Chương 21: Lòng dạ đàn bà
<br><br>Chương 21: Lòng dạ đàn bà<br><br><br>Bàn tay luồn nhẹ lên mái tóc nàng, Tiểu Phi trả lời thật dịu : <br> <br>- Tiên Nhi đợi được tại sao tôi không đợi được, về sau chúng mình vẫn còn nhiều ngày kia mà. <br> <br>Lâm Tiên Nhi kín đáo nhếch môi cười, nụ cười của kẻ chiến thắng. Bây giờ thì nàng tin chắc rằng cái con người quật cười và cao ngạo trước mặt đã hoàn toàn bị nàng chinh phục và từ nay về sau nhất định sẽ mãi mãi thần phục dưới chân nàng. <br> <br>Tiểu Phi bồng xốc nàng đặt nhẹ lên giường, trang trọng kéo chăn đắp kín cho nàng. <br> <br>Đối với chàng hiện giờ, Lâm Tiên Nhi là một hiện thân tất cả những gì trinh trắng và đẹp đẽ nhất, một thần tượng hết sức cao quí trong tâm khảm chàng. <br> <br>Tiểu Phi đã đi khuất. Lâm Tiên Nhi vẫn nằm im trên giường, nụ cười kín đáo vẫn khẽ nở trên vành môi. <br> <br>Người con gái nào chẳng khoái trá khi vừa chinh phục được một chàng trai? <br> <br>Một cơn gió lạnh vụt thốc vào cửa sổ, không phải cơn gió của ngoài trời mà là cơn gió có mang theo hơi hám con người. Lâm Tiên Nhi vội vàng ngồi dậy kêu to : <br> <br>- Ai? <br> <br>Câu hỏi vừa bật ra khỏi miệng, một khuôn mặt gớm ghiếc đã hiện ra. <br> <br>Từ trên khuôn mặt, hai tia mắt xanh rờn rợn loé ngời, trong đêm tối y như là khuôn mặt quỉ. Giữa đêm khuya cảnh vắng, đột nhiên một dáng người như thế hiện ra nơi cửa sổ, dù là một kẻ bạo gan cũng khó tránh khỏi hết hồn. <br> <br>Nhưng Lâm Tiên Nhi lại bình thản nằm trở xuống giường, chẳng kêu la sợ hãi cũng chẳng hề kinh khiếp giật mình, lặng im đưa mắt quan sát con người mới đến, trong sắc mặt nàng tuyệt nhiên không có chút gì nét hoảng hốt. Kẻ mới đến cũng nhìn xoáy vào mặt nàng không chớp. <br> <br>Đôi mắt xanh ngời ngợi không ngớt đỏ lên như lửa quỉ chập chờn. <br> <br>Lâm Tiên Nhi bật cười lên và nói thật thư thả : <br> <br>- Đã đến đây, tại sao chưa chịu vào? <br> <br>Chiếc bóng của người ngoài bỗng theo liền câu nói chớp lên, và khi lời nàng vừa dứt, người nọ đã đứng sựng ở đầu giường. <br> <br>Thân hình của hắn rất cao, khuôn mặt cũng dài đến dễ sợ, cho đến chiếc cổ cũng dài đến khác thường. <br> <br>Nơi cổ hắn có quấn kín một lớp băng trắng càng làm cho vóc người hắn cứng đơ như là một cái thây biết cử động. <br> <br>Nhưng sự cử động của hắn thật là nhanh cho đến Lâm Tiên Nhi cũng không nhìn thấy hắn vượt qua cửa sổ bằng cách nào? <br> <br>Nhìn vào chiếc cổ quấn băng trắng của hắn, nàng hỏi : <br> <br>- Các hạ bị thương à? <br> <br>Ánh mắt xanh rờn của hắn vụt trợn tròn lên thay tiếng đáp. Lâm Tiên Nhi lại hỏi : <br> <br>- Chắc là Lý Tầm Hoan làm cho các hạ thọ thương? <br> <br>Câu hỏi đã làm cho gương mặt vốn lầm lì của hắn vụt đổi sắc, hắn gầm lên : <br> <br>- Làm sao ngươi biết? <br> <br>Lâm Tiên Nhi thở dài như tiếc rẻ : <br> <br>- Tôi những tưởng các hạ có thể giết chết y, ai ngờ lại bị y hại ngược lại. <br> <br>Màu xanh trên khuôn mặt hắn càng như đậm thêm : <br> <br>- Do đâu ngươi biết rằng ta muốn giết Lý Tầm Hoan? <br> <br>Lâm Tiên Nhi dịu dàng trả lời : <br> <br>- Vì y đã giết Khưu Độc, mà Khưu Độc lại là con riêng của các hạ. <br> <br>Môi nhếch nhẹ nụ cười, nàng nói tiếp : <br> <br>- Các hạ tất lại lấy làm lạ rằng tại sao tôi lại biết chuyện đó phải không? Hết sức đơn giản Thanh Ma Y Khốc xưa nay không hề thu nhận đệ tử, thế mà Khưu Độc không những được các hạ truyền thụ võ công tâm pháp lại còn được cả một chiếc Thanh Ma thủ của các hạ. <br> <br>Đôi mắt xanh rờn như lửa quỉ nhìn xoáy vào mặt Lâm Tiên Nhi và Y Khốc gằn từng tiếng một : <br> <br>- Ta cũng biết ngươi là ai rồi. <br> <br>Lâm Tiên Nhi rất thản nhiên : <br> <br>- Thế à, thật là hân hạnh. <br> <br>Y Khốc vẫn gằn cổ từng tiếng : <br> <br>- Khi Khưu Độc lâm chung, chiếc Thanh Ma thủ đã không còn trên mình hắn. <br> <br>Lâm Tiên Nhi chớp nhẹ đôi mắt : <br> <br>- Hẳn nhiên là không còn. <br> <br>Y Khốc vụt hỏi : <br> <br>- Hắn đã biếu Thanh Ma thủ cho ngươi? <br> <br>Lâm Tiên Nhi gật đầu : <br> <br>- Hình như là thế. <br> <br>Y Khốc gầm lên : <br> <br>- Nếu như hắn không biếu Thanh Ma thủ cho ngươi, thì đâu đến nỗi hắn phải chết như thế. <br> <br>Lâm Tiên Nhi mỉm cười : <br> <br>- Các hạ cũng đâu đem Thanh Ma thủ biếu cho tôi nhưng các hạ vẫn bị thương vì Lý Tầm Hoan kia mà, có phải thế không? <br> <br>Hai hàm răng Y Khốc nghiến vào nhau ken két và hắn vụt thò tay ra túm lấy tóc của nàng giựt mạnh. <br> <br>Lâm Tiên Nhi không chút gì sợ hãi, trái lại hai cánh môi đào càng đậm rõ nụ cười : <br> <br>- Cho dù hắn có vì tôi mà chết, hắn cũng cảm thấy rất hài lòng vì hắn nhận rằng tôi rất xứng đáng. <br> <br>Qua ánh lửa hồng bập bùng trong lò sưởi, nụ cười càng làm khuôn mặt nàng rạng rõ như đóa tường vi. <br> <br>Vành mép Y Khốc lóe lên một nụ cười hiểm ác, đôi mắt hắn hao háo nhìn nàng : <br> <br>- Ta cần phải xem ngươi có xứng đáng hay là không? <br> <br>Và bàn tay hắn liền theo lời nói lột phăng chiếc mềm đang quấn quanh người nàng. <br> <br>Cả một vóc thể ngọc ngà lồ lộ phơi bày, Lâm Tiên Nhi co quắc người lại với một tư thế thật dễ thương y như con dê con mũm mĩm. <br> <br>Trái lại, cổ Y Khốc sau lớp băng trắng không ngớt phập phều lên xuống, giọng hắn nghe khô khốc lạ thường. <br> <br>Lâm Tiên Nhi lẳng lơ cười : <br> <br>- Sao? Các hạ thấy có xứng đáng không? <br> <br>Bàn tay Y Khốc càng quấn tròn lấy làn tóc Lâm Tiên Nhi ghịt nàng lại thêm gần. <br> <br>Lâm Tiên Nhi cảm nghe mái tóc mình như từng bựng bị dứt