Chương 5: Đêm trong gió tuyết
<br><br>Chương 5: Đêm trong gió tuyết<br><br><br>Cạn thêm một chén rượu đầy, Lý Tầm Hoan lại gập mình ho sặc sụa. <br> <br>Vò tay lên ngực, họ Lý nói một mình bằng giọng nói thê lương : <br> <br>- Tiêu Vân, Thi Âm... ta không không trách các người. Bất luận ai nói gì đi nữa, ra ta cũng không trách các người. Ta biết các người không sai, tất cả những việc gọi là sai, đều do ta làm nên tất cả. <br> <br>Cánh cửa nhà bếp khua lên nhè nhẹ, từ bên ngoài một người, không, phải nói là một khối thịt tròn tròn to lớn đang di động thì đúng hơn, vì hắn là một con người no tròn đầy thịt, cái bụng chang chang như chiếc trống, đầu cổ mình mẩy bùn đất lem nhem, y như một kẻ không bao giờ tắm rửa, ở xa vẫn ngửi rõ mùi chua chua khét khét nồng nồng... một mùi cực kỳ khó gửi. <br> <br>Hắn bò dưới đất mà vô, vì hai chân hắn không có. Đúng là một khối thịt tròn tròn di động. Hắn xứng đáng gọi là quái nhân. <br> <br>Lý Tầm Hoan khẽ cau mày : <br> <br>- Nếu cần cơm thì có lẽ bằng hữu đã tới sai chỗ rồi. <br> <br>Như không nghe thấy và tuy tàn phế nhưng cử động của quái nhân nhanh nhẹn phi thường, hắn chỉ ấn nhẹ hai tay, cả khối thân tròn mập ú của hắn đã bắn thẳng tới bên lò, nơi có cái chảo lớn, nơi có xác của Hồng Hán Dân. <br> <br>Lý Tầm Hoan hơi ngạc nhiên : <br> <br>- Các hạ chẳng lẽ cũng vì Kim Ty Giáp mà đến nữa ư? <br> <br>Quái nhân lại ấn hai tay một cái nữa, khối thân mập ú bắn ngược lên miệng lò y như một con tôm bắn lùi nhưng lại rất nhanh. Lý Tầm Hoan trầm giọng : <br> <br>- Con dao trong tay tại hạ không giết những người không đáng chết, nếu các hạ không chịu dừng bước thì quả là người đáng chết rồi đó. <br> <br>Quái nhân như không nghe thấy, hai tay cứ cào cào trườn tới, chúi đầu xuống thây Hồng Hán Dân lột phức Kim Ty Giáp. <br> <br>Lý Tầm Hoan vẫn ngồi yên. <br> <br>Con dao cầm trong tay, đôi mắt Lý Tầm Hoan nhìn sững quái nhân, vẻ mặt hơi kinh ngạc. <br> <br>Quái nhân hai tay ôm chặt Kim Ty Giáp ngửa mặt cười ha hả : <br> <br>- Ngao cò tranh nhau, ngư ông được lợi, không ngờ báu vật đến tay ta. <br> <br>Lý Tầm Hoan lạnh lùng : <br> <br>- Tại hạ hãy còn đây, con dao hãy còn đây, các hạ nói như thế sợ e có sớm quá đi chăng? <br> <br>Quái nhân lại chống hai tay như một con cóc nhảy xổm tới trước mặt Lý Tầm Hoan, hắn cười đưa hàm răng đầy bợn : <br> <br>- Đao đã nằm trong tay, thế sao lại không phóng ra? Phi đao họ Lý không trật phát nào tung ra đi, ta không tránh khỏi đâu. <br> <br>Lý Tầm Hoan cũng cười : <br> <br>- Ta thấy các hạ rất đáng thương nên không nỡ giết. <br> <br>Quái nhân cười lớn : <br> <br>- Không nỡ giết? Hả hả... các hạ không chịu nói thật thì để tại hạ nói dùm cho. Này nhé, người khác tưởng rằng các hạ không bị trúng độc, nhưng ta thì ta biết các hạ đã bị trúng độc rồi. Chỉ có điều các hạ rất khá là bình tĩnh, vì thế cho nên thiên hạ đều mắc bẫy. <br> <br>Vẻ mặt Lý Tầm Hoan hơi biến đổi : <br> <br>- Thật thế sao? <br> <br>Quái nhân cười càng lớn : <br> <br>- Ta không mắc bẫy như họ đâu. Chỉ vì ta biết thuốc độc đó không màu sắc mà cũng không mùi vị, mũi dù có thính như mũi chó cũng không thể biết. <br> <br>Nhìn quái nhân một lúc khá lâu, Lý Tầm Hoan điềm đạm mỉm cười : <br> <br>- Các hạ quả thật biết rõ như thế sao? <br> <br>Quái nhân cười ha hả : <br> <br>- Tự nhiên là biết rõ chứ. Thuốc độc chính là của ta mà. Các hạ bị trúng độc hay không, nhìn qua là ta biết liền, lừa ai chứ lừa ta sao được. <br> <br>Vẻ mặt Lý Tầm Hoan tuy không lộ sự biến động rõ ràng nhưng khóe mắt vành môi có nhiều thay đổi. <br> <br>Qua một lúc lâu, họ Lý thở dài : <br> <br>- Chưa trọn một ngày mà ta đã gặp nhiều người nhiều việc ngoài sức tưởng tượng, có lẽ hôm nay vận khí khá may. <br> <br>Quái nhân nhướng mắt hỏi : <br> <br>- Các hạ có muốn mình sẽ mất mạng về tay ai không? <br> <br>Lý Tầm Hoan nói : <br> <br>- Rất muốn thỉnh giáo! <br> <br>Quái nhân nói : <br> <br>- Các hạ là người biết sâu hiểu rộng, lẽ tự nhiên có nghe đến bảy nhân vật ti tiện vô sỉ nhất trong giang hồ. <br> <br>Lý Tầm Hoan kêu lên : <br> <br>- Thất Diệu Nhân! <br> <br>Quái nhân cười ha hả : <br> <br>- Đúng lắm, bảy con người ấy, nam trộn đạo, nữ dâm loàn cực kỳ vô sỉ. Võ công thì chẳng là bao, nhưng độc dược, mê hương, thuốc độc, gian manh, thì lại ăn đứt thiên hạ. <br> <br>Lý Tầm Hoan gật gù : <br> <br>- Các hạ là một trong bảy người ấy? <br> <br>Quái nhân không trả lời mà lại hỏi : <br> <br>- Trong Thất Diệu Nhân có một kẻ ti tiện vô sỉ nhất là. <br> <br>Lý Tầm Hoan nói : <br> <br>- Là Diệu Lang Quân Hoa Phong. <br> <br>Quái nhân cười lớn : <br> <br>- Chỉ hơi sai chút, vì thiên hạ gọi hắn là Hắc Tâm Diệu Lang Quân. Con người ấy vô học, bất tài, cho đến việc hái hoa cũng không dám càn rỡ, chỉ có điều dụ dỗ con gái nhà lành, trộm tiền, trộm sắc, còn kể về việc hạ độc, thì Ngũ Độc Đồng Tử của Cực Lạc động đối với hắn là hạng bét. <br> <br>Lý Tầm Hoan nói : <br> <br>- Các hạ biết về con người đó rất rõ. <br> <br>Quái nhân lại cười : <br> <br>- Rõ chứ không rõ sao được, vì chính ta là hắn đây mà. <br> <br>Lý Tầm Hoan thở dài lặng thinh. <br> <br>Hoa Phong cười : <br> <br>- Các hạ chắc lấy làm lạ, không ngờ Diệu Lang Quân lại là một khối thịt ú nũ như thế này hả? <br> <br>Lý Tầm Hoan nói : <br> <br>- Con người như các hạ mà lại có thể dẫn dụ được con gái nhà lành, thì những người ấy chắc đôi mắt bị mù. <br> <br>Hoa Phong cười : <br> <br>- Các hạ nhầm, chẳng những các cô gái ta dẫn dụ không mù mà lại còn đẹp vô kể. Chỉ có điều nếu một con người bị chặt cả hai chân, nhốn kín trong hầm, mỗi ngày chỉ cho ăn một chén cơm trộn mỡ heo mà không cho ăn muối thì dù cho người ấy đẹp như Phan An, cũng sẽ biến thành một khối thịt úc na úc núc. <br> <br>Lý Tầm Hoan hỏi : <br> <br>- Các hạ đã bị vợ chồng Tử Diện Nhị Lang hạ độc thủ? <br> <br>Trầm ngâm một lúc, Hoa Phong lại cười : <br> <br>- Vừa rồi Tử Diện Nhị Lang đã nói cho các hạ nghe nhiều chuyện, bây giờ ta kể thêm một chuyện nữa, chuyện này thì khúc chiếc hứng thú hơn nhiều. Chẳng là năm xưa trong một lúc xui xẻo ta lại nhè dẫn dụ cô vợ trẻ đẹp của lão Dương Đại Tử, cái hại hơn hết là ta với nàng lại đẻ lòi ra một thằng con, có lẽ vì đó mà nàng không bỏ đi theo ta không được. <br> <br>Lý Tầm Hoan ngạc nhiên : <br> <br>- Té ra con người màTử Diện Nhị Lang nói ấy là các hạ, và chính hắn đã thay các hạ mà rước lấy cái bầu ấy à? <br> <br>Hoa Phong lắc đầu : <br> <br>- Hắn kể sai một điểm. <br> <br>Lý Tầm Hoan gặng lại : <br> <br>- Sao? Sai à? <br> <br>Hoa Phong cười : <br> <br>- Ta không có cướp tài sản của nàng, cho dù lòng ta có định như thế cũng