Chương 19: Gieo độc gặp độc
<br><br>Chương 19: Gieo độc gặp độc<br><br><br>Tâm Mi đại sư hình như nhìn thấu được tâm ý của lão nên hết sức đề phòng, dù làm gì hay đi bất cứ đâu, đều đặt Lý Tầm Hoan trong vòng giám thị của mình. <br> <br>Điền Thất tuy rất ức nhưng đành nuốt giận mà làm thinh. <br> <br>Xe chạy rất nhanh, khi nắng vàng xế ngang đỉnh núi, xe đã tiến vào một thị trấn nho nhỏ. <br> <br>Bây giờ thì gã đánh xe cũng hết dám nhắc đến chuyện uống hay ăn, cố cắn răng chịu đói dong xe theo ý khách. <br> <br>Cỗ xe chạy ngang qua một đường phố nhộn nhịp, mùi dầu chiên của bánh tiêu và chà quảy thơm phức bốc lên. <br> <br>Một mụ đàn bà mập úc núc mình mẩy lam lũ đầu bù, từ trong cửa tiệm “chạp phô” gần đó, xồng xộc bước ra kéo lấy vành tai chú bé lôi xềnh xệch vào nhà, miệng không ngớt càu nhàu : <br> <br>- Bánh tiêu cái thằng cha này, có xôi ăn là phước ba đời để lại, còn đòi bánh tiêu bánh túng gì nữa? Chờ khi nào thằng cha già quỷ của mày giàu có rồi hãy đòi bánh tiêu. <br> <br>Đứa nhỏ phụng phịu khóc lên : <br> <br>- Ba tôi giàu, tôi ăn bánh bao nhân thịt chứ thèm ăn bánh tiêu à. <br> <br>Lý Tầm Hoan chua chát thở dài. Cái cán cân quá chênh lệch giữa nghèo và giàu trên đời quả là một điều đáng buồn. Trong tầm ý thức non dại của hai đứa trẻ, cái ý thức giai cấp mà chúng đang sinh trưởng, món ăn bánh bao nhân thịt là một ước vọng hết sức lớn lao mà chúng khó lòng thưởng thức được. <br> <br>Đường đi đã hẹp, lại thêm hành gánh bánh tiêu đông người chen chúc mặc cho tên đánh xe rống cổ hò hét chiếc xe ngựa gần như chỉ nhích lần từng bước một. <br> <br>Hai đứa bé khi nãy mắt đã ráo hoánh, tay mỏi đã bưng một tô xôi nếp, ngồi bên vệ đường, hao háu thèm thuồng nhìn vào những chiếc bánh tiêu trên tay những kẻ khác. <br> <br>Điền Thất rướn cổ ngó vào hai tôi xôi của chúng và đột nhiên nhảy phắt xuống xe, ném cạnh một đĩnh bạc trên chiếc kệ con dùng để nắn bánh, một tay hớt hốt càn hơn mười chiếc bánh vừa được vớt ra khỏi chảo, chen vẹt mọi người quày quả bước trở ra. <br> <br>Những người đang đợi tuy rất ức, nhưng khí thế hùng hổ của họ Điền làm cho họ đâm ngán, chỉ miếng mắng thầm : in như là đồ ăn cướp. Hai tay bợ lấy bọc bánh còn tươm hơi nóng, Điền Thất tiến đến trước mặt hai đứa nhỏ, tươi cười : <br> <br>- Em bé, ta mời hai em ăn bánh, hai em đổi cho ta hai tô xôi nhé? <br> <br>Hai đứa nhỏ tròn mắt nhìn đối tượng, hình như chúng không làm sao tin nổi trên đời lại có người tốt bụng đến thế. Điền Thất vẫn cố thật ngọt ngào : <br> <br>- Ta sẽ cho thêm hai em một xâu tiền đi mua kẹo ăn. <br> <br>Hai đứa trẻ sững đi một lúc, cuối cùng trao ngay tô xôi vào tay họ Điền, một đứa bợ bánh, một đứa xách tiền và hấp tấp đứng lên xây mình chạy liền. <br> <br>Ánh mắt Tâm Mi đại sư hông khỏi bộc lộ tia mừng, nhìn Điền Thất khệ nệ bưng hai tô xôi quay về, ông đón bằng nụ cười khen ngợi : <br> <br>- Đàn việt quả là người tri túc trí hơn ngươi đa mưu, bần tăng hết sức khâm phục. <br> <br>Điền Thất mỉm cười đắc ý : <br> <br>- Tại hạ không phải là kẻ háo đối, nhưng nếu đêm nay phải kiếm trình thì phải ăn cho thật no moí đầy đủ tinh thần, bằng không nửa đường rủi xảy ra bất trắc, sức lực không còn, lấy gì mà đối phó đây? <br> <br>Tâm Mi đại sư gật gù : <br> <br>- Quả như vậy. <br> <br>Bưng một tô xôi trao sang Tâm Mi đại sư, Điền Thất nói tiếp : <br> <br>- Xin mời đại sư. <br> <br>Tâm Mi đại sư không khách sáo đón lấy ngay : <br> <br>- Đa tạ đàn việt. <br> <br>Màu xôi tuy đen ngòm vì loài nếp tạp, và