khỏi da đầu đau đến lệ ươm ướt mi mắt. <br> <br>Nhưng qua màn lện long lanh ấy, tia mắt nàng trái lại càng bộc lộ tất cả những gì khát vọng và khẩn cầu. <br> <br>Dưới hai rèm mi dài cong vút nửa khép nửa mở, đôi mắt đẹp của nàng càng thêm đắm đuối lờ đờ và giọng nói của nàng rên rỉ giữa hơi thở dồn dập : <br> <br>- Tại sao các hạ chỉ dám nắm tóc tôi thôi? Không lẽ trên mình tôi có gai? <br> <br>Ánh mắt đó, giọng nói kia, dù cho bậc chính nhân quân tử chưa hẳn đã kềm lòng được, huống hồ Thanh Ma thủ chưa đáng là một hạng siêu hùng. <br> <br>Bàn tay hắn vụt xoay ngang bợ lấy vuông cằm của nàng và tiếp theo đó giữ lấy đầu vai nàng ấn mạnh xuống. <br> <br>Thân hình của Lâm Tiên Nhi bống run lên lẩy bẩy nhưng không phải là cái run thống khổ mà là sự run rẩy của đê mê, nét mặt nàng rực lên thèm khát. Y Khốc dùng tay đấm mạnh vào mạng mỡ nàng và cười lên tàn ác : <br> <br>- Đồ tồi! Thì ra ngươi thích được bị đánh. <br> <br>Lâm Tiên Nhi uốn tròn người lại rên rỉ : <br> <br>- Đánh... đánh nữa đi... đánh chết tôi đi... <br> <br>Thanh âm không phải bộc lộ sự đau đớn mà lại là một khoái cảm tột cùng. Vành môi thâm xịt của Y Khốc hơi trề xuống, giọng nói lạnh ngắt theo đó phát ra : <br> <br>- Ngươi không sợ à? <br> <br>Lâm Tiên Nhi run rẩy : <br> <br>- Tại sao tôi phải sợ? Các hạ dù xấu đến phát khiếp nhưng các hạ vẫn là người đàn ông đầy đủ bản lãnh. <br> <br>Y Khốc lôi bật nàng đứng dậy và nghiến răng dằn mạnh người nàng xuống đất, lại nắm tóc lôi ngược trở lên. <br> <br>Lâm Tiên Nhi trái lại, ôm cứng lấy người hắn hổn hển : <br> <br>- Tôi không sợ các hạ, tôi thích các hạ, vì các hạ đã biết làm cho tôi thích, những đàn ông đẹp tôi đã gặp nhiều lần rồi, tôi chỉ thích những mẫu người xấu xí như các hạ thôi. Các hạ còn chờ gì nữa? <br> <br>Y Khốc không còn phải chờ gì thêm nữa. <br> <br>Mà cho dù một gã đàn ông nào trong cảnh đó cũng không làm sao mà chờ thêm được nữa. <br> <br>* * * * * <br> <br>Bây giờ trong phòng còn lại chỉ có tiếng thở nặng nề. <br> <br>Y Khốc đang đứng bên đầu giường mặc lại quần áo. <br> <br>Hắn cúi khom xuống nhìn Lâm Tiên Nhi còn lim dim đôi mắt nằm dài trên giường như đang cố tận hưởng tất cả dư vị ái ân vừa qua. Trên khuôn mặt lầm lì của hắn vẽ lên một nụ cười, nụ cười thỏa mãn và kiêu căng duy nhất ở con người chinh phục. Một lúc khá lâu sau, Lâm Tiên Nhi mới mở mắt ra và nhìn hắn mỉm cười : <br> <br>- Bây giờ thì các hạ đã biết tôi xứng đáng hay là không rồi chứ? <br> <br>Y Khốc lạnh lùng : <br> <br>- Ta nên giết ngươi là phải, bằng không sẽ có không biết bao nhiêu người chết trong tay ngươi. <br> <br>Lâm Tiên Nhi cười tươi hơn lúc nào : <br> <br>- Thì chẳng phải các hạ đến đây vốn để giết tôi đó sao? <br> <br>- Hừ. <br> <br>Y