không làm được, bởi cái con mụ Tường Vi ấy là con quỷ cái, nó tinh lắm, ta không có cơ hội làm được việc đó đâu. <br> <br>Hắn thở ra một hơi rồi nói tiếp : <br> <br>- Nhưng lúc bấy giờ, Dương Đại Tử phát giác được việc ta dẫn vợ hắn đi, cho nên hắn đuổi theo gấp lắm. Bị đuổi gấp mà ta vốn lại nhát gan nhưng vì mụ Tường Vi cuỗm châu báu của Dương Đại Tử mang theo nhiều quá nên ta bỏ không đành cho nên ta hẹn với nàng là đợi khi nào tình hình nguôi bớt, ta sẽ đến đá hất Tử Diện Nhị Lang ra để ta với nàng lại. <br> <br>Hắn ngưng lại một hồi lâu như ôn lại quá khứ rồi nói : <br> <br>- Trong khi ta muốn trút gánh nặng bên mình xui nàng đeo lấy Tử Diện Nhị Lang thì nàng cự nự không chịu, ta phải nói mãi nàng mới bằng lòng. Nhưng ta lại quên, ta quên lòng dạ đàn bà, vì sau khi chung đụng với Tử Diện Nhị Lang nàng lại cảm tình thật sự, cho nên đợi đến khi ta đến thì hai người xúm lại đè ta xuống tiện ngay cặp giò, nhốt vào trong hầm hành tội mười năm. <br> <br>Lý Tầm Hoan cau mặt : <br> <br>- Thế sao Tường Vi lại không chịu giết các hạ? <br> <br>Hoa Phong cười nhăn nhó : <br> <br>- Giá mà ta hiểu được lòng dạ đàn bà thì ta đâu có như thế này! <br> <br>Hắn thở ra nói tiếp : <br> <br>- Từ trước ta tự hào rằng rất hiểu rõ tâm sự đàn bà, cho nên ngày nay ta bị báo ứng của sự tự cao đó. Cho nên bây giờ ta dám quả quyết rằng kẻ nào nói hiểu rõ đàn bà là kẻ đó phải chết! <br> <br>Lý Tầm Hoan gật gù : <br> <br>- Cây chuyện này quả thật có nhiều hứng thú hơn chuyện của Tử Diện Nhị Lang vừa kể. <br> <br>Hoa Phong nói : <br> <br>- Chưa phải, hãy còn một chuyện hứng thú nữa cơ. <br> <br>Lý Tầm Hoan hỏi : <br> <br>- Còn có chuyện hay nữa à? <br> <br>Hoa Phong gật đầu : <br> <br>- Hay, hay gấp đôi. Đó là câu chuyện ngươi trúng độc của ta. Thuốc độc này chẳng những không dùng sức được mà chỉ trong vài ba giờ sau, ngươi ngồi yên một chỗ là chất độc sẽ phát tác. Cho nên ta không giết ngươi đâu, ta sẽ để cho ngươi ngồi đây nếm thử cái mùi vị của kẻ ngồi đợi chết. <br> <br>Lý Tầm Hoan điềm nhiên : <br> <br>- Khỏi cần thử, vì mùi vị ngồi đợi chết ấy tại hạ đã có biết rất nhiều lần rồi! <br> <br>Hoa Phong cười đanh ác : <br> <br>- Nhưng ta đảm bảo với ngươi rằng đây là lần cuối cùng. <br> <br>Lý Tầm Hoan mỉm cười : <br> <br>- Đã thế thì xin các hạ cứ tự tiện. Chỉ có điều ngoài kia tuyết rơi lạnh lắm, các hạ như thế thì đi xa sao được? <br> <br>Hoa Phong xua tay : <br> <br>- Yên tâm, yên tâm. Không có chân nhưng vẫn có khả năng cưỡi ngựa, nghe thấy tiếng ngựa hí thật mạnh mẽ, tất phải ngựa hay. <br> <br>Hắn chống tay cà xôm ra cửa và cười hô hố : <br> <br>- Xin chào, xin chào. <br> <br>Lý Tầm Hoan mỉm cười : <br> <br>- Cứ chầm chậm mà đi, xin lỗi, tại hạ không tiện đưa xa. <br> <br>* * * * * <br> <br>Bên ngoài tiếng ngựa hí vang. Vó ngựa mỗi lúc một xa dần. <br> <br>Lý Tầm Hoan ngồi yên một chỗ, mắt dăm dăm nhìn bầu rượu trên bàn. <br> <br>Một bầu đã cạn rồi, còn lại một bầu. <br> <br>Lý Tầm Hoan cầm bầu rượu còn lại đưa lên mũi ngửi, và thè lưỡi chăn chắt, miệng nói thì thào : <br> <br>- Quả nhiên không mùi không sắc, bản lãnh của người hạ độc quả thật phi thường. <br> <br>Họ Lý uống thêm một ngụm nữa và nhắm mắt lại : <br> <br>- Đúng là rượu ngon, một chén cũng hết, hai chén cũng hết. Tại làm sao không uống cho