Chương 20: Thể hiện tài năng
Chương 20: Thể hiện tài năng
Độc Cô Tuyệt hạ lệnh xong xuôi cũng không thèm quan tâm ai vào với ai, tự mình cúi xuống kiểm tra đám công chúa quận chúa vừa trúng độc. Nếu như phải lúc nào khác, mấy ả công chúa này chết hay sống cũng chả vấn đề gì. Cùng lắm thì Tần quốc kiếm cớ chối bỏ trách nhiệm, mà thậm chí cũng chẳng cần từ chối, đám sáu nước còn lại cũng không đến mức vì một ả công chúa tự mình gửi đến bị chết mà khởi binh hỏi tội. Có điều hiện giờ trước mặt bao nhiêu người, ai nấy thấy rõ là rượu do Tần vương ban thưởng. Hơn nữa đám tiểu thư nước Tần thì khoẻ mạnh không sao, còn đám công chúa quận chúa của nước khác lại đều trúng độc. Nếu điều này truyền ra ngoài, không nói sáu nước kia há lại cam chịu để yên, mà còn khác gì Tần quốc ngang nhiên đối địch với cả sáu nước. Huống chi trong số này có cả công chúa nước Tề lẫn nước Sở, nếu hôm nay hai người đều chết ở đây, hậu quả thật sự quá đỗi nghiêm trọng. Tần quốc không sợ bất kỳ nước nào, nhưng sáu nước cùng liên hợp lại, nước Tần hoàn toàn không có phần thắng.
“Bệ hạ, không phải chúng nô tài, không liên quan đến chúng nô tài a… Bệ hạ tha mạng…” Mấy người công công phụ trách bưng rượu, ai nấy mặt mũi tái mét, vô cùng hoảng hốt vội vã quay sang Độc Cô Hành khóc lóc.
“Kéo xuống, tra khảo nghiêm khắc cho ta.” Vẻ mặt Độc Cô Hành hoàn toàn không biến sắc, y bước nhanh lại chỗ Độc Cô Tuyệt, trầm giọng ra lệnh đầy phẫn nộ và ra uy.
“Tuân lệnh.”
“Vương đệ, sao rồi?” Độc Cô Hành đứng bên Độc Cô Tuyệt, thấp giọng hỏi.
Gương mặt đang đeo mặt nạ của Độc Cô Tuyệt hoàn toàn nhìn không ra biểu tình gì đặc biệt. Hắn hạ giọng nói khẽ chỉ đủ hai người nghe. “Là độc Mạn Đà La[1].”
Vẻ mặt Độc Cô Hành không hề thay đổi, nhưng ánh mắt giờ đã lạnh giá thấu xương. Mạn Đà La là vương giả trong các loại độc dược, trúng phải mà không kịp uống thuốc giải, chưa tới nửa khắc là có thể khiến người lâm vào chỗ chết, so với Khổng Tước Đảm[2], Hạc Đính Hồng[3] còn lợi hại hơn một phần.
Có kẻ dám ngang nhiên hạ độc trước mắt y, lại là loại độc dược lợi hại như thế, mặt mũi của Tần vương y còn đâu cơ chứ?
“Nếu hôm nay chạy thoát kẻ nào, quả nhân sẽ tru di tam tộc các ngươi.”
“Tuân chỉ.” Thủ lĩnh ngự lâm quân vốn đi theo người Tần vương vội trả lời, rồi nhanh chóng chỉ huy đám ngự lâm quân đứng rải rác khắp nơi lập tức phong toả nghiêm cẩn toàn bộ khu vườn. Đây rõ ràng là có gian tế bên trong, phải nghiêm phòng hết mực.
“Tình trạng không tốt, e là không đợi được thái y.” Độc Cô Tuyệt cau mày nhìn Độc Cô Hành.
Hai người khẽ liếc mắt trao đổi suy nghĩ, rồi Độc Cô Tuyệt đứng lên vung tay quát. “Người đâu, đưa các vị công chúa vào cung, toàn lực cứu chữa.” Vừa ra lệnh, lập tức có binh sĩ bước lên.
“Không được, công chúa trúng độc không thể di chuyển lung tung. Khẩn cầu bệ hạ hãy cứu chữa ngay tại đây là được.” Một vị sứ giả đi theo công chúa nước Sở bỗng cao giọng nói.
“Đúng, chúng ta muốn tận mắt nhìn công chúa được cứu.” Sứ giả nước Tề cũng lập tức hùa theo, mà sứ giả bốn nước còn lại cũng líu ríu đồng thanh.
