Chương 11: Cứu tinh từ cõi ngoại
<br><br>Chương 11: Cứu tinh từ cõi ngoại<br><br><br>Nghe tiếng huyên náo bên ngoài, người đàn bà chột mắt bước ra, cau mặt : <br> <br>- Chuyện gì thế? <br> <br>Người mới đến nói : <br> <br>- Tôi mới gặp Thiết diện vô tư Triệu Chính Nghĩa, ông ấy bảo Thiết... <br> <br>Nói chưa hết câu, hắn vụt nín thinh khi thấy Thiết Giáp Kim Cương có mặt trong nhà. <br> <br>Người đàn bà chột mắt cười khanh khách : <br> <br>- Không dè hắn đã ở đây à? <br> <br>Người ấy thở phào : <br> <br>- Triệu Chính Nghĩa bảo hắn ở nhà Long Tiêu Vân... <br> <br>Và hắn vụt kéo lấy tay áo người đàn bà chột mắt : <br> <br>- Đại tẩu, làm sao mà bắt hắn về đây được thế? <br> <br>Người đàn bà chột mắt nói : <br> <br>- Lão thầy bói ở miếu Long thần báo tin tức rằng hắn và Lý Tầm Hoan vào Trung Nguyên, bọn này ngại gã “Phi đao họ Lý” nên phải đợi mãi cho chúng chia tay rồi mới bắt hắn về đây đó. <br> <br>Gã mù mắt cười sằng sặc : <br> <br>- Đúng là trời đoạt mạng cho tên quỷ vô thường mới bịt mắt hắn đó. <br> <br>Bây giờ thì gã mới đến có vẻ bình tĩnh trở lại. Khác hơn bảy người trong bọn nơi đây, gã không thay đổi hình dạng, gã vẫn giữ nguyên sắc phục của kẻ hào khách giang hồ, lưng đeo cây thương mà cán nhô cao gần gấp hai con người của gã. <br> <br>Gã gật đầu và lầm thầm : <br> <br>- Trời còn có mắt... Rốt cuộc hắn cũng lọt vào tay “Trung Nguyên bát nghĩa” của chúng ta... Ông đại ca nơi suối vàng... <br> <br>Miệng hắn nghẹn ngang như có gì chận nơi cổ họng, hắn quì xuống trước bàn có cái hũ đen, khóc ròng. <br> <br>Thật lâu, hắn ngẩng mặt lên, quắc mắt : <br> <br>- Thiết Phó Giáp, ngươi còn nhận ra ta đấy chứ? <br> <br>Thiết Giáp Kim Cương gật đầu buồn bã : <br> <br>- Tam ca vẫn mạnh. <br> <br>Gã đeo trường thương rít lên : <br> <br>- Tự nhiên ta vẫn mạnh và vẫn y như trước... Biên Hạo này bình sinh không hề thay đổi, ẩn trốn một ai cả mà. <br> <br>Gã mặt rỗ hằn học : <br> <br>- Tam ca nhiều lời với hắn làm gì. Hãy mổ bụng moi tim hắn để tế vong linh của đại ca, để nơi chốn tuyền đài đại ca được vui lòng. <br> <br>Biên Hạo trầm giọng : <br> <br>- Lão Thất, chú nói không đúng. Anh em chúng ta nếu cần giết người cũng giết một cách quang minh chính đại, để cho thiên hạ không lời dị nghị chứ! <br> <br>Gã mù mắt gật gù : <br> <br>- Đúng, chúng ta đã đợi mười bảy năm rồi, thêm đôi ba tiếng đồng hồ nữa cũng chả sao. <br> <br>Người đần bà một mắt hỏi : <br> <br>- Lão Tam, chú định xử hắn bằng cách nào đây? <br> <br>Biên Hạo nói : <br> <br>- Không những chúng ta cần phải làm cho rõ vấn đề, mà còn phải mời những kẻ ở ngoài cuộc chứng minh, nếu người ta nói rằng họ Thiết đáng giết thì chúng ta sẽ giết! <br> <br>Gã mặt rỗ nhảy nhồm lên quát lớn : <br> <br>- Tại làm sao phải làm như thế chứ? Tôi tin rằng không một ai nói việc của hắn làm là không đáng giết cả. <br> <br>Gã mù mắt nhún vai : <br> <br>- Và một khi đã biết ai cũng thấy tội hắn đáng giết thì còn phải hỏi làm gì cho mệt? <br> <br>Gã mặt rỗ nghiến răng : <br> <br>- Thế đại ca định mời ai đến đây chứ? <br> <br>Biên Hạo nói : <br> <br>- Những người chứng minh này không những là kẻ chí công vô tư mà đối với “Trung Nguyên bát nghĩa” của chúng ta với Thiết Phó Giáp không chút dính líu gì cả. <br> <br>Người đàn bà chột mắt cau mày : <br> <br>- Nhưng là ai mới được chứ? <br> <br>Biên Hạo nói : <br> <br>- Thứ nhất là Thiết diện vô tư Triệu Chính Nghĩa... <br> <br>Thiết Giáp Kim Cương vụt cười cay đắng : <br> <br>- Tam ca, khỏi phải phiền đến ai cả. Nếu muốn giết thì giết tôi đi, năm xưa thật tình tôi có lỗi với Ông đại ca, bây giờ có chết tôi cũng chẳng oán hận chi đâu. <br> <br>Người đàn bà một mắt cười khẩy : <br> <br>- Bằng vào giọng điệu của hắn thì hình như hắn không bằng lòng Triệu Chính Nghĩa rồi đấy. <br> <br>Gã mù mắt nói : <br> <br>- Triệu Chính Nghĩa đã cho tam ca biết chỗ ở của hắn, tự nhiên là đã có chuyện đụng chạm với hắn rồi, lão ta làm sao có đủ tư cách chứng nhân trong vụ này được? <br> <br>Biên Hạo nói : <br> <br>- Cho dù như thế cũng không sao, vì ngoài Triệu Chính Nghĩa ra tôi có mời thêm hai người khác nữa. <br> <br>Gã mù mắt trợn hai tròng trắng dã : <br> <br>- Ai vậy? <br> <br>Biên Hạo nói : <br> <br>- Một là chủ nhân “Đại Quảng Lâu”, lão tiên sinh này là một học gia nổi tiếng nhưng không dính líu gì đến ân oán giang hồ, một người nữa là một thiếu niên mới ra mặt giang hồ... <br> <br>Người đàn bà chột mắt cau mày : <br> <br>- Một đứa trẻ mới nhập giang hồ thì biết gì mà mới đến đây? <br> <br>Biên Hạo nói : <br> <br>- Người ấy tuy mới nhập giang hồ nhưng tính tình rất là cương trực. Có thể nói là một hảo hán ngay thẳng nhất trên đời, tuy mới kết bạn với tôi chỉ được vài hôm nhưng tôi đoán chắc hắn là con người đại độ. <br> <br>Người đàn bà chột mắt cười nhạt : <br> <br>- Chỉ mới quen đôi ngày lại có thể xem được đúng là người tốt sao? Cho đến bay giờ xem chừng lão Tam vẫn chưa bỏ cái tính kết bạn bừa bãi ngày xưa. <br> <br>Và mụ vụt gào lên : <br> <br>-Năm xưa, nếu chú không mang cái tên khốn nạn này về, nếu chú không bảo hắn là người tốt, thì chúng ta đâu có kết bạn với hắn và Ông đại ca làm sao lại chết vào tay hắn chứ? <br> <br>Biên Hạo cúi đầu yên lặng... <br> <br>Gã mù mắt nói : <br> <br>- Thôi, dù gì cũng đã mời người ta đến rồi và làm một việc chính đại quang minh như thế cũng đúng “Trung Nguyên bát nghĩa” của chúng ta không bao giờ giết bậy một ai cả. Mời người ta vào đi. Để khách đứng ngoài trời sao? <br> <br>Ngưòi đàn bà chột mắt hỏi : <br> <br>- Họ đến đây cả rồi à? <br> <br>Biên Hạo gượng cười : <br> <br>- Tôi định mời họ đi thẳng đến nhà Long Tiêu Vân, nhưng đến đây thì mới hay đại tẩu đã bắt được hắn về rồi. <br> <br>Người đàn bà chột mắt mở cửa : <br> <br>- Xin mời ba vị! <br> <br>Đã hạ quyết tâm nên Thiết Giáp Kim Cương nhắm nghiền đôi mắt đợi họ giết cho được yên tâm và bây giờ hắn lại càng không muốn mở mắt ra để nhìn bộ mặt của Triệu Chính Nghĩa. Hắn nhắm mắt làm thinh. <br> <br>Và hắn nghe tiếng bước chân đi vào khỏi cửa. <br> <br>Chỉ cần nghe nhịp bước cũng đủ biết Triệu Chính Nghĩa dẫn đầu. Danh hiệu “Nam quyền Bắc cước” đã nói rõ công phu nơi đôi chân hắn. <br> <br>Người thứ hai bước chân hơi nặng và hơi thở dập dồn, người này nếu biết võ công thì chắc cũng không có gì đáng kể. <br> <br>Thiết Giáp Kim Cương lắng tai nghe. <br> <br>Không còn ai nữa cả. <br> <br>Lạ không, còn một người nữa đâu? <br> <br>Chẳng lẽ một người nữa không chịu vô? <br> <br>Chẳng lẽ bước chân của hắn không tiếng động? <br> <br>Vốn đã bất cần nhân chứng, nên tuy tai lắng nghe, nhưng thật ra họ Thiết cũng không quá quan tâm. Có một người nữa hay không cuộc diện cũng thế thôi. <br> <br>Gã mù mắt đứng lên nói trước : <br> <br>- Vì chút ân oán của anh em chúng tôi ngày xưa làm phiền quí vị đến đây thật là điều không phải. Thêm vào đó lại để chư vị đứng lâu ngoài trời tuyết gió đó là hai điều không phải, mong chư vị tha tội cho. <br> <br>Triệu Chính Nghĩa nói : <br> <br>- Chúng tôi vì công ích giang hồ, dù cho phải xông vào đao kiếm cũng chẳng từ nan. Dịch tiên sinh hà tất phải khách sáo làm chi. <br> <br>Đúng là phong thái của một con người “quang minh lỗi lạc”, lão họ Triệu mở