dù chẳng có gia vị muối hay đường nhưng đối với hai người lúc ấy còn quí hơn cả sơn hào hải vị. <br> <br>Vì họ có thể chắc chắn xác nhận rằng :trong tô xôi đó nhất định không có độc. Ném tia mắt về phía Lý Tầm Hoan, Điền Thất cười khinh khỉnh : <br> <br>- Tô xôi này, theo ngươi nói thì ăn được hay không? <br> <br>Lý Tầm Hoan chưa kịp trả lời thì một cơn ho đã kéo đến gập cả người. <br> <br>Điền Thất bật cười to đắc ý : <br> <br>- Cái lão Cực Lạc Đồng Tử nếu có thể tiên đoán được trước là hai đứa bé thèm ăn bánh tiêu, lại có thể đoán nổi Điền mỗ sẽ mua bánh để đổi lấy tô xôi, chúng mà bỏ độc trước vào hai tô xôi này thì dù ta có bị độc mà chết, cũng chẳng có oan ức chút nào. <br> <br>Dứt lời, lão vốc từng vốc xôi ăn ngay. Tâm Mi đại sư dù làm thinh không nói nhưng thâm tâm cũng còn nhận là Cực Lạc Đồng Tử dù có thủ đoạn phi phàm, nhưng cũng chưa phải bậc thần tiên mà mỗi việc đều có thể vị bốc tiên tri cả. <br> <br>Tất nhiên tô xôi đó ông có thể yên tâm mà ăn nhưng là bậc xuất gia tu hành, việc uống ăn cũng phải giữ gìn tư thái từ tốn nghi nghiêm trang cho nên Điền Thất ăn xong hết tô xôi, Tâm Mi đại sư chỉ mới nuốt xong hai vốc. <br> <br>Trong khi đó, cỗ xe đã xa rời thị trấn, tên đánh xe chỉ mong sớm đưa đám khách “ôn thần” này nhanh chóng đến nơi, để có thể ăn uống một bữa cho thỏa thích, do đó gã càng ra roi gục ngựa thêm nhanh. <br> <br>Điền Thất cười hể hả : <br> <br>- Xe chạy như thế này, có lẽ chỉ độ sáng mai là đến Tung Sơn rồi. <br> <br>Tâm Mi đại sư môi cũng thoảng nụ cười thoải mái : <br> <br>- Hai ngày nay thế nào dưới chân núi cũng có đệ tử bổn môn chực chờ tiếp ứng, chỉ cần... <br> <br>Nhưng chưa kịp tròn câu, người ông bỗng run lên bần bật, cho đến tô xôi trên tay cũng không làm sao cầm vững, từng mảng xôi vung vẩy văng quanh. <br> <br>Điền Thất thất sức kêu lên : <br> <br>- Đại sư... không lẽ đại sư... <br> <br>Rốp. <br> <br>Tô xôi trên tay Tâm Mi đại sư đã bị bóp nát thành mảnh vụn. <br> <br>Điền Thất càng thất sắc hỏi dồn : <br> <br>- Trời, không lẽ trong tô xôi có độc? <br> <br>Tâm Mi đại sư thở dài hổn hển, nhắm mắt làm thinh. <br> <br>- Ngươi xem thử sắc mặt ta, phải chăng... phải chăng cũng đã... <br> <br>Giọng Điền Thất bỗng run lên từng chập, câu hỏi không cần trả lời đã được ngay một đáp số ở bản thân. <br> <br>Lý Tầm Hoan thở dài thườn thượt : <br> <br>- Tuy ta rất nghét ngươi, nhưng thật tình không nỡ nhìn thấy ngươi chết. <br> <br>Da mặt của Điền Thất đã sậm xuống màu tro, toàn thân run lên dữ dội nhưng con mắt căm hờn nhìn sững Lý Tầm Hoan. <br> <br>Đôi tròng mắt cơ hồ lộ hẳn ra ngoài, gân mắt nổi vòng lên đầy sát khí, Điền Thất vụt cười lên ghê rợn : <br> <br>- Tốt lắm, ngươi không nỡ nhìn thấy ta chết nhưng ta lại thích nhìn thấy cái chết của ngươi, đáng lẽ ta nên giết ngươi từ trước. <br> <br>Lý Tầm Hoan cười nửa mép : <br> <br>- Ngươi không thấy rằng, bây giờ có muốn giết ta thì đã muộn rồi chăng. <br> <br>Giọng của Điền Thất như bật qua giữa hai hàm răng rít chặt : <br> <br>- Phải, có hơi muộn nhưng cũng chưa muộn lắm. <br> <br>Hai bàn tay lão tiếp liền theo câu nói, siết chặt lấy vòng cổ của Lý Tầm Hoan. <br> <br>* * * * * <br> <br>Tiểu Phi đứng phắt lên khỏi gường. <br> <br>Gương mặt chàng dù vẫn hết ức hốc hác nhưng thân hình chàng cũng đã có thể đứng thẳng lên được. <br> <br>Lâm Tiên Nhi ngồi yên chăm chú theo dõi từng cử dộng của chàng. Bằng ánh mắt nàng đã bộc lộ một niềm ái mộ vô biên : <br> <br>- Con người anh quả là con người bằng