Các vị công chúa nếu đưa vào cung, bọn họ làm sao có thể vào theo. Sống hay chết cũng sẽ chỉ do một câu nói của Tần vương quyết định. Mà Tần vương nếu có giả mạo hay không bọn họ cũng không thể nào biết. Tuyệt đối không thể để công chúa nhà mình vào cung được.
Độc Cô Tuyệt sầm mặt, sát khí loé lên trên mặt. Hắn giận dữ thốt. “Các người dám nghi ngờ bản vương.”
“Không dám, Dực Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh[4], có điều công chúa nước thần nếu là có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, chúng thần ăn nói làm sao với quốc chủ kia chứ? Thế nên vẫn mong Dực Vương gia cứu chữa ngay tại chỗ đi thôi.” Sứ giả nước Sở vô cùng khiêm tốn nhưng vẫn cứng rắn trả lời.
Độc Cô Tuyệt hừ lạnh. “Ở nước Tần, chưa tới lượt các ngươi được lên tiếng. Người đâu!”
“Dực Vương gia, người…” Sứ giả sáu nước không khỏi bối rối.
“Đừng di chuyển các nàng.” Đúng lúc đó, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên. Vân Khinh ôm Điêu nhi đứng trong vòng vây đám binh sĩ, nhìn thẳng vào Độc Cô Tuyệt.
Hắn ta thấy thế ngẩng lên hung dữ lườm Vân Khinh một cái, trên mặt hiện rõ vẻ cảnh cáo và giận dữ. Vân Khinh, cô ta dám nói ngược lại hắn.
Vân Khinh nhìn thẳng vào mắt hắn ta, rồi khẽ nói. “Độc đã vào phế phủ[5], di chuyển sẽ không cứu được.”
Độc Cô Tuyệt nghe thế càng sầm mặt xuống. “Ngươi vừa nói gì?” Trong giọng nói trầm trầm lạnh lẽo mang đầy vẻ cảnh cáo, khiến người chung quanh ai nấy rùng mình.
Vân Khinh cúi đầu nhìn những gương mặt thiếu nữ giờ đã bắt đầu chuyển sang màu đen. Cô hơi hơi thở dài. “Còn không hiểu ý ta sao?”
Một câu nói dịu dàng, khiến vẻ mặt giận dữ của hắn hơi hơi sững lại. Hắn ta bỗng nhớ lại hôm đó mình trúng độc của Điêu nhi, thủ pháp giải độc của Vân Khinh khá là thành thạo. Nếu vậy lời của cô ta có ý là… Vừa nghĩ ra, lập tức mặt hắn sáng rỡ, vội phất tay. “Ngươi mau lại đây.” Đám binh sĩ cản đường Vân Khinh liền nhanh chóng tránh ra.
Vân Khinh thong thả nhẹ nhàng bước tới, không nói câu nào, lập tức rút một cây ngâm châm từ trong cây đàn cổ luôn mang theo người, rồi khẽ phất cổ tay một cái. Cây ngân châm lập tức cắm thẳng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu một cô gái.
“Giải độc đâu cần châm nơi đó, ngươi đừng có hại đến tính mạng công chúa nhà ta!” Một sứ giả đứng cạnh vừa thấy Vân Khinh làm thế vội hoảng hốt kêu.
Mấy sứ giả còn lại thấy Vân Khinh cũng dùng động tác y hệt mà đâm vào đầu công chúa của họ, ai nấy đều nhốn nháo ầm ĩ.
“Câm miệng hết lại cho ta, còn phát ra tiếng động ta sẽ giết cả đám.” Tiếng quát trầm khàn của Độc Cô Tuyệt chính là điềm báo sự tức giận của hắn, khiến cho đám sứ giả lập tức nhìn nhau không dám lên tiếng, vẻ mặt đầy không cam lòng.
Vân Khinh vừa ra tay châm cứu, vừa lạnh nhạt thốt. “Không biết dựa cột mà nghe. Muốn công chúa nhà các người sống sót, tốt nhất là ngậm miệng lại cho ta. Còn muốn các nàng chết sớm, thì dù có mở miệng, ta cũng chưa chắc không thể không cứu các nàng. Xét cho cùng họ sống hay chết đâu có liên quan gì tới ta?”
Giọng nói lãnh đạm hờ hững nhưng lại nhẹ nhàng phát ra, lại khiến cho chung quanh im ắng vô cùng. Lời nói mềm mại nhẹ hẫng, nhưng lại còn có ích hơn việc Độc Cô Tuỵêt gào thét quát nạt rất nhiều. Đám sứ giả sáu nước nào dám để công chúa của mình chết, thế nên ai nấy im ắng mà chăm chú nhìn tay cô.
