thịt người kia – chỉ để đổi lấy một chút hơi tàn còn sót lại của một quốc gia thoi thóp, phụ vương, phụ vương tốt của ta, được, được lắm.”
Tiếng cười âm trầm, hai mắt đỏ rực như lửa, làm cho Tề Chi Khiêm từ trước đến nay chỉ có phong độ khí khái, giờ đây lại giống như ác quỷ đến từ địa ngục, khiến cho nơi này tràn ngập sự lạnh lẽo.
Đám hắc y nhân hộ vệ bên người Tề Chi Khiêm tuốt vũ khí trong tay ra khỏi vỏ, sát khí lạnh lùng phát ra như bão táp, việc quốc gia bị vây khốn và nghĩa vụ thị vệ của bọn họ hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Tề vương vừa thấy vậy không khỏi lui về phía sau hai bước, trên mặt rút gân quát lớn: “Ngươi muốn làm gì? Quả nhân nói cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ là có thể trốn thoát khỏi tay Quả nhân, trong vương cung này quả nhân đã bày bố thiên la địa võng, ngươi có chạy đằng trời. Thủ hạ của ngươi, binh lực của ngươi, Quả nhân đã thu lại hết rồi. Phi thân vương, Vô Thượng tướng quân, Lễ thân vương, Tả tướng, tất cả bọn chúng đã đi theo Quả nhân hết rồi. Bây giờ ngươi chỉ còn lại một mình mà thôi, đừng nghĩ gì đến việc bỏ trốn khỏi nơi này, Tề quốc đã không thể chứa chấp ngươi nữa. A, ngươi, ngươi…”
Máu đỏ chợt lóe lên, Tề vương ngã lăn một cái ngồi xuống vương vị phía sau, đôi mắt cá vàng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, hai tay ôm chặt lấy cổ họng, máu đỏ theo mười ngón tay tràn ngập tuôn ra, tí tách, tí tách rơi trên mặt đất.
“Ra đây.” Giọng nói lạnh như băng vang lên trong chính điện, như mấy cơn gió lạnh thổi ào qua.
Hơn mười bóng người dáng vẻ thư sinh hổ thẹn run run từ sau điện bò ra, Tề Chi Khiêm đảo mắt lạnh lùng nhìn qua đám người này. Tất cả đều là đại thần tâm phúc của y, tất cả đều là tâm phúc do y bồi dưỡng qua bao năm tháng, nhưng hôm nay quả nhiên đều ở nơi này, tất cả đều có mặt đầy đủ ở đây.
“Tốt, tốt lắm, không hổ là người do Tề Chi Khiêm ta bồi dưỡng ra, tâm kế đều thâm sâu, vì bảo toàn lợi ích của bản thân mình mà dám cả gan tính kế lên đầu ta. Xem ra Tề Chi Khiêm ta sai lầm rồi, ta không nên vì Tề quốc mà suy nghĩ, ta đúng là không nên mà.”
Năm ngón tay siết chặt tay vịn của chiếc ghế dựa, trong nháy mắt Tề Chi Khiêm giống như già đi mấy tuổi, cả trái tim lạnh lẽo.
Một lúc lâu sau, Tề Chi Khiêm chậm rãi gật gật đầu nói: “Tề quốc không chứa chấp được ta nữa, được, ta đi, ta đi.”
Dứt lời, y liền vung tay lên ra hiệu, đám hắc y nhân nâng Tề Chi Khiêm lên bước đi, chung quanh đám thị vệ thấy vậy nơm nớp lo sợ không biết là nên tiến hay nên lùi. Mà ngay lúc bọn họ do dự, chỉ trong nháy mắt, bên ngoài điện tiếng bước chân vang lên, vô số cấm quân tiến vào, vung đao kiếm nhắm ngay vào đám thị vệ và đám người của Tả tướng trong điện.
“Phụ vương, bao nhiêu năm qua ông vẫn không biết rõ một chuyện. Vương vị này là ta cho ông ngồi trên đó, ông mới có thể yên ổn mà ngồi, nếu ta không cho phép thì ông cho là ông còn có thể ngồi được trên đó tới giờ chăng?” Lời nói lạnh như băng trong bóng đêm tối tăm truyền đến, cực kỳ máu lạnh. Sau câu nói này, Tề vương gục xuống trên vương vị, cúi thấp đầu xuống, đến chết, ông vẫn ngồi trên vương vị Tề vương.
“Thái tử điện hạ, chúng thần sai rồi.”
“Thái tử điện hạ…”
“Thái tử…”
Trong đại điện nước Tề, trọng thần kinh hoảng, một đám người phía sau tiếp nối phía trước gào to lên, nhưng thứ đáp lại bọn họ ngoại trừ bóng đêm dữ tợn thì chỉ có ngọn lửa từ chung quanh vương cung đang phóng lên cao.
“Tề quốc có thể diệt vong, nhưng tuyệt đối không có thể diệt vong trong tay người ngoài được, muốn diệt vong, chỉ có thể diệt vong trong tay ta.” Lời nói lạnh lùng quyết tuyệt, theo gió lạnh cuốn thẳng lên trời đêm thăm thẳm.
Ngọn lửa lớn cuồn cuộn cuốn thẳng lên tận trời.