Khốc chỉ hừ trong nóc họng không bnói. <br> <br>Lâm Tiên Nhi lại tiếp : <br> <br>- Mà các hạ có đành xuống tay đâu. <br> <br>Y Khốc lừ lừ nhìn nàng một lúc và chợt hỏi : <br> <br>- Cái gã con trai cùng đi theo với ngươi là ai thế? <br> <br>Lâm Tiên Nhi cười lên : <br> <br>- Tại sao lại hỏi y? Ghen hay là sợ? <br> <br>Y Khốc lầm lì cười nhạt không đáp. <br> <br>Lâm Tiên Nhi chớp nhẹ đôi mắt : <br> <br>- Y dễ thương lắm, không có như ngươi đâu, y sớm đã đi tìm một nơi khác ngủ riêng rồi, giá như mà y ở gần đây nghe có tiếng động y đâu dễ để cho các hạ “ăn hiếp” người ta như thế? <br> <br>Y Khốc nhếch môi : <br> <br>- Không nghe được là may cho y đấy. <br> <br>Lâm Tiên Nhi nhướng mắt : <br> <br>- Á! Các hạ định giết y à? <br> <br>Y Khốc gật đầu : <br> <br>- Ừ. <br> <br>Lâm Tiên Nhi cười nửa miệng : <br> <br>- Các hạ không giết nổi y đâu! Không những võ công y rất cao mà y lại là bạn thân của Lý Tầm Hoan. Hơn nữa tôi rất thích y. <br> <br>Y Khốc mặt liền biến sắc. <br> <br>Lâm Tiên Nhi liếc mắt nhìn hắn mỉm cười : <br> <br>- Hắn ở nơi căn cuối của dãy nhà trước mặt đó, các hạ có dám tìm y không? <br> <br>Và câu nói khích của Lâm Tiên Nhi hiệu nghiệm hết sức nhanh chóng. <br> <br>Nàng chưa kịp tròn lời thì Y Khốc đã bắn vọt ra khỏi cửa. <br> <br>Lâm Tiên Nhi còn bồi thêm một đòn tối hậu : <br> <br>- Cẩn thận nhé, chiếc cổ của các hạ mà lãnh thêm một nhát kiếm nữa thì kể như là hết đời. <br> <br>Chiếc lưng của Y Khốc vừa khuất mất trong bầu đêm, vành môi đào của Lâm Tiên Nhi vẽ lên một nụ cười đắc ý, dưới ánh đèn, đôi mắt đẹp của nàng thêm long lanh như hai hạt ngọc huyền. <br> <br>Nàng rút người trở vào chăn ấm, nụ cười khoái trá vẫn còn đọng trọn trên vành môi, khoái trá như một đứa trẻ ăn vụng kẹo mà không có ai bắt gặp. Và điều mà nàng khoái trá nhất hiện thời là trong một ngày nàng đã liên tiếp “xỏ mũi” được hai gã đàn ông, càng khoái trá hơn nữa, là nàng có thể khiến được họ giết chóc lẫn nhau như hai con trâu điên hăng máu. <br> <br>Chẳng biết kẻ nào sẽ thắng nhỉ? <br> <br>Nàng mỉm cười lẩm bẩm lấy một mình. <br> <br>Tưởng tượng khi chiếc Thanh Ma thủ của Y Khốc đập bẹp rúm cái đầu bù của Tiểu Phi, ánh mắt nàng cười lên thích thú và cái cảnh tượng mũi kiếm dẹp của Tiểu Phi xốc lủng lẳng nơi yết hầu của ỵ, nàng nghe hứng khởi muốn run lên. <br> <br>Giấc ngủ dần dần kéo đến trong niềm hân hoan tuyệt vời, nụ cười tươi vẫn còn dính trọn vẹn trên môi mà không mất. Quả là một đêm mà nàng cảm thấy đầy đủ nhất trên tinh thần lẫn cả thể xác. <br> <br>* * * * * <br> <br>Gường nệm thật là êm, mềm gối cũng hết sức sạch sẽ nhưng Tiểu Phi cứ trằn trọc không làm sao ngủ được. <br> <br>Chưa bao giờ Tiểu Phi mất ngủ. Cũng chưa bao