Chương 94: Cầu hôn
Chương 94: Cầu hôn
Lâm Mạn Ninh mỉm cười, cô tin chứ? Thời gian qua đã chứng minh tất cả rồi.
Hắc Bạch Lam xoay người cô sang bên kia:"Nếu em không tin thì hãy nghe ý nghĩa của 18 bông hồng anh đã chuẩn bị này".
- "Chính là tình cảm chân thành và trong sáng". Anh ôn nhu nói.
Lâm Mạn Ninh cười, hai mắt mọng nước. Hắc Bạch Lam nói tiếp.
- "Số hoa hồng ở đây đều có ý nghĩa mà anh muốn nói với em. Mạn Ninh, em có thấy một bức tường hoa hồng phía bên kia".
Lâm Mạn Ninh gật đầu:"Em thấy".
- "Ở đó có 10001 bông hồng, anh muốn chúng ta sẽ như ý nghĩa của nó, mãi mãi bên nhau không chia lìa". Anh nói, giọng nói đầy ấm áp.
Lâm Mạn Ninh nhìn bức tường toàn hoa hồng, cô lẩm bẩm lại lời anh:"Mãi mãi bên nhau không chia lìa".
Phải, đây cũng là điều cô muốn. Lâm Mạn Ninh quay người lại nhìn anh.
Cô bất ngờ khi thấy anh đang ôm một bố hoa hồng nữa rất lớn. Hắc Bạch Lam cười.
- "Tặng em".
Lâm Mạn Ninh cầm lấy, bó hoa che đi cả người cô. Hắc Bạch Lam nắm lấy bàn tay cô.
- "Cuối cùng là điều anh muốn nói với em. Đây là 109 bông hồng, nó...mang ý nghĩa...."
Nói đến đây anh bất chợt quỳ gối xuống trước mặt cô:"109 bông hồng này có ý nghĩa là cầu hôn. Lâm Mạn Ninh, em đồng ý làm vợ anh nhé! Lần này sẽ là lần cuối anh cầu hôn em, chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội một lần, anh sẽ không để chuyện không vui xảy ra nữa".
- "Hãy để anh được làm một người chồng danh chính ngôn thuận của em, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để bảo vệ em. Lấy anh nhé!".
Mọi người đứng bên cạnh chứng kiến đều cảm động, họ đồng thanh nói:"Mạn Ninh, hãy đồng ý đi".
Lâm Mạn Ninh định thần lại, hóa ra anh đang cầu hôn cô. Cô nhìn chiếc nhẫn, đây là chiếc nhẫn lần trước anh đã đeo cho cô.
Cô rút một bông hồng trong bó bông đang cầm đưa cho anh:"Em sẽ trả lời anh sau khi anh nhận bông hồng này. Hắc Bạch Lam, anh có biết ý nghĩa của 1 bông hồng này là gì không?".
Hắc Bạch Lam lắc đầu, anh chưa tìm hiểu cái này.
- "Nghĩa là trong trái tim em chỉ có mình anh". Lâm Mạn Ninh từ tốn nói.
Hắc Bạch Lam mỉm cười, trong lòng như có ánh nắng chiếu vào. Anh nghi hoặc hỏi.
- "Nghĩa là...?".
Lâm Mạn Ninh cười:"Nghĩa là em đồng ý lấy anh. Hắc Bạch Lam, em sẽ giao cuộc đời em cho anh, anh phải chân trọng em. Em chỉ có thể cho anh một cơ hội cuối cùng để đeo chiếc nhẫn này vào tay em".
Hắc Bạch Lam vui mừng tới nổi khẩn trương, anh đeo chiếc nhẫn vào tay cô, rồi hôn nhẹ bàn tay của cô.
"Bốp...bốp...bốp" Mọi người vui mừng vỗ tay chúc mừng anh.
- "Lâm Mạn Ninh, cảm ơn em".
Lâm Mạn Ninh rụt tay lại:"Được rồi, anh đứng lên đi".