miệng ra thì y như câu đầu phải là công ích giang hồ, nhưng lối nói đó lọt vô tai Thiết Giáp Kim Cương thì lại y như mùi xú uế xông lên từ đống rác. <br> <br>Lại nghe một giọng nói già nua nhưng sang sảng cất lên : <br> <br>- Lão phu tuy là một kẻ chuyên đọc sách, nhưng cũng có ít nhiều hân hạnh được tiếp xúc với giang hồ hiệp sĩ, trong lòng hằng ngưỡng một bậc hào hùng, ngày nay được chư vị tưởng nghĩ mới đến nơi dây thật là điều vui sướng nhất trên đời vậy. <br> <br>Gã mù mắt một mặt lạnh lùng : <br> <br>- Chỉ mong những chuyện ẩn khuất của anh em chúng tôi được giang hồ tường tận thì chúng tôi xin ghi nhớ chọn đời. <br> <br>Lão học giả cười : <br> <br>- Đó chính là việc mà đối với lão phu đáng gọi là “Nghĩa bất dung từ”, tất cả chuyện nghe thấy ngày nay nguyện sẽ không để sơ sót một điểm nào. Chính Biên tam gia cho mời lão phu đến đây cũng là vì việc ấy. <br> <br>Thiết Giáp Kim Cương khẽ gật đầu cười. Biên Hạo quả là con người hành sự chu đáo. <br> <br>Chợt nghe người đàn bà chột mắt hỏi : <br> <br>- Không biết vị bằng hữu đây danh tánh là chi? Có thể cho chúng tôi được nghe chăng? <br> <br>Đúng là có kẻ thứ ba nữa, nhưng từ nãy đến giờ hắn làm thinh. Và hiện tại hắn cũng làm thinh. <br> <br>Biên Hạo nói : <br> <br>- Vị bằng hữu này vốn không thích nói đến danh tánh. <br> <br>Gã mù mắt cười nhẹ : <br> <br>- Danh tánh của vị ấy đối với chuyện này không quan hệ gì cả. Đã không muốn nói, chúng ta cũng không nên hỏi. Nhưng tên họ của chúng ta thì trái lại, cần phải cho mọi người biết rõ. <br> <br>Biên Hạo nói mau : <br> <br>- Chúng anh em tại hạ vốn có tám người, năm xưa nhờ bạn hữu thương tình gọi chung là “Trung Nguyên bát nghĩa”, thật ra đó chẳng qua là sự tưởng nghĩ của bạn bè mà gọi thế thôi... <br> <br>Gã mù mắt chận lời : <br> <br>- Nếu khiêm nhượng thì cũng có thể nói như thế. Anh em chúng ta võ công tuy không hơn ai, tướng mạo cũng tầm thường, nhưng bình sinh mọi hành động cũng đều lấy nghĩa làm đầu, tuyệt nhiên không có gì xấu hổ với ai cả. <br> <br>Triệu Chính Nghĩa nói : <br> <br>- “Trung Nguyên bát nghĩa” rạng danh giang hồ, đâu có ai không biết. <br> <br>Lão học giả vỗ tay : <br> <br>- “Trung Nguyên bát nghĩa” lão phu có được nghe tiếng lâu rồi. Chẳng biết vị tiên sinh đây là... <br> <br>Gã mù mắt chận nói : <br> <br>- Tôi đứng hàng thứ hai, tên là Dịch Minh Hồ. Năm xưa người ta gọi tôi là “Thần mục như điện” nhưng bây giờ... <br> <br>Gã cười thê thiết và nói tiếp : <br> <br>- Bây giờ thì gọi là “Hữu nhân vô châu”. Xin tiên sinh nhớ tên cho. <br> <br>Lão học giả cười khỏa lấp : <br> <br>- Tại hạ đâu quên được. <br> <br>Gã bán thuốc lên tiếng : <br> <br>- Tam ca tôi là “Bửu Mã Thần Thương” Biên Hạo, tiên sinh đã biết rồi còn tôi hàng thứ tư, tên là Kim Phong Bạch. <br> <br>Lão học giả nói : <br> <br>- Nam Dương phủ có một hiệu thuốc rất lớn là “Nhất Thiếp đường” của nhà họ Kim, lúc nhỏ lão phu cũng đã từng uống thuốc nơi ấy, không biết các hạ... <br> <br>Kim Phong Bạch tiếp luôn : <br> <br>- Luôn cả thiếu chủ “Vạn Sinh Viên” còn phải đi bán chân vịt khô, huống hồ “Nhất Thiếp đường”... <br> <br>Lão học giả trố mắt : <br> <br>- Vạn Sinh Viên? Thế thì vị công tử của Trương lão cũng có ở đây sao? <br> <br>Tên bán rượu chỉ gã bưng sàng chân vịt khô và cười nói : <br> <br>- Đấy, hắn đấy! <br> <br>Lão học giả mím miệng thở dài y như cực kì cảm khái cho cuộc đời thay đổi. <br> <br>Gã bán rượu nói : <br> <br>- Tôi thứ năm tên là Trương Thương Huân. Tên tiều phu này là em thứ sáu, tuy cây búa gậy ngày nay của hắn chuyên đốn củi, nhưng năm xưa vẫn vang danh là “Lập Tiễn