giờ chàng nếm qua cái mùi vị của kẻ thức trắng đêm dài. Một mùi vị thật là dễ sợ. Trớc kia, cứ mỗi khi cảm thấy mệt mỏi là chàng lăn vùi ra nằm ngủ, dù cả trên đất tuyết lạnh, chàng vẫn ngủ được như thường. <br> <br>Nhưng hôm nay tuy rằng rất mệt thế nhưng chàng cứ lăn lộn mãi mà hình bóng của Lâm Tiên Nhi cứ lởn vởn trước mặt. <br> <br>Và mỗi khi nghĩ về nàng, Tiểu Phi nghe có một cảm giác ngọt ngào xuyên luồn trong từng thớ thịt làn da, một cái gì êm êm kì lạ mơn vuốt ở tâm tình. Chàng lại không ngớt tự trách, tự sỉ vả mình tại sao không biết đè nén để mạo phạm đến nàng? <br> <br>Chàng còn đấm vào cả ngực mình, tự nguyện với lòng từ nay đối với nàng sẽ tôn kính hơn nữa vì nàng rất xứng đáng để cho chàng tôn kính. Nàng không những rất đẹp, rất dễ thương và hơn thế nữa nàng lại rất tinh khiết và cao qúy. Gặp được một người cao quý như thế quả là một điều may mắn cho chàng. <br> <br>Nghĩ mãi... nghĩ mãi, trong đầu óc thăng bằng của Tiểu Phi đã lờ mờ vẽ lên một ngôi nhà ấm cũng cho ngày mai, tuy rằng còn xa vời lắm nhưng không phải là không thực hiện được. <br> <br>Chỉ sợ người ta không có lòng, chứ ngại gì núi sông dời đổi. Cuối cùng chàng cũng thiếp đi trong cái viễn cảnh hạnh phúc đó. <br> <br>Chẳng biết bao lâu, cũng chẳng hiểu là do đâu, Tiểu Phi vụt thức giấc và nhảy phắt xuống giường. Hành động của chàng y như bản năng tự nhiên của dã thú đánh hơi được cơn nguy và cảnh giác bừng tỉnh dậy. Thanh kiếm vừa được chàng tra vào dây lưng thì cánh cửa sổ cũng vụt mở toang ra. <br> <br>Tiểu Phi bắt gặp nhau đôi mắt thật là dễ sợ, dễ sợ hơn cả mắt của quỷ đang trừng trừng nhìn chàng : đôi mắt của Y Khốc. <br> <br>- Mi đến với Lâm Tiên Nhi? <br> <br>Y Khốc hỏi liền. <br> <br>Tiểu Phi đáp : <br> <br>- Phải. <br> <br>Y Khốc khẽ lắc đầu : <br> <br>- Tốt lắm! Ra ngoài này. <br> <br>Không cần phải đợi cho đối phương gọi lần thứ hai, Tiểu Phi phóng ra liền. <br> <br>Sau khung cửa sổ và vòng tường, giữa khoảng cách của bức tường với khung cửa sổ là con đường hẻm rộng khoảng ba thước. Y Khốc và Tiểu Phi đứng đối diện nhau bằng cái khoảng cách ba thước đó. <br> <br>Vốn bản tính không thích nói chuyện cho nên Tiểu Phi không khi nào chịu mở miệng trước. <br> <br>Y Khốc lại là con người chẳng ưa nhiều lời, chỉ nói : <br> <br>- Ta đến đây giết mi. <br> <br>Bốn tiếng thật gọn gàng nhưng cũng thật đầy đủ ý nghĩa của việc lão đến đây và sắp sửa hành động. Tiểu Phi đăm chiêu một lúc rồi lạnh lùng đáp : <br> <br>- Hôm nay ta không thích giết người, ngươi cút đi. <br> <br>Y Khốc cười lạt : <br> <br>- Ta hôm nay cũng không thích giết người, chỉ muốn giết mi thôi. <br> <br>Tiểu Phi hơi nhíu mày : <br> <br>- Thế à? <br> <br>Y Khốc nói luôn : <br> <br>-- Vì mi