Chương 17: Ngư Trường Kiếm
Tần Đức không cách nào tin kết quả lại như vậy, Từ Nguyên cũng giống vậy rất khó tin, có lẽ nào người của Vân Vụ Sơn Trang dám lừa dối Tần Đức.
"Vương gia…" Từ Nguyên quan sát Tần Đức.
Tần Đức đã bình tĩnh lại, chỉ còn lại đôi chút trầm tư, sau đó đưa mắt nhìn Từ Nguyên nói: "Ba nội công cao thủ bí mật bảo hộ Vũ nhi khả dĩ có thể quay về rồi, từ nay về sau, không cần có người bí mật bảo vệ Vũ nhi nữa!"
Tần Đức nhìn qua song cửa sổ, hướng lên bầu trời, trên mặt hé lộ một tia vui mừng, thầm nói: "Vũ nhi trưởng thành rồi, không cần sự bảo bọc của ta nữa, điều nó cần là kinh lịch phong vũ, cuối cùng rồi cũng vỗ cánh bay cao, bay xa tận cửu thiên!"
"Vương gia, có nên để Tiểu Vũ tham dự vào kế hoạch không?" Từ Nguyên đột nhiên nói.
Tần Đức sắc mặt lạnh đi, không một chút do dự trực tiếp nói: «Không được, Vũ nhi tuy thực lực không tồi, nhưng cùng thập vạn đại quân thậm chí bách vạn đại quân chiến đấu, một khi bị bao vây, bản thân căn bản không có chút hữu dụng. Trừ phi bản thân nó thực lực đạt tới tiên thiên cảnh giới, có khả năng tại thiên quân vạn mã có thể bảo trụ tiểu mệnh. Hơn nữa Vũ nhi nó chưa từng dụng binh, sở dĩ…trừ phi đạt tiên thiên cảnh giới, nếu không tuyệt đối không thể để nó tham dự kế hoạch được. "
"Vâng! " Từ Nguyên tuân mệnh nói.
"Từ Nguyên, vài ngày nữa là ngày giỗ của Tĩnh Di… " Tần Đức đột nhiên trở nên thương tiếc, bên cạnh Từ Nguyên khẽ gật đầu không nói.
oOo
Tần Vũ không ngừng khắc khổ hu ấn luyện, ban đêm thì vận "Tổ Long quyết ", dùng nội lực dung nhập xâu vào cốt nhục, khiến cho cơ bắp toàn thân ngày càng dẻo dai. Trong lúc khắc khổ rèn luyện thân thể, đồng thời huấn luyện cận chiến, không ngừng hoàn thiện thân pháp, cùng với tu luyện "Vu Thị nhất kiếm", mỗi ngày duy chỉ có ba giờ ngâm mình trong Ôn Tuyền là thời gian Tần Vũ nghỉ ngơi. Trong lúc huấn luyện kịch liệt, thời gian không ngừng trôi, chớp mắt Tần Vũ đã được mười ba tuổi.
Trời khuya đầy sao, Tần Vũ lúc này không tu luyện nội công hấp thu nội lực mà lại đang ngắm sao trên trời, bên cạnh chỉ có một hắc ưng dáng vẻ rất hãi nhân, làm cho khí thế càng trở nên lăng lệ.
Vô luận là chòm lông màu vàng trên đỉnh đầu như vương miện, hay lớp lông đen tuyền, cùng với chiếc mỏ và móng vuốt sắc lạnh, tất cả những thứ đó làm cho Tần Vũ rất ngạc nhiên vì sự lợi hại của Tiểu Hắc, nhưng không cách nào biết được là Tiểu Hắc thuộc về loại chim nào.
"Tiểu Hắc à, năm bảy tuổi ta thu thập người, tới nay đã sáu năm rồi, sáu năm ta không ngừng tìm hiểu xem ngươi là loại chim gì, người có phải là chim ưng không?" Tần Vũ sờ lên đầu Tiểu Hắc thân thiết nói.
Tiểu Hắc rất thích được Tần Vũ vuốt ve, con mắt linh lợi nhìn Tần Vũ phát ra vẻ lưu luyến mãnh liệt.
Cực hạn huấn luyện đã trọn vẹn được năm năm.
Thân thể Tần Vũ biển đổi một cách phiên thiên phúc địa, nếu Triệu Vân Hưng có tới nhất định không thể tin được, tất cả nội lực dung nhập vào trong cơ bắp làm cho thân thể Tần Vũ biến đổi càng nhanh hơn, năm năm cực hạn huấn luyện với người thường ngỡ như là mười năm.
Thêm vào ôn tuyền đặc biệt ở Vân Vụ sơn trang, thủ pháp mát xa của y đạo cao thủ Ông Nhàn kết hợp với bôi dược tửu, cùng các trân quý dược liệu mà với thế lực to lớn của Trấn Đông Vương có được. Đương nhiên…quan trọng nhất là bản thân Tần Vũ huấn luyện khắc khổ. Nhưng không kể hoàn cảnh thế nào, tối trọng yếu là do nỗ lực của mỗi cá nhân.
Trong tâm Tần Vũ huấn luyện kiên định, năm năm ngày nào cũng như ngày nào, khiến cho Tần Vũ mười ba tuổi đã trở thành một ngoại công cao thủ. Tần Vũ lúc này thân cao gần mét bảy, toàn thân cơ bắp vô cùng hòa hợp, dáng vẻ thuôn dài, quan sát kĩ thân thể Tần Vũ, tựu chung mọi người đều không tự chủ mà nghĩ tới hai cụm từ "sức mạnh bùng nổ " và "tốc độ ".
"Tiểu Hắc, tới Vân Vụ Sơn Trang tổng cộng được bảy năm rồi, phụ vương tới được bốn lần. " Tần Vũ nhìn lên tinh không, ánh mắt có vẻ thư thái.