Hoa Sơn”. <br> <br>Gã mặt rỗ hớn hở nói : <br> <br>- Tôi thứ bẩy, tên là Công Tôn Vũ vì cái mặt rỗ chằng rỗ chịt này còn dầy hơn mưa rơi nên mới có tên Vũ mà. <br> <br>Gã bán đậu hũ cười nói : <br> <br>- Tôi thứ tám, tên Tây Môn Liệt. Thiên hạ gọi tôi là Phò Thang Đạp Hỏa”. Nghe cái tên hiệu thì y như nóng nóng, thế mà bây giờ lại đi bán đậu hũ lạnh tanh. <br> <br>Lão học giả nói : <br> <br>- Như vậy thì tất cả là tám anh hùng thế còn vị đại nghĩa sĩ đâu? <br> <br>Công Tôn Vũ nói : <br> <br>- Đại ca tôi là “Nghĩa Bạc Vân Thiên” Ông Thiên Kiệt đã bị người hại chết. <br> <br>Chỉ tay về phía người đàn bà chột mắt, gã nói tiếp : <br> <br>- Đây là đại tẩu. <br> <br>Người đàn bà chột mắt nói luôn : <br> <br>- “Nữ Đồ Tể” Ông Đại Nương tên xấu mà người càng xấu, tuy nhiên xin lão tiên sinh cũng hãy nhớ cho. <br> <br>Lão học giả cười : <br> <br>- Lão phu tuy già nua nhưng trí nhớ vẫn còn chắc lắm. <br> <br>Ông Đại Nương nói : <br> <br>- Sở dĩ chúng tôi muốn lão tiên sinh nhớ dùm tên họ, thật không phải vì muốn rêu rao với thiên hạ, mà chỉ muốn nhờ tiên sinh nói dùm mối huyết hải thâm thù của chúng tôi cho giang hồ được biết, để mọi người hiểu rõ căn nguồn của vấn đề. Thế thôi. <br> <br>Lão học giả nói : <br> <br>- Sao lại có chuyện huyết hải thâm thù ở đây? Phải chăng Ông đại hiệp đã... <br> <br>Công Tôn Vũ gằn gằn : <br> <br>- Kẻ đã hại đại ca của chúng tôi là Thiết Giáp Kim Cương Thiết Phó Giáp đó, tên súc sinh đang ngồi đó. <br> <br>Kim Phong Bạch nói : <br> <br>- Anh em chúng tôi tám người, tình như thủ túc. Tuy mỗi người đều có mỗi việc riêng, nhưng cứ hàng năm đến tiết trung thu cũng đều y lệ họp tại nhà đại ca tôi. <br> <br>Trương Thừa Huân nói : <br> <br>- Tám anh em chúng tôi tâm đầu ý hợp và vốn không muốn kết giao với ai nữa, không ngờ năm ấy tam ca tôi lại mang về một người rồi ân cần giới thiệu là người bạn tốt. <br> <br>Công Tôn Vũ nghiến răng : <br> <br>- Không ngờ hắn là kẻ bội nghĩa vong ân, bán mạng bạn để mưu cuộc sang gấm. Tên phản bội ấy chính là Thiết Phó Giáp. <br> <br>Kim Phong Bạch cười gằn : <br> <br>- Đại ca tôi vốn là người trọng bạn hơn mạng sống, thấy họ Thiết cũng là bậc hảo hán cho nên đã lấy tình bằng hữu mà đãi hắn. Không ngờ... không ngờ hắn không phải là con người, hắn là cầm thú. <br> <br>Trương Thừa Huân trợn mắt : <br> <br>- Sau cuộc lễ trung thu ấy, tất cả anh em tôi đều phân tán, đại ca tôi lại cầm tên súc sinh này lại thêm vài tháng nữa, không ngờ hắn lại kết cấu với bọn thù nghịch nửa đêm lẻn vào giết đại ca tôi, thiêu hủy Ông gia trang, đại tẩu tôi may mà thoát chết, nhưng cũng đã thành ra kẻ tật nguyền. <br> <br>Ông Đại Nương rít qua kẽ răng : <br> <br>- Đây, một vết đap đã làm cho mặt tôi trở thành như ác thú. Một ngọn đao gần như chẻ mặt tôi ra làm đôi, nếu bọn chúng không tưởng rằng tôi đã chết thì có lẽ chẳng chừa đâu. <br> <br>Công Tôn Vũ càng nói càng nổi nóng : <br> <br>- Toàn Ông gia trang không sót một người, họ muốn làm cho không ai biết ai là hung thủ. Chư vị có thấy họ Thiết này có phải là mặt người lòng thú không? <br> <br>Kim Phong Bạch nói : <br> <br>- Sau khi biết chyện ấy. Tất cả anh em tôi đều bỏ tất cả sự việc, thề quyết báo thù cho đại ca tôi, và mãi đến hôm nay thì quả là hoàng thiên hữu nhãn... quả là hoàng thiên hữu nhãn. <br> <br>Ông Đại Nương như thét : <br> <br>- Bây giờ đầu đuôi mọi chyện đã trình bày tỏ rõ, xin ba vị cho ý kiến xem tên Thiết Phó Giáp này có đáng giết không? Hay là hắn không đáng giết? <br> <br>Triệu Chính Nghĩa nghiêm giọng : <br> <br>- Chuyện này nếu quả thật là như thế, thì vị họ Thiết