không nên đi chung với Lâm Tiên Nhi. <br> <br>Đôi mắt của Tiểu Phi vụt ngời lên lạnh buốt : <br> <br>- Nếu ngươi còn nói đến nàng một lần nữa, ta buộc lòng phải giết ngươi. <br> <br>Y Khốc cười đanh ác : <br> <br>- Tại sao? <br> <br>Tiểu Phi gằn rõ từng tiếng : <br> <br>- Vì ngươi không xứng. <br> <br>Y Khốc bật cười to lên : <br> <br>- Chẳng những ta gọi tên mà còn muốn ngủ chung với nàng nữa kia, mi làm gì ta? <br> <br>Tiểu Phi nghe hơi nóng bốc lên khuôn mặt. <br> <br>Là con người xưa nay rất lạnh tính, Tiểu Phi chưa bao giờ biết giận dữ như hôm nay. <br> <br>Cho đến bàn tay của chàng cũng run lên vì tức giận. <br> <br>Cánh tay cầm kiếm mà rung, thế kiếm sẽ không còn vững vàng và chính xác. Tiểu Phi đã quên khuấy đi điều đó, lưỡi kiếm của chàng được bưng ra trong khi cơn giận dữ đã đốt tan cả lý trí. <br> <br>Chiếc Thanh Ma thủ của Y Khốc cũng đồng lúc nhoáng lên. <br> <br>Soảng. <br> <br>Sau tiếng ngân dài của sắt thép chạm nhau, thanh kiếm của Tiểu Phi đã gãy mất nửa đoạn. <br> <br>Y Khốc cười lên sằng sặc : <br> <br>- Võ công thế đó mà Lâm Tiên Nhi lại hết sức ngợi khen thật cũng cũng lạ. <br> <br>Chiếc Thanh Ma thủ lồng theo câu nói công ra đúng mười chiêu. <br> <br>Quả không hổ là một vũ khí mà cao thủ giang hồ nghe thấy đều nể khiếp, hình dáng bên ngoài của chiếc Thanh Ma thủ xem ra khá nặng nề nhưng một khi uy lực được tuôn ra đúng mức, sự lợi hại của nó khó mà ước lường, thêm vào đó chiêu thế của kẻ sử dụng lại hết sức kì quặc và tinh xảo. <br> <br>Tiểu Phi hoàn toàn lâm vào thế thủ, vất vả đỡ gạt từng chiêu, trên tay chỉ còn lại đoạn kiếm gãy dài không quá nửa tấc, may nhờ bộ pháp thần tốc mới miễn cưỡng thoát nguy. <br> <br>Y Khốc cười lên đắc ý : <br> <br>- Nếu mi chịu ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi của ta, ta sẽ tha cho mi khỏi chết. <br> <br>Chót mũi của Tiểu Phi thấm ướt mồ hôi, chàng mím miệng làm thinh không nói. <br> <br>Y Khốc nói tiếp : <br> <br>- Ta muốn hỏi mi, phải chăng Lâm Tiên Nhi thường hay ngủ chung với kẻ khác, mi vời nàng đã ngủ chung với nhau mấy lần rồi? <br> <br>Tiểu Phi gầm lên một tiếng, thanh kiếm gãy trên tay lại lần nữa bung ra. <br> <br>Lại một tiếng soảng vang lên dữ dội, đoạn kiếm gãy lại lần nữa gãy đôi và bị sức chấn của Thanh Ma thủ bay văng hai phía. <br> <br>Luôn cả Tiểu Phi cũng bị té nhào trên mặt đất, lộn đi một vòng. <br> <br>Thanh Ma thủ của Y Khốc nhanh như sét chớp giáng theo liền. <br> <br>Tiểu Phi muốn đứng lên cũng không làm sao tìm được kẽ hở của thời gian, đành phải lăn khía thêm hai lượt để lẩn tránh. <br> <br>Nhưng qua chiêu thứ ba Tiểu Phi đành bất lực nằm im. Áp lực của Thanh Ma thủ càng lúc càng nặng nề, Tiểu Phi nghiến chặt răng, căm hờn chờ đợi cái chết. <br> <br>Y Khốc nhếch môi cười rờn rợn : <br> <br>- Nói đi, nói rõ những gì ta hỏi, rồ ta sẽ tha chết cho. <br> <br>Tiểu Phi vụt nói : <br> <br>- Được rồi, ta nói. <br> <br>Y Khốc càng cười to lên và trong cái phút giây của chiếc Thanh Ma thủ được lơi chậm, lão chợt thấy một ánh kiếm chớp lên thật nhanh. <br> <br>Chưa bao giờ Y Khốc thấy một thế kiếm nhanh đến dường ấy. <br> <br>Cho đến khi nhìn rõ kẻ xuất phát lên thế kiếm thì lão cũng vừa bị mũi kiếm sốc vào yết hầu. <br> <br>Trong cổ Y Khốc kêu lên những tiếng rồn rột không ngừng, sắc mặt của lão tràn đầy nét kinh hoàng và sửng sốt. Cho đến chết lão cũng không tin nổi cái gã thiếu niên trước mặt lại có thể giết chết mình, lại có thể đâm ra một thế kiếm nhanh dường ấy. <br> <br>Tiểu Phi dùng hai ngón tay khẽ kéo lấy đoạn kiếm bị Y Khốc chấn gãy lúc này, từng tấc rút ra khỏi yết hầu của lão. <br> <br>Từng thớ thịt của ỵ theo đó nổi vồng lên dễ sợ, ánh mắt như băng lạnh trừng trừng nhìn Tiểu Phi. Tiểu Phi nhếch khẽ vành môi buông rõ từng tiếng một : <br> <br>- Kẻ nào dám buông lời sỉ nhục nàng kẻ đó sẽ rước lấy cái chết. <br> <br>Trong cổ của Y Khốc vẫn kêu rồn rột, cho đến lúc lông nheo và tròng mắt cuộn vồng lên, lão định cười lên, nhưng cái cười lúc ấy càng biến khuôn mặt lão thêm phần dễ sợ. Không những lão định cười mà lão còn muốn nói với Tiểu Phi : <br> <br>- Mi sớm hay muộn gì cũng chết trong tay nàng. <br> <br>Nhưng tiếc thay, câu nói đó vĩnh viễn không phát ra thành tiếng. <br> <br>* * * * * <br> <br>Khi Lâm Tiên Nhi mở mắt thức giấc thấy ánh nằng chiếc lên mái tóc, một bóng người đang đi lại bên ngoài cửa song. <br> <br>Nàng biết ngay đó chính là Tiểu Phi, tuy gã muốn bước vào nhưng vì ngại làm kinh động giấc ngủ của nàng. <br> <br>Vì nếu là Y Khốc, hắn không khi nào chờ ngoài cửa sổ một cách khó chịu như thế. Đôi mắt nhìn theo chiếc bóng của Tiểu Phi thấp thoáng qua khung cửa sổ, Lâm Tiên Nhi cảm thấy thích thú vô ngần. <br> <br>Tuy Y Khốc là một gã đàn ông có nhiều đặc tánh và khá nổi danh, mẫu đàn ông như thế đối với nàng quả là rất kích thích và cũng rất tân kì. <br> <br>Nhưng Tiểu Phi dù sao cũng có nhiều đặc điểm đem lại cho nàng nhiều thú vị hơn. Nàng vẫn nằm im trên giường, để cho Tiểu Phi đợi một lúc lâu bên ngoài, nàng mới khẽ gọi : <br> <br>- Tiểu Phi, anh đó chăng? <br> <br>Tiếng anh hình như được nàng cố ý kéo dài ra nghe vừa thân thiết vừa êm dịu lạ thường. <br> <br>Chiếc bóng của Tiểu Phi vụt bên ngoài cửa sổ và giọng chàng đáp lên : <br> <br>- Tôi đây. <br> <br>Lâm Tiên Nhi dịu dàng hỏi : <br> <br>- Tại sao anh không vào? <br> <br>Cánh cửa mở toang qua cái đẩy nhẹ, Tiểu Phi hơi nhíu mày : <br> <br>- Không có gài cửa à? <br> <br>Lâm Tiên Nhi