thỏa mãn và cũng để không phí rượu! <br> <br>Một chén, rồi hai chén... cạn bầu. <br> <br>Lý Tầm Hoan lại nói một mình : <br> <br>- Lý Tầm Hoan, đáng lý nhà ngươi phải chết sớm hơn, vậy thì bây giờ có chết cũng đâu có gì phải ngại. Huống hồ tại nhà bếp nãy hãy còn có người chết! Không, không thể cùng chết chung với họ. <br> <br>Cố găng đứng lên. Lý Tầm Hoan lảo đảo bước ra. <br> <br>Trên mặt tuyết dấu ngựa hãy còn, dấu ngựa xuôi về hướng đông nam. <br> <br>Chọn lấy một khối tuyết tương đối ráo, Lý Tầm Hoan ngồi xuống móc ra trong lưng ra một khúc cây khắc hình người còn lỡ dở. <br> <br>Hình người đã phác họa vòng ngoài, đôi mắt như đang nhìn sâu vào mắt Lý Tầm Hoan, chuôi mày khóe mắt gượng nét cười u uất. <br> <br>Lý Tầm Hoan nở một nụ cười buồn : <br> <br>- Ngàng ngó ta làm chi? Ta là một con ma rượu, là một lãng tử vô tài. <br> <br>Nàng về với Tiêu Vân là phải. Lầm sai ấy chính là ta. <br> <br>Nâng lấy mũi dao, Lý Tầm Hoan định hoàn thành bức tượng. <br> <br>Nhưng, khí lực đã hết rồi, mũi dao không còn nghe theo ý muốn. <br> <br>Vòm trời như thấp xuống, tuyết lại tiếp tục rơi. <br> <br>Lý Tầm Hoan gập người ho sặc sụa, từng tiếng ho nghe như phảng phất tiếng gọi: Thi Âm. Thi Âm. <br> <br>Thi Âm có nghe thấy hay không? <br> <br>Thi Âm không nghe thấy nhưng có người nghe thấy: Gã đánh xe có bộ râu quai nón, người nghĩa bộc của Lý Tầm Hoan. <br> <br>* * * * * <br> <br>Khi gặp được chủ và nghe câu nói sau cùng : <br> <br>- Nếu trong vòng hai giờ tìm gặp được người chân cụt mất hai chân, thì có hy vọng sống được. Bởi vì người hạ độc tự nhiên có thuốc giải. <br> <br>Gã đánh xe vội vã cõng lấy chủ chạy bay theo dấu ngựa. <br> <br>Gần như trong xương tuỷ còn lại phần tiềm lực nào, Gã đánh xe cùng đều dốc cả xuống đôi chân. Hắn chạy như bay trên tuyết, mặc dù lưng phải mang nặng một người, mặc dù gió lạnh như dao cứ phạt vào đầu vào mặt hắn. <br> <br>Thình lình trong gió chợt nghe văng vẳng tiếng rú hãi hùng. <br> <br>Gã đánh xe biến sắc thoáng hơi do dự rồi lao thẳng về phía vừa nghe tiếng động. <br> <br>Cạnh ven rừng mà ngàn thông đã đơm đầy hoa tuyết, hắn thấy một con ngựa đang vòng quanh ngơ ngác. <br> <br>Gã đánh xe băng sâu vô một chút, nhưng gã bỗng sững đứng dừng lại chết lặng người. <br> <br>Gã nôn nóng đi tìm Hoa Phong, nhưng bây giờ thì một tên cụt hai chân nằm đây, hắn đã thành chiếc thây lạnh ngắt. <br> <br>Khối thịt to lớn tròn quay của Hoa Phong bây giờ đã biến thành như một con nhím, thân hình của hắn bị ám khí ghim tua tủa: phi tiêu, phóng ngân châm, ngũ mang châu, độc tật lê... bao nhiêu ám khí chong trên chiếc thây cụt cẳng, trông đến rợn người. <br> <br>Gã đánh xe bất nhẫn. Cái chết của con người thê thảm quá. <br> <br>Nhưng sực nhớ đến thuốc giải độc, gã đánh xe vụt kêu lên : <br> <br>- Có phải hắn đây không? <br> <br>Tuy hỏi nhưng gã đánh xe vẫn cố níu một hy vọng mỏng manh. Hy vọng kẻ chết đừng phải là Hoa Phong. <br> <br>Nhưng Lý Tầm Hoan chợt thở ra một hơi yếu ớt : <br> <br>- Đúng là hắn đấy. <br> <br>Gã đánh xe cắn chặt răng, cởi áo khoác ngoài lót dựa cột thông, đặt Lý Tầm Hoan ngồi xuống và cố nở nụ cười gượng gạo : <br> <br>- Có lẽ thuốc giải trong mình hắn. <br> <br>Lý Tầm Hoan cũng gắng cười theo : <br> <br>- Cẩn thận, ám khí ghim trong hắn đều có tẩm độc, đừng cho