sắt, tôi tưởng đâu ít nhất cũng ba bốn hôm nữa anh mới có thể rời khỏi giường, không ngờ chưa đầy nửa ngày anh đã bước xuống đất được. <br> <br>Tiểu Phi chầm chậm bách bộ quanh nhà hai vòng và chợt hỏi : <br> <br>- Cô nương nhắm y có thể bình an đến Thiếu Lâm tự không? <br> <br>Lâm Tiên Nhi cười : <br> <br>- Không bao giờ anh xa khỏi vấn đề chính ngoài ba câu nói, nói tới nói lui rồi cũng nhắc đến hắn! Hừ, hắn, hắn mãi, tại sao không nói về tôi, nói về anh, cá nhân anh chứ? <br> <br>Đôi mắt của Tiểu Phi nhìn Lâm Tiên Nhi không nháy, hắn chậm rãi nhắc lại câu hỏi của mình : <br> <br>- Cô nương nhắm y có thể bình an đến Thiếu Lâm tự không? <br> <br>Cuối cũng Lâm Tiên Nhi cũng phải phì cười lên : <br> <br>- Cái con người anh quả khó mà có thể lay chuyển được. <br> <br>Và dịu dàng kéo tay Tiểu Phi ngồi xuống ghế, nàng nói tiếp : <br> <br>- Anh khỏi lo, không chừng hiện giờ y đang ngồi yên lành uống trà cùng Tâm Mi đại sư nơi Phương Trượng Thất, trà của Thiếu Lâm tự xưa nay nổi tiếng là ngon. <br> <br>Tâm tình Tiểu Phi hình như đã bớt căng thẳng, một nụ cười hiếm có khẽ trên môi : <br> <br>- Theo tôi biết, thì dù có cán họng, y cũng chẳng khi nào chịu uống trà. <br> <br>* * * * * <br> <br>Da mặt của Điền Thất càng thêm dễ sợ. Hơi thở của lão mỗi lúc như nghẹt dần, nhưng hai bàn tay gân xanh đã nổi vồng lên vẫn cứ bóp chặt lấy cổ của Lý Tầm Hoan chẳng buông. <br> <br>Lý Tầm Hoan cảm thấy trước mắt mình phủ dần xuống một màu đen thăm thẳm, khuôn mặt của Điền Thất càng lúc càng thêm xa vời. <br> <br>Chàng hiểu là cái chết đang đến gần với mình lắm rồi. Trong khoảng khắc giữa lằn ranh của cái chết và cái sống, Lý Tầm Hoan tưởng đâu mình sẽ nghĩ được rất nhiều việc. Vì chàng thường nghe nói rằng con người trước khi sắp chết bao giờ cũng hơi nhớ lại rất nhiều chuyện, từ những việc ác cho đến việc thiện đã trôi qua trong đời mình. <br> <br>Nhưng Lý Tầm Hoan vẫn thấy đầu óc mình trống rỗng không một lý tưởng nào, không bi thương nuối tiếc, cũng chẳng sợ hãi kinh hoàng, trái lại chàng cảm thấy hết sức buồn cười, cơ hồ bật cười lên thành tiếng. <br> <br>Vì chàng quả không ngờ lại có thể cùng cái gã Điền Thất chung nhau một hơi thở cuối cùng. Và tất nhiên trên con đường đi về cõi dưới, Điền Thất cũng chẳng phải là người bạn tử hành tốt lành chi. Giọng của Điền Thất rít lên, Lý Tầm Hoan nghe như tiếng ai thoang thoảng từ xa, xa như từ cõi địa ngục vọng về. <br> <br>- Lý Tầm Hoan, ngươi dài hơi thật, tại sao ngươi chưa chết? <br> <br>Chàng định đáp lại : <br> <br>- Vì ta còn đợi ngươi chết trước! Nhưng chàng không làm sao cất được thành tiếng, cả đến hơi thở cũng bị chận đón tại cuống họng. <br> <br>Bây giờ thì chàng đã không còn sức vùng vẫy, chàng xuôi người nằm im để lắng nghe tâm tưởng mình đi dần vào trạng thái hôn mê. <br> <br>Đột nhiên, chàng nghe mơ hồ như có tiếng rú khủng khiếp. Tiếng rú in hình xa lắm, nhưng nghe như là của Điền Thất phát ra. <br> <br>Tiếp theo đấy chàng nghe lồng ngực mình nhẹ nhõm khai thông, trước mắt dần dần sáng lạng và chàng đã nhìn thấy lại Điền Thất. Thân hình gã đang dựa nghiêng ở lườn xe đối diện, chiếc đầu gục hẳn về một phía, đôi mắt dã trắng đã đứng tròng, nhưng vẫn cứ trừng trừng nhìn như còn cầm hạn. <br> <br>Quay sang Tâm Mi đại sư, hơi thở đang còn phập phồng, chứng tỏ ông vừa vận dụng khá nhiều nội lực. <br> <br>Lặng nhìn vị cao tăng Thiếu Lâm một lúc, Lý Tầm Hoan vụt thở dài : <br> <br>- Chính đại sư đã cứu tại hạ? <br> <br>Tâm Mi đại sư không đáp, chỉ vỗ khai huyệt đạo cho chàng và trầm trầm cất tiếng : <br> <br>- Thừa lúc Cực Lạc Đồng Tử chưa đến kịp, Lý đàn việt mau chạy trốn đi thôi. <br> <br>Lý Tầm Hoan không hề nhúc nhích, thản nhiên hỏi lại : <br> <br>- Tại sao mà đại sư biết tôi không phải Mai Hoa Đạo rồi à? <br> <br>Tâm Mi đại sư khẽ thở dài : <br> <br>- Kẻ xuất gia trước giờ sắp chết chẳng muốn tạo thêm điều oan nghệt, bất luận đàn việt có phải là Mai Hoa Đạo hay không cũng nên chạy đi thôi kẻo lúc Ngũ Độc Đồng Tử đến đây, đàn việt có muốn chạy cũng không còn cơ hội. <br> <br>Ánh mắt của Lý Tầm Hoan nhìn dán lên khuôn mặt đã đen xạm của Tâm Mi đại sư, một hồi lâu chàng mới thở dài cất tiếng : <br> <br>- Đa tạ hảo ý của đại sư, chỉ tiếc rằng việc chi tôi cũng biết cả, nhưng chưa biết chạy trốn bao giờ. <br> <br>Tâm Mi đại sư hơi cau mặt : <br> <br>- Bay giờ không phải là lúc giữ tiết tháo anh hùng, khí lực của đàn việt chưa khôi phục, vẫn chưa thể là đối thủ của Ngũ Độc Đồng Tử, một khi hắn đến đây, đàn việt... <br> <br>Con ngựa kéo xe bỗng nhiên hí lồng lên một tiếng, rồi gã đánh xe thảm thiết rú theo, thân xe vụt chao chao nghiêng ngả tông thẳng vào một cột cây ven vệ đường. <br> <br>Tâm Mi đại sư bị tông mạnh vào vách xe và nằm dựa nghiêng tại đó, cố hổn hển kêu lên : <br> <br>- Tại sao đàn việt chưa chịu chạy đi cho rồi? Không lẽ còn muốn cứu bần tăng? <br> <br>Lý Tầm Hoan nhếch môi cười chậm rãi : <br> <br>- Đại sư có thể cứu tôi thì tại sao tôi không thể cứu lại đại sư chứ? <br> <br>Tâm Mi đại sư nóng nảy : <br> <br>- Nhưng... nhưng bần tăng sắp chết đến nơi rồi, sớm hay muộn cũng không thoát khỏi cái chết. <br> <br>Lý Tầm Hoan lại cười : <br> <br>- Nhưng bây giờ thì đại sư chưa chết, phải không? <br> <br>Chàng không nói gì thêm, lẳng lặng xốc trong người của Điền Thất và lôi ra một dao nhỏ, thật mỏng và cũng thật sắc: mũi “Tiểu Lý Phi Đao”. Khóe môi chàng đồng thời cũng nhếch lên một nụ cười thật mỏng. Thân xe đã đổ sụm xuống, nhưng bánh xe vẫn tiếp tục lăn lộc cộc khua dài trên sỏi đá, cái âm điệu đơn độc khô khốc ấy vang lên giữa cảnh tịch mịch của trời đêm quả làm chối tai người không ít. <br> <br>Lý Tầm Hoan lẩm bẩm một mình : <br> <br>- Lý ra phải sớm thêm dầu vào cốt bánh xe mới được. <br> <br>Giữa tình thế hiện thời mà còn đủ bình tĩnh đễ nghĩ đến việc nên cho dầu vào bánh xe, Tâm Mi đại sư càng cảm thấy cái con người trước mặt mình quả là không sao hiểu nổi. Đúng là một con người mà ông sống ngót sau mươi tuổi mới gặp qua lần thứ nhất. Lý Tầm Hoan hì hục bê ông ra khỏi cỗ xe, từng ngọn gió lạnh buốt quật vào da mặt, nghe như từng ngọn dao quét rát lên làn da. <br> <br>Tâm Mi đại sư thở dài chắt lưỡi : <br> <br>- Vốn ra thì đàn việt bất tất phải làm như thế, đàn việt nên... nên chạy đi là phải hơn. <br> <br>Lý Tầm Hoan đặt Tâm Mi đại sư ngồi dựa vào vách xe và chàng cũng ngồi dựa lưng xuống cạnh đấy. <br> <br>Bầu trời đen đặc không một vì sao, mặt đất im rơ như cảnh chết. <br> <br>Hàng cây bên vệ đường oặt oà theo ngọn gió, chập chờn như hồn ma bóng quỷ đón ngọn gió về khuya. <br> <br>Tâm Mi đại sư tập trung tất cả nhãn lực như cố soi thủng màn đêm nhưng tuyệt nhiên không phát hiện một dáng người. Lý Tầm Hoan chợt sang sảng hỏi lên : <br> <br>- Cực Lạc động chủ đến rồi đó chăng? <br> <br>Nhưng chỉ có tỉếng gió rít vi vu đáp lại, không một tiếng người. Lý Tầm Hoan lại nói : <br> <br>- Các hạ đã không đến thì ta đi đây. <br> <br>Và chàng nửa xốc nửa lôi Tâm Mi đại sư đứng dậy. <br> <br>Tâm Mi đại sư vội hỏi : <br> <br>- Đàn việt định đưa ta đi đâu đây? <br> <br>Lý Tầm Hoan đáp : <br> <br>- Tất nhiên là về chùa Thiếu Lâm. <br> <br>Tâm Mi đại sư không dằn được sửng sốt : <br> <br>- Thiếu Lâm tự? <br> <br>Lý Tầm Hoan cười thật khẽ : <br> <br>- Suốt lộ trình cố liều mạng mà đi, mục đích chẳng phải là định đến Thiếu Lâm tự hay sao? <br> <br>Tâm Mi đại sư không nén được tiếng thở dài : <br> <br>- Nhưng bây giờ thì đàn việt khỏi cần đến đó. <br> <br>Lý Tầm Hoan dửng dưng : <br> <br>- Nhưng tôi nhất định phải đến tận nơi đó. <br> <br>Tâm Mi đại sư nhìn sững chàng : <br> <br>- Tại sao? <br> <br>Lý Tầm Hoan đáp : <br> <br>- Vì chỉ có Thiếu Lâm tự may ra mới có thuốc giải cứu được cho tôn giá mà thôi. <br> <br>Tâm Mi đại sư xúc động : <br> <br>- Tại sao đàn việt nhất định cứu ta? Bần đạo vốn là kẻ đối đầu của đàn việt cơ mà? <br> <br>Lý Tầm Hoan đáp không chút nghĩ ngợi : <br> <br>- Tôi cứu đại sư chỉ vì đại sư vẫn còn đúng là một con người. <br> <br>Tâm Mi đại sư trầm ngâm một lúc và thở dài : <br> <br>- Nếu thật sự có thể về được Thiếu Lâm, bần tăng sẽ tìm hết cách chứng minh rằng đàn việt vô can. Bây giờ bần tăng có thể trả lời dứt khoát : đàn việt quyết chẳng phải là Mai Hoa Đạo. <br> <br>Lý Tầm Hoan chỉ cười mà không đáp. <br> <br>Tâm Mi đại sư buồn buồn mà tiếp lời : <br> <br>- Chỉ đáng tiếc là nếu đàn việt mang ta theo thì sẽ chẳng bao giờ đến được Thiếu Lâm tự. Ngũ Độc Đồng Tử tuy bây giờ chưa xuất hiện nhưng chắc chắn là hắn không hề bỏ qua cho đàn việt. <br> <br>Lý Tầm Hoan khúc khắc ho lên. Tiếng ho rời rạc trong đêm vắng nghe càng buồn lạ. Tâm Mi đại sư nhìn chàng tiếc nối : <br> <br>- Bằng vào khinh công của đàn việt, một mình may ra còn có thể thoát thân, hà tất vì con người sắp chết như bần tăng mà chịu liên lụy? Chỉ cần đàn việt có ý tốt đó, bần tăng dù phải chết cũng chẳng có gì đáng hận. <br> <br>Một giọng cười lanh lanh chợt vang lên theo đó : <br> <br>- Một vị cao tăng Thiếu Lâm đ*o mạo nghiêm trang lại đi giao du kết bạn với hạng người đam mêm tửu sắc như Lý Tầm Hoan quả thật là chuyện khó tin trên đời. <br> <br>Giọng nói phiêu phưởng khi xa khi gần, nghe như vang lên từ khắp bốn phía. <br> <br>Tâm Mi đại sư hân hình vụt ngồi thẳng dậy, môi thì thào : <br> <br>- Cực Lạc động chủ? <br> <br>Tiếng cười khi nãy như xói thẳng vào tai : <br> <br>- Miếng xôi ta nấu khá ngon đấy chứ? <br> <br>Lý Tầm Hoan cười đáp lại : <br> <br>- Các hạ muốn lấy mạng tên thám hoa đam mê tửu sắc này thì tại sao chẳng dám xuất hiện? <br> <br>Cực Lạc động chủ cười khanh khách : <br> <br>- Không cần phải xuất hiện ta vẫn lấy được mạng ngươi như thường. <br> <br>Lý Tầm Hoan cười nhạt : <br> <br>- Thế à? <br> <br>Cực Lạc động chủ vẫn với thanh âm ngạo nghễ : <br> <br>- Kể cho đến ngày hôm nay, thì số nạn nhân chết trong tay ta đúng là ba trăm chín mươi hai người nhưng chưa một kẻ nào may mắn thấy được ta, dù chỉ là chiếc bóng cũng không thể. <br> <br>Lý Tầm Hoan cười lên : <br> <br>- Ta nghe đồn từ lâu các hạ là một nho phu diện mạo xấu xí đến độ chẳng dám gặp ai, không ngờ lời đồn đãi huyền hoặc của giang hồ là sự thật. <br> <br>Giọng cười thoạt xa thoạt gần bốn phía vụt ngưng ngang. Khá lâu mới nghe giọng của Cực Lạc động chủ cất lên : <br> <br>- Nếu mà để các hạ chết trước khi trời sắp sáng thì quả là bất nhã với các hạ nhiều quá. <br> <br>Lý Tầm Hoan càng cười to : <br> <br>- Giá mà ta vẫn sống nhăn cho đến trời sáng thì các hạ sẽ ăn nói làm sao đây? <br> <br>Nhưng chàng vụt ngưng nang giọng cười