Năm năm cực hạn huấn luyện, tâm tính Tần Vũ đã được tôi luyện, như vào hoàn cảnh này, tựa như tâm lí của một người trưởn g thành. Cùng với độ tuổi trưởng thành, Tần Vũ dần hiểu được phụ vương, đoán ra được vài chuyện.
"Phụ vương người rất quan tâm tới ta, ta có thể cảm nhận được. Như nhiều năm nay, phụ vương liên tục khổ tâm hoạch định kế hoạch, sở dĩ không có thời gian lại kèm cặp ta, đại ca nhị ca đã tham dự vào kế hoạch đó. Chỉ còn ta…một mình vô tư lự tại Vân Vụ Sơn Trang hưởng phúc. " Trong mắt Tần Vũ mang theo một chút bất lực.
Phiên thiên phúc địa: Ngiêng trời lệch đất.
"Dù cho đó là kế hoạch gì, ta không biết. Phụ vương người không nói với ta, nhìn phụ vương mệt mỏi, ta càng không nên gây thêm bận rộn. " Tần Vũ lắc đầu cười khổ nói.
Kế hoạch đó có những gì, Tần Vũ không hề biết, làm sao hắn có thể giúp? Huống chi phụ vương Tần Đức căn bản không nói cho hắn một điều gì.
"Phụ vương tại Hồng hoang bên trong quân đội, đại ca đã ở đó, nhị ca cũng đã tới đó. Bọn họ tất cả đều nỗ lực tiến hành kế hoạch thần bí đó, ta không nên gây thêm phiền toái. "
Tần Vũ nhớ lại lần Tần Đức tới nói với hắn – "Vũ nhi, con đừng hỏi, đợi tới khi con trở thành tiên thiên cao thủ, phụ vương sẽ để con tham gia vào kế hoạch này. "
"Tiên thiên à! " Tần Vũ ngửng mặt lên trời than, sau đó mặt điểm một nụ cười.
Tần Vũ nói: «Được rồi, không quản thế nào, không tham gia thì không tham gia. Nỗ lực tu luyện là quan trọng nhất."
Trên mặt Tần Vũ hiện lên tia bất cần, trong tâm trí hắn đang nghĩ gì?
Tần Vũ ngửng đầu lên nhìn trời sao, bên cạnh Tiểu Hắc cũng nhìn theo.
Đêm dài man mắc, một người một ưng yên tĩnh quan sát, đột nhiên bầu trời bỗng tỏa sáng, chỉ thấy một đạo lưu tinh từ không trung loáng qua, chỉ chốc lát, hơn chục đạo lưu tinh, địch thị là mưa lưu tinh hiếm gặp. "Mưa lưu tinh!"
Tần Vũ ngạc nhiên vui mừng kêu lên, sắc mặt vô cùng hưng phấn, mưa lưu tinh, vô cùng hiếm khi xuất hiện, dù chỉ một lần, ít nhất là Tần Vũ trong quá khứ chưa từng thấy qua, chỉ được nghe Liên Ngôn nói qua về sức hấp dẫn của mưa lưu tinh, rất rực rỡ. Quả nhiên…
Nhiều đạo lưu tinh bắt mắt và sáng lạng. Chúng hoàn toàn che đi những vì sao khác, mỗi đạo lưu tinh đều bùng lên quang mang vào lúc tối hậu của sinh mệnh, thiêu đốt những năng lượng cuối cùng, phát ra quang hoa khiến nhân tâm rung động.
Tần Vũ bình tĩnh quan sát, trong mắt hiện lên nhiều sắc thái thần bí.
"Lưu tinh, mặc dù ngắn, nhưng thực sự phát ra quang mang mạnh mẽ nhất, chói lọi. Nhân sinh tại thế, thậm chí cả tiên thiên cao thủ cũng chỉ hơn trăm năm. Trong một đời người, sao không học như lưu tinh, kích thích sinh mệnh hữu hạn bùng cháy, nhiệt huyết mênh mông trong mạch máu, khiến cho sinh mệnh phát quang mang sáng chói. Như vậy, có thể chết mà không hối tiếc." Tần Vũ nhìn những đạo lưu tinh đang dần dần tiêu thất, bất giác cảm khái nói.
Cực hạn huấn luyện, khiến cho tâm tính Tần Vũ phấn khích vô cùng, thâm chí hoan hỉ như thể nhiệt huyết trong người muốn sôi lên. Điều này cũng là nguyên nhân tại sao Tần Vũ chọn cận chiến. Như thời khắc này nhìn mưa lưu tinh, trong tâm Tần Vũ có được thêm nhiều lĩnh ngộ.
"Tiểu Hắc, ta đã nửa năm rồi không tới Viêm kinh thành, ngày mai chúng ta đi dạo một phen rồi, thuận tiện qua Vương phủ lấy theo thanh đoản kiếm – Ngư Trường kiếm." Nhìn lên đầu Tiểu Hắc Tần Vũ nói, Tiểu Hắc nhìn Tần Vũ phát xuất một tiếng kêu vang dội cả không trung, hiển nhiên là rất cao hứng.
Ngư Trường kiếm, một thanh kiếm được luyện từ sắt từ trên trời rơi xuống, sau khi Tần Vũ tu luyện "Vu Thị nhất kiếm", nghe Liên Ngôn giảng giải qua về sự tình của Ngư Trường kiếm, Tần Vũ quyết định về vương phủ lấy thanh Ngư Trường kiếm đó. Bầu trời, dần trở nên tối hơn, đây là lúc trước khi trời rạng sáng, đợi đến bình minh, Tần Vũ phải trở lại Viêm kinh thành.