này cho dù muôn đao lóc thịt cũng còn chưa xứng. <br> <br>Công Tôn Vũ nhảy dựng lên : <br> <br>- Chuyện này không có chuyện giả được. Chư vị cứ hỏi chính hắn là biết. <br> <br>Thiết Giáp Kim Cương mím miệng thở dài : <br> <br>- Tôi đã nói rồi, quả thật tôi có tội với Ông đại ca, bây giờ có chết tôi cũng không hề than oán. <br> <br>Công Tôn Vũ như rống lên : <br> <br>- Chư vị có nghe chưa? Chư vị có nghe chưa? Chính miệng hắn nói ra đấy. <br> <br>Triệu Chính Nghĩa trầm giọng : <br> <br>- Hắn đã tự cung chiêu thì còn ai dị nghị gì nữa. <br> <br>Lão học giả thở ra : <br> <br>- Lão phu tuy đã từng đọc qua Tam Quốc, Phong Ba Đình. Nhưng cái hạng người ác độc bất nhẫn như thế này thì e rằng Tào A Man và Tần Cối cũng không sánh kịp. <br> <br>Lẽ tự nhiên đối với người đọc sách như lão học giả này thì sự gian ác của Tào A Man và Tần Cối kể như là quá mức. Có lẽ lão không thể nghĩ rằng trên đời này, từ xưa đến nay không còn ai gian manh độc ác như thế nữa. Âu cũng là quan niệm của nhà học giả chuyên môn đọc sách vậy. <br> <br>Ông Đại Nương gằn giọng : <br> <br>- Đã thế, nghĩa là ba vị đều công nhận rằng Thiết Phó Giáp là một kẻ đáng giết? <br> <br>Lão học giả nói bằng một giọng nghiêm trọng : <br> <br>- Phải, rất ư là đáng giết. <br> <br>Triệu Chính Nghĩa bồi thêm : <br> <br>- Đâu chỉ đáng giết không thôi, mà còn đáng phân thây vạn đoạn để tạ lỗi giang hồ nữa chứ. <br> <br>Một giọng nói sang sảng vụt vang lên : <br> <br>- Mỗi một câu nói đều kèm thêm hai tiếng “giang hồ” chắc chỉ có một mình các hạ là đại diện cho giang hồ nhỉ? <br> <br>Giọng nói thật chậm mà thật sắc như dao, giọng nói phát ra làm cho nhiều kẻ giật mình. <br> <br>Một giọng nói từ đầu chí cuối, nơi đây chỉ mới nghe lần thứ nhất, như vậy đúng hắn là kẻ thứ ba, một trong ba người nhân chứng mà Biên Hạ đã mời. <br> <br>Và đối với Thiết Giáp Kim Cương giọng nói đó còn có một tác động phi thường, một giọng nói quen quen. <br> <br>Không còn điềm nhiên chờ chết được nữa, Thiết Giáp Kim Cương mở mắt. <br> <br>Ngồi giữa lão học giả áo xanh và Triệu Chính Nghĩa đúng là con người quen mặt, con người cô độc lạnh lùng : gã thiếu niên Tiểu Phi. <br> <br>“Tiểu Phi, sao thiếu gia lại đến đây”. Thiếu chút nữa Thiết Giáp Kim Cương đã bật ra câu hỏi ấy nhưng hắn cố dằn im lặng. <br> <br>Triệu Chính Nghĩa quắc mắt : <br> <br>- Thế bằng hữu cho rằng con người lòng thú ấy không đáng giết à? <br> <br>Tiểu Phi đáp bằng một giọng như tạt nước : <br> <br>- Nếu ta bảo hắn không đáng giết, thì các ngươi lẽ giết ta luôn à? <br> <br>Công Tôn Vũ giận dữ thét lên : <br> <br>- Đồ bá láp! Mẹ nó, đồ chùi đít! <br> <br>Tiểu Phi vẫn lạnh lùng : <br> <br>- Mẹ ta chùi đít hay mẹ ngươi chùi đít? Ai ai trên đời này cũng đều chùi đít cả, chuyện đó có lẽ lạ lùng với “Trung Nguyên bát nghĩa” lắm à? <br> <br>Công Tôn Vũ sửng sốt ngậm câm, hắn không hiểu Tiểu Phi cố tình như thế, hay quả thật không biết đó là một tiếng chửi nặng nề. <br> <br>Dịch Minh Hồ chậm rãi nói : <br> <br>- Chúng tôi mời bằng hữu đến đây, cốt ý nhờ bằng hữu xem lẽ công minh. Chỉ cần bằng hữu nói rõ tại sao con người ấy không đáng giết và nói rõ một cách có lý, thù chúng tôi tự nhiên tha hắn. <br> <br>Triệu Chính Nghĩa cướp lời : <br> <br>- Tôi xem chừng hắn chỉ muốn gây lộn chơi thôi, các vị không nên để ý đến lời lẽ của hắn làm gì. <br> <br>Liếc nhẹ họ Triệu, Tiểu Phi thản nhiên : <br> <br>- Các hạ bảo người ta bán bạn cầu vinh, còn chính các hạ đã không từng bán đứng mạng sống của hàng trăm bạn hữu đấy à? Cái đêm tàn sát Ông gia trang không có mặt các hạ hay sao? Rất tiếc là Ông