khi chợt nghe một tiếng còi vang lên kì dị. <br> <br>Rồ từ trên mặt đất xuất hiện vô số bóng đen loi nhoi ngúc ngoắc, đủ cả lớn nhỏ ngắn dài, trong bóng trối khó phâm biệt được là vật chi, chỉ ngửi được mùi tanh xông lên nhức óc. <br> <br>Tâm Mi đại sư rung giọng thiều thào : <br> <br>- Năm Độc xuất hiện, người thành xương khô. Bay giờ mà đàn việt vẫn chưa chịu chạy, còn đợi đến lúc nào? <br> <br>Lý Tầm Hoan như là chẳng nghe thấy, sang sảng cất lời : <br> <br>- Nghe đồn thì độc vật Cực Lạc động đến hàng trăm hàng ngàn con tại sao tại hạ chỉ thấy có mấy sâu dơ dáy này, không lẽ chúng đều chết sạch rồi à? <br> <br>Không có tiếng đáp lại mà chỉ có tiếng kêu vang, bóng đen ngo ngoe trên mặt đất đã vây chặt vòng quanh hai người và đã có một vài con bò lần đến bên chân của Tâm Mi đại sư và Lý Tầm Hoan. <br> <br>Tâm Mi đại sư nghe da lưng mình mọc ốc, lợm giọng chỉ muốn nôn ngay. <br> <br>Cho đến bây gờ, giọng cười của Cực Lạc Đồng Tử vang lên thật rõ ràng : <br> <br>- Cực Lạc Trùng của ta là do sự giao hợp của bảy thần thần vật mà có, chuyên nuôi bằng máu và thịt tươi, đợi đến khi thịt da các hạ đều chui cả vào trong bụng chúng, các hạ sẽ không chê là chúng quá ít nữa. Giọng cười của gã chưa tròn, ngọn Tiểu Lý Phi Đao từ tay Lý Tầm Hoan đã chớp ngời vào không khí. <br> <br>* * * * * <br> <br>Tâm Mi đại sư suýt nữa bật kêu lên. <br> <br>Vì mũi phi đao trên tay họ Lý là hy vọng duy nhất cho cả hai người bây giờ đã xuất phát khỏi tay trong khi Lý Tầm Hoan không mảy may nhìn bóng dáng đối thủ. <br> <br>Và nếu như ngọn đao đó mà không trúng đích, hai người nhất định phải biến thành hai bộ xương khô. Ngọn đao trong tay Lý Tầm Hoan quả là một ngọn đao khẳng định sự sống chết, chàng đã đem sinh mệnh của mình làm một canh bạc mất còn. Một canh bạc mà hy vọng của cái thắng rất mong manh. Tâm Mi đại sư không ngờ Lý Tầm Hoan lại liều lĩnh gần như là vô thức đến thế. Cũng ngay khi ấy, ngay khi mà ánh đao thoáng chớp ngời lên và mất hút vào bóng tối, từ trong khoảng tối hun hút đó vang lên một tiếng kêu thật ngắn ngủn nhưng cũng thật là thê thiết và từ trong bóng tối một hình người chập choạng bước ra. <br> <br>Y là một con người vóc dáng nhỏ thấp như đứa trẻ, mặc chiếc quần ngắn cũm cỡn để lộ ra hai ống chân cũng thật nhỏ như vóc hình. Dù giữa cơn gió tuyết cắt da, y vẫn như là không hề biết đến cái lạnh. <br> <br>Chiếc đầu y cũng thật nhỏ nhưng đôi mắt sáng ngời như ánh mắt dã thú. <br> <br>Qua tia mắt đang trừng trừng nhìn về phía mình, Lý Tầm Hoan gần như đọc rõ tất cả những gì căm hờn và khủng khiếp, hình như y muốn định nói gì nhưng cổ họng cứ khò khè không sao thốt được thành tiếng. <br> <br>Cho đến bây giờ Tâm Mi đại sư mới nhận ra mũi phi đao của họ Lý đang cắm thật đúng nơi giữa yết hầu của y, đúng đến mức độ không chếch bên nào mà cũng chẳng dư bên nào : thần đao họ Lý quả không hề trật một phát. Hơi thở cứ bị bựng ngang ở yết hầu. Cực Lạc động chủ không sao chịu đựng được, nhấc tay rút phăng mũi đao ra. <br> <br>Mũi đao vừa rời khỏi cổ, máu theo hơi cổ phùn phụt tuôn ra. <br> <br>Cực Lạc động chủ khi ấy mới rống lên được thành tiếng : <br> <br>- Ngọn đao quả là rất độc. <br> <br>Cũng trong thời gian đó, một số độc trùng đã bò lên đùi lên vai của Lý Tầm Hoan và Tâm Mi đại sư nhưng Lý Tầm Hoan vẫn im hơi bất động và Tâm Mi đại sư thấy thế cũng bắt chước trân mình theo. Nhưng ông nghe trong người như muốn xụm xuống cơ hồ chẳng thể đứng vững được. <br> <br>Thần đao họ Lý dù rằng quán tuyệt