bậm môi và mỉm cười : <br> <br>- Quên rồi đó, cái chi... tôi cũng quên cả. <br> <br>Tiểu Phi vụt bước nhanh bên giường nhìn sững nàng. <br> <br>Trên khuôn mặt của Lâm Tiên Nhi có nhiều chỗ bầm và sưng lên, Tiểu Phi mặt liền đổi sắc hốt hoảng hỏi : <br> <br>- Đêm... đêm qua chuyện gì xảy ra cho Tiên Nhi? <br> <br>Lâm Tiên Nhi thật thản nhiên : <br> <br>- Mỗi khi bị mất ngủ, mặt tôi thường hay sưng lên như thế... hồi hôm tôi cứ lăn lộn mà không làm sao ngủ được. <br> <br>Da mặt nàng hình như hồng lên hơn. Nàng gục đầu vào lớp mềm và cười lên rúc rích : <br> <br>- Cái gì mà ngó châm bẩm: “người ta” quá thế? Bộ “người ta” ngủ không được rồi nghi... nghi “người ta” này nọ hay sao? <br> <br>Tiểu Phi thêm một lần lặng người ra si dại, tim chàng nghe như tan thành nước và loãng thành hơi. <br> <br>Lâm Tiên Nhi lại hỏi : <br> <br>- Còn anh, anh có ngủ được không? <br> <br>Tiểu Phi chậm rãi lắc đầu : <br> <br>- Tôi cũng chẳng yên giấc được vì có con chó điên cứ sủa loạn ngoài cửa sổ. <br> <br>Lâm Tiên Nhi trố mắt : <br> <br>- Con chó điên? <br> <br>Tiểu Phi gật nhẹ đầu : <br> <br>-Phải, và tôi giết nó quăng xuống sông rồi. <br> <br>Từ phía bên ngoài chợt vang lên những tiếng khua lổn cổn, Tiểu Phi hé rộng thêm cánh cửa sổ nhìn thấy ngay tên tiểu nhị đứng nơi trống, lắc khua cái bình trà cho vang lên thành tiếng động và rao to : <br> <br>- Thưa chư vị khách quan, chư vị ai muốn nghe những tin tức mới mẻ nhất của võ lâm, cùng những chuyện to tát xôn động giang hồ gần đây, xin mời đến phòng cơm để dùng. Trưa nay, Tôn Nhị tiên sinh từ phương nam vừa tới sẽ kể lại, bảo đảm là hết sức “giật gân” và “sốt dẻo”. <br> <br>Chư vị có thể vừa dùng cơm lại vừa được nghe chuyện lạ. Kính mời... kính mời... <br> <br>Tiểu Phi khép nhẹ lại cánh cửa và lắc lắc đầu. <br> <br>Lâm Tiên Nhi liền hỏi : <br> <br>- Anh không muốn đi nghe à? <br> <br>Tiểu Phi đáp : <br> <br>- Không. <br> <br>Lâm Tiên Nhi chớp chớp mắt nhưng giọng nàng thật là thản nhiên : <br> <br>- Tôi lại muốn đi nghe. Vả lại mình vẫn phải đi ăn cơm kia mà. <br> <br>Tiểu Phi rùng vai cười : <br> <br>- Xem ra cái lối sinh nhai cách đó thế mà đắt khách đấy. <br> <br>Lâm Tiên Nhi tung mềm định ngồi dậy nhưng nàng vụt cười lên rúc rích và rụt người trở vào mềm. <br> <br>Da mặt nàng càng hồng lên, môi cắn lấy môi, gục đầu e ấp : <br> <br>- Anh kỳ quá nè, còn chưa chịu đưa quần áo cho “người ta” nữa à? <br> <br>Tiểu Phi cũng nghe mặt mình nóng ran lên, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. <br> <br>Tiếng cười nũng nịu của Lâm Tiên Nhi vang lên : <br> <br>- Quay mặt sang bên kia đi, cấm dòm lại đằng sau đó nhé! <br> <br>Tiểu Phi ngoan ngoãn ngó mặt vào vách, tim chàng càng rộn rã nhịp nhanh...