Đại Nương lại không trông thấy. <br> <br>Những người của “Trung Nguyên bát nghĩa” sửng sốt kêu lên : <br> <br>- Có chuyện như thế sao? <br> <br>Tiểu Phi nói : <br> <br>- Hắn muốn giết họ Thiết chỉ vì mục đích “Sát nhân diệt khẩu” đấy. <br> <br>Triệu Chính Nghĩa rống lên : <br> <br>- Mẹ... <br> <br>Trong cơn túng quẫn, Triệu Chính Nghĩa chực chửi lên, nhưng sực nhớ câu nói của mình đường đường là một đấng đại hiệp nên họ Triệu lật đật sửa giọng cười ha hả : <br> <br>- Không ngờ các hạ mới nhập giang hồ mà cũng đã học thói “hàm huyết phun nhân” nhưng cũng rất may, lời lẽ phiến diện của các hạ rất khó làm cho người chú ý. <br> <br>Tiểu Phi gặng lại : <br> <br>- Phiến diện à? Vậy thì lời lẽ phiến diện của các người tại làm sao lại buộc người khác phải tin theo? <br> <br>Triệu Chính Nghĩa cười nhạt : <br> <br>- Họ Thiết đã tự nhận tội lõi, có lẽ túc hạ có nghe chứ? <br> <br>Tiểu Phi gật đầu : <br> <br>- Nghe! <br> <br>Tiếng “Nghe” vừa dứt, mũi kiếm bằng của Tiểu Phi đã kê sát yết hầu họ Triệu. <br> <br>Là con người từng trải trên giang hồ, thân phận bách chiến như Triệu Chính Nghĩa, thế mà không biết tại sao, đã không thấy đối phương rút kiếm, cũng chưa kịp nhận thấy ánh kiếm khi hay thì kiếm đã dí ngay vào cổ. <br> <br>Lão ta không thể tránh lé, cũng không dám chống cự, chỉ cần nhúc nhích thì mũi kiếm tức khắc sẽ phạm vào da. Triệu Chính Nghĩa kêu lên hoảng hốt : <br> <br>- Làm gì... các hạ làm gì thế? <br> <br>Tiểu Phi ngó lườm lườm : <br> <br>- Ta chỉ hỏi một điều, cuộc tàn sát ông gia trang có mặt các hạ trong đó hay không? <br> <br>Triệu Chính Nghĩa trừng đôi mắt : <br> <br>- Túc hạ... điên rồi à? <br> <br>Tiểu Phi trầm giọng : <br> <br>- Ngươi không nhận ta sẽ giết ngươi tức khắc. <br> <br>Nếu chỉ nghe không, thì câu nói rất tầm thường y như nói đùa nhưng nếu nhìn vào đôi mắt đen ngời của Tiểu Phi thì bất cứ kẻ trong hay ngoài cuộc cũng đều rùng mình sởn gáy. <br> <br>Mồ hôi trên trán Triệu Chính Nghĩa nhỏ ròng tòng : <br> <br>- Tôi... tôi... <br> <br>Lão ta ấp úng nói không ra tiếng. <br> <br>Tiểu Phi nói gằn từng tiếng một : <br> <br>- Đây là câu hỏi cuối cùng, ngươi hãy cẩn thận, nhớ trả lời cho đúng. <br> <br>Thanh kiếm như mảnh sắt dẹp của Tiểu Phi, bất cứ ai nhìn qua cũng cảm thấy tức cười, nhưng bây giờ thì không ai còn có thể cười được nữa. <br> <br>Da mặt Triệu Chính Nghĩa xám nghiệt, lão ta sợ quá gần như muốn xỉu luôn. <br> <br>Trung Nguyên bát nghĩa cho dù có người muốn cứu, cũng không ai dám làm càn. <br> <br>Mũi kiếm đã dí sát vào da, làm sao cứu được? Vả lại, câu chuyện lại đột biến kỳ dị, ai ai cũng đều muốn chờ đợi kết quả, cũng không ai nghĩ rằng cuộc tàn sát Ông gia trang độ nọ không có bàn tay họ Triệu. <br> <br>Bằng một giọng gằn gằn, Tiểu Phi nhắc lại : <br> <br>- Một lần chót, lần cuối cùng, nhất định không có một lần nào nữa. Ông Thiên Kiệt có phải do ngươi hại chết không? Phải hay không? <br> <br>Nhìn vào đôi mắt ngời ngời của Tiểu Phi, Triệu Chính Nghĩa bủn rủn tay chân, run giọng : <br> <br>- P... h... ải... Phải! <br> <br>Công Tôn Vũ nhảy dựng lên : <br> <br>- Đồ chó má, ngươi đã làm ra chuyện tày trời như thế mà lại còn dám vác mặt đến đây làm ra vẻ là người tốt. Hừ, khốn kiếp! <br> <br>Tiểu Phi vụt cười : <br> <br>- Các vị đừng vội giận, cái chết của Ông Thiên Kiệt không dính dáng gì đến hắn cả. <br> <br>Trung Nguyên bát nghĩa lại sững sờ và Công Tôn Vũ vặn lại : <br> <br>- Nhưng tại sao hắn lại thừa nhận? <br> <br>Tiểu Phi nói : <br> <br>- Hắn chỉ làm sáng tỏ một điều là : lời nói của một con người khi bị bức bách thì không được kể là