thiên hạ nhưng cũng làm sao tránh khỏi làm mồi ngon cho bầy độc vật đã bám theo khắp người. Ngờ đâu sau tiếng rống của Cực Lạc động chủ, máu cứ theo vết thương phùn phụt vọt ra. <br> <br>Bầy độc trùng như đánh hơi được mùi ngon, hàng trăm con như những mũi tên đen sì, vun vút quay đầu phóng lui và tranh nhau bám chặt lấy yết hầu của Cực Lạc động chủ. <br> <br>Những tiếng nhai gậm rào rạo vang lên nghe rợn óc, chỉ thoáng chốc sau thân hình của vị Động chủ lưng danh dùng độc chỉ còn là bộ xương trắng phêu phếu. <br> <br>Nhưng bầy độc vật sau khi no nê bằng máu thịt thì bỗng nhiên từng con quằn quại trên mặt tuyết rồi im lìm bất động. Thành danh vì dùng độc của mình nuôi quả đúng là “gieo độc gặp độc”. Tâm Mi đại sư như không dám nhìn lâu cảnh tượng khủng khiếp trước mắt, lim dim chấp tay niệm phật. <br> <br>Lý Tầm Hoan vẫn thản nhiên không vui mà cũng chẳng buồn, y như là không có gì xảy ra trước mắt. Một lúc khá lâu, Tâm Mi đại sư ở mắt ra nhè nhẹ buông tiếng thở dài : <br> <br>- Lý đàn việt không những phi đao vô song thiên hạ mà định lực cũng khó ai sánh bằng. <br> <br>Lý Tầm Hoan môi phớt nụ cười : <br> <br>- Không dám! Chẳng qua tại hạ đoán đúng được bầy độc vật sau khi ngửi thấy hơi máu thế nào cũng bỏ đi, thật ra trong lòng tại hạ cũng hết sức khiếp sợ. <br> <br>Tâm Mi đại sư như chẳng tin : <br> <br>- Đàn việt cũng biết sợ thật à? <br> <br>Lý Tầm Hoan lơ đãng trả lời : <br> <br>- Trừ phi là kẻ chết, mấy ai trên đời tránh được khỏi những phút giây sợ hãi chứ? <br> <br>Tâm Mi đại sư gật gù : <br> <br>- Lâm nguy mà chẳng loạn, tuy sợ mà không sờn, định lực của đàn việt đáng cho bần tăng bội phục vô cùng. <br> <br>Giọng nói của Tâm Mi đại sư nhỏ dần nhỏ dần và cưới cùng ngã chúi xuống bất tỉnh. <br> <br>* * * * * <br> <br>Vừng đông đã rụng lú đỏ ối một góc trời. <br> <br>Lý Tầm Hoan lim dim đưa mắt như ngủ, ngồi cạnh bên cạnh Tâm Mi đại sư rầm trầm hôn mê, đợi cho đến sáng hẳn. <br> <br>Chàng cẩn thận đào đất chôn vùi xác của Cực Lạc động chủ và bầy độc trùng xong, bế xốc Tâm Mi đại sư đi hơn một tiếng đồng hồ sau mới đến một thị trấn nho nhỏ, thuê một cỗ xe lừa đỡ chân. <br> <br>Cỗ xe tuy rất xóc nhưng Lý Tầm Hoan vẫn vùi ngủ say. <br> <br>Qua bao nhiêu diễn biến trên lộ trình dồn dập, tinh lực của Lý Tầm Hoan hầu như kiệt quệ cho nên sau khi uống hết hai tô sữa đậu nành và nằm khoanh trong mui xe ấm cũng thì không còn trở lực nào ngăn cản cơn buồn ngủ của chàng. <br> <br>Cũng chẳng biết là bao lâu thời gian, cỗ xe vụt đứng lại. <br> <br>Lý Tầm Hoan lập tức mở choàng mắt ra, Lý Tầm Hoan nghe như tỉnh hẳn. <br> <br>Tiếng gã đánh xe kêu lên : <br> <br>- Đã đến Tung Sơn rồi. Xe lừa không thể leo lên núi được, xin khách quan chịu phiền đi bộ vậy. <br> <br>Gã đánh xe bị Lý Tầm Hoan lôi dựng dậy khỏi khung giường ấm cũng lại bị thêm mụ vợ ham tiền thôi thúc nên trong bụng đã hầm hầm chẳng vui. <br> <br>Thêm vào đó trọn tiền cuốc xe bị mụ vợ “tiên hạ thủ vi cường” không chừa lại cho gã một teng dằn túi càng khiến gã thêm phần bất mãn. <br> <br>Giá như không có một vị hòa thượng trên đang đi xe có thể gã dám cho xe đỗ lại ở giữa đường. <br> <br>Chỉ vì mấy mươi huyện phụ cận vùng Tung Sơn dân chúng đối với những bậc xuất gia hết sức tôn kính cho nên gã đánh xe dù bất mãn cũng chẳng dám tỏ lộ ra ngoài. <br> <br>Lý Tầm Hoan ôm xốc Tâm Mi đại sư xuống xe, niềm nở nhét vào tay gã một đĩnh bạc mới toanh. <br> <br>- Số tiền này để cho anh dằn bóp riêng uống rượu chơi, tôi rất hiểu nỗi lòng của những người đàn ông đã có vợ rồi, nếu ngày nào mà không có một số tiền riêng dằn bóp ngày đó sẽ thấy vô vị làm sao. <br> <br>Gã đánh xe mừng ngoài ý tưởng, vừa định ngước nhìn lên cảm ơn thì vị khách hào hoa đã đi mất hồi nào. <br> <br>Giấc ngủ tuy rất cần để bồi bổ cho sức lực hao mòn nhưng cũng có lúc phải tạm quên đi cái ngủ để tranh thủ cho thời gian cần thiết hơn. <br> <br>Huống chi, mỗi phút thời gian được rút ngắn thì sinh mạng của Tâm Mi đại sư được thêm phần bảo đảm. <br> <br>Lý Tầm Hoan vận dụng hết tốc khinh công tìm đường lên núi. <br> <br>Tuyết trắng phủ lợp núi rừng, khách đâng hương còn mấy ai đủ hứng để lăn lội giữa trời giá rét lên lễ phật viếng chùa? <br> <br>Dưới chân núi có một ngôi miếu con, vài tăng nhân Thiếu Lâm với trường bào màu xám, quần xà cạp trắng đang đốt lửa nơi giữa tiền điện để sưởi ấm, hai gã khác nép vào sau cánh cửa cho khuất gió ngó mông ra ngoài. <br> <br>Chợt nhìn thấy có người dùng thuật khinh công lên núi, hai gã lập tức lướt ra đón lại. <br> <br>- Đàn việt từ đâu đến đây, phải chăng... <br> <br>Gã thứ hai thấy sau lưng Lý Tầm Hoan có cõng một người, vội tiến lên hỏi : <br> <br>- Người mà đàn việt cõng ở phía sau lưng phải chăng là đệ tử Thiếu Lâm? <br> <br>Lý Tầm Hoan lơi chậm bước chân lại và khi tiến đến trước mặt hai người chàng bất thần vọt bắn người lên ba trượng cao lướt qua khỏi đầu họ, chân vừa chấm đất, chàng lại mượn đà lần nữa bắn vọt trở lên. <br> <br>Dù trên sơn đạo tuyết phủ trượt trơn, chàng vẫn có thể áp dụng môn tuyệt đỉnh khinh công “Thanh Đinh Tam Xao Thủy” bằng một thân ảnh nhẹ nhàng tựa như cánh chồn lượn đáp trên làn nước khiến đám tăng nhân Thiếu Lâm không khỏi ngẩn ngơ. <br> <br>Đợi đến khi họ hoàn hồn ùa nhau đuổi theo thì Lý Tầm Hoan đã vượt đi xa lắc. <br> <br>Đại thế của Tung Sơn, Lý Tầm Hoan đã từng dẫm chân ngoạn du, cho nên, thay vì theo đường chính, chàng lại vòng ra sau theo đường tắt lên mà lên. <br> <br>Dù vậy, cũng mất hơn một tiếng đồng hồ sau mớí thấy được nóc mái nguy nga của khu trang viên Thiếu Lâm. <br> <br>Từ khi đức Bồ Đề Đạt Ma đông độ Trung thổ, nhân tài Thiếu Lâm lớp lớp mọc lên, đương nhiên trở thành tông chủ võ lâm Trung Nguyên. <br> <br>Xa xa nhìn lại rèm bay, tuyết động, cao vút mây trời, điện vũ lớp dọc ngang chẳng biết mấy từng, khí thế hùng vĩ quả xưng là đệ nhất thắng tự trong thiên hạ. Theo con đường từ hậu sơn lên chùa, tất phải vượt qua từ khu rừng tháp cao thấp lô nhô như đá dựng. <br> <br>Đây là những ngôi Xá Lợi tháp, một nơi thánh địa của Thiếu Lâm, nơi mà những vị lịch đại tổ sư gửi lại nắm xương tàn, những con người mà sinh thời đã danh rền bốn bể, đến khi chết vẫn còn cố choáng thêm một mảnh đất thừa của nhân thế. Bất luận ai qua đây cũng không tránh khỏi lòng bồi hồi cảm thái ngán ngẩm chuyện trần ai, nói chi đến một con người đã nhạt chán mùi danh lợi như Lý Tầm Hoan. Chàng không sau dằn được, gập người ho sặc sụa. Đột nhiên một giọng trầm ngâm quát vang : <br> <br>- Đàn việt dám tự tiện xông vào nơi cấm địa của Thiếu Lâm, quả không còn coi ai vào đâu cả. <br> <br>Lý Tầm Hoan ngừng ho điềm đạm trả lời : <br> <br>- Tâm Mi đại sư thọ thương, tại hạ kiêm trình đưa người về đây chữa trị, xin được phương trượng quí phái cho tham kiến. <br> <br>Lồng trong những tiếng kêu sửng sốt, tăng nhân Thiếu Lâm rầm rộ chạy ra, chấp tay lễ độ : <br> <br>- Đa tạ đàn việt, chẳng hay cao danh đại tánh là chi? <br> <br>Lý Tầm Hoan thở dài, chầm chậm đáp : <br> <br>- Tại hạ là Lý Tầm Hoan.