phạm vào da trong. <br> <br>Thấy sinh mạng của chủ chỉ còn như tơ treo đá, mà vẫn còn đủ tâm trí lo đến sự an nguy cho mình, Gã đánh xe nước mắt đoanh tròng, ngồi xuống lục kiếm trong xác Hoa Phong. <br> <br>Gã tìm mãi bằng đôi tay run rẩy và cuối cùng dừng lại, mồ hôi trên trán gã nhiễu xuống ròng ròng. <br> <br>Lý Tầm Hoan hỏi : <br> <br>- Không có à? <br> <br>Ga không dám ngẩng mặt lên, và cổ cũng ghẹn nói không ra tiếng. <br> <br>Lý Tầm Hoan mỉm cười : <br> <br>- Ta cũng biết trước sẽ không có được may mắn thế đâu. Hắn bị bỏ dưới hầm suốt mười năm, trong mình làm gì có thuốc. <br> <br>Gã đánh xe nắm chặt cánh tay đấm vào đầu mình, tức tối : <br> <br>- Nếu biết kẻ giết hắn thì có hy vọng lắm. Chắc bọn người ấy đã cướp cả rồi. <br> <br>Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại, nhưng miệng vẫn mỉm cười nói bằng một giọng như đùa : <br> <br>- Có lẽ như... có lẽ như thế... <br> <br>Gã đánh xe nói : <br> <br>- Chỉ tiếc vì loại ám khí mà hắn bị trúng đều là loại thông thường. <br> <br>Lý Tầm Hoan lặng thinh. <br> <br>Gã đánh xe cau mặt : <br> <br>- Ám khí có nhiều, chứng tỏ không phải một người giết hắn. <br> <br>Lý Tầm Hoan vẫn lặng thinh, hơi thở càng lúc càng nặng, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên, y như xem cái chết sắp đến chẳng nghĩa lý vào đâu. <br> <br>Gã đánh xe cứ ngồi xoa tay suy nghĩ, đôi mày rậm của gã càng lúc càng sâu. <br> <br>Thình lình gã đứng phắt lên mừng rỡ : <br> <br>- Biết rõi, biết rõ người giết hắn rồi! <br> <br>Lý Tầm Hoan hỏi lấy có : <br> <br>- Ừ... ai? <br> <br>Gã đánh xe đi lại trước mặt chủ : <br> <br>- Ám khí tất cả là mười ba món. Chỉ một món thôi cùng thừa làm cho hắn chết, nhưng sở dĩ ném cả như vậy là do một thói quen, cái nghiền của kẻ giết người. Kẻ độc ác như điên ấy trên giang hồ chỉ có một. <br> <br>Lý Tầm Hoan gật gù : <br> <br>- Đúng, chỉ có một, tức là chỉ có một mình Thiên Thủ La Sát mà thôi. A... Diệu Lang Quân cuối cùng cũng chết về tay đàn bà. <br> <br>Gã đánh xe vỗ tay : <br> <br>- Phải rồi, trừ Thiên Thủ La Sát ra, không ai có thể ném một lượt mười ba món ám khí này cả. <br> <br>Gã vụt ngưng câu nói và ngó Lý Tầm Hoan : <br> <br>- Có phải vừa thấy là thiếu gia đã biết rồi không? <br> <br>Lý Tầm Hoan mỉm cười : <br> <br>- Biết cũng chẳng làm chi. Thiên Thủ La Sát như một cái bóng ma, biết đâu mà tìm. <br> <br>Gã đánh xe mím môi : <br> <br>- Cho dù thế nào cũng phải đi tìm. <br> <br>Lý Tầm Hoan lắc đầu : <br> <br>- Không cần tìm. Tìm rượu thì có lẽ tốt hơn. Bây giờ mệt quá rồi, cần phải nghỉ ngơi. <br> <br>Gã đánh xe vụt quì xuống, nước mắt rưng rưng : <br> <br>- Thiếu gia, tôi biết thiếu gia đã mệt lắm. Bao nhiêu năm nay chưa có được một ngày vui vẻ. Sầu khổ bi thương đã làm cho thân thể hao mòn. <br> <br>Và gã vụt nắm lấy tay Lý Tầm Hoan lắc mạnh và nói lớn : <br> <br>- Nhưng thiếu gia không thể chết, cần phải phấn chấn hơn lên. Chết một cách vô lối như thế này nhất định sẽ mang lấy tiếng xấu không rửa được. Lãng Tử, Tửu Quỷ, hai tên đó nếu thiếu gia chết như thế này thì dưới suối vàng thiếu gia sẽ không nhắm mắt nổi. <br> <br>Lý Tầm Hoan nhắm mắt, những giòng nước mắt theo khóe mắt trào ra, nhưng miệng vẫn giữ nụ cười : <br> <br>- Lãng Tử, Tửu Quỷ... cũng đâu có gì là không tốt? Nó vẫn còn hơn cái bọn