một lời nói đúng. <br> <br>Triệu Chính Nghĩa đỏ mặt và Trung Nguyên bát nghĩa nhao nhao phản đối : <br> <br>- Nhưng chúng tôi có bức bách họ Thiết bao giờ? <br> <br>- Nếu hắn có gì ẩn khuất thì tại sao lại không nói ngay ra? <br> <br>Chúng tôi đâu có tra tấn hắn? <br> <br>Mỗi người một tiếng làm cho không khí chợt ồn ào. <br> <br>Dịch Minh Hồ khoát tay : <br> <br>- Thiết Phó Giáp, nếu cho rằng anh em chúng ta đã vu oan cho ngươi thì bây giờ đúng là lúc để cho ngươi biện bạc đó. <br> <br>Câu nói thật chậm, hơi cũng không cao. Nhưng từng tiếng như rót vào tai thiên hạ, chứng tỏ họ Dịch tuy mù nhưng nội lực cực kỳ hùng hậu. <br> <br>Họ Thiết vẫn lặng thinh. <br> <br>Công Tôn Vũ bước tới gần : <br> <br>- Thiết Phó Giáp, ngươi có nghe không? Ngươi hãy nói đi, không ai chen họng mi cả. <br> <br>Ông Đại Nương : <br> <br>- Nếu ngươi không nói thì chính ngươi nhận rằng ngươi là hung thủ, nên nhớ chúng ta từ đầu đến cuối không ai dùng kiếm để bức bách người. <br> <br>Quay về Tiểu Phi, Thiết Giáp Kim Cương thở ra : <br> <br>- Phi thiếu gia, tôi thật phụ lòng tốt của thiếu gia, tôi không có lời chi để nói cả. <br> <br>Công Tôn Vũ trừng mắt ngó Tiểu Phi : <br> <br>- Các hạ có nghe không? Chính hắn đã không nói được thì các hạ bảo sao chứ? <br> <br>Tiểu Phi nói : <br> <br>- Vô luận hắn nói hay không nói, ta tin hắn nhất định không phải là người phản bạn. <br> <br>Công Tôn Vũ giận dữ : <br> <br>- Sự thật đã như thế, ngươi không tin cũng không được. <br> <br>Ông Đại Nương cười nhạt : <br> <br>- Hắn không tin thì thôi, chuyện của chúng ta thì tại sao lại phải đợi hắn tin chứ? <br> <br>Kim Phong Bạch nói : <br> <br>- Đúng, chuyện của chúng ta không quan hệ gì đến hắn. <br> <br>Tiểu Phi điềm nhiên : <br> <br>- Ta đã đến đây, tự nhiên chuyện này đối với ta phải có quan hệ. <br> <br>Coiong tôn Vũ thết lên : <br> <br>- Quan hệ cái con mẹ gì chứ? <br> <br>Tiểu Phi rùn vai : <br> <br>-Ta đã không tin một thì không một ai động đến hắn được. <br> <br>Ông Đại Nương quát lớn : <br> <br>- Ngươi dám can thiệp vô cớ vào chuyện của chúng ta à? <br> <br>Gã tiều phu xốc tới : <br> <br>- Ta giết hắn xem ngươi làm gì ta nào? <br> <br>Gã chưa nói dứt, thanh búa lớn trên tay gã đã bửa xuống đầu họ Thiết... <br> <br>Với danh hiệu “Lập Tiễn Hoa Sơn”, chiếc búa lớn trên tay gã tiều phu đã làm cho gã thành danh một thuở, vả lại công phu “Thiết Bố Sam” của Thiết Giáp Kim Cương quả thật là một môn công phu mà đao kiếm không phạm được, nhưng nó lại rất khó dùng, bởi vì phải biết trước đối phương đánh chỗ nào, mới có thể dồn khí lực vào chỗ ấy để mà chịu đựng, chứ nếu gặp cao thủ thì “Thiết Bố Sam” kể như vô dụng. <br> <br>Chiếc búa với sức giáng ngàn cân của gã tiều phu đừng nói chi cái đầu mà cả thân hình của Thiết Giáp Kim Cương cũng phải bị xả làm đôi. <br> <br>Rốp! <br> <br>Một tiếng khô khan, thanh kiếm của Tiểu Phi từ nơi cổ Triệu Chính Nghĩa không biết quay ngược hồi nào cắm ngay vào cán búa, làm cho cán búa của gã tiều phu gãy lọt và trớn mạnh đã làm cho gã nhủi luôn. <br> <br>Nếu cứ theo đà đó thì ngực của gã tiều phu sẽ ấp ngay vào thanh kiếm và có lẽ cả thânh thân mình gã cũng sẽ bị tiện làm đôi, nhưng thật là lẹ, cán búa vừa gãy, gã tiều phu vừa nhủi tới, sống kiếm của Tiểu Phi cũng vừa đưa lên đỡ nhẹ lấy cằm của gã. <br> <br>Gã tiều phu khựng lại điếng hồn, mồ hôi trán rịn ra, và vì mất trớn, gã té xuống đất. <br> <br>Trung Nguyên bát nghĩa tái mặt, không ai tưởng tượng được có người sử dụng thanh kiếm lại quá nhanh như trở bàn tay như thế! <br> <br>Triệu Chính Nghĩa muốn thừa cơ giáng cho Tiểu Phi