Hắc Bạch Lam đứng lên, Lâm Mạn Ninh nhìn vào dưới sàn nhà có hình trái tim được xếp bằng hoa hồng.
Anh thấy vậy liền giải thích:"Đó là hình trái tim nhỏ được xếp từ 11 bông hồng, ý nghĩa là thế gian này chỉ có mình em".
Lâm Mạn Ninh cười, véo nhẹ vào hông anh:"Đồ dẻo miệng".
- "Được rồi, mọi người hãy cùng ngồi xuống ăn tối thôi. Đói cả rồi". Hắc Bạch Lam nắm lấy tay cô, thỏa mãn nói.
"Cạch" Lúc này cánh cửa mở ra, ông Hắc xuất hiện sau cánh cửa, ông không ngờ bên trong lại đông người đến vậy, chỉ nghĩ có anh và cô thôi.
Mạn Ninh nhất thời cũng quên mất chuyện hẹn với ông, cô vội chào hỏi.
- "Bác, bác vào đây đi ạ".
Ông Hắc cười gượng, cảm thấy bản thân mình thật thừa thãi. Hắc Bạch Lam thấy ông liền cảm thấy không vui.
Ông và cô thân thiết như vậy từ khi nào? Chẳng nhẽ bố anh định làm hại đến cô nữa.
- "Ta..." Ông Hắc ngập ngừng nhìn anh.
Hắc Bạch Lam nhìn cô, anh nghĩ là do cô gọi đến. Cô muốn làm gì?
- "Lam...anh đi đâu vậy? Đợi em". Anh quay người bước đi, Lâm Mạn Ninh đuổi theo anh.
Hàn Thiên Lãnh nhìn ông Hắc, anh mắt có chút gì đó an ủi. Ông Hắc cười khổ rồi bước ra ngoài.
Ông bà Lâm đứng nhìn từ đầu tới cuối không nói một lời nào, thật ra hai người họ vẫn còn rất giận chuyện ông đã làm với Mạn Ninh.
- "Lam..." Cô kéo tay anh lại, mặt bất mãn:"Anh sao thế? Đó là bố anh, anh thái độ gì vậy?".
Hắc Bạch Lam lạnh lùng nói:"Anh không có một người bố như vậy".
- "Anh..." Lâm Mạn Ninh cau mày:"Anh đừng ăn nói linh tinh, em sẽ giận anh đấy".
Cô thở dài:"Dù sao chuyện cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, anh hãy buông bỏ tất cả đi được không?".
- "Anh cũng từng bị ông ấy ép hôn nên anh hiểu cảm giác thế nào mà. Anh đừng như vậy nữa".
Anh đau lòng nói:"Nếu qua chuyện mẹ anh rồi thì thế nào? Còn em, ông ấy hại em phải chịu sự đau đớn, khiến chúng ta sống trong chờ đợi đối phương ba năm trời, khiến tất cả mọi chuyện trở nên rối rắm..."
- "Em không so đo chuyện đó nữa, không phải bây giờ chúng ta đã về với nhau rồi sao? Lam, em biết anh cũng mong có một gia đình hoàn chỉnh mà. Anh hãy nghe em, có được không?". Cô dỗ dành.
Hắc Bạch Lam cau mày:"Mạn Ninh, em bỏ qua tất cả sao?".
- "Vâng, em muốn chúng ta cùng sống vui vẻ bên nhau, con của chúng ta sẽ có ba mẹ, có ông bà ngoại, có ông nội. Vì em, vì anh, vì con của chúng ta, anh làm hòa với bác ấy được không?".
Hắc Bạch Lam ôm lấy cô, thật ra anh cũng muốn tình cảm của họ có thể tốt đẹp hơn, anh cắt đứt quan hệ với ông ta không phải là vì anh không muốn nhận ông ấy mà là vì anh không muốn ông ta can thiệp vào chuyện của anh.
- "Mạn Ninh, như vậy em sẽ rất thiệt thòi".
Lâm Mạn Ninh lắc đầu:"Không thiệt, bởi vì em có anh rồi".