Vân Khinh nhanh chóng dùng ngân châm điểm hết trên đầu mấy vị công chúa quận chúa. Chỉ thoáng chốc, mặt của nàng nào cũng tím bầm đen kịt, vô cùng đáng sợ.
“Vương đệ…” Độc Cô Hành thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày gọi Độc Cô Tuyệt.
Mà kẻ được gọi cũng không quay đầu lại, chỉ hạ giọng trả lời. “Nếu không chắc chắn, nàng ta sẽ không ra tay, ta tin tưởng nàng điểm đó.”
Độc Cô Hành nghe thế liền liếc mắt nhìn đệ đệ đang chăm chú theo dõi Vân Khinh, trên mặt hơi hiện vẻ kinh ngạc. Sao đệ đệ của y lại có thể khẳng định thế nhỉ?
Trên mặt mấy vị công chúa quận chúa giờ sắc đen đã chiếm lĩnh, như thế cái chết lấp ló đâu đây, càng ngày càng rõ rệt. Hạ châm nốt vào người cuối cùng, cô mới thở phào một hơi rồi vươn người đứng lên. Vân Khinh khẽ nhún nhún bên vai có Điêu nhi đang ngồi trên đó, rồi cười. “Đi thôi, thứ mi thích kìa.”
Mà Điêu nhi hình như chỉ chờ có câu nói này, lập tức phi thân phóng tới, nhào về phía khuôn mặt thâm đen đầu tiên mà cắn.
“A…” Sứ giả sáu nước lập tức sợ hãi kêu lên.
Độc Cô Tuyệt bỗng quay sang lườm một cái, sát khí thô bạo, khiến đám sứ giả lại cắn môi không dám nói nhiều.
Mà khi đó, chưa tàn nửa nén hương, toàn bộ người có mặt trong vườn, ai nấy đều đã theo lệnh của Độc Cô Tuyệt mà tập trung lại đây. Rìa ngoài sân tầng tầng lớp lớp quan binh, không ai dám vọng động. Người hạ độc chắc chắn còn ở trong vườn, vì khi mới mở vò rượu đã có người kiểm tra trước, nên chắc chắn chỉ có vào viện rồi mới xuống tay.
Điêu nhi ôm gương mặt thâm đen của một cô gái uống máu no nê. Bằng mắt thường cũng thấy rõ, sắc mặt cô ta vốn vô cùng đáng sợ, nhờ có điêu nhi hút bớt đi dần dần khởi sắc, màu đen đạm dần, từ từ trở thành tái nhợt. Tuy là tái nhợt vì mất máu, nhưng ít ra cũng không còn vẻ đen kịt kia nữa, mà hô hấp cũng từ từ đều hơn.
Độc Cô Tuyệt thấy thế, khoé miệng không khỏi cong cong thành một nét cười. Lấy độc trị độc, quả là cách hay. Cũng chỉ có độc của Điêu nhi mới có thể chống lại độc Mạn Đà La. Ép hết máu độc lại một nơi, rồi để Điêu nhi ra tay hút độc, được lắm.
Mà mọi người chung quanh thấy cảnh này, cũng không nhịn được thở ra nhẹ nhõm, ngay cả Độc Cô Hành cũng hơi gật đầu, vẻ mặt dịu đi. Chỉ cần mấy nàng công chúa quận chúa kia không chết lúc này, tất cả đều ổn thoả.
“Uống no chưa?” Vân Khinh âu yếm nhìn Điêu nhi giờ đã nhảy lại lên vai cô, thoả mãn ôm cái bụng mà dụi dụi. Rồi cô quay lại nhìn Độc Cô Tuyệt. “Còn lại một chút độc, dùng ít thuốc giải độc là được.”
Nói rồi Vân Khinh ôm lấy Điêu nhi định rời đi. Ngôn ngữ lạnh nhạt, y thuật thần kỳ, khí chất phiêu lãng, không kiêu căng không nịnh bợ, khiến cho cả một vườn mẫu đơn thiên hương quốc sắc sau lưng giờ cũng như ủ rũ mất đi sức sống. Trong mắt ai nấy, chỉ còn đọng lại một dáng người lãnh đạm, tao nhã mà tinh tế làm sao.