ngụy quân tử, giả đạo đức. <br> <br>Gã đánh xe khóc rưng rức : <br> <br>- Nhưng thiếu gia phải sống, Thiếu gia còn nhiều việc cần phải làm, thiếu gia tốt hơn cả thiên hạ. Tại sao thiếu gia lại tự làm khổ cho mình. Tại làm sao thiếu gia phải thương tổn vì Lâm Thi Âm, tại sao phải vì người đàn bà ấy? <br> <br>Lý Tầm Hoan vụt quắc mắt : <br> <br>- Câm lại! Ngươi lại nói đến tên nàng? <br> <br>Gã đánh xe cúi đầu. <br> <br>Qua một lúc khá lâu, Lý Tầm Hoan lai nhắm mắt thở dài : <br> <br>- Được rồi, ngươi muốn tìm thì tìm. Nhưng trời đất thênh thang chúng ta có rất ít thời giờ, ngươi sẽ tìm ở đâu đây? <br> <br>Gã đánh xe đứng lên mừng rỡ : <br> <br>- Lòng trời không phụ, chúng ta nhất định sẽ tìm gặp. <br> <br>Gã khom người định cõng Lý Tầm Hoan, thình lình khối tuyết trên tàng cây bị gió đưa rớt xuống lưng gã. Gã đưa tay lên phủi và trố mắt nhìn sửng sốt: cục tuyết bị máu đóng lại đỏ lòm! <br> <br>Gã đánh xe ngước mắt nhìn lên. <br> <br>Từ trên chạng ba cây, một người đàn bà trần truồng bị một ngọn đoản mâu đâm ngay giữa ngực thủng ra ra sau lưng, ghim luôn vào thân cây cứng ngắc. <br> <br>Lý Tầm Hoan không chú ý đến thây người đàn bà, đôi mắt cứ chăm chăm nhìn vào thây của Hoa Phong. <br> <br>Gã đánh xe vươn tay ra như vượn, thoăn thoắt lên cây đem cái thây người đàn bà xuống. Một người đàn bà bị một làn sương mỏng đóng thành băng y như kính đục, trông không thấy rõ nhưng in hình đẹp lắm. <br> <br>Lý Tầm Hoan cười heo hắt : <br> <br>- Chúng ta đã tìm được nàng rồi, quả là lòng trời không phụ. <br> <br>Gã đánh xe nắm cứng hai tay lộ vẻ bất bình : <br> <br>- Thiên Thủ La Sát tuy ác độc, nhưng kẻ sát nhân tại sao lại nhẫn tâm lột cả y phục của người chết như thế này. <br> <br>Lý Tầm Hoan thở ra : <br> <br>- Chỉ tại nàng mặc y phục quá đắt tiền. <br> <br>Tia mắt gã đánh xe sáng lên : <br> <br>- Cứ nghe nói thì Thiên Thủ La Sát rất trọng về ăn mặc, quần áo toàn bằng kim tuyến mà lại còn gắn rất nhiều minh châu, mỹ ngọc. <br> <br>Lý Tầm Hoan cười buồn : <br> <br>- Con nai nếu không có nhung, con tê giác nếu không có sừng, thì thợ săn không phải quyết giết cho kỳ được. <br> <br>Gã đánh xe thắc mắc : <br> <br>- Nhưng kẻ giết nàng vốn vì Kim Ty Giáp, vậy Kim Ty Giáp được trong tay, có được vật võ lâm chi bảo cũng còn không chịu bỏ qua bộ quần áo. Con người quá tham lam như thế thì quả trên đời chỉ có một. <br> <br>Lý Tầm Hoan gật đầu : <br> <br>- Phải, chỉ có một. <br> <br>Gã đánh xe vỗ tay : <br> <br>- Đúng là Thi Diệu Tiên, một kẻ nằm trong quan tài còn sợ tang gia tốn kém. <br> <br>Lý Tầm Hoan cười : <br> <br>- Nhổ cây đoản mâu ra xem. <br> <br>Gã đánh xe nhổ cây đoản mâu, nước thép thật là tinh tế, nơi cán lại nạm một hạt kim cương khá lớn. <br> <br>Lý Tầm Hoan nói : <br> <br>- Thi Diệu Tiên xem tiền như sinh mạng, giết người rồi vẫn không bỏ qua áo quần của nạn nhân, thế thì đâu có chuyện bỏ một vật quí như cây mâu này? <br> <br>Gã đánh xe cau mày lẩm bẩm : <br> <br>- Trong giang hồ, người dùng binh khí có tính cách trang sức như thế này ít lắm, chỉ có... chỉ có Hoa Hoa Đại Thiếu Phan Tiểu An. <br> <br>Lý Tầm Hoan gật đầu : <br> <br>- Như thế thì giết Thiên Thủ La Sát gồm có hai người. <br> <br>Gã đánh xe nói : <br> <br>- Một kẻ vung tiền như rác, một kẻ phần gối đầu nằm, sao lại có thể đi