một quyền để giữ thể diện, nhưng nhớ tới thanh kiếm quá mau khi nãy, làm cho lão đâm ngán đứng im. <br> <br>Tiểu Phi vẫn thư thả như không, cúi xuống kéo tay họ Thiết : <br> <br>- Đi, uống vài chén rượu cho ấm rồi hẵng hay. <br> <br>Thiết Giáp Kim Cương ngơ ngẩn đứng lên như một cái máy. <br> <br>Đám Trung Nguyên bát nghĩa có mấy người giăng hàng ngang cản lại và Kim Phong Bạch gầm lên : <br> <br>- Không thể đi được! <br> <br>Tiểu Phi nhướng mắt : <br> <br>- Các hạ còn muốn ta làm sao nữa? Giết các hạ à? <br> <br>Kim Phong Bạch nhìn trừng trừng và không hiểu tại sao, hắn chợt nghe lành lạnh nơi xương sống. <br> <br>Bình sinh đã từng giao đấu nhiều trận sinh tử nhưng Kim Phong Bạch chưa hề cảm thấy rùng rợn như bây giờ. <br> <br>Hắn chợt nhớ trong đời hắn có mỗi một lần đáng nhớ, đó là dạo hắn mười ba tuổi mười bốn tuổi, vì ham đi săn lạc đường đến nửa đêm hắn gặp một bầy chó sói. <br> <br>Nhưng bây giờ, bây giờ hắn cảm thấy gặp bầy chó sói mà không khí còn có vẻ dễ thở hơn gặp gã thiếu nhiên này. <br> <br>Dịch Minh Hồ chợt thở hắt ra : <br> <br>- Thôi, hãy để cho hắn đi. <br> <br>Ông Đại Nương rít lên : <br> <br>- Tại sao để hắn đi? Chúng ta đã hao tổn bao nbiêu tâm huyết. <br> <br>Dịch Minh Hồ thản nhiên : <br> <br>- Kể như cho chó ăn vậy. <br> <br>Gương mặt họ Dịch lạnh băng băng không giận dữ mà cũng không tức tối, hắn vòng tay hướng về phía Tiểu Phi : <br> <br>- Các hạ cứ tự tiện, chuyện giang hồ vốn là như thế, tay kiếm của ai lẹ hơn kể như người ấy có lý vậy. <br> <br>Tiểu Phi nói : <br> <br>- Đa tạ sự chỉ giáo, câu nói đó tại hạ nguyện xin ghi nhớ. <br> <br>Bọn Trung Nguyên bát nghĩa trơ mắt nhìn Tiểu Phi kéo Thiết Giáp Kim Cương đi ra. <br> <br>Họ nghiến răng trừng mắt nhưng vẫn đứng yên một chỗ vì câu nói của họ Dịch được xem như một quyết định. <br> <br>Ông Đại Nương vụt khóc rống lên : <br> <br>- Tại sao chú lại để cho chúng đi? Tại làm sao? <br> <br>Dịch Minh Hồ vẫn một vẻ thản nhiên : <br> <br>- Đại tẩu muốn sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn hắn giết sạch chúng ta? <br> <br>Biên Hạo nói giọng buồn : <br> <br>- Nhị ca nói đúng, còn rừng xanh lo gì củi đốt. Nếu chúng ta còn sống thì lo cho không có cơ hội phục thù. <br> <br>Ông Đại Nương vụt nhào tới chụp lấy Biên Hạo rít lên : <br> <br>- Chú còn mặt mũi nào để mà nói nữa? Bằng hữu của chú không đó thấy chưa? Tốt quá mà. Chú mang họ đến đây mà... <br> <br>Biên Hạo cười chua xót : <br> <br>- Chị nói đúng, tôi mang họ đến đây và tôi sẽ đền bồi... <br> <br>Vừa nói, Biên Hạo vừa xé phăng thân áo, lao mình ra cửa. <br> <br>Ông Đại Nương sửng sốt kêu lên : <br> <br>- Tam thúc, chú đừng đi... <br> <br>Nhưng Biên Hạo đã mất dạng trong trời mưa tuyết... <br> <br>Dịch Minh Hồ khẽ thở ra : <br> <br>- Thôi để hắn đi... Hắn sẽ làm nên việc... Mong hắn tìm được người bạn ấy. <br> <br>Kim Phong Bạch chớp mắt : <br> <br>- Nhị ca nói tam ca sẽ tìm... <br> <br>Dịch Minh Hồ nói : <br> <br>- Hiền đệ đã biết còn hỏi làm gì? <br> <br>Kim Phong Bạch gật đầu : <br> <br>- Nếu tam ca tìm được con người đó thì tay kiếm của gã tiểu tử kể như vô dụng. <br> <br>Triệu Chính Nghĩa vụt cười : <br> <br>- Thật ra thì tam đại hiệp cũng không cần phải tìm ra ai nữa. <br> <br>Kim Phong Bạch nhướng mắt : <br> <br>- Sao vậy? <br> <br>Triệu Chính Nghĩa nói : <br> <br>- Ngày mai sẽ có ba vị cao nhân đến đây, tên tiểu quỷ đó dù có ba đầu sáu tay tôi sẽ cúng tế bằng tất cả. <br> <br>Kim Phong Bạch hỏi : <br> <br>- Ai thế? <br> <br>Triệu Chính Nghĩa nói : <br> <br>- Các vị nghe thấy tên ba người ấy sợ rằng cũng phải giật mình...