——————————————————————————————–
[1] Mạn đà la, hay tên tiếng Việt là cà độc dược. Hoa màu da cam, hình loa to rủ xuống. Như tên gọi, đây là một loại cây độc, dùng để chế tạo một thứ độc có tính chất gây hôn mê chứ không đến nỗi kinh khủng như trong truyện. Lãnh Vân ngờ là tác giả nhầm, vì thật ra độc tính của nó được ghi lại là để chế ra ‘mông hãn dược’ hay thuốc mê trong các truyện kiếm hiệp hay dùng, và không gây chết người nhanh đến thế. Ngoài ra, cái tên Mạn đà la thật ra ý nghĩa vô cùng, vì theo Quảng quần phương phổ có chép về hoa mạn đà la. Quảng quần phương phổ dẫn Kinh Pháp Hoa, khi Phật thuyết pháp: “Khi đó trời mưa hoa Mạn-đà-la, hoa Ma-ha Mạn-đà-la, hoa Mạn-thù-sa, hoa Ma-ha Mạn-thù-sa, để rải trên đức Phật cùng hàng đại chúng; khắp cõi Phật sáu điệu vang động”. Quảng quần phương phổ còn viết thêm, theo Đạo gia, sao Bắc Đẩu có Đà La sứ giả tay cầm bông hoa như vậy, do đó đời sau gọi bông hoa đấy là Mạn đà la. Trong Tử vi có sao Đà La, đi cùng với Kình Dương, thuộc loại hung tinh, chính là Đà La sứ giả của Đạo gia. Ngoài ra, theo Phật giáo, Mạn đà la còn để chỉ một đồ hình vũ trụ thu nhỏ, có dạng cơ bản là một bông hoa sen tám cánh có vẽ bốn đức Như Lai và bốn Đại Bồ Tát (xem về bốn đại Bồ Tát trong Phương đại trù phần 8). Nhưng tầng nghĩa này không liên quan nhiều đến vụ cà độc dược của chúng ta :D
[2] Khổng Tước Đảm, nếu dịch ra thì nghĩa là mật chim công. Có điều trong thực tế mật của chim công hoàn toàn như mật các lọai chim và thú khác, có tác dụng bổ gan lợi mật, chống động kinh và giúp sáng mắt, không những không độc, mà còn có thể kháng khuẩn chống viêm, thanh nhiệt giải độc. Còn Khổng Tước Đảm độc dược khủng bố trong truyền thuyết, thực chất là một loại sâu ban miêu sống ở phía Nam Trung Quốc và nhiều tỉnh ở Việt Nam. Theo Trung y cho biết, ban miêu là thứ sâu trên cây đậu đen, mình dài độ 2 cm, có từng sọc vàng hoặc sọc đen, mõm nhọn, thân thể có mùi hôi. Có thể trộn với gạo nếp tẩm ướt rồi sao vàng, tán thành bột để bôi ngoài da trị phỏng rộp, nhưng rất độc nếu ăn phải, chỉ 3-4g bột cũng đủ làm chết người.
[3] Hạc Đỉnh Hồng, tương truyền là lấy từ mào của con Hạc trắng. Có điều cũng như Khổng Tước Đảm, chất lấy từ mào con Hạc hoàn toàn không độc chút nào. Người ta nghiên cứu kỹ miêu tả, triệu chứng trong văn chương cổ thì cho rằng Hạc Đỉnh Hồng chính là Thạch tín có công thức As2O3, hay trioxit asen, chất độc hay được dùng nhất và hay gặp nhất từ trước đến nay : không màu không mùi, có dạng bột trắng. Nó được tạo ra do hóa hơi khi nung chảy, nhất là trong quá trình luyện khoáng chất, luyện vàng chẳng hạn. Thứ này không những ăn vào gây độc, mà ngay cả hít phải lẫn chạm phải cũng gây ngộ độc như thường. Nhiễm độc thạch tín do đó rất phổ biến trong giới nhân công luyện khoáng chất, nếu chỉ ngộ độc tức thời, giải độc rất nhanh chỉ mất nửa đến một ngày là hết chất độc. Nhưng nếu bị phơi nhiễm lâu dài, thạch tín sẽ ăn vào tóc, xương, móng tay, cơ bắp, và quá trình giải độc sẽ rất dài, thậm chí hàng tháng hàng năm, và rất tốn kém.
[4] Nhất ngôn cửu đỉnh : câu này quá quen thuộc rồi nhỉ, nhất ngôn cửu đỉnh, một lời đã định vững vàng như chín cái đỉnh. Chín cái đỉnh/vạc vốn tựơng trưng cho vua chúa thời xưa, ví dụ như trong Cấm thành ở Huế vẫn còn lưu trữ chín cái vạc bên ngoài cung điện của vua, hay ở Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh cũng thế.
[5] Phế phủ : phổi, hay rộng hơn là chỉ nội tạng bên trong cơ thể người.