chung? <br> <br>Lý Tầm Hoan cười : <br> <br>- Sao lại không? Đi chung là hợp chứ. Một kẻ vung tiền ngồi trên, một kẻ vì hơi bạc, hơi đồng mà khúm núm cúc cung tận tuỵ là hợp chứ! <br> <br>Gã đánh xe vỗ tay : <br> <br>- Như thế thì dễ rồi, giữa khí trời lạnh băng tuyết phủ như thế này, Phan Tiểu An nhất định sẽ không bao giờ đi ngựa, nhất định hắn dùng xe. Ngồi xe thì chúng ta theo kịp. <br> <br>Đi xẻo ra ven rừng phía trái là con đường lớn, quả nhiên bắt gặp dấu xe. <br> <br>Theo dấu này, xe thuộc loại lớn, khoảng cách bánh xe rộng tám thước, loại xe hạng sang, bởi vì ngồi trong thùng xe này rất thoải mái như một căn phòng. <br> <br>Lần đuổi theo dấu này thật dễ, gã đánh xe cứ theo đường cái. <br> <br>Trời đã về chiều, khung cảnh hoang vắng càng ảm đạm, Gã đánh xe cõng Lý Tầm Hoan nhưng vẫn nhanh nhẹn phi thường. Không ai có thể nghĩ một tên nô bộc mà khinh công chẳng kém chi kẻ giang hồ lão luyện. <br> <br>Cứ như thế một lúc sau, gã đánh xe vùng khựng lại. Dấu xe đã mất? <br> <br>Cỗ xe to như thế tại sao đột nhiên mất tích? <br> <br>Gã đánh xe quay trở lại. Gã đi chậm hơn và chú ý nhiều hơn. Quả nhiên, cách đó một khoảng, dấu xe quẹo trái. <br> <br>Bây giờ gã đánh xe mới thấy con đường rẽ, ngả rẽ này dẫn vào một lăng một của hạng phú gia. Gã đánh xe cau mặt, tại sao xe lại đi vào phần mộ? <br> <br>Quả đúng là tử lộ, vì cỗ xe đã dựa vào cửa lăng, nhưng ngựa kéo xe thì không thấy. <br> <br>Đi đến gần, gã đánh xe càng kinh ngạc hơn lên: bên thùng xe một xác người nằm nghiêng, mình mặc hồ cầu, tuổi khoảng trên dưới bốn mươi nhưng mép râu thì cạo nhẵn thín. <br> <br>Chỉ cần xem qua trang phục, nhất là viên ngọc sáng chói nơi chiếc nhẫn thì biết ngay người đó là Kim Ngọc Đường Phan Tiểu An. <br> <br>Bên cạnh hắn là thây của hai người thiếu nữ ăn mặc cực kỳ sang trọng, hai thiếu nữ này bị điểm vào tử huyệt. <br> <br>Phía trước xe là ba gã đại hán, ba người này bị chưởng làm nát nội phủ. <br> <br>- Ai? Ai hạ độc thủ? <br> <br>Gã đánh xe cau mày : <br> <br>- Chẳng lẽ là Thi Diệu Tiên? <br> <br>Nhưng không, xê vào trong, gần chỗ một bia, một xác người trọc đầu nắm sóng xoài, hai tay chới với phía trên đầu y như trước lúc đứt hơi hãy còn nuối tiếc : Thi Diệu Tiên! <br> <br>Lý Tầm Hoan chợt thở ra : <br> <br>- Một con người hư đốn trụy lác như thế nào cũng chưa đáng nói, nhưng điều cốt yếu là nên tránh những người bạn bất lương. Nếu không thì sẽ lâm vào trường hợp Phan Tiểu An, đến chết cũng không biết ai là hung thủ! <br> <br>Gã đánh xe trố mắt : <br> <br>- Thiếu gia muốn nói hung thủ là Thi Diệu Tiên? <br> <br>Lý Tầm Hoan nói : <br> <br>- Ngươi hãy nhìn kỹ sắc diện của Phan Tiểu An, sắc diện thật là an nhiên, chứng tỏ đang vui đùa với người đẹp chợt bị điểm vào tử huyệt. Ngồi trong xe này còn có ai đâu, nếu không phải là Thi Diệu Tiên thì ai hạ thủ? <br> <br>Gã đánh xe cau mặt : <br> <br>- Nhưng. <br> <br>Lý Tầm Hoan ngắt lời : <br> <br>- Trừ Phan Tiểu An ra, các thây khác, người nào sắc diện cũng kinh hoàng, chứng tỏ họ kinh hoàng tột độ, chứng tỏ trước khi chết vẫn chưa tin Thi Diệu Tiên hạ thủ. Nhất là hai cô gái, có lẽ lúc sống cũng đã từng chung đụng với họ Thi, nên họ cũng không dè như thế. <br> <br>Gã đánh xe gật đầu : <br> <br>-Nghe nói Thi Diệu Tiên chỉ lực đứng đầu một giải Sơn Tây, nguyên gốc là Nhất Chỉ Trung Hồn, cứ xem tử huyệt của những người này thì quả là đúng hắn, nhưng. <br> <br>Lý Tầm Hoan vụt nói : <br> <br>- Thi Diệu Tiên ăn của nhà Phan Tiểu An biết là bao nhiêu năm, đáng lý phải nhường cho phải điều, nhưng Kim Ty Giáp đã làm cho hắn tối mắt nên hắn phải làm một việc xem như đốt vựa lúa của nình. <br> <br>Bị ngắt lời hai bận, lần này gã đánh xe lặng thinh thật lâu mới nói : <br> <br>- Nhưng Thi Diệu Tiên lại cũng chết? <br> <br>Lý Tầm Hoan mỉm cười : <br> <br>- Chơi dao có ngày đứt tay, lúc Thi Diệu Tiên giết người, có lẽ có ai ở trong lăng một này rình thấy. Khi phát giác, họ Thi định giết kẻ ấy để diệt khẩu, nhưng có lẽ chậm tay hơn. <br> <br>Gã đánh xe cau mặt : <br> <br>- Nhưng võ công của Thi Diệu Tiên đâu có phải là dễ giết? <br> <br>Gã đánh xe đi lại gần xác Thi Diệu Tiên, Lý Tầm Hoan vịn vào vai gã dòm xuống. <br> <br>Nơi yết hầu của Thi Diệu Tiên bị một lỗ thủng, nhưng vết thương không phải do vật nhọn gây ra. <br> <br>Lý Tầm Hoan buộc miệng kêu lên : <br> <br>- A... thì ra lại là hắn! <br> <br>Gã đánh xe toét miệng cười : <br> <br>- Kiếm của Phi thiếu gia lẹ như bay, thảo nào Thi Diệu Tiên lại chết! <br> <br>Lý Tầm Hoan nhắm mắt mỉm cười : <br> <br>- Rất tốt, rất tốt. Kim Ty Giáp vào tay Tiểu Phi, thật là vật về đúng chủ, như thế này ắt Mai Hoa Đạo quả đã hết thời. <br> <br>Gã đánh xe nói : <br> <br>- Chúng ta mau theo Phi thiếu gia, chưa đi xa lắm đâu. <br> <br>Lý Tầm Hoan mỉm cười : <br> <br>- Tìm hắn làm chi? <br> <br>Gã đánh xe nói : <br> <br>- Thuốc giải độc. <br> <br>Lý Tầm Hoan lắc đầu : <br> <br>- Nếu trong mình Hoa Phong quả có thuốc giải, tự nhiên chuyển qua Thiên Thủ La Sát, chuyển tới Thi Diệu Tiên và ngừng lại đó. Vì Tiểu Phi không bao giờ chịu lấy vật của người khác, trừ Kim Ty Giáp vì hắn có thể hiểu Kim Ty Giáp đáng lý là của ta. <br> <br>Nhìn những vòng ngọc, những thỏi vàng rơi bên cạnh xác hai thiếu nữ, gã đánh xe gật gù : <br> <br>- Đúng, ngay cả vàng bạc này Phi thiếu gia cũng chẳng thèm. <br> <br>Lý Tầm Hoan nói : <br> <br>- Cho nên nếu thuốc giải độc trong mình của Thi Diệu Tiên thì tìm Tiểu Phi cũng vô ích. <br> <br>Kéo tất cả xác người xuống, gã đánh xe đỡ Lý Tầm Hoan ngồi vào xe rồi hối hả lại lục xác của Thi Diệu Tiên. <br> <br>Hai tay hắn run bần bật, đây là hy vọng cuối cùng. <br> <br>Nhìn lên thành xe thấy có hai hàng chữ khắc: Ta cưỡi ngựa của người để gọi là lấy công báo thù cho người! <br> <br>Lý Tầm Hoan bật cười : <br> <br>- Đúng là Tiểu Phi rồi, không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ có hắn mới không bằng lòng lấy không vật của người đã chết. <br> <br>Khẽ liếc về phía gã đánh xe đang đứng ủ rũ, Lý Tầm Hoan mỉm cười nói tiếp : <br> <br>- Thật là một chú bé khả ái, chỉ tiếc vì ta... <br> <br>Họ Lý lặng thinh không nói hết câu nhưng gã đánh xe biết rõ câu chưa nói. <br> <br>Gã biết chủ mình đã biết thuốc giải độc không có trong mình Thi Diệu Tiên, chủ nhân của gã biết sẽ không còn gặp tên thiếu niên khả ái nữa rồi. <br> <br>Không dằn được nỗi xúc cảm, gã đánh xe run rẩy ngồi bệt xuống dưới xe. <br> <br>Lý Tầm Hoan mỉm cười : <br> <br>- Đừng nên khổ tâm vì ta. Chết, không có gì đáng sợ như ngươi tưởng tượng đâu. Bây giờ trừ khí lực suy kém ra, tâm thần ta